Tiết Vong Hư vừa cười vừa gắt lên mắng:
Thực là khí phách nhỉ.
Rồi ông hơi cảm khái: Ta nhớ người kia cũng đã từng nói như vậy.
Đinh Ninh chớp mắt: Ta muốn nghe đánh giá của ngươi về người đó.
Xem ra tuổi ngươi tuy nhỏ, nhưng cũng đã được nghe nói về người kia. Tiết Vong Hư trở nên nghiêm túc hẳn lên: Lúc bệ hạ đăng cơ, cũng có người đến hỏi ta đánh giá người đó như thế nào, ta đã trả lời, ta không đánh giá được, vì ta không đủ tư cách đánh giá người đó, cũng không biết ai có tư cách ấy. Bệ hạ là người anh minh và cường đại, người có thể đưa Đại Tần vương triều trở nên cường thịnh, làm cho các tông môn tu hành ở Trường Lăng trở nên mạnh hơn, và được sống ổn định.
Cho đến hôm nay, mọi chuyện đã trở thành chuyện cũ. Nên ta vẫn sẽ không đưa ra một đánh giá nào về những chuyện đã qua, ta không muốn tình cảm và cách nghĩ của ta ảnh hưởng đến ngươi. Dù sao con đường của ngươi còn rất dài, nếu mang theo tình cảm đặc biệt gì đó trên đường, thì sẽ bước đi rất khó.
Ở ngoài thùng xe, tiếng người dần dần nhiều lên.
Đinh Ninh rèm xe vén lên, nhìn ra ngoài, thấy người đi trên đường khá đông đúc, có cả những người buôn bán, rõ ràng là muốn mượn hội chùa, đến để tìm người vừa ý, họ đều mặc quần áo mới, đa số là những tín đồ thành kính, mang vác đủ thứ đồ để đưa lên cúng cho thần Phật.
Ta nhớ có đọc được trong sách người ta chia đại cảnh giới tu hành thành bốn cấp, bắt đầu là thấy núi thấy nước, sau đó thấy thiên địa, thấy mình, cuối cùng là thấy chúng sinh.
Đinh Ninh nhìn những người đi qua: Nghĩa là tu đến cảnh giới cao, là có thể nhìn thấy người khác, nhưng tại sao lại phải là người khác, ngươi cảm thấy thuyết pháp này có lý hay không?
Tiết Vong Hư giật mình, cau mặt nghĩ một lúc lâu, mới trang trọng hỏi: Ngươi đọc được cái đó ở sách nào?
Đinh Ninh lắc đầu, Quên rồi, hình như là một quyển tập tranh cũ.
Có vẻ rất có lý. Tiết Vong Hư vẫn cau mày, trầm ngâm một lúc, nhưng rồi thở dài, Chỉ tiếc dù có nghe thấy câu này sớm mấy năm, dù ta không vào đệ Thất Cảnh, cũng không có khả năng cảm nhận được, còn bây giờ, ta không còn đủ thời gian để suy nghĩ và xác minh xem chân ý trong đó có phải không bàn mà hợp với ta hay không.
***
Dọc theo quan đạo, xuyên qua một cái hạp cốc, xe ngựa chạy qua những bờ ruộng, những con suối, dần dần đồng ruộng thưa hẳn đi, nhà cửa nhiều dần lên.
Giấy thông hành!
Một tiếng quát vang khi xe ngựa vừa đi vào khu vực huyện Trúc Sơn.
Người Trường Lăng?
Những quân sĩ kiểm tra khi nhìn thấy giấy thông hành của Đinh Ninh và Tiết Vong Hư thì đều giật mình, đọc kỹ lại, đến khi nhìn thấy năm sinh và thân phận của Tiết Vong Hư ở Bạch Dương Động thì đều kinh hãi.
Người quân sĩ đứng đầu không dám hỏi gì thêm, vội nhanh chóng cho đi.
Nhưng mới đi vào huyện Trúc Sơn, vừa mới tìm được phòng khách sạn, bình trà nóng còn chưa uống xong, một viên quản sự mặc cẩm bào xanh đã xuất hiện.
Người quản sự trung niên khuôn mặt gầy gò cung kính khom người chào Tiết Vong Hư và Đinh Ninh: Tiểu nhân Phong Phù Đường, là quản sự Phong gia, không biết Tiết động chủ đại giá quang lâm, nên không có từ xa tiếp đón.
Chỉ là kiểm tra giấy thông hành theo thông lệ ở ngoài thành, người của Phong gia đã biết nhanh như vậy, phản ứng nhanh như vậy, đủ thấy Phong gia ở Trúc Sơn huyện rất có thế lực, Tiết Vong Hư lơ đễnh cười: Ta với Phong gia các ngươi chẳng có thân tình gì, không cần đa lễ.
Tiết động chủ thân phận tôn quý, Phong gia thân là địa chủ, đương nhiên phải tận tình địa chủ mới phải. Phong Phù Đường không hề đổi sắc, vô cùng khiêm tốn nói: Khách sạn này quá mức tầm thường, nếu Tiết động chủ không chê, tiểu nhân mời ngài tới một biệt viện thanh tĩnh.
Tiết Vong Hư cười: Cái này càng không cần, khách sạn này đã thoải mái hơn nhiều so với cái nhà nhỏ của ta.
Phong Phù Đường vẫn khiêm cung: Không biết Tiết động chủ đến Trúc Sơn huyện cần làm chuyện gì, nếu cần. . .
Tiết Vong Hư uống ngụm nước trà, cắt ngang: Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ là dẫn đệ tử đi du lịch, vào di tích tu hành ở trong Ba Sơn, trên đường đi ngang qua Trúc Sơn mà thôi, trưa mai là ta đi rồi.
Phong Phù Đường càng thêm khiêm tốn: Ngày mai đúng lúc ở đây có hội chùa cúng ông táo, vô cùng náo nhiệt, cộng thêm mấy ngày trước Phong gia được hoàng hậu điện hạ yêu mến, ban cho một bộ tranh chữ, Tiết động chủ bác học, chắc hẳn cũng biết hoàng hậu điện hạ không chỉ có tài vẽ tranh song tuyệt, mà còn là đại Tu Hành Giả tinh thông phù đạo, người dùng cây bút để tu hành, mô phỏng sự ảo diệu trong vận hành của Thiên Địa nguyên khí, tranh của người muôn hình vạn trạng, ngày thường tuyệt đối không thể nào thấy. Ngày mai tế thần, bộ tranh chữ kia sẽ được thỉnh tới Hỏa Đức Điện để thờ. Không biết Tiết động chủ có hứng thú xem không?
Tiết Vong Hư nhíu mày, nhìn Phong Phù Đường: Khả năng ăn nói của Phong quản sự thực là tốt. Quản sự của những gia đình quý nhân ở Trường Lăng ta đã thấy không ít, nhưng không có mấy ai đạt tới trình độ như Phong quản sự.
Mặt Phong Phù Đường hơi cứng lại, nhưng giọng nói vẫn rất lễ phép: Tiết động chủ quá khen.
Ngươi yên tâm. Tiết Vong Hư bình thản nói: Ta sao không biết hoàng hậu điện hạ yêu mến Phong gia, nhưng mà ta phải đi vội, sợ là không tham gia được.
Nét mặt Phong Phù Đường thả lỏng hẳn ra.
Tiết Vong Hư vẻ mệt mỏi phất phất tay: Ta cần thanh tĩnh một chút.
Tiểu nhân minh bạch.
Phong Phù Đường không nói gì thêm, khom người thối lui.
Thật là dối trá. Đinh Ninh khẽ nói.
Tiết Vong Hư trừng mắt, Ngươi nói ta hay tên quản sự?
Đinh Ninh ha ha cười, Đâu có khác gì nhau.
Tiết Vong Hư cau mày vẻ lo lắng: Phong gia làm vẻ ta đây như thế, có lẽ đã nghe nói ta đã đến đệ Thất Cảnh, ngươi nói Phong Thiên Trạc có phải vì vậy mà kiêng kị, suốt đêm nay luyện hóa luôn Định Nhan Châu không?
Ta nghĩ chắc có lẽ không. Đinh Ninh bình tĩnh đáp: Nếu thế, hắn không cần phải sai quản sự đến dùng tên tuổi hoàng hậu để dọa ngươi. Nếu hắn nghĩ chỉ cần mang hoàng hậu ra là hù ngươi được, thì không phải hắn kiêng kị, chỉ là uy hiếp mà thôi.
Tiết Vong Hư không còn lo lắng nữa, cười nhạt, Ngươi nói không sai, tên quản sự này khiêm cung cái gì, rõ ràng là uy hiếp mà thôi.
***
Phong Phù Đường bước vào cỗ xe ngựa có gắn dấu hiệu của Phong gia, chạy tới một đình viện yên tĩnh.
Đình viện kia chiếm một diện tích rất lớn, tường tro ngói đen, rõ ràng đều là kiểu dáng kiến trúc Trường Lăng, hoàn toàn khác biệt với kiểu kiến trúc tường đất bình thường của Trúc Sơn huyện.
Xe ngựa dừng lại trước cửa đình viện, Phong Phù Đường xuống xe.
Dáng vẻ quản sự khiêm tốn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người cao ngất, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng sắc bén, gương mặt khoan hậu cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Hai người hầu mở cửa lớn ra, đằng sau cửa lớn là một con đường bằng đá, đang có một thiếu niên mặc áo gấm tuổi cỡ Đinh Ninh đứng chờ sẵn.
Thiếu niên này khuôn mặt anh tuấn, tay chắp sau lưng, dáng vẻ cay độc âm trầm, như lúc nào cũng muốn vồ chết người ta.
Thế nào?
Hắn cao ngạo, lạnh lùng hỏi Phong Phù Đường.
Phong Phù Đường hơi khom mình hành lễ: Tiết Vong Hư luôn miệng nói chỉ là đi ngang qua, khiến ta nhìn không ra hư thật, vẫn phải đề phòng.
Nếu hắn thực chỉ là đi ngang qua, thì Phong gia đương nhiên sẽ dùng lễ đối đãi, nể mặt tu vi của hắn, có lẽ còn nữa thể cấp cho hắn chút ít thuận tiện.
Nhưng nếu hắn muốn tới tìm gia gia gây phiền toái, ta sẽ bắt hắn phải trả giá đắt.
Tiết Vong Hư không phải còn dẫn theo một kẻ tên là Đinh Ninh sao? Ngươi thấy hắn thế nào?
Phong Phù Đường trầm ngâm: Chưa kịp điều tra thân phận của hắn, chỉ biết hắn là Tu Hành Giả, chưa đến Chân Nguyên Cảnh, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiết Vong Hư thì có vẻ rất đặt hy vọng vào hắn, rất có thể là đệ tử quan môn của ông ta.
Thiếu niên cười híp mắt.
Nếu vậy, tốt nhất ngày mai Tiết Vong Hư đừng có giở trò, nếu không ta sẽ phế tên đệ tử đắc ý đó của hắn.
Mặt mũi hắn anh tuấn và ngây thơ, nhưng lời lẽ lại rất cay độc và tàn nhẫn.
Hắn tên là Phong Thanh Hàm, là cháu trai duy nhất của Phong Thiên Trạc.
Phong Thiên Trạc có ba con trai, nhưng cả ba người điều sinh ra toàn con gái, chỉ có một mình Phong Thanh Linh là sinh ra được một đứa con trai.
Tư chất của Phong Thanh Hàm là rất tốt.
Nửa năm trước, hắn đã bước chân vào Chân Nguyên Cảnh, tu vi Chân Nguyên Cảnh hạ phẩm.
Với tuổi của hắn, dù có ở Trường Lăng, cũng là rất nổi bật.
Thực là khí phách nhỉ.
Rồi ông hơi cảm khái: Ta nhớ người kia cũng đã từng nói như vậy.
Đinh Ninh chớp mắt: Ta muốn nghe đánh giá của ngươi về người đó.
Xem ra tuổi ngươi tuy nhỏ, nhưng cũng đã được nghe nói về người kia. Tiết Vong Hư trở nên nghiêm túc hẳn lên: Lúc bệ hạ đăng cơ, cũng có người đến hỏi ta đánh giá người đó như thế nào, ta đã trả lời, ta không đánh giá được, vì ta không đủ tư cách đánh giá người đó, cũng không biết ai có tư cách ấy. Bệ hạ là người anh minh và cường đại, người có thể đưa Đại Tần vương triều trở nên cường thịnh, làm cho các tông môn tu hành ở Trường Lăng trở nên mạnh hơn, và được sống ổn định.
Cho đến hôm nay, mọi chuyện đã trở thành chuyện cũ. Nên ta vẫn sẽ không đưa ra một đánh giá nào về những chuyện đã qua, ta không muốn tình cảm và cách nghĩ của ta ảnh hưởng đến ngươi. Dù sao con đường của ngươi còn rất dài, nếu mang theo tình cảm đặc biệt gì đó trên đường, thì sẽ bước đi rất khó.
Ở ngoài thùng xe, tiếng người dần dần nhiều lên.
Đinh Ninh rèm xe vén lên, nhìn ra ngoài, thấy người đi trên đường khá đông đúc, có cả những người buôn bán, rõ ràng là muốn mượn hội chùa, đến để tìm người vừa ý, họ đều mặc quần áo mới, đa số là những tín đồ thành kính, mang vác đủ thứ đồ để đưa lên cúng cho thần Phật.
Ta nhớ có đọc được trong sách người ta chia đại cảnh giới tu hành thành bốn cấp, bắt đầu là thấy núi thấy nước, sau đó thấy thiên địa, thấy mình, cuối cùng là thấy chúng sinh.
Đinh Ninh nhìn những người đi qua: Nghĩa là tu đến cảnh giới cao, là có thể nhìn thấy người khác, nhưng tại sao lại phải là người khác, ngươi cảm thấy thuyết pháp này có lý hay không?
Tiết Vong Hư giật mình, cau mặt nghĩ một lúc lâu, mới trang trọng hỏi: Ngươi đọc được cái đó ở sách nào?
Đinh Ninh lắc đầu, Quên rồi, hình như là một quyển tập tranh cũ.
Có vẻ rất có lý. Tiết Vong Hư vẫn cau mày, trầm ngâm một lúc, nhưng rồi thở dài, Chỉ tiếc dù có nghe thấy câu này sớm mấy năm, dù ta không vào đệ Thất Cảnh, cũng không có khả năng cảm nhận được, còn bây giờ, ta không còn đủ thời gian để suy nghĩ và xác minh xem chân ý trong đó có phải không bàn mà hợp với ta hay không.
***
Dọc theo quan đạo, xuyên qua một cái hạp cốc, xe ngựa chạy qua những bờ ruộng, những con suối, dần dần đồng ruộng thưa hẳn đi, nhà cửa nhiều dần lên.
Giấy thông hành!
Một tiếng quát vang khi xe ngựa vừa đi vào khu vực huyện Trúc Sơn.
Người Trường Lăng?
Những quân sĩ kiểm tra khi nhìn thấy giấy thông hành của Đinh Ninh và Tiết Vong Hư thì đều giật mình, đọc kỹ lại, đến khi nhìn thấy năm sinh và thân phận của Tiết Vong Hư ở Bạch Dương Động thì đều kinh hãi.
Người quân sĩ đứng đầu không dám hỏi gì thêm, vội nhanh chóng cho đi.
Nhưng mới đi vào huyện Trúc Sơn, vừa mới tìm được phòng khách sạn, bình trà nóng còn chưa uống xong, một viên quản sự mặc cẩm bào xanh đã xuất hiện.
Người quản sự trung niên khuôn mặt gầy gò cung kính khom người chào Tiết Vong Hư và Đinh Ninh: Tiểu nhân Phong Phù Đường, là quản sự Phong gia, không biết Tiết động chủ đại giá quang lâm, nên không có từ xa tiếp đón.
Chỉ là kiểm tra giấy thông hành theo thông lệ ở ngoài thành, người của Phong gia đã biết nhanh như vậy, phản ứng nhanh như vậy, đủ thấy Phong gia ở Trúc Sơn huyện rất có thế lực, Tiết Vong Hư lơ đễnh cười: Ta với Phong gia các ngươi chẳng có thân tình gì, không cần đa lễ.
Tiết động chủ thân phận tôn quý, Phong gia thân là địa chủ, đương nhiên phải tận tình địa chủ mới phải. Phong Phù Đường không hề đổi sắc, vô cùng khiêm tốn nói: Khách sạn này quá mức tầm thường, nếu Tiết động chủ không chê, tiểu nhân mời ngài tới một biệt viện thanh tĩnh.
Tiết Vong Hư cười: Cái này càng không cần, khách sạn này đã thoải mái hơn nhiều so với cái nhà nhỏ của ta.
Phong Phù Đường vẫn khiêm cung: Không biết Tiết động chủ đến Trúc Sơn huyện cần làm chuyện gì, nếu cần. . .
Tiết Vong Hư uống ngụm nước trà, cắt ngang: Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ là dẫn đệ tử đi du lịch, vào di tích tu hành ở trong Ba Sơn, trên đường đi ngang qua Trúc Sơn mà thôi, trưa mai là ta đi rồi.
Phong Phù Đường càng thêm khiêm tốn: Ngày mai đúng lúc ở đây có hội chùa cúng ông táo, vô cùng náo nhiệt, cộng thêm mấy ngày trước Phong gia được hoàng hậu điện hạ yêu mến, ban cho một bộ tranh chữ, Tiết động chủ bác học, chắc hẳn cũng biết hoàng hậu điện hạ không chỉ có tài vẽ tranh song tuyệt, mà còn là đại Tu Hành Giả tinh thông phù đạo, người dùng cây bút để tu hành, mô phỏng sự ảo diệu trong vận hành của Thiên Địa nguyên khí, tranh của người muôn hình vạn trạng, ngày thường tuyệt đối không thể nào thấy. Ngày mai tế thần, bộ tranh chữ kia sẽ được thỉnh tới Hỏa Đức Điện để thờ. Không biết Tiết động chủ có hứng thú xem không?
Tiết Vong Hư nhíu mày, nhìn Phong Phù Đường: Khả năng ăn nói của Phong quản sự thực là tốt. Quản sự của những gia đình quý nhân ở Trường Lăng ta đã thấy không ít, nhưng không có mấy ai đạt tới trình độ như Phong quản sự.
Mặt Phong Phù Đường hơi cứng lại, nhưng giọng nói vẫn rất lễ phép: Tiết động chủ quá khen.
Ngươi yên tâm. Tiết Vong Hư bình thản nói: Ta sao không biết hoàng hậu điện hạ yêu mến Phong gia, nhưng mà ta phải đi vội, sợ là không tham gia được.
Nét mặt Phong Phù Đường thả lỏng hẳn ra.
Tiết Vong Hư vẻ mệt mỏi phất phất tay: Ta cần thanh tĩnh một chút.
Tiểu nhân minh bạch.
Phong Phù Đường không nói gì thêm, khom người thối lui.
Thật là dối trá. Đinh Ninh khẽ nói.
Tiết Vong Hư trừng mắt, Ngươi nói ta hay tên quản sự?
Đinh Ninh ha ha cười, Đâu có khác gì nhau.
Tiết Vong Hư cau mày vẻ lo lắng: Phong gia làm vẻ ta đây như thế, có lẽ đã nghe nói ta đã đến đệ Thất Cảnh, ngươi nói Phong Thiên Trạc có phải vì vậy mà kiêng kị, suốt đêm nay luyện hóa luôn Định Nhan Châu không?
Ta nghĩ chắc có lẽ không. Đinh Ninh bình tĩnh đáp: Nếu thế, hắn không cần phải sai quản sự đến dùng tên tuổi hoàng hậu để dọa ngươi. Nếu hắn nghĩ chỉ cần mang hoàng hậu ra là hù ngươi được, thì không phải hắn kiêng kị, chỉ là uy hiếp mà thôi.
Tiết Vong Hư không còn lo lắng nữa, cười nhạt, Ngươi nói không sai, tên quản sự này khiêm cung cái gì, rõ ràng là uy hiếp mà thôi.
***
Phong Phù Đường bước vào cỗ xe ngựa có gắn dấu hiệu của Phong gia, chạy tới một đình viện yên tĩnh.
Đình viện kia chiếm một diện tích rất lớn, tường tro ngói đen, rõ ràng đều là kiểu dáng kiến trúc Trường Lăng, hoàn toàn khác biệt với kiểu kiến trúc tường đất bình thường của Trúc Sơn huyện.
Xe ngựa dừng lại trước cửa đình viện, Phong Phù Đường xuống xe.
Dáng vẻ quản sự khiêm tốn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người cao ngất, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng sắc bén, gương mặt khoan hậu cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Hai người hầu mở cửa lớn ra, đằng sau cửa lớn là một con đường bằng đá, đang có một thiếu niên mặc áo gấm tuổi cỡ Đinh Ninh đứng chờ sẵn.
Thiếu niên này khuôn mặt anh tuấn, tay chắp sau lưng, dáng vẻ cay độc âm trầm, như lúc nào cũng muốn vồ chết người ta.
Thế nào?
Hắn cao ngạo, lạnh lùng hỏi Phong Phù Đường.
Phong Phù Đường hơi khom mình hành lễ: Tiết Vong Hư luôn miệng nói chỉ là đi ngang qua, khiến ta nhìn không ra hư thật, vẫn phải đề phòng.
Nếu hắn thực chỉ là đi ngang qua, thì Phong gia đương nhiên sẽ dùng lễ đối đãi, nể mặt tu vi của hắn, có lẽ còn nữa thể cấp cho hắn chút ít thuận tiện.
Nhưng nếu hắn muốn tới tìm gia gia gây phiền toái, ta sẽ bắt hắn phải trả giá đắt.
Tiết Vong Hư không phải còn dẫn theo một kẻ tên là Đinh Ninh sao? Ngươi thấy hắn thế nào?
Phong Phù Đường trầm ngâm: Chưa kịp điều tra thân phận của hắn, chỉ biết hắn là Tu Hành Giả, chưa đến Chân Nguyên Cảnh, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiết Vong Hư thì có vẻ rất đặt hy vọng vào hắn, rất có thể là đệ tử quan môn của ông ta.
Thiếu niên cười híp mắt.
Nếu vậy, tốt nhất ngày mai Tiết Vong Hư đừng có giở trò, nếu không ta sẽ phế tên đệ tử đắc ý đó của hắn.
Mặt mũi hắn anh tuấn và ngây thơ, nhưng lời lẽ lại rất cay độc và tàn nhẫn.
Hắn tên là Phong Thanh Hàm, là cháu trai duy nhất của Phong Thiên Trạc.
Phong Thiên Trạc có ba con trai, nhưng cả ba người điều sinh ra toàn con gái, chỉ có một mình Phong Thanh Linh là sinh ra được một đứa con trai.
Tư chất của Phong Thanh Hàm là rất tốt.
Nửa năm trước, hắn đã bước chân vào Chân Nguyên Cảnh, tu vi Chân Nguyên Cảnh hạ phẩm.
Với tuổi của hắn, dù có ở Trường Lăng, cũng là rất nổi bật.
/438
|