A Tu, ta biết rõ chuyện này mới nghe, có thể muội không cách nào tiếp nhận được. Nhưng có bỏ mới có thể nhận lại... Chúng ta hôm nay chính là bỏ đi, để ngày sau đạt được nhiều nữa.... Mong muội hiểu cho ta.
Lữ Tu gật đầu...
Đang lúc nàng muốn mở miệng, lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ổn.
-A Khám, mẹ ủng hộ con!
Lời còn chưa dứt, Khám phu nhân được Lưu Cự nâng đỡ, đi đến. Nụ cười hài lòng vui mừng toát lên trên gương mặt bà.
-Từ trước cho tới nay, mẹ một mực lo lắng. Lo lắng hai năm qua con mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Lo lắng con bởi vì chút phong quang nhất thời mà chìm đắm trong đó, buông mình phóng đãng. Hôm nay nghe con nói những lời này. Mẹ vô cùng vui mừng. Con ta đã hiểu được sống ở đời gian nan khổ cực, đã hiểu được đạo lý nhìn xa trông rộng. Nếu cha con còn sống, nhất định cũng rất vui mừng và hãnh diện vì con. Có bỏ mới có được... A Khám, nói rất hay, nói rất hay!
Lưu Cự cũng toét miệng cười ha ha một tiếng,
-Đệ đệ, ta cũng ủng hộ đệ. Ai dám động đến đệ, ta xé y ra từng mảnh nhỏ.
Lưu Khám cùng Lữ Tu đứng dậy, đồng thời kêu lên:
- Mẹ.
Khi nghe được những lời Khám phu nhân nói, trong nội tâm Lưu Khám không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Hắn nhẹ nhàng gật đầu,
-Mẫu thân, người yên tâm... Hài nhi tuyệt đối sẽ không vì đắc ý mà ngủ mê, chắc chắn như vậy.
- Ba Thục, mẹ cũng từng nghe nhắc đến. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Khám phu nhân trầm giọng nói:
-Nếu thật như như lời con nói là có loạn thế xuất hiện, chỗ đó có thể là một cái lựa chọn không tồi để đi. Lúc mẹ còn trẻ, từng nghe người ta kể câu chuyện thỏ khôn đào ba hang. Hôm nay ngẫm lại, A Khám phòng ngừa chu đáo, có thể sử dụng kế này, cũng không mất gì quá đáng.
Ba Quận có thể là cái hang thứ nhất, Lâu thương chính là gốc rễ của con. Về phần huyện Bái... Nói thật, bất kể là con, hay là ai trong nhà, tại đó căn cơ đều không vững chắc lắm, chẳng thà tìm một địa điểm khác thì tốt hơn đấy, với tư cách đi lập nghiệp ở vùng đất mới thì dễ dàng hơn nhiều. Đông Môn Khuyết là đất Chử Hải, mẹ vốn không đồng ý. Tuy nhiên khi nghe những lời vừa rồi của con, cũng có thể xem đó là một con đường để thành lập căn cơ. Chỗ đó khá vắng vẻ, chỉ sợ là rất khó thuận mắt người khác, con nên tự mình làm đi.
Trong đại đa số thời điểm, Khám phu nhân cho Lưu Khám cảm giác, là một lão phu nhân chỉ biết tuân theo những khuôn phép lạc hậu. Nhưng tại thời khắc này, Khám phu nhân đang chậm rãi phân tích, đã chỉ điểm rất nhiều vấn đề, khiến cho Lưu Khám, Lữ Tu không thể không thay đổi cách nhìn về bà.
Khám phu nhân cười nói:
- Con không phải nhìn mẹ như vậy. Năm đó trước khi gả cho phụ thân con, mẹ cũng là tài nữ thành Lạc Dương, từng đọc không ít sách, từng nghe không ít chuyện.
Nói chuyện, khuôn mặt già của bà hơi đỏ lên.
Lưu Khám nhìn Lữ Tu một cái, sau đó nói:
-A Tu, muội đi nói cho Thích Thi biết, rồi sai hắn đi suốt đêm quay lại huyện Bái, gặp Thẩm Thực Kỳ về sau, lại để cho Kỳ ca cùng Vô Thương lập tức khởi hành đi khỏi huyện Bái, đến huyện Đàm hội họp cùng ta... Ừ, Thích Thi cũng phải cùng đi huyện Đàm đấy.
Lữ Tu gật gật đầu, Lưu Cự cũng mù mờ gật đầu, rồi theo Lữ Tu cùng đi ra ngoài rồi.
-Tiểu Trư, nhớ kỹ cho ta. Sau khi đến huyện Bái, không cho phép đệ về nhà, không cho phép tiếp xúc với luất luận kẻ nào, nếu gặp Thẩm Thực Kỳ, lập tức đi theo bọn hắn ngay. Chuyện hôm nay đệ nghe được, không cho phép nói cho bất kỳ ai. Nếu để cho ta nghe được nửa điểm phong thanh, bất kể là có phải đệ nói hay không. Ta cũng sẽ không tha cho đệ, hiểu chưa?
/16
|