Kure-nai

Chương 315: Theo giá (7)

/16


Trữ La Sơn ở phía Nam Chư Kỵ, phong cảnh tú mỹ tuyệt luân, vốn thuộc cai quản của nước Cổ Việt, các tiên dân cư trú ở đó không có tiếng tăm gì, tận đến một ngày, từ trong núi đi ra hai cô nương mỹ lệ, từ đó về sau mà hậu thế nghe tiếng. Thi Di Quang, Trịnh Đán! Hai nữ tử giặt bông tay trói gà không chặt này vô cùng mỹ lệ, bị bắt làm quân cờ đưa đến nước Ngô. Nước Việt bởi vậy mà phục hưng, nhưng Thi Di Quang và Trịnh Đán lại trở thành cái tên "Hồng nhan họa thủy".

Số phận của một quốc gia bị hai nữ tử yếu đuối gánh trên vai, quốc gia này còn hy vọng gì nữa?

Thế nhân chỉ nhớ rõ Phạm Lãi kỳ mưu, Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nhưng với sự nỗ lực của hai người Thi Di Quang và Trịnh Đán thì lại cố tình quên đi. Thậm chí, không ai biết kết cục của Thi Di Quang và Trịnh Đán như thế nào. Thi Di Quang còn đỡ, bởi có tên là Tây Thi nên thế nhân còn biết tới, nhưng Trịnh Đán thì sao? Người biết nàng rất ít. Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Phù Sai chết, Câu Tiễn phục quốc, đương lúc toàn bộ nước Cổ Việt đều chìm đắm trong niềm hân hoan, thì bách tính Trữ La Sơn chỉ nhớ Thi Di Quang. Có thể người Cổ Việt vô thức muốn quên đi là đã dựa vào thân thể hai nữ nhân để phục khởi nước Cổ Việt, vì vậy mà ra sức làm phai mờ tên tuổi của Tây Thi và Trịnh Đán. Thậm chí còn tự tạo ra giai thoại Phạm Lãi nắm tay mỹ nhân đi du thuyền Tây Hồ, đủ để người khác chế nhạo.

Tiên dân môn Trữ La Sơn không nhớ được tên của Tây Thi và Trịnh Đán, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho họ được, họ dùng một phương thức khác để tưởng nhớ hai nữ nhân này. Vì vậy, có Hoán sa khê thì có Hoán sa lễ vào mùng sáu tháng ba, cùng nhau kể lại truyền thuyết về hai nữ hoán sa mỹ lệ.

Trong mắt người trưởng thành, đó chỉ là một câu chuyện cũ đầy hoang đường, nhưng trong lòng thiếu nữ đang kể chuyện thì lại có sức hấp dẫn khôn cùng.

Mùng sáu tháng ba, lễ Hàn thực!

Đây là phong tục Tam Tấn, là phong tục Giang Bắc, không liên quan gì đến Trữ La Sơn, vào ngày này, Trữ La Sơn chỉ nhớ chiêu hồn Thi Di Quang bên Hoán sa khê. Đã qua giờ Thìn, Trữ La Sơn giữa tháng hai ngập trong màu xanh mướt đầy xuân sắc, giờ Dần, trong núi tỏa sương mù như ngàn tơ, phủ lên Trữ La Sơn một tầng lụa mỏng. Tới giờ mão, sương khói dày đặc, cả tòa núi bao trong sương mù dày đặc như ẩn như hiện, tựa như là hồi tưởng, lại tựa như là kỷ niệm, thương cảm, nức nở...Từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi trong khoảng thời gian một chén trà đến giờ thìn thì ngừng, sương khói dần tan đi, nhưng vẫn như sợi tơ bay lơ lửng tại khe núi.

Doanh Quả hứng trí thúc ngựa lao đi.

Bên cạnh nàng, Hồ Hợi trừng đôi mắt đen tròn quan sát mọi nơi, thỉnh thoảng bị cảnh sắc mỹ lệ tại Trữ La Sơn này làm cho cảm thán khen ngợi.

- Tiểu Cáp!

- Có ty chức!

Theo tiếng gọi của Doanh Quả, trong hơn mười tùy tùng đi theo sau có một người giục ngựa tiến đến vượt qua Doanh Quả. Nhưng ngay khi nửa thân chiến mã đến ngay sát sau Doanh Quả thì ghìm chiến mã lại.

Thanh niên trên ngựa khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, da trắng nõn hơn người bình thường, ngũ quan thanh tú, chỉ có hốc mắt sâu hơn, mũi cao thẳng có nét của người Khương, dáng người cao lớn, cũng rất khôi ngô, cưỡi trên con ngựa cao tám xích, cánh tay thon dài. Gã hơi hạ thấp người:

- Công chúa, có gì phân phó?

- Tên đại ngốc kia có đi theo sau không?

Thanh niên đầu tiên là ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía sau, thoáng bất đắc dĩ gật đầu.

- Khởi bẩm công chúa, tiểu tử kia vẫn còn theo sau.


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status