Mang ơn?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: Việc này có thể lớn có thể nhỏ, rất khó phân biệt rành rẽ.
Cho nên lão để ta tự lựa chọn.
Đinh Ninh nhìn miếng ngọc bích trên tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp: Cho nên, lão không hề đưa ra bất cứ yêu cầu nào.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên cảm thấy sự việc này dường như khá là buồn cười. Nàng nói bằng giọng mang hàm ý chế giễu: Ngươi còn có thể làm được gì?
Ít nhất có thể nhanh chóng trở nên mạnh hơn một chút, giúp cho khả năng gia nhập Mân Sơn Kiếm Tông của ta trở nên chắc chắn hơn phần nào.
Đinh Ninh lại ngẫm nghĩ thêm một lúc: Sau khi lão chết, vương đồ bá nghiệp đã không còn bất cứ ý nghĩa gì đối với bản thân lão nữa. Cho nên, có lẽ lão chỉ muốn chúng ta có thể đối xử với con dân của lão tốt một chút.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn tiếp tục hỏi bằng giọng mang hàm ý chế giễu: Nếu như Đại Sở Vương triều cũng không còn thì sao?
Đinh Ninh liếc nhìn nàng một cái, đáp: Vậy thì đối xử với người nước Sở tốt một chút.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lườm hắn một cái, mặt cau lại có vẻ không đồng ý. Thế nhưng Đinh Ninh vẫn cứ ung dung gật đầu, nói tiếp: Đương nhiên, bây giờ nói ra những điều này vẫn là quá sớm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh nhạt hỏi: Khoảng tầm nào?
Câu hỏi này của nàng quá mức vắn tắt, người khác rất khó có thể hiểu được nàng thực ra muốn hỏi về vấn đề gì. Vậy mà Đinh Ninh lại trả lời không cần nghĩ ngợi: Tam Cảnh Thượng phẩm.
Hiển nhiên là Trưởng Tôn Thiển Tuyết muốn hỏi về tu vi của Đinh Ninh trước khi Mân Sơn Kiếm Hội mở màn. Đối với việc liên quan đến tu hành, Đinh Ninh chưa bao giờ nói sai. Hắn nói trước khi Mân Sơn Kiếm Hội diễn ra mình sẽ đạt tới Tam Cảnh Thượng phẩm, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lập tức dám chắc tu vi của hắn nhất định sẽ đạt tới cảnh giới đó.
Người xếp hạng cao nhất trên Tài Tuấn Sách là Liệt Huỳnh Hoằng chỉ có tu vi Tứ Cảnh Trung phẩm. Theo Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhận định, Đinh Ninh đạt tới tu vi Tam Cảnh Thượng phẩm là đã đủ rồi.
Cho nên nàng chớp mắt với Đinh Ninh, không nói thêm bất cứ câu gì.
Trong thế giới riêng của hai người, hành động đó có nghĩa là cuộc nói chuyện này đã đến hồi kết thúc.
Đinh Ninh cũng nín lặng không nói năng gì, chỉ cởi giầy, leo lên giường mình ngồi xuống.
Không một ai có thể giải thích được tốc độ tĩnh tọa nội quan của hắn.
Gần như ngay khi hắn nhắm mắt lại, bản thân hắn dường như đã ngay lập tức đứng bất động ở giữa trung tâm Khí hải, nhìn ngũ khí bồng bềnh và Chân nguyên lưu chuyển một cách diệu kỳ trong cái thế giới đó.
Từng tia Nguyên Khí Thiên Địa nối tiếp nhau kéo đến từ bốn phương tám hướng, từ từ chui vào thân thể hắn.
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Đinh Ninh nảy sinh cảm giác khiếp sợ.
Trong chớp mắt đó, hắn đã hiểu được Nhân Vương Ngọc Bích được thiên hạ tôn sùng rốt cuộc là vật như thế nào.
Ngoài thế giới Khí Hải được ngũ khí lượn quanh trong thân thể mình, vô số Chân nguyên chảy xuôi theo kinh mạch cùng với trời đất bao la ngút ngàn trong tầm mắt ra, hắn Nhìn thấy lòng bàn tay phải mình đang phát sáng rực rỡ.
Muôn vàn ánh sao trôi nổi ở bên trong. Những ánh sao bình thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường đó, phát ra vô số những đường tuyến khó có thể nhận ra bằng mắt thường. Những ánh sao có vẻ rất nhỏ bé, thế nhưng dường như lại bao hàm bên trong một khoảng cách xa diệu vợi, tạo thành một không gian vô cùng vô tận.
Không gian bên trong những đường tuyến đó đang không ngừng sinh ra Nguyên Khí Thiên Địa. Có vài loại, hắn biết tường tận, có vài loại đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Cho nên, Phù Khí này chắc chắn không có bất kỳ một Tu Hành Giả có khả năng chế tạo ra được.
Không gian này xác thực là một cái Tiểu Thế giới.
Một mảnh vỡ ngôi sao, một viên tinh hạch, hoặc một viên tinh tủy. . . Trong thế giới của Tu Hành Giả, có vô số cách gọi khác nhau để đặt tên cho vật thể đó. Rất nhiều bảo thạch, thậm chí rất nhiều kim loại kỳ lạ đều có xuất xứ từ những mảnh vỡ như vậy.
Thế nhưng, trong số muôn vàn mảnh vỡ ngôi sao rơi xuống, chỉ có một số lượng hãn hữu tương thích với Nguyên khí của thế gian này, chứ chưa cần phải nói tới Nhân Vương Ngọc Bích, một loại mảnh vỡ có thể tự nhiên sinh sôi ra rất nhiều Nguyên khí Thiên Địa như thế này.
Chỉ qua mấy nhịp hơi thở cảm thụ từng tia Nguyên Khí Thiên Địa thẩm thấu vào cơ thể mình, Đinh Ninh đã có thể khẳng định món đồ này đúng như lời đồn, chính xác có thể giúp cho tốc độ tu hành của hắn nhanh hơn hai đến ba phần mười. Nhưng đối với riêng hắn, có thể nói tác dụng của món đồ này không chỉ có vậy.
Là cái gì?
Thấy mí mắt hắn giần giật, Trưởng Tôn Thiển Tuyết buột miệng hỏi.
Một cái Tiểu Thế giới đặc biệt.
Đinh Ninh từ từ mở mắt ra, nhìn nàng đáp: Thậm chí có thể giúp tìm hiểu Nguyên Khí Tinh thần không thuộc về thế giới này.
Câu này đi ngược lại với lý luận chung của tầng lớp cao cấp nhất của Tu Hành Giả. Hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lập tức nhìn xoáy vào Đinh Ninh, gắt giọng hỏi một cách thẳng thắn nhất: Có ngộ ra được phương pháp đối phó Tinh Hỏa Kiếm của Trịnh Tụ không?
Đinh Ninh nhíu mày lưỡng lự, đáp: Có lẽ có thể.
Nếu như có thể. Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẫm nghĩ giây lát rồi mới nói tiếp: Ta sẽ nhận ơn lão.
Đinh Ninh mỉm cười.
Sau khi thường xuyên phải đối mặt với vòng vo lẫn âm mưu, cách thức thẳng thắn này rất dễ làm con người ta cảm thấy ấm áp và yêu thích.
Có người đến!
Đột nhiên gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại phủ lên một lớp sương lạnh. Nàng dùng giọng không che dấu được niềm căm ghét khôn tả, nói: Là người tu hành công pháp của cung Vị Ương, chắc là người của Trịnh Tụ.
Một phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo có vẻ mộc mạc, nhưng không thể nào che lấp được khí chất quý phái của người trong cung, ngay cả mái tóc đen tuyền cũng hết sức gọn gàng bóng mượt, đi vào Ngô Đồng Lạc, chính xác hơn là đi vào cái quán rượu không tên trong Ngô Đồng Lạc.
Người phụ nữ này dường như cũng chẳng hề có ý muốn che giấu mình là một cung nữ, dáng đi và tư thế vẫn giữ nguyên như lúc ở trong cung.
Thị nhìn quanh cái quán rượu có vẻ không được sạch sẽ lắm, rồi nhìn thẳng vào Đinh Ninh vẫn đang lẳng lặng đứng nhìn mình, hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nói: Xác thực là hơi quá mức giản dị!
Sau khi cảm nhận khí tức trên cơ thể người phụ nữ này, Đinh Ninh có thể khẳng định, địa vị trong cung Vị Ương của thị có lẽ ngang ngửa với Phan Nhược Diệp.
Hắn không vội nói năng gì, chỉ đứng chờ cung nữ này nói tiếp.
Phần thưởng này ban cho ngươi!
Cung nữ lấy từ trong ống tay áo ra một bản văn tự, đặt lên mặt bàn ở bên cạnh Đinh Ninh. Sau đó, ả dùng tay ra hiệu bắt Đinh Ninh phải xem ngay lập tức.
Đinh Ninh mở bản văn tự đó ra, lông mày lập tức nhíu lại.
Cung nữ lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn, nói ra: Thế nào?
Đinh Ninh ngẩng đầu lên nhìn thị, trả lời: Đây là một tờ khế đất.
Cung nữ nói ngay: Chỉ cần biết chữ là có thể nhìn ra được đây là một tờ khế đất.
Đinh Ninh nói: Nhưng đây là khế đất Mặc Viên của Chu gia.
Cung nữ nói bằng giọng hơi trào phúng: Mặc Viên vẫn là Mặc Viên, nhưng bây giờ đã không còn là của Chu gia. . . Kể từ hôm nay, thành Trường Lăng đã không còn Chu gia.
Đinh Ninh hơi cúi đầu xuống, nhìn vào tờ công văn trước mặt, nói: Phần thưởng này quá hậu!
Sắc mặt cung nữ sa sầm xuống: Nếu ban thưởng cho ngươi, vậy là đã nói rõ ngươi xứng đáng với phần thưởng như vậy.
Đinh Ninh gật đầu, cầm lấy tờ khế đất cất đi.
Sắc mặt dịu đi một chút, cung nữ nói tiếp: Các ngươi sẽ chuyển đến Mặc Viên ngay trong ngày hôm nay!
Đinh Ninh thừa hiểu, một ý chỉ như vậy hoàn toàn không có kẽ hở nào để xoay chuyển. Bởi vậy, hắn không hề nói bất cứ câu gì, chỉ nín lặng coi như đồng ý.
Không được nhắc đến bất cứ một việc gì có liên quan đến Vu sơn, đặc biệt là việc ngươi đã cứu ngài.
Ả cung nữ uy nghiêm hài lòng quay người đi ra cửa. Nhưng vừa bước tới ngưỡng cửa quán rượu, thị lại đột ngột lạnh lùng ném lại một câu: Bởi vì kể từ hôm nay trở đi, ngài đã là Thái tử Đại Tần Vương triều ta.
Ngay khi ả cung nữ uy nghiêm đi khuất khỏi tầm nhìn của Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuất hiện ở ngay phía sau hắn.
Mụ ta đối xử với ngươi quả thực là không tệ, thật là bạo tay!
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn về phía ả cung nữ vừa đi khuất bằng đôi mắt lạnh như băng giá, gương mặt bừng bừng Sát khí, Không ngờ lại ban hết toàn bộ nhà cửa của Chu gia cho ngươi.
Đinh Ninh thừa hiểu niềm căm ghét Trịnh Tụ trong lòng nàng. Hắn lắc đầu, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên lạnh giá, Đây không phải là đại lễ gì cả!
Mặc dù Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã thu lại phần nào Sát ý, nhưng vẫn còn rất tức giận, cho nên lúc này nàng không muốn nói chuyện.
Lộc Sơn Minh Hội kết thúc, việc bên ngoài đã được định đoạt, cho nên khi quyết định quét dọn Trường Lăng một chút, người nào mà bản thân không muốn nhìn thấy nữa thì mụ ta sẽ thẳng tay đối phó. Đinh Ninh liếc nhìn nàng, nói: Chu gia đã xong, chúng ta bỗng dưng chiếm được Mặc Viên. . . Bởi vì ta đi theo Chu gia lão tổ tới Vu sơn cho nên Chu gia mới xong, cho nên trong suy nghĩ của đám quyền quý ngày trước, ta chắc chắn là người của Hoàng Hậu.
Mặc dù chưa chắc đã dám đối phó ta ở ngoài sáng, nhưng chỉ cần có thời điểm thích hợp, đám quyền quý ngày trước này tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chọc ta một đao.
Sau khi ngừng một chút, Đinh Ninh lạnh lùng nói tiếp: Cho nên, đây chẳng phải là đại lễ gì cả, chỉ là thủ đoạn mượn dao giết người mà thôi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe hắn phân tích xong, sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn nhiều, Tại sao?
Đinh Ninh đáp: Mặc Thủ Thành đã sinh lòng nghi ngờ ta, mụ ta hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Người như mụ ta, chỉ cần nảy sinh nghi ngờ người khác, sẽ dứt khoát làm cho kẻ đó tức khắc biến mất khỏi Trường Lăng. Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã hiểu tường tận, gằn giọng nói: Cho nên, dù ngươi cứu con trai của mụ ta, nhưng nếu ngươi muốn tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, mụ ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi.
Có lẽ vẫn có người cảm thấy, được mụ ta ngấm ngầm đồng ý, ta sẽ giành được thắng lợi ở Mân Sơn Kiếm Hội. Nhưng ta với ngươi lại hiểu rõ như ban ngày, hiện giờ, ý của mụ ta là không muốn cho ta làm được điều đó. Đinh Ninh nhìn nàng, chầm chậm nói với thái độ lạnh lùng thờ ơ.
Hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thậm chí là cả mấy người Tiết Vong Hư sẽ chuyển tới Chu Viên ngay trong ngày hôm nay. Theo suy nghĩ của hầu hết người sống ở Trường Lăng, việc một người thiếu niên bình dân trong phố chợ, dựa vào nỗ lực và vận may của mình, đột nhiên được ông trời đoái thương, kiếm được một gia sản lớn tới choáng váng như vậy, thật sự là một câu chuyện rất đáng để cho người ta thèm muốn, ước ao.
Thế nhưng, mặt trái chân thực của câu chuyện này lại không hề tốt đẹp như vậy.
Nhận thấy nét tàn khốc trên gương mặt hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi: Vậy ngươi định làm như thế nào?
Không có 'định làm như thế nào' hay 'sẽ làm như thế nào' hết. Đinh Ninh khinh thường nói: Việc này có liên quan tới mạng sống của ta, cho nên, ta sẽ tận dụng mọi khả năng của mình, bắt mụ ta phải thất vọng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: Việc này có thể lớn có thể nhỏ, rất khó phân biệt rành rẽ.
Cho nên lão để ta tự lựa chọn.
Đinh Ninh nhìn miếng ngọc bích trên tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp: Cho nên, lão không hề đưa ra bất cứ yêu cầu nào.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên cảm thấy sự việc này dường như khá là buồn cười. Nàng nói bằng giọng mang hàm ý chế giễu: Ngươi còn có thể làm được gì?
Ít nhất có thể nhanh chóng trở nên mạnh hơn một chút, giúp cho khả năng gia nhập Mân Sơn Kiếm Tông của ta trở nên chắc chắn hơn phần nào.
Đinh Ninh lại ngẫm nghĩ thêm một lúc: Sau khi lão chết, vương đồ bá nghiệp đã không còn bất cứ ý nghĩa gì đối với bản thân lão nữa. Cho nên, có lẽ lão chỉ muốn chúng ta có thể đối xử với con dân của lão tốt một chút.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn tiếp tục hỏi bằng giọng mang hàm ý chế giễu: Nếu như Đại Sở Vương triều cũng không còn thì sao?
Đinh Ninh liếc nhìn nàng một cái, đáp: Vậy thì đối xử với người nước Sở tốt một chút.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lườm hắn một cái, mặt cau lại có vẻ không đồng ý. Thế nhưng Đinh Ninh vẫn cứ ung dung gật đầu, nói tiếp: Đương nhiên, bây giờ nói ra những điều này vẫn là quá sớm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh nhạt hỏi: Khoảng tầm nào?
Câu hỏi này của nàng quá mức vắn tắt, người khác rất khó có thể hiểu được nàng thực ra muốn hỏi về vấn đề gì. Vậy mà Đinh Ninh lại trả lời không cần nghĩ ngợi: Tam Cảnh Thượng phẩm.
Hiển nhiên là Trưởng Tôn Thiển Tuyết muốn hỏi về tu vi của Đinh Ninh trước khi Mân Sơn Kiếm Hội mở màn. Đối với việc liên quan đến tu hành, Đinh Ninh chưa bao giờ nói sai. Hắn nói trước khi Mân Sơn Kiếm Hội diễn ra mình sẽ đạt tới Tam Cảnh Thượng phẩm, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lập tức dám chắc tu vi của hắn nhất định sẽ đạt tới cảnh giới đó.
Người xếp hạng cao nhất trên Tài Tuấn Sách là Liệt Huỳnh Hoằng chỉ có tu vi Tứ Cảnh Trung phẩm. Theo Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhận định, Đinh Ninh đạt tới tu vi Tam Cảnh Thượng phẩm là đã đủ rồi.
Cho nên nàng chớp mắt với Đinh Ninh, không nói thêm bất cứ câu gì.
Trong thế giới riêng của hai người, hành động đó có nghĩa là cuộc nói chuyện này đã đến hồi kết thúc.
Đinh Ninh cũng nín lặng không nói năng gì, chỉ cởi giầy, leo lên giường mình ngồi xuống.
Không một ai có thể giải thích được tốc độ tĩnh tọa nội quan của hắn.
Gần như ngay khi hắn nhắm mắt lại, bản thân hắn dường như đã ngay lập tức đứng bất động ở giữa trung tâm Khí hải, nhìn ngũ khí bồng bềnh và Chân nguyên lưu chuyển một cách diệu kỳ trong cái thế giới đó.
Từng tia Nguyên Khí Thiên Địa nối tiếp nhau kéo đến từ bốn phương tám hướng, từ từ chui vào thân thể hắn.
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Đinh Ninh nảy sinh cảm giác khiếp sợ.
Trong chớp mắt đó, hắn đã hiểu được Nhân Vương Ngọc Bích được thiên hạ tôn sùng rốt cuộc là vật như thế nào.
Ngoài thế giới Khí Hải được ngũ khí lượn quanh trong thân thể mình, vô số Chân nguyên chảy xuôi theo kinh mạch cùng với trời đất bao la ngút ngàn trong tầm mắt ra, hắn Nhìn thấy lòng bàn tay phải mình đang phát sáng rực rỡ.
Muôn vàn ánh sao trôi nổi ở bên trong. Những ánh sao bình thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường đó, phát ra vô số những đường tuyến khó có thể nhận ra bằng mắt thường. Những ánh sao có vẻ rất nhỏ bé, thế nhưng dường như lại bao hàm bên trong một khoảng cách xa diệu vợi, tạo thành một không gian vô cùng vô tận.
Không gian bên trong những đường tuyến đó đang không ngừng sinh ra Nguyên Khí Thiên Địa. Có vài loại, hắn biết tường tận, có vài loại đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Cho nên, Phù Khí này chắc chắn không có bất kỳ một Tu Hành Giả có khả năng chế tạo ra được.
Không gian này xác thực là một cái Tiểu Thế giới.
Một mảnh vỡ ngôi sao, một viên tinh hạch, hoặc một viên tinh tủy. . . Trong thế giới của Tu Hành Giả, có vô số cách gọi khác nhau để đặt tên cho vật thể đó. Rất nhiều bảo thạch, thậm chí rất nhiều kim loại kỳ lạ đều có xuất xứ từ những mảnh vỡ như vậy.
Thế nhưng, trong số muôn vàn mảnh vỡ ngôi sao rơi xuống, chỉ có một số lượng hãn hữu tương thích với Nguyên khí của thế gian này, chứ chưa cần phải nói tới Nhân Vương Ngọc Bích, một loại mảnh vỡ có thể tự nhiên sinh sôi ra rất nhiều Nguyên khí Thiên Địa như thế này.
Chỉ qua mấy nhịp hơi thở cảm thụ từng tia Nguyên Khí Thiên Địa thẩm thấu vào cơ thể mình, Đinh Ninh đã có thể khẳng định món đồ này đúng như lời đồn, chính xác có thể giúp cho tốc độ tu hành của hắn nhanh hơn hai đến ba phần mười. Nhưng đối với riêng hắn, có thể nói tác dụng của món đồ này không chỉ có vậy.
Là cái gì?
Thấy mí mắt hắn giần giật, Trưởng Tôn Thiển Tuyết buột miệng hỏi.
Một cái Tiểu Thế giới đặc biệt.
Đinh Ninh từ từ mở mắt ra, nhìn nàng đáp: Thậm chí có thể giúp tìm hiểu Nguyên Khí Tinh thần không thuộc về thế giới này.
Câu này đi ngược lại với lý luận chung của tầng lớp cao cấp nhất của Tu Hành Giả. Hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lập tức nhìn xoáy vào Đinh Ninh, gắt giọng hỏi một cách thẳng thắn nhất: Có ngộ ra được phương pháp đối phó Tinh Hỏa Kiếm của Trịnh Tụ không?
Đinh Ninh nhíu mày lưỡng lự, đáp: Có lẽ có thể.
Nếu như có thể. Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẫm nghĩ giây lát rồi mới nói tiếp: Ta sẽ nhận ơn lão.
Đinh Ninh mỉm cười.
Sau khi thường xuyên phải đối mặt với vòng vo lẫn âm mưu, cách thức thẳng thắn này rất dễ làm con người ta cảm thấy ấm áp và yêu thích.
Có người đến!
Đột nhiên gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại phủ lên một lớp sương lạnh. Nàng dùng giọng không che dấu được niềm căm ghét khôn tả, nói: Là người tu hành công pháp của cung Vị Ương, chắc là người của Trịnh Tụ.
Một phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo có vẻ mộc mạc, nhưng không thể nào che lấp được khí chất quý phái của người trong cung, ngay cả mái tóc đen tuyền cũng hết sức gọn gàng bóng mượt, đi vào Ngô Đồng Lạc, chính xác hơn là đi vào cái quán rượu không tên trong Ngô Đồng Lạc.
Người phụ nữ này dường như cũng chẳng hề có ý muốn che giấu mình là một cung nữ, dáng đi và tư thế vẫn giữ nguyên như lúc ở trong cung.
Thị nhìn quanh cái quán rượu có vẻ không được sạch sẽ lắm, rồi nhìn thẳng vào Đinh Ninh vẫn đang lẳng lặng đứng nhìn mình, hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nói: Xác thực là hơi quá mức giản dị!
Sau khi cảm nhận khí tức trên cơ thể người phụ nữ này, Đinh Ninh có thể khẳng định, địa vị trong cung Vị Ương của thị có lẽ ngang ngửa với Phan Nhược Diệp.
Hắn không vội nói năng gì, chỉ đứng chờ cung nữ này nói tiếp.
Phần thưởng này ban cho ngươi!
Cung nữ lấy từ trong ống tay áo ra một bản văn tự, đặt lên mặt bàn ở bên cạnh Đinh Ninh. Sau đó, ả dùng tay ra hiệu bắt Đinh Ninh phải xem ngay lập tức.
Đinh Ninh mở bản văn tự đó ra, lông mày lập tức nhíu lại.
Cung nữ lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn, nói ra: Thế nào?
Đinh Ninh ngẩng đầu lên nhìn thị, trả lời: Đây là một tờ khế đất.
Cung nữ nói ngay: Chỉ cần biết chữ là có thể nhìn ra được đây là một tờ khế đất.
Đinh Ninh nói: Nhưng đây là khế đất Mặc Viên của Chu gia.
Cung nữ nói bằng giọng hơi trào phúng: Mặc Viên vẫn là Mặc Viên, nhưng bây giờ đã không còn là của Chu gia. . . Kể từ hôm nay, thành Trường Lăng đã không còn Chu gia.
Đinh Ninh hơi cúi đầu xuống, nhìn vào tờ công văn trước mặt, nói: Phần thưởng này quá hậu!
Sắc mặt cung nữ sa sầm xuống: Nếu ban thưởng cho ngươi, vậy là đã nói rõ ngươi xứng đáng với phần thưởng như vậy.
Đinh Ninh gật đầu, cầm lấy tờ khế đất cất đi.
Sắc mặt dịu đi một chút, cung nữ nói tiếp: Các ngươi sẽ chuyển đến Mặc Viên ngay trong ngày hôm nay!
Đinh Ninh thừa hiểu, một ý chỉ như vậy hoàn toàn không có kẽ hở nào để xoay chuyển. Bởi vậy, hắn không hề nói bất cứ câu gì, chỉ nín lặng coi như đồng ý.
Không được nhắc đến bất cứ một việc gì có liên quan đến Vu sơn, đặc biệt là việc ngươi đã cứu ngài.
Ả cung nữ uy nghiêm hài lòng quay người đi ra cửa. Nhưng vừa bước tới ngưỡng cửa quán rượu, thị lại đột ngột lạnh lùng ném lại một câu: Bởi vì kể từ hôm nay trở đi, ngài đã là Thái tử Đại Tần Vương triều ta.
Ngay khi ả cung nữ uy nghiêm đi khuất khỏi tầm nhìn của Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuất hiện ở ngay phía sau hắn.
Mụ ta đối xử với ngươi quả thực là không tệ, thật là bạo tay!
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn về phía ả cung nữ vừa đi khuất bằng đôi mắt lạnh như băng giá, gương mặt bừng bừng Sát khí, Không ngờ lại ban hết toàn bộ nhà cửa của Chu gia cho ngươi.
Đinh Ninh thừa hiểu niềm căm ghét Trịnh Tụ trong lòng nàng. Hắn lắc đầu, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên lạnh giá, Đây không phải là đại lễ gì cả!
Mặc dù Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã thu lại phần nào Sát ý, nhưng vẫn còn rất tức giận, cho nên lúc này nàng không muốn nói chuyện.
Lộc Sơn Minh Hội kết thúc, việc bên ngoài đã được định đoạt, cho nên khi quyết định quét dọn Trường Lăng một chút, người nào mà bản thân không muốn nhìn thấy nữa thì mụ ta sẽ thẳng tay đối phó. Đinh Ninh liếc nhìn nàng, nói: Chu gia đã xong, chúng ta bỗng dưng chiếm được Mặc Viên. . . Bởi vì ta đi theo Chu gia lão tổ tới Vu sơn cho nên Chu gia mới xong, cho nên trong suy nghĩ của đám quyền quý ngày trước, ta chắc chắn là người của Hoàng Hậu.
Mặc dù chưa chắc đã dám đối phó ta ở ngoài sáng, nhưng chỉ cần có thời điểm thích hợp, đám quyền quý ngày trước này tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chọc ta một đao.
Sau khi ngừng một chút, Đinh Ninh lạnh lùng nói tiếp: Cho nên, đây chẳng phải là đại lễ gì cả, chỉ là thủ đoạn mượn dao giết người mà thôi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe hắn phân tích xong, sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn nhiều, Tại sao?
Đinh Ninh đáp: Mặc Thủ Thành đã sinh lòng nghi ngờ ta, mụ ta hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Người như mụ ta, chỉ cần nảy sinh nghi ngờ người khác, sẽ dứt khoát làm cho kẻ đó tức khắc biến mất khỏi Trường Lăng. Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã hiểu tường tận, gằn giọng nói: Cho nên, dù ngươi cứu con trai của mụ ta, nhưng nếu ngươi muốn tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, mụ ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi.
Có lẽ vẫn có người cảm thấy, được mụ ta ngấm ngầm đồng ý, ta sẽ giành được thắng lợi ở Mân Sơn Kiếm Hội. Nhưng ta với ngươi lại hiểu rõ như ban ngày, hiện giờ, ý của mụ ta là không muốn cho ta làm được điều đó. Đinh Ninh nhìn nàng, chầm chậm nói với thái độ lạnh lùng thờ ơ.
Hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thậm chí là cả mấy người Tiết Vong Hư sẽ chuyển tới Chu Viên ngay trong ngày hôm nay. Theo suy nghĩ của hầu hết người sống ở Trường Lăng, việc một người thiếu niên bình dân trong phố chợ, dựa vào nỗ lực và vận may của mình, đột nhiên được ông trời đoái thương, kiếm được một gia sản lớn tới choáng váng như vậy, thật sự là một câu chuyện rất đáng để cho người ta thèm muốn, ước ao.
Thế nhưng, mặt trái chân thực của câu chuyện này lại không hề tốt đẹp như vậy.
Nhận thấy nét tàn khốc trên gương mặt hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi: Vậy ngươi định làm như thế nào?
Không có 'định làm như thế nào' hay 'sẽ làm như thế nào' hết. Đinh Ninh khinh thường nói: Việc này có liên quan tới mạng sống của ta, cho nên, ta sẽ tận dụng mọi khả năng của mình, bắt mụ ta phải thất vọng.
/438
|