Trong Vinh Phúc Đường, mùi thuốc rất nồng nặc.
Tạ Phương Hoa theo Thị Thư vào Vinh Phúc Đường, ngửi được mùi thuốc nồng nặc không khỏi nhíu mày.
Thị Thư ngừng bước một chút, hơi nghiêng đầu, thấp giọng giải thích: “Từ hai tháng trước, thế tử nhận được thư của tiểu thư, đúng lúc lão hầu gia đang ở chỗ thế tử, nhìn thấy bức thư, từ đó về sau liền bị bệnh.”
Tạ Phương Hoa chợt bừng tỉnh, thì ra gia gia nàng bị thư của nàng dọa bị bệnh.
“Thị Thư, ngươi không ở Hải Đường Đình hầu hạ thế tử, sao lại chạy đến đây, ngươi thật là…” Một nữ nhân khoảng 40 tuổi mặc quần áo đầu bếp nữ, từ trong phòng đi ra thấy Thị Thư và một gã sai vặt đen toàn tập thì không khỏi nghi ngờ hỏi.
Thị Thư nhìn chung quanh, thấy trong nhà không có người, nhỏ giọng mở miệng: “Phúc thẩm, vị này chính là…”
“Ồ, ta biết rồi, nghe người của tiền viện nói là người của Võ vệ tướng quân trấn thủ biên cương sai tới để đưa đồ tết cho chúng ta, người đến là một gã sai vặt. Chính là hắn?” Phúc thẩm chặn đứng lời Thị Thư.
Tạ Phương Hoa cười một tiếng, tiến lên từng bước, cung kính nói: “Đúng vậy.”
“Lão Hầu gia vừa mới bảo ta đến tiền viện mời người tới, ngài ấy vừa hỏi, thì ngươi đã tới rồi.” Phúc thẩm cười, đưa tay đẩy rèm ra, cười khanh khách với bên trong: “Lão Hầu gia, người ngài muốn gặp đến rồi.”
“Bảo hắn vào đây.” Bên trong truyền ra thanh âm già nua
Phúc Thẩm ra hiệu cho Tạ Phương Hoa vào trong nhà.
Tạ Phương Hoa sửa sang lại vạt áo một chút, cất bước vào trong phòng.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, hương thuốc xông vào trong mũi. Tạ Phương Hoa bị hun đến đầu hơi choáng váng. Móc ra một cái khăn tay bịt mũi lại, trong phòng vẫn trang trí như lúc nàng rời đi, một lão đầu gầy như que củi nằm ở trên giường hẹp, nếu không phải mặt mày uy nghiêm, thì nàng cơ hồ không nhận ra đây là gia gia bước đi mạnh mẽ uy vũ nét mặt phát sáng như tám năm trước nàng rời đi.
Quả nhiên năm tháng thúc giục người già a.
“Quỳ xuống!” Trung Dũng Hầu giận dữ quát một tiếng.
Tạ Phương Hoa thầm hít một hơi, lão đầu này vẫn không dễ chịu như trước kia. Nàng không để ý đến ông, mà đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ nhất thời thổi tới, thổi bay vài phần mùi thuốc gay mũi, nàng quay thân lại, lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, nhìn lão giả (ông già) vẫn còn nằm trên giường.
“Lời ta nói cháu có nghe không?” Trung Dũng Hầu nét mặt tức giận.
Tạ Phương Hoa thở dài một tiếng, vén tay áo lên, lộ ra hai cánh tay, sau đó khom người vén ống quần lên lộ ra hai đầu gối, tiếp đó lại đứng ở nơi tương đối sáng.
Khuỷu tay trên hai cánh tay có chỗ trầy da nhỏ, nhưng mà vết máu ở đầu gối lại nghiêm trọng hơn hai tay.
Trung Dũng Hầu vốn ngước nửa thân thể, giờ lại ngồi thẳng dậy, lông mày chợt nhíu chặt: “Làm sao vậy?”
Tạ Phương Hoa buông tay áo và ống quần xuống, đi tới trước bàn rót cho mình một chén trà, sau đó ngồi xuống ghế, rồi kể qua loa chuyện xảy ra ở trước Yến Phủ lâu. Dứt lời, ủy khuất nói với Trung Dũng Hầu: “Không phải cháu gái bất hiếu không muốn dập đầu với người, hôm nay thật sự không thể giày vò hai cái đầu gối này nữa, nếu không chắc hai đầu gối cháu sẽ bị phế mất.”
Trung Dũng Hầu nghe vậy giận dữ: “Vậy cháu còn ngơ ngác cái gì? Sao không mau đi gọi thái y?”
“Bộ dạng hôm nay của cháu sao có thể mời thái y? Bại lộ thân phận dù sao cũng không tốt.” Tạ Phương Hoa nói.
Trung Dũng Hầu nhất thời quắc mắt nhìn trừng trừng: “Cháu rời đi tám năm rồi, hôm nay mới biết bại lộ thân phận không tốt sao?”
Tạ Phương Hoa liền nở nụ cười, từ biệt 8 năm, gia gia của nàng vẫn là gia gia của nàng, ca ca của nàng vẫn là ca ca của nàng, tất cả vẫn còn ở đây. Trong lòng bỗng nhiên thả lỏng vài phần, không muốn để cho ông lo lắng: “Gia gia yên tâm, cháu biết chút y thuật, chuyện băng bó không làm khó được cháu, sau đó chúng ta nói chuyện, cháu băng bó đơn giản là được rồi.”
Trung Dũng Hầu nghe vậy, sắc mặt bớt giận, nhưng giọng nói vẫn hơi cứng rắn như cũ: “Đừng coi thân thể không ra gì! Dù sao cháu vẫn là con gái, tương lai phải lập gia đình, để lại sẹo thì làm sao bây giờ?” Dứt lời nói với bên ngoài:
“Phúc thẩm, đem hòm thuốc của ta lại đây.”
Phúc thẩm ở bên ngoài đáp một tiếng, chẳng mấy chốc đã mang hòm thuốc đi vào.
Trung Dũng Hầu bảo bà đưa cho Tạ Phương Hoa.
Phúc thẩm đưa hòm thuốc cho Tạ Phương Hoa, liếc mắt quan sát nàng, bỗng nhiên nở nụ cười nói nhỏ: “Tiểu thư vừa mới về, nô tỳ đã cảm thấy là người, nhưng không dám nhìn bậy, tám năm qua, lão hầu gia và thế tử mỗi ngày đều lo lắng cho người, hôm nay người trở về thì tốt rồi.”
“Mấy năm qua vất vả cho Phúc thẩm phải chăm sóc gia gia.” Tạ Phương Hoa cười cười.
Sắc mặt Phúc thẩm nhu hòa, lắc đầu liên tục, cười lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
Tạ Phương Hoa mở hòm thuốc, tự băng bó cho mình, động tác của nàng thuần thục. Giống như động tác này không làm nghìn lần cũng đã làm trăm lần. Không bao lâu, đã băng bó kỹ.
Trung Dũng Hầu nhìn thấy toàn bộ quá trình, lửa giận trong ngực bỗng nhiên trút hết, đợi nàng băng bó xong thì giọng nói cũng hòa hoãn rất nhiều: “Mấy năm nay, làm sao cháu qua được? Có phải chịu nhiều cực khổ không?”
“Không sao. Gia gia người cũng biết, cháu xâm nhập vào đội ngũ tuyển chọn ẩn vệ của hoàng thất, đã bị mang đi Vô Danh Sơn. Trong núi Vô Danh Sơn như thế nào, không cần cháu nói, gia gia cũng biết mấy phần, không phải là người ngoan độc, cườn giả xuất sắc thì cũng là cá lớn nuốt cá bé. Không muốn chết, chỉ có thể liều mạng học, liều mạng lợi hại hơn người khác. Sau đó đứng hạng nhất, thì người khác không dám chọc, lẫn qua lẫn lại, đấu tới đấu lui, cũng không có nhiều khổ.” Tạ Phương Hoa vân đạm phong khinh nói.
“Cháu là tiểu thư Hầu phủ, cẩm y ngọc thực, kim tôn ngọc quý quý hơn vàng và ngọc bích.
Tạ Phương Hoa cầm ly trà lên, thờ ơ nói: “Gia gia còn nhớ cha mẹ cháu chết như thế nào không? Sao cả người ca ca lại ốm như thế?”
Thân thể Trung Dũng Hầu cứng đờ: “Đương nhiên không quên!”
“Vậy được rồi!” Tạ Phương Hoa thản nhiên nói: “Người là Trung Dũng Hầu, ca ca là thế tử, không có cách nào rời khỏi kinh thành mà không để lại động tĩnh, Có một số việc chỉ có thể để cháu làm, nhất mạch dòng chính của Trung Dũng Hầu phủ chúng ta chỉ có cháu và ca ca. Cháu không thể để cho phủ Trung Dũng Hầu sẽ có ngày biến mất.”
Trung Dũng Hầu nhất thời trầm mặc.
Tạ Phương Hoa không nói thêm gì nữa, bầu không khí trong phòng có chút im ắng.
Hồi lâu, Trung Dũng Hầu than thở một tiếng: “Làm khó cho cháu khi đó mới 7 tuổi đã nhìn rõ thế cục, Trung Dũng Hầu phủ nếu không thể ổn định thế hệ này, thì sẽ ngày càng xuống dốc. những chi thân tộc mỗi ngày chỉ biết tranh đoạt gia sản, đấu đến một mất một còn, nhưng lại không nhìn thấy mối nguy ngoài đại viện nhà cao cửa rộng, từ bé đã cho rằng phủ Trung Dũng Hầu của chúng ta tôn quý. Đáng tiếc mấy trăm năm thế gia, thế hệ này khó khăn lắm lại không tìm ra một người nam nhi một mình tự lập cố gắng, hết lần này đến lần khác cần một nữ hài tử ra bên ngoài chịu khổ để ổn định gia nghiệp trong tương lai.”
“Ca ca thông minh hơn cháu, chỉ là sức khỏe hơi yếu mà thôi, cháu cũng không cao thượng như gia gia nói. Chỉ là phúc sào dưới yên hữu Những quá trứng sẽ sống sót mà không chút do dự.
Trung Dũng Hầu nghẹn lại, trừng mắt nhìn Tạ Phương Hoa hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười hơi kiêu ngạo: “Vì gia nghiệp cũng tốt, vì chính cháu cũng được, chung quy cháu vẫn họ Tạ, cháu gái của ông!”
Mấy năm nay, Tạ Phương Hoa ở Vô Danh Sơn đã dưỡng thành một thói quen xấu: Đó chính là có thể nhìn thấy người khác bị khổ nhưng lại không quen nhìn người khác đắc ý. Vì thế nàng nhìn nét mặt kiêu ngạo của Trung Dũng Hầu nói: “Ngày mai, gia gia theo cháu vào cung một chuyến.”
“Cháu vừa mới trở về, tiến cung làm gì?” Trung Dũng Hầu quả nhiên thu hồi ý cười.
Tạ Phương Hoa từ trong lòng ngực lấy ra một phong mật hàm, run lên, giải thích: “Thân phận của cháu, hôm nay là Vương Ngân trại lính Mạc Bắc, phụng lệnh của Võ Vệ tướng quân, ngoài sáng là tới đưa đồ tết cho phủ Trung Dũng Hầu, sau lưng là thoát khỏi sự kiểm soát của trạm dịch bộ binh, tiến cung bái kiến hoàng thượng, trình cho hoàng thượng một phong mật hàm.”
“Mật hàm gì?” Trung Dũng Hầu có một loại dự cảm xấu.
Dáng tươi cười của Tạ Phương Hoa nhàn nhạt, ăn ngay nói thật: “Vô Danh Sơn bị thiên lôi phá hủy, thế núi sụp đổ. Vô Danh Sơn ở Mạc Bắc, đương nhiên là do Võ Vệ tướng quân trấn thủ biên cương phát hiện trước, đây là chuyện thiên đại, Võ Vệ tướng quân không dám trắng trợn tuyên dương, chỉ có thể trình mật hàm lên, xin ý chỉ của hoàng thượng.”
Trung Dũng Hầu nghe vậy vọt đứng lên, tay run rẩy chỉ vào Tạ Phương Hoa nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Tạ Phương Hoa theo Thị Thư vào Vinh Phúc Đường, ngửi được mùi thuốc nồng nặc không khỏi nhíu mày.
Thị Thư ngừng bước một chút, hơi nghiêng đầu, thấp giọng giải thích: “Từ hai tháng trước, thế tử nhận được thư của tiểu thư, đúng lúc lão hầu gia đang ở chỗ thế tử, nhìn thấy bức thư, từ đó về sau liền bị bệnh.”
Tạ Phương Hoa chợt bừng tỉnh, thì ra gia gia nàng bị thư của nàng dọa bị bệnh.
“Thị Thư, ngươi không ở Hải Đường Đình hầu hạ thế tử, sao lại chạy đến đây, ngươi thật là…” Một nữ nhân khoảng 40 tuổi mặc quần áo đầu bếp nữ, từ trong phòng đi ra thấy Thị Thư và một gã sai vặt đen toàn tập thì không khỏi nghi ngờ hỏi.
Thị Thư nhìn chung quanh, thấy trong nhà không có người, nhỏ giọng mở miệng: “Phúc thẩm, vị này chính là…”
“Ồ, ta biết rồi, nghe người của tiền viện nói là người của Võ vệ tướng quân trấn thủ biên cương sai tới để đưa đồ tết cho chúng ta, người đến là một gã sai vặt. Chính là hắn?” Phúc thẩm chặn đứng lời Thị Thư.
Tạ Phương Hoa cười một tiếng, tiến lên từng bước, cung kính nói: “Đúng vậy.”
“Lão Hầu gia vừa mới bảo ta đến tiền viện mời người tới, ngài ấy vừa hỏi, thì ngươi đã tới rồi.” Phúc thẩm cười, đưa tay đẩy rèm ra, cười khanh khách với bên trong: “Lão Hầu gia, người ngài muốn gặp đến rồi.”
“Bảo hắn vào đây.” Bên trong truyền ra thanh âm già nua
Phúc Thẩm ra hiệu cho Tạ Phương Hoa vào trong nhà.
Tạ Phương Hoa sửa sang lại vạt áo một chút, cất bước vào trong phòng.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, hương thuốc xông vào trong mũi. Tạ Phương Hoa bị hun đến đầu hơi choáng váng. Móc ra một cái khăn tay bịt mũi lại, trong phòng vẫn trang trí như lúc nàng rời đi, một lão đầu gầy như que củi nằm ở trên giường hẹp, nếu không phải mặt mày uy nghiêm, thì nàng cơ hồ không nhận ra đây là gia gia bước đi mạnh mẽ uy vũ nét mặt phát sáng như tám năm trước nàng rời đi.
Quả nhiên năm tháng thúc giục người già a.
“Quỳ xuống!” Trung Dũng Hầu giận dữ quát một tiếng.
Tạ Phương Hoa thầm hít một hơi, lão đầu này vẫn không dễ chịu như trước kia. Nàng không để ý đến ông, mà đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ nhất thời thổi tới, thổi bay vài phần mùi thuốc gay mũi, nàng quay thân lại, lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, nhìn lão giả (ông già) vẫn còn nằm trên giường.
“Lời ta nói cháu có nghe không?” Trung Dũng Hầu nét mặt tức giận.
Tạ Phương Hoa thở dài một tiếng, vén tay áo lên, lộ ra hai cánh tay, sau đó khom người vén ống quần lên lộ ra hai đầu gối, tiếp đó lại đứng ở nơi tương đối sáng.
Khuỷu tay trên hai cánh tay có chỗ trầy da nhỏ, nhưng mà vết máu ở đầu gối lại nghiêm trọng hơn hai tay.
Trung Dũng Hầu vốn ngước nửa thân thể, giờ lại ngồi thẳng dậy, lông mày chợt nhíu chặt: “Làm sao vậy?”
Tạ Phương Hoa buông tay áo và ống quần xuống, đi tới trước bàn rót cho mình một chén trà, sau đó ngồi xuống ghế, rồi kể qua loa chuyện xảy ra ở trước Yến Phủ lâu. Dứt lời, ủy khuất nói với Trung Dũng Hầu: “Không phải cháu gái bất hiếu không muốn dập đầu với người, hôm nay thật sự không thể giày vò hai cái đầu gối này nữa, nếu không chắc hai đầu gối cháu sẽ bị phế mất.”
Trung Dũng Hầu nghe vậy giận dữ: “Vậy cháu còn ngơ ngác cái gì? Sao không mau đi gọi thái y?”
“Bộ dạng hôm nay của cháu sao có thể mời thái y? Bại lộ thân phận dù sao cũng không tốt.” Tạ Phương Hoa nói.
Trung Dũng Hầu nhất thời quắc mắt nhìn trừng trừng: “Cháu rời đi tám năm rồi, hôm nay mới biết bại lộ thân phận không tốt sao?”
Tạ Phương Hoa liền nở nụ cười, từ biệt 8 năm, gia gia của nàng vẫn là gia gia của nàng, ca ca của nàng vẫn là ca ca của nàng, tất cả vẫn còn ở đây. Trong lòng bỗng nhiên thả lỏng vài phần, không muốn để cho ông lo lắng: “Gia gia yên tâm, cháu biết chút y thuật, chuyện băng bó không làm khó được cháu, sau đó chúng ta nói chuyện, cháu băng bó đơn giản là được rồi.”
Trung Dũng Hầu nghe vậy, sắc mặt bớt giận, nhưng giọng nói vẫn hơi cứng rắn như cũ: “Đừng coi thân thể không ra gì! Dù sao cháu vẫn là con gái, tương lai phải lập gia đình, để lại sẹo thì làm sao bây giờ?” Dứt lời nói với bên ngoài:
“Phúc thẩm, đem hòm thuốc của ta lại đây.”
Phúc thẩm ở bên ngoài đáp một tiếng, chẳng mấy chốc đã mang hòm thuốc đi vào.
Trung Dũng Hầu bảo bà đưa cho Tạ Phương Hoa.
Phúc thẩm đưa hòm thuốc cho Tạ Phương Hoa, liếc mắt quan sát nàng, bỗng nhiên nở nụ cười nói nhỏ: “Tiểu thư vừa mới về, nô tỳ đã cảm thấy là người, nhưng không dám nhìn bậy, tám năm qua, lão hầu gia và thế tử mỗi ngày đều lo lắng cho người, hôm nay người trở về thì tốt rồi.”
“Mấy năm qua vất vả cho Phúc thẩm phải chăm sóc gia gia.” Tạ Phương Hoa cười cười.
Sắc mặt Phúc thẩm nhu hòa, lắc đầu liên tục, cười lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
Tạ Phương Hoa mở hòm thuốc, tự băng bó cho mình, động tác của nàng thuần thục. Giống như động tác này không làm nghìn lần cũng đã làm trăm lần. Không bao lâu, đã băng bó kỹ.
Trung Dũng Hầu nhìn thấy toàn bộ quá trình, lửa giận trong ngực bỗng nhiên trút hết, đợi nàng băng bó xong thì giọng nói cũng hòa hoãn rất nhiều: “Mấy năm nay, làm sao cháu qua được? Có phải chịu nhiều cực khổ không?”
“Không sao. Gia gia người cũng biết, cháu xâm nhập vào đội ngũ tuyển chọn ẩn vệ của hoàng thất, đã bị mang đi Vô Danh Sơn. Trong núi Vô Danh Sơn như thế nào, không cần cháu nói, gia gia cũng biết mấy phần, không phải là người ngoan độc, cườn giả xuất sắc thì cũng là cá lớn nuốt cá bé. Không muốn chết, chỉ có thể liều mạng học, liều mạng lợi hại hơn người khác. Sau đó đứng hạng nhất, thì người khác không dám chọc, lẫn qua lẫn lại, đấu tới đấu lui, cũng không có nhiều khổ.” Tạ Phương Hoa vân đạm phong khinh nói.
“Cháu là tiểu thư Hầu phủ, cẩm y ngọc thực, kim tôn ngọc quý quý hơn vàng và ngọc bích.
Tạ Phương Hoa cầm ly trà lên, thờ ơ nói: “Gia gia còn nhớ cha mẹ cháu chết như thế nào không? Sao cả người ca ca lại ốm như thế?”
Thân thể Trung Dũng Hầu cứng đờ: “Đương nhiên không quên!”
“Vậy được rồi!” Tạ Phương Hoa thản nhiên nói: “Người là Trung Dũng Hầu, ca ca là thế tử, không có cách nào rời khỏi kinh thành mà không để lại động tĩnh, Có một số việc chỉ có thể để cháu làm, nhất mạch dòng chính của Trung Dũng Hầu phủ chúng ta chỉ có cháu và ca ca. Cháu không thể để cho phủ Trung Dũng Hầu sẽ có ngày biến mất.”
Trung Dũng Hầu nhất thời trầm mặc.
Tạ Phương Hoa không nói thêm gì nữa, bầu không khí trong phòng có chút im ắng.
Hồi lâu, Trung Dũng Hầu than thở một tiếng: “Làm khó cho cháu khi đó mới 7 tuổi đã nhìn rõ thế cục, Trung Dũng Hầu phủ nếu không thể ổn định thế hệ này, thì sẽ ngày càng xuống dốc. những chi thân tộc mỗi ngày chỉ biết tranh đoạt gia sản, đấu đến một mất một còn, nhưng lại không nhìn thấy mối nguy ngoài đại viện nhà cao cửa rộng, từ bé đã cho rằng phủ Trung Dũng Hầu của chúng ta tôn quý. Đáng tiếc mấy trăm năm thế gia, thế hệ này khó khăn lắm lại không tìm ra một người nam nhi một mình tự lập cố gắng, hết lần này đến lần khác cần một nữ hài tử ra bên ngoài chịu khổ để ổn định gia nghiệp trong tương lai.”
“Ca ca thông minh hơn cháu, chỉ là sức khỏe hơi yếu mà thôi, cháu cũng không cao thượng như gia gia nói. Chỉ là phúc sào dưới yên hữu Những quá trứng sẽ sống sót mà không chút do dự.
Trung Dũng Hầu nghẹn lại, trừng mắt nhìn Tạ Phương Hoa hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười hơi kiêu ngạo: “Vì gia nghiệp cũng tốt, vì chính cháu cũng được, chung quy cháu vẫn họ Tạ, cháu gái của ông!”
Mấy năm nay, Tạ Phương Hoa ở Vô Danh Sơn đã dưỡng thành một thói quen xấu: Đó chính là có thể nhìn thấy người khác bị khổ nhưng lại không quen nhìn người khác đắc ý. Vì thế nàng nhìn nét mặt kiêu ngạo của Trung Dũng Hầu nói: “Ngày mai, gia gia theo cháu vào cung một chuyến.”
“Cháu vừa mới trở về, tiến cung làm gì?” Trung Dũng Hầu quả nhiên thu hồi ý cười.
Tạ Phương Hoa từ trong lòng ngực lấy ra một phong mật hàm, run lên, giải thích: “Thân phận của cháu, hôm nay là Vương Ngân trại lính Mạc Bắc, phụng lệnh của Võ Vệ tướng quân, ngoài sáng là tới đưa đồ tết cho phủ Trung Dũng Hầu, sau lưng là thoát khỏi sự kiểm soát của trạm dịch bộ binh, tiến cung bái kiến hoàng thượng, trình cho hoàng thượng một phong mật hàm.”
“Mật hàm gì?” Trung Dũng Hầu có một loại dự cảm xấu.
Dáng tươi cười của Tạ Phương Hoa nhàn nhạt, ăn ngay nói thật: “Vô Danh Sơn bị thiên lôi phá hủy, thế núi sụp đổ. Vô Danh Sơn ở Mạc Bắc, đương nhiên là do Võ Vệ tướng quân trấn thủ biên cương phát hiện trước, đây là chuyện thiên đại, Võ Vệ tướng quân không dám trắng trợn tuyên dương, chỉ có thể trình mật hàm lên, xin ý chỉ của hoàng thượng.”
Trung Dũng Hầu nghe vậy vọt đứng lên, tay run rẩy chỉ vào Tạ Phương Hoa nhưng một chữ cũng không nói ra được.
/11
|