Dịch giả: Lưu Kim Bưu
Biên: trongkimtrn
Lồng ngực Trần Phù Trần phập phồng nhấp nhô kịch liệt, lửa giận trong mắt như muốn lao ra ngoài.
Nhìn cảnh y không thể kiềm chế nỗi tức giận vì mình ứng chiến, Tịnh Lưu Ly từ từ nhíu mày, nói:
- Mặc kệ ngươi tự tin như thế nào, ít nhất cũng nên hiểu rằng, bây giờ ở Trường Lăng này ngươi không là gì cả. Nếu ngay cả cảm xúc của chính mình cũng không thể điều chỉnh, chỉ sợ ngươi cũng không nán lại ở đây được bao lâu.
Nàng, Tịnh Lưu Ly.
Một trong hai kẻ tu hành yêu nghiệt nhất được toàn bộ Đại Tần vương triều công nhận, người sẽ thừa kế chức tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông. Mặc dù dáng vẻ lúc này hoàn toàn giống một thị nữ, nhưng khi nàng nói chuyện luôn có một loại uy thế đặc biệt tỏa ra, khiến cho hô hấp của Trần Phù Trần khẽ chậm, trong lúc vô hình cơn tức giận cũng biến mất hơn nửa, tâm cảnh tự nhiên bình tĩnh lại.
Chỉ trong tích tắc tiếp theo, khóe miệng Trần Phù Trần lộ ra một chút tự giễu. Y nghĩ đến việc, ngoại trừ tu vi bản thân đủ để kiêu ngạo, dường như thân phận của y cũng không khác thị nữ của Đinh Ninh là mấy.
Trong thời gian ngắn, tâm cảnh của y đã tĩnh lặng hơn mấy phần, chỉ một cái hít thở, cơn tức giận biến mất hết, chút tự giễu trên khóe miệng cũng không còn, trên khuôn mặt tràn đầy một loại cảm xúc - nghiêm túc.
- Mời!
Y khẽ gật đầu nghiêm nghị, kiếm để ngang trước ngực. Nhưng thấy Tịnh Lưu Ly vẫn đứng thẳng bất động như trước, y có chút khó hiểu, trầm giọng nói:
- Kiếm của ngươi đâu?
Tịnh Lưu Ly hờ hững nhìn hắn, lạnh nhạt bảo:
- Kiếm của ngươi ra thì ta tự nhiên động kiếm.
Quan sát loại khí độ này của Tịnh Lưu Ly, Trần Phù Trần càng không dám khinh địch, khẽ nhíu mày, nói:
- Đã vậy, ta đây lập tức xuất kiếm!
Một tiếng “Kiếm” vừa vang lên, y cũng ra kiếm.
- Xuy xuy xuy xy...
Vô số âm thanh phát ra do dòng khí ma sát (tiếng kiếm minh) từ chuôi đến thân kiếm màu xám nhạt. Tiếng Kiếm còn chưa tiêu mất, thanh kiếm này đã hoàn toàn rời vỏ. Trên mũi kiếm tỏa ra rất nhiều tia kiếm khí màu xám, tựa như kéo theo một đống lớn dây tua vậy.
Cũng trong tích tắc này, chuôi kiếm cũng đã rời khỏi lòng bàn tay của y.
Dù thanh kiếm này rời khỏi tay của y, nhưng vẫn bị điều khiển của theo ý chí của hắn, di chuyển theo lộ tuyến mà y muốn.
Đây chính là phi kiếm.
Thanh trường kiếm màu xám nhạt xoáy đứng lên, như một cái đuôi sao chổi màu xám xẹt qua, phóng đến trước mặt Tịnh Lưu Ly.
Trong chớp nhoáng, phi kiếm thuật mà Trần Phù Trần biểu hiện ra cũng không quá kinh diễm, so với việc rút kiếm rồi ném bay ra ngoài cũng không khác nhau mấy; nhưng lí do khiến bốn phía xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc, chính là ngay lúc kiếm xoay tròn bay ra, những bụi bặm trên mặt đất trước mặt y đồng thời cũng nhao nhao lơ lửng bốc lên.
Những bụi đất này lúc trước bị kiếm ý trên người y kéo theo, tạo thành hình dáng một thanh bụi kiếm chắn ngang giữa đường, mà bây giờ, thanh bụi kiếm này lại được điều khiển đối diện với Tịnh Lưu Ly, chính thức tỏa ra kiếm ý lợi hại.
Trong tích tắc, thanh bụi kiếm này đã phóng ra, dường như còn nhanh hơn phi kiếm màu xám nhạt.
Một kiếm vậy mà lại tạo thành hai luồng kiếm ý dùng để đối địch, đây tuyệt đối là bí thuật hiếm thấy trong cùng thế hệ!
Rất nhiều tu hành giả đứng ngoài quan sát khó có thể tin khi nhìn Trần Phù Trần dụng kiếm, không tin thiếu niên vô danh này lại có thể thi triển ra một chiêu kiếm như vậy... Bọn họ có thể khẳng định, dưới chiêu kiếm này, trong số những thanh niên tài tuấn ở Trường Lăng, chỉ có cực ít người có thể đón được.
Không ai cho rằng thị nữ của Đinh Ninh có thể đỡ.
Nhưng vào lúc này, một biến hóa xảy ra khiến cho mọi người càng không tưởng được.
Tịnh Lưu Ly đưa tay ra.
Trên tay của nàng không có kiếm, trong tay áo cũng không xuất hiện ánh kiếm. Nhưng theo tay phải của nàng vươn thẳng về phía trước, kích động nguyên khí trên đầu ngón tay, thì chuôi bụi kiếm đang đâm tới kia bỗng nhiên nát bét, hóa thành vô số bụi bay lần nữa.
Nhưng điều làm cho mọi người khiếp sợ là, khi những hạt bụi này tản ra đồng thời chúng lại lặng yên tụ lại rồi gia tốc, càng lúc càng nhanh, tạo ra một dòng khí lưu màu trắng hẹp dài trong không khí.
Mỗi một hạt bụi có quỹ tích riêng, trong chốc lát lại hình thành một thanh bụi kiếm mới.
Thanh bụi kiếm này nhắm ngay vào Trần Phù Trần, ngay cả kiếm ý cũng giống hệt lúc Trần Phù Trần thi triển, nhưng lúc này nó lại mạnh hơn.
“Xoẹt”, một tiếng nứt vang lên.
Dường như không gian trước người Trần Phù Trần bị thanh bụi kiếm này chém ra một vệt.
Nó dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng đã đến trước ngực y.
Lúc này phi kiếm của y mới bay khỏi tay chưa đến một trượng, căn bản không kịp ngăn cản thanh bụi kiếm này. Hiện tại y chính là một người tay không!
Sắc mặt Trần Phù Trần trắng bệch, trong mắt chỉ còn cảm giác khiếp sợ và không thể tin nổi. Tích tắc, dùng tốc độ cực nhanh, hai tay của y lập tức hợp lại với nhau, tất cả chân nguyên trong cơ thể đều không giữ lại chút nào, từ khe hở của hai tay áp súc thành con dao găm, không chút do dự mà đâm ra.
Ầm!
Trước người của y, một đám bụi nổ tung.
Từng hạt bụi bên trong phát ra ánh lửa, tựa như đang bốc cháy.
Trong tiếng kinh hô như biển gầm, chân Trần Phù Trần bất ổn, cả người bị vụ nổ chấn bay ra ngoài.
Thân thể Tịnh Lưu Ly không bị gì cả.
Trong khoảnh khắc vừa rồi khi thanh bụi kiếm va chạm với lực lượng của Trần Phù Trần, nàng đã chặt đứt liên hệ với nó.
Thời điểm khí lưu bốn phía còn chưa quét đến trước người, nàng bình tĩnh bước lên một bước, sau đó giơ tay về phía trước.
Thanh trường kiếm màu xám nhạt bị mất đi khống chế đang lượn vòng trên không trung kia, rất nhanh liền rơi vào tay nàng.
Sau đó nó giống như là kiếm của Tịnh Lưu Ly từ trước đến nay, không có chút kháng cự nào. Nàng tiến lên trước, chém ra một luồng kiếm ý.
“Đùng!”
Có một tiếng vang nhỏ phát ra.
Đám bụi vừa mới nổ bung, như muốn bốc cháy hết kia bị luồng kiếm ý này cắt làm hai nửa.
Kiếm khí cường đại không dừng lại mà lướt đến trước người Trần Phù Trần.
Trần Phù Trần kêu to, hai tay lại đẩy ra phía trước.
“Phịch” một tiếng vang lên.
Y đã bị đánh bay, thân thể va chạm kịch liệt với mặt đất, bụi bặm bắn ra tung tóe.
Tịnh Lưu Ly cúi đầu xuống, không thèm nhìn, tùy ý ném thanh kiếm trong tay ra.
Trường kiếm màu xám nhạt rơi xuống mặt đất trước người Trần Phù Trần, cắm thẳng tắp vào một tảng đá trên đường, khẽ lắc lư.
Trần Phù Trần cố gắng đứng thẳng người từ trên mặt đất, há miệng như muốn nói cái gì đó. Nhưng cũng ngay trong nháy mắt này, trường kiếm màu gỉ sét lay nhẹ phát ra một luồng lực lượng như một cơn sóng, vỗ vào lồng ngực y.
Y há hốc mồm, không phát ra được thanh âm nào, miệng phun ra một ngụm máu tươi lên mặt đất.
...
Ngay cả một khắc Tịnh Lưu Ly cũng không dừng lại, xoay người rồi trở về xe ngựa. Bốn phía đường phố vừa rồi còn vang lên tiếng kinh hô, bây giờ chỉ còn là sự yên lặng.
Rất nhiều người dụi dụi con mắt, không những không thấy rõ, mà còn xem không hiểu.
Mặc dù không thấy rõ và xem không hiểu, mọi người đều rõ ràng cảm thấy người “Thị nữ” này rất mạnh.
- Tại sao có thể như vậy?
Rất nhiều tu hành giả nhìn bóng lưng của Tịnh Lưu Ly, khiếp sợ đến mức hai tay không tự chủ mà run rẩy.
Đây không phải chênh lệch về tu vi... Mà là Tịnh Lưu Ly căn bản cũng không sử dụng kiếm của mình, trên người nàng hình như cũng không mang kiếm!
Đầu tiên là sử ra bụi kiếm, tiếp theo là dùng bội kiếm của Trần Phù Trần đánh trả.
Rõ ràng Trần Phù Trần ra một kiếm mà hình thành hai kiếm. Nhưng Tịnh Lưu Ly trước tiên lấy được bụi kiếm, rồi lại tiện tay lấy luôn bội kiếm của y.
Dùng kiếm của y để hạ gục y, vậy mà y lại không có chút năng lực kháng cự nào.
Người này, rút cuộc là ai!?
Tại sao có thể mạnh như vậy?!
- Ta hiểu được ý của ngươi.
Trong ánh mắt khiếp sợ cùng khó hiểu của tất cả mọi người, Tịnh Lưu Ly hơi khom người thi lễ với Đinh Ninh, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói khẽ:
- Ngươi không cho ta bội kiếm, không phải là không muốn để cho ta ỷ lại kiếm của mình hay muốn ép ta nghĩ ra càng nhiều cách đối địch, mà là không muốn ta biến nó thành một thói quen cố định.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Một ít tư duy cùng thói quen cố định, mới chính là gông cùm xiềng xích lớn nhất của Tu hành giả.
Người chung quanh đều không nghe được đối thoại giữa Tịnh Lưu Ly và Đinh Ninh, nhưng mà tất cả họ đều thấy được động tác cùng thần thái của hai người.
Trong mắt mọi người ở đây, là cảnh thầy trò chào nhau rất chân thật và tự nhiên.
Vì vậy tất cả họ càng khó có thể giải thích làm sao Đinh Ninh lại có một người thị nữ mạnh đến vậy.
- Còn đây là dựa thế. Có một số thời điểm Trịnh Tụ cũng không cần quan tâm những suy nghĩ của người bình thường tại Trường Lăng, nhưng phần lớn người Trường Lăng là người thường, bọn họ thường thường có thể trợ giúp thúc đẩy rất nhiều chuyện.
Đinh Ninh nhẹ giọng nói những lời này với Tịnh Lưu Ly.
Sau đó hắn ngẩng đầu, chắp tay làm lễ với tất cả những ai còn đang rung động sau khi xem cuộc chiến, nói:
- Lúc trước, ở Mân Sơn Kiếm Hội, cung nữ họ Dung trước mặt ta bức ép khiến Tiết động chủ Bạch Dương Động không thể nào chứng kiến kết quả kiếm hội, trước đó còn làm cho ta hao hết chân nguyên. Mong mọi người hãy bình luận phân xử, ta muốn công khai khiêu chiến, quyết đấu với nàng ta, điều này có đạo lý hay không?
Nói xong một câu này, hắn không nói gì nữa, ý bảo Tịnh Lưu Ly có thể rời đi.
Bởi vì hắn biết không cần nhiều lời, chỉ cần nói như vậy, cũng đủ để khiến những người Trường Lăng nghe được mà đi tìm hiểu chuyện xưa. Đồng thời cũng làm cho chuyện hôm nay, cùng với chuyện đã từng xảy ra ở Mân Sơn Kiếm Hội đều được truyền bá đến từng cái ngóc ngách ở thành Trường Lăng này.
Biên: trongkimtrn
Lồng ngực Trần Phù Trần phập phồng nhấp nhô kịch liệt, lửa giận trong mắt như muốn lao ra ngoài.
Nhìn cảnh y không thể kiềm chế nỗi tức giận vì mình ứng chiến, Tịnh Lưu Ly từ từ nhíu mày, nói:
- Mặc kệ ngươi tự tin như thế nào, ít nhất cũng nên hiểu rằng, bây giờ ở Trường Lăng này ngươi không là gì cả. Nếu ngay cả cảm xúc của chính mình cũng không thể điều chỉnh, chỉ sợ ngươi cũng không nán lại ở đây được bao lâu.
Nàng, Tịnh Lưu Ly.
Một trong hai kẻ tu hành yêu nghiệt nhất được toàn bộ Đại Tần vương triều công nhận, người sẽ thừa kế chức tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông. Mặc dù dáng vẻ lúc này hoàn toàn giống một thị nữ, nhưng khi nàng nói chuyện luôn có một loại uy thế đặc biệt tỏa ra, khiến cho hô hấp của Trần Phù Trần khẽ chậm, trong lúc vô hình cơn tức giận cũng biến mất hơn nửa, tâm cảnh tự nhiên bình tĩnh lại.
Chỉ trong tích tắc tiếp theo, khóe miệng Trần Phù Trần lộ ra một chút tự giễu. Y nghĩ đến việc, ngoại trừ tu vi bản thân đủ để kiêu ngạo, dường như thân phận của y cũng không khác thị nữ của Đinh Ninh là mấy.
Trong thời gian ngắn, tâm cảnh của y đã tĩnh lặng hơn mấy phần, chỉ một cái hít thở, cơn tức giận biến mất hết, chút tự giễu trên khóe miệng cũng không còn, trên khuôn mặt tràn đầy một loại cảm xúc - nghiêm túc.
- Mời!
Y khẽ gật đầu nghiêm nghị, kiếm để ngang trước ngực. Nhưng thấy Tịnh Lưu Ly vẫn đứng thẳng bất động như trước, y có chút khó hiểu, trầm giọng nói:
- Kiếm của ngươi đâu?
Tịnh Lưu Ly hờ hững nhìn hắn, lạnh nhạt bảo:
- Kiếm của ngươi ra thì ta tự nhiên động kiếm.
Quan sát loại khí độ này của Tịnh Lưu Ly, Trần Phù Trần càng không dám khinh địch, khẽ nhíu mày, nói:
- Đã vậy, ta đây lập tức xuất kiếm!
Một tiếng “Kiếm” vừa vang lên, y cũng ra kiếm.
- Xuy xuy xuy xy...
Vô số âm thanh phát ra do dòng khí ma sát (tiếng kiếm minh) từ chuôi đến thân kiếm màu xám nhạt. Tiếng Kiếm còn chưa tiêu mất, thanh kiếm này đã hoàn toàn rời vỏ. Trên mũi kiếm tỏa ra rất nhiều tia kiếm khí màu xám, tựa như kéo theo một đống lớn dây tua vậy.
Cũng trong tích tắc này, chuôi kiếm cũng đã rời khỏi lòng bàn tay của y.
Dù thanh kiếm này rời khỏi tay của y, nhưng vẫn bị điều khiển của theo ý chí của hắn, di chuyển theo lộ tuyến mà y muốn.
Đây chính là phi kiếm.
Thanh trường kiếm màu xám nhạt xoáy đứng lên, như một cái đuôi sao chổi màu xám xẹt qua, phóng đến trước mặt Tịnh Lưu Ly.
Trong chớp nhoáng, phi kiếm thuật mà Trần Phù Trần biểu hiện ra cũng không quá kinh diễm, so với việc rút kiếm rồi ném bay ra ngoài cũng không khác nhau mấy; nhưng lí do khiến bốn phía xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc, chính là ngay lúc kiếm xoay tròn bay ra, những bụi bặm trên mặt đất trước mặt y đồng thời cũng nhao nhao lơ lửng bốc lên.
Những bụi đất này lúc trước bị kiếm ý trên người y kéo theo, tạo thành hình dáng một thanh bụi kiếm chắn ngang giữa đường, mà bây giờ, thanh bụi kiếm này lại được điều khiển đối diện với Tịnh Lưu Ly, chính thức tỏa ra kiếm ý lợi hại.
Trong tích tắc, thanh bụi kiếm này đã phóng ra, dường như còn nhanh hơn phi kiếm màu xám nhạt.
Một kiếm vậy mà lại tạo thành hai luồng kiếm ý dùng để đối địch, đây tuyệt đối là bí thuật hiếm thấy trong cùng thế hệ!
Rất nhiều tu hành giả đứng ngoài quan sát khó có thể tin khi nhìn Trần Phù Trần dụng kiếm, không tin thiếu niên vô danh này lại có thể thi triển ra một chiêu kiếm như vậy... Bọn họ có thể khẳng định, dưới chiêu kiếm này, trong số những thanh niên tài tuấn ở Trường Lăng, chỉ có cực ít người có thể đón được.
Không ai cho rằng thị nữ của Đinh Ninh có thể đỡ.
Nhưng vào lúc này, một biến hóa xảy ra khiến cho mọi người càng không tưởng được.
Tịnh Lưu Ly đưa tay ra.
Trên tay của nàng không có kiếm, trong tay áo cũng không xuất hiện ánh kiếm. Nhưng theo tay phải của nàng vươn thẳng về phía trước, kích động nguyên khí trên đầu ngón tay, thì chuôi bụi kiếm đang đâm tới kia bỗng nhiên nát bét, hóa thành vô số bụi bay lần nữa.
Nhưng điều làm cho mọi người khiếp sợ là, khi những hạt bụi này tản ra đồng thời chúng lại lặng yên tụ lại rồi gia tốc, càng lúc càng nhanh, tạo ra một dòng khí lưu màu trắng hẹp dài trong không khí.
Mỗi một hạt bụi có quỹ tích riêng, trong chốc lát lại hình thành một thanh bụi kiếm mới.
Thanh bụi kiếm này nhắm ngay vào Trần Phù Trần, ngay cả kiếm ý cũng giống hệt lúc Trần Phù Trần thi triển, nhưng lúc này nó lại mạnh hơn.
“Xoẹt”, một tiếng nứt vang lên.
Dường như không gian trước người Trần Phù Trần bị thanh bụi kiếm này chém ra một vệt.
Nó dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng đã đến trước ngực y.
Lúc này phi kiếm của y mới bay khỏi tay chưa đến một trượng, căn bản không kịp ngăn cản thanh bụi kiếm này. Hiện tại y chính là một người tay không!
Sắc mặt Trần Phù Trần trắng bệch, trong mắt chỉ còn cảm giác khiếp sợ và không thể tin nổi. Tích tắc, dùng tốc độ cực nhanh, hai tay của y lập tức hợp lại với nhau, tất cả chân nguyên trong cơ thể đều không giữ lại chút nào, từ khe hở của hai tay áp súc thành con dao găm, không chút do dự mà đâm ra.
Ầm!
Trước người của y, một đám bụi nổ tung.
Từng hạt bụi bên trong phát ra ánh lửa, tựa như đang bốc cháy.
Trong tiếng kinh hô như biển gầm, chân Trần Phù Trần bất ổn, cả người bị vụ nổ chấn bay ra ngoài.
Thân thể Tịnh Lưu Ly không bị gì cả.
Trong khoảnh khắc vừa rồi khi thanh bụi kiếm va chạm với lực lượng của Trần Phù Trần, nàng đã chặt đứt liên hệ với nó.
Thời điểm khí lưu bốn phía còn chưa quét đến trước người, nàng bình tĩnh bước lên một bước, sau đó giơ tay về phía trước.
Thanh trường kiếm màu xám nhạt bị mất đi khống chế đang lượn vòng trên không trung kia, rất nhanh liền rơi vào tay nàng.
Sau đó nó giống như là kiếm của Tịnh Lưu Ly từ trước đến nay, không có chút kháng cự nào. Nàng tiến lên trước, chém ra một luồng kiếm ý.
“Đùng!”
Có một tiếng vang nhỏ phát ra.
Đám bụi vừa mới nổ bung, như muốn bốc cháy hết kia bị luồng kiếm ý này cắt làm hai nửa.
Kiếm khí cường đại không dừng lại mà lướt đến trước người Trần Phù Trần.
Trần Phù Trần kêu to, hai tay lại đẩy ra phía trước.
“Phịch” một tiếng vang lên.
Y đã bị đánh bay, thân thể va chạm kịch liệt với mặt đất, bụi bặm bắn ra tung tóe.
Tịnh Lưu Ly cúi đầu xuống, không thèm nhìn, tùy ý ném thanh kiếm trong tay ra.
Trường kiếm màu xám nhạt rơi xuống mặt đất trước người Trần Phù Trần, cắm thẳng tắp vào một tảng đá trên đường, khẽ lắc lư.
Trần Phù Trần cố gắng đứng thẳng người từ trên mặt đất, há miệng như muốn nói cái gì đó. Nhưng cũng ngay trong nháy mắt này, trường kiếm màu gỉ sét lay nhẹ phát ra một luồng lực lượng như một cơn sóng, vỗ vào lồng ngực y.
Y há hốc mồm, không phát ra được thanh âm nào, miệng phun ra một ngụm máu tươi lên mặt đất.
...
Ngay cả một khắc Tịnh Lưu Ly cũng không dừng lại, xoay người rồi trở về xe ngựa. Bốn phía đường phố vừa rồi còn vang lên tiếng kinh hô, bây giờ chỉ còn là sự yên lặng.
Rất nhiều người dụi dụi con mắt, không những không thấy rõ, mà còn xem không hiểu.
Mặc dù không thấy rõ và xem không hiểu, mọi người đều rõ ràng cảm thấy người “Thị nữ” này rất mạnh.
- Tại sao có thể như vậy?
Rất nhiều tu hành giả nhìn bóng lưng của Tịnh Lưu Ly, khiếp sợ đến mức hai tay không tự chủ mà run rẩy.
Đây không phải chênh lệch về tu vi... Mà là Tịnh Lưu Ly căn bản cũng không sử dụng kiếm của mình, trên người nàng hình như cũng không mang kiếm!
Đầu tiên là sử ra bụi kiếm, tiếp theo là dùng bội kiếm của Trần Phù Trần đánh trả.
Rõ ràng Trần Phù Trần ra một kiếm mà hình thành hai kiếm. Nhưng Tịnh Lưu Ly trước tiên lấy được bụi kiếm, rồi lại tiện tay lấy luôn bội kiếm của y.
Dùng kiếm của y để hạ gục y, vậy mà y lại không có chút năng lực kháng cự nào.
Người này, rút cuộc là ai!?
Tại sao có thể mạnh như vậy?!
- Ta hiểu được ý của ngươi.
Trong ánh mắt khiếp sợ cùng khó hiểu của tất cả mọi người, Tịnh Lưu Ly hơi khom người thi lễ với Đinh Ninh, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói khẽ:
- Ngươi không cho ta bội kiếm, không phải là không muốn để cho ta ỷ lại kiếm của mình hay muốn ép ta nghĩ ra càng nhiều cách đối địch, mà là không muốn ta biến nó thành một thói quen cố định.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Một ít tư duy cùng thói quen cố định, mới chính là gông cùm xiềng xích lớn nhất của Tu hành giả.
Người chung quanh đều không nghe được đối thoại giữa Tịnh Lưu Ly và Đinh Ninh, nhưng mà tất cả họ đều thấy được động tác cùng thần thái của hai người.
Trong mắt mọi người ở đây, là cảnh thầy trò chào nhau rất chân thật và tự nhiên.
Vì vậy tất cả họ càng khó có thể giải thích làm sao Đinh Ninh lại có một người thị nữ mạnh đến vậy.
- Còn đây là dựa thế. Có một số thời điểm Trịnh Tụ cũng không cần quan tâm những suy nghĩ của người bình thường tại Trường Lăng, nhưng phần lớn người Trường Lăng là người thường, bọn họ thường thường có thể trợ giúp thúc đẩy rất nhiều chuyện.
Đinh Ninh nhẹ giọng nói những lời này với Tịnh Lưu Ly.
Sau đó hắn ngẩng đầu, chắp tay làm lễ với tất cả những ai còn đang rung động sau khi xem cuộc chiến, nói:
- Lúc trước, ở Mân Sơn Kiếm Hội, cung nữ họ Dung trước mặt ta bức ép khiến Tiết động chủ Bạch Dương Động không thể nào chứng kiến kết quả kiếm hội, trước đó còn làm cho ta hao hết chân nguyên. Mong mọi người hãy bình luận phân xử, ta muốn công khai khiêu chiến, quyết đấu với nàng ta, điều này có đạo lý hay không?
Nói xong một câu này, hắn không nói gì nữa, ý bảo Tịnh Lưu Ly có thể rời đi.
Bởi vì hắn biết không cần nhiều lời, chỉ cần nói như vậy, cũng đủ để khiến những người Trường Lăng nghe được mà đi tìm hiểu chuyện xưa. Đồng thời cũng làm cho chuyện hôm nay, cùng với chuyện đã từng xảy ra ở Mân Sơn Kiếm Hội đều được truyền bá đến từng cái ngóc ngách ở thành Trường Lăng này.
/438
|