Lúc này quân Sở còn ý chí nữa sao?
Trần Anh hô gọi như thế nào, cũng không thể khiến quân Sở lay động. Người Sở là loại người dũng mãnh vô địch khi gặp được tình thế thuận lợi, nhưng khi lâm vào nghịch cảnh lại không hề có đấu chí, vào đúng lúc này bọn họ lộ ra tật xấu là điều không cần bàn cãi. Đối với tiếng quát của Trần Anh cũng thờ ơ không động lòng, trên mặt mỗi người đều toát lên vẻ hoang mang lo sợ, có người ngay cảbinh khí cũng cầm không nỗi.
Đám người Lưu Khám, Quán Anh cười ha ha.
Sắc mặt của Trần Anh đỏ lừ, hung tợn nhìn Lưu Khám.
Hắn đột nhiên giơ cao trường kiếm, thúc chiến mã dưới háng, lớn tiếng hô:
- Tần cẩu, ta và ngươi không thể cùng đường, thề không chết thì không thôi. Hôm nay cho dù phải chết trận ở chỗ này, ta cũng tuyệt không hối hận.
Lưu Khám cười lạnh, hai chân thúc mạnh khiến Xích Thố dưới háng ngửa mặt lên trời hống lên một tiếng, rồi nhanh như chớp giật, lao về phía quân địch.
Quán Anh và Lưu Khám tương giao đã nhiều năm, vì thế rất hiểu ý nghĩ của Lưu Khám. Y giơ cây đại kích lên cao, quát một tiếng nói chói tai:
- Lão Bi doanh, xung phong!
Kỵ quân Lâu thương đồng thanh reo hò, vung giáo dài, thúc ngựa cùng nhau xung kích. Trường giáo sắc bén, xuyên qua lồng ngực quân Sở, tiếng vang trầm nặng kèm theo tiếng kêu rên thê thảm của quân Sở, ở trong khe núi vang vọng liên tục. Bồng, bồng, tiếng đâm liên tục vang lên, cho dù trường giáo có cứng rắn hơn nữa cũng không chịu nổi loại lực đạo hung lực đạo này. Sau khi giết chết bốn năm người, rất nhiều trường giáo đã bị gãy.
Nhưng những kỵ quân này không chút kinh hoảng, nhanh chóng vứt bỏ trường giáo, rút trường đao sáng loáng từ bên hông ra. Loại trường đao này cũng do Thiết Lư Lâu thương chế tạo ra, dài khoảng bốn thước, lưỡi đao sắc bén, thích hợp cho việc chặt chém. Chuôi đao dùng vải thô quấn quanh, có thể phòng ngừa chuyện bị nhiễm máu tươi khiến tay trơn tuột. Tên gọi là Hoán Thủ Đao, cũng là nhóm binh khí đầu tiên Thiết Lư chế tạo, hôm nay đã xuất hiện trên chiến.
Lưỡi Hoán Thủ Đao lập lòe, đi qua nơi đâu, máu thịt văng tung tóe tới đó.
Còn Trần Anh và Lưu Khám đối mặt với nhau, Trần Anh không nói hai lời, ngồi trên ngựa cầm kiếm đâm tới.
Lưu Khám khẽ mỉm cười, xích kỳ trong tay xoay chuyển, chặn ngang trường kiếm,
- Quân sư nếu tự mình đưa tiễn, sao ngay cả một chén rượu cũng không cần, đi vội vã như vậy? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, người khác lại nói Lưu Khám ta không hiểu lễ nghi... Theo ta đi Bành thành làm khách đi!
Nói xong, hai con ngựa phi nhanh, tay trái Lưu Khám thu xích kì lại, tay phải nhanh chóng vươn ra, tóm lấy đai lưng Trần Anh.
Một vai bị bóp mạnh, Trần Anh bống thé lên một tiếng đầy kinh hãi, cả người bị nhấc bổng lên khỏi chiến mã. Lưu Khám xoay ngang người Trần Anh đặt lên trên lưng ngựa, tay trái giơ lên, dùng chuôi xích kỳ, đập vào đầu Trần Anh. Ngay lập tức, Trần Anh hôn mê bất tỉnh, không biết trời đất gì nữa.
Lưu Khám quay đầu ngựa.
- Lão Quán, trở về!
Quán Anh gật đầu, ra lệnh cho kỵ quân cấp tốc theo Lưu Khám rút về phía ngã rẽ tại Đường Hà.
Khoảng chừng hơn nửa giờ, Hạng Vũ mới dẫn kỵ binh chạy tới khe núi, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là tử thi...
- Quân sư ở đâu?
Hạng Vũ nắm lấy một tên binh sĩ may mắn sống sót, lớn tiếng hỏi dò.
- Quân sư, quân sư bị Tần cẩu bắt đi rồi!
- Vậy Tiêu Công Giác đâu?
-Tiêu Công Giác tướng quân... bị Lưu Cự chém chết...
- A nha nha!
Hạng Vũ ở trên ngựa tức giận đến mức phát điên liên tục hét hỏi,
- Binh mã đâu hết rồi? Quân lính của Tiêu Công Giác, đi tới nơi nào rồi?
- Thiếu tướng quân, Tần cẩu mai phục ở ngã rẽ tại Đường Hà, dẫn lửa đốt cỏ lau. Toàn quân bị thương vong nặng nề, sau đó lại bị tần Cẩu Tử liên tục chặn đường, hầu như toàn quân bị diệt... Chỉ còn lại mấy người chúng ta, những người khác không rõ sống chết ra sao!
Đầu Hạng Vũ ù ù một tiếng, suýt nữa ngã khỏi ngựa.
Đó là bảy, tám ngàn nhân mã đấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế mà chỉ còn lại đám tàn binh bại tướng trước mắt này sao? Chỉ có điều, trong lòng y cũng có chút đắc ý, tên Trần Anh kia cả ngày luôn nói phải thật thận trọng, thận trọng để giảm thiểu tổn thất, kết quả cũng hao binh tổn tướng? Hơn nữa ngay cả người cũng bị bắt đi, thử hỏi sau này còn có tư cách gì hung hăng giảng đạo trước mặt ta!
Cái ý nghĩ quái dị này nảy sinh khiến cho Hạng Vũ sợ hết hồn.
- Lập tức chạy tới ngã ba Đường Hà, giải cứu quân sư! Mặc dù Trần Anh không nghe quân lệnh, kết bè kết đảng trong quân. Nhưng, dù thế nào đi nữa, từ khi y gia nhập tới nay, cũng một mực trung thành, thay ta giải quyết rất nhiều phiền phức. Bây giờ, y rơi vào trong tay Lưu Khám, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Ta dù thế nào đi nữa cũng phải nghĩ cách cứu y trở về.
Nhưng khi Hạng Vũ đi tới ngã ba Đường Hà, chỉ thấy nơi đó đã là biển lửa, bốc cháy hừng hực.
Lửa lớn chiếu sáng khiến mặt sông trở thành một màu đỏ lừ, thoáng liếc nhìn, ngay cả hình bóng một gã quân Tần cũng không có...
Sau khi Lưu Khám thốnglĩnh quân đội đi đến ngã ba Đường Hà, vòng qua cỏ lau, hội họp với quân đội của Lý Thành.
Hơn trăm chiếc thuyền nhỏ, phân thành mấy chuyến, rất nhanh đã đưa đám người Lưu Khám đến Tuy Thủy, sau đó ở bờ bên kia, lại dùng lửa lớn để thiêu huỷ thuyền.
Quân Sở đạt được Lâu thương, sẽ xuất hiện kết quả gì?
Lưu Khám cũng lười đi để ý tới. Y dẫn dắt binh mã, phong trần mệt mỏi, đi cả ngày lẫn đêm, rất nhanh đã đuổi tới đoàn xe đi phía trước, đoàn tụ với Khám lão phu nhân. Sau đó, binh mã tiếp tục tiến lên, sau mười ngày ăn gió nằm sương, rốt cục cũng đến Bành thành.
Lúc này, toàn bộ người của Lâu thương, đã bắt đầu từ Bành thành đi về huyện Bái, sau khi nghỉ ngơi một hồi, đoàn người cấp tốc xuyên qua đầm Chiêu Dương, hướng về phía Cự Dã. Thời điểm Lưu Khám đến Bành thành, đoàn người Lâu Thương đã dời đi được hai phần ba.
Lữ Thích Chi và Lục Giả dẫn mọi người ra khỏi thành nghênh tiếp, mấy người gặp lại, lại không khỏi thở dài thở ngắn một phen.
Mười năm cơ nghiệp, cứ như thế mà vứt bỏ...
Tâm tình của mấy người Lục Giả còn đỡ hơn chút ít, nhưng còn đám người Lữ Thích Chi, không khỏi chua xót trong lòng. Nhưng ai cũng biết rõ, Lưu Khám làm như vậy cũng không sai. Hôm nay nhường lại Lâu Thương, chẳng qua chỉ là vì tương lai thôi mà.
- Tiểu Trư, đệ gầy đi nhiều, khí sắc cũng kém kém nhiều.
Lưu Khám ôm vai Lữ Thích Chi, ghé sát lỗ tai y thấp giọng nói:
- Ta biết trong lòng đệ không thoải mái, nhưng cũng đừng để bụng. Tỷ phu cam đoan với đệ, sẽ có một ngày chúng ta đánh về Lâu Thương, ta sẽ để cho đệ là người đầu tiên xông vào trong thành Lâu Thương...
Lữ Thích Chi mạnh mẽ gật đầu, miệng cười cười.
- Được rồi, ta biết trải qua mấy ngày nay, đệ rất khổ cực.
Hiện tại ta đến rồi, đệ nên tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt. Sau mười ngày, ta còn có việc trọng yếu giao cho đệ làm. Nếu người suy sụp, cũng đừng trách ta chuyển công lao tặng cho người khác. Đi xem xem tỷ tỷ của đệ, và cha mẹ đệ thế nào. Dù như thế nào đi nữa... chung quy thì bọn họ vẫn là cha mẹ của đệ.
Vợ chồng Lữ Văn và đám người Lão phu nhân là nhóm xuất phát cuối cùng. Sau khi phát sinh sự tình của Lữ Trạch, Lữ Thích Chi đã không nói chuyện với lão phu thê này nữa rồi.
Đôi vợ chồng này, tuy nhãn lực linh hoạt, nhưng mặc kệ thế nào, chung quy khó thành cha mẹ hoàn hảo. Những ngày cuối cùng ở Lâu thương, Lưu Khám nghe Lữ Tu nói, hai người thường xuyên nhớ tới Lữ Thích Chi. Dù sao, hai vợ chồng họ chung gối bao lâu nay, bây giờ chỉ còn dư lại một đứa con trai này.
Lữ Thích Chi không nghe lời của người khác, thế nhưng rất nghe lời Lưu Khám.
Y gật đầu, rồi như nhớ ra cái gì đó, kéo Lưu Khám đến một bên, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, quãng thời gian trước Chu Thị có phái người lại đây, hỏi dò chúng ta lúc nào rút khỏi quận Tứ Thủy, y đưa tới không ít đồ vật, trong đó còn có hai mươi nữ nhân.
- Nữ nhân?
Lữ Thích Chi cười khà khà,
- Tất cả đều là mỹ nữ của Ngô Việt, nhìn rất hứng thú. Đệ còn chưa nói cho nhị tỷ biết... Mấy ngày qua chúng ta bỏ chạy, những cô gái này, tỷ phu xem, nên xử trí như thế nào cho phải?
- Chu Tthị này đúng là...
Lưu Khám thở dài một hơi.
- Chuyện này xem ra không phải y tặng lễ vật cho ta, mà là mang phiền phức tới cho ta! Hiện tại ta nào có tâm tình để suy nghĩ chuyện này... Như vậy đi, đệ mang chuyện này nói cho nhị tỷ biết, nói nói ta muốn lưu lại hai cô nương, để trên đường đi có thể chăm sóc cho mẹ ta. Uhm, lại lưu lại bốn nữ nhân, đưa đến chỗ cha mẹ đệ, bọn họ cũng đã nhiều tuổi rồi, lặn lội đường xa, cũng cần mấy người cẩn thận chăm sóc mới được. Những nữ tử khác, thực sự không thể sắp xếp được nữa...
Đệ hãy chọn một người vợ... Dù sao đệ cũng đã lớn rồi.
Câu nói này lập tức thời khiến Lữ Thích Chi đỏ mặt.
Lưu Khám cười ha ha, cất bước đi phủ nha phòng khách của phủ nha.
Đám người Tào Tham, Lục Giả, Thúc Tôn Thông, Giả Thiệu đang chờ hắn. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Giả Thiệu lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Khám:
- Quân hầu, Ba Thục gởi thư tới.
- Ủa? Đã liên lạc với Ba Thục rồi sao?
Giả Thiệu khẽ mỉm cười,
- Đã liên lạc rồi, chỉ có điều chủng ta tổn thất không ít mật thám. Phiên quân Ngô Nhuế đóng chiếm chỗ then chốt trên Đại Giang, đánh hạ quận Trường Sa. Thuộc hạ liên tục phái ramười ba mật thám, cũng không thể giúp bọn họ đột phá được phòng tuyến Đại Giang. Sau đó, phải mua chuộc nhi tử Ngô Nhuế, lúc này mới thuận lợi tiến vào Ba Thục... Bây giờ, Mạn tiểu thư đã công phá được huyện Ba, bức bách Tần gia phải cố thủ một vùng.
Đường Lệ quân sư đưa binh xuôi nam, chiếm lĩnh nước Cung Đô, dùng đường rộng năm thước làm ranh giới phân chia với nước Dạ Lang..
Mạn tiểu thư phái người nói nếu Quân hầu lấy được Hà Nam, hi vọng ngài có thể mau chóng lập ra một thông lộ nối thẳng đến Ba Thục.
Quả thực Hà Nam cách xa Ba Thục, đường xá lại gian nguy, nếu như không có một thông lộ ổn định, thực sự là chuyện phiền phức...
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Chuyện này trước tiên hãy thư thả chút thời gian nữa, chờ tới khi chúng ta chiếm được quận Cửu Nguyên, rồi hãy tính sau. Giả Thiệu, ngươi hãy nghĩ cách liên hệ với Ba Thục, để Đường Lệ nhanh chóng nam tiến, trước khi Quan Trung bị công phá, cần phải quản lý được toàn bộ khu vực đó. Chỉ có điều, vào lúc đó có thể phát sinh mâu thuẫn với người miền núi, cần vừa đấm vừa xoa, không thể một mực cậy mạnh. Mà khi Quan Trung bị công phá, ta muốn y lập tức đình chỉ nam tiến, rút binh sĩ trở về đóng quân ở Ba Thục... Nếu làm không cẩn thận, sẽ xảy ra một hồi ác chiến.
Lưu Khám sai người chuẩn bị giấy bút và mực, y theo ký ức của kiếp trước, nhanh chóng vẽ ra một tấm bản đồ đơn giản.
Địa đồ có phạm vi của hai vùng Vân Nam, Quý Châu sau này, đồng thời có thêm mấy khu vực của Myanmar.
- Những khu vực này hình thức rất phức tạp, vẫn còn có vô số man dân chưa được khai hóa. Hơn nữa, phần lớn đường núi ở đây đều rất gồ ghề... Lúc lão Đường đánh chiếm nơi này, có thể lôi kéo một nhóm, giết chóc một nhóm, dùng Nam Man thống trị Nam Man, trước tiên ổn định rồi sẽ bàn. Còn những chuyện khác, đợi chúng ta đứng vững tại quận Cửu Nguyên, ta sẽ nghĩ cách đàm luận đối sách với y.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt. Một mặt là không hiểu vì sao Lưu Khám lại biết rõ những khu vực này như vậy, mặt khác, lại âm thầm suy tư, kế sách của Lưu Khám chẳng qua là 'vừa đấm vừa xoa'. Nhưng thực sự khiếnmọi người cảm thấy bị giật mình, chính là khẩu khí của Lưu Khám, khẳng định Quan Trung chắc chắn sẽ bị công phá!
- Chủ công, sao ngài có thể khẳng định Quan Trung sẽ bị công phá sao?
Thúc Tôn Thông nói:
- Quan Trung có Hàm Cốc làm môn hộ, chiếm cứ vị thế địa ýĩ hiểm yếu. Ngày xưa sáu nước hao tổn hơn hai trăm, cũng không thể thực sự công phá sâu vào Quan Trung. Bây giờ tuy nghĩa quân không ngừng mở rộng, nhưng việc công phá Quan Trung..
- Đúng đấy, đúng đấy!
Giả Thiệu nói:
- Thậm chí ta còn nghe nói, Doanh thị đã điều binh mã của Vương Ly ở Bắc Cương, gia nhập Nhạn Môn Quan, đánh thẳng tới quận Thái Nguyên. Tuy Trương Nhĩ Trần Dư ở bên kia có chút khởi sắc, nhưng nếu muốn chống lại binh mã Bắc Cương, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vương Ly, đã vào Nhạn Môn Quan?
Lưu Khám giật nảy mình:,
- Vương Ly vào Nhạn Mông Quan từ khi nào?"
- Mật thám báo lại, khoảng chừng mười ba ngày trước. Bây giờ đã tập kết tại Mã Ấp, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Vũ Thần đã từ bỏ hơn nửa quận Thái Nguyên, tập kết binh mã, đóng quân tại quận Cự Lộc, chuẩn bị tử chiến một trận với Vương Ly. Trần Dư tại quận Đại, Trương Nhĩ tại Hàm Đan, cũng đã triệu tập binh mã. Nhưng ta phỏng chừng dựa vào tình hình hiện tại của bọn họ, e rằng sẽ khó có phần thắng.
- Như vậy, chúng ta cần đẩu nhanh tốc độ rồi!
Trong ký ức Lưu Khám, Trương Nhĩ, Trần Dư thực sự không phải đối thủ của Vương Ly. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, thanh danh của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ mới quật khởi.
- Lập tức phái người đi huyện Bái, thông báo Ngô Thần, Nhâm Ngao, ra lệnh bọn họ đẩy nhanh tốc độ rút binh. Chúng ta phải vượt qua Hà Thủy, xuyên Hoành Sơn vòng qua Trường thành, tiến vào bắc địa quận, trước khi Vương Ly công chiếm Thái Nguyên. Chỉ cần đến quận Bắc, trước mặt chúng ta chính là vùng đất bằng phẳng.
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng mọi người đều tuân mệnh.
- Quân hầu!
Thúc Tôn Thông tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đứng lên nói:
- Ta muốn rời khỏi đây một thời gian.
Lưu Khám ngẩn ra,
- Rời đi?
Thúc Tôn Thông nghiêm mặt nói:
- Quân hầu đến quận Cửu Nguyên, phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Chỉ chuyện nội chính thôi, cũng đủ để cho quân hầu khó có thể chống đỡ. Quân hầu tuy có Tào Tham giúp sức, nhưng chung quy cũng chỉ có một người. Cho nên muốn đặt chân ở Cửu Nguyên, cần lượng lớn nhân tài. Ta có một ít bạn tốt, xem như cũng tinh thông chính vụ, thông hiểu luật pháp. Ta chuẩn bị đi một chuyến, mời bọn họ xuống núi giúp đỡ... Nếu đúng như Quân hầu nói, Quan Trung sắp phát sinh đại loạn, e là chúng ta cũng sẽ bị tai bay vạ gió, cần sớm có dự định.
Tào Tham ở bên cạnh, cũng nhẹ nhàng gật đầu, xem như tán thành với chủ trương mới này Dù sao, diện tích quận Cửu Nguyên cũng rất rộng lớn, không phải vùng đất như Lâutthương có thể so sáng. Riêng nhân khẩu đã nhiều hơn Lâu thương hai mươi lần, thậm chí còn hơn ba mươi lần.
Có thể thống trị Lâu thương cũng không có nghĩa sẽ thống trị được Cửu Nguyên. Cần có nhiều nhân tài trợ giúp, bằng không chỉ dựa vào một mình Tào Tham, sợ là sẽ khiến y mệt mỏi đến mức hận không thể chết.
- Đã như thế, đành phải làm phiền tiên sinh!
Lưu Khám chắp tay vái chào Thúc Tôn Thông,
-Ta sẽ phái Tiểu Cáp đi theo giúp đỡ tiên sinh. Y hiểu rất rõ đối với Quan Trung, hơn nữa làm người cũng rất cảnh giác.
Có y bảo vệ, tronglòng ta cũng có thể yên ổn một chút.
- Như vậy cũng được!
Thúc Tôn Thông đứng dậy,
- Chỉ có điều, ngoại trừ Tiểu Cáp ra, ta vẫn cần một người đi theo... Nhưng không biết, Quân Hầu có thể cho Tư Mã Hỉ đi theo ta hay không?
- Tư Mã Hỉ?
Lưu Khám nghi hoặc nhìn Thúc Tôn Thông nói:
- Nếu như nguyện ý Tư Mã Hỉ theo tiên sinh, ta tự nhiên không có ý kiến gì. Chỉ là, ta không biết, vì sao tiên sinh lại chọn y làm tuỳ tùng?
- Không có gì, lần này đi Quan Trung, dọc đường có thể để y mở rộng tầm mắt. Sau khi Tư Mã Hỉ mất đi một tay, vẫn rất chịu khó. Đối với nghiệp học mà nói, Tư Mã Hỉ đã không thể tiếp tục theo đuổi. Y chỉ có thể rèn luyện thêm, tăng cường hiểu biết.
Lưu Khám gật đầu:
- Nếu là như vậy, thì ta cũng không có gì để nói nữa. Vẫn là câu nói kia, nếu Tư Mã Hỉ đồng ý, ta tự nhiên đồng ý.
Tiếp đó mọi người, cùng nhau thương thảo các loại sự tình thêm một lần nữa.
Mãi cho đến khi trời nhá nhem, mới ai đi đường nấy. Lưu Khám đang chuẩn bị đứng dậy đi nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới ra đến cửa lớn, đã bị người ngăn cản.
- Quân hầu, dừng chân!
Lưu Khám theo tiếng nói nhìn lại, hóa ra là Tào Tham.
Y đi tới trước mặt Lưu Khám, chắp tay hành lễ, lắp bắp không thành lời, tựa hồ có việc gì đó rất khó nói.
Lưu Khám không khỏi có chút kỳ quái,
- Lão Tào, sao ngươi hôm nay lại cứ ấp a ấp úng vậy, rốt cuộc là có việc gì? Không ngại thì cứ nói thẳng... Ngươi và ta đã kết giao mười mấy năm, trước mặt người ngoài, ngươi gọi ta là Quân Hầu. Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vẫn là lão Tào năm đó cùng ta uống rượu ở trong đại lao huyện Bái. Đã là huynh đệ sao cứ phải ấp a ấp úng, nói đi, có chuyện gì?
Tào Tham là người nhạy cảm, nhưng không giỏi ăn nói.
Mặc dù hiện nay đã làm cha, nhưng tính tình vẫn như cũ. Mặt y dần đỏ bừng, sau hồi lâu mới nói:
- A Khám, ta muốn thỉnh cầu ngươi.
Thay đổi ngôn ngữ xưng hô, không gọi là Quân Hầu hay chủ công, mà gọi thẳng tên Lưu Khám. Điều này khiến Lưu Khám thấy trong lòng phát sinh một tia ấm áp, lập tức ôm vai Tào Tham, cười ha ha hỏi:
- Lão Tào, đang yên đang lành, ngươi thỉnh cầu ta điều gì hả? Chẳng lẽ, ngươi ức hiếp đàn ông trọc ghẹo đàn bà sao?
- Oạch!
Mặt Tào Tham lại càng đỏ, căng thẳng nói:
- A Khám, ngươi đừng nói lung tung. Nếu để cho vợ ta biết, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho ta đâu.
Tào Tham là người sợ lão bà của y như sợ cọp.
Chuyện này ở Lâu Thương, cũng không còn là bí mật...
Lưu Khám cười nói:
- Vậy ngươi cầu cái gì tình đây?
- Tiêu, Tiêu đại ca... Bây giờ là tù nhân của ngươi, không biết ngươi đã có dự định làm gì với y chưa?
-Ngươi nói là, Tiêu Hà?
Lúc này Lưu Khám mới nhớ tới, trước đó Ngô Thần từng phái người bẩm báo, nói là ở thời điểm chiếm được huyện Bái, cùng lúc cũng bắt được Tiêu Hà.
Ngô thần còn nói Tiêu Hà là người có tài năng, thực không đành lòng giết chết. Nếu Quân Hầu muốn làm đại sự, chính cần những nhân vật như Tiêu Hà đến giúp đỡ. Nếu như Quân Hầu đồng ý, ta đồng ý khuyên bảo Tiêu Hà, để y quy hàng.
Chỉ là lúc đó Lưu Khám đang bận bịu cuộc chiến ở Lâu thương, nên chưa trả lời. Sau đó quân Sở uy hiếp, khiến tất cả sự chú ý của hắn đều đặt vào chiến sự, nên sự tình của Tiêu Hà cũng vô tình ném sang một bên. Nhưng, thực sự Lưu Khám không biết nên làm thế nào đối với Tiêu Hà. Người này... Chỉ là không biết vì sao y lại bị bắt tại huyện Bái?
Ngày hôm nay, Tào Tham nhắc tới chuyện đó, lúc này Lưu Khám mới chợt hiểu ra.
Tiêu quy Tào tùy... Tiêu Hà và Tào Tham có quan hệ, giống như huynh đệ, lại giống như thầy trò. Vì vậy, Tào Tham cầu tình cho hắn cũng là cuyện bình thường.
Lưu Khám suy nghĩ một chút,
- Lão Tào, ngươi cho rằng, ta nên xử trí y như thế nào cho phải?
- Tiêu đại ca không phải là kẻ ác, năm đó ở huyện Bái, cũng không có ý định gây khó dễ cho ngươi... Có một số việc không thể tự quyết được!
Khuôn mặt Tào Tham đỏ chót, nhẹ giọng nói:
- Bao gồm cả lần trước y theo Lưu Quý khởi sự, e là cũng chỉ là chuyện bất dĩ. Trước đó y đã tới Lâu thương mấy lần, cũng vô cùng kính nể Quân Hầu. A Khám, suy cho cùng, chúng ta đều từ huyện Bái đi ra, mong ngươi xem xét tình nghĩa đồng hương, tha cho y một mạng, được không?
-Ta nói muốn giết hắn khi nào nhỉ?
- Ủa?
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn Tào Tham, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ không biết, nên nói thế nào mà thôi. Nhân phẩm và tài học của Tiêu tiên sinh, xưa nay ta vẫn luôn kính trọng. Y một lòng mưu lợi cho hương thân của huyện Bái, mấy lần có cơ hội thăng chức tiến chức, nhưng cuối cùng đều từ bỏ... Chỉ tiếc, giữa chúng ta có quá nhiều chuyện hiểu lầm. Ngươi cũng biết, trước thời điểm ta rời khỏi huyện Bái... Ta có tâm mời y xuống núi, cũng không biết làm sao để mở miệng.
Tào Tham kinh ngạc nhìn Lưu Khám,
- A Khám, ngươi là nói, ngươi sẽ không giết Tiêu tiên sinh?
- Thần kinh, với tài học người của Tiêu tiên sinh, ta muốn thỉnh giáo còn không kịp, tại sao lại phải 'Giết'? Như vậy đi, lão Tào, ngươi thay ta đi một chuyến, đến huyện Bái thăm Tiêu tiên sinh một chuyến... Nếu như y đồng ý cùng ta mưu đại sự, Lưu Khám nguyện lấy nhận làm quốc sĩ... Nếu như y không muốn giúp ta, ta cũng không làm khó y. Chỉ là xin y tạm thời chịu ấm ức một thời gian, đợi khi ta rút khỏi huyện Bái,sẽ trả lại tự do cho hắn.
Lưu Khám nói tới chỗ này, không nhịn được thở dài.
- Tiêu tiên sinh vốn là người đại tài, nhưng đáng tiếc không thể làm việc cho ta!
- Quân hầu yên tâm, ta sẽ đi lập tức đi tới huyện Bái, cố gắng khuyên nhủ Tiêu đại ca đến đây giúp đỡ cho ngươi... Nếu như y không muốn, không muốn... Ta sẽ trói y lại mang đến đây cho ngươi.
Nhìn dáng vẻ quái lạ của Tào Tham, Lưu Khám không nhịn được nở nụ cười.
- Đã như vậy, vậy thì xin nhờ cậy ngươi rồi!
Nói xong, Lưu Khám vái Tào Tham một cái thật sâu.
/16
|