Thời gian dần trôi qua, mùa đông càng ngày càng đậm, vào ba quận, phong cảnh ven đường hoàn toàn khác biệt với Trường Lăng, nhìn ra ngoài thấy tầng tầng ruộng bậc thang trên những sườn núi, khắp nơi đều là thị trấn nhỏ, không hề có một thành lớn nào, dãy Ba Sơn liên miên hiểm trở như những người cự nhân đội trời đạp đất kề vai đứng cạnh nhau.
Nghìn năm trước, Tu Hành Giả trong thiên hạ còn rất ít ỏi, những người có thể ngộ đạo, hoặc đạt được một ít tu hành chi đạo, đều trở thành địa tiên, kiếm tiên trong mắt người thường.
Những người này nhờ Linh Mạch để tu hành, lại được tưởng rằng là ăn gió lành, nuốt mây màu, để lại vô số truyền thuyết.
Đến khi các nước đã cường thịnh, Đại Vương Triều, Đại Tần vương triều và Ba Sơn Kiếm Tràng hưng khởi, khu vực Ba Sơn dù số lượng nhân khẩu đã tăng nhiều, nhưng Linh Mạch trong Ba Sơn đã đoạn tuyệt mấy trăm năm, nên những tu hành chi địa cổ bên trong cũng bị bỏ hoang.
Đến nay, Ba Sơn Kiếm Tràng vì Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ mà biến mất, so với nơi thủ đô Tu Hành Giả dày đặc như Trường Lăng, số lượng Tu Hành Giả ở ba quận là cực nhỏ, người nơi đây vẫn nghĩ Tu Hành Giả đều là người tiên, ăn gió nuốt mây.
Nên Tiết Vong Hư chỉ cần thoáng triển lộ chút thủ đoạn, là có thể dễ dàng đổi được xe ngựa tốt nhất, tốc độ đi đường nhanh chóng.
Một ngày, Đinh Ninh xốc màn xe đã bị vụn băng bao phủ lên, thấy dọc theo những dốc núi trùng điệp liên tiếp nhau, là trại chừng hơn một ngàn cái lầu gỗ.
Hắn biết đây là Liên Thành Trại, trước kia lúc Ba Sơn chưa được lập thành quận, thì nơi đây đã là một trong những căn cứ thổ dân lớn nhất của Ba Sơn.
Đi qua nơi này, qua thêm một hạp cốc, là tới một thung lũng, đó chính là huyện Trúc Sơn .
***
Lúc Đinh Ninh đi theo Tiết Vong Hư đến Trúc Sơn huyện, trong trạm dịch của Binh Mã Ti, Vương Thái Hư và Du Cô đang đàm phán với nhau.
Du Cô luôn nhìn vào cây mai vàng trong sân, nét mặt uy nghiêm lạnh lùng, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Vì hắn biết, theo tình hình hiện nay, Binh Mã Ti phải đàm phán vụ này thật nhanh, tốt nhất là trong hôm nay.
Trời lạnh lắm rồi, nếu chuyện áo giáp đổi người khác tới tiếp nhận, coi chừng chậm trễ.
Vương Thái Hư cũng nhìn vào cây mai: Tướng Quân lần trước nói có lý, Tằng Lâu chúng ta có lẽ không nên lấy sinh ý từ áo giáp, nhưng sinh ý từ giải kho thì nhất định phải lấy, ngoài ra, ta nghe nói Trường Lăng có rất nhiều lao ngục đã lâu năm không được tu sửa, phạm nhân trời lạnh cũng cần mặc quần áo, đau đớn cần được hỗ trợ, những chuyện này, Tướng Quân có thể làm chủ để cho Lưỡng Tằng Lâu chúng ta nhận làm có được chăng?
Du Cô quay phắt lại.
Mắt hắn sắc bén như đao: Ngươi đang nói nghiêm túc?
Điều này đã hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn.
Tu sửa phòng ốc lao ngục, chăm lo cơm canh quần áo đệm chăn cho tù nhân, xử lý những chuyện vãng lai… tuy có mang lại nhiều lợi nhuận, nhưng sao so được với lợi nhuận kinh người từ thu nhập cung cấp áo giáp cho quân đội?
Vương Thái Hư mỉm cười: Ta dù sao cũng chỉ là thị tỉnh tiểu dân, sao so được với quân lệnh như núi của Tướng Quân, nhưng ta vẫn biết nói chuyện là phải nhất ngôn cửu đỉnh.
Du Cô hiểu nhầm mục đích của hắn, nên trào phúng nói: Có thể ra vào lao ngục, sau này Lưỡng Tằng Lâu các ngươi có bị bắt vào, cũng sẽ được chăm sóc đàng hoàng. Dù có bị oan khuất thế nào, ở trong đó cũng an tâm thoải mái, còn những kẻ giang hồ khác của Trường Lăng, bây giờ có muốn đấu với ngươi chắc cũng phải suy nghĩ, lỡ người của bọn chúng bị bắt vào ngục có sống nổi hay không. . . Vương Thái Hư, ngươi lấy lui làm tiến, vừa giảm bớt sự đắc tội với Binh Mã Ti, vừa sau này có lợi thế giành địa bàn với những lão đại trong giang hồ, tính toán thật là giỏi.
Vương Thái Hư mỉm cười, khom mình hành lễ với Du Cô ti: Đa tạ Du Tướng quân thành toàn.
Du Cô lạnh mặt.
Hắn còn chưa đồng ý, nhưng Vương Thái Hư lại biết hắn sẽ đồng ý, mà thực sự hắn cũng sẽ đồng ý. Dù sao để cho Tông Pháp Ty được chút ít lợi ích, đối với Binh Mã Ti chỉ là chuyện nhỏ, yêu cầu của Vương Thái Hư, không hề đụng chạm tới điểm mấu chốt của Binh Mã Ti, thậm chí có thể nói là đã nhân nhượng cho Binh Mã Ti rất nhiều thể diện.
Nhưng hắn luôn cực kỳ kiêng kị và không thích những loại người quá mức thông minh, có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác.
Nên trong mắt hắn ngập tràn sát ý.
Lần này tuy ta chấp nhận yêu cầu của ngươi, nhưng ngươi là người thông minh, ngươi phải hiểu qua khoảng thời gian này, tình hình sẽ có thay đổi.
Cho nên qua mùa đông này xong, ngươi phải thu liễm một chút.
Vương Thái Hư khom người, kính cẩn nói: Ta sẽ ghi nhớ lời Tướng Quân dạy bảo.
Du Cô trầm mặc.
Cuộc đàm phán đã kết thúc.
Vương Thái Hư tuy lời lẽ và thái độ đều khiêm tốn, nhưng hắn biết, sau khi rời khỏi dịch trạm, Vương Thái Hư và Lưỡng Tằng Lâu sẽ nhanh chóng làm cho hơn mười bang phái giang hồ đang sống nhờ vào những sinh ý kia phải tàn lụi, hoặc phải sáp nhập vào Lưỡng Tằng Lâu.
Lưỡng Tằng Lâu sẽ biến thành một con quái vật khổng lồ thực sự, trở thành kẻ thống trị dưới mặt đất, trừ Ngư Thị.
***
Từ Liên Thành Trại đến thị trấn Trúc Sơn chỉ cần đi hơn nửa ngày đường, nên Tiết Vong Hư và Đinh Ninh không nghỉ ngơi ở Liên Thành Trại, mà chỉ ăn qua loa, rồi tiếp tục đi.
Sắp tới huyện thành Trúc Sơn rồi, ngươi có kế hoạch gì không?
Đinh Ninh hỏi Tiết Vong Hư.
Hắn là người luôn làm theo kế hoạch.
Ví dụ như giết Tống Thần Thư, ví dụ như lúc nào xuất hiện trước mặt đám người Tạ Trường Thắng, tới tu vi nào thì nghĩ cách đi vào tham gia Mân Sơn kiếm hội, hắn đều lên kế hoạch cụ thể và cả kế hoạch dự phòng.
Đi vào Mân Sơn Kiếm Viện, phối hợp với cửu tử tằm, sẽ giúp hắn không bị già sớm, mà tốc độ tu hành vẫn nhanh chóng.
Sau khi lấy được Tục Thiên Thần Quyết, hắn sẽ theo tu vi, đi tìm từng người một được viết tên trong danh sách trên tường để xử lý.
Nhưng Tống Thần Thư đã đưa ra những bí mật, làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Phong gia của Trúc Sơn huyện, vốn nằm ngay trên hàng đầu của danh sách đó.
Phong Thiên Trạc ở Trúc Sơn huyện chẳng khác gì lão đại, một là vì bản thân hắn là một Tu Hành Giả rất mạnh, nên người ở đây đều xem hắn là bậc thần tiên phù hộ nơi này. Tiết Vong Hư trả lời: Hắn cũng rất hưởng thụ sự tôn kính đó, nên hàng năm vào dịp hội chùa, hắn đều xuất hiện đốt nhang, quyên góp chút ít tài vật hay nói mấy lời. Nếu đến lúc đó, ta ngay trước mặt mọi người khiêu chiến hắn, hắn sẽ không tìm ra được lý do để từ chối.
Đinh Ninh suy tư: Trong vương triều này, ở đâu người ta cũng tôn kính dũng giả và cường giả, đối với việc công khai ước chiến song phương lại càng kính nể. Nhưng nếu ngươi khiêu chiến hắn ngay ở huyện Trúc Sơn, coi chừng sẽ bị người ta căm hận.
Tiết Vong Hư cười mỉa:
Chỉ cần đánh thắng, sẽ không còn là hận, mà là sợ
Đinh Ninh bình tĩnh nói: Dù ngươi chắc chắn hắn chưa đi vào đệ thất cảnh, nhưng thủ đoạn của Ba Sơn Kiếm Tràng có rất nhiều chỗ độc đáo.
Đương nhiên ta sẽ phải cẩn thận. Tiết Vong Hư nhấp một hớp nước ấm: Nhưng còn ngươi. . . Ngươi nói ngươi muốn ở trong Dân Sơn kiếm hội áp đảo những tên trẻ tuổi tài năng, ngươi có kế hoạch gì? Cả đường đi ta chẳng hề thấy ngươi luyện kiếm, chẳng lẽ hai quyển Kiếm Kinh ngươi lựa chọn, ngươi đều đã lĩnh ngộ hết rồi?
Đinh Ninh thoáng do dự, sau đó gật đầu.
Tiết Vong Hư bị nghẹn nước, ho sặc sụa.
Đinh Ninh nhìn ông, đưa tay lên múa may mấy cái.
Dù trông có vẻ rất tùy tiện, nhưng trong không khí lại xuất hiện một hương vị hàm súc rất đặc biệt.
Tiết Vong Hư không ho nữa, mà lại bứt đứt mấy sợi râu, nước ở trong túi nước văng ra, ướt cả vạt áo trước.
Những Kiếm Kinh này đối với người khác rất khó, nhưng đối với ta rất đơn giản.
Đinh Ninh bình thản: Nên kế hoạch của ta, chính là đi vào Chân Nguyên cảnh trước khi tham gia Mân Sơn kiếm hội, còn muốn an tâm hơn, thì đi vào Chân Nguyên cảnh trung phẩm.
Ta chưa từng thấy ai quái vật như ngươi.
Một lúc lâu sau, Tiết Vong Hư mới nhẹ thở ra một hơi: Ngay bây giờ ta thực rất muốn trông thấy hai tên tiểu quái vật của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, xem chúng so với ngươi khác biệt bao nhiêu.
Trước kia ta đã tưởng rằng Dã Hỏa Kiếm Kinh còn chưa đủ khó, nhưng nắm một lúc cả hai môn Kiếm Kinh như thế này. . . Xem ra ta hiểu ngươi chưa đủ.
Tiết Vong Hư nhăn nhăn mày, như đang nghiên cứu thảo luận: Nhưng nếu chỉ có hai môn này có đủ không? Trong Mân Sơn kiếm hội, có những người tu những bộ Kiếm Kinh còn mạnh hơn chúng.
Đinh Ninh lắc đầu, Không có Kiếm Kinh mạnh hơn, chỉ có người mạnh hơn mà thôi.
Nghìn năm trước, Tu Hành Giả trong thiên hạ còn rất ít ỏi, những người có thể ngộ đạo, hoặc đạt được một ít tu hành chi đạo, đều trở thành địa tiên, kiếm tiên trong mắt người thường.
Những người này nhờ Linh Mạch để tu hành, lại được tưởng rằng là ăn gió lành, nuốt mây màu, để lại vô số truyền thuyết.
Đến khi các nước đã cường thịnh, Đại Vương Triều, Đại Tần vương triều và Ba Sơn Kiếm Tràng hưng khởi, khu vực Ba Sơn dù số lượng nhân khẩu đã tăng nhiều, nhưng Linh Mạch trong Ba Sơn đã đoạn tuyệt mấy trăm năm, nên những tu hành chi địa cổ bên trong cũng bị bỏ hoang.
Đến nay, Ba Sơn Kiếm Tràng vì Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ mà biến mất, so với nơi thủ đô Tu Hành Giả dày đặc như Trường Lăng, số lượng Tu Hành Giả ở ba quận là cực nhỏ, người nơi đây vẫn nghĩ Tu Hành Giả đều là người tiên, ăn gió nuốt mây.
Nên Tiết Vong Hư chỉ cần thoáng triển lộ chút thủ đoạn, là có thể dễ dàng đổi được xe ngựa tốt nhất, tốc độ đi đường nhanh chóng.
Một ngày, Đinh Ninh xốc màn xe đã bị vụn băng bao phủ lên, thấy dọc theo những dốc núi trùng điệp liên tiếp nhau, là trại chừng hơn một ngàn cái lầu gỗ.
Hắn biết đây là Liên Thành Trại, trước kia lúc Ba Sơn chưa được lập thành quận, thì nơi đây đã là một trong những căn cứ thổ dân lớn nhất của Ba Sơn.
Đi qua nơi này, qua thêm một hạp cốc, là tới một thung lũng, đó chính là huyện Trúc Sơn .
***
Lúc Đinh Ninh đi theo Tiết Vong Hư đến Trúc Sơn huyện, trong trạm dịch của Binh Mã Ti, Vương Thái Hư và Du Cô đang đàm phán với nhau.
Du Cô luôn nhìn vào cây mai vàng trong sân, nét mặt uy nghiêm lạnh lùng, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Vì hắn biết, theo tình hình hiện nay, Binh Mã Ti phải đàm phán vụ này thật nhanh, tốt nhất là trong hôm nay.
Trời lạnh lắm rồi, nếu chuyện áo giáp đổi người khác tới tiếp nhận, coi chừng chậm trễ.
Vương Thái Hư cũng nhìn vào cây mai: Tướng Quân lần trước nói có lý, Tằng Lâu chúng ta có lẽ không nên lấy sinh ý từ áo giáp, nhưng sinh ý từ giải kho thì nhất định phải lấy, ngoài ra, ta nghe nói Trường Lăng có rất nhiều lao ngục đã lâu năm không được tu sửa, phạm nhân trời lạnh cũng cần mặc quần áo, đau đớn cần được hỗ trợ, những chuyện này, Tướng Quân có thể làm chủ để cho Lưỡng Tằng Lâu chúng ta nhận làm có được chăng?
Du Cô quay phắt lại.
Mắt hắn sắc bén như đao: Ngươi đang nói nghiêm túc?
Điều này đã hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn.
Tu sửa phòng ốc lao ngục, chăm lo cơm canh quần áo đệm chăn cho tù nhân, xử lý những chuyện vãng lai… tuy có mang lại nhiều lợi nhuận, nhưng sao so được với lợi nhuận kinh người từ thu nhập cung cấp áo giáp cho quân đội?
Vương Thái Hư mỉm cười: Ta dù sao cũng chỉ là thị tỉnh tiểu dân, sao so được với quân lệnh như núi của Tướng Quân, nhưng ta vẫn biết nói chuyện là phải nhất ngôn cửu đỉnh.
Du Cô hiểu nhầm mục đích của hắn, nên trào phúng nói: Có thể ra vào lao ngục, sau này Lưỡng Tằng Lâu các ngươi có bị bắt vào, cũng sẽ được chăm sóc đàng hoàng. Dù có bị oan khuất thế nào, ở trong đó cũng an tâm thoải mái, còn những kẻ giang hồ khác của Trường Lăng, bây giờ có muốn đấu với ngươi chắc cũng phải suy nghĩ, lỡ người của bọn chúng bị bắt vào ngục có sống nổi hay không. . . Vương Thái Hư, ngươi lấy lui làm tiến, vừa giảm bớt sự đắc tội với Binh Mã Ti, vừa sau này có lợi thế giành địa bàn với những lão đại trong giang hồ, tính toán thật là giỏi.
Vương Thái Hư mỉm cười, khom mình hành lễ với Du Cô ti: Đa tạ Du Tướng quân thành toàn.
Du Cô lạnh mặt.
Hắn còn chưa đồng ý, nhưng Vương Thái Hư lại biết hắn sẽ đồng ý, mà thực sự hắn cũng sẽ đồng ý. Dù sao để cho Tông Pháp Ty được chút ít lợi ích, đối với Binh Mã Ti chỉ là chuyện nhỏ, yêu cầu của Vương Thái Hư, không hề đụng chạm tới điểm mấu chốt của Binh Mã Ti, thậm chí có thể nói là đã nhân nhượng cho Binh Mã Ti rất nhiều thể diện.
Nhưng hắn luôn cực kỳ kiêng kị và không thích những loại người quá mức thông minh, có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác.
Nên trong mắt hắn ngập tràn sát ý.
Lần này tuy ta chấp nhận yêu cầu của ngươi, nhưng ngươi là người thông minh, ngươi phải hiểu qua khoảng thời gian này, tình hình sẽ có thay đổi.
Cho nên qua mùa đông này xong, ngươi phải thu liễm một chút.
Vương Thái Hư khom người, kính cẩn nói: Ta sẽ ghi nhớ lời Tướng Quân dạy bảo.
Du Cô trầm mặc.
Cuộc đàm phán đã kết thúc.
Vương Thái Hư tuy lời lẽ và thái độ đều khiêm tốn, nhưng hắn biết, sau khi rời khỏi dịch trạm, Vương Thái Hư và Lưỡng Tằng Lâu sẽ nhanh chóng làm cho hơn mười bang phái giang hồ đang sống nhờ vào những sinh ý kia phải tàn lụi, hoặc phải sáp nhập vào Lưỡng Tằng Lâu.
Lưỡng Tằng Lâu sẽ biến thành một con quái vật khổng lồ thực sự, trở thành kẻ thống trị dưới mặt đất, trừ Ngư Thị.
***
Từ Liên Thành Trại đến thị trấn Trúc Sơn chỉ cần đi hơn nửa ngày đường, nên Tiết Vong Hư và Đinh Ninh không nghỉ ngơi ở Liên Thành Trại, mà chỉ ăn qua loa, rồi tiếp tục đi.
Sắp tới huyện thành Trúc Sơn rồi, ngươi có kế hoạch gì không?
Đinh Ninh hỏi Tiết Vong Hư.
Hắn là người luôn làm theo kế hoạch.
Ví dụ như giết Tống Thần Thư, ví dụ như lúc nào xuất hiện trước mặt đám người Tạ Trường Thắng, tới tu vi nào thì nghĩ cách đi vào tham gia Mân Sơn kiếm hội, hắn đều lên kế hoạch cụ thể và cả kế hoạch dự phòng.
Đi vào Mân Sơn Kiếm Viện, phối hợp với cửu tử tằm, sẽ giúp hắn không bị già sớm, mà tốc độ tu hành vẫn nhanh chóng.
Sau khi lấy được Tục Thiên Thần Quyết, hắn sẽ theo tu vi, đi tìm từng người một được viết tên trong danh sách trên tường để xử lý.
Nhưng Tống Thần Thư đã đưa ra những bí mật, làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Phong gia của Trúc Sơn huyện, vốn nằm ngay trên hàng đầu của danh sách đó.
Phong Thiên Trạc ở Trúc Sơn huyện chẳng khác gì lão đại, một là vì bản thân hắn là một Tu Hành Giả rất mạnh, nên người ở đây đều xem hắn là bậc thần tiên phù hộ nơi này. Tiết Vong Hư trả lời: Hắn cũng rất hưởng thụ sự tôn kính đó, nên hàng năm vào dịp hội chùa, hắn đều xuất hiện đốt nhang, quyên góp chút ít tài vật hay nói mấy lời. Nếu đến lúc đó, ta ngay trước mặt mọi người khiêu chiến hắn, hắn sẽ không tìm ra được lý do để từ chối.
Đinh Ninh suy tư: Trong vương triều này, ở đâu người ta cũng tôn kính dũng giả và cường giả, đối với việc công khai ước chiến song phương lại càng kính nể. Nhưng nếu ngươi khiêu chiến hắn ngay ở huyện Trúc Sơn, coi chừng sẽ bị người ta căm hận.
Tiết Vong Hư cười mỉa:
Chỉ cần đánh thắng, sẽ không còn là hận, mà là sợ
Đinh Ninh bình tĩnh nói: Dù ngươi chắc chắn hắn chưa đi vào đệ thất cảnh, nhưng thủ đoạn của Ba Sơn Kiếm Tràng có rất nhiều chỗ độc đáo.
Đương nhiên ta sẽ phải cẩn thận. Tiết Vong Hư nhấp một hớp nước ấm: Nhưng còn ngươi. . . Ngươi nói ngươi muốn ở trong Dân Sơn kiếm hội áp đảo những tên trẻ tuổi tài năng, ngươi có kế hoạch gì? Cả đường đi ta chẳng hề thấy ngươi luyện kiếm, chẳng lẽ hai quyển Kiếm Kinh ngươi lựa chọn, ngươi đều đã lĩnh ngộ hết rồi?
Đinh Ninh thoáng do dự, sau đó gật đầu.
Tiết Vong Hư bị nghẹn nước, ho sặc sụa.
Đinh Ninh nhìn ông, đưa tay lên múa may mấy cái.
Dù trông có vẻ rất tùy tiện, nhưng trong không khí lại xuất hiện một hương vị hàm súc rất đặc biệt.
Tiết Vong Hư không ho nữa, mà lại bứt đứt mấy sợi râu, nước ở trong túi nước văng ra, ướt cả vạt áo trước.
Những Kiếm Kinh này đối với người khác rất khó, nhưng đối với ta rất đơn giản.
Đinh Ninh bình thản: Nên kế hoạch của ta, chính là đi vào Chân Nguyên cảnh trước khi tham gia Mân Sơn kiếm hội, còn muốn an tâm hơn, thì đi vào Chân Nguyên cảnh trung phẩm.
Ta chưa từng thấy ai quái vật như ngươi.
Một lúc lâu sau, Tiết Vong Hư mới nhẹ thở ra một hơi: Ngay bây giờ ta thực rất muốn trông thấy hai tên tiểu quái vật của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, xem chúng so với ngươi khác biệt bao nhiêu.
Trước kia ta đã tưởng rằng Dã Hỏa Kiếm Kinh còn chưa đủ khó, nhưng nắm một lúc cả hai môn Kiếm Kinh như thế này. . . Xem ra ta hiểu ngươi chưa đủ.
Tiết Vong Hư nhăn nhăn mày, như đang nghiên cứu thảo luận: Nhưng nếu chỉ có hai môn này có đủ không? Trong Mân Sơn kiếm hội, có những người tu những bộ Kiếm Kinh còn mạnh hơn chúng.
Đinh Ninh lắc đầu, Không có Kiếm Kinh mạnh hơn, chỉ có người mạnh hơn mà thôi.
/438
|