Vương Ly nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau một lát, lão đột nhiên cụt hứng thở dài. Nếu như vậy, chẳng phải nói rõ Mông Điềm cao minh gấp trăm lần so với lão sao? Nói cách khác, trong lúc hỗn loạn, tất cả những quyết định của Vương Ly lão đều nằm trong sự khống chế của Mông Điềm. Mông Điềm ơi Mông Điềm, ngươi thực sự là có chết cũng vẫn muốn đối địch với ta… Nhưng ngươi cho là ngươi có thể thực hiện được sao?
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, binh mã một đường từ hướng tây Cửu Nguyên, Nghi Lương, Hà Âm tới tây An Dương, toàn bộ ở trạng thái lâm chiến. Ven đường thiết lập các trạm kiểm soát, nếu không có ấn tín quan điệp, bất kỳ kẻ nào đều không thể đi qua. Người nào không tuân lệnh, giết không cần hỏi. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Vâng!
Thân binh vội vã đi truyền lệnh.
Còn Vương Ly chậm rãi đi tới cửa đại sảnh, nhìn thi thể của Mông Điềm bên trong, hai tay nắm chặt.
Chiến trận, có lẽ là Mông Điềm ngươi thực sự rất lợi hại….
Thế nhưng ngươi cũng biết thủ đoạn của Thừa tướng? Ngươi lấy tính mệnh của mình để bảo hộ Đại công tử rời đi, không biết chính ngươi đã rơi vào tính toán của Thừa tướng. Chết sớm một ngày, muộn một ngày cũng khác nhau, làm sao lại khổ như thế?
Lúc Phủ Thượng tướng quân đốt lửa, đám người Lưu Khám vừa từ một tòa phế khí ở thành tây đi ra, cách cửa tây khoảng mấy trăm bước mà thôi. Lúc lửa cháy to nhất, quân coi cửa thành đều bị điều đi. Canh giữ cửa tây thành chỉ còn lại hơn mười tên tốt. Đám người Lưu Khám tất cả đều cưỡi ngựa bay nhanh, lúc mấy tên tốt còn chưa kịp phản ứng thìđã vọt tới trước mặt. Hai mươi sáu người, hai mươi bốn con ngựa, giống như hổ cuồng, chém sạch sẽ mấy tên tốt.
Thuận lợi chạy ra khỏi cửa thành, đám người Lưu Khám không dừng lại, chạy thẳng theo hướng Phú Bình. Khoảng chừng giữa trưa bọn họ mới dừng bước, nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này Phù Tô tỉnh lại, khẽ gọi tên Mông Điềm.
- Thượng tướng quân ở đâu, Thượng tướng quân ở đâu?
- Ca ca, ta là Quả nhi, ta là Quả nhi …
Doanh Quả liên thanh kêu gào, gọi Lưu Khám tới:
- Quân hầu, hoàng huynh ta tỉnh rồi.
Lưu Khám vội vã bước tới bên người Phù Tô, đưa tay thử xem nhiệt độ trên người Phù Tô, khá nóng rực.
- Đại công tử, ta là Lưu Khám!
- Là Qquân hầu a!
Tinh thần Phù Tô có chút uể oải, cầm tay Lưu Khám, thấp giọng hỏi:
- Quân hầu, chúng ta đang ở nơi nào?
Thượng tướng quân đang ở chỗ nào?
Lưu Khám thực sự không biết có nên nói hết mọi chuyện của Mông Điềm cho Phù Tô hay không.
Hắn do dự một chút, cuối cùng quyết định đem chân tướng nói cho Phù Tô. Dù sao chuyện như thế này cũng không thể giấu giếm lâu, giấu càng lâu đối với Phù Tô đả kích lại càng lớn.
- Đại công tử, chúng ta hiện tại đang ở ngoài thành Cửu Nguyên, đi về phía tây. Lúc trời tối thì có thể đến huyện Hà Âm.
Thượng tướng quân y… Đại công tử, ngươi ngàn vạn lần phải chịu đựng, Thượng tướng quân vì yểm hộ chúng ta thoát khỏi thành Cửu Nguyên, chỉ sợ đã chết rồi!
Phù Tô ngẩn ra, buông cánh tay đang ôm Lưu Khám, trên mặt ửng đỏ.
- Thượng tướng quân y, y, y…Làm sao vậy?
- Ca ca, Thượng tướng quân đi rồi!
- A a a, đau chết ta…
Phù Tô nhịn không được kêu to một tiếng, miệng vết thương vỡ toang, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ quần áo y. Mà Phù Tô tựa hồ không còn cảm giác, nhịn không được hu hu khóc:
- Đều là ta hại Thượng tướng quân, đều là ta hại Thượng tướng quân… Nếu không phải ban đầu ta giữ lại Vương Ly ở Cửu Nguyên, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này?
Kỳ thực, hồi trước Mông Điềm từng có ý để cho Vương Ly đến quận Vân Trung.
Nhưng Phù Tô cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng thì cự tuyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, y muốn có một người ở lại quận Cửu Nguyên để chế hành Mông Điềm. Dù sao, tuy rằng Phù Tô tín nhiệm Mông Điềm, nhưng không hi vọng Mông Điềm có thế lực quá lớn trong quân, tạo thành cục diện không thể khống chế được.
Mà người duy nhất có thể chế ước Mông Điềm, cũng chỉ có Vương Ly.
Nhưng không nghĩ tới, chính là tư tâm của y lúc đó, đã tạo nên tai nạn hôm nay.
Phù Tô tự trách không ngớt, rất nhanh lại lâm vào hôn mê. Lưu Khám để Doanh Quả hỗ trợ, bỏ những băng vải bọc trên người Phù Tô, lại từ bọc hành lý lấy ra một cuộn băng vải đã xử lý, dùng thảo dược đắp lên vết thương, lại dùng băng vải buộc chặt lại, lúc này rốt cuộc mới thở phào một tiếng.
- Tiểu công chúa, từ nơi này đến Phú Bình, đường xá xa xôi, xóc nảy… tình hình của Đại công tử lúc này, thực sự không thích hợp lặn lội đường xa a.
Lúc này Doanh Quả đã không còn non nớt trước kia.
Nàng nói khẽ:
- Quân hầu, Mông thúc thúc đã nói chúng ta phải nhanh chóng tới Phú Bình, hội hợp tại một chỗ cùng Bình hầu. Ta cũng biết thương thế của ca ca không thích hợp lặn lội đường xa, nhưng hiện tại chúng ta không còn cách nào khác, mong Quân hầu cố gắng nhiều hơn.
Lưu Khám vò đầu bứt tai.
Suy nghĩ một chút, hắn tìm Cáp Vô Lương, thấp giọng phân phó vài câu, Cáp Vô Lương xoay người rời đi.
- Tiểu công chúa, cưỡi ngựa khẳng định là không thể rồi, ta để Tiểu Cáp nghĩ cách tìm ở gần đây một chiếc xe ngựa, sau đó chúng ta che chở Đại công tử đi.
Ban ngày mà nói, sợ là không tiện hành tẩu, chúng ta đợi trời tối hãy đi.
Đường thẳng cũng không thể đi, khẳng định Vương Ly sẽ phái người thiết lập các trạm kiểm soát trên đường… cho nên chúng ta chỉ có đi đường nhỏ mới được. Nhưng như vậy, khả năng chúng ta sẽ bị chậm một chút thời gian. Như vậy đi, ta phái người đi tới trước Phú Bình, thỉnh cầu phía Bình hầu tiếp ứng cho ta.
Chúng ta hai bút cùng vẽ, ngươi xem thế nào?
- Như Quân hầu phân phó!
Cứ như vậy, chờ Cáp Vô Lương tìm được xe ngựa, đám người Lưu Khám nâng Phù Tô vào trong xe, để Doanh Quả ở trên xe nghỉ ngơi, Đồ Đồ đánh xe, Cáp Vô Lương và Lưu Tín phụ trách hộ vệ. Còn Lưu Khám mang theo tám gã Lâu Phiền kỵ binh của mình, đi ven đường mở đường. Về phần xe ngựa này tìm bằng cách nào? Cáp Vô Lương dùng thủ đoạn gì? Lưu Khám đều tạm thời bỏ qua.
Lúc trời tối, đoàn người bắt đầu tiến vào đường nhỏ, đúng như Lưu Khám suy đoán, đường thông từ Cửu Nguyên đến phía Bắc, đã thiết lập các trạm kiểm soát.
Vương Ly lấy hổ phù điều động binh mã Cửu Nguyên, ven đường truy tìm dấu vết của Lưu Khám. Cũng may đám người Lưu Khám cẩn thận, không để lại đầu mối.
Nhưng mà, phiền phức thực sự lại xuất hiện giữa lúc không để ý.
Đám người Lưu Khám đi qua sườn núi Hàng Cẩm, vết thương của Phù Tô bị nhiễm trùng, nên sốt cao.
Trước kia có lang trung xử lý vết thương của Phù Tô, nhưng chung quy thiếu triệt để.
Sau đó bôn ba một đường, vết thương bị vỡ, điều kiện của Lưu Khám lại hạn chế, tuy rằng tinh thông thuật băng bó, nhưng cũng chỉ có thể xử lý qua loa. Thân thể vốn không tốt, trong lòng lại chất chứa uất ức, đồ ăn lại qua loa ứng phó, thương thế Phù Tô lại càng nặng thêm.
Sốt cao không lùi, bắt đầu nói mê sảng.
Lúc thì bỗng nhiên kêu to tên của Thủy Hoàng Đế, bỗng nhiên lại mắng Hồ Hợi, Triệu Cao, rồi chợt lại thấp giọng khóc, nhắc tới tên của một nữ nhân.
Đó là tên của mẫu thân Phù Tô.
Lúc này chính là lúc Phù Tô mềm yếu nhất.
- Quân hầu, cứ như thế này tiếp, sợ là không được!
Cáp Vô Lương nhịn không được thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình của ĐĐại công tử, thật không tốt lắm.
Lưu Khám sao lại không biết cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Nhưng hắn cũng không có cách nào a…
- Quân hầu, ta nhớ lúc chúng ta ở Dương Thảo câu, bên kia có một thị trấn, nói không chừng sẽ có lang trung ở đó. Nếu thực sự không được chúng ta cướp một tên lang trung đến đây? Thuận tiện cũng có thể đoạt một ít thảo dược, nói không chừng sẽ có lợi đối với Đại công tử.
Dương Thảo câu?
Thật ra Lưu Khám cũng có một chút ấn tượng, nhưng lúc đó nóng lòng chạy đi, không có quá lưu ý. Nơi đó tựa hồ có một thị trấn, hơn nữa cách nơi này cũng không xa. Hiện tại nếu chạy trở lại, nếu tất cả thuận lợi, trước hừng đông là có thể quay trở về.
Nhưng nếu như vậy sợ sẽ bị bại lộ hành tung mất.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phù Tô, không khỏi nhẹ nhàng dậm chân. Nếu như Phù Tô thực xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì giấu giếm hành tung cũng không khác gì lấy giỏ trúc múc nước. Bảo trụ tính mệnh của Phù Tô lúc này mới là việc quan trọng nhất. Nếu thực sự bại lộ hành tung, cùng lắm thì mở một đường máu mà di ra. Nghĩ tới đây, Lưu Khám hít sâu một hơi, gật đầu, rốt cuộc đồng ý với chủ ý của Cáp Vô Lương.
Hắn nói với Doanh Quả việc này, Doanh Quả cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
- Nhị thúc, cháu đi cùng thúc!
Lưu Tín tiến lên, nhìn Lưu Khám nói.
- Tín, ngươi ở lại bảo hộ Tiểu công chúa.
Lưu Khám cự tuyệt thỉnh cầu của Lưu Tín. Theo hắn nhìn thấy, bảo hộ Tiểu công chúa cũng vô cùng quan trọng.
Cáp Vô Lương tuy rằng trung thành, nhưng nếu luận võ nghệ lại kém Lưu Tín rất nhiều.
- Tín, ở nguyên chỗ này chờ ta trở về. Chuyện này kết thúc… chúng ta cùng nhau về nhà.
Lưu Tín cắn môi, gật đầu thật mạnh. Cậu kéo theo lang nha bổng, đi sang một bên ngồi xuống. Đồ Đồ chuẩn bị binh khí, thay áo giáp, cùng Lưu Khám phi thân lên ngựa, mang theo tám gã Lâu Phiền kỵ quân, nhanh như chớp, dọc theo đường quay lại.
Lúc này, trời đã tối.
Mây đen phía xa bắt đầu đùn lên, hướng về bên này cuồn cuộn mà đến.
Nổi gió rồi!
Lưu Khám vô thức nắm chặt Xích kỳ, ngẩng đầu quan sát sắc trời, thầm nói: rõ ràng, là gió thổi mưa giông trước cơn bão…
/16
|