Mặc dù trước kia chưa từng gặp Đinh Ninh, nhưng ngay từ lần đầu tiên Lý Vân Duệ nhìn thấy hắn, gã đã biết ngay người này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, gã biết ngay sứ mạng mà Sở Đế giao cho mình nhất định có ý nghĩa phi thường.
Thêm vào đó, bước cuối cùng để bảo đảm sứ mạng hoàn thành là phải xóa sạch mọi dấu vết khiến đám Tu Hành Giả Đại Tần có thể tìm được bất cứ đầu mối nào từ bản thân mình.
Cho nên Lý Vân Duệ lựa chọn lặng lẽ thả hết toàn tộ lực lượng thuộc về Tu Hành Giả trong cơ thể ra ngoài.
Nếu chết dưới Vị Hà, cho dù mấy ngày có nổi xác lên thì kể cả là đám quan viên Thần Đô Giám lẫn Giám Thiên Ty giàu kinh nghiệm cũng không tài nào nhận ra xác gã và những người chết đuối bình thường có gì khác nhau.
Có lẽ, sẽ chẳng có bất cứ người nào phát hiện ra gã đã từng có mặt trên đời.
Khi toàn bộ Chân nguyên và Nguyên Khí Thiên Địa tích tụ trong cơ thể trào hết ra ngoài, Lý Vân Duệ cảm thấy thân thể biến thành nặng nề khác thường, áp lực cũng nước nén hết không khí ra khỏi lồng ngực gã. Đến khi thay vì không khí nước sông Vị Hà xộc vào trong phổi, gã cảm thấy đau đớn khôn tả.
Nhưng gã vẫn khống chế được cơ thể mình, lập tức tự ép mình rơi vào trạng thái ngủ say.
Cùng lúc với gã Tu Hành Giả Đại Sở Vương lặng lẽ tìm tới cái chết, trong một chiếc thuyền buôn trên dòng Vị Hà, một mỹ nhân áo trắng, búi cao làn tóc mây, đang gảy tỳ bà.
Tiếng đàn tỳ bà trống vắng u buồn, như tiếng lòng người phụ nữ đi xa nhớ nhà. Ngay khi làn sóng Chân nguyên bị Lý Vân Duệ ép ra khỏi cơ thể từ từ chạm vào đáy chiếc thuyền buôn, vị mỹ nhân áo trắng cau mày lại, ngón tay chợt lướt nhanh hơn.
Tiếng đàn tỳ bà trống vắng u buồn đột ngột biến thành tiếng chém giết trên chiến trường, giống như vô số tiếng binh khí va chạm. Trong khoảnh khắc, sắc mặt mấy thương nhân đang ngồi trong khoang thuyền uống rượu trò chuyện vui vẻ trở nên vô cùng nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tương đua nhau lăn dài trên trán, giống như vô số binh khí vô hình trong tiếng tỳ bà đã chặt đứt mạch máu chạy về trái tim của họ vậy.
Tiếng tỳ bà ngừng lại.
'Bịch!' một tiếng động nhẹ nhàng vang lên.
Tỳ bà rơi xuống nệm ghế.
Bức rèm che vẫn còn lay động, nhưng vị mỹ nhân áo trắng gảy tỳ bà bên trong đã biến mất không còn tăm tích từ lúc nào.
. . .
Cùng thời điểm Lý Vân Duệ trầm mình xuống dòng Vị Hà, Đinh Ninh cùng Thẩm Dịch về đến Ngô Đồng Lạc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khi Đinh Ninh vén rèm cửa hậu viện để đi vào quán rượu,Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã đứng sẵn trong viện chờ hắn.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân của Đinh Ninh, nàng đã biết ngay nhất định có việc gì đó vô cùng quan trọng đã xảy ra.
Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Ninh nhìn nàng trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.
Lông mày như vẽ của Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi nhíu lại.
Không để cho nàng kịp sốt ruột, Đinh Ninh đã nói tiếp luôn: Sở Đế đưa cho ta một món đồ, nhưng ta hoàn toàn không biết là thứ gì, cho nên ta vẫn không thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đưa mắt liếc hắn, Sở Đế?
Đinh Ninh gật đầu, Chỉ có lão mới có được tử sĩ Lục Cảnh như thế, cũng chỉ có Tu Hành Giả quyết tử vì lão và Đại Sở Vương triều mới có khí chất như vậy.
Lưỡng lự một lát rồi Đinh Ninh thò tay vào trong lồng ngực, lôi vật thể hình vuông đó ra.
Hai hàng chân mày Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau lại.
Nàng hiểu Đinh Ninh đến từng chân tơ kẽ tóc. Chỉ cần nghe tiếng bước chân ngày hôm nay của Đinh Ninh, nàng đã biết ngay hắn có tâm sự nặng nề. Thậm chí, cho dù trước đó Đinh Ninh không hề nói với nàng món đồ này do Sở Đế phái người đưa cho mình, chỉ cần động tác hiện giờ của Đinh Ninh đã đủ khiến cho nàng cảm nhận được sức nặng của món đồ này.
Nàng không nói thêm câu gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn từng động tác của Đinh Ninh.
Đinh Ninh đi vào phòng ngủ ở hậu viện.
Hắn ngồi xuống cạnh cái bàn Trưởng Tôn Thiển Tuyết thường trang điểm , đặt món đồ đó ngay ngắn trên bàn. Tiếp đó hắn nhẹ nhàng thận trọng mở từng lớp vải thô bọc ở bên ngoài.
Thần thức Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuyên qua mấy lớp vải thô, nhưng chỉ một nháy mắt sau, thân thể nàng chợt khẽ chấn động. Nàng đã hiểu được vì sao Đinh Ninh nghiêm trọng như vậy.
Món đồ được bọc trong lớp vải thô giống như một cái vòng xoáy khủng bố, Thần thức nàng chỉ vừa mới tiếp xúc với nó đã bị hút vào trong hết sạch.
Có thể làm cho Thần thức của một tu hành giả tầm thường nảy sinh cảm giác kỳ dị như vậy thì đã không phải là vật bình thường, còn nếu làm cho cả một Tu Hành Giả cỡ như nàng cũng phải nảy sinh cảm giác tương tự. . . Một vật như vậy, dường như chưa từng xuất hiện trong điển tịch của giới tu hành.
Bởi vì quá mức kỳ dị, cho nên nhất định không phải là vật bình thường.
Bởi vì không biết, cho nên phải thận trọng.
Đinh Ninh thận trọng mở lớp vải thô cuối cùng ra. Trong suốt quá trình làm việc này, vô số sợi tơ tằm phun trào trong cơ thể hắn, phòng ngừa không cho bất cứ một chút khí tức nào của mình tiếp xúc với món đồ đó.
Sắc đồng xanh u ám đập vào mắt hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trước mặt hắn là một cái hộp kim loại hình chữ nhật màu đồng xanh, có vẻ ngoài giống như là một miếng phôi kim loại được nấu chảy vừa mới đúc ra xong, nhưng mặt ngoài lại phủ kín những phù văn phức tạp rối rắm nhìn hoa cả mắt.
Đây là cái gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn chằm chằm vào miếng kim loại đó tới mấy chục giây, sau đó mới lên tiếng hỏi.
Đại Sở Vương mạnh nhất về mặt Phù khí. Bất cứ một Tu Hành Giả Đại Tần nào, ngay khi nhìn thấy một vật phủ kín bởi Phù văn như vậy, trước tiên sẽ nghĩ tới ngay Phù khí. Nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại có thể khẳng định, đây không phải một loại Phù khí theo đúng nghĩa của nó.
Lúc này, nàng có thể thấy được, bên trong đám phù văn phức tạp rối rắm đó có rất nhiều đường chỉ màu xanh đang không ngừng di động.
Những đường chỉ màu xanh là Chân nguyên, là Chân nguyên của một vị cường giả Thất Cảnh.
Những đường chỉ Chân nguyên đó di chuyển tạo thành một vòng tuần hoàn đặc biệt trong đám phù văn, dường như vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Tuy nhiên, lực lượng của những đường chỉ Chân nguyên đó lại không quá mạnh. Nếu như nàng cưỡng ép rót một luồng Chân nguyên vào, những đường chỉ Chân nguyên đó sẽ lập tức bị phá nát.
Nhưng mà, sau khi chúng bị phá nát, cái hộp này sẽ biến đổi thế nào thì đã là việc nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng.
Đinh Ninh không trả lời câu hỏi của nàng.
Hắn nhìn chằm chằm vào đám phù tuyến cực kỳ phức tạp đó, đôi mắt sáng chói, dường như đang liên tục tính toán gì đó. Đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn vào một vài điểm phù tuyến cắt nhau. Qua vài chục giây sau, hắn nhướng mày với vẻ đăm chiêu rồi vươn tay phải ra, ấn nhẹ xuống mặt cái hộp.
Ngay khi tiếp xúc với cái hộp, đầu ngón tay hắn vang lên ra vô số tiếng động rất nhỏ.
Khi ngón tay hắn miết theo đường phù tuyến, chúng ngân lên tiếng vang rất nhỏ, nhưng những đường chỉ màu xanh lại không phát sinh bất cứ thay đổi nào.
Nét mặt Đinh Ninh cũng không có bất cứ thay đổi nào.
Ngón tay hắn đột nhiên dừng lại, rồi miết ngược lại theo tuyến đường vừa di chuyển. Cùng lúc đó, tiết tấu tiếng động nhỏ bé ở đầu ngón tay hắn trở nên rối loạn, dày đặc.
Một loạt tia sáng màu xanh lần lượt sinh ra trên đầu ngón tay hắn, sau đó rơi xuống đám phù tuyến bên dưới.
Những tia sáng xanh lặng lẽ hòa quyện với Chân nguyên màu xanh trong đám phù tuyến một cách hoàn mỹ.
Tiếp đó, đường chỉ màu xanh di chuyển trong đám Phù văn càng lúc càng lớn mạnh.
Cuối cùng, Phù văn được Chân nguyên màu xanh lấp đầy.
Toàn bộ bề mặt tấm kim loại màu đồng xanh lập tức biến thành bằng phẳng nhẵn bóng, đồng thời lượng Chân nguyên màu xanh đã lấp đầy Phù văn cũng tức khắc đông cứng lại.
Giữa trung tâm miếng kim loại màu đồng xanh phát ra một tia sáng kỳ lạ.
Miếng kim có vẻ hoàn chỉnh không có bất kỳ khe hở nào, lấy điểm phát sáng làm trung tâm từ từ tách ra.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt chợt giãn ra.
Nàng đã biết đây là cái gì.
Đây là một cái hộp bí mật.
Một cái hộp bí mật mà chỉ khi nào dùng Chân nguyên cùng màu mới có thể mở ra được.
Hoặc có thể nói, chỉ có người nào có khả năng bắt chước theo y hệt, ngưng luyện ra Chân nguyên màu xanh hoàn toàn tương tự thì mới có thể mở cái hộp bí mật này ra.
Đinh Ninh trầm ngâm không nói.
Tia sáng ở trung tâm cái hộp màu đông xanh từ từ biến mất.
Tiếp đó, toàn bộ Chân nguyên màu xanh phân hóa thành Nguyên Khí Thiên Địa, tan biến vào trong không khí.
Bên trong chiếc hộp bí mật bằng đồng xanh là miếng ngọc bích khá nhỏ hình tròn, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Bên trong miếng ngọc bích trắng tinh lại có một sáng màu vàng úa liên tục nhảy nhót, giống như hình ảnh một người đang không ngừng biến đổi thành đủ các loại hình dáng.
Đây là Nhân Vương Ngọc Bích.
Đinh Ninh không vội cầm miếng ngọc bích đó lên, mà xoay người lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết chầm chậm nói: Lão đã đoán được ra ta tu luyện Cửu Tử Tằm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, không vội đáp lại.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói tiếp bằng giọng đã bắt đầu không còn bình thường được nữa: Nhân Vương Ngọc Bích là một vật trái với quy luật tự nhiên. Món đồ này là biểu trưng của đế vương Đại Sở, được các vị đế vương truyền từ đời này sang đời khác. Đặc tính trái quy luật tự nhiên của nó là, nếu Tu Hành Giả đeo nó, trong một hoàn cảnh tu hành không đổi, cảnh giới sẽ tăng tiến nhanh hơn một chút.
Đôi mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết không dấu được nỗi khiếp sợ.
Có thể nhanh hơn bao nhiêu? Nàng hỏi.
Đinh Ninh liếc nhìn nàng, đáp: Theo đồn đại, có thể nhanh hơn ba phần mười.
Gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi tái đi, hai tay không kìm chế được khẽ run rẩy.
Bất kỳ một loại Phù khí nào, bất kỳ một loại Đan dược nào cũng không có khả năng sánh với được với món đồ này. Dù không nhìn nàng, Đinh Ninh vẫn có thể hiểu được cảm nhận lúc này trong lòng nàng. Dù hắn đã hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nói vẫn cứ lạc đi: Món đồ này là bảo vật tầm cỡ quốc gia quý trọng nhất của Đại Sở Vương triều, đúng ra nó phải được truyền lại cho vị Đế Vương tiếp theo.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết gật đầu, Đúng ra phải truyền lại cho Ly Lăng Quân.
Đinh Ninh cũng gật đầu, nói: Cho dù không truyền lại cho Ly Lăng Quân thì vẫn có thể giao cho Triệu Hương phi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: Bây giờ lão đã chết, người chuyển món đồ này cho ngươi cũng đã chết, thiên hạ này chỉ có ta với ngươi biết món đồ này đã nằm trong tay ngươi. Lão làm vậy là có ý gì?
Khóe miệng Đinh Ninh hơi nhếch lên tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn cầm miếng Ngọc Bích lên rồi nhẹ nhàng nói: Lão không có chút lòng tin nào với bất cứ người nào khác. . . Hoặc có thể nói, lão cho rằng tương lai chỉ có chúng ta mới có khả năng đánh bại được Nguyên Vũ.
Lão chưa từng gặp ta cơ mà. Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu, Không phải chúng ta.
Ngươi và Cửu Tử Tằm có quan hệ. Đinh Ninh cũng lắc đầu.
Trên mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết tỏa ra một lớp sương lạnh. Nàng không nhìn đi chỗ khác nói với Đinh Ninh: Nhưng chúng ta là người Tần.
Lão thật sự nhìn rất xa!
Đinh Ninh nhìn xoáy vào nàng, nghiêm túc nói: Có lẽ lão cho rằng chúng ta sẽ mang ơn lão.
Thêm vào đó, bước cuối cùng để bảo đảm sứ mạng hoàn thành là phải xóa sạch mọi dấu vết khiến đám Tu Hành Giả Đại Tần có thể tìm được bất cứ đầu mối nào từ bản thân mình.
Cho nên Lý Vân Duệ lựa chọn lặng lẽ thả hết toàn tộ lực lượng thuộc về Tu Hành Giả trong cơ thể ra ngoài.
Nếu chết dưới Vị Hà, cho dù mấy ngày có nổi xác lên thì kể cả là đám quan viên Thần Đô Giám lẫn Giám Thiên Ty giàu kinh nghiệm cũng không tài nào nhận ra xác gã và những người chết đuối bình thường có gì khác nhau.
Có lẽ, sẽ chẳng có bất cứ người nào phát hiện ra gã đã từng có mặt trên đời.
Khi toàn bộ Chân nguyên và Nguyên Khí Thiên Địa tích tụ trong cơ thể trào hết ra ngoài, Lý Vân Duệ cảm thấy thân thể biến thành nặng nề khác thường, áp lực cũng nước nén hết không khí ra khỏi lồng ngực gã. Đến khi thay vì không khí nước sông Vị Hà xộc vào trong phổi, gã cảm thấy đau đớn khôn tả.
Nhưng gã vẫn khống chế được cơ thể mình, lập tức tự ép mình rơi vào trạng thái ngủ say.
Cùng lúc với gã Tu Hành Giả Đại Sở Vương lặng lẽ tìm tới cái chết, trong một chiếc thuyền buôn trên dòng Vị Hà, một mỹ nhân áo trắng, búi cao làn tóc mây, đang gảy tỳ bà.
Tiếng đàn tỳ bà trống vắng u buồn, như tiếng lòng người phụ nữ đi xa nhớ nhà. Ngay khi làn sóng Chân nguyên bị Lý Vân Duệ ép ra khỏi cơ thể từ từ chạm vào đáy chiếc thuyền buôn, vị mỹ nhân áo trắng cau mày lại, ngón tay chợt lướt nhanh hơn.
Tiếng đàn tỳ bà trống vắng u buồn đột ngột biến thành tiếng chém giết trên chiến trường, giống như vô số tiếng binh khí va chạm. Trong khoảnh khắc, sắc mặt mấy thương nhân đang ngồi trong khoang thuyền uống rượu trò chuyện vui vẻ trở nên vô cùng nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tương đua nhau lăn dài trên trán, giống như vô số binh khí vô hình trong tiếng tỳ bà đã chặt đứt mạch máu chạy về trái tim của họ vậy.
Tiếng tỳ bà ngừng lại.
'Bịch!' một tiếng động nhẹ nhàng vang lên.
Tỳ bà rơi xuống nệm ghế.
Bức rèm che vẫn còn lay động, nhưng vị mỹ nhân áo trắng gảy tỳ bà bên trong đã biến mất không còn tăm tích từ lúc nào.
. . .
Cùng thời điểm Lý Vân Duệ trầm mình xuống dòng Vị Hà, Đinh Ninh cùng Thẩm Dịch về đến Ngô Đồng Lạc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khi Đinh Ninh vén rèm cửa hậu viện để đi vào quán rượu,Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã đứng sẵn trong viện chờ hắn.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân của Đinh Ninh, nàng đã biết ngay nhất định có việc gì đó vô cùng quan trọng đã xảy ra.
Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Ninh nhìn nàng trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.
Lông mày như vẽ của Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi nhíu lại.
Không để cho nàng kịp sốt ruột, Đinh Ninh đã nói tiếp luôn: Sở Đế đưa cho ta một món đồ, nhưng ta hoàn toàn không biết là thứ gì, cho nên ta vẫn không thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đưa mắt liếc hắn, Sở Đế?
Đinh Ninh gật đầu, Chỉ có lão mới có được tử sĩ Lục Cảnh như thế, cũng chỉ có Tu Hành Giả quyết tử vì lão và Đại Sở Vương triều mới có khí chất như vậy.
Lưỡng lự một lát rồi Đinh Ninh thò tay vào trong lồng ngực, lôi vật thể hình vuông đó ra.
Hai hàng chân mày Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau lại.
Nàng hiểu Đinh Ninh đến từng chân tơ kẽ tóc. Chỉ cần nghe tiếng bước chân ngày hôm nay của Đinh Ninh, nàng đã biết ngay hắn có tâm sự nặng nề. Thậm chí, cho dù trước đó Đinh Ninh không hề nói với nàng món đồ này do Sở Đế phái người đưa cho mình, chỉ cần động tác hiện giờ của Đinh Ninh đã đủ khiến cho nàng cảm nhận được sức nặng của món đồ này.
Nàng không nói thêm câu gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn từng động tác của Đinh Ninh.
Đinh Ninh đi vào phòng ngủ ở hậu viện.
Hắn ngồi xuống cạnh cái bàn Trưởng Tôn Thiển Tuyết thường trang điểm , đặt món đồ đó ngay ngắn trên bàn. Tiếp đó hắn nhẹ nhàng thận trọng mở từng lớp vải thô bọc ở bên ngoài.
Thần thức Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuyên qua mấy lớp vải thô, nhưng chỉ một nháy mắt sau, thân thể nàng chợt khẽ chấn động. Nàng đã hiểu được vì sao Đinh Ninh nghiêm trọng như vậy.
Món đồ được bọc trong lớp vải thô giống như một cái vòng xoáy khủng bố, Thần thức nàng chỉ vừa mới tiếp xúc với nó đã bị hút vào trong hết sạch.
Có thể làm cho Thần thức của một tu hành giả tầm thường nảy sinh cảm giác kỳ dị như vậy thì đã không phải là vật bình thường, còn nếu làm cho cả một Tu Hành Giả cỡ như nàng cũng phải nảy sinh cảm giác tương tự. . . Một vật như vậy, dường như chưa từng xuất hiện trong điển tịch của giới tu hành.
Bởi vì quá mức kỳ dị, cho nên nhất định không phải là vật bình thường.
Bởi vì không biết, cho nên phải thận trọng.
Đinh Ninh thận trọng mở lớp vải thô cuối cùng ra. Trong suốt quá trình làm việc này, vô số sợi tơ tằm phun trào trong cơ thể hắn, phòng ngừa không cho bất cứ một chút khí tức nào của mình tiếp xúc với món đồ đó.
Sắc đồng xanh u ám đập vào mắt hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trước mặt hắn là một cái hộp kim loại hình chữ nhật màu đồng xanh, có vẻ ngoài giống như là một miếng phôi kim loại được nấu chảy vừa mới đúc ra xong, nhưng mặt ngoài lại phủ kín những phù văn phức tạp rối rắm nhìn hoa cả mắt.
Đây là cái gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn chằm chằm vào miếng kim loại đó tới mấy chục giây, sau đó mới lên tiếng hỏi.
Đại Sở Vương mạnh nhất về mặt Phù khí. Bất cứ một Tu Hành Giả Đại Tần nào, ngay khi nhìn thấy một vật phủ kín bởi Phù văn như vậy, trước tiên sẽ nghĩ tới ngay Phù khí. Nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại có thể khẳng định, đây không phải một loại Phù khí theo đúng nghĩa của nó.
Lúc này, nàng có thể thấy được, bên trong đám phù văn phức tạp rối rắm đó có rất nhiều đường chỉ màu xanh đang không ngừng di động.
Những đường chỉ màu xanh là Chân nguyên, là Chân nguyên của một vị cường giả Thất Cảnh.
Những đường chỉ Chân nguyên đó di chuyển tạo thành một vòng tuần hoàn đặc biệt trong đám phù văn, dường như vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Tuy nhiên, lực lượng của những đường chỉ Chân nguyên đó lại không quá mạnh. Nếu như nàng cưỡng ép rót một luồng Chân nguyên vào, những đường chỉ Chân nguyên đó sẽ lập tức bị phá nát.
Nhưng mà, sau khi chúng bị phá nát, cái hộp này sẽ biến đổi thế nào thì đã là việc nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng.
Đinh Ninh không trả lời câu hỏi của nàng.
Hắn nhìn chằm chằm vào đám phù tuyến cực kỳ phức tạp đó, đôi mắt sáng chói, dường như đang liên tục tính toán gì đó. Đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn vào một vài điểm phù tuyến cắt nhau. Qua vài chục giây sau, hắn nhướng mày với vẻ đăm chiêu rồi vươn tay phải ra, ấn nhẹ xuống mặt cái hộp.
Ngay khi tiếp xúc với cái hộp, đầu ngón tay hắn vang lên ra vô số tiếng động rất nhỏ.
Khi ngón tay hắn miết theo đường phù tuyến, chúng ngân lên tiếng vang rất nhỏ, nhưng những đường chỉ màu xanh lại không phát sinh bất cứ thay đổi nào.
Nét mặt Đinh Ninh cũng không có bất cứ thay đổi nào.
Ngón tay hắn đột nhiên dừng lại, rồi miết ngược lại theo tuyến đường vừa di chuyển. Cùng lúc đó, tiết tấu tiếng động nhỏ bé ở đầu ngón tay hắn trở nên rối loạn, dày đặc.
Một loạt tia sáng màu xanh lần lượt sinh ra trên đầu ngón tay hắn, sau đó rơi xuống đám phù tuyến bên dưới.
Những tia sáng xanh lặng lẽ hòa quyện với Chân nguyên màu xanh trong đám phù tuyến một cách hoàn mỹ.
Tiếp đó, đường chỉ màu xanh di chuyển trong đám Phù văn càng lúc càng lớn mạnh.
Cuối cùng, Phù văn được Chân nguyên màu xanh lấp đầy.
Toàn bộ bề mặt tấm kim loại màu đồng xanh lập tức biến thành bằng phẳng nhẵn bóng, đồng thời lượng Chân nguyên màu xanh đã lấp đầy Phù văn cũng tức khắc đông cứng lại.
Giữa trung tâm miếng kim loại màu đồng xanh phát ra một tia sáng kỳ lạ.
Miếng kim có vẻ hoàn chỉnh không có bất kỳ khe hở nào, lấy điểm phát sáng làm trung tâm từ từ tách ra.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt chợt giãn ra.
Nàng đã biết đây là cái gì.
Đây là một cái hộp bí mật.
Một cái hộp bí mật mà chỉ khi nào dùng Chân nguyên cùng màu mới có thể mở ra được.
Hoặc có thể nói, chỉ có người nào có khả năng bắt chước theo y hệt, ngưng luyện ra Chân nguyên màu xanh hoàn toàn tương tự thì mới có thể mở cái hộp bí mật này ra.
Đinh Ninh trầm ngâm không nói.
Tia sáng ở trung tâm cái hộp màu đông xanh từ từ biến mất.
Tiếp đó, toàn bộ Chân nguyên màu xanh phân hóa thành Nguyên Khí Thiên Địa, tan biến vào trong không khí.
Bên trong chiếc hộp bí mật bằng đồng xanh là miếng ngọc bích khá nhỏ hình tròn, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Bên trong miếng ngọc bích trắng tinh lại có một sáng màu vàng úa liên tục nhảy nhót, giống như hình ảnh một người đang không ngừng biến đổi thành đủ các loại hình dáng.
Đây là Nhân Vương Ngọc Bích.
Đinh Ninh không vội cầm miếng ngọc bích đó lên, mà xoay người lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết chầm chậm nói: Lão đã đoán được ra ta tu luyện Cửu Tử Tằm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, không vội đáp lại.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói tiếp bằng giọng đã bắt đầu không còn bình thường được nữa: Nhân Vương Ngọc Bích là một vật trái với quy luật tự nhiên. Món đồ này là biểu trưng của đế vương Đại Sở, được các vị đế vương truyền từ đời này sang đời khác. Đặc tính trái quy luật tự nhiên của nó là, nếu Tu Hành Giả đeo nó, trong một hoàn cảnh tu hành không đổi, cảnh giới sẽ tăng tiến nhanh hơn một chút.
Đôi mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết không dấu được nỗi khiếp sợ.
Có thể nhanh hơn bao nhiêu? Nàng hỏi.
Đinh Ninh liếc nhìn nàng, đáp: Theo đồn đại, có thể nhanh hơn ba phần mười.
Gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi tái đi, hai tay không kìm chế được khẽ run rẩy.
Bất kỳ một loại Phù khí nào, bất kỳ một loại Đan dược nào cũng không có khả năng sánh với được với món đồ này. Dù không nhìn nàng, Đinh Ninh vẫn có thể hiểu được cảm nhận lúc này trong lòng nàng. Dù hắn đã hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nói vẫn cứ lạc đi: Món đồ này là bảo vật tầm cỡ quốc gia quý trọng nhất của Đại Sở Vương triều, đúng ra nó phải được truyền lại cho vị Đế Vương tiếp theo.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết gật đầu, Đúng ra phải truyền lại cho Ly Lăng Quân.
Đinh Ninh cũng gật đầu, nói: Cho dù không truyền lại cho Ly Lăng Quân thì vẫn có thể giao cho Triệu Hương phi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: Bây giờ lão đã chết, người chuyển món đồ này cho ngươi cũng đã chết, thiên hạ này chỉ có ta với ngươi biết món đồ này đã nằm trong tay ngươi. Lão làm vậy là có ý gì?
Khóe miệng Đinh Ninh hơi nhếch lên tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn cầm miếng Ngọc Bích lên rồi nhẹ nhàng nói: Lão không có chút lòng tin nào với bất cứ người nào khác. . . Hoặc có thể nói, lão cho rằng tương lai chỉ có chúng ta mới có khả năng đánh bại được Nguyên Vũ.
Lão chưa từng gặp ta cơ mà. Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu, Không phải chúng ta.
Ngươi và Cửu Tử Tằm có quan hệ. Đinh Ninh cũng lắc đầu.
Trên mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết tỏa ra một lớp sương lạnh. Nàng không nhìn đi chỗ khác nói với Đinh Ninh: Nhưng chúng ta là người Tần.
Lão thật sự nhìn rất xa!
Đinh Ninh nhìn xoáy vào nàng, nghiêm túc nói: Có lẽ lão cho rằng chúng ta sẽ mang ơn lão.
/438
|