Bỗng mặt Sở Vân trở nên đanh lại, chàng nói giọng pha chút hờn căm:
- Không phải là tất cả, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Cô ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho cả cuộc đời, cô ta sẽ được đền bồi bằng sự lừa đảo, độc ác của đời!
Lê Tường mãi mới thốt lên một tiếng:
- Ngươi ...
Bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng hỏi vẻ cung kính nhưng sắc sảo:
- Bẩm Minh chủ, cóù động tịnh gì cần đệ tử đi kiểm tra không?
Lê Tường giật mình lo lắng nhìn ra phía cửa, nhưng Sở Vân đã khẽ đập lên vai nàng nói vọng ra ngoài:
- Ồ ! Không có chuyện gì đâu, đêm khuya lắm rồi, Lý Khải, ngươi đi nghỉ đi !
Lý Khái dạ một tiếng rồi đi xa dần, trả lại sự yên tĩnh cho đêm khuya.
Lê Tường lau nước mắt, buồn bã khẽ nói:
- Để cho ta ngồi dậy, chúng ta ngồi nói chuyện cũng được !
Hai tay của Sở Vân lại xiết chặt hơn, trầm giọng nói:
- Thể này không tốt hơn sao ? Có thời gian hưởng thụ thì hãy hưởng thụ, nếu không thì lại có người đến quấy rối chúng ta nữa đó !
Lê Tường cúi đầu, im lặng một hồi rồi nói rất khẽ:
- Không biết kiếp trước em đã gặp phải oan trái gì mà bây giờ mới gặp phải anh. Cho đến lúc này em cũng không hiểu tình cảm của anh đối với em như thế nào ? Em nới để anh biết em không cúi đầu trước ai bao giờ, không quen để ai điều khiển đâu. Anh đối với em thế này, không biết trong lòng anh nghĩ sao ? Có thể là coi thường em.
Em cũng đành chịu. Nếu có trách thì trách em trước, em chẳng bao giờ được anh coi là con ngươi trong sáng...
Bỗng Sở Vân buông nàng ra, sửa lại áo quần bước xuống giường, vái dài một cái, đôi mắt bỗng lạnh lùng. rót hai ly trà đặt lên bàn, thấp giọng nói:
- Đêm khuya có khách đến, xin lấy trà thay rượu, nếu tại hạ có điều gì lỡ lời, xin cô nương miễn thứ !
Lê Tường cười mếu máo, sửa lại váy áo, nhẹ nhàng nói:
- Sở Vân, ngươi đừng đồi xứ với ta như thế. Chỉ cần ngươi có một chút ít để ý tới ta, ta cũng cảm kích lắm rồi...
Hai người ngồi đối diện nhau, khó mà nói được nên lời nhũng gì đã đến với lòng mình. Giữa họ lúc này trong tình thế này đều có những hoàn cảnh đặc biệt mà họ phải suy nghĩ. Trưởng hợp này đến với họ quá đột ngột khiến họ khó nghĩ.
Tình yêu nam nữ đến với nhau rất đột ngột, đầy nhiệt tình nhưng không phải bao giờ cũng tốt đẹp! Bỗng Lê Tường thấp giọng nói:
- Có đồng ý nói cho em nghe chuyện trước đây của anh không ?
Dù không đẹp lắm nhưng cũng muốn được nghe.
- Vì sao thế ?
- Vì rằng...Nói đến đó bỗng Lê Tường lại đỏ mặt.
Sở Vân uống một hớp trà lạnh, đôi mắt nhìn xuống chậm rãi nói:
- Hy vọng được nghe cô nương nói thật lòng, đã lâu lắm tại hạ chưa được nghe một cô gái tâm tình chân thật.
- Được, vì đây là việc của anh, mà sở dĩ em muốn biết là vì em quan tâm đến anh.
- Không sợ kẻ lãng tử này cuồng bạo sao?
- Không, em đã được biết rồi và em xin chịu thua. Một kẻ đã từng thua, thậm chí thua nhiều lần thì không sợ thua nữa. Như vậy đã đồng ý nói chưa nào ?
- Thôi được, sở dĩ tại hạ nói cho cô nương biết hoàn toàn không có hàm ý gì, nghe xong cô nương nên quên đi, như quên đi một kẻ mà nàng ghét vậy.
Thấy Lê Tường ngoan ngoãn gật đầu nhìn mình da diết Sở Vân lẩm bẩm nói:
- Em đẹp quá, lại có điểm giống cô ta nữa, cô ta cũng đẹp lắm !
Thế rồi Sở Van kể lạt mọi chuyện, giọng chàng căm phẫn, bi thương, giọng nói như hòa lẫn máu và nước mắt, đau xót, chua chát, nghẹn ngào như trước mắt chàng lại diễn ra cảnh người vợ kiều diễm của chàng bị Tam Vũ công tử chiếm đoạt, cha chàng chết gục trong vũng máu, chàng bi truy giết trên bãi biển ... Sở Vân như điên lên vì căm phẫn, như ngất đi vì đau xót.
Lê Tường như sống trong cơn ác mộng, nàng với tay rót một ly trà lạnh đưa cho Sở Vân giọng thông cảm nói:
- Sở huynh, hãy uống đi tách trà này đã! Em không thể ngờ được chuyện ấy lại thê lương đến thế.
Sở Vân nhắm mắt lại, uông một hơi cạn ly nước lớn rồi thở dài một tiếng cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chàng biết lắm, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện đau lòng ấy thì không thể trong chốc lát có thể quên ngay được, bởi vì lý trí khó thương nổi con tim.
Lê Tường cảm thấy lo lắng lạ thường, nàng nói:
- Em thật có lỗi, đáng ra em không nên bắt anh phải nhắc đến những điều đau xót ấy. Em không thể ngờ được...Em thật có lỗi...
Sở Vân cố gắng nở một nụ cười nhưng sao mà chua chát đến thế, chàng đưa tay nâng khuôn mặt đang cúi xuống của Lê Tường, trầm trầm nói:
- Nhìn kìa, em lại khóc rồi em quả là một có gái giàu lòng thương người... Hãy để cho anh lau khô những giọt nước mắt cho em nhé.
Lê Tường ngượng ngùng nhắm hai mặt lại, nhưng khuôn mặt lại ngẩng lên, dịu dàng nói:
- Anh vốn không cần phải cầu xin sự đồng ý của em!...
Thế rồi trong lúc Sở Vân cúi xuống nuốt những giọt nước mắt trên mặt nàng thì Lê Tường đã hôn lên đôi môi chàng. Sở Vân ngạc nhiên nhìn chăm chú vào mắt Lê Tường. Nàng ta hai tay vò vò lọn tóc buông trước ngực, một lúc lâu như dã dứt khoát quyết định Lê Tường nhìn thẳng vào mắt Sở Vân bình tĩnh nói:
- Anh cảm thấy lạ lắm phải không ? Đơn giản thôi, bởi vì em yêu anh.
Giọng nói của Lê Tường như cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nàng xáo động biết bao, bởi vì có bao giờ một nàng trinh nữ cao quí như nàng lại chủ động thổ lộ tình yêu trước đối với một người con trai. Mặc dù những biểu hiện khi nãy đã nói lên tất cả rồi nhưng cất được lời nói lên những điều ấy quả là một việc không dễ, nếu nàng không phải là một hiệp nữ quả cảm trong chiến đấu và mãnh liệt trong tình yêu.
Sở Vân không thể nào ngờ nổi thiên kim tiểu thư của Bá chủ Đại Hông Sơn lại đem lòng yêu chàng một cách chân thành và mãnh liệt như thế. Sở Vân bàng hoàng một lúc lâu, rồi định thần lại, uống một ly nước nữa mà Lê Tường vừa đưa tới trước mặt chàng. Nàng mỉm cười hỏi:
- Em bộc lộ tình yêu của mình như thế làm cho anh cảm thấy ngạc nhiên phải không ?
Sở Vân suy nghĩ hối lâu rồi nói:
- Nói chung là như thế, chỉ có điều tại hạ đã nói qua vời cô nương rối, e rằng tại hạ không thể chịu đựng nổi một lần đả kích nữa...
- Kìa, anh lại thế nữa rồi, lẽ nào anh lại coi em như Tiêu Vân Đình? Lẽ nào anh cho rằng những lời em nói là không suy nghĩ ?
Tấm thân em lẽ nào lại để cho một người đàn ông thứ hai ngoài anh động tới ? Sở Vân anh quá hẹp hòi...
Sở Vân đứng dậy, chắp tay vái dài một cái nói:
- Lê cô nương, xin chớ trách tại hạ nói quá lời! Cô nương là thiên kim tiểu thư quốc sắc thiên hương, nếu đối với tại hạ như thế thì tại hạ có muốn thì cũng e rằng cuộc đời của cô nương sẽ vì tại hạ mà thât vọng.
Lê Tường đứng dậy nói giọng chua chát, lạnh lùng:
- Sở Vân, ta vẫn nghĩ rằng người là một người giàu nhiệt huyết, hào khí hơn người, nhưng không ngờ ngươi cũng có bộ mặt ngụy trá giả nhân. Ta hỏi ngươi, những lời ngươi nói đều là chân thực đó chứ, đều xuất phát từ đáy lòng ngươi đấy phải không ? Lẽ nào ngươi lại đem tình cảm chôn vùi trong băng giá của lý trí? Suốt đời trưng ra bộ mặt của kẻ đại hiệp khách, vĩnh viễn lấy tinh thần ký thác nơi tinh phong huyết vũ ?
Từng lời từng tiếng của Lê Tường như những mũi dao nhọn chích vào tim chàng đến ứa máu. Lê Tường bước về phía cửa sổ nói:
- Ngươi không thích ta, ngươi luôn nghĩ đến kẻ đã làm ngươi đau khổ, ngươi không muốn nhìn về ngươi đã cam nguyện dâng hiến cho ngươi tình yêu chân thưc ? Ngươi không muốn có một ngươi nguyện suốt đời trao gởi cho ngươi cuộc đời mình hay sao?
Sở Vân bỗng bước đến ôm chặt lấy đôi vai Lê Tường, dằn từng câu từng chữ hỏi:
- Lê Tường, nàng không hối hận chứ ? Nàng vĩnh viễn không phụ ta chứ ?
Lê Tường như không hề suy nghĩ, hai mắt mở to nhìn thẳng vân Sở Vân kiên quyết lắc đầu. Sở Vân thở đài não nuôt như mất hết sức lực ngồi phịch xuống thế nói một hơi :
- Lê Tường em, anh biết đối xử với em gấp mười lần em đã dành cho anh! Anh không muốn nói nhiều, nếu như anh không chết, em sẽ biết những lời anh nói đêm nay là không giả dối, trái tim đã băng giá của anh sẽ vì em mà nóng bỏng trở lại.
Lê Tường nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Sở Vân, dịu dàng nói:
- Bởi vì em đã giao cho anh trái tim chưa hề biết rung động trước một ai.
Sở Vân nhê nhẹ Ôm lấy người thiếu nữ, hôn như mưa lên mặt nàng. Rất lâu, họ Ôm nhau thật chặt như đế truyền cho nhau hạnh phúc và tình yêu. Một lúc sau Sở Vân nhè nhẹ buông Lê Tường ra, khẽ hỏi:
- Tường em, anh có một vấn đề muốn hỏi em, vì sao lúc mới vào phòng em lại định giết anh, rồi sau đó lại vứt dao đi, ôm mặt khóc?
Lê Tường hú một tiếng, nguýt dài chàng một cái, nói:
- Anh còn hỏi được à, nếu không phải anh đã làm cho em thê thảm thế này, ai lại tự nhiên vô cớ giết người ?
Sở Vân đã hiểu phần nào nhưng vẫn cứ hỏi:
- Anh đã làm em bi thảm à ? Vì sao em lại nói thế ?
- Hứ, anh vẫn còn thế à ? Người ta thực lòng từ xa vội đến báo tin cho anh, anh không nói gì cả, lại còn lừa người ta nữa. Hứ, đợi người ta rơi khỏi Đại Liễu Bình hợ ba mươi dặm mới nhìn thấy Nam Sơn Nhất Nho Dương thúc thúc, và gãy một cánh tay là Chưởng thúc thúc, người ta kinh ngạc quá hỏi xét tỉ mỉ mới biết đó là kiệt tác của Sở đại hiệp. Người ta không thể ngờ được có rất nhiều võ lâm cao thủ, giang hồ dị nhân đã tán mạng vì ngươi. Hứ, vậy mà còn...
- Chừng ấy cũng không đủ để em lấy mạng anh. Sở Vân nói.
- Mạng anh đáng giá làm nhỉ ? Mạng Tứ Tiền Vệ của Tống bá bá cộng thêm với một cánh tay của Chưởng thúc thúc và thanh danh của Đại Hồng Sơn, chừng đó không sánh nổi với tính mạng của anh à ?
Hơn nữa lúc ấy Chưởng thúc thúc nhìn người ta mới lạnh lùng làm sao, còn Dương thúc thúc thì thở ngắn than dài trách móc, làm người ta không sao chịu nổi nữa ...
- Đến lúc ấy sao lại hạ thủ không được ?
- Chớ tưởng thế là đẹp lắm, người ta nghĩ rằng người ta đã say rồi, nhất thời không dằn được lòng mình. Nào ngờ...để cho oan gia chiếm được thượng phong mà còn dành lấy tất cả mọi tiện nghi.
- Nói thật ra, lúc em chưa vào phòng thì anh đã phát hiện được em rồi. Đợi cho đến lúc em không nỡ hạ thủ, gục xuống mép giường khóc thì anh cảm động lắm, vì thế anh mới báo đền sự hy vọng của em bằng cách ấy.
- Báo đáp cái gì ?
- Chân thành và nồng nàn hôn em. Ha ha...Suy nghĩ lâu đài hơn một chút thì chúng ta thế này sẽ làm cho ba em rất bực tức, ấy là một điều cực kỳ phiền phức đấy.
Lê Tường cau mày, mặt nàng thoáng đỏ, đã hiện lên màn sương mờ u ám, nàng cắn môi cố tìm cách lý giải vây phân giải hoàn cảnh của mình. Một lúc lâu sau Lê Tường nói:
- Đại Hồng Sơn danh trấn võ lâm, không dễ đối phó, trước đêm nay anh đã suy nghĩ đến cách giải quyết thế nào đấy?
- Nếu không có mối quan hệ giữa hai chúng ta, thì anh đã nghĩ sẽ đến đó thử xem sức Đại Hồng Sơn thực chất như thế nào? Nhưng đến bây giờ thì đã có không đồng nhất rồi, nhưng không biết Đại Hồng Sơn có ủng hộ không đấy?
- Nghe Dương thúc thúc nói ông ta đã cố gắng giữ hoà khí đôi bên nhưng các hạ cứ khăng khăng muốn khởi can qua, đặc biệt là vị có tên gọi là Khố Ty cùng với Ngũ Nhạc Nhất Kiếm cũng đứng bên hỗ trợ. Các người vừa đông vừa mạnh, Dương thúc thúc và các vị kia đương thiên là chịu thiệt.
- Lê Tường em, làm sao em chỉ nghe có một bên, vị thúc thúc Bạch Sát Giả họ Chiêm, tính tình của ông ta thế nào thì em biết cả rồi, ngay cá đến Nam Sơn Nhất Nho lão tiền bối can ngăn cũng còn bị Ông ta sỉ vả hạ nhục...Ngoài ra Nhất Cam Tẩu Chưởng Lăng đã dùng Hoa Tiêu Đạn lôi kéo tàn quân Khôi Kỳ Đội dấy loạn làm phía các anh thương vong khá lớn. Nhưng cử chỉ đó, đâu phải em không hiểu là tất cả đều do bên anh sai cả. Trước tình hình ấy anh làm sao có thế khoanh tay đứng nhìn Chiêm Như Long và đồng bọn tha hồ tung hoành...
- Được, cái gì anh cũng có lý. Tuy Chiêm thúc thúc có quá dáng một chút thì anh cũng không cần phải khái sát giới.
- Có một lúc nào đó, trong một trường hợp nào đó, có khi anh tỏ ra khát máu bởi vì chỉ có máu tưới mới rửa sạch những vết thương và thù hận trong đời anh. Và cũng không phải không có lúc buộc phải lấy độc trị độc, dùng máu tươi để chặn những cuộc đổ máu tiếp theo.
- Không, không, bản tính của anh không tàn bạo như thế. Chỉ vì anh phải chịu những vết thương lòng quá lớn, thành thử mới hình thành ý thức báo thù. Anh vốn là con người rất lương thiện, em luôn luôn tin tưởng rằng anh là một con người tốt bụng hiếm có, em không thể sai lầm được.
Những lời Lê Tường nói khiến cho Sở Vân chột dạ. Đúng chàng vốn là một người rất hiền hoà, nhưng mỗi lúc sắp xảy một trường hợp quyết đấu thì chàng lại khai sát giới. Nhưng những lời Lê Tường nói làm cho chàng bỗng nghĩ lại, cảm thấy mình không nên nhuốm máu quá nhiều nữa. Sở Vân nắm chặt hai tay Lê Tường bỗng nàng kêu thất thanh:
- Anh bàn tay của anh lạnh quá. Anh có điều gì hoặc trong cơ thể có chỗ nào bị đau đớn gì không?
Sở Vân trầm ngâm một lúc khẽ nói:
- Theo ý em thì Đại Hồng Sơn giải quyết việc này ra sao ?
- Phụ thân em rất thương em, mẫu thân lại càng lo lắng cho em nhiều hơn nữa. Em nói thật đấy, anh đừng cười, hãy nghe em nói đã.
Phụ thân em tính khí tuy bạo ngược nhưng mà lại hiền lành đối với em, Tả Quải Tử Tống bá bá tuy rất nóng nảy nhưng lại rất thích những nhân tài lrẻ tuổi. Chỉ cần sau khi về núi, em cầu xin các người ấy thì dù không dám bảo đảm lắm là sẽ giải quyết được trọn vẹn, nhưng chắc chắn gẽ biển sự việc lớn lao ấy trở thành nhỏ bé không đáng quan tâm. Em lại có thể nhờ mẫu thân em tác động vào, nhất định mẫu thân em cũng sẽ giúp em, lúc ấy Nam Sơn Nhất Nho Dương thúc thúc không còn ảnh hưởng lớn nữa...
- Nếu em làm thế, nhất định họ sẽ nghi vấn đặt nhiều vấn đề là vì sao em lại đã giúp cho người của phe anh ?
- Sở Vân, em biết anh không hề sợ phụ thân em cũng như bất kể một nhân vật nào khác, mà trên thực tế đã thể hiện điều ấy rồi, nhưng nếu có cả hai vị ấy cùng một lúc thì anh có thể đương đầu được cả hai vị ấy không ?
- Tất nhiên là không thể!
- Do đó có thể một mặt dựa vào những sai sót của các vị Đại Hồng Sơn, mặt khác chúng ta là hậu bối, chịu nhường nhịn một chút, lựa lời làm sao cho phụ thân em bình tĩnh lại đôi chút. Chúng ta hiện nay vẫn phải làm cho song phương biến chiến tranh thành hoà bình, thì dù cho bản thân có điều gì phải nhường nhịn thì cũng vì mục đích ấy mà thôi. Em biết anh không chiu hạ mình, nhưng nếu vì em, anh có thể hạ mình một tý được không? Sở Vân, ý em muốn nói là giả dụ anh nhận thấy có thể vì em mà anh chịu nhân nhượng chút ít nếu anh thấy em xứng được như thế.
Sở Van tự nhủ:
- Cô nàng này ghê thật, không những sẽ bắt nạt ta suốt đời mà côn giăng lưới định sập bẫy ta.
Sở Vân bỗng lạnh lùng nói:
- A đầu này ghê thật, nhưng thôi chúng ta cứ coi thế đi, còn nếu như lúc ấy hai bên không thống nhất thì bỏ cả thanh danh cũng được!
Lê Tường ngã vào làng Sở Vân nói giọng thật nồng nàn:
- Anh, em biết anh sẽ chiều theo ý em, ví như hai chúng ta vẫn còn có một viễn cảnh thì anh nên tính đến niềm hy vọng đó. Anh, nếu như em nói quá xa vời thì anh cũng đừng cười em, em tin rằng chỉ cần hai chúng ta thực lòng yêu nhau thì nhất đinh sẽ có một ngày như thế.
Sở Vân hôn lên mái tóc có mùi Bạch Lan hoa thơm ngát rồi ôm lấy nàng. Một lúc sau có tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vân chợt tỉnh cúi đầu nhìn xuống thì thấy người đẹp vẫn ngủ say sưa trong lòng mình.
Sở Vân mỉm cười rồi đặt lên môi Lê Tường một cái hôn thật nồng nàn, khiến nàng bừng tỉnh. Đâu tiên Lê Tường buông hai tay đang ôm trên cổ Sở Vân xuống rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc đó tiếng gõ cửa vẫn vang lên. Nàng khẽ kêu lên một tiếng rồi vội vàng đứng dậy sửa sang váy áo mở to đôi mắt hoan hỉ nhìn Sở Vân.
Chàng khẽ mỉm cười nói:
- Được rồi!
Cửa từ từ mở ra, Khoái Đao Tam Lang bước vào, khom người làm lễ chúc mừng Minh chủ, bỗng chàng nhìn thấy Lê Tường đang đứng sau Sở Vân thì chợt chăm chú nhìn đầy vẻ kinh ngạc, khiến cho Lê Tương cả thẹn phải cúi đầu xuống. Sở Vân cát tiếng nói:
- Tiểu tử, nhìn thế đã đủ chưa ?
Lý Khải giật bắn mình, run sợ cúi đầu khẽ nói:
- Đệ tử tội đáng chết, vì đã quá vô lẽ đường đột...
- Lý Khải! Minh chủ không thể không giới thiệu người này cho ngươi biết. Đây là Đại Hồng Sơn Tổng Đầu Lĩnh Thiên Kim tiểu thơ Phượng Mục Nữ Lê Tường.
Lý Khải thi lễ, nói:
- Đại danh của cô nương vang rền như sấm, lúc nãy đệ tử mạo phạm, xin cô nương mở lượng hải hà...
Lê Tường không ngờ Sở Vân lại trịnh trọng giới thiệu mình như thế, đưa mắt lườm chàng một cái, rồi đáp lễ Lý Khải nói:
- Hiệp sĩ nói hơi quá, nếu khách khí thế này tiểu nữ không dám...
- Được rồi mọi người không nên quá khách sáo, Lý Khải có việc gì thế ?
- Bẩm Minh chủ, đồ ăn và nước rửa mặt đã được mang đến. Xin Minh chủ sử dụng.
- Bảo họ mang vào đây ?
Lý Khải dạ một tiếng quay người lại vỗ tay một cái, lập tức ngoài cửa có bốn thanh y tiểu đồng bưng các thứ đồ dùng buổi sáng và đồ điểm tâm tiến vào thật là cung kính. Bọn tiểu đồng lần lượt đặt các thứ đồ dùng lên bàn rồi khom người hành lễ, đi thụt lui lại về phía cửa, thái độ hết sức cung kính. Sở Vân nói:
- Biện huynh nhiệt tình thế này và gia đình họ Hướng đối đãi với bổn Minh quá ư chu đáo khiến tại hạ áy náy quá. Những người ấy quá khách khí...Lý Khái không còn việc gì nữa, khoảng nửa giờ nữa ta mới đi ra để cảm ơn mọi người chủ ở đây. Lý Khải người có thể lui.
Lý Khái dạ một tiếng rồi đóng cửa lui ra.
Lê Tường hít một hơi chân khí thật dài, nói:
- Đại Minh chủ, ngươi khí tiết lễ nghi quả không ít. tùy thân có hộ vệ ngày đêm túc trực bên mình, mới mở mắt ra đã có người phục vu rồi, e rằng phụ thân người ta đường đường là chủ Đại Hồng Sơn cũng không thể bì với các hạ được.
Sở Van cầm một chiếc nhăn mặt, hai tay đặt vào tay Lê Tường, cười nói:
- Thật ra tại hạ đâu có thể sánh với cô nương được. Người ta hầu hạ ta thì ta lại hầu hạ lại nàng...
Lê Tường đi qua phòng bên một lúc rồi quay lại, hai người vừa điểm tâm vừa trò chuyện thật là đằm thắm. Lê Tường khẽ nói:
- Sở Vân, em phải đi rồi, bằng không sẽ bị bạn hữu và thuộc hạ của anh bắt gặp thì ngượng lắm. Việc này cũng tại anh gọi em dậy sớm...
- Có gì mà phái ngượng ? Chúng mình quang minh chính đại, hơn nữa giữa chúng ta với nhau là sự chân thành và thân thiết. Bạn bè và thuộc hạ của anh đều hiểu anh, tất cả không lắm chuyện đâu. Chúng ta không cần phải dấu diếm việc này, sớm muộn gì cũng cần phải cho họ biết.
Ngay lúc ấy ngoài cửa xuất hiện một người thật to lớn, vừa nhìn thấy Sở Vân bật kêu lên thành tiếng, thì ra người đó chính là Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên. Sở Vân vội vàng thi lễ nói:
- Lão huynh dậy sớm quá.
Nghiêm Tiếu Thiên nhìn thấy Lê Tường ngồi cạnh Sở Vân thì không tránh khỏi ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi:
- Ôi, thế này là thế nào ? Có phải mắt ta hoa không ? Lão đệ, có chuyện gì thế ? Cô ấy có biết không ?
Lê Tường biết ngay ý ông ta_liền trả lời ngay:
- Ta biết cả rồi, hơn nữa còn biết rõ ai là ngươi khai mạc.
Cổ Yển La Hán vỗ bụng cười khà khà, nói:
- Ha ha...Tiểu nha đầu khá lắm. Trên trời có đường lớn thì ngươi không chiu đi. Địa ngục không có cửa vao lại cố xuống. Đã biết cả rồi thì còn gì để nói nữa. Bay đau, hãy vào đây cho ta bảo !
Lê Tường giật mình, dở khóc, dở cười, không hiểu ông ta định làm gì.
- Tiền bối, ngươi định bắt ta sao ?
- Ngươi đến đây với ý đồ gì, nói ra. Có phải định do thám tin tức không ? Để chuẩn bị điều kiện cho ngày báo thù phải không ? Bữa nay, ha ha...ngươi đến thì được mà đi không thoát đâu. Ha ha... những mối hằn thù xưa nay của lão phu hôm nay có dịp thanh toán rồi.
Lúc này Sở Vân mới mỉm cười ngồi xuống, uống một hớp trà, nói:
- Lão ca, đã tỉnh rồi chứ, lại đây ngồi xuống uống một ly trà, chớ có nóng nảy, tổn hao nguyên khí.
- Cổ Yển La Hán ngồi xuống cười khà khà nói:
- Lão đệ, nếu không là vợ thì cũng là cô bạn gái, chỉ có sớm muộn một ngày nào đó thôi. Cho lão ca nói thêm một câu chứ? Đại khái nếu chưa đến phủ quan ăn cỗ một lần nữa thi đường đột sẽ bị người ta lấy chổi quet ra đấy!
Lê Tường lúc này mời biết từ lúc vào đây Nghiêm Tiếu Thiên ăn nói lung tung cốt ý là trêu ghẹo mình chứ chẳng có ác ý gì, nên nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, ngồi không yên ghế. Nghiêm Tiếu Thiên chỉ trong chớp nhoáng đã ăn sạch thức ăn trên bàn, cười đắc ý nói:
- Ha hạ.. Phượng Mục Nữ nổi tiếng là thông tuệ anh linh, hơn nữa mồm mép sắc sảo không người đối thủ, chẳng ngờ hôm nay gặp phải Đại La Hán này đành phải chịu thất bại một phen, ha hạ.. ba tấc lưỡi của ta cũng khó mà sánh được đấy, có phải không Lê cô nương?
Lê Tường làm sao có.. thế đối đáp được, chỉ biết nhìn ông ta vẻ tức giận, lập tức Nghiêm Tiếu Thiên vừa ăn những mảnh vụn đánh rơi xuống áo, vừa nói:
- Hay lắm, cái nhìn ây thật là tuyệt đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Sở Vân, ngươi định thế nào đấy?
- Lão ca, hôm nay mới sáng ra ngươi làm sao thế, có phải tối qua uống quá nhiều nên sáng nay không tỉnh nổi à?
- Kẻ lãng tử kia, tất nhiên có việc lão phu mới tới chớ, không nói chuyện tiệc rượu tối qua nữa, nếu nói đến thì ta lại đỏ mặt lên mất.
- À ! Phải rồi, lão huynh vì sao tối qua trên bàn rượu lại không nhìn thấy lão huynh, có chuyện gì thế ?
- Ha ha ... đại sảnh Hướng gia bố trí thật hào hoa, đặc biệt là mọi người đều lần đầu gặp gỡ bè bạn nên...
- Nên sao ? Đó chẳng phải lão huynh...
- Không phải là tất cả, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Cô ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho cả cuộc đời, cô ta sẽ được đền bồi bằng sự lừa đảo, độc ác của đời!
Lê Tường mãi mới thốt lên một tiếng:
- Ngươi ...
Bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng hỏi vẻ cung kính nhưng sắc sảo:
- Bẩm Minh chủ, cóù động tịnh gì cần đệ tử đi kiểm tra không?
Lê Tường giật mình lo lắng nhìn ra phía cửa, nhưng Sở Vân đã khẽ đập lên vai nàng nói vọng ra ngoài:
- Ồ ! Không có chuyện gì đâu, đêm khuya lắm rồi, Lý Khải, ngươi đi nghỉ đi !
Lý Khái dạ một tiếng rồi đi xa dần, trả lại sự yên tĩnh cho đêm khuya.
Lê Tường lau nước mắt, buồn bã khẽ nói:
- Để cho ta ngồi dậy, chúng ta ngồi nói chuyện cũng được !
Hai tay của Sở Vân lại xiết chặt hơn, trầm giọng nói:
- Thể này không tốt hơn sao ? Có thời gian hưởng thụ thì hãy hưởng thụ, nếu không thì lại có người đến quấy rối chúng ta nữa đó !
Lê Tường cúi đầu, im lặng một hồi rồi nói rất khẽ:
- Không biết kiếp trước em đã gặp phải oan trái gì mà bây giờ mới gặp phải anh. Cho đến lúc này em cũng không hiểu tình cảm của anh đối với em như thế nào ? Em nới để anh biết em không cúi đầu trước ai bao giờ, không quen để ai điều khiển đâu. Anh đối với em thế này, không biết trong lòng anh nghĩ sao ? Có thể là coi thường em.
Em cũng đành chịu. Nếu có trách thì trách em trước, em chẳng bao giờ được anh coi là con ngươi trong sáng...
Bỗng Sở Vân buông nàng ra, sửa lại áo quần bước xuống giường, vái dài một cái, đôi mắt bỗng lạnh lùng. rót hai ly trà đặt lên bàn, thấp giọng nói:
- Đêm khuya có khách đến, xin lấy trà thay rượu, nếu tại hạ có điều gì lỡ lời, xin cô nương miễn thứ !
Lê Tường cười mếu máo, sửa lại váy áo, nhẹ nhàng nói:
- Sở Vân, ngươi đừng đồi xứ với ta như thế. Chỉ cần ngươi có một chút ít để ý tới ta, ta cũng cảm kích lắm rồi...
Hai người ngồi đối diện nhau, khó mà nói được nên lời nhũng gì đã đến với lòng mình. Giữa họ lúc này trong tình thế này đều có những hoàn cảnh đặc biệt mà họ phải suy nghĩ. Trưởng hợp này đến với họ quá đột ngột khiến họ khó nghĩ.
Tình yêu nam nữ đến với nhau rất đột ngột, đầy nhiệt tình nhưng không phải bao giờ cũng tốt đẹp! Bỗng Lê Tường thấp giọng nói:
- Có đồng ý nói cho em nghe chuyện trước đây của anh không ?
Dù không đẹp lắm nhưng cũng muốn được nghe.
- Vì sao thế ?
- Vì rằng...Nói đến đó bỗng Lê Tường lại đỏ mặt.
Sở Vân uống một hớp trà lạnh, đôi mắt nhìn xuống chậm rãi nói:
- Hy vọng được nghe cô nương nói thật lòng, đã lâu lắm tại hạ chưa được nghe một cô gái tâm tình chân thật.
- Được, vì đây là việc của anh, mà sở dĩ em muốn biết là vì em quan tâm đến anh.
- Không sợ kẻ lãng tử này cuồng bạo sao?
- Không, em đã được biết rồi và em xin chịu thua. Một kẻ đã từng thua, thậm chí thua nhiều lần thì không sợ thua nữa. Như vậy đã đồng ý nói chưa nào ?
- Thôi được, sở dĩ tại hạ nói cho cô nương biết hoàn toàn không có hàm ý gì, nghe xong cô nương nên quên đi, như quên đi một kẻ mà nàng ghét vậy.
Thấy Lê Tường ngoan ngoãn gật đầu nhìn mình da diết Sở Vân lẩm bẩm nói:
- Em đẹp quá, lại có điểm giống cô ta nữa, cô ta cũng đẹp lắm !
Thế rồi Sở Van kể lạt mọi chuyện, giọng chàng căm phẫn, bi thương, giọng nói như hòa lẫn máu và nước mắt, đau xót, chua chát, nghẹn ngào như trước mắt chàng lại diễn ra cảnh người vợ kiều diễm của chàng bị Tam Vũ công tử chiếm đoạt, cha chàng chết gục trong vũng máu, chàng bi truy giết trên bãi biển ... Sở Vân như điên lên vì căm phẫn, như ngất đi vì đau xót.
Lê Tường như sống trong cơn ác mộng, nàng với tay rót một ly trà lạnh đưa cho Sở Vân giọng thông cảm nói:
- Sở huynh, hãy uống đi tách trà này đã! Em không thể ngờ được chuyện ấy lại thê lương đến thế.
Sở Vân nhắm mắt lại, uông một hơi cạn ly nước lớn rồi thở dài một tiếng cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chàng biết lắm, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện đau lòng ấy thì không thể trong chốc lát có thể quên ngay được, bởi vì lý trí khó thương nổi con tim.
Lê Tường cảm thấy lo lắng lạ thường, nàng nói:
- Em thật có lỗi, đáng ra em không nên bắt anh phải nhắc đến những điều đau xót ấy. Em không thể ngờ được...Em thật có lỗi...
Sở Vân cố gắng nở một nụ cười nhưng sao mà chua chát đến thế, chàng đưa tay nâng khuôn mặt đang cúi xuống của Lê Tường, trầm trầm nói:
- Nhìn kìa, em lại khóc rồi em quả là một có gái giàu lòng thương người... Hãy để cho anh lau khô những giọt nước mắt cho em nhé.
Lê Tường ngượng ngùng nhắm hai mặt lại, nhưng khuôn mặt lại ngẩng lên, dịu dàng nói:
- Anh vốn không cần phải cầu xin sự đồng ý của em!...
Thế rồi trong lúc Sở Vân cúi xuống nuốt những giọt nước mắt trên mặt nàng thì Lê Tường đã hôn lên đôi môi chàng. Sở Vân ngạc nhiên nhìn chăm chú vào mắt Lê Tường. Nàng ta hai tay vò vò lọn tóc buông trước ngực, một lúc lâu như dã dứt khoát quyết định Lê Tường nhìn thẳng vào mắt Sở Vân bình tĩnh nói:
- Anh cảm thấy lạ lắm phải không ? Đơn giản thôi, bởi vì em yêu anh.
Giọng nói của Lê Tường như cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nàng xáo động biết bao, bởi vì có bao giờ một nàng trinh nữ cao quí như nàng lại chủ động thổ lộ tình yêu trước đối với một người con trai. Mặc dù những biểu hiện khi nãy đã nói lên tất cả rồi nhưng cất được lời nói lên những điều ấy quả là một việc không dễ, nếu nàng không phải là một hiệp nữ quả cảm trong chiến đấu và mãnh liệt trong tình yêu.
Sở Vân không thể nào ngờ nổi thiên kim tiểu thư của Bá chủ Đại Hông Sơn lại đem lòng yêu chàng một cách chân thành và mãnh liệt như thế. Sở Vân bàng hoàng một lúc lâu, rồi định thần lại, uống một ly nước nữa mà Lê Tường vừa đưa tới trước mặt chàng. Nàng mỉm cười hỏi:
- Em bộc lộ tình yêu của mình như thế làm cho anh cảm thấy ngạc nhiên phải không ?
Sở Vân suy nghĩ hối lâu rồi nói:
- Nói chung là như thế, chỉ có điều tại hạ đã nói qua vời cô nương rối, e rằng tại hạ không thể chịu đựng nổi một lần đả kích nữa...
- Kìa, anh lại thế nữa rồi, lẽ nào anh lại coi em như Tiêu Vân Đình? Lẽ nào anh cho rằng những lời em nói là không suy nghĩ ?
Tấm thân em lẽ nào lại để cho một người đàn ông thứ hai ngoài anh động tới ? Sở Vân anh quá hẹp hòi...
Sở Vân đứng dậy, chắp tay vái dài một cái nói:
- Lê cô nương, xin chớ trách tại hạ nói quá lời! Cô nương là thiên kim tiểu thư quốc sắc thiên hương, nếu đối với tại hạ như thế thì tại hạ có muốn thì cũng e rằng cuộc đời của cô nương sẽ vì tại hạ mà thât vọng.
Lê Tường đứng dậy nói giọng chua chát, lạnh lùng:
- Sở Vân, ta vẫn nghĩ rằng người là một người giàu nhiệt huyết, hào khí hơn người, nhưng không ngờ ngươi cũng có bộ mặt ngụy trá giả nhân. Ta hỏi ngươi, những lời ngươi nói đều là chân thực đó chứ, đều xuất phát từ đáy lòng ngươi đấy phải không ? Lẽ nào ngươi lại đem tình cảm chôn vùi trong băng giá của lý trí? Suốt đời trưng ra bộ mặt của kẻ đại hiệp khách, vĩnh viễn lấy tinh thần ký thác nơi tinh phong huyết vũ ?
Từng lời từng tiếng của Lê Tường như những mũi dao nhọn chích vào tim chàng đến ứa máu. Lê Tường bước về phía cửa sổ nói:
- Ngươi không thích ta, ngươi luôn nghĩ đến kẻ đã làm ngươi đau khổ, ngươi không muốn nhìn về ngươi đã cam nguyện dâng hiến cho ngươi tình yêu chân thưc ? Ngươi không muốn có một ngươi nguyện suốt đời trao gởi cho ngươi cuộc đời mình hay sao?
Sở Vân bỗng bước đến ôm chặt lấy đôi vai Lê Tường, dằn từng câu từng chữ hỏi:
- Lê Tường, nàng không hối hận chứ ? Nàng vĩnh viễn không phụ ta chứ ?
Lê Tường như không hề suy nghĩ, hai mắt mở to nhìn thẳng vân Sở Vân kiên quyết lắc đầu. Sở Vân thở đài não nuôt như mất hết sức lực ngồi phịch xuống thế nói một hơi :
- Lê Tường em, anh biết đối xử với em gấp mười lần em đã dành cho anh! Anh không muốn nói nhiều, nếu như anh không chết, em sẽ biết những lời anh nói đêm nay là không giả dối, trái tim đã băng giá của anh sẽ vì em mà nóng bỏng trở lại.
Lê Tường nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Sở Vân, dịu dàng nói:
- Bởi vì em đã giao cho anh trái tim chưa hề biết rung động trước một ai.
Sở Vân nhê nhẹ Ôm lấy người thiếu nữ, hôn như mưa lên mặt nàng. Rất lâu, họ Ôm nhau thật chặt như đế truyền cho nhau hạnh phúc và tình yêu. Một lúc sau Sở Vân nhè nhẹ buông Lê Tường ra, khẽ hỏi:
- Tường em, anh có một vấn đề muốn hỏi em, vì sao lúc mới vào phòng em lại định giết anh, rồi sau đó lại vứt dao đi, ôm mặt khóc?
Lê Tường hú một tiếng, nguýt dài chàng một cái, nói:
- Anh còn hỏi được à, nếu không phải anh đã làm cho em thê thảm thế này, ai lại tự nhiên vô cớ giết người ?
Sở Vân đã hiểu phần nào nhưng vẫn cứ hỏi:
- Anh đã làm em bi thảm à ? Vì sao em lại nói thế ?
- Hứ, anh vẫn còn thế à ? Người ta thực lòng từ xa vội đến báo tin cho anh, anh không nói gì cả, lại còn lừa người ta nữa. Hứ, đợi người ta rơi khỏi Đại Liễu Bình hợ ba mươi dặm mới nhìn thấy Nam Sơn Nhất Nho Dương thúc thúc, và gãy một cánh tay là Chưởng thúc thúc, người ta kinh ngạc quá hỏi xét tỉ mỉ mới biết đó là kiệt tác của Sở đại hiệp. Người ta không thể ngờ được có rất nhiều võ lâm cao thủ, giang hồ dị nhân đã tán mạng vì ngươi. Hứ, vậy mà còn...
- Chừng ấy cũng không đủ để em lấy mạng anh. Sở Vân nói.
- Mạng anh đáng giá làm nhỉ ? Mạng Tứ Tiền Vệ của Tống bá bá cộng thêm với một cánh tay của Chưởng thúc thúc và thanh danh của Đại Hồng Sơn, chừng đó không sánh nổi với tính mạng của anh à ?
Hơn nữa lúc ấy Chưởng thúc thúc nhìn người ta mới lạnh lùng làm sao, còn Dương thúc thúc thì thở ngắn than dài trách móc, làm người ta không sao chịu nổi nữa ...
- Đến lúc ấy sao lại hạ thủ không được ?
- Chớ tưởng thế là đẹp lắm, người ta nghĩ rằng người ta đã say rồi, nhất thời không dằn được lòng mình. Nào ngờ...để cho oan gia chiếm được thượng phong mà còn dành lấy tất cả mọi tiện nghi.
- Nói thật ra, lúc em chưa vào phòng thì anh đã phát hiện được em rồi. Đợi cho đến lúc em không nỡ hạ thủ, gục xuống mép giường khóc thì anh cảm động lắm, vì thế anh mới báo đền sự hy vọng của em bằng cách ấy.
- Báo đáp cái gì ?
- Chân thành và nồng nàn hôn em. Ha ha...Suy nghĩ lâu đài hơn một chút thì chúng ta thế này sẽ làm cho ba em rất bực tức, ấy là một điều cực kỳ phiền phức đấy.
Lê Tường cau mày, mặt nàng thoáng đỏ, đã hiện lên màn sương mờ u ám, nàng cắn môi cố tìm cách lý giải vây phân giải hoàn cảnh của mình. Một lúc lâu sau Lê Tường nói:
- Đại Hồng Sơn danh trấn võ lâm, không dễ đối phó, trước đêm nay anh đã suy nghĩ đến cách giải quyết thế nào đấy?
- Nếu không có mối quan hệ giữa hai chúng ta, thì anh đã nghĩ sẽ đến đó thử xem sức Đại Hồng Sơn thực chất như thế nào? Nhưng đến bây giờ thì đã có không đồng nhất rồi, nhưng không biết Đại Hồng Sơn có ủng hộ không đấy?
- Nghe Dương thúc thúc nói ông ta đã cố gắng giữ hoà khí đôi bên nhưng các hạ cứ khăng khăng muốn khởi can qua, đặc biệt là vị có tên gọi là Khố Ty cùng với Ngũ Nhạc Nhất Kiếm cũng đứng bên hỗ trợ. Các người vừa đông vừa mạnh, Dương thúc thúc và các vị kia đương thiên là chịu thiệt.
- Lê Tường em, làm sao em chỉ nghe có một bên, vị thúc thúc Bạch Sát Giả họ Chiêm, tính tình của ông ta thế nào thì em biết cả rồi, ngay cá đến Nam Sơn Nhất Nho lão tiền bối can ngăn cũng còn bị Ông ta sỉ vả hạ nhục...Ngoài ra Nhất Cam Tẩu Chưởng Lăng đã dùng Hoa Tiêu Đạn lôi kéo tàn quân Khôi Kỳ Đội dấy loạn làm phía các anh thương vong khá lớn. Nhưng cử chỉ đó, đâu phải em không hiểu là tất cả đều do bên anh sai cả. Trước tình hình ấy anh làm sao có thế khoanh tay đứng nhìn Chiêm Như Long và đồng bọn tha hồ tung hoành...
- Được, cái gì anh cũng có lý. Tuy Chiêm thúc thúc có quá dáng một chút thì anh cũng không cần phải khái sát giới.
- Có một lúc nào đó, trong một trường hợp nào đó, có khi anh tỏ ra khát máu bởi vì chỉ có máu tưới mới rửa sạch những vết thương và thù hận trong đời anh. Và cũng không phải không có lúc buộc phải lấy độc trị độc, dùng máu tươi để chặn những cuộc đổ máu tiếp theo.
- Không, không, bản tính của anh không tàn bạo như thế. Chỉ vì anh phải chịu những vết thương lòng quá lớn, thành thử mới hình thành ý thức báo thù. Anh vốn là con người rất lương thiện, em luôn luôn tin tưởng rằng anh là một con người tốt bụng hiếm có, em không thể sai lầm được.
Những lời Lê Tường nói khiến cho Sở Vân chột dạ. Đúng chàng vốn là một người rất hiền hoà, nhưng mỗi lúc sắp xảy một trường hợp quyết đấu thì chàng lại khai sát giới. Nhưng những lời Lê Tường nói làm cho chàng bỗng nghĩ lại, cảm thấy mình không nên nhuốm máu quá nhiều nữa. Sở Vân nắm chặt hai tay Lê Tường bỗng nàng kêu thất thanh:
- Anh bàn tay của anh lạnh quá. Anh có điều gì hoặc trong cơ thể có chỗ nào bị đau đớn gì không?
Sở Vân trầm ngâm một lúc khẽ nói:
- Theo ý em thì Đại Hồng Sơn giải quyết việc này ra sao ?
- Phụ thân em rất thương em, mẫu thân lại càng lo lắng cho em nhiều hơn nữa. Em nói thật đấy, anh đừng cười, hãy nghe em nói đã.
Phụ thân em tính khí tuy bạo ngược nhưng mà lại hiền lành đối với em, Tả Quải Tử Tống bá bá tuy rất nóng nảy nhưng lại rất thích những nhân tài lrẻ tuổi. Chỉ cần sau khi về núi, em cầu xin các người ấy thì dù không dám bảo đảm lắm là sẽ giải quyết được trọn vẹn, nhưng chắc chắn gẽ biển sự việc lớn lao ấy trở thành nhỏ bé không đáng quan tâm. Em lại có thể nhờ mẫu thân em tác động vào, nhất định mẫu thân em cũng sẽ giúp em, lúc ấy Nam Sơn Nhất Nho Dương thúc thúc không còn ảnh hưởng lớn nữa...
- Nếu em làm thế, nhất định họ sẽ nghi vấn đặt nhiều vấn đề là vì sao em lại đã giúp cho người của phe anh ?
- Sở Vân, em biết anh không hề sợ phụ thân em cũng như bất kể một nhân vật nào khác, mà trên thực tế đã thể hiện điều ấy rồi, nhưng nếu có cả hai vị ấy cùng một lúc thì anh có thể đương đầu được cả hai vị ấy không ?
- Tất nhiên là không thể!
- Do đó có thể một mặt dựa vào những sai sót của các vị Đại Hồng Sơn, mặt khác chúng ta là hậu bối, chịu nhường nhịn một chút, lựa lời làm sao cho phụ thân em bình tĩnh lại đôi chút. Chúng ta hiện nay vẫn phải làm cho song phương biến chiến tranh thành hoà bình, thì dù cho bản thân có điều gì phải nhường nhịn thì cũng vì mục đích ấy mà thôi. Em biết anh không chiu hạ mình, nhưng nếu vì em, anh có thể hạ mình một tý được không? Sở Vân, ý em muốn nói là giả dụ anh nhận thấy có thể vì em mà anh chịu nhân nhượng chút ít nếu anh thấy em xứng được như thế.
Sở Van tự nhủ:
- Cô nàng này ghê thật, không những sẽ bắt nạt ta suốt đời mà côn giăng lưới định sập bẫy ta.
Sở Vân bỗng lạnh lùng nói:
- A đầu này ghê thật, nhưng thôi chúng ta cứ coi thế đi, còn nếu như lúc ấy hai bên không thống nhất thì bỏ cả thanh danh cũng được!
Lê Tường ngã vào làng Sở Vân nói giọng thật nồng nàn:
- Anh, em biết anh sẽ chiều theo ý em, ví như hai chúng ta vẫn còn có một viễn cảnh thì anh nên tính đến niềm hy vọng đó. Anh, nếu như em nói quá xa vời thì anh cũng đừng cười em, em tin rằng chỉ cần hai chúng ta thực lòng yêu nhau thì nhất đinh sẽ có một ngày như thế.
Sở Vân hôn lên mái tóc có mùi Bạch Lan hoa thơm ngát rồi ôm lấy nàng. Một lúc sau có tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vân chợt tỉnh cúi đầu nhìn xuống thì thấy người đẹp vẫn ngủ say sưa trong lòng mình.
Sở Vân mỉm cười rồi đặt lên môi Lê Tường một cái hôn thật nồng nàn, khiến nàng bừng tỉnh. Đâu tiên Lê Tường buông hai tay đang ôm trên cổ Sở Vân xuống rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc đó tiếng gõ cửa vẫn vang lên. Nàng khẽ kêu lên một tiếng rồi vội vàng đứng dậy sửa sang váy áo mở to đôi mắt hoan hỉ nhìn Sở Vân.
Chàng khẽ mỉm cười nói:
- Được rồi!
Cửa từ từ mở ra, Khoái Đao Tam Lang bước vào, khom người làm lễ chúc mừng Minh chủ, bỗng chàng nhìn thấy Lê Tường đang đứng sau Sở Vân thì chợt chăm chú nhìn đầy vẻ kinh ngạc, khiến cho Lê Tương cả thẹn phải cúi đầu xuống. Sở Vân cát tiếng nói:
- Tiểu tử, nhìn thế đã đủ chưa ?
Lý Khải giật bắn mình, run sợ cúi đầu khẽ nói:
- Đệ tử tội đáng chết, vì đã quá vô lẽ đường đột...
- Lý Khải! Minh chủ không thể không giới thiệu người này cho ngươi biết. Đây là Đại Hồng Sơn Tổng Đầu Lĩnh Thiên Kim tiểu thơ Phượng Mục Nữ Lê Tường.
Lý Khải thi lễ, nói:
- Đại danh của cô nương vang rền như sấm, lúc nãy đệ tử mạo phạm, xin cô nương mở lượng hải hà...
Lê Tường không ngờ Sở Vân lại trịnh trọng giới thiệu mình như thế, đưa mắt lườm chàng một cái, rồi đáp lễ Lý Khải nói:
- Hiệp sĩ nói hơi quá, nếu khách khí thế này tiểu nữ không dám...
- Được rồi mọi người không nên quá khách sáo, Lý Khải có việc gì thế ?
- Bẩm Minh chủ, đồ ăn và nước rửa mặt đã được mang đến. Xin Minh chủ sử dụng.
- Bảo họ mang vào đây ?
Lý Khải dạ một tiếng quay người lại vỗ tay một cái, lập tức ngoài cửa có bốn thanh y tiểu đồng bưng các thứ đồ dùng buổi sáng và đồ điểm tâm tiến vào thật là cung kính. Bọn tiểu đồng lần lượt đặt các thứ đồ dùng lên bàn rồi khom người hành lễ, đi thụt lui lại về phía cửa, thái độ hết sức cung kính. Sở Vân nói:
- Biện huynh nhiệt tình thế này và gia đình họ Hướng đối đãi với bổn Minh quá ư chu đáo khiến tại hạ áy náy quá. Những người ấy quá khách khí...Lý Khái không còn việc gì nữa, khoảng nửa giờ nữa ta mới đi ra để cảm ơn mọi người chủ ở đây. Lý Khải người có thể lui.
Lý Khái dạ một tiếng rồi đóng cửa lui ra.
Lê Tường hít một hơi chân khí thật dài, nói:
- Đại Minh chủ, ngươi khí tiết lễ nghi quả không ít. tùy thân có hộ vệ ngày đêm túc trực bên mình, mới mở mắt ra đã có người phục vu rồi, e rằng phụ thân người ta đường đường là chủ Đại Hồng Sơn cũng không thể bì với các hạ được.
Sở Van cầm một chiếc nhăn mặt, hai tay đặt vào tay Lê Tường, cười nói:
- Thật ra tại hạ đâu có thể sánh với cô nương được. Người ta hầu hạ ta thì ta lại hầu hạ lại nàng...
Lê Tường đi qua phòng bên một lúc rồi quay lại, hai người vừa điểm tâm vừa trò chuyện thật là đằm thắm. Lê Tường khẽ nói:
- Sở Vân, em phải đi rồi, bằng không sẽ bị bạn hữu và thuộc hạ của anh bắt gặp thì ngượng lắm. Việc này cũng tại anh gọi em dậy sớm...
- Có gì mà phái ngượng ? Chúng mình quang minh chính đại, hơn nữa giữa chúng ta với nhau là sự chân thành và thân thiết. Bạn bè và thuộc hạ của anh đều hiểu anh, tất cả không lắm chuyện đâu. Chúng ta không cần phải dấu diếm việc này, sớm muộn gì cũng cần phải cho họ biết.
Ngay lúc ấy ngoài cửa xuất hiện một người thật to lớn, vừa nhìn thấy Sở Vân bật kêu lên thành tiếng, thì ra người đó chính là Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên. Sở Vân vội vàng thi lễ nói:
- Lão huynh dậy sớm quá.
Nghiêm Tiếu Thiên nhìn thấy Lê Tường ngồi cạnh Sở Vân thì không tránh khỏi ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi:
- Ôi, thế này là thế nào ? Có phải mắt ta hoa không ? Lão đệ, có chuyện gì thế ? Cô ấy có biết không ?
Lê Tường biết ngay ý ông ta_liền trả lời ngay:
- Ta biết cả rồi, hơn nữa còn biết rõ ai là ngươi khai mạc.
Cổ Yển La Hán vỗ bụng cười khà khà, nói:
- Ha ha...Tiểu nha đầu khá lắm. Trên trời có đường lớn thì ngươi không chiu đi. Địa ngục không có cửa vao lại cố xuống. Đã biết cả rồi thì còn gì để nói nữa. Bay đau, hãy vào đây cho ta bảo !
Lê Tường giật mình, dở khóc, dở cười, không hiểu ông ta định làm gì.
- Tiền bối, ngươi định bắt ta sao ?
- Ngươi đến đây với ý đồ gì, nói ra. Có phải định do thám tin tức không ? Để chuẩn bị điều kiện cho ngày báo thù phải không ? Bữa nay, ha ha...ngươi đến thì được mà đi không thoát đâu. Ha ha... những mối hằn thù xưa nay của lão phu hôm nay có dịp thanh toán rồi.
Lúc này Sở Vân mới mỉm cười ngồi xuống, uống một hớp trà, nói:
- Lão ca, đã tỉnh rồi chứ, lại đây ngồi xuống uống một ly trà, chớ có nóng nảy, tổn hao nguyên khí.
- Cổ Yển La Hán ngồi xuống cười khà khà nói:
- Lão đệ, nếu không là vợ thì cũng là cô bạn gái, chỉ có sớm muộn một ngày nào đó thôi. Cho lão ca nói thêm một câu chứ? Đại khái nếu chưa đến phủ quan ăn cỗ một lần nữa thi đường đột sẽ bị người ta lấy chổi quet ra đấy!
Lê Tường lúc này mời biết từ lúc vào đây Nghiêm Tiếu Thiên ăn nói lung tung cốt ý là trêu ghẹo mình chứ chẳng có ác ý gì, nên nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, ngồi không yên ghế. Nghiêm Tiếu Thiên chỉ trong chớp nhoáng đã ăn sạch thức ăn trên bàn, cười đắc ý nói:
- Ha hạ.. Phượng Mục Nữ nổi tiếng là thông tuệ anh linh, hơn nữa mồm mép sắc sảo không người đối thủ, chẳng ngờ hôm nay gặp phải Đại La Hán này đành phải chịu thất bại một phen, ha hạ.. ba tấc lưỡi của ta cũng khó mà sánh được đấy, có phải không Lê cô nương?
Lê Tường làm sao có.. thế đối đáp được, chỉ biết nhìn ông ta vẻ tức giận, lập tức Nghiêm Tiếu Thiên vừa ăn những mảnh vụn đánh rơi xuống áo, vừa nói:
- Hay lắm, cái nhìn ây thật là tuyệt đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Sở Vân, ngươi định thế nào đấy?
- Lão ca, hôm nay mới sáng ra ngươi làm sao thế, có phải tối qua uống quá nhiều nên sáng nay không tỉnh nổi à?
- Kẻ lãng tử kia, tất nhiên có việc lão phu mới tới chớ, không nói chuyện tiệc rượu tối qua nữa, nếu nói đến thì ta lại đỏ mặt lên mất.
- À ! Phải rồi, lão huynh vì sao tối qua trên bàn rượu lại không nhìn thấy lão huynh, có chuyện gì thế ?
- Ha ha ... đại sảnh Hướng gia bố trí thật hào hoa, đặc biệt là mọi người đều lần đầu gặp gỡ bè bạn nên...
- Nên sao ? Đó chẳng phải lão huynh...
/78
|