Giày làm bằng lông chồn trắng tinh xảo giẫm trên mặt đất vừa mới quét, để lại những vết dấu chân nhàn nhạt.
Sau khi Tần Tranh đi vào hậu viện thì hai tỳ nữ quét tước mới tỉnh hồn lại, đuổi theo cản người lại.
Lúc này, Tạ Mặc Hàm đã từ hậu viện Hải Đường Đình đi ra.
Hai nữ tỳ này nhìn thấy thì ‘phich phịch’ một tiếng, đồng thời quỳ xuống đất, mặt trắng bệch, sợ hãi xin tội: “Thế tử thứ tội, hai người nô tỳ không ngăn được bọn họ.”
“Sau đó đến chỗ đại quản gia lĩnh mười hèo đi.” Thân thể Tạ Mặc Hàm run lên, nhàn nhạt nói.
Hai tỳ nữ vội vàng đáp ứng, đứng dậy đứng sang một bên.
“Quy củ trong phủ Tử Quy huynh thật là nghiêm khắc.” Yến Đình theo sau tới, liếc mắt quan sát Tạ Mặc Hàm, vừa cười vừa nói.
“Nơi này là viện của muội muội ta, người hầu hạ ở đây không được mắc chút xíu lỗi nào, quy định ở đây đương nhiên phải nghiêm khắc hơn vài phần.” Tạ Mặc Hàm quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào trên người gã sai vặt đang cúi thấp đầu ở phía sau nhất.
“Tử Quy huynh có phải nhìn thấy gã sai vặt này lạ mặt không?’ Yến Đình cười khan một tiếng, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tạ Mặc Hàm, nói với hắn: “Gã sai vặt này là từ quân doanh Mạc Bắc đến kinh thành để đưa đồ tết trong phủ của huynh. Nhưng mới vào thành đã gây đại họa! Xe cán chết con chó của Tử Quy huynh.”
Tạ Mặc Hàm nghe vậy sắc mặt khẽ động, mi nhíu thành một ngọn núi.
“Con chó của hắn lại là do Đức Từ thái hậu đã qua đời ban cho, ai cũng không dám chọc, đại ca hắn thấy cũng lẫn tránh rất xa, không ngờ hôm nay lại chết trong tay thằng nhóc không gây chú ý này. Huynh lấy cái gì bồi thường cho Tần Tranh huynh, mới có thể khiến hắn nguôi giận.” Yến Đình kể lại câu chuyện.
Tạ Mặc Hàm gật đầu, sắc mặt hơi khó coi, quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh hứng thú khó dò, cũng không mở miệng nói.
Tạ Mặc Hàm vừa nhìn thấy gã sai vặt thì bình tĩnh nói: “Ngươi là người phương nào? Họ tên là gì? Từ đâu đến? Làm cái gì? Vì sao lại cán chết con chó của Tranh nhị công tử, mau đem mọi chuyện kể tỉ mỉ rõ ràng không được có một chút giả dối.”
Tạ Phương Hoa gật đầu, cúi đầu không nâng lên, kể đầu đuôi gốc ngọn: “Tiểu Ngân tên là Vương Ngân, từ biên cảnh Mạc Bắc đến. Đoạn đường này rất bằng phẳng, nhưng sau khi đến kinh thành, thì ghé qua Yến Phủ lâu , đột nhiên một con chó và một cái bánh bao thịt chạy xuống xe của ta, ta không kịp né tránh, xe ngựa lật mình, đè chết con chó.”
“Nói như vậy là do cái bánh bao thịt với con chó không có mắt nên mới chui xuống dưới xe của ngươi?” Tần Tranh hỏi.
Tạ Phương Hoa cúi thấp đầu, không đáp lời.
Tạ Mặc Hàm chau mày, nói với Tần Tranh: “Mặc dù là chuyện ngoài ý muốn nhưng gã sai vặt này cũng phải chịu trách nhiệm. Trung Dũng Hầu phủ không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Tần Tranh huynh, ta với huynh có giao hảo với nhau, huynh xem đền bù như thế nào? Tuy rằng không thể đền bù con chó Đức Từ thái hậu đã ban thưởng cho huynh, nhưng huynh muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đương nhiên sẽ không nói hai lời.”
“Cách nói này rất hay, nếu như Tử Quy huynh đã lên tiếng, Tần Tranh huynh muốn xin vào Hải Đường đình để ngắm hoa hải đường! Chúng tôi cũng nhân cơ hội này được thơm lây.” Yến Đình lập tức hưng phấn nói.
“Lẽ nào ngươi nghĩ chó của ta cũng chỉ giá trị bằng phần thưởng vào Hải Đường đình ngắm hoa hải đường thôi sao?” Tần Tranh lạnh mắt nhìn hắn.
Yến Đình ho khan một tiếng, sờ sờ đầu, không khỏi nói: “Tần Tranh huynh, tuy rằng con chó đã chết, cũng không phải là ta cán chết, sao huynh cứ tìm chỗ sai của ta khắp nơi thế? Ta thực sự không có đắc tội với huynh chứ?”
“Hôm nay ngươi nhiều lời quá!” Tần Tranh dời đầu đi chỗ khác.
Yến Đình nhún vai, buông tay, được rồi, hôm nay hắn không nói thêm lời nào nữa, để tránh chọc tới vị gia này, hắn lại trút cơn giận con chó lên đầu hắn.
“Hải đường trong Hải Đường đình không đáng nhắc tới, dĩ nhiên không bằng con chó của Tần Tranh huynh. Tần Tranh huynh nghĩ muốn cái gì, thì cứ nói thẳng đi.” Tạ Mặc Hàm khi nói chuyện, quay đầu đi, lấy khăn ra, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Tần Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, thuận tay chỉ tay vào Tạ Phương Hoa không để ý nói: “Tuy rằng Tử Quy huynh nói như vậy, nhưng ta cũng không thể dùng con chó để ép huynh cái gì. Nếu như gã sai vặt này không cẩn thận cán chết con chó của ta, thì hãy thưởng hắn cho ta đi.”
Thân thể Tạ Phương Hoa cứng đờ, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hắn thật biết đòi hỏi!
Thân thể Tạ Mặc Hàm cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường: “Theo lý thuyết yêu cầu của Tần Tranh huynh, Tử Quy dĩ nhiên phải đáp ứng. Thế nhưng gã sai vặt này dù sao cũng không phải là người của phủ Trung Dũng Hầu, e rằng phải đợi cậu ta trấn thủ biên cương Mạc Bắc đáp ứng mới được.”
“Vậy huynh hãy viết liền một phong thư gửi cho Võ Vệ tướng quân trấn thủ biên cương Mạc Bắc, nói với ông ấy, người này ta muốn.” Tần Tranh nói.
Tạ Mặc Hàm nhất thời do dự.
“Tử Quy huynh do dự cái gì? Không phải chỉ là một gã sai vặt sao? Trung Dũng Hầu phủ và Võ Vệ tướng quân Mạc Bắc thân nhau như người một nhà, lẽ nào cán chết con chó của Tranh nhị công tử phủ Anh Thân Vương, bồi thường một gã sai vặt, Võ Vệ tướng quân còn không đáp ứng?” Trình công tử lên tiếng khuyên bảo.
“Không sai!” Tống công tử phụ họa.
Tạ Phương Hoa cảm thấy gân xanh trên trán mình giật giật, nếu nàng là một gã sai vặt, dĩ nhiên Tần Tranh muốn cũng không sao, nhưng nàng là Tạ Phương Hoa, là tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu, muội muội của Tạ Mặc Hàm, chủ nhân của Hải Đường Uyển này. Làm sao có thể để Tần Tranh coi là bồi thường chó thì bồi thường?
“Xem ra Tử Quy huynh không vui!” Tần Tranh nhìn Tạ Mặc Hàm.
Tạ Mặc Hàm xoa xoa cái trán, trong lúc nhất thời vô cùng đau đầu.
Tạ Phương Hoa biết ca ca nhận ra nàng, lúc này gặp khó khăn. Nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Đừng nói Tranh nhị công tử muốn tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ, cho dù muốn mệnh của tiểu nhân, tiểu nhân cũng có thể đền bù. Nhưng tiểu nhân không phải là gã sai vặt của phủ Võ Vệ tướng quân. Mà thuộc quân doanh Mạc Bắc, lần này không ngừng vội tới để đưa đồ tết cho Trung Dũng Hầu phủ, mà còn mang theo nhiệm vụ muốn yết kiến hoàng thượng.”
Mấy người nghe vậy đồng thời ngẩn ra.
Tần Tranh nhướng nhướng mày.
Tạ Mặc Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Tranh nói: “Tần Tranh huynh, người biên chế trong quân, ta cũng không có quyền cho huynh.”
“Vậy thì nhớ khoản nợ này được rồi. Huynh thiếu ta một khoản nợ. Không phải là khoản nợ nhỏ, không phải vật gì cũng có thể trả.” Tần Tranh vung tay lên, rồi nói.
Tạ Mặc Hàm cười khổ chỉ có thể đồng ý: “Được, hôm nay Trung Dũng Hầu phủ thiếu Tần Tranh một khoản nợ lớn, Tần Tranh huynh lúc nào nghĩ ra giá trị bồi thường, chỉ cần huynh mở miệng nếu có thể làm được, nhất định sẽ phụng bồi.”
Tần Tranh cong khóe miệng, nói với bọn người Yến Đình: “Các người làm chứng.”
“Chúng tôi làm chứng.” Yến Đình, Lý đại công tử, Trình công tử, Tống công tử đồng thời gật đầu.
Tạ Mặc Hàm bụm khăn lại ho khan vài tiếng, tiểu hầu gia Yến Đình của phủ Vĩnh Khang Hầu, bên phải là Lý Mộc Thanh công tử phủ thừa tướng, công tử Trình Minh của phủ Hộ Bộ Thượng Thư, Tống Phương công tử của phủ Lễ Bộ Thượng Thư. Đều là những người cùng trang lứa với nhau, có bọn họ làm chứng, chuyện này xem như ván đã đóng thuyền rồi.
“Nhưng bọn ta đã tới đây, Tử Quy huynh thật nhẫn tâm chặn bọn ta ở cửa sao? Không cho chúng ta liếc mắt ngắm hoa hải đường?” Yến Đình tâm niệm muốn xem hoa hải đường thấy Tần Tranh không có hứng thú lắm, hắn chỉ đi một chuyến uổng công.
Tạ Mặc Hàm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Các người đã đến đây, sao ta không biết xấu hổ mà chặn các người ở ngoài cửa?” Dứt lời thấy Yến Đình vui vẻ, hắn dặn dò hai tỳ nữ:
“Các ngươi trở về phòng nói với muội muội bảo muội ấy đừng ra khỏi phòng. Nói bạn của ca ca đến xem hoa hải đường.”
“Dạ!” Hai tỳ nữ lập tức quay đầu trở về tiền viện.
“Thị Thư ngươi dẫn Vương Ngân đi gặp gia gia, nếu là từ quân doanh Mạc Bắc đến, người mang nhiệm vụ, phải yết kiến hoàng thượng, trước hết phải để cho gia gia xem qua, nghe ngóng một chút tình hình.” Tạ Mặc Hàm nói với gã sai vặt phía sau mình.
“Dạ, thế tử.” Thị Thư gật đầu, liếc mắt nhìn Tạ Phương Hoa một cái, dẫn đường phía trước.
Tạ Phương Hoa được giải phóng, đi theo phía sau Thị Thư rời khỏi.
Tạ Mặc Hàm thấy muội muội đi rồi, mới mời đám người Tần Tranh, Yến Đình vào Hải Đường đình
Sau khi Tần Tranh đi vào hậu viện thì hai tỳ nữ quét tước mới tỉnh hồn lại, đuổi theo cản người lại.
Lúc này, Tạ Mặc Hàm đã từ hậu viện Hải Đường Đình đi ra.
Hai nữ tỳ này nhìn thấy thì ‘phich phịch’ một tiếng, đồng thời quỳ xuống đất, mặt trắng bệch, sợ hãi xin tội: “Thế tử thứ tội, hai người nô tỳ không ngăn được bọn họ.”
“Sau đó đến chỗ đại quản gia lĩnh mười hèo đi.” Thân thể Tạ Mặc Hàm run lên, nhàn nhạt nói.
Hai tỳ nữ vội vàng đáp ứng, đứng dậy đứng sang một bên.
“Quy củ trong phủ Tử Quy huynh thật là nghiêm khắc.” Yến Đình theo sau tới, liếc mắt quan sát Tạ Mặc Hàm, vừa cười vừa nói.
“Nơi này là viện của muội muội ta, người hầu hạ ở đây không được mắc chút xíu lỗi nào, quy định ở đây đương nhiên phải nghiêm khắc hơn vài phần.” Tạ Mặc Hàm quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào trên người gã sai vặt đang cúi thấp đầu ở phía sau nhất.
“Tử Quy huynh có phải nhìn thấy gã sai vặt này lạ mặt không?’ Yến Đình cười khan một tiếng, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tạ Mặc Hàm, nói với hắn: “Gã sai vặt này là từ quân doanh Mạc Bắc đến kinh thành để đưa đồ tết trong phủ của huynh. Nhưng mới vào thành đã gây đại họa! Xe cán chết con chó của Tử Quy huynh.”
Tạ Mặc Hàm nghe vậy sắc mặt khẽ động, mi nhíu thành một ngọn núi.
“Con chó của hắn lại là do Đức Từ thái hậu đã qua đời ban cho, ai cũng không dám chọc, đại ca hắn thấy cũng lẫn tránh rất xa, không ngờ hôm nay lại chết trong tay thằng nhóc không gây chú ý này. Huynh lấy cái gì bồi thường cho Tần Tranh huynh, mới có thể khiến hắn nguôi giận.” Yến Đình kể lại câu chuyện.
Tạ Mặc Hàm gật đầu, sắc mặt hơi khó coi, quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh hứng thú khó dò, cũng không mở miệng nói.
Tạ Mặc Hàm vừa nhìn thấy gã sai vặt thì bình tĩnh nói: “Ngươi là người phương nào? Họ tên là gì? Từ đâu đến? Làm cái gì? Vì sao lại cán chết con chó của Tranh nhị công tử, mau đem mọi chuyện kể tỉ mỉ rõ ràng không được có một chút giả dối.”
Tạ Phương Hoa gật đầu, cúi đầu không nâng lên, kể đầu đuôi gốc ngọn: “Tiểu Ngân tên là Vương Ngân, từ biên cảnh Mạc Bắc đến. Đoạn đường này rất bằng phẳng, nhưng sau khi đến kinh thành, thì ghé qua Yến Phủ lâu , đột nhiên một con chó và một cái bánh bao thịt chạy xuống xe của ta, ta không kịp né tránh, xe ngựa lật mình, đè chết con chó.”
“Nói như vậy là do cái bánh bao thịt với con chó không có mắt nên mới chui xuống dưới xe của ngươi?” Tần Tranh hỏi.
Tạ Phương Hoa cúi thấp đầu, không đáp lời.
Tạ Mặc Hàm chau mày, nói với Tần Tranh: “Mặc dù là chuyện ngoài ý muốn nhưng gã sai vặt này cũng phải chịu trách nhiệm. Trung Dũng Hầu phủ không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Tần Tranh huynh, ta với huynh có giao hảo với nhau, huynh xem đền bù như thế nào? Tuy rằng không thể đền bù con chó Đức Từ thái hậu đã ban thưởng cho huynh, nhưng huynh muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đương nhiên sẽ không nói hai lời.”
“Cách nói này rất hay, nếu như Tử Quy huynh đã lên tiếng, Tần Tranh huynh muốn xin vào Hải Đường đình để ngắm hoa hải đường! Chúng tôi cũng nhân cơ hội này được thơm lây.” Yến Đình lập tức hưng phấn nói.
“Lẽ nào ngươi nghĩ chó của ta cũng chỉ giá trị bằng phần thưởng vào Hải Đường đình ngắm hoa hải đường thôi sao?” Tần Tranh lạnh mắt nhìn hắn.
Yến Đình ho khan một tiếng, sờ sờ đầu, không khỏi nói: “Tần Tranh huynh, tuy rằng con chó đã chết, cũng không phải là ta cán chết, sao huynh cứ tìm chỗ sai của ta khắp nơi thế? Ta thực sự không có đắc tội với huynh chứ?”
“Hôm nay ngươi nhiều lời quá!” Tần Tranh dời đầu đi chỗ khác.
Yến Đình nhún vai, buông tay, được rồi, hôm nay hắn không nói thêm lời nào nữa, để tránh chọc tới vị gia này, hắn lại trút cơn giận con chó lên đầu hắn.
“Hải đường trong Hải Đường đình không đáng nhắc tới, dĩ nhiên không bằng con chó của Tần Tranh huynh. Tần Tranh huynh nghĩ muốn cái gì, thì cứ nói thẳng đi.” Tạ Mặc Hàm khi nói chuyện, quay đầu đi, lấy khăn ra, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Tần Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, thuận tay chỉ tay vào Tạ Phương Hoa không để ý nói: “Tuy rằng Tử Quy huynh nói như vậy, nhưng ta cũng không thể dùng con chó để ép huynh cái gì. Nếu như gã sai vặt này không cẩn thận cán chết con chó của ta, thì hãy thưởng hắn cho ta đi.”
Thân thể Tạ Phương Hoa cứng đờ, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hắn thật biết đòi hỏi!
Thân thể Tạ Mặc Hàm cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường: “Theo lý thuyết yêu cầu của Tần Tranh huynh, Tử Quy dĩ nhiên phải đáp ứng. Thế nhưng gã sai vặt này dù sao cũng không phải là người của phủ Trung Dũng Hầu, e rằng phải đợi cậu ta trấn thủ biên cương Mạc Bắc đáp ứng mới được.”
“Vậy huynh hãy viết liền một phong thư gửi cho Võ Vệ tướng quân trấn thủ biên cương Mạc Bắc, nói với ông ấy, người này ta muốn.” Tần Tranh nói.
Tạ Mặc Hàm nhất thời do dự.
“Tử Quy huynh do dự cái gì? Không phải chỉ là một gã sai vặt sao? Trung Dũng Hầu phủ và Võ Vệ tướng quân Mạc Bắc thân nhau như người một nhà, lẽ nào cán chết con chó của Tranh nhị công tử phủ Anh Thân Vương, bồi thường một gã sai vặt, Võ Vệ tướng quân còn không đáp ứng?” Trình công tử lên tiếng khuyên bảo.
“Không sai!” Tống công tử phụ họa.
Tạ Phương Hoa cảm thấy gân xanh trên trán mình giật giật, nếu nàng là một gã sai vặt, dĩ nhiên Tần Tranh muốn cũng không sao, nhưng nàng là Tạ Phương Hoa, là tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu, muội muội của Tạ Mặc Hàm, chủ nhân của Hải Đường Uyển này. Làm sao có thể để Tần Tranh coi là bồi thường chó thì bồi thường?
“Xem ra Tử Quy huynh không vui!” Tần Tranh nhìn Tạ Mặc Hàm.
Tạ Mặc Hàm xoa xoa cái trán, trong lúc nhất thời vô cùng đau đầu.
Tạ Phương Hoa biết ca ca nhận ra nàng, lúc này gặp khó khăn. Nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Đừng nói Tranh nhị công tử muốn tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ, cho dù muốn mệnh của tiểu nhân, tiểu nhân cũng có thể đền bù. Nhưng tiểu nhân không phải là gã sai vặt của phủ Võ Vệ tướng quân. Mà thuộc quân doanh Mạc Bắc, lần này không ngừng vội tới để đưa đồ tết cho Trung Dũng Hầu phủ, mà còn mang theo nhiệm vụ muốn yết kiến hoàng thượng.”
Mấy người nghe vậy đồng thời ngẩn ra.
Tần Tranh nhướng nhướng mày.
Tạ Mặc Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Tranh nói: “Tần Tranh huynh, người biên chế trong quân, ta cũng không có quyền cho huynh.”
“Vậy thì nhớ khoản nợ này được rồi. Huynh thiếu ta một khoản nợ. Không phải là khoản nợ nhỏ, không phải vật gì cũng có thể trả.” Tần Tranh vung tay lên, rồi nói.
Tạ Mặc Hàm cười khổ chỉ có thể đồng ý: “Được, hôm nay Trung Dũng Hầu phủ thiếu Tần Tranh một khoản nợ lớn, Tần Tranh huynh lúc nào nghĩ ra giá trị bồi thường, chỉ cần huynh mở miệng nếu có thể làm được, nhất định sẽ phụng bồi.”
Tần Tranh cong khóe miệng, nói với bọn người Yến Đình: “Các người làm chứng.”
“Chúng tôi làm chứng.” Yến Đình, Lý đại công tử, Trình công tử, Tống công tử đồng thời gật đầu.
Tạ Mặc Hàm bụm khăn lại ho khan vài tiếng, tiểu hầu gia Yến Đình của phủ Vĩnh Khang Hầu, bên phải là Lý Mộc Thanh công tử phủ thừa tướng, công tử Trình Minh của phủ Hộ Bộ Thượng Thư, Tống Phương công tử của phủ Lễ Bộ Thượng Thư. Đều là những người cùng trang lứa với nhau, có bọn họ làm chứng, chuyện này xem như ván đã đóng thuyền rồi.
“Nhưng bọn ta đã tới đây, Tử Quy huynh thật nhẫn tâm chặn bọn ta ở cửa sao? Không cho chúng ta liếc mắt ngắm hoa hải đường?” Yến Đình tâm niệm muốn xem hoa hải đường thấy Tần Tranh không có hứng thú lắm, hắn chỉ đi một chuyến uổng công.
Tạ Mặc Hàm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Các người đã đến đây, sao ta không biết xấu hổ mà chặn các người ở ngoài cửa?” Dứt lời thấy Yến Đình vui vẻ, hắn dặn dò hai tỳ nữ:
“Các ngươi trở về phòng nói với muội muội bảo muội ấy đừng ra khỏi phòng. Nói bạn của ca ca đến xem hoa hải đường.”
“Dạ!” Hai tỳ nữ lập tức quay đầu trở về tiền viện.
“Thị Thư ngươi dẫn Vương Ngân đi gặp gia gia, nếu là từ quân doanh Mạc Bắc đến, người mang nhiệm vụ, phải yết kiến hoàng thượng, trước hết phải để cho gia gia xem qua, nghe ngóng một chút tình hình.” Tạ Mặc Hàm nói với gã sai vặt phía sau mình.
“Dạ, thế tử.” Thị Thư gật đầu, liếc mắt nhìn Tạ Phương Hoa một cái, dẫn đường phía trước.
Tạ Phương Hoa được giải phóng, đi theo phía sau Thị Thư rời khỏi.
Tạ Mặc Hàm thấy muội muội đi rồi, mới mời đám người Tần Tranh, Yến Đình vào Hải Đường đình
/11
|