Đêm đó tại đại sảnh đường của anh em nhà họ Hướng có mở một đại yến. Mọi người không phân chủ khách, vui vẻ thân mật tham dự đầy đủ. Trong bàn tiệc, mọi người sôi nổi trò chuyện bàn bạc về những sự việc xảy ra trong võ lâm, và ai nấy đều không ai bảo ai, nhưng mỗi người đều để ý đến một vị khách mới đến ngồi bên cạnh Sở Vân. Người đó là Phượng Mục Nữ Lê Tường. Nàng ngồi đó hai má ửng hồng, đôi mắt mê hồn nhìn xuống dáng e thẹn.
Lúc ấy Sở Vân đang nói nhỏ với Ngũ Nhạc Nhất Kiếm và Ngân Thanh Song Long:
- Tạt hạ vẫn còn một việc trọng đại, định hôm nay sẽ ra đi, nhưng một số anh em trong bổn minh thương thế vẫn chưa khỏi. Tại hạ ra đi xong việc sẽ quay lại ngaỵ..
Ngân Thanh Song Long vội vàng ngắt lời, nói:
- Sở đại hiệp xin cứ yên tâm, những bạn bè của quí minh còn bị thương xin hãy lưu lại đây, tại hạ sẽ chăm sóc đầy đủ, chi có điều mong Sở đại hiệp lưu lại ít bữa nữa rồi hẵng...
Sở Vân vội vàng đứng dậy cám ơn ạnh em họ Hướng, họ đáp lẽ rỗi nói:
- Sở đại hiệp không nên lễ nghi quá đáng, được giúp đỡ cho Sở đại hiệp là một vinh hạnh suốt cả cuộc đời của anh em tại hạ.
Sở Vân định đáp lời thì Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương cười lớn nói:
- Vân huynh, vốn là một người lỗi lạc, phóng khoáng, không phải như kẻ phàm tục, sao hôm nay lại quá lễ nghi như thế? Anh em họ Hướng và Công Tôn huynh đều là bạn bè chân tình, nếu khách sáo như vậy, hoá ra coi nhau như kẻ xa lạ sao ?
Sở Vân vừa ngồi xuống ghế thì Tử Tâm ĐiêuCừu Hạo đã hỏi nhỏ:
- Có phải Minh chủ định truy nã Tam Vũ công tử và mụ ấy phái không ?
Thấy Sở Vân thần sắc bỗng thay đổi, yên lặng gật đầu, Cừu Hạo nói ngay:
- Minh chủ, nếu hôm nay đi ngay lão phu thấy rất đúng. Chỉ có điều mọi thuộc hạ đệ tử bổn minh ai ai cũng muốn tham gia vào việc ấy vì minh chủ. Không hiểu minh chủ định chọn những ai theo mình ?
Sở Vân rất cởi mở nói lớn:
- Đại thể đã có quyết đinh, đó là tất cả những người bị thương chưa lành và những người có trách nhiệm chăm sóc họ đều phải lưu lại đây, chuyến đi này sẽ rất vất vả, tại hạ nghĩ rằng phó minh chủ cũng xin ở lại để thay tại hạ chăm sóc những người bị thương của chúng ta.
Cừu Hạo vội vàng nói:
- Minh chủ, ý của lão phu là sẽ vì minh chủ mà đem toàn bộ sức lực ra cống hiến, lão phu đã già chừng này rồi, e rằng cơ hội để được hy sinh cho minh chủ sau này sẽ không còn nữa.
Sở Vân cảm động nắm chặt hai tay Cừu Hạo nói:
- Phó minh chủ quyền cao đức cả, được toàn minh chúng ta kính trọng, lẽ não chỉ vì một việc riêng của tại hạ mà khiến phó minh chủ phải vất vả, tại hạ tuổi còn non, tài năng có hạn, việc chấn hưng Kim Điêu Minh phần lớn dựa vào công lao của Phó minh chủ. Tại hạ tuy là người được Võ lão tiền bối truyền vị nhưng phục hưng đại nghiệp phải nhờ Phó minh chú giúp đỡ ...
- Nếu vậy lão phu phải nghe theo lịnh minh chủ vậy, còn những người nào khác đi theo minh chủ?
Sở Vân nhìn thấy mọi người trong phòng đều hướng về phía chàng chờ đợi, thậm chí có nhiều người đưa tay tình nguyện. Chàng cảm động vô cùng, từ từ đứng dậy, nói:
- Tại hạ hôm nay ra đi để giải quyết việc riêng của tại hạ trước kia, mọi người trong Minh chúng ta đều hiểu việc ấy rồi. Lúc này tại hạ biết các vị nhiệt tình và thương yêu tại hạ như thế nào rồi. Nhưng chuyến đi này người không thể đông đế tránh bị tai mát của kẻ thù phát hiện, rung cây động rừng vì thế tại hạ quyết định đi chuyến này có Thủ Hoàn Chủ Thiên Lang Lãnh Cương, Trảo Hoàn Chủ Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty, Kiếm Linh Tử Cung Ninh, Khoái Đao Tam Lang Lý Khải còn những vị khác lưu lại tạm nơi anh em họ Hướng chờ tại hạ về.
Bỗng Cuồng Ưng Bành Mã đứng lên nói:
- Minh chủ, bổn toà đã được theo minh chủ tham chiến mấy lần, Minh chủ đã thấy bổn tỏa tuy già nhưng vẫn còn đủ sức chiến đấu, bổn toà tuy không chủ trương đại khái sát giới, nhưng vì những mối cửu hận ngày trước của minh chủ, rất muốn được lấy đầu bọn sói lang ấy để chứng minh tấm lòng đối với Minh chủ.
Tiếp đó mọi người đều nhao nhao đòi được theo chàng, Sở Vân vội đưa hai tay lên cao ra hiệu cho mọi người yên lặng, giọng chàng vừa xúc động vừa nghiêm trang nói:
- Mọi người đối với tại hạ như thế khiến cho tại hạ được an ủi vô cùng. Nhưng các vị đều biết việc mà tại hạ sắp làm không phải là một việc vui vẻ, tại hạ cần phải tự tay mình xử trí bọn chúng mà không nhờ vào tay bất cứ ai, cho nên mấy người vừa được chọn đi ấy chi có nhiệm vụ giúp tại hạ tìm kiếm nơi bọn chúng hạ lạc mà thôi. Do đó, tại hạ nghĩ các vị không nên đòi đi nữa.
Những người thuộc Kim Điêu Minh đưa mắt nhìn nhau rồi không ai nói thêm một câu nào nữa, ngồi xuống cả, còn Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương đứng lên nói:
- Sở huynh, tại hạ vốn muốn cùng đi với Sở huynh, nếu như thế này thì tại hạ cũng không được đi sao?
- Biện huynh nghĩa trọng tình thâm lẽ nào tại hạ không biết, nhưng Biện huynh là bá chủ một phương, công việc không ít, vả lại cuộc chiến với Khôi Kỳ Đội và Mãng Long Hội, mọi người đang cần Biện huynh xử lý, nên không thể chỉ vì việc riêng của tại hạ mà bỏ cả việc lớn.
- Sở huynh, Biện mỗ không muốn khách sáo nhiều nữa, chỉ cần Sở huynh có bất cứ yêu cầu gì thì hãy nói với tại hạ, tại hạ sẽ dốc toàn lực mà làm bất kế lúc nào và ở đâu, chỉ cần Sở huynh ghi nhớ những lời này của tại hạ là đủ.
- Biện huynh, cát vành trong Song Thủ cốc xin hãy giải quyết sớm đi, nếu không thì sẽ sinh lắm chuyện đấy.
- Đêm qua Xích Kị Truy Phong Lạc Thâm đã đi rồi, cám ơn Sở huynh đã lo lắng đến. Phía ngoài Song Thủ Cốc khá đông người của bổn trang đã mai phục từ lâu, chỉ chờ Lạc Thâm tới là ra tay chính thức... à mà Lê cô nương, cô nương cũng đi với Sở đại hiệp chứ ?
Thấy Sở Vân mỉm cười gật đầu, Biện Thương lại nói:
- Sở huynh, việc mà Sở huynh đi giải quyết tuy không nói rõ nguyên đo cho tại hạ biết, nhưng trong hai ngày gần đây, qua những câu chuyện của huynh để lộ, tại hạ cũng hiểu tính chất của sự việc ấy thế nào rồi. Sở huynh, Biện mỗ không thích nhiều lời, chỉ khuyên huynh nếu có thể nắm chắc hiện tại, nếu như có thế lấy lại niềm vui ngày trước thì cũng không nên trong thù hận mà làm quá đi, Sở huynh, tại hạ nói như thế có thể hơi vượt quá địa vị mình rồi đấy... Sở huynh, chuyến đi này nên bảo trọng, Biện mỗ sẽ trở về Song Thủ Cốc ngay. Nếu có cần gì thì hãy thông báo cho tại hạ, nữa tháng sau tại hạ sẽ quay về đây. À mà quên mất, có khi ta đi tìm hạnh phúc thì hạnh phúc ở bên ta rồi.
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm vừa nói vừa nhìn Lê Tường nháy mắt với Sở Vân, Sở Vãn chỉ biết nhún vai mỉm cười rồi quay sang bên ghé tai Tử Tâm Điêu dặn dò những điều đặc biệt cần thiết, sau đó Sở Vân nói:
- Phó Minh chủ, chuyến đi này có thể tại hạ rất nhanh quay trở về mà cũng có thể khá lâu đấy! Nhưng cho dù lâu mau thế nào thì tại hạ vẫn bảo đảm thường xuyên liên lạc cùng Phó Minh chủ, cảm phiền Phó Minh chủ lo giùm mấy việc ấy:
Lúc đó bốn người nhóm Lãnh Cương bước đến chào chánh phó Minh chủ Kim Điêu Minh rồi rời phòng tiệc về chuẩn bị hành trang, anh em họ Hướng cũng lo đi giúp đỡ họ. Lê Tường nhìn quanh đại sảnh một lúc rồi nói với Sở Vân:
- Sở Vân, chúng ta lên đường chứ?
Ngay lúc ấy Cổ Yển La Hán bước tối nói:
- Bỗng nhiên bỏ đi ngay thế này chắc là trên đường cô nương và Sở lão đệ nói chuyện thoải mái hơn chứ gì ? Để lão phu đi theo làm vệ sĩ chắc chắn không có ai quấy rầy hai vị đâu.
Lê Tường mỉm cười nói khẽ:
- Đại La Hán, với cái đức tính ấy của người chắc suốt đời cô độc quá. Chẳng có cô gái nào chịu lấy cái ông giả ngốc giả dại như ông đâu!
Sở Vân tay nâng ly nước, tay kia cầm tay Lê Tường dưới mặt bàn nhìn Cổ Yển La Hán mỉm cười. Ngũ Nhạc Nhất Kiếm nhìn thấy bật cười to nháy mắt với Sở Vân, thế là cả hai đều cười ầm lên vui vẻ.
Oo Đến giữa trưa thì họ đã đi cách Hoàng Gia Tập chừng hơn năm mươi dặm, mặt trời đứng bóng chiếu xuống những tia nắng gay gắt, Sở Vân ra hiệu cho mọi người xuống ngựa, nghỉ ngơi bên cánh rừng thưa.
Lãnh Cương bước tới bên Sở Vân hỏi khẽ:
- Minh chủ, ngài có biết hiện nay Tam Vũ công tử chạy trốn đến đâu không ? Lần này chúng ta hành động không biết Minh chủ đã có kế hoạch chưa ?
Sở Vân uống mấy ngụm nước rồi trầm ngâm nói:
- Ba anh em nhà bọ Vũ ấy thâm trầm, hành sự lại cực kỳ xảo trá độc ác, lắm mưu quỷ cơ trí, giảo hoạt hơn người. Ngày trước họ ỷ vào võ công của mình và dựa danh người chú Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực nên coi trời bằng vung làm gì thì làm. Nhưng từ ngày chúng ta cho họ một bài học đích đáng thì ít nhất trong một thời gian ngắn chúng không dám xuất đầu lộ diện đâu, do đó chúng ta truy tìm tung tích khá khó khăn đó...Bọn chúng hung hăng độc ác là thế, mà nay trốn biết như lũ chuột chui đến một tý sĩ diện của kẻ nam nhi cũng không còn...
Cổ Yển La Hán bỗng chửi đổng bên:
- Công cái con mẹ nó chứ công tử. Chúng nó mà còn có một chút nhân tính thì không lừa người khác vào chỗ khốn nguy, giết cha cướp vợ người ta rồi còn tìm cách giết luôn người ta đi. Vừa được Sở Vân lão đệ cho biết, ta đã muốn phanh thây xé xác chúng nó ra cho đỡ hận!
Cổ Yển La Hán đưa mắt nhìn về phía Sở Vân thì thấy chàng như đã hóa thành băng giá, không biểu cảm, không thần sắc, khiến ông ta kinh hãi, lo sợ vì cả đời chưa bao giờ Nghiêm Tiếu Thiên gặp phải trường hợp não như thế.
Thiên Lang Lãnh Cương lo lắng khẽ gọi:
- Minh chủ...Minh chủ !
Sở Vân như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại thở hắt ra một hơi dài rồi cố nở một nụ cười đau khổ, nói:
- Bây giờ đúng giữa trưa, vậy mà tại hạ như sống trong một cơn ác mộng... Ta biết ai cũng khuyên ta đừng quá đau khổ, mối thù hận ấy sẽ có ngày trả được! Vậy mà tạ.. Nhưng không sao đâu ! Vì một ngày mai trong sáng, vì ta có thể trở thành một người như hôm nay thì phải quên nỗi đau khổ ấy đi, mà muốn thế thì phải giải quyết việc ấy đi, để cho nó trở thành quá khứ. Ta nhận thấy cừu hận cuối cùng thì cừu hận là cái gì cơ chứ ?
Thiên Lang Lãnh Cương lại khẽ gọi:
- Minh chủ, vừa rồi Minh chủ chưa nói hết !
- Phải bây giờ ta lại nói tiếp, đó là:
Tuy trước mắt Tam Vũ công tử đã trốn mát tăm hơi, không dám lộ diện, nhưng căn cứ vào những điều ta đã tìm hiểu được thì bọn chúng là những kẻ hám danh lợi, địa vị, kiêu căng ngạo mạn, do đó chúng không thể ở ẩn mãi được. Hơn nữa chúng bị chúng ta đánh cho một trận tan nát cả cơ nghiệp, thì không bao giờ chúng có thế quên mối hận đối với ta được, do đó chúng phải tìm cách trả thù... Như thế tất nhiên nay chúng đang ở một đia điểm nào đó chuẩn bị lực lượng tích cực tìm cách tiêu diệt chúng ta.
Thiên Lang Lãnh Cương vội nói:
- Nếu quả thật mà bọn chúng làm như thế, thì bổn hoàn chủ phải mạnh tay một chút để giảm bớt phiền phức cho chúng ta sau này !
Cổ Yển La Hán lau mồ hôi trán, nói:
- Sở lão đệ, lúc nào thì tụi nó mới dám ló mặt ra ? Bây giờ chúng nó ở đâu ? Đang làm cái trò trống gì? Những việc ấy chúng ta cần phải điều tra rõ để tung một mẻ lưới hốt trọn cả lũ.
Lúc ấy Lý Khải bước tới cung kính, nói:
- Bẩm Minh chủ, không biết ý Minh chủ định dùng lương khô hay đồ tươi. Nhưng ăn nóng phải đi mười dặm nữa.
Sở Vân thấy trời nắng gắt, nhiệt độ ngoài trời lại cao nên chỉ về phía tảng đá xanh phía mấy bụi trúc um tùm phía sâu trong rừng nói:
- Trời nóng lắm, chúng ta cần giữ gìn sức khỏe, nên ở đây ăn tạm lương khô vậy, ăn xong nghỉ ngơi một lúc, rồi sẽ đi một mạch cho lới tối thì có thể đến được một nơi khá lý tưởng...
Khoái Đao Tam Lang Ký Khải trải thảm lên mặt cỏ bày rượu thịt bánh rau lên một chiếu mâm và sắp cốc ngọc đũa bạc ra, rồi rót cho mỗi người một ly rượu đầy, xong đâu đấy Lý Khải bước ra phía sau Sở Vân đứng yên. Sở Vân nâng ly rượu nói:
- Anh em họ Hướng đối xử với khách quả là nồng hậu, chu đáo, mới lần đầu gặp gỡ mà đã như vậy quả thật hiếm có. Lý Khải, ngươi hãy ngôi xuống đây cùng ăn uống với mọi người. Chúng ta đi ra ngoài hoạt động, chớ nên quá lễ nghị..
Thấy Nghiêm Tiếu Thiên luôn mồm khen rượu ngon, Sở Vân lại rót tiếp cho ông ta một ly nữa, nói vui:
- Rượu này mang từ Quải Tử Hồ đến, gọi là Tiêu Hồn tửu, thức ăn do anh em họ Hướng chuẩn bi thật hợp khẩu vị, xin lão ca thông cảm, anh em tiểu đệ đạm bạc quá! Rượu thit hơi nguội, không được ngon lắm phải không?
Đại Mạc Đồ Thủ và Thiên Lang Lãnh Cương vừa ăn vừa chọc ghẹo nhau rất vui nhộn, hiền lành vậy mà khi giáp trận thì họ quả là khắc tinh của bất cử kẻ nào. Họ thân nhau vô cùng nhưng ít có dịp đùa vui trước mặt Sở Vân như vậy. Vì họ hiểu lần này tầm thù đắc thủ hay không chưa rõ, nhưng không được để Sở Vân đau lòng, muốn vậy chỉ có hai cách:
một là dùng cách báo thù thật là tàn bạo hai là tìm mọi cách cho Sở Vân vui vẻ, thoải mái. Cách này của họ thật là chân thành tự nhiên, không hề miễn cưỡng, vì họ đốt với Sở Vân thật sự trung thành, thật sự thân thiết, xuất phát từ sự tín ngưỡng từ truyền thống của Kim Điêu Minh. Sở Vân nhìn hai người cười vui vẻ, uống cạn ly rượu rồi lại bẻ cho Lê Tường một cái đùi gà nàng đỏ mặt cầm lấy, khẽ nói:
- Sở Vân, em là con gái, anh biểu em cầm đùi gà gặm vậy à ?
Sở Vãn cười to lên, nói nhỏ:
- Anh sợ em ăn không no, nào ngờ làm em khó xử nhưng lại được em bày cho một kinh nghiệm, xem ra thì anh hiểu về phụ nữ lắm !
- Hứ, chỉ có khi anh chưa say thôi ! Đồ quỷ còn sớm lắm, từ từ mà học,...
Cổ Yển La Hán đứng lên kêu to:
- Sở lão đệ, trước mặt ta mà tán tỉnh con gái khéo nhỉ? Vậy mà hai hôm trước dám nói với ta là sẽ cùng ta sống mãi cảnh độc thân.
Nào ngờ mới qua một đêm đã trở mặt đổi ý rồi. Định chọc tức ta đây phải không ? Ta đã tức lắm rồi đó !
Sở Vân cười chọc lại:
- Lão huynh, huynh chẳng từ ai cả ...
- Ta phải từ ai cơ chứ? Nghiêm Tiếu Thiên giả mặt giận hỏi lại.
Lê Tường đưa tay kéo Sở Vân định nói gì thì chàng đã nắm lấy tay nàng, nói khẽ:
- Không từ thần từ quỷ mà từ Tôn giá, đúng không ?
Cổ Yển La Hán nhìn và nghe thấy, liền đá mắt cho Thiên Lang Lãnh Cương, cười nói:
- Thật là đẹp đôi, lão đệ Ơi! Ta muốn ngươi lúc nào cũng nhớ tới câu nói ấy, chớ có ỉu xìu vì chuyện cũ nữa !
- Mong rằng sẽ được như thế. Sở Vân cạn một ly nữa nói.
Thế là cuộc vui nở rộ, mọi người ăn uống, nói cười thật là cởi mở, vui vẻ. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong trời đã xế chiều. Sở Vân vỗ vỗ con ngựa của mình sau khi đã ăn uống no tỏ ra rất sung sức, nói với Lê Tường bên cạnh:
- Em có thích con ngựa quý này không? Anh còn nhiều thứ quý nữa. Chỉ cần em thích thì tất cả sẽ là của em, kể cả bàn thân cũng vậy!
- Người ta chẳng cần đau... Ai bảo bắt ép người tạ..Hứ... Ai thèm...
Họ đang âu yểm đùa giỡn với nhau thì Lý Khải bước tới, kính cẩn thưa:
- Bẩm Minh chủ, đã tới giờ khởi hành, ta sẽ đi thế nào đây? Theo kiểu cũ ạ ?
- Không cần, ngươi và Cung Ninh hãy đi theo một cách khác, ngươi đi trước chờng hai mươi trượng mở đường, chú ý cảnh giới còn Cung Ninh thì đi sau hai mươi trượng chặn hậu. Có gì khác thường hãy lập tức phát hiện, dùng Quỷ Khốc Thỷ của bổn Minh để cảnh báo.
Chúng ta phải đi đến tận đêm mới nghỉ!
Lý Khải cùng Cung Ninh dạ một tiếng rồi lên ngựa đi ngay, còn Sở Vân và mấy người còn lại vừa lên ngựa ra đến bìa rừng thì chợt nghe có những âm thanh lạ vang lên ở rất xa nhưng như chọc vào tai mọi người. Đó là giọng kim khí va chạm thật dữ dội, loạn xị. Tiếng động ấy vang đến từ hướng Cung Ninh vừa đi ra chừng mười dặm, tức là hướng mà họ vừa đi qua...
Khổ Ty phóng ngựa về phía Cung Ninh. Cổ Yển La Hán thì lầu bầu trong miệng như đang tụng niệm, Phượng Mục Nữ Lê Tường sờ tay lên đốc kiếm...
Bụi mù mịt, trong đám bụi ấy có hai bóng người phóng ngựa như điên về phía họ, những âm thanh chói tai ấy càng lúc càng vang to, gấp gáp.
Thiên Lang Lãnh Cương lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Không biết hai tiểu tử này thuộc lực lượng nào đây mà cuồng ngạo vậy?
Cổ Yển La Hán nói:
- Chăng biết họ là ai, có phải là cố tình xông vào ta hay không ?
Nhưng lão phu có cảm giác không lành lắm...Con đường này coi bộ cũng phức tạp đấy. Mình bảo Cung Ninh chặn họ lại nhé lão đệ?
Sở Vân chưa trả lời hai kị mã áo trắng ấy đã phóng ngay tới trước mặt Cung Ninh, nhưng chàng ta đứng ỳ một chỗ bên đường, không hề né tránh. Mặc đù đường rộng Cung Ninh lại đứng một bên đường nhưng hai kị mã ấy cứ lao thân tới phía chàng ta như cố ý dẫm nát Cung Ninh vậy.
Thiên Lang Lãnh Cương nổi khùng lên, khẽ hỏi Sở Vân:
- Minh chủ, có nên cho chúng nêm mùi không ?
Ngay khi ấy thì hai kĩ sĩ rẽ thành hình chữ Bát, kị sĩ bên trái cưỡi con ngựa trắng cao to béo mượt, bốn chân như bốn cây cột lao bổ vào người Cung Ninh thế mạnh vô cùng. Cung Ninh vội vàng giật cương hai chân thúc mạnh vào hông con tuần mã đen tuyền, đúng ngay vào giây phút cực kỳ hiềm ác ấy, con ngựa ô hí vang một tiếng, phóng vút vào đám cỏ bên đường xa chừng một trượng. Ngay trong giây phút cực kỳ nguy kịch ấy lãng tử Sỡ Vân không hề nhìn hai kị sĩ ấy, nặng giọng quát lên một tiếng:
- Quật chúng xuống!
Lời Sở Vân chưa dứt thì Cung Ninh đã như một con đại bàng bay vọt lên khỏi lưng ngựa,ngọn roi ngựa dài hơn một trượng như một áng cầu vồng quật vút vào con ngựa bạch đang lao bổ tới, đồng thời ngay lúc đó thanh trường kiếm trong tay phải Cung Ninh đã như một tia chớp sáng lóe lên, chém xuống kị sĩ cưỡi con ngựa bạch ấy.
Thế là con ngựa trắng ấy nhanh không thể tưởng tượng nổi, chớp nhoáng quay người phóng ngược về sau hai trượng đứng sững lại làm bụi bay mù mịt.
Thấy Cung Ninh nổi giân vì ra đòn không trúng đích đang định xuất thủ tấn công tiếp, Sở Vân vội thúc ngựa tiến lên, gằn giọng quát khẽ:
- Cung Ninh, hãy dừng tay đợi lệnh !
Cung Ninh tuân lệnh thu thế lùi lại, đứng nhìn...
Cát bụi đần dần tan đi, hai ki sĩ ây hiện rõ trước mắt Sở Vân, khiến chàng bỗng giật mình kinh ngạc, cảnh giác ngay. Thì ra hai ki sĩ ấy trông giống như những vị tướng quân thời xưa, họ thì kẻ đội ngân khôi, người đội kim khôi, hộ tâm kính phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, bộ giáp trụ đều khắc đầu sư tử trên hai bả vai, nhưng mỗi người một màu khác nhau mà thôi.
Trông họ Oai vệ như những thiên thần...
Hai người trang phục kỳ quái nọ chiếu những tia mắt sáng như điện nhìn vào mấy người Kim Điêu Mình, lộ vẻ tức giận.
Sở Vân nhìn họ có vẻ ngạc nhiên, tiến tới một bước, đưa tay thi lễ, nói:
- Xin hỏi nhị vị là ai ?
Hai giáp sĩ nọ đua mắt nhìn nhau, rồi bỗng ngửa mặt lên trời cười ầm ĩ, tiếng cười vang to như sấm rúng động màng tai mọi người.
Thiên Lang Lãnh Cương nổi giận quát lên một tiếng:
- Câm mồm lại !
Côn Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty thì lạnh lùng, thâm hiểm nói:
- Bọn điên kia, chúng bây nên biết ai mới là người được cười chứ !
Phượng Mục Nữ Lê Tường không hiểu vì sao tự nhiên lại bước tới gần Sở Vân mấy bước. Còn Cổ Yển La Hán vẫn đứng y nguyên dáng vẻ mọi khi, tay xoa xoa lên bụng nhìn hai người nọ vừa tức vừa buồn cười, nói:
- Hà hà, hai vị này như mấy con dê điên vậy hay lấy vợ bị kẻ khác ăn thịt mất rồi ? Tại sao chẳng hề quen biết gì mà lại cười bọn ta? Có gì vui vẻ thì về nhà mà cười. Ha ha, hôm nay ta gặp mấy tên điên rồi!
Giáp sĩ bên phải nghe Nghiêm Tiếu Thiên nói như vậy thì lập tức ngưng tiếng cười, đưa mắt nhìn ông, nói giọng như chuông rền:
- Cái đồ lợn kia mà cũng biết nói tiếng người à? Hay lắm, lâu quá chúng ta thưa được thử xem mùi vị của sự sống ra làm sao ? Hôm nay ngươi là kẻ thứ nhất được bọn ta thử đấy !
Giáp sĩ bên trái đưa tay chỉ vào Sở Vân nhìn tên đồng bọn hội ý, nói:
- Được, hắn là kẻ cầm đầu đấy.
Lúc này trên quan lộ vắng ngắt không một bóng người, sự yên lặng của không gian oi ả như báo hiệu một trường ác đấu sắp xảy ra.
Lúc ấy Sở Vân đang nói nhỏ với Ngũ Nhạc Nhất Kiếm và Ngân Thanh Song Long:
- Tạt hạ vẫn còn một việc trọng đại, định hôm nay sẽ ra đi, nhưng một số anh em trong bổn minh thương thế vẫn chưa khỏi. Tại hạ ra đi xong việc sẽ quay lại ngaỵ..
Ngân Thanh Song Long vội vàng ngắt lời, nói:
- Sở đại hiệp xin cứ yên tâm, những bạn bè của quí minh còn bị thương xin hãy lưu lại đây, tại hạ sẽ chăm sóc đầy đủ, chi có điều mong Sở đại hiệp lưu lại ít bữa nữa rồi hẵng...
Sở Vân vội vàng đứng dậy cám ơn ạnh em họ Hướng, họ đáp lẽ rỗi nói:
- Sở đại hiệp không nên lễ nghi quá đáng, được giúp đỡ cho Sở đại hiệp là một vinh hạnh suốt cả cuộc đời của anh em tại hạ.
Sở Vân định đáp lời thì Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương cười lớn nói:
- Vân huynh, vốn là một người lỗi lạc, phóng khoáng, không phải như kẻ phàm tục, sao hôm nay lại quá lễ nghi như thế? Anh em họ Hướng và Công Tôn huynh đều là bạn bè chân tình, nếu khách sáo như vậy, hoá ra coi nhau như kẻ xa lạ sao ?
Sở Vân vừa ngồi xuống ghế thì Tử Tâm ĐiêuCừu Hạo đã hỏi nhỏ:
- Có phải Minh chủ định truy nã Tam Vũ công tử và mụ ấy phái không ?
Thấy Sở Vân thần sắc bỗng thay đổi, yên lặng gật đầu, Cừu Hạo nói ngay:
- Minh chủ, nếu hôm nay đi ngay lão phu thấy rất đúng. Chỉ có điều mọi thuộc hạ đệ tử bổn minh ai ai cũng muốn tham gia vào việc ấy vì minh chủ. Không hiểu minh chủ định chọn những ai theo mình ?
Sở Vân rất cởi mở nói lớn:
- Đại thể đã có quyết đinh, đó là tất cả những người bị thương chưa lành và những người có trách nhiệm chăm sóc họ đều phải lưu lại đây, chuyến đi này sẽ rất vất vả, tại hạ nghĩ rằng phó minh chủ cũng xin ở lại để thay tại hạ chăm sóc những người bị thương của chúng ta.
Cừu Hạo vội vàng nói:
- Minh chủ, ý của lão phu là sẽ vì minh chủ mà đem toàn bộ sức lực ra cống hiến, lão phu đã già chừng này rồi, e rằng cơ hội để được hy sinh cho minh chủ sau này sẽ không còn nữa.
Sở Vân cảm động nắm chặt hai tay Cừu Hạo nói:
- Phó minh chủ quyền cao đức cả, được toàn minh chúng ta kính trọng, lẽ não chỉ vì một việc riêng của tại hạ mà khiến phó minh chủ phải vất vả, tại hạ tuổi còn non, tài năng có hạn, việc chấn hưng Kim Điêu Minh phần lớn dựa vào công lao của Phó minh chủ. Tại hạ tuy là người được Võ lão tiền bối truyền vị nhưng phục hưng đại nghiệp phải nhờ Phó minh chú giúp đỡ ...
- Nếu vậy lão phu phải nghe theo lịnh minh chủ vậy, còn những người nào khác đi theo minh chủ?
Sở Vân nhìn thấy mọi người trong phòng đều hướng về phía chàng chờ đợi, thậm chí có nhiều người đưa tay tình nguyện. Chàng cảm động vô cùng, từ từ đứng dậy, nói:
- Tại hạ hôm nay ra đi để giải quyết việc riêng của tại hạ trước kia, mọi người trong Minh chúng ta đều hiểu việc ấy rồi. Lúc này tại hạ biết các vị nhiệt tình và thương yêu tại hạ như thế nào rồi. Nhưng chuyến đi này người không thể đông đế tránh bị tai mát của kẻ thù phát hiện, rung cây động rừng vì thế tại hạ quyết định đi chuyến này có Thủ Hoàn Chủ Thiên Lang Lãnh Cương, Trảo Hoàn Chủ Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty, Kiếm Linh Tử Cung Ninh, Khoái Đao Tam Lang Lý Khải còn những vị khác lưu lại tạm nơi anh em họ Hướng chờ tại hạ về.
Bỗng Cuồng Ưng Bành Mã đứng lên nói:
- Minh chủ, bổn toà đã được theo minh chủ tham chiến mấy lần, Minh chủ đã thấy bổn tỏa tuy già nhưng vẫn còn đủ sức chiến đấu, bổn toà tuy không chủ trương đại khái sát giới, nhưng vì những mối cửu hận ngày trước của minh chủ, rất muốn được lấy đầu bọn sói lang ấy để chứng minh tấm lòng đối với Minh chủ.
Tiếp đó mọi người đều nhao nhao đòi được theo chàng, Sở Vân vội đưa hai tay lên cao ra hiệu cho mọi người yên lặng, giọng chàng vừa xúc động vừa nghiêm trang nói:
- Mọi người đối với tại hạ như thế khiến cho tại hạ được an ủi vô cùng. Nhưng các vị đều biết việc mà tại hạ sắp làm không phải là một việc vui vẻ, tại hạ cần phải tự tay mình xử trí bọn chúng mà không nhờ vào tay bất cứ ai, cho nên mấy người vừa được chọn đi ấy chi có nhiệm vụ giúp tại hạ tìm kiếm nơi bọn chúng hạ lạc mà thôi. Do đó, tại hạ nghĩ các vị không nên đòi đi nữa.
Những người thuộc Kim Điêu Minh đưa mắt nhìn nhau rồi không ai nói thêm một câu nào nữa, ngồi xuống cả, còn Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương đứng lên nói:
- Sở huynh, tại hạ vốn muốn cùng đi với Sở huynh, nếu như thế này thì tại hạ cũng không được đi sao?
- Biện huynh nghĩa trọng tình thâm lẽ nào tại hạ không biết, nhưng Biện huynh là bá chủ một phương, công việc không ít, vả lại cuộc chiến với Khôi Kỳ Đội và Mãng Long Hội, mọi người đang cần Biện huynh xử lý, nên không thể chỉ vì việc riêng của tại hạ mà bỏ cả việc lớn.
- Sở huynh, Biện mỗ không muốn khách sáo nhiều nữa, chỉ cần Sở huynh có bất cứ yêu cầu gì thì hãy nói với tại hạ, tại hạ sẽ dốc toàn lực mà làm bất kế lúc nào và ở đâu, chỉ cần Sở huynh ghi nhớ những lời này của tại hạ là đủ.
- Biện huynh, cát vành trong Song Thủ cốc xin hãy giải quyết sớm đi, nếu không thì sẽ sinh lắm chuyện đấy.
- Đêm qua Xích Kị Truy Phong Lạc Thâm đã đi rồi, cám ơn Sở huynh đã lo lắng đến. Phía ngoài Song Thủ Cốc khá đông người của bổn trang đã mai phục từ lâu, chỉ chờ Lạc Thâm tới là ra tay chính thức... à mà Lê cô nương, cô nương cũng đi với Sở đại hiệp chứ ?
Thấy Sở Vân mỉm cười gật đầu, Biện Thương lại nói:
- Sở huynh, việc mà Sở huynh đi giải quyết tuy không nói rõ nguyên đo cho tại hạ biết, nhưng trong hai ngày gần đây, qua những câu chuyện của huynh để lộ, tại hạ cũng hiểu tính chất của sự việc ấy thế nào rồi. Sở huynh, Biện mỗ không thích nhiều lời, chỉ khuyên huynh nếu có thể nắm chắc hiện tại, nếu như có thế lấy lại niềm vui ngày trước thì cũng không nên trong thù hận mà làm quá đi, Sở huynh, tại hạ nói như thế có thể hơi vượt quá địa vị mình rồi đấy... Sở huynh, chuyến đi này nên bảo trọng, Biện mỗ sẽ trở về Song Thủ Cốc ngay. Nếu có cần gì thì hãy thông báo cho tại hạ, nữa tháng sau tại hạ sẽ quay về đây. À mà quên mất, có khi ta đi tìm hạnh phúc thì hạnh phúc ở bên ta rồi.
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm vừa nói vừa nhìn Lê Tường nháy mắt với Sở Vân, Sở Vãn chỉ biết nhún vai mỉm cười rồi quay sang bên ghé tai Tử Tâm Điêu dặn dò những điều đặc biệt cần thiết, sau đó Sở Vân nói:
- Phó Minh chủ, chuyến đi này có thể tại hạ rất nhanh quay trở về mà cũng có thể khá lâu đấy! Nhưng cho dù lâu mau thế nào thì tại hạ vẫn bảo đảm thường xuyên liên lạc cùng Phó Minh chủ, cảm phiền Phó Minh chủ lo giùm mấy việc ấy:
Lúc đó bốn người nhóm Lãnh Cương bước đến chào chánh phó Minh chủ Kim Điêu Minh rồi rời phòng tiệc về chuẩn bị hành trang, anh em họ Hướng cũng lo đi giúp đỡ họ. Lê Tường nhìn quanh đại sảnh một lúc rồi nói với Sở Vân:
- Sở Vân, chúng ta lên đường chứ?
Ngay lúc ấy Cổ Yển La Hán bước tối nói:
- Bỗng nhiên bỏ đi ngay thế này chắc là trên đường cô nương và Sở lão đệ nói chuyện thoải mái hơn chứ gì ? Để lão phu đi theo làm vệ sĩ chắc chắn không có ai quấy rầy hai vị đâu.
Lê Tường mỉm cười nói khẽ:
- Đại La Hán, với cái đức tính ấy của người chắc suốt đời cô độc quá. Chẳng có cô gái nào chịu lấy cái ông giả ngốc giả dại như ông đâu!
Sở Vân tay nâng ly nước, tay kia cầm tay Lê Tường dưới mặt bàn nhìn Cổ Yển La Hán mỉm cười. Ngũ Nhạc Nhất Kiếm nhìn thấy bật cười to nháy mắt với Sở Vân, thế là cả hai đều cười ầm lên vui vẻ.
Oo Đến giữa trưa thì họ đã đi cách Hoàng Gia Tập chừng hơn năm mươi dặm, mặt trời đứng bóng chiếu xuống những tia nắng gay gắt, Sở Vân ra hiệu cho mọi người xuống ngựa, nghỉ ngơi bên cánh rừng thưa.
Lãnh Cương bước tới bên Sở Vân hỏi khẽ:
- Minh chủ, ngài có biết hiện nay Tam Vũ công tử chạy trốn đến đâu không ? Lần này chúng ta hành động không biết Minh chủ đã có kế hoạch chưa ?
Sở Vân uống mấy ngụm nước rồi trầm ngâm nói:
- Ba anh em nhà bọ Vũ ấy thâm trầm, hành sự lại cực kỳ xảo trá độc ác, lắm mưu quỷ cơ trí, giảo hoạt hơn người. Ngày trước họ ỷ vào võ công của mình và dựa danh người chú Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực nên coi trời bằng vung làm gì thì làm. Nhưng từ ngày chúng ta cho họ một bài học đích đáng thì ít nhất trong một thời gian ngắn chúng không dám xuất đầu lộ diện đâu, do đó chúng ta truy tìm tung tích khá khó khăn đó...Bọn chúng hung hăng độc ác là thế, mà nay trốn biết như lũ chuột chui đến một tý sĩ diện của kẻ nam nhi cũng không còn...
Cổ Yển La Hán bỗng chửi đổng bên:
- Công cái con mẹ nó chứ công tử. Chúng nó mà còn có một chút nhân tính thì không lừa người khác vào chỗ khốn nguy, giết cha cướp vợ người ta rồi còn tìm cách giết luôn người ta đi. Vừa được Sở Vân lão đệ cho biết, ta đã muốn phanh thây xé xác chúng nó ra cho đỡ hận!
Cổ Yển La Hán đưa mắt nhìn về phía Sở Vân thì thấy chàng như đã hóa thành băng giá, không biểu cảm, không thần sắc, khiến ông ta kinh hãi, lo sợ vì cả đời chưa bao giờ Nghiêm Tiếu Thiên gặp phải trường hợp não như thế.
Thiên Lang Lãnh Cương lo lắng khẽ gọi:
- Minh chủ...Minh chủ !
Sở Vân như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại thở hắt ra một hơi dài rồi cố nở một nụ cười đau khổ, nói:
- Bây giờ đúng giữa trưa, vậy mà tại hạ như sống trong một cơn ác mộng... Ta biết ai cũng khuyên ta đừng quá đau khổ, mối thù hận ấy sẽ có ngày trả được! Vậy mà tạ.. Nhưng không sao đâu ! Vì một ngày mai trong sáng, vì ta có thể trở thành một người như hôm nay thì phải quên nỗi đau khổ ấy đi, mà muốn thế thì phải giải quyết việc ấy đi, để cho nó trở thành quá khứ. Ta nhận thấy cừu hận cuối cùng thì cừu hận là cái gì cơ chứ ?
Thiên Lang Lãnh Cương lại khẽ gọi:
- Minh chủ, vừa rồi Minh chủ chưa nói hết !
- Phải bây giờ ta lại nói tiếp, đó là:
Tuy trước mắt Tam Vũ công tử đã trốn mát tăm hơi, không dám lộ diện, nhưng căn cứ vào những điều ta đã tìm hiểu được thì bọn chúng là những kẻ hám danh lợi, địa vị, kiêu căng ngạo mạn, do đó chúng không thể ở ẩn mãi được. Hơn nữa chúng bị chúng ta đánh cho một trận tan nát cả cơ nghiệp, thì không bao giờ chúng có thế quên mối hận đối với ta được, do đó chúng phải tìm cách trả thù... Như thế tất nhiên nay chúng đang ở một đia điểm nào đó chuẩn bị lực lượng tích cực tìm cách tiêu diệt chúng ta.
Thiên Lang Lãnh Cương vội nói:
- Nếu quả thật mà bọn chúng làm như thế, thì bổn hoàn chủ phải mạnh tay một chút để giảm bớt phiền phức cho chúng ta sau này !
Cổ Yển La Hán lau mồ hôi trán, nói:
- Sở lão đệ, lúc nào thì tụi nó mới dám ló mặt ra ? Bây giờ chúng nó ở đâu ? Đang làm cái trò trống gì? Những việc ấy chúng ta cần phải điều tra rõ để tung một mẻ lưới hốt trọn cả lũ.
Lúc ấy Lý Khải bước tới cung kính, nói:
- Bẩm Minh chủ, không biết ý Minh chủ định dùng lương khô hay đồ tươi. Nhưng ăn nóng phải đi mười dặm nữa.
Sở Vân thấy trời nắng gắt, nhiệt độ ngoài trời lại cao nên chỉ về phía tảng đá xanh phía mấy bụi trúc um tùm phía sâu trong rừng nói:
- Trời nóng lắm, chúng ta cần giữ gìn sức khỏe, nên ở đây ăn tạm lương khô vậy, ăn xong nghỉ ngơi một lúc, rồi sẽ đi một mạch cho lới tối thì có thể đến được một nơi khá lý tưởng...
Khoái Đao Tam Lang Ký Khải trải thảm lên mặt cỏ bày rượu thịt bánh rau lên một chiếu mâm và sắp cốc ngọc đũa bạc ra, rồi rót cho mỗi người một ly rượu đầy, xong đâu đấy Lý Khải bước ra phía sau Sở Vân đứng yên. Sở Vân nâng ly rượu nói:
- Anh em họ Hướng đối xử với khách quả là nồng hậu, chu đáo, mới lần đầu gặp gỡ mà đã như vậy quả thật hiếm có. Lý Khải, ngươi hãy ngôi xuống đây cùng ăn uống với mọi người. Chúng ta đi ra ngoài hoạt động, chớ nên quá lễ nghị..
Thấy Nghiêm Tiếu Thiên luôn mồm khen rượu ngon, Sở Vân lại rót tiếp cho ông ta một ly nữa, nói vui:
- Rượu này mang từ Quải Tử Hồ đến, gọi là Tiêu Hồn tửu, thức ăn do anh em họ Hướng chuẩn bi thật hợp khẩu vị, xin lão ca thông cảm, anh em tiểu đệ đạm bạc quá! Rượu thit hơi nguội, không được ngon lắm phải không?
Đại Mạc Đồ Thủ và Thiên Lang Lãnh Cương vừa ăn vừa chọc ghẹo nhau rất vui nhộn, hiền lành vậy mà khi giáp trận thì họ quả là khắc tinh của bất cử kẻ nào. Họ thân nhau vô cùng nhưng ít có dịp đùa vui trước mặt Sở Vân như vậy. Vì họ hiểu lần này tầm thù đắc thủ hay không chưa rõ, nhưng không được để Sở Vân đau lòng, muốn vậy chỉ có hai cách:
một là dùng cách báo thù thật là tàn bạo hai là tìm mọi cách cho Sở Vân vui vẻ, thoải mái. Cách này của họ thật là chân thành tự nhiên, không hề miễn cưỡng, vì họ đốt với Sở Vân thật sự trung thành, thật sự thân thiết, xuất phát từ sự tín ngưỡng từ truyền thống của Kim Điêu Minh. Sở Vân nhìn hai người cười vui vẻ, uống cạn ly rượu rồi lại bẻ cho Lê Tường một cái đùi gà nàng đỏ mặt cầm lấy, khẽ nói:
- Sở Vân, em là con gái, anh biểu em cầm đùi gà gặm vậy à ?
Sở Vãn cười to lên, nói nhỏ:
- Anh sợ em ăn không no, nào ngờ làm em khó xử nhưng lại được em bày cho một kinh nghiệm, xem ra thì anh hiểu về phụ nữ lắm !
- Hứ, chỉ có khi anh chưa say thôi ! Đồ quỷ còn sớm lắm, từ từ mà học,...
Cổ Yển La Hán đứng lên kêu to:
- Sở lão đệ, trước mặt ta mà tán tỉnh con gái khéo nhỉ? Vậy mà hai hôm trước dám nói với ta là sẽ cùng ta sống mãi cảnh độc thân.
Nào ngờ mới qua một đêm đã trở mặt đổi ý rồi. Định chọc tức ta đây phải không ? Ta đã tức lắm rồi đó !
Sở Vân cười chọc lại:
- Lão huynh, huynh chẳng từ ai cả ...
- Ta phải từ ai cơ chứ? Nghiêm Tiếu Thiên giả mặt giận hỏi lại.
Lê Tường đưa tay kéo Sở Vân định nói gì thì chàng đã nắm lấy tay nàng, nói khẽ:
- Không từ thần từ quỷ mà từ Tôn giá, đúng không ?
Cổ Yển La Hán nhìn và nghe thấy, liền đá mắt cho Thiên Lang Lãnh Cương, cười nói:
- Thật là đẹp đôi, lão đệ Ơi! Ta muốn ngươi lúc nào cũng nhớ tới câu nói ấy, chớ có ỉu xìu vì chuyện cũ nữa !
- Mong rằng sẽ được như thế. Sở Vân cạn một ly nữa nói.
Thế là cuộc vui nở rộ, mọi người ăn uống, nói cười thật là cởi mở, vui vẻ. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong trời đã xế chiều. Sở Vân vỗ vỗ con ngựa của mình sau khi đã ăn uống no tỏ ra rất sung sức, nói với Lê Tường bên cạnh:
- Em có thích con ngựa quý này không? Anh còn nhiều thứ quý nữa. Chỉ cần em thích thì tất cả sẽ là của em, kể cả bàn thân cũng vậy!
- Người ta chẳng cần đau... Ai bảo bắt ép người tạ..Hứ... Ai thèm...
Họ đang âu yểm đùa giỡn với nhau thì Lý Khải bước tới, kính cẩn thưa:
- Bẩm Minh chủ, đã tới giờ khởi hành, ta sẽ đi thế nào đây? Theo kiểu cũ ạ ?
- Không cần, ngươi và Cung Ninh hãy đi theo một cách khác, ngươi đi trước chờng hai mươi trượng mở đường, chú ý cảnh giới còn Cung Ninh thì đi sau hai mươi trượng chặn hậu. Có gì khác thường hãy lập tức phát hiện, dùng Quỷ Khốc Thỷ của bổn Minh để cảnh báo.
Chúng ta phải đi đến tận đêm mới nghỉ!
Lý Khải cùng Cung Ninh dạ một tiếng rồi lên ngựa đi ngay, còn Sở Vân và mấy người còn lại vừa lên ngựa ra đến bìa rừng thì chợt nghe có những âm thanh lạ vang lên ở rất xa nhưng như chọc vào tai mọi người. Đó là giọng kim khí va chạm thật dữ dội, loạn xị. Tiếng động ấy vang đến từ hướng Cung Ninh vừa đi ra chừng mười dặm, tức là hướng mà họ vừa đi qua...
Khổ Ty phóng ngựa về phía Cung Ninh. Cổ Yển La Hán thì lầu bầu trong miệng như đang tụng niệm, Phượng Mục Nữ Lê Tường sờ tay lên đốc kiếm...
Bụi mù mịt, trong đám bụi ấy có hai bóng người phóng ngựa như điên về phía họ, những âm thanh chói tai ấy càng lúc càng vang to, gấp gáp.
Thiên Lang Lãnh Cương lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Không biết hai tiểu tử này thuộc lực lượng nào đây mà cuồng ngạo vậy?
Cổ Yển La Hán nói:
- Chăng biết họ là ai, có phải là cố tình xông vào ta hay không ?
Nhưng lão phu có cảm giác không lành lắm...Con đường này coi bộ cũng phức tạp đấy. Mình bảo Cung Ninh chặn họ lại nhé lão đệ?
Sở Vân chưa trả lời hai kị mã áo trắng ấy đã phóng ngay tới trước mặt Cung Ninh, nhưng chàng ta đứng ỳ một chỗ bên đường, không hề né tránh. Mặc đù đường rộng Cung Ninh lại đứng một bên đường nhưng hai kị mã ấy cứ lao thân tới phía chàng ta như cố ý dẫm nát Cung Ninh vậy.
Thiên Lang Lãnh Cương nổi khùng lên, khẽ hỏi Sở Vân:
- Minh chủ, có nên cho chúng nêm mùi không ?
Ngay khi ấy thì hai kĩ sĩ rẽ thành hình chữ Bát, kị sĩ bên trái cưỡi con ngựa trắng cao to béo mượt, bốn chân như bốn cây cột lao bổ vào người Cung Ninh thế mạnh vô cùng. Cung Ninh vội vàng giật cương hai chân thúc mạnh vào hông con tuần mã đen tuyền, đúng ngay vào giây phút cực kỳ hiềm ác ấy, con ngựa ô hí vang một tiếng, phóng vút vào đám cỏ bên đường xa chừng một trượng. Ngay trong giây phút cực kỳ nguy kịch ấy lãng tử Sỡ Vân không hề nhìn hai kị sĩ ấy, nặng giọng quát lên một tiếng:
- Quật chúng xuống!
Lời Sở Vân chưa dứt thì Cung Ninh đã như một con đại bàng bay vọt lên khỏi lưng ngựa,ngọn roi ngựa dài hơn một trượng như một áng cầu vồng quật vút vào con ngựa bạch đang lao bổ tới, đồng thời ngay lúc đó thanh trường kiếm trong tay phải Cung Ninh đã như một tia chớp sáng lóe lên, chém xuống kị sĩ cưỡi con ngựa bạch ấy.
Thế là con ngựa trắng ấy nhanh không thể tưởng tượng nổi, chớp nhoáng quay người phóng ngược về sau hai trượng đứng sững lại làm bụi bay mù mịt.
Thấy Cung Ninh nổi giân vì ra đòn không trúng đích đang định xuất thủ tấn công tiếp, Sở Vân vội thúc ngựa tiến lên, gằn giọng quát khẽ:
- Cung Ninh, hãy dừng tay đợi lệnh !
Cung Ninh tuân lệnh thu thế lùi lại, đứng nhìn...
Cát bụi đần dần tan đi, hai ki sĩ ây hiện rõ trước mắt Sở Vân, khiến chàng bỗng giật mình kinh ngạc, cảnh giác ngay. Thì ra hai ki sĩ ấy trông giống như những vị tướng quân thời xưa, họ thì kẻ đội ngân khôi, người đội kim khôi, hộ tâm kính phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, bộ giáp trụ đều khắc đầu sư tử trên hai bả vai, nhưng mỗi người một màu khác nhau mà thôi.
Trông họ Oai vệ như những thiên thần...
Hai người trang phục kỳ quái nọ chiếu những tia mắt sáng như điện nhìn vào mấy người Kim Điêu Mình, lộ vẻ tức giận.
Sở Vân nhìn họ có vẻ ngạc nhiên, tiến tới một bước, đưa tay thi lễ, nói:
- Xin hỏi nhị vị là ai ?
Hai giáp sĩ nọ đua mắt nhìn nhau, rồi bỗng ngửa mặt lên trời cười ầm ĩ, tiếng cười vang to như sấm rúng động màng tai mọi người.
Thiên Lang Lãnh Cương nổi giận quát lên một tiếng:
- Câm mồm lại !
Côn Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty thì lạnh lùng, thâm hiểm nói:
- Bọn điên kia, chúng bây nên biết ai mới là người được cười chứ !
Phượng Mục Nữ Lê Tường không hiểu vì sao tự nhiên lại bước tới gần Sở Vân mấy bước. Còn Cổ Yển La Hán vẫn đứng y nguyên dáng vẻ mọi khi, tay xoa xoa lên bụng nhìn hai người nọ vừa tức vừa buồn cười, nói:
- Hà hà, hai vị này như mấy con dê điên vậy hay lấy vợ bị kẻ khác ăn thịt mất rồi ? Tại sao chẳng hề quen biết gì mà lại cười bọn ta? Có gì vui vẻ thì về nhà mà cười. Ha ha, hôm nay ta gặp mấy tên điên rồi!
Giáp sĩ bên phải nghe Nghiêm Tiếu Thiên nói như vậy thì lập tức ngưng tiếng cười, đưa mắt nhìn ông, nói giọng như chuông rền:
- Cái đồ lợn kia mà cũng biết nói tiếng người à? Hay lắm, lâu quá chúng ta thưa được thử xem mùi vị của sự sống ra làm sao ? Hôm nay ngươi là kẻ thứ nhất được bọn ta thử đấy !
Giáp sĩ bên trái đưa tay chỉ vào Sở Vân nhìn tên đồng bọn hội ý, nói:
- Được, hắn là kẻ cầm đầu đấy.
Lúc này trên quan lộ vắng ngắt không một bóng người, sự yên lặng của không gian oi ả như báo hiệu một trường ác đấu sắp xảy ra.
/78
|