Có Tiêu Hà, đối với Lưu Khám mà nói không thể nghi ngờ là quan trọng nhất. Đây là một thiên tài trù tính quy hoạch kế hoạch! Thuộc hạ của Lưu Khám hiện nay cũng coi như nhân tài đông đúc. Nhưng tổng thể mà nói, nhiều người sở trường âm mưu, nhiều người tinh mưu lược, nhưng về phương diện khác cũng vẫn rất thiếu nhân tài. Bấm tay tính toán cũng chỉ có Tào Tham là có thể cùng ngồi bàn bạc, Lý Thành trước đây từng là Xá Nhân thủ hạ của công tử Phù Tô, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể cùng ngồi mưu tính, ngoài ra thì lại không chọn được người nào nữa.
Thúc Tôn Thông là một học giả, có thể trở thành phụ tá ưu tú, nhưng lại không thể đảm đương một phía. Điểm này, Thúc Tôn Thông cũng rất hiểu rõ, cho nên lúc ở Lâu Thương ông không tham gia phát biểu ý kiến xây dựng tại nội bộ Lâu Thương.
Thẩm Thực Kỳ, Chu Xương tại Ba Thục cũng không kém, nhưng dù sao cơ nghiệp đã đặt tại Ba Thục, rất khó bứt ra. Trước đây, chỉ một thành Lâu Thương nho nhỏ còn được, nhưng rồi lại tăng thêm một huyện Từ nữa, Lưu Khám còn không thấy khẩn trương, nhưng tương lai muốn đứng vững gót chân tại quận Cửu Nguyên, gần bốn mươi mốt thị trấn, cũng đủ để khiến hắn đau đầu.
Khống chế đại cục, chung quy Tào Tham vẫn kém một chút. Dùng lời kiếp trước Lưu Khám mà nói, quy mô nhỏ một chút, thì Tào Thàm là một người làm được việc thật sự, là một người chấp hành vô cùng xứng chức.
Mà Tiêu Hà lại là nhà hoạch định. Đây chính là khởi nguồn của "Tiêu quy Tào tùy", không chỉ bởi Tiêu Hà lớn tuổi hơn Tào Tham, mà bản lĩnh của hai người cũng chênh lệch nhau.
(Tiêu quy Tào tùy: Tiêu Hà định ra, Tào Tham làm theo)
Tiêu Hà vừa mới tiếp nhận, lập tức vạch ra những vấn đề tồn tại trong kế hoạch rút lui trước đó đã đặt ra của Lưu Khám, đồng thời còn cấp tốc tiến hành điều chỉnh, đặc biệt là đem quy định bách tính tự giải quyết thức ăn lúc trước thành khẩu phần lương thực cho vay thống nhất lại. Đối với quyết định này, Lưu Khám rất không hiểu.
- Quân hầu trong tay ngài có bao nhiêu lương thực?
- Cái này do Lão Tào quản lý, hẳn là cũng đủ dùng.
Tào Tham ở bên gật đầu, biểu thị Lưu Khám nói không sai. Tiêu Hà cười:
- Cũng đủ theo như lời lão Tào, chỉ là đối với nhân số lúc rút khỏi Lâu Thương mà thôi. Lúc Quân hầu rút khỏi Lâu Thương, nhân số đi theo tổng cộng có một vạn sáu ngàn người, phương diện này bao gồm cả bốn ngàn hộ đội lúc mộ binh. Ngoài ra, còn có kỵ quân một nghìn một trăm người, chiến xa trên một trăm lẻ ba chiếc, chưa tới hai nghìn tám trăm chín mươi bảy người, cộng lai năm nghìn bốn trăm mười bốn người. Lão Tào, ta nói có chính xác không?
Tào Tham nói:
- Rất chính xác.
- Ngựa chạy chậm một nghìn hai trăm con, trâu chín trăm hai mươi mốt con...
Tiêu Hà chậm rãi báo ra lực lượng mà Lưu Khám nắm trong tay một cách làu làu, khiến Lưu Khám không khỏi bội phục. Đây chính là người gần năm mươi tuổi nhưng trí nhớ lai kinh người như vậy. Chỉ một buổi tối mà đã ghi nhớ hết tư liệu trong đầu rồi.
Tiêu Hà nói:
- Nhưng vấn đề là, Quân hầu một đường bắc tiến, nhân số này chắc chắn có biến động, tử thương khó tránh khỏi, điều này có thể tạm không lo lắng, vậy thì những người mộ danh mà đến, thì xử trí thế nào đây? Huyện Bái sẽ tăng thêm hơn một vạn người, Nguyên Võ sẽ có ba ngàn người, con số này gia tăng, thủ hạ của Quân hầu thì có ba vạn bách tính đi theo, ngoài ra, từ Cự Dã đến Đốn Khâu còn có lưu dân không ngừng thêm vào nữa.
Có Tiêu Hà, đối với Lưu Khám mà nói không thể nghi ngờ là quan trọng nhất. Đây là một thiên tài trù tính quy hoạch kế hoạch! Thuộc hạ của Lưu Khám hiện nay cũng coi như nhân tài đông đúc. Nhưng tổng thể mà nói, nhiều người sở trường âm mưu, nhiều người tinh mưu lược, nhưng về phương diện khác cũng vẫn rất thiếu nhân tài. Bấm tay tính toán cũng chỉ có Tào Tham là có thể cùng ngồi bàn bạc, Lý Thành trước đây từng là Xá Nhân thủ hạ của công tử Phù Tô, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể cùng ngồi mưu tính, ngoài ra thì lại không chọn được người nào nữa.
Thúc Tôn Thông là một học giả, có thể trở thành phụ tá ưu tú, nhưng lại không thể đảm đương một phía. Điểm này, Thúc Tôn Thông cũng rất hiểu rõ, cho nên lúc ở Lâu Thương ông không tham gia phát biểu ý kiến xây dựng tại nội bộ Lâu Thương.
Thẩm Thực Kỳ, Chu Xương tại Ba Thục cũng không kém, nhưng dù sao cơ nghiệp đã đặt tại Ba Thục, rất khó bứt ra. Trước đây, chỉ một thành Lâu Thương nho nhỏ còn được, nhưng rồi lại tăng thêm một huyện Từ nữa, Lưu Khám còn không thấy khẩn trương, nhưng tương lai muốn đứng vững gót chân tại quận Cửu Nguyên, gần bốn mươi mốt thị trấn, cũng đủ để khiến hắn đau đầu.
Khống chế đại cục, chung quy Tào Tham vẫn kém một chút. Dùng lời kiếp trước Lưu Khám mà nói, quy mô nhỏ một chút, thì Tào Thàm là một người làm được việc thật sự, là một người chấp hành vô cùng xứng chức.
Mà Tiêu Hà lại là nhà hoạch định. Đây chính là khởi nguồn của "Tiêu quy Tào tùy", không chỉ bởi Tiêu Hà lớn tuổi hơn Tào Tham, mà bản lĩnh của hai người cũng chênh lệch nhau.
(Tiêu quy Tào tùy: Tiêu Hà định ra, Tào Tham làm theo)
Tiêu Hà vừa mới tiếp nhận, lập tức vạch ra những vấn đề tồn tại trong kế hoạch rút lui trước đó đã đặt ra của Lưu Khám, đồng thời còn cấp tốc tiến hành điều chỉnh, đặc biệt là đem quy định bách tính tự giải quyết thức ăn lúc trước thành khẩu phần lương thực cho vay thống nhất lại. Đối với quyết định này, Lưu Khám rất không hiểu.
- Quân hầu trong tay ngài có bao nhiêu lương thực?
- Cái này do Lão Tào quản lý, hẳn là cũng đủ dùng.
Tào Tham ở bên gật đầu, biểu thị Lưu Khám nói không sai. Tiêu Hà cười:
- Cũng đủ theo như lời lão Tào, chỉ là đối với nhân số lúc rút khỏi Lâu Thương mà thôi. Lúc Quân hầu rút khỏi Lâu Thương, nhân số đi theo tổng cộng có một vạn sáu ngàn người, phương diện này bao gồm cả bốn ngàn hộ đội lúc mộ binh. Ngoài ra, còn có kỵ quân một nghìn một trăm người, chiến xa trên một trăm lẻ ba chiếc, chưa tới hai nghìn tám trăm chín mươi bảy người, cộng lai năm nghìn bốn trăm mười bốn người. Lão Tào, ta nói có chính xác không?
Tào Tham nói:
- Rất chính xác.
- Ngựa chạy chậm một nghìn hai trăm con, trâu chín trăm hai mươi mốt con...
Tiêu Hà chậm rãi báo ra lực lượng mà Lưu Khám nắm trong tay một cách làu làu, khiến Lưu Khám không khỏi bội phục. Đây chính là người gần năm mươi tuổi nhưng trí nhớ lai kinh người như vậy. Chỉ một buổi tối mà đã ghi nhớ hết tư liệu trong đầu rồi.
Tiêu Hà nói:
- Nhưng vấn đề là, Quân hầu một đường bắc tiến, nhân số này chắc chắn có biến động, tử thương khó tránh khỏi, điều này có thể tạm không lo lắng, vậy thì những người mộ danh mà đến, thì xử trí thế nào đây? Huyện Bái sẽ tăng thêm hơn một vạn người, Nguyên Võ sẽ có ba ngàn người, con số này gia tăng, thủ hạ của Quân hầu thì có ba vạn bách tính đi theo, ngoài ra, từ Cự Dã đến Đốn Khâu còn có lưu dân không ngừng thêm vào nữa
- Hả?
Tiêu Hà nghiêm mặt nói:
- Quân hầu rút khỏi Lâu Thương, thật ra cũng giống như là dẫn phát chiến tranh đại quy mô. Phải biết rằng, quận Tứ Thủy đã ngừng mùa vụ hai năm, nếu tiếp tục đình chỉ, dù là quân Sở chiếm được Lâu Thương cũng chống đỡ không được bao lâu. Cho nên, Hạng Lương nhất định sẽ tìm cách nhanh chóng dời chiến trường đi, đảm bảo lương đạo của hậu phương không dứt. Như vậy, hắn ta dời đi đâu? Quân hầu nghĩ tới chưa?
Lưu Khám chau vùng lông mày lại, khẽ nói:
- Nếu ta đoán không sai, hẳn là Tiết quận, Nãng quận, Tể Bắc, Toánh Xuyên...
- Đúng vậy!
Tiêu Hà nói:
- Đại chiến nổi lên, tất nhiên sẽ khiến nhiều người trôi giạt khắp nơi, thanh tráng phải thêm vào trong quân, như vậy người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ sẽ làm sao? Quân hầu một đường bắc tiến, không thể tránh khỏi có người mong muốn thêm vào, không vì gì khác, chỉ cầu được ăn no. Như vậy thì, Quân hầu có thể cự tuyệt không?
Hai gò má Lưu Khám giật giật, cười khổ:
- Chỉ sợ rất khó.
- Ha hả, đây không phải là lòng dạ đàn bà, mà là vì Quân hầu lưu danh. Cho nên, mặc kệ Quân hầu có bằng lòng hay không, đều phải thu nhận họ. Như vậy thì, lương thực hiện tại rõ ràng là không đủ rồi.
Tiêu Hà làm một tính toán đơn giản, bắt đầu từ Cự Dã, chúng ta một đường bắc tiến, tới Bắc Quảng Võ thành tạm dừng, đường đi vài dặm ngàn, cần đi qua sáu quận, một trăm linh ba thị trấn. Nếu như từng thị trấn đều có năm trăm lưu dân đầu nhập vào, như vậy đến quận Cửu Nguyên, Quân hầu có bao nhiêu người?
Lưu Khám tính đơn giản, không khỏi giật mình hoảng sợ. Nếu như dựa theo cách nói của Tiêu Hà, lúc mình đến quận Cửu Nguyên, dưới trướng sẽ có gần mười vạn dân chúng.
- Có thể Quân hầu cho rằng Tiêu Hà tính toán như vậy là tương đối khoa trương, nhưng lo trước khỏi hoạ, phòng ngừa chu đáo, chung quy còn tốt hơn so với biện pháp trước đó.
- Tiên sinh nói rất phải.
- Huống hồ, Quân hầu thu nạp lưu dân, cũng có điểm lợi ích rất lớn cho Quân Hầu. Hắc hắc, một đường bắc tiến, cái tên Quân hầu nhân nghĩa, thiên hạ có ai sánh bằng? Mặc dù tương lai Chư hầu cố kỵ, chỉ cần thận trọng là được. Chỉ là, nếu như vậy, áp lực của Quân hầu sẽ tăng lên rất nhiều.
Danh nhân nghĩa!
Lưu Khám đột nhiên nhớ trong Tam Quốc Diên Nghĩa, Gia Cát Lượng nói Lưu Bị có ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu không tệ, thì cũng chiếm được danh tiếng nhân hòa...
- Tiên sinh nói chí phải!
Lưu Khám cắn rằng, thầm nghĩ: Phiền phức thì phiền phức, vì cái danh Nhân nghĩa này, cứ liều mạng đi.
- Vậy hãy làm theo như lời tiên sinh nói. Lão Tào, ngươi hiệp trợ tiên sinh công việc này, mặt khác, ta sẽ phái Tiểu Trư và Nhâm đại ca cùng hai bộ binh mã cùng hiệp trợ. Ừm, còn có hai người Lý Thành, Ngô Thần nữa, tất cả đều nghe theo sai phái của tiên sinh. Việc này, ta sẽ giao cho tiên sinh toàn quyền xử lý.
Nói xong, Lưu Khám khoát tay:
- Người đâu, mang bảo kiếm của ta tới đây.
Một lát sau, có một tiểu giáp cầm một thanh bội kiếm sáng loáng tiến đến, Lưu Khám nhận lấy, hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Hà.
- Kiếm này tên Giới, là Tiên hoàng năm xưa ban tặng cho ta. Hôm nay, ta tặng kiếm này cho tiên sinh, ai không nghe theo sai phái, không cần thông bẩm, tiên sinh có thể tiền trảm hậu tấu, toàn quyền chưởng quản việc này.
Tiêu Hà không khỏi ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám. Y chỉ là đưa ra kiến nghị này, còn nghĩ nếu như Lưu Khám chấp nhận rồi thì sẽ cắt cử Tào Tham đi xử lý, chứ không phải là y. Dù sao Tiêu Hà mới sẵn sàng góp sức cho Lưu Khám còn chưa tới ba ngày, trên dưới Lâu Thương, người nào cũng có kinh nghiệm từng trải không kém y. Nhưng Tiêu Hà thật không ngờ, Lưu Khám lại ủy nhiệm cho mình trọng trách như vậy. Không chỉ là để y toàn quyền ử lý, mà còn trao cho y quyền lực tiền trảm hậu tấu. Lòng tin này, ơn tri ngộ này, làm Tiêu Hà rơi lệ đầy mặt. Y vẫn nghĩ, Lưu Khám có tài hoa, nhưng trên khí độ mà nói, sợ là không thể có lòng khoan dung như Lưu Quý được. Nhưng hiện tại xem ra, y thật sự sai rồi.
- Tiêu Hà dù lên núi đao xuống chảo dầu, cũng không phụ sự tín nhiệm của Quân hầu.
Lưu Khám mỉm cười, vỗ vai Tiêu Hà.
Sự điều chỉnh lúc này của Tiêu Hà có thể nói là vô cùng đúng lúc. Mà Lưu Khám bởi vì có Tiêu Hà giúp đỡ nên hết sức nhàn nhã, sau khi dừng ở huyện Bái ba ngày liền suất bộ bàn giao Ngụy Báo.
Sau khi bàn giao huyện Bái chấm dứt, Ngụy quân đã cùng lúc chiếm cứ khu bắc bộ quận Tứ Thủy, thực lực tăng lớn.
Lưu Khám lại cấp tốc lui tới Cự Dữ, hội hợp với Bành Việt. Bành Việt hiện nay tại Cự Dã cũng binh hùng tướng mạnh, thanh thế khá lớn. Gã vốn có thanh danh vang dội tại Cự Dã Trạch, hôm nay thiên hạ đại loạn, lòng người dao động, Bành Việt cũng không nóng lòng khởi sự mà vẫn án binh bất động như trước, tích trữ lực lượng. Hôm nay dưới trướng Bành Việt đã hơn vạn người.
Bành Việt vẫn là Bành Việt, nhưng Lưu Khám lại không còn là Lưu Khám năm xưa nữa. Lúc hai người gặp nhau vẫn vô cùng thân thiết như cũ, nhưng rất rõ ràng, Lưu Khám cảm nhận được đằng sau nụ cười của Bành Việt là ẩn chứa lòng nghi kỵ. Trên tiệc rượu, hai người chén qua chén lại, thậm chí còn gọi nữ quyến đến gặp mặt. Vợ của Bành Việt chính là Hồ Cơ năm xưa gã mang từ Hề quán tại huyện Bái về, nhưng ngoài Hồ cơ ra, hiện tại gã đã nạp thêm sáu tiểu thiếp, hưởng phúc tề nhân. Hồ cơ sinh được cho Bành Việt ba người con, trưởng tử tuổi xấp xỉ Lưu Tần.
Trên tiệc rượu, Bành Việt còn hưng phấn nói:
- A Khám huynh đệ, không bằng Tần và Cự kết bái huynh đệ, ngươi nghĩ như thế nào?
Cự, không phải là Lưu Cự, mà là Bành Cự, con trai trưởng của Bành Việt. Ba đứa con của Bành Việt, hai nam một nữ, trưởng tử là Bành Cự, con thứ là Bành Dã, lấy tên Cự Dã Trạch để đặt tên. Con út ba tuổi, tên là Bành Dương, vì sinh ở Thành Dương nên đặt tên như thế.
Lưu Khám mỉm cười:
- Đại ca nói chí phải, vậy thì làm đi.
Lập tức, Bành Cự và Lưu Tần đã kết bái ở trong viện, tuổi Bành Cự nhỏ hơn Lưu Tần, nên Lưu Tần làm huynh, Bành Cự là đệ.
Hai đứa trẻ kết bái xong, bầu không khí càng hòa hợp hơn. Kết quả là, mọi người chén chú chén anh, vô cùng náo nhiệt. Tiệc rượu đến giờ Tuất kết thúc, Lưu Khám mang theo người nhà cáo từ về nhà.
Lưu Khám vừa đi, vẻ ngà say của Bành Việt lập tức biến mất, gã thần sắc phức tạp nhìn lễ vật mà Lưu Khám tặng cho gã, trong lúc nhất thời do dự.
- Muội phu, trên tiệc rượu, vì sao không hạ lệnh đánh chết hắn ta?
Một văn sĩ hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo gầy gầy đi tới, khẽ hỏi:
- Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, Lưu Khám kia nhất định khó thoát.
Văn sĩ kia tên là Hồ Yển, là ca ca của Hồ Cơ. Lúc trước từng đề cập tới, Hồ Cơ vốn xuất thân cao môn, sau khi gia tộc suy sụp thì bị bán vào Hề quán. Lúc thành thân với Bành Việt, ngày lúc đầu cũng không có ai tới tìm, nhưng khi Bành Việt đảm nhiệm quan lại triều Tần, người của Hồ gia đến lại càng nhiều, Hồ Yển cũng chính là một trong số đó. Năm trước từng bái cầu học môn hạ danh sĩ Cái Công Giao Đông, sau đó lại nhậm chức tại Tắc Hạ Học Cung. Lúc gia tộc suy tàn, Hồ Yển bỏ chạy tới Lâm Truy, lăn lộn qua Tề Lỗ, sau đó còn chạy tới Hạ Bi, trà trộn vào trong quý tộc hậu duệ sáu nước. Lúc Bành Việt làm quan, Hồ Yển trong một cơ hội ngẫu nhiên đã biết muội muội gả cho Bành Việt, vì vậy lập tức năng đến.
Thuộc hạ của Bành Việt không ít người mạnh, nhưng người bày mưu tính thế thì không nhiều. Hồ Yển vừa là anh vợ gã, nên rất nhanh được trọng dụng, đồng thời trở thành quân sư của Bành Việt, bày mưu tính kế cho gã.
Bành Việt nói:
- A Khám huynh đệ có ơn cứu mẹ ta, nhiều lần tương giao, tình thâm ý trọng. Ta có thể được nở mặt như hôm nay, toàn bộ là do a Khám huynh đệ chiếu cố. Hôm nay hắn gặp rủi ro, mượn đường đi của ta, đó là tin ta, trọng ta, sao ta có thể giết hắn?
- Muội phu của ta ơi, sao ngươi lại thành thật như vậy? Năm xưa Lưu Khám chiếu cố ngươi, chỉ là ngươi có giá trị lợi dụng. Hắn là ai chứ? Là Dương Chu truyền thuyết, rút một sợi lông mang lợi cho thiên hạ ư, khẳng định là hắn không làm. Người này ở tại Lâu Thương thường nói: Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến...Nếu ngươi không có tác dụng, sao hắn lại chiếu cố ngươi?
Cái khác không nói, năm xưa đánh Bình Dương, chẳng phải là chứng cứ rõ ràng hay sao? Còn nữa, trước khác nay khác, Lưu Khám nay không còn là Đô úy Tứ Thủy năm xưa nữa, ngươi cũng không còn là Bành Việt đánh cá năm xưa nữa. Hạng Công chiếm giữ Lâu Thương, đã định trước Đại Sở tất hưng. Ngươi cần phải nhìn rõ thời cuộc, bằng không tương lai hối hận không kịp. Hôm nay chỉ cần lấy được tính mạng Lưu Khám, sẽ được Bái công coi trọng, đến lúc đó, vinh hoa phú quý cuồn cuộn mà đến, cũng làm cho Bành gia thật sự nở mặt. Tận dụng thời cơ, mất rồi không còn nữa!
- Đại ca, sao huynh có thể nói như vậy được?
Từ ngoài cửa đi vào một nữ tử quyến rũ, trừng mắt với Hồ Yển, cả giận nói:
- A Việt nhà muội là hảo hán tốt trọng tình trọng nghĩa. Nếu hôm nay giết Lưu quân hầu, ngày khác sao dám gặp người được? Cự Dã Trạch có bao nhiêu người đã nhận ân huệ của Quân hầu chứ, huynh chớ có làm hại A Việt nữa.
Nữ tử này chính là Hồ Cơ.
Hồ Yển nhướng mày:
- Muội muội, muội là phụ nữ, hiểu gì chứ? Ta đâu có hại A Việt, là ta đang từ trong loạn tìm cách thăng chức cho hắn. Muội phu, sứ giả của Vương quận thủ còn đang chờ ngươi, người ta có nói rồi, nếu ngươi không chịu, thì họ sẽ đi làm. Đến sau này Sở Vương tới, công đầu sẽ thuộc về Vương quận thủ, không có liên quan tới ngươi nữa. Chuyện này, ngươi cần phải cân nhắc thật kỹ.
- Đại ca, huynh đừng nói nữa.
Bành Việt nghiêm mặt nói:
- Phu nhân nói không sai, mặc kệ A Khám huynh đệ có làm sao, thì hắn cũng có ân với huynh đệ Cự Dã Trạch ta. Hôm nay nếu ta làm việc này, sau này không còn mặt mũi nào mà gặp huynh đệ nữa. Ta sẽ không động tới A Khám huynh đệ, huynh đi nói với sứ giả của Vương quận thủ, chuyện bọn họ, ta không xen vào, cũng không thích xen vào.
Hồ Yển không khỏi giậm chân đấm ngực tỏ vẻ thất vọng.
Lưu Khám ở trong dịch quán tại Triệu Vương Đình, bóng đêm rất sâu, Lữ Tu đã đưa bọn trẻ đi ngủ, một mình Lưu Khám ngồi trên đình đọc sách.
Bạc Nữ cuộn tròn ở trong góc, ngủ gật. Vốn Lưu Khám cũng không cần người hầu hạ, nhưng Lữ Tu nói, buổi tối hắn đọc sách, phê duyệt công văn, tóm lại cần có người ở bên cạnh hầu hạ, châm nến, rót trà.
Cho nên Bạc nữ ở lại phụ trách hầu hạ Lưu Khám. Nhưng đêm khuya yên tĩnh, nàng không chống lại được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi. Lưu Khám đọc sách một lúc, thấy bộ dạng Bạc nữ như vậy, không khỏi thở dài, đứng lên lấy áo khoác của mình choàng lên người nàng.
- Quân hầu, ngoài cửa có người cầu kiến!
Hiện tại bên cạnh Lưu Khám không có người nào giúp cả, Tư Mã Hỉ thì đã theo Thúc Tôn Thông đi Quan Trung; Lưu Tín ở tại Ba Thục; Ly Khâu theo Trần Bình đi Bắc cương; Quý Tâm thì bảo vệ Khoái Triệt tại Hà Bắc. Ngay cả một thư đồng bên mình cũng không có, hắn bất đắc dĩ đành phải chọn hai Tiểu giáo trong quân để đảm nhiệm. Nhưng người trong quân nói năng không để ý nặng nhẹ, làm Bạc nữ thoáng cái bừng tỉnh giấc, thấy Lưu Khám đang đứng bên cạnh nàng thì lại càng hoảng sợ, theo bản năng co rụt thân thể, lại phát hiện trên người mình là áo khoác của Lưu Khám.
- Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không cẩn thận lại ngủ mất, xin chủ nhân đừng trách phạt!
Tiểu cô nương mười sáu tuổi vô cùng hoảng sợ, Lưu Khám nhíu mày, lắc đầu, khẽ nói:
- Bạc nữ, ta có việc, ngươi quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường đấy.
- Nhưng chủ mẫu nói...
Lưu Khám vươn tay xoa đầu Bạc Nữ:
- Ngoan, đi ngủ đi.
Mệnh lệnh này giống như không phải giữa chủ nhân và người hầu, mà là sự quan tâm của huynh trưởng đối với muội muội. Bạc nữ vành mắt đỏ hoe, trong lòng dâng lên sự ấp áp. Lúc đầu khi bị đưa đến Bành Thành, Bạc nữ vô cùng buồn khổ, Triệu Nữ cũng được đưa tới cùng nàng từng nói:
- Ta nghe người ta nói, Quảng Võ Quân kia vô cùng đáng sợ, giết người không chớp mắt còn thích ăn thịt trẻ con nữa đấy. Chúng ta tới đây chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Chỉ mong không bị hắn để ý tới.
Triệu nữ là cô gái cao gầy, vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng không được ở lại mà bị Lữ Tu đưa đến hầu hạ Lữ Thích Chi. Bạc nữ thì được giữ lại, ngày ngày sống trong lo lắng. Tận đến hôm đó tại cửa dịch quán Tứ Thủy, thấy Lưu Khám bế Lưu Tần, lưng cõng Lưu Nguyên thì mới nghĩ, vị Quảng Võ quân này chẳng đáng sợ như Triệu Nữ từng nói, mà đến hôm nay, nàng càng thêm cảm động.
- Tiểu tỳ đi pha trà cho ngài, sau đó mới đi nghỉ ngơi.
Bạc nữ nói nhỏ một câu, giống như con thỏ bị dọa sợ hãi, thoáng cái bỏ chạy.
Lưu Khám hỏi Tiểu giáo đang đứng đó:
- Là ai muốn gặp ta?
- Hắn nói, là đồng đội của Quân hầu ở Hà Nam!
Đồng đội tại Hà Nam?
Lưu Khám xoa xoa gò má, sau đó trầm giọng nói:
- Cho mời!
Hắn không nghĩ ra là ai tới tìm hắn. Đồng đội Hà Nam có nhiều, nhưng ngoại trừ Lý Thành ra, hiện nay hẳn là có một vài người tại Sơn Đông, Nam Bộ, hơn nữa, muộn rồi tìm hắn...
Đang suy nghĩ, chỉ thấy Tiểu giáo dẫn theo một người đi vào thượng đình. Người nọ ngẩng đầu lên, chắp tay vái chào Lưu Khám:
- Quân hầu, có nhớ cố nhân năm xưa không?
- Phùng Kính?
Lưu Khám sửng sốt, nhưng chợt nhận ra người này này, không khỏi vô cùng vui mừng bất ngờ. Hắn với Phùng Kinh quen biết đã lâu, không chỉ ở Hà Nam, mà sau này loạn Tam Điền cũng từng hợp tác với Lưu Khám.
- Phùng Kính, sao ngươi lại tới đây? Mau mau mời ngồi!
Lưu Khám vui vẻ bước tới, băt lấy cánh tay Phùng Kính:
- Nhoáng cái đã năm năm rồi, từ biệt ở Bình Dương, lão quân vẫn khỏe chứ?
Sắc mặt Phùng Kính buồn bã, khẽ nói:
- Cha ta và tổ phụ ta đều đã chết, Phùng gia năm xưa nay chỉ còn lại một mình ta kéo dài hơi tàn mà thôi.
- Ồ, xin lỗi!
Lúc này Lưu Khám mới nghĩ tới xuất thân của Phùng Kính. Đối với cảnh ngộ gặp phải của Phùng gia, hắn đã nghe nói rồi, tuy rằng chưa từng gặp Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp, nhưng Lưu Khám luôn tôn kính nhị lão. Mông Điềm ở Hà Nam giành được đại thắng, có thể nói cũng là có liên quan tới nhị Lão Phùng gia. Mặc kệ lúc đó Phùng Khứ Tật đảm nhiệm Hữu thừa tướng, hay là Phùng Kiếp đảm nhiệm Đại tướng quân, dù không tán thành chủ ý của Mông Điềm, nhưng cũng dành hết toàn lực để ủng hộ. Không có tư tâm, chỉ có ý kiến khác nhau thôi.
Lưu Khám từng nhận được công văn do tự tay Phùng Kiếp viết, nên đối với Phùng Kiếp, hắn cực kỳ tôn kính.
Phùng Kính cười gượng:
- Quân hầu không cần phải vậy, đời người là vậy, trong lòng Kính từ lâu đã không gợn sóng rồi.
- Mau ngồi, mau ngồi!
Lưu Khám kéo Phùng Kính ngồi xuống, Bạc nữ bưng tới chén trà xanh và một bẫu rượu, trà đặt chỗ Lưu Khám, rượu đặt chỗ Phùng Kính. Tuy rằng Phùng Kính không uống trà, nhưng năm xưa Tần Thanh tại Hàm Dương từng tặng y một chút, vì vậy cũng biết. Đây là thói quen cá nhân, y không để tâm lắm.
- Lão Phùng, sao ngươi lại tới đây?
Đợi Bạc nữ lui ra rồi, Lưu Khám lại mở miệng hỏi:
- Lúc bệ hạ mất, ta cũng không nghe được tin tức gì của ngươi, ngươi đi đâu vậy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Phùng Kính thở dài:
- Việc này, một lời khó nói hết.
Y do dự một chút, nói:
- Quân hầu, hôm nay ta đặc biệt tới đây là muốn nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi đang gặp nguy hiểm.
- Hả?
Phùng Kính lập tức đem chuyện đã gặp kể lại.
- Nếu như Chương Hàm tướng quân có thể nghe theo kiến nghị của ta, thật sự làm như vậy, ta tất nhiên sẽ không đến tìm ngươi. Thế nhưng yêm nô làm hại, yêm nô làm hại...ta thật sự không thấy chút hy vọng nào, rơi vào đường cùng, đành phải thất vọng bỏ đi. Ta đến làm môn hạ Vương Khác, vốn là vì làm tai mắt, tùy thời tìm ngươi nương tựa, nhưng không ngờ lại nghe được một tin tức...Cho nên hôm nay mới đến để cảnh báo cho ngươi.
- Tin tức gì?
- Quân hầu có biết một người tên là Bái công không?
- Bái công?
Lưu Khám ngẩn ra, mở to hai mắt:
- Lão Phùng, là ngươi nói Lưu Bang?
- Ta cũng không rõ ràng lắm. - Phùng Kính nói:
- Ta mua chuộc được người hầu của Vương Khác gia, biết được trước đó vài ngày, một người tên là Ly Thực Kỳ tới xin gặp Vương Khác. Vì vậy ta đã dò hỏi người hầu đó biết Ly Thực Kỳ là người dưới trướng của Sở Vương, nghe nói hậu duệ Sở Vương nước Sở nay đang cùng phe với Bái công, Ly Thực Kỳ tới là chiêu hàng Vương Khác hàng Sở, lại đề nghị Vương Khác tới TIết quận để lấy tính mạng ngươi. Lần này ta đi theo sứ giả Vương Khác đến Cự Dã.
Lưu Khám không khỏi nheo mắt lại.
- Hôm nay ta thấy anh vợ của Bành Việt lén lút đi vào chỗ chúng ta ở, cùng với sứ giả của Vương Khác mật nghị trong phòng. Ta đoán Bành Việt muốn gây bất lợi cho ngưi...Cho nên ta vội vàng tới đây, thứ nhất là cảnh cáo ngươi, thứ hai là tìm nơi nương tựa.
Bành Việt muốn gây bất lợi cho ta?
Trong lòng Lưu Khám thoáng cái đã hiểu.
Chẳng trách trên yến tiệc thái độ Bành Việt vô cùng kỳ lạ.
Nhưng không đúng, nếu như Bành Việt gây bất lợi cho ta, thì tại tiệc rượu là thời cơ ra tay tốt nhất. Ta mang theo vợ con, nếu hắn thật sự động thủ, dù ta có có thể giết ra, nhưng cũng khó mà lưu tâm tới Lữ Tu và các con được. Bành Việt không động thủ, chứng tỏ hắn không hề có lòng giết ta.
Lẽ nào, hiện tại hắn lại quyết tâm rồi?
Hẳn là không đâu! Lưu Khám rất hiểu Bành Việt, Bành Việt là người coi trọng tình huynh đệ, cũng rất nặng tình cảm, trừ phi thật sự tạo thành uy hiếp đối với Bành Việt, bằng không hắn sẽ không động thủ với mình. Ngày mai ta phải rời khỏi Cự Dã Trạch rồi, sao có thể uy hiếp tới lợi ích của Bành Việt chứ?
Nhưng lời Phùng Kính nói không thể không tin.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nghĩ ra một kế.
- Bạc nữ!
- Có nô tỳ!
Bạc nữ không đi ngủ mà trốn ở phòng bên cạnh, đợi Lưu Khám sai việc. Lưu Khám vừa gọi, nàng lập tức bước tới, hỏi:
- Chủ nhân có gì phân phó?
- Đi gọi chủ mẫu ngươi, bảo họ lập tức chuẩn bị lên đường. Nói cho mọi người nhất định phải cẩn thận, không được để mọi người biết. Sau đó ngươi đi tìm ba người Quán Anh, Lạc Giáp, Lý Tất tới, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với họ. Còn một việc nữa, bảo Quán Anh gọi mọi người âm thầm ra khỏi quân doanh, đứng bên ngoài dịch quán chờ lệnh.
- Vâng!
Bạc nữ lên tiếng, lặng yên lui ra.
Lưu Khám kéo tay Phùng Kính:
- Hôm nay nếu không có Thiếu quân tới báo tin, chỉ sợ Lưu Khám chết không có chỗ chôn rồi.
Phùng Kính nói:
- Quân hầu, đây là điều Thiếu quân nên làm, sau này đừng nhắc lại nữa. Phùng gia ta đời đời trung thành với Doanh thị, nhưng không ngờ...Từ hôm nay trở đi, Phùng Kính không còn trên trần thế nữa, chỉ có một Phùng Đường, mong được Quân hầu thu nhận, Phùng mỗ nguyện làm khuyển mã đi theo Quân hầu.
/16
|