Đấu La Đại Lục, Thú Vực chi địa.
Nơi này là một mảnh địa vực sâm lâm quanh năm suốt tháng bị sương mù bao phủ, mà màu sắc sương mù này không biết tại sao lại có chút kỳ lạ. Lục sắc sương mù mờ mờ ảo ảo tràn ngập thiên địa, nhìn qua không khác gì sương độc vần vũ.
Thế nhưng ngoài trừ cảnh sắc huyền ảo này ra, bên dưới lại là một cõi không khác gì tiên cảnh. Khắp nơi trên mặt đất có vô số kỳ hoa dị thảo sinh trưởng mà lên, số lượng rất nhiều, tựa như tùy tiện đem tay vung tới liền có thể bất lấy một loại. Bất quá, không cần nghi ngờ, độc phẩm trong đây chính là chiếm hữu phần lớn.
Tiến vào sâu hơn một chút, lại lộ ra một vùng không gian có phần sáng sủa hơn, độc vũ cũng mờ nhạt đi đôi chút. Một căn nhà gỗ bên cạnh sương độc sâm lâm, có hai đạo thân ảnh một nam một nữ đang lõa thể nằm trên giường, không khó để đoán được họ vừa mới ân ái với nhau xong.
Bất thình lình vị nữ nhân kia bật dậy, trong mắt phóng thích ra vô tận hung quang, trong miệng phát ra tiếng xì xì như rắn.
“Lân nhi, có chuyện gì vậy? Gặp ác mộng a?”
Nam nhân nằm cạnh cũng nhanh chóng ngồi dầy, choàng tay ôm nàng hỏi han.
Nữ nhân kia trầm trọng gật đầu, âm độc nói: “Nhi tử của muội xác thực bị người ta đánh chết rồi, lúc trước muội còn nghi ngờ nhưng bây giờ ngay cả lực lượng muội lưu lại bảo vệ cho linh hồn của nó cũng bị hủy diệt. Thật là một đám độc ác tiện nhân a.”
“Được, ta lập tức tới Lưỡi Quỷ đại đạo trả thù cho nó.” Nam nhân kia nghiến răng, sau đó chợt hóa thành một đạo lưu quang phóng lên tận trời, tại trên đó hắn nhân hình đột nhiên vặn vẹo, ngắn ngủi vài giây sau đã trở lại với bản thể hồn thú của mình.
Đó là một đầu cự long màu xanh lá, chiều dài phải vượt quá trăm mét, long dực mở rộng đến hai trăm mét, nhìn qua cực kỳ khủng bố, che lấp cả một vùng rộng lớn sâm lâm bên dưới. Mà theo long dực vũ động, bàng bạc sương độc phía dưới như hóa thành cuồng phong, chui vào hắn thể nội.
Đầu cự long này, chính xác là Ma Độc Long Vương mà Tử Anh đã từng nhắc đến. Là hung thú năm mươi vạn năm tu vi được phân công tọa trấn bảo vệ Tà Ma Hạt Giống được gieo trồng bên trong Vạn Độc Vũ Long Môn.
Còn tình nhân đang ở cùng hắn, chính là Xà Mẫu, tu vi không rõ Bích Lân Hoàng Xà. Bất quá dựa theo ba động hồn lực trên người nàng, xem ra đã tiến vào hung thú cấp bậc từ lâu.
Hay tin nhi tử của nàng bị người ta đánh chết, Ma Độc Long Vương đang vì nàng mà nổi cơn thịnh nộ. Tuy nhiên Ma Độc Long Vương còn chưa kịp bay đi, thì bên dưới Xà Mẫu đã truyền lên thanh âm.
“Độc Long ca, huynh khoan đi đã.”
Ma Độc Long Vương cực kỳ yêu thích Xà Mẫu, mỗi lời nàng nói hắn đều lắng nghe. Thu liễm lại xung động, Ma Độc Long Vương trở lại nhân loại bộ dáng, đáp xuống bên cạnh trần như nhộng Xà Mẫu.
“Huynh không phải có cuộc họp quan trọng với với Đế Thiên hay sao, lần này mà còn không đi, hắn đã nói sẽ đem Long Vương Trảo tế ra xử tội huynh đó.”
Xa Mẫu lời này chứa đựng bất an chi âm, Ma Độc Long Vương đã nhiều lần không màn tới Đế Thiên lời triệu tập, những lần trước hắn không có truy cứu. Thế nhưng lần này không biết vì sao lại nghiêm túc đến như vậy, Ma Độc Long Vương còn không tham dự, Đế Thiên sẽ dùng Long Vương Trảo xét xử.
Đối với Long tộc mà nói, nhìn thấy Long Vương Trảo như nhìn thấy Long Thần. Ma Độc Long Vương lần này cũng đã quyết định nhượng bộ một phen.
“Nàng không nhắc ta chút nữa thì quên, nhưng còn cái nhi tử đại thù kia thì sao?” Ma Độc Long Vương nói.
Xa Mẫu trong mắt chứa đựng thâm thúy chi sắc:
“Không cần nữa, muội đã cảm nhận được nhi tử tàn hồn vẫn chưa bị khu trừ triệt để, tạm thời vẫn lưu trên người một tên nhân loại. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, muội liền có thể cảm ứng mà tới lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Bỏ đi, không phải chúng ta vẫn còn Tiểu Dao Tử bên kia, so với đứa vừa chết thì tiền đồ hơn biết bao nhiêu lần. Ha ha, chàng mau mau quay trở lại giường, chúng ta tiếp tục hiệp hai đi nè.”
“Khặc khặc, ta mém chút thì quên nàng nhi tử nhiều vô số, chết đi một cái yếu ớt thì càng bớt việc. Được, để hôm nay ta đại chiến với nàng thêm trăm hiệp a.”
Long tộc dâm huyết ai cũng biết, còn Xà Mẫu này có thể gọi là má thiên hạ cũng được. Hai người bọn hắn đã quấn lấy nhau thì vài không qua vài chục ngày sẽ không có xuất hiện lại bên ngoài.
Cách nơi ân ái của đôi nam nữ này không xa, là một cái thác nước khổng lồ, nước từ trên cao chảy xuống đều dâng hiến một màu xanh lục. Bên dưới thác nước là một cái hồ nước lớn, mà hồ nước này chỗ kỳ lạ chính là nó có hai nhánh rẽ chảy sang hai hồ nước nhỏ ở hai bên. Mặc dù màu nước như cũ là màu xanh lục nhưng trên bề mặt hai cái hồ nhỏ này, phân biệt chính là có băng hàn cùng sí nhiệt hai loại đối lập khí tức tồn tại.
Nơi giao thoa giữa băng và hỏa kia có một khối đá gồ lên trên mặt hồ, nhìn từ trên cao không khác gì một cái địa nhãn. Trên đó lại có một đạo thon dài thân ảnh ngồi xếp bằng tu luyện.
Ngay lúc Ma Độc Long Vương cùng Xà Mẫu trở lại bên trong nhà gỗ để ân ái với nhau, người này ánh mắt đột nhiên mở ra, gương mặt nhếch lên một nụ cười khoái trí:
“Vân Chính Thiên phải không? Ngươi giết ta ca ca, vậy thì để ta đến chơi với ngươi một chút.”
...
Không rõ trôi qua bao nhiêu lâu, đến khi Vân Chính Thiên tỉnh lại thì bốn phía xung quanh đã hoàn toàn yên ắng. Đối diện hắn là Ngạo Thiên Long hai mắt khép hờ, hiển nhiên cũng đang trong trạng thái điều tức, sắc mặt phi thường tái nhợt.
“Lão đại, ngươi tỉnh rồi?”
Lương Thế Nhân thanh âm vui mừng truyền tới.
“Ngạo huynh tình huống làm sao?” Vân Chính Thiên hỏi.
“Không sao, tiêu hao quá độ làm cho cái mặt hắn nhìn khó coi vậy thôi. Lão đại, ngươi tốt chứ?” Lương Thế Nhân cười nói.
Vân Chính Thiên đem cánh tay trái của mình kéo lên, đã không thấy Bích Lân hình xăm đâu nữa. Thay vào đó là một cái lục sắc xà văn nhỏ bé nằm nơi cổ tay, nhìn phớt qua không khác gì có thêm một món đồ trang sức.
“Làm đến như vậy vẫn không thể đem nó triệt để gạt đi.” Lương Thế Nhân thấy vậy, có chút thất vọng lắc đầu nói.
Lấy lục đại hồn linh năng lượng cùng huyết mạch phẩm chất, đại chiến một trận long trời lở đất nhưng như cũ không thể gạt bỏ hoàn toàn Bích Lân kịch độc khỏi người lão đại hắn, không cần nói cũng biết Thế Nhân buồn bực đến thế nào. Bất quá, Vân Chính Thiên gương mặt lại vào lúc này bỗng nhiên nhấc lên một vòng tiếu ý.
Lương Thế Nhân đã lâu chưa thấy lại nụ cười nham hiểm của lão đại hắn, có chút hiếu kỳ hỏi:
“Lão đại, rốt cuộc làm sao, ngươi mau nói a.”
Vân Chính Thiên nhìn hắn mỉm cười, sau đó bỗng nhiên nhấc lên một quyền, là đơn giản một quyền oanh hướng vào vách núi mà đánh ra. Nơi cổ tay hắn, phản phất nhìn thấy xà văn vào lúc lấp lóe lục quang, thoáng chốc vặn vẹo hóa thành một đầu cự mãng phóng đi.
Oành!
Tức thì vách núi ở trước mặt bị oanh ra một cái lỗ lớn. Lấy thực lực của hắn đã tiến vào Hồn Thánh, tùy tiện một quyền đều có thể phách sơn, tuy nhiên Lương Thế Nhân thế nhưng nhìn rõ ràng bên trong cái lỗ vừa bị oanh ra đó, lại có lục sắc khí lưu hóa thành chất lỏng, đang không ngừng ăn mòn vào bên trong núi đá.
“Kịch độc?” Hắn há hốc cả mồm kêu lên.
Vân Chính Thiên thu lại một quyền, tức thì xà văn kia cũng dừng phát sáng.
“Là Bích Lân kịch độc năng lượng còn xót lại trong cơ thể ta. Dĩ nhiên không ngờ dung hợp Tử Anh hồn linh về sau, ta lại có thể đem kịch độc năng lượng này tùy ý sử dụng. Nhưng mà có lẽ uy lực cũng không tính quá mức mạnh mẽ đi, nếu không phải hồn sư chuyên môn tu luyện độc, căn bản cái này chỉ dùng để giết gà dọa khỉ thì được, còn đối mặt cường giả thì quên đi. Bất quá...”
“Nằm trong tay ta thì lại khác. Hắc hắc hắc.” Vân Chính Thiên không nhịn được mà gian xảo nở một nụ cười mãn nguyện.
“Ha ha ha ——.”
Lương Thế Nhân thấy thế cũng bật cười phụ họa, rốt cuộc hai người bọn hắn kinh động đến Ngạo Thiên Long đang chữa thương ở bên kia.
“Con bà các ngươi, ồn ào như vậy làm sao lão tử điều tức được.”
“Ồ, Ngạo huynh đã tỉnh rồi, xem ra tiêu hao cũng không quá lớn đi. Thế Nhân! Nói lại ta nghe một chút, lúc nãy bên ngoài có hồn thú lai phạm sao?”
Vân Chính Thiên nói.
Lương Thế Nhân nhớ lại diễn biến lúc nãy, bỗng nhiên gật đầu trầm trọng nói:
“Gặp phải chủ lực hồn thú. Dẫn đầu là Tà Mâu Bạch Hổ, Chấn Thiên Thú hai cái hướng về chúng ta phát động công kích. Đại khái có khoảng năm mươi đầu tu vi gần một vạn năm, còn dưới đó nhiều đếm không hết.”
“Cái gì? Đông như vậy? Làm sao các ngươi có thể chế trụ được bọn nó.” Vân Chính Thiên kinh ngạc nói.
Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long đích xác hai cái mạnh mẽ nhân vật, tuy nhiên vẫn phải bị số lượng đông đảo hồn thú kia đè ép xuống mới đúng. Mà hiện tại bốn phía yên tĩnh, coi nhưng giao chiến cũng đã kết thúc được một khoảng thời gian rồi, hai người bọn hắn cũng không có bị thương quá nặng mà còn đuổi đi được đám hung hăng kia. Đây là cái tình huống gì.
Ngạo Thiên Long nói: “Trong lúc các ngươi vây công con Bích Lân Hoàng Xà đó, thì ta ở bên ngoài bị cả đám hồn thú hội đồng. Nếu không phải nhờ ta kiên cường, không tiếc tiêu hao hết thảy mà liều mạng với bọn chúng. Thì bây giờ ba chúng ta cũng không còn ngồi đây nói chuyện đâu nha.”
Lấy Ngạo Thiên Long tuy chỉ là Hồn Thánh tu vi, nhưng chiến lực của hắn há Hồn Thánh phổ thông có thể so sánh. Bạo phát toàn bộ lực lượng có thể cùng Phong Hào đấu la đánh một trận cũng không chừng. Vì vậy trong vài phút ngăn chặn đám hồn thú kia tiến công vẫn là làm được.
Nhưng kỳ thực mấu chốt đẩy lui kẻ địch lại là Lương Thế Nhân.
“Lúc đó tên tiểu tử Thế Nhân này vừa kịp tới, hắn đem U Minh Bạch Hổ hồn linh triệu hoán ra, đem đầu lĩnh Tà Mâu Bạch Hổ của bọn nó dọa chết khiếp. Há há, nghĩ lại cũng thật mắc cười. Lúc đó cái con Bạch Hổ kia hình như còn són ra đất, nó gầm lên mấy tiếng giống như tín hiệu rút lui, sau đó xoay đầu chạy mất dạng. Mặc cho đám thuộc hạ vẫn còn hăng máu muốn đánh tiếp.”
Ngạo Thiên Long buồn cười đến chảy nước mắt, kể lại.
Nơi này là một mảnh địa vực sâm lâm quanh năm suốt tháng bị sương mù bao phủ, mà màu sắc sương mù này không biết tại sao lại có chút kỳ lạ. Lục sắc sương mù mờ mờ ảo ảo tràn ngập thiên địa, nhìn qua không khác gì sương độc vần vũ.
Thế nhưng ngoài trừ cảnh sắc huyền ảo này ra, bên dưới lại là một cõi không khác gì tiên cảnh. Khắp nơi trên mặt đất có vô số kỳ hoa dị thảo sinh trưởng mà lên, số lượng rất nhiều, tựa như tùy tiện đem tay vung tới liền có thể bất lấy một loại. Bất quá, không cần nghi ngờ, độc phẩm trong đây chính là chiếm hữu phần lớn.
Tiến vào sâu hơn một chút, lại lộ ra một vùng không gian có phần sáng sủa hơn, độc vũ cũng mờ nhạt đi đôi chút. Một căn nhà gỗ bên cạnh sương độc sâm lâm, có hai đạo thân ảnh một nam một nữ đang lõa thể nằm trên giường, không khó để đoán được họ vừa mới ân ái với nhau xong.
Bất thình lình vị nữ nhân kia bật dậy, trong mắt phóng thích ra vô tận hung quang, trong miệng phát ra tiếng xì xì như rắn.
“Lân nhi, có chuyện gì vậy? Gặp ác mộng a?”
Nam nhân nằm cạnh cũng nhanh chóng ngồi dầy, choàng tay ôm nàng hỏi han.
Nữ nhân kia trầm trọng gật đầu, âm độc nói: “Nhi tử của muội xác thực bị người ta đánh chết rồi, lúc trước muội còn nghi ngờ nhưng bây giờ ngay cả lực lượng muội lưu lại bảo vệ cho linh hồn của nó cũng bị hủy diệt. Thật là một đám độc ác tiện nhân a.”
“Được, ta lập tức tới Lưỡi Quỷ đại đạo trả thù cho nó.” Nam nhân kia nghiến răng, sau đó chợt hóa thành một đạo lưu quang phóng lên tận trời, tại trên đó hắn nhân hình đột nhiên vặn vẹo, ngắn ngủi vài giây sau đã trở lại với bản thể hồn thú của mình.
Đó là một đầu cự long màu xanh lá, chiều dài phải vượt quá trăm mét, long dực mở rộng đến hai trăm mét, nhìn qua cực kỳ khủng bố, che lấp cả một vùng rộng lớn sâm lâm bên dưới. Mà theo long dực vũ động, bàng bạc sương độc phía dưới như hóa thành cuồng phong, chui vào hắn thể nội.
Đầu cự long này, chính xác là Ma Độc Long Vương mà Tử Anh đã từng nhắc đến. Là hung thú năm mươi vạn năm tu vi được phân công tọa trấn bảo vệ Tà Ma Hạt Giống được gieo trồng bên trong Vạn Độc Vũ Long Môn.
Còn tình nhân đang ở cùng hắn, chính là Xà Mẫu, tu vi không rõ Bích Lân Hoàng Xà. Bất quá dựa theo ba động hồn lực trên người nàng, xem ra đã tiến vào hung thú cấp bậc từ lâu.
Hay tin nhi tử của nàng bị người ta đánh chết, Ma Độc Long Vương đang vì nàng mà nổi cơn thịnh nộ. Tuy nhiên Ma Độc Long Vương còn chưa kịp bay đi, thì bên dưới Xà Mẫu đã truyền lên thanh âm.
“Độc Long ca, huynh khoan đi đã.”
Ma Độc Long Vương cực kỳ yêu thích Xà Mẫu, mỗi lời nàng nói hắn đều lắng nghe. Thu liễm lại xung động, Ma Độc Long Vương trở lại nhân loại bộ dáng, đáp xuống bên cạnh trần như nhộng Xà Mẫu.
“Huynh không phải có cuộc họp quan trọng với với Đế Thiên hay sao, lần này mà còn không đi, hắn đã nói sẽ đem Long Vương Trảo tế ra xử tội huynh đó.”
Xa Mẫu lời này chứa đựng bất an chi âm, Ma Độc Long Vương đã nhiều lần không màn tới Đế Thiên lời triệu tập, những lần trước hắn không có truy cứu. Thế nhưng lần này không biết vì sao lại nghiêm túc đến như vậy, Ma Độc Long Vương còn không tham dự, Đế Thiên sẽ dùng Long Vương Trảo xét xử.
Đối với Long tộc mà nói, nhìn thấy Long Vương Trảo như nhìn thấy Long Thần. Ma Độc Long Vương lần này cũng đã quyết định nhượng bộ một phen.
“Nàng không nhắc ta chút nữa thì quên, nhưng còn cái nhi tử đại thù kia thì sao?” Ma Độc Long Vương nói.
Xa Mẫu trong mắt chứa đựng thâm thúy chi sắc:
“Không cần nữa, muội đã cảm nhận được nhi tử tàn hồn vẫn chưa bị khu trừ triệt để, tạm thời vẫn lưu trên người một tên nhân loại. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, muội liền có thể cảm ứng mà tới lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Bỏ đi, không phải chúng ta vẫn còn Tiểu Dao Tử bên kia, so với đứa vừa chết thì tiền đồ hơn biết bao nhiêu lần. Ha ha, chàng mau mau quay trở lại giường, chúng ta tiếp tục hiệp hai đi nè.”
“Khặc khặc, ta mém chút thì quên nàng nhi tử nhiều vô số, chết đi một cái yếu ớt thì càng bớt việc. Được, để hôm nay ta đại chiến với nàng thêm trăm hiệp a.”
Long tộc dâm huyết ai cũng biết, còn Xà Mẫu này có thể gọi là má thiên hạ cũng được. Hai người bọn hắn đã quấn lấy nhau thì vài không qua vài chục ngày sẽ không có xuất hiện lại bên ngoài.
Cách nơi ân ái của đôi nam nữ này không xa, là một cái thác nước khổng lồ, nước từ trên cao chảy xuống đều dâng hiến một màu xanh lục. Bên dưới thác nước là một cái hồ nước lớn, mà hồ nước này chỗ kỳ lạ chính là nó có hai nhánh rẽ chảy sang hai hồ nước nhỏ ở hai bên. Mặc dù màu nước như cũ là màu xanh lục nhưng trên bề mặt hai cái hồ nhỏ này, phân biệt chính là có băng hàn cùng sí nhiệt hai loại đối lập khí tức tồn tại.
Nơi giao thoa giữa băng và hỏa kia có một khối đá gồ lên trên mặt hồ, nhìn từ trên cao không khác gì một cái địa nhãn. Trên đó lại có một đạo thon dài thân ảnh ngồi xếp bằng tu luyện.
Ngay lúc Ma Độc Long Vương cùng Xà Mẫu trở lại bên trong nhà gỗ để ân ái với nhau, người này ánh mắt đột nhiên mở ra, gương mặt nhếch lên một nụ cười khoái trí:
“Vân Chính Thiên phải không? Ngươi giết ta ca ca, vậy thì để ta đến chơi với ngươi một chút.”
...
Không rõ trôi qua bao nhiêu lâu, đến khi Vân Chính Thiên tỉnh lại thì bốn phía xung quanh đã hoàn toàn yên ắng. Đối diện hắn là Ngạo Thiên Long hai mắt khép hờ, hiển nhiên cũng đang trong trạng thái điều tức, sắc mặt phi thường tái nhợt.
“Lão đại, ngươi tỉnh rồi?”
Lương Thế Nhân thanh âm vui mừng truyền tới.
“Ngạo huynh tình huống làm sao?” Vân Chính Thiên hỏi.
“Không sao, tiêu hao quá độ làm cho cái mặt hắn nhìn khó coi vậy thôi. Lão đại, ngươi tốt chứ?” Lương Thế Nhân cười nói.
Vân Chính Thiên đem cánh tay trái của mình kéo lên, đã không thấy Bích Lân hình xăm đâu nữa. Thay vào đó là một cái lục sắc xà văn nhỏ bé nằm nơi cổ tay, nhìn phớt qua không khác gì có thêm một món đồ trang sức.
“Làm đến như vậy vẫn không thể đem nó triệt để gạt đi.” Lương Thế Nhân thấy vậy, có chút thất vọng lắc đầu nói.
Lấy lục đại hồn linh năng lượng cùng huyết mạch phẩm chất, đại chiến một trận long trời lở đất nhưng như cũ không thể gạt bỏ hoàn toàn Bích Lân kịch độc khỏi người lão đại hắn, không cần nói cũng biết Thế Nhân buồn bực đến thế nào. Bất quá, Vân Chính Thiên gương mặt lại vào lúc này bỗng nhiên nhấc lên một vòng tiếu ý.
Lương Thế Nhân đã lâu chưa thấy lại nụ cười nham hiểm của lão đại hắn, có chút hiếu kỳ hỏi:
“Lão đại, rốt cuộc làm sao, ngươi mau nói a.”
Vân Chính Thiên nhìn hắn mỉm cười, sau đó bỗng nhiên nhấc lên một quyền, là đơn giản một quyền oanh hướng vào vách núi mà đánh ra. Nơi cổ tay hắn, phản phất nhìn thấy xà văn vào lúc lấp lóe lục quang, thoáng chốc vặn vẹo hóa thành một đầu cự mãng phóng đi.
Oành!
Tức thì vách núi ở trước mặt bị oanh ra một cái lỗ lớn. Lấy thực lực của hắn đã tiến vào Hồn Thánh, tùy tiện một quyền đều có thể phách sơn, tuy nhiên Lương Thế Nhân thế nhưng nhìn rõ ràng bên trong cái lỗ vừa bị oanh ra đó, lại có lục sắc khí lưu hóa thành chất lỏng, đang không ngừng ăn mòn vào bên trong núi đá.
“Kịch độc?” Hắn há hốc cả mồm kêu lên.
Vân Chính Thiên thu lại một quyền, tức thì xà văn kia cũng dừng phát sáng.
“Là Bích Lân kịch độc năng lượng còn xót lại trong cơ thể ta. Dĩ nhiên không ngờ dung hợp Tử Anh hồn linh về sau, ta lại có thể đem kịch độc năng lượng này tùy ý sử dụng. Nhưng mà có lẽ uy lực cũng không tính quá mức mạnh mẽ đi, nếu không phải hồn sư chuyên môn tu luyện độc, căn bản cái này chỉ dùng để giết gà dọa khỉ thì được, còn đối mặt cường giả thì quên đi. Bất quá...”
“Nằm trong tay ta thì lại khác. Hắc hắc hắc.” Vân Chính Thiên không nhịn được mà gian xảo nở một nụ cười mãn nguyện.
“Ha ha ha ——.”
Lương Thế Nhân thấy thế cũng bật cười phụ họa, rốt cuộc hai người bọn hắn kinh động đến Ngạo Thiên Long đang chữa thương ở bên kia.
“Con bà các ngươi, ồn ào như vậy làm sao lão tử điều tức được.”
“Ồ, Ngạo huynh đã tỉnh rồi, xem ra tiêu hao cũng không quá lớn đi. Thế Nhân! Nói lại ta nghe một chút, lúc nãy bên ngoài có hồn thú lai phạm sao?”
Vân Chính Thiên nói.
Lương Thế Nhân nhớ lại diễn biến lúc nãy, bỗng nhiên gật đầu trầm trọng nói:
“Gặp phải chủ lực hồn thú. Dẫn đầu là Tà Mâu Bạch Hổ, Chấn Thiên Thú hai cái hướng về chúng ta phát động công kích. Đại khái có khoảng năm mươi đầu tu vi gần một vạn năm, còn dưới đó nhiều đếm không hết.”
“Cái gì? Đông như vậy? Làm sao các ngươi có thể chế trụ được bọn nó.” Vân Chính Thiên kinh ngạc nói.
Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long đích xác hai cái mạnh mẽ nhân vật, tuy nhiên vẫn phải bị số lượng đông đảo hồn thú kia đè ép xuống mới đúng. Mà hiện tại bốn phía yên tĩnh, coi nhưng giao chiến cũng đã kết thúc được một khoảng thời gian rồi, hai người bọn hắn cũng không có bị thương quá nặng mà còn đuổi đi được đám hung hăng kia. Đây là cái tình huống gì.
Ngạo Thiên Long nói: “Trong lúc các ngươi vây công con Bích Lân Hoàng Xà đó, thì ta ở bên ngoài bị cả đám hồn thú hội đồng. Nếu không phải nhờ ta kiên cường, không tiếc tiêu hao hết thảy mà liều mạng với bọn chúng. Thì bây giờ ba chúng ta cũng không còn ngồi đây nói chuyện đâu nha.”
Lấy Ngạo Thiên Long tuy chỉ là Hồn Thánh tu vi, nhưng chiến lực của hắn há Hồn Thánh phổ thông có thể so sánh. Bạo phát toàn bộ lực lượng có thể cùng Phong Hào đấu la đánh một trận cũng không chừng. Vì vậy trong vài phút ngăn chặn đám hồn thú kia tiến công vẫn là làm được.
Nhưng kỳ thực mấu chốt đẩy lui kẻ địch lại là Lương Thế Nhân.
“Lúc đó tên tiểu tử Thế Nhân này vừa kịp tới, hắn đem U Minh Bạch Hổ hồn linh triệu hoán ra, đem đầu lĩnh Tà Mâu Bạch Hổ của bọn nó dọa chết khiếp. Há há, nghĩ lại cũng thật mắc cười. Lúc đó cái con Bạch Hổ kia hình như còn són ra đất, nó gầm lên mấy tiếng giống như tín hiệu rút lui, sau đó xoay đầu chạy mất dạng. Mặc cho đám thuộc hạ vẫn còn hăng máu muốn đánh tiếp.”
Ngạo Thiên Long buồn cười đến chảy nước mắt, kể lại.
/774
|