Tứ Thủy róc rách chảy về phía đông, giống như đai ngọc vòng đến huyện Bái. Lúc Lưu Khám đến huyện Bái, cũng không ở tại thị trấn Bái mà ở bố trí ở bên Tứ Thủy Đình bên ngoài thị trấn Bái. Không chỉ có Lưu Khám, còn có Khám lão phu nhân, Lưu Cự, Vương Cơ cũng đều đã ở tại Tứ Thủy Đình. Ở đây chứa nhiều ký ức của bọn họ, xưởng rượu năm xưa cũng đã không còn nữa, nhưng điền trang và quán dịch Tứ Thủy Đình cũng đủ chứa đám người Lưu Khám ở đó.
Ôm Lưu Tần, dắt tay Lưu Nguyên, Lưu Khám bước chầm chậm bên ngoài Tứ Thủy Đình.
- Nhớ năm xưa, cha đã lập nghiệp ở nơi này, cùng với Kỳ bá, Đường bá của con một tay tạo nên rượu Vạn Tuế, tửu thần Đỗ Lăng được người người ca tụng. Các con xem, mảnh đất bên kia là nơi năm xưa cha sản xuất rượu đó, ha hả, thoáng cái đã hơn mười năm rồi...
Lưu Tần hỏi:
- Cha, Đường bá phụ hiện đang ở đâu ạ?
- Tại Ba Thục, cũng giống như cha, nỗ lực muốn tạo nên một thịnh thế thiên thu. Tần, con phải nhớ kỹ, trên đời này không có cái gì là chân mệnh thiên tử, mọi bắt nguồn đều lấy dân gian làm gốc, con đừng quên điều này. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, Đế vương Doanh thị hiện tại chính là vết xe đổ.
- Cha, Công Thúc tiên sinh nói, quản lý một đất nước rộng lớn giống như hầm một con cá nhỏ, có phép biết, chứ không phải cho biết. Trống lòng, no dạ...
Nhưng Thúc Tôn tiên sinh lại nói, phải giáo hóa thương sinh linh, để cho biết vinh nhục. Một người bảo phải cho biết, người kia thì lại không cho biết, thật quá mâu thuẫn ạ.
Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên. Lưu Tần năm nay chưa tới mười tuổi, nhưng đã bắt đầu học những thứ này rồi sao?
Lưu Nguyên cũng mở miệng:
- Cũng không mâu thuẫn chút nào, nói không chừng giáo hóa theo như lời dạy của Thúc Tôn tiên sinh, chính là muốn bách tính không thể không biết. Dân trí không mở, dù ngươi nói gì, bách tính cũng sẽ tin cái ấy. Biết hay không biết, thật ra chỉ là một tín niệm, con thì không cảm thấy có gì mâu thuẫn sâu sắc với nhau ạ.
Lưu Nguyên đã mười hai tuổi rồi. Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn nó, không khỏi nghi hoặc.
- Tiểu Bá, là tiểu đệ ngồi học, con ở bên cạnh nghe, nên suy nghĩ như thế.
Lưu Nguyên đã biết Lưu Khám là cha mình, nhưng nó không thích gọi Lưu Khám là "cha". Lữ Tu từng hỏi nó, Lưu Nguyên nói:
- Cha là người xấu, làm hại mẫu thân thân chết, bình thường con ở trong mơ hay nguyền rủa ông ấy. Con không nên gọi Tiểu Bá là "cha", như vậy lúc ở trong mộng, sẽ là nguyền rủa Tiểu bá.
Sự thật là thế, Lư Tu có vài lần nghe Lưu Nguyên ở trong mộng nói mớ nguyền rủa Lưu Quý.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ thật quá đơn thuần, có lẽ trong lòng Lưu Nguyên, cũng không hy vọng Lưu Khám sẽ trở thành người giống như Lưu Quý. Cho nên, Lưu Khám cũng không để tâm.
Những lời nói này của Lưu Nguyên cũng không phải là không có lý. Trên thực tế, trải qua bao thế hệ, nhà Đế vương đều nắm giữ tiếng nói, bọn họ cần bách tính biết gì, thì bách tính biết cái đó. Có một câu nói rất hay là: Giáo dục, mở ra dân trí!
Những chuyện mà không hy vọng bách tính biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra nưa câu, thậm chí sẽ tìm đủ mọi cách để ngăn trở, không tiếc dùng cơ quan quốc gia để trấn áp.
Lưu Khám cười cười, xoa đầu Lưu Nguyên, lại véo mặt Lưu Tần:
- Tần, sau này phải như tỷ tỷ, cần học hỏi suy nghĩ nhiều hơn. Tiên sinh dạy con một điều gì đó, chung quy cũng là tư tưởng của bọn họ, chứ không phải của các con. Trong "Luận ngữ" từng nói: Học mà không suy ngẫm sẽ cụt! Chính là nói con đó; Nguyên, suy ngẫm mà không học sẽ nguy; chính là nói con nữa.
Lưu Nguyên và Lưu Tần đều rất thông minh, nhưng vẫn có khuyết điểm. Lưu Tần hiếu học, nhưng lại không chịu tự suy ngẫm; mà Lưu Nguyên mặc dù thích tự suy ngẫm, nhưng lại thường thường nghe được một hai cầu thì đã cắt câu lấy nghĩa, không chịu nghe nhiều, thiếu tính kiên nhẫn. Đối với điểm này, Lữ Tu cũng từng âm thầm nhắc nhở Lưu Khám, nhưng Lưu Khám lại cho rằng, cần phải tìm cơ hội thích hợp để nói cho con biết. Giáo dục gì đó, thường là trẻ nhỏ không thích nghe, về điểm này thì Lưu Khám rất có kinh nghiệm.
Sau giờ ngọ ánh nắng lên cao, chiếu lên người vô cùng ấm áp. Ba cha con ngồi trên mặt cỏ tại bên sông Tứ Thủy, trò chuyện. Lưu Nguyên và Lưu Tần đều rất quý trọng cơ hội khó có được, dù sao phụ thân cả ngày bận rộn, rất ít khi có thời gian chơi đùa cũng chúng.
Hầu hết thời gian là chúng tự nói chuyện với nhau, Lưu Khám thỉnh thoảng xen vào một câu, mỉm cười, rồi lại an tĩnh lắng nghe. Mệt mỏi! Hắn gối đầu lên cánh tay, mùi hoa quanh quẩn trên chóp mũi, bên tai nghe tiếng nước chảy róc rách, một làn gió thổi qua rất mềm nhẹ.
Lưu Tần và Lưu Ngyên bắt chước hắn nằm xuống, Lưu Nguyên gối lên bụng Lưu Khám, Lưu Tần tựa vào đùi Lưu Khám, ba người không ai nói gì, cứ lẳng lặng nằm như vậy. Đã bao lâu rồi, tâm trạng hắn bị bao việc quấn lấy, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này đã được gột rửa sạch sẽ.
"Nhân quá Tứ Thủy dữ đồng hí
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn..."
Xa xa vọng tới tiếng vó ngựa. Lưu Khám mở mắt, biết sự yên tĩnh ngắn ngủi này đã qua. Lưu Tần đang ngủ, phát ra tiếng ngáy đều đều. Lưu Nguyên thì ngồi lên, vẻ mặt đầy luyến tiếc.
- Tiểu Bá, chúng ta về đi.
Nhận ra được cô bé cũng không muốn về nhà, nhưng biết Tiểu Bá làm việc lớn, có thể cùng chơi đùa ở nơi này nửa ngày đã là khó có được rồi. Lưu Khám mỉm cười, ôm lấy Lưu Tần:
- Nguyên nhi, cùng Tiểu Bá chơi trò cưỡi ngựa nhé.
- A?
Không đợi Lưu Nguyên kịp phản ứng, Lưu Khám đã vươn bàn tay to ra nâng Lưu Nguyên lên, để bé cưỡi lên cổ mình:
- ĐI, chúng ta về nhà nào!
Ôm Lưu Tần, để Lưu Nguyên ngồi trên cổ, Lưu Khám đứng lên làm Lưu Nguyên khẽ kêu một tiếng, ôm lấy đầu Lưu Khám.
Về nhà thôi!
Trong lòng Lưu Nguyên thấy ấm áp, no cong lưng, áp đầu vào đỉnh đầu Lưu Khám, mỉm cười ngọt ngào.
- Quân hầu...
Người tới là Lý Thành, nhưng khi y nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngây ngẩn cả người. Quen biết với Lưu Khám không phải là một hai ngày, Lý Thành từng thấy một Lưu Khám kỳ mưu chồng chất tại trị trấn Phú Bình; từng thấy một Lưu Khám trầm ổn lạnh lùng uy nghiêm bày mưu nghĩ kế tại Lâu Thương, thế nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy một Lưu Khám mặt tươi cười sáng lạn, giống như một người bình thường. Giờ khắc này, Lưu Khám chỉ là một người cha mà thôi.
- Chúng ta về nhà nào!
Lưu Khám đánh mắt chào Lý Thành, bước nhanh về phía quán dịch. Lý Thành cũng không lên tiếng, dắt ngựa nhìn Lưu Khám đi đằng trước, đột nhiên cũng mỉm cười.
Y nhớ gia gia buồn bực mà chết, nhớ phụ thân ốm chết tại Hàm Dương, khi còn bé, gia gia cũng thích để y cưỡi trên cổ như vậy! Thủy Hoàng đế hoành tài đại lược, Đại công tử Phù Tô ý chí càn khôn, nhưng Lý Thành nghĩ, tính cách bọn họ khá lạnh lùng. Có lẽ là xuất thân nhà Đế vương, đã định trước bọn họ phải như thế.
Lý Thành thích Lưu Khám giờ khắc này, bởi vì y nghĩ, bất kể bên ngoài có bao nhiêu chuyện thêu dệt mơ hồ thế nào, thì Lưu Quân hầu thật ra cũng là một con người.
Khi trở lại quán dịch Tứ Thủy Đình, Lữ Tu dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đang đi tới. Cô gái chừng đôi tám, tuy nhan sắc không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng không xấu, chắc cũng là hòn ngọc trrong nhà nào đó, bề ngoài giống như nữ tử Giang Nam, dáng người rất uyển chuyển thướt tha, lặng lẽ đi bên cạnh Lữ Tu, không có vẻ rực rỡ thông minh như Thích Cơ. Đây là một trong hai mươi nữ tử Ngô Việt được Ngụy Cữu cho người mang tới tặng, Lữ Tu chỉ nhận tám nữ tử, để hai người hầu hạ Khám lão phu nhân và phu phụ Lữ Văn, còn nàng và Vương Cơ thì mỗi người một người. Nữ tử ở lại bên Lữ Tu họ Bạc, nguyên quán Ngô Trung, lúc Hạng Lương qua sông đã tặng lễ cho Ngụy Cữu, nhưng Ngụy Cữu lại tặng cho Lưu Khám. Nàng không co tên, cho nên mọi người gọi nàng là Bạc nữ, nhổ tuổi gọi là nữ, đợi khi mười tám tuổi sẽ gọi là Bạc Cơ. Nữ tử này có một đôi mắt rất sắc, hơn nữa lại rất khéo tay. Lữ Tu thấy Lưu Khám như vậy, mày chau lại bước tới định lên tiếng, nhưng Lưu Khám đã đặt một tay lên môi:
- Suỵt, con đang ngủ.
Lưu Tần ngủ rất say sưa, Lưu Nguyên ôm đầu Lưu Khám cũng đang ngủ. Giao Lưu tần cho Lữ Tu, Lưu Khám lại xua tay, ý bảo Bạc Nữ cẩn trọng bế Lưu Nguyên xuống:
- Để hai đứa ngủ đi. nguồn t r u y ệ n y_y
- A Khám, huynh phải để ý chứ, dù sao huynh cũng là...
Lưu Khám trừng mắt:
- Cũng là cái gì? Mặc kệ ta đang có địa vị trí, nhưng ta cũng là cha chúng, sao nàng lại nói luyên thuyên vậy?
Lữ Tu vẻ mặt không hài lòng nhưng trong lòng lại rất ấm áp, lườm Lưu Khám:
- Được rồi, nhanh đi vào thôi, Tào đại ca và Nhâm đại ca cùng Tiêu tiên sinh đang ở bên trong chờ huynh.
- Tiêu tiên sinh cũng tới sao?
Lưu Khám nghe vậy không khỏi vui vẻ, vội vã đi vào.
- Phu nhân, chớ trách Quân Hầu, hắn yêu con như vậy, nói rõ hắn lo cho gia đình, cũng như lo cho Người vậy
Bạc Nữ khẽ khuyên bảo Lữ Tu. Lữ Tu mỉm cười:
- ĐIều này ta đương nhiên biết, chỉ là hiện tại với thân phận và địa vị của huynh ấy thì phải chú ý lễ nghi mới được. Thúc Tôn tiên sinh không ở đây, chứ nếu không nhất định răn dạy huynh ấy một trận đấy. Thôi, không nói chuyện này nữa, Bạc Nữ, ngươi mang tụi nhỏ đi ngủ, ta và chị dâu vào thành một chuyến, mua một vài thứ.
- Vâng!
Bạc Nữ gật đầu, để hai người phụ giúp bế Lưu Tần và Lưu Nguyên trở về phòng ngủ.
Lưu Khám đi vào trong phòng, liên tục xin lỗi:
- Để các tiên sinh chờ lâu, Khám thật thất lễ. Vừa rồi đi dạo chốn cũ, không để ý thời gian.
Tiên sinh, đương nhiên là Tiêu Hà. Nhoáng cái đã ba năm không gặp rồi, từ lúc Lưu Khám theo giá thì chưa từng gặp lại Tiêu Hà, hôm nay vừa gặp, trong lòng cũng nảy sinh chút cảm khái.
Tiêu Hà thật sự già rồi!
Nhắc tới, Tiêu Hà nay cũng mới hơn bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm nhìn giống ông lão sáu mươi, bề ngoài già đi này cũng không phải là thân thể, mà là phát ra từ trong nội tâm. Có thể nhận ra cuộc sống của Tiêu Hà cũng không thoải mái.
- Tiêu mỗ là tù nhân, sao dám nhận sự coi trọng của Quân hầu.
Lưu Khám cướp đỡ tay Tiêu Hà, không cho y hành lễ:
- Tiêu tiên sinh, đáng giá hay không đáng giá, phải ta nói mới đúng, chứ không phải ngươi nói. Tính toán ra đã quen biết với Tiêu tiên sinh hơn mười năm, Khám luôn kính nể tài học và nhân phẩm của tiên sinh. Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi, khiến ngươi - ta nhiều lần bất hòa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn kính của Lưu mỗ đối với tiên sinh. Tâm tư của Lưu mỗ, nói vậy chắc lão Tào đã nói với tiên sinh rồi.
Là đi hay ở lại, Lưu mỗ tuyệt đối không cưỡng ép. Nhưng Khám có một lời: Nay thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, hai đất Tề Sở không lâu nữa sẽ gặp phải cảnh chiến đấu vô cùng thảm liệt. Đến lúc đó, đại chiến cùng nhau, máu chảy thành sông, người chết đói ngàn dặm, dân chúng lầm than. Khám cho rằng, trận tai họa này chỉ sợ sẽ kéo dài khắp nơi, thương sinh linh tương khổ.
Hai gò má Tiêu Hà giật giật.
- Vậy Quân Hầu cho rằng lão Tần bất lực xoay chuyển trời đất sao?
Lưu Khám đỡ Tiêu Hà ngồi xuống:
- Những người ngồi đây không phải là người ngoài. Lão Tào và lão Nhâm, vả cả ngươi ta nữa đều là đồng hương. Với tài hoa của tiên sinh, chẳng lẽ còn không thấy rõ sao? Yêm nô không chết, Lão Tần tất vong!
Tiêu Hà nói:
- Đã như vậy, sao Quân hầu không huy động binh mã, giết nhập Quan Trung chém giết yêm nô, vì sao lại lựa chọn bắc tiến, đến một nơi lạnh nghèo khó khủng khiếp?
- Không phải là Khám không muốn, mà là không có khả năng tinh chấn cửu thiên!
Lưu Khám nghiêm mặt nói: - Ta là người của Đại công tử, Nhị thế vô cùng kiêng kỵ ta, hận không thể lấy tính mạng ta. Muốn nhập Quan Trung, không có binh hùng tướng mạnh thì không thể được. Nhưng vấn đề ở chỗ, các bộ Sơn Đông ai cho phép ta binh hùng tướng mạnh? Người Sở, người Tề...hừ, chỉ sợ hận không thể giết chết ta. Lưu mỗ rất hiểu mình, mặc dù có lòng tế thế, nhưng lại không có lực cứu lại thương sinh linh, vì vậy mới bắc tiến.
Tiêu Hà lặng yên không nói, không nhìn ra trong lòng y đang nghĩ gì.
Lưu Khám nói:
- Tiên sinh đừng cho là ta bắc tiến là tham sống sợ chết, không để tâm tới nỗi khổ thương sinh linh. Năm xưa, Thượng tướng quân động khuynh quốc lực, huyết chiến với người Hung Nô, mở lãnh thổ ba nghìn dặm mới có Cửu Nguyên hôm nay. Có lẽ lúc này tiên sinh thấy người Hung Nô đã lui, bắc cương an bình, đi Cửu Nguyên thật là không khôn ngoan. Nhưng có lẽ ngươi cũng biết, Hung Nô cũng vậy, Nguyệt Thị cũng thế, còn có cả người Đông Hồ luôn nhòm ngó Trung Nguyên ta, lòng chưa hề nguôi, binh mã Bắc cương đã ra hết, bình định tiêu diệt loạn Sơn Đông, nhưng kết quả, hừ, ta thật không dám nói.
Nhưng ta biết, nếu Bắc cương không người, Hồ họa tất khởi. Nếu bỏ quận Cửu Nguyên, tương lai người Hồ trực tiếp uy hiếp Nhạn môn, binh phạm Mã Ấp, thẳng nhập vào vùng đất Trung Nguyên, mới là nỗi khổ chân chính. Ta muốn tại Hà Nam nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng lúc có thể chống Hồ họa, về phương diện khác...
Tiêu Hà đột nhiên ngẩng lên, nhìn Lưu Khám chằm chằm, nói:
- Được Hà Nam, có thể xây dựng tổ kiến kỵ quân, mặc kệ là tây tiến Quan Trung, hay là đông ra Nhạn Môn, cướp đoạt Sơn Đông dễ như trở bàn tay. Quân hầu, ngài không phải là vì nỗi khổ thương sinh linh, mà là muốn làm trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Tiêu Hà là hạng người nào, sao không nhìn ra ảo diệu trong đó chứ?
Lưu Khám chỉ cười mà không nói gì, Tào Tham Nhâm Ngao ngồi bên cạnh cũng sắc mặt như thường. Tiêu Hà đã hiểu rồi! Tâm vốn đã chết từ lâu bất chợt rục rịch sống lại. Y nghiêm túc ngẫm nghĩ phân tích lợi và hại, càng lúc càng cảm nhận được Lưu Khám bắc tiến thật sự là một cơ hội tuyệt diệu.
Lưu Khám không giống những người khác. Mặc kệ là Hạng Lương hay là Lưu Quý, còn Điền Vinh nước Ngụy gì đó, đều có bối cảnh con cháu Sơn Đông cực kỳ thâm hậu. Vì sao Trần Thắng Ngô Quảng tại làng Đại Trạch một lời hô được ngàn lời hưởng ứng? Không chỉ bởi vì Tần Nhị thế ngu ngốc, chính sách Lão Tần bạo tàn, mà cũng bởi bọn họ có bối cảnh người Sở, người Hàn. Nếu như Trần Thắng, Ngô Quảng là người Tần, sẽ có nhiều người theo sao? Hôm nay nghĩ đến chỉ sợ không có khả năng. Cho nên, Lưu Quý có thể quật khởi tại Tứ Thủy, ĐIền Vinh có thể hùng bá một phương tại Lâm Truy; lúc Hạng Lương có thể qua sông, nhanh chóng nắm được đất Sở trong tay; Ngụy Cữu có thể tọa ổn Đại Lương...bao gồm cả Trương Nhĩ, Trần Dư, chẳng phải cũng có bối cảnh người Sơn Đông hay sao? Vì vậy, bọn họ đều trở thành Chư hầu một phương.
Thế nhưng Lưu Khám lại không thể! Hắn mang dấu vết người Tần quá sâu sắc rồi, rất dễ khiến người ta nghi kỵ và đố kỵ, nên chỉ có bắc tiến! Hắn tại Hà Nam uy danh hiển hách, với danh hiệu Bắc Quảng Võ Quân, cực kỳ dễ đặt chân; Hà Nam gần Tần, lại không bị Chư hầu để ý. Lưu Khám tiến có thể vào Sơn Đông và Quan Trung, rút có thể lấy Hà Nam ba ngàn dặm làm căn cơ, cướp đoạt Hà Bắc, tiếp tục mở rộng lãnh thổ. Mà quan trọng nhất là, Hà Nam có chiến mã không bao giờ cạn kiệt!
Nếu như Lão Tần vong, Lưu Khám có thể dựa vào thân phận người Tần, đánh lên cờ hiệu Đại Công tử Phù Tô, chiêu binh giải mã, thu hết lòng mấy trăm vạn dân chúng Quan Trung. Dã tâm này cũng chính là noi theo Hàn Ngu Vương.
Theo, hay không theo?
Tiêu Hà cũng rõ một việc, y đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Mặc kệ y không hiệu lực cho Lưu Khám, lúc Lưu Khám rút lui khỏi huyện Bái, Lưu Quý sẽ còn tin tưởng y sao? Trải qua bao việc đã khiến Tiêu Hà tin một việc, Lưu Quý nhìn bề ngoài thì dũng cảm, nhưng trên thực tế lại là kẻ có thù tất báo. Lúc cần dùng ngươi thì cung phụng ngươi như phụ mẫu, lúc không cần dùng ngươi nữa thì sẽ tìm cách làm cho ngươi thống khổ không chịu nổi. Nghĩ tới đây, Tiêu Hà ngửa mặt lên trời than:
- Quân hầu, Tiêu Hà nguyện làm khuyển mã vì Quân hầu, chỉ là...
- Mời tiên sinh cứ nói.
- Lần này huyện Bái phản phục, không ít người bị dính dáng, ta lo lắng, tương lai huyện Bái này sẽ bị người khác đoạt mất, hương thân khó tránh khỏi gặp cảnh trả thù. Chỉ sợ nhân mã Quân hầu bắc tiến sẽ phải tăng lên khá nhiều đó.
Có người huyện Bái nguyện theo ta bắc tiến?
Lưu Khám vừa đến huyện Bái, cũng hiểu rất rõ tình huống, không khỏi nghi hoặc nhìn Tào Tham, Nhâm Ngao. Hai người gật đầu:
- Tính toán giản lược cũng khoảng có hơn vạn người mong muốn đồng hành cùng Quân hầu. Mặc khác, Trần Vũ Nguyên Võ cũng phái người tới, nói là bắt đầu di chuyển về Hà Nam rồi, khoảng chừng có mấy nghìn người. Quân hầu, có thêm nhiều người, chỉ sợ áp lực của chúng ta càng lớn! Không chỉ có binh lực hộ vệ như trứng chọi đá, còn phải gánh vác lương thảo, đủ loại sinh hoạt cuộc sống...
Vốn tưởng lúc nghe tin này Lưu Khám sẽ sầu não, nào ngờ nghe xong hắn lại cười.
- Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện này! Có gì đâu, có Tiêu tiên sinh ra tay, những việc như này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng là gì. Chỉ là Lão Tào ngươi phải chịu thiệt thòi một chút rồi.
Tào Tham lập tức đứng lên nói;
- Nếu Tiêu đại ca nguyện y ra tay, Tào Tham cam làm trợ thủ.
Lưu Khám lại nhìn Tiêu Hà:
- Tiêu tiên sinh, thế nào? Không biết ngươi có nguyện ý giải quyết ưu phiền cho Lưu mỗ hay không?
Nói đến bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý, không ai bằng Tử Phòng; trấn quốc gia, an bách tính, cấp lương quỹ, lương đạo không dứt, không ai bằng Tiêu Hà; gắn bó trăm vạn chi chúng, chiến tất thắng, công tất khắc, không ai bằng Hàn Tín. Ba người này, đều là nhân kiệt.
Nhân phẩm Lưu Bang không tốt, nhưng ánh mắt thì thật sự là rất độc. Có một người như Tiêu Hà có thể làm cho lương đạo không dứt, trấn an bách tính, tọa trấn giang sơn, Lưu Khám có gì phải lo lắng chứ?
Nhưng với Tiêu Hà thì lời nói này của Lưu Khám đã khiến y nảy sinh cảm khái kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ rồi, lập tức đứng lên, chắp tay nói:
- Tiêu Hà nguyện vì Quân hầu quên mình phục vụ!
Lưu Khám mỉm cười: Hôm nay, một trong tam kiệt là Tiêu Hà đã quy về ta; Hàn Tín đầu nhập Hạng Vũ, Trương Lương thì...rất có thể tiếp tục theo Lưu Quý rồi.
Tam kiệt mỗi người theo một chủ, vậy thì sẽ xuất hiện cục diện như thế nào?
/16
|