Nửa canh giờ trôi qua, tiếng niệm kinh trong điện rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều.
Diêu Linh Linh cũng sắp trụ không nổi nữa, đôi chân hơi nhúc nhích, thay đổi một tư thế cho thoải mái hơn.
Nhưng Vân Tử Lạc không hề động đậy.
“Tỷ không thấy đau đầu gối à?” Diêu Linh Linh khẽ hỏi.
“Không đau mà.” Vân Tử Lạc hờ hững áp, liếc mắt nhìn cuốn kinh.
“Muội sắp đau chết mất rồi!” Diêu Linh Linh thở dài, “Muội sắp chịu không nổi nữa rồi!”.
“Nếu muội thật sự chịu không nổi thì tìm cách ra ngoài trước đi.”
“Ra ngoài kiểu gì?” Diêu Linh Linh thở dài.
“Giả vờ ngất.” Vân Tử Lạc lườm.
“Sẽ bị phát hiện đấy, tỷ không biết họ tinh thế nào đâu!” Diêu Linh Linh câm nín.
Vân Tử Lạc cười gian xảo, “Có tỷ đây, tỷ sẽ giúp muội”.
Nói đoạn, nàng giơ tay ra, véo thật mạnh lên chân muội ấy.
“Á!” Diêu Linh Linh đau đớn kêu toáng lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn tới.
“Sao vậy?” Nhiếp Chính vương sải bước đi tới.
Mồ hôi túa ra đầy trán Diêu Linh Linh, muội ấy nhắm mắt, ngã gục xuống đất.
“Linh Linh!” Vân Tử Lạc cố tình nhào tới, giữ chặt vai Diêu Linh Linh, thảm thiết kêu lên.
Diêu Linh Linh tí hí lườm nàng.
“Nàng ấy không sao chứ?” Nhiếp Chính vương tiến lại gần, ngồi xuống, bắt mạch cho Diêu Linh Linh.
Tay Diêu Linh Linh run run, năm ngón tay vô thức giật giật.
Nhiếp Chính vương cảm nhận được mạch của muội ấy hoàn toàn bình thường, chỉ là nhịp tim đập hơi nhanh một chút, chợt sững người.
“Muội ấy ngất xỉu rồi.” Vân Tử Lạc nói bừa, “Hay là để muội ấy nghỉ một chút”.
Nhiếp Chính vương gật đầu nói: “Người đâu, khiêng Diêu tiểu thư ra phòng sau”.
Rồi chàng đánh mắt nhìn Vân Tử Lạc, “Nàng đi theo chăm sóc nàng ấy đi”.
“Dạ.” Vân Tử Lạc đáp, có hai thị vệ tới khiêng Diêu Linh Linh.
“Để đó cho ta!” Có một người lao tới, chỉ tay vào một trong hai thị vệ, nói: “Người mạnh tay quá rồi!”.
Nhiếp Chính vương thấy Quỷ Mị chạy đến cũng không lên tiếng, để mặc cho hắn và một thị vệ khác khiêng Diêu Linh Linh ra sau.
Đặt Diêu Linh Linh lên giường rồi, Quỷ Mị bèn chế giễu, “Đại tiểu thư à, cô đừng giả vờ nữa!”.
Diêu Linh Linh nghe thấy vậy mở mắt ra, thấy bên cạnh chỉ có Quỷ Mị và Vân Tử Lạc bèn ngồi bật dậy, căng thẳng hỏi, “Sao huynh biết? Nhiếp Chính vương không phát hiện ra chứ?”.
Quỷ Mị cười nói, “Cả ta còn biết, vương gia liệu không biết được sao?”.
Diêu Linh Linh nghi hoặc quan sát hắn.
Bỗng nhiên, phòng bên vọng sang tiếng thút thít ngắt ngang đoạn đối thoại của họ.
“Mẹ! Con không tin! Nhất định bọn họ đã nhầm lẫn, sao con có thể không phải là con ruột của mẹ chứ!”.
Giọng nói yếu đuối của Vân Khinh Bình vang lên.
Mọi người vô thức chú ý về phía đó.
Vậy mà phòng bên lại im ắng một lúc rồi tới lượt Sở Hàn Lâm nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, sau khi xuống núi ta sẽ tìm danh y kiểm nghiệm lại”.
“Nghiệm? Vẫn còn nghiệm? Đã nghiệm hai lần rồi!”
Vân Khinh Bình khóc thút thít.
Giọng nói kiên quyết của Chu Thị vẳng tới, “Bất luận thế nào, Bình Nhi, ta đã nuôi con mười sáu năm, giữa chúng ta đã có tình mẫu tử, không thể bị ảnh hưởng vì một chuyện bên ngoài! Ta chỉ nhận con là con gái mà thôi!”.
Vân Tử Lạc nghe được, cười khẩy thành tiếng.
Nàng cũng quá hiểu tính tình của Chu Thị rồi.
Nếu Vân Khinh Bình không phải Tứ vương phi, không phải là người mà Sở Hàn Lâm sủng ái, bà ta liệu có nói vậy không?
“Ta ra ngoài một lát.” Nàng khẽ nói một câu, để lại Quỷ Mị và Diêu Linh Linh, chậm rãi bước ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước bỗng thấy một bóng hình áo xanh ngọc bước tới.
“Lạc Nhi.” Nhiếp Chính vương rảo bước đi tới, quan tâm hỏi: “Đầu gối có đau không?”.
Vân Tử Lạc mỉm cười, lắc đầu, “Quả nhiên là chàng biết”.
Nhiếp Chính vương cong môi, “Sao lại không biết, ta cũng lớn lên qua bao lần quỳ mà”.
Nói tới đây, sắc mặt chàng hơi tối đi, không nói tiếp nữa.
Vân Tử Lạc thấy vậy đổi đề tài, “Còn bao lâu nữa?”.
“Hoàng thượng muốn đi gấp, kinh trong điện cũng niệm gần xong rồi, chuẩn bị để họ xuống núi, ta đặc biệt qua gọi nàng.”
Vân Tử Lạc trêu chọc, “Làm phiền Nhiếp Chính vương đại nhân đích thân tới báo, thật là vinh hạnh của thần thiếp!”.
Nhiếp Chính vương giơ tay cốc lên trán nàng, “Nha đầu ngốc!”.
Vân Tử Lạc lè lưỡi, quay đầu định gọi Diêu Linh Linh.
Ai ngờ, vừa bước vào cửa thì đã sửng sốt bởi khung cảnh bên trong.
Quỷ Mị đang ngồi bên cạnh giường, cúi đầu, nghiêm túc xoa đầu gối cho Diêu Linh Linh, dáng vẻ rất chăm chú.
Gương mặt Linh Linh ửng hồng nhưng không đẩy ra.
Vân Tử Lạc bước vào, sắc mặt muội ấy lập tức chuyển đang tím lim, lập tức rút chân về, không ngờ đầu gối đập vào cằm Quỷ Mị.
“Ai da!” Quỷ Mị kêu khẽ lên một tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Diêu Linh Linh vô cùng áy náy.
“Không sao.” Quỷ Mị mỉm cười với muội ấy rồi xoa xoa cằm, lùi xuống.
Động tác này rõ ràng khiến Diêu Linh Linh nảy sinh không ít thiện cảm.
Thấy hai người họ đã nói chuyện xong, lúc ấy Vân Tử Lạc mới tươi cười đi vào, truyền lại lời của Nhiếp Chính vương.
Quỷ Mị vội nói: “Vậy em ra ngoài làm việc trước”.
Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài.
Diêu Linh Linh đỏ mặt bước xuống giường, đi theo Vân Tử Lạc.
Lúc ra khỏi cửa phòng, nàng bỗng thấy Sở Hàn Lâm từ phòng bên đi ra, gọi: “Lạc Nhi!”.
Vân Tử Lạc hơi nhíu mày, khẽ gật đầu.
Chu Thị với đôi mắt sưng húp, dìu Vân Khinh Bình theo sau.
Cả đoàn người cùng đi ra trước cửa núi.
Nơi đó cũng đã đông kín người.
Xe ngựa của Hoàng thượng có lẽ vừa mới xuống núi. Nhiếp Chính vương đang chắp tay đứng trên một mỏm đá trơn nhẵn, gương mặt đăm chiêu, lướt nhìn đám đông một lượt. Thấy Vân Tử Lạc đi tới, sắc mặt chàng mới nhẹ nhàng hơn, “Có thể đi rồi”.
Xe ngựa nối đuôi nhau đi xuống núi.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh ngồi lên xe ngựa, ngồi sát một bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, phía trước vọng lên tiếng thét kinh hoàng của một nữ nhi, Vân Tử Lạc cảm thấy chiếc xe ngựa mình đang ngồi rung lắc mạnh mẽ .
Nàng bám vào khung xe theo bản năng, bỗng Diêu Linh Linh hét toáng lên, cả người lao thẳng ra ngoài, lăn xuống xe ngựa.
Vân Tử Lạc nhướng mày, một tay bắt lấy nóc xe, cả người đổ về phía trước, một tay kia giữ chặt vạt áo sau của Diêu Linh Linh, cứ thế kéo ngược muội ấy trở lại.
Khi quay đầu nhìn Diêu Linh Linh, Vân Tử Lạc sửng sốt.
Muội ấy đang trợn tròn mắt, há hốc miệng, biểu cảm đờ đẫn, ánh mắt không chút tiêu điểm, cả gương mặt toàn là máu tươi, không phát ra được tiếng nào.
Nàng nhớ rất rõ ban nãy muội ấy không hề đụng vào đâu, chỗ máu này…
Trái tim nàng thắt lại, một dòng máu đỏ chảy xuống chân hai người, để lại một vệt dài, dẫn ra ngoài xe ngựa.
“Á!”
Cuối cùng Diêu Linh Linh cũng hét lên thành tiếng: “Giết người rồi! Giết người rồi!”.
Ngoài xe ngựa cũng vang lên một loạt những tiếng la hét.
Vân Tử Lạc đã nhanh chóng có phản ứng, tay phải vòng qua eo Diêu Linh Linh, tay trái vén rèm, lăn ra ngoài. Khi ngã xuống đất, nàng nghiêng người để tránh tổn thương tới mức thấp nhất, nhân tiện đỡ Linh Linh lăn về phía lùm cây bên đường.
Mùi máu tanh nồng dưới mặt đất phả lên mũi, dính khắp y phục, mặt mũi, tay chân của hai người họ. Diêu Linh Linh chịu không nổi nữa, vừa đứng dậy đã nôn òng ọc ra ngoài.
Vân Tử Lạc giơ tay chắn sau lưng muội ấy, rồi nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Nàng thấy có rất nhiều nam tử hán mặc quần áo dân thường, tay xách thương đao, giao đấu kịch liệt với thị vệ.
Chiếc xe ngựa mà họ ngồi ban nãy, phu xe đã bị giết hại thảm khốc, ngã vật trên thân xe. Diêu Linh Linh mặt đầy máu, rõ ràng là máu của người đó bắn vào.
Dưới sự phù trợ của các thị vệ, đám nữ quý tộc có quyền lực đều kết thành phe cánh, nhưng cũng không ít người yếu đuối, hoảng loạn nhảy xuống xe ngựa, vì không trốn được chỉ còn cách chạy loạn tìm đường sống.
Nhưng đao kiếm vô tình, tất cả đều nhắm về phía bọn họ.
Trong số những người cải trang thành dân thường, có kẻ phát hiện ra Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đứng tách riêng, lần lượt giơ binh khí chém về phía họ, dường như có ý tranh công.
Hai mắt Vân Tử Lạc tối lại. Eo nàng nhanh nhẹn lắc một cái, tuyết sát cầm trong tay, dải lụa bay thẳng ra ngoài, bỗng đâu vang lên mấy tiếng leng keng, mấy binh khí nặng nề rơi cả xuống đất.
Nàng tiện tay với lấy một cây giáo, tay phải vung tuyết sát, tay trái múa giáo, mái tóc đen tung bay, cực kỳ khí khái, khiến mấy thiên kim quyền quý trốn sau đám thị vệ mắt tròn mắt dẹt.
Mấy “bách tính” kia cũng hoảng hốt muôn phần, không ngờ lại có tình huống này xuất hiện.
Sau khi nôn xong, Diêu Linh Linh cảm thấy đầu váng mắt hoa, bèn túm chặt lấy vạt áo Vân Tử Lạc, trốn sau lưng nàng.
Vừa cảm thấy an toàn được một chút thì có cơ thể của một nữ nhi ngã thẳng về phía Diêu Linh Linh.
Máu tươi đầy đất, mặt ngửa lên, ngay bên cạnh chân Diêu Linh Linh, đôi mắt tròn mở to, đã chết.
Diêu Linh Linh sợ hãi hét ầm lên, trốn vào một góc khác bên cạnh Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc tranh thủ cúi xuống nhìn, người chết là một nữ nhi trẻ tuổi, trông hơi quen!
Chính là người trong đám cùng Vân Thường tới Lê Uyển khiêu khích nàng.
Không ngờ nàng ta lại tử mạng tại đây…
Khi phóng tầm mắt ra khắp nơi, mấy thiên kim đó đã chạy bổ nhào về phía chùa Trấn Quốc như sắp mất mạng, lát sau đã biến mất dạng, những người khác thì liều mạng chạy xuống núi.
Khi quay đầu lại, nàng thấy Diêu Linh Linh sắp trụ không nổi, bèn kéo muội ấy, “Đi nào!”.
Họ quay người chạy về phía Tây dãy núi, bỗng phát hiện ngoài Diêu Linh Linh, còn một người cũng đang bám vạt áo nàng.
Vân Tử Lạc quay đầu, đập vào mắt là gương mặt với ba vết máu đáng sợ của Vân Khinh Bình.
Nàng ta đầu tóc hỗn loạn, mặt mày nhợt nhạt, nước mắt đầm đìa, sợ đến mê sảng.
Sở dĩ vì khi xảy ra chuyện, Sở Hàn Lâm cưỡi ngựa đi đầu, nàng ta và Chu Thị, Vân Hạo sau khi nhảy khỏi xe ngựa thì chỉ có thể dựa vào đám vệ sỹ cầm cự một lát, kết quả bị bỏ rơi.
Vân Tử Lạc dẫn theo Diêu Linh Linh, vừa hay lăn tới bên cạnh nàng ta, nàng ta bèn trốn phía sau Vân Tử Lạc, thoát một kiếp nạn.
Khi Vân Tử Lạc định hất tay nàng ta ra thì Vân Khinh Bình càng nắm chặt.
“Cứu ta! Cứu ta!”
Nàng ta cất giọng run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, hai chân lập cập, gò má bị dính không ít máu, tóc bê bết vào nhau, chẳng biết có bị thương hay không.
Đám nam nhân phía sau lại đuổi tới, Vân Tử Lạc không còn thời gian để tâm nữa bèn dìu Diêu Linh Linh men theo đường núi rảo bước, Vân Khinh Bình khập khễnh theo sau.
Bên cạnh vọng tới một thanh âm thô lỗ: “Bên này còn kẻ nào không? Hết rồi thì chúng ta xuống xin cứu viện! Các huynh đệ sắp không chống chọi được nữa rồi!”.
Vân Khinh Bình sợ quá, chân mềm nhũn, ngã rạp xuống đất.
Vân Tử Lạc bị nàng ta túm quá chặt, cũng dừng lại. Nghe thấy âm thanh ấy đang đi về phía này, nàng nhấc cổ áo sau của Vân Khinh Bình, đẩy Diêu Linh Linh trốn vào trong bụi rậm, mỗi tay một người, bịt chặt miệng họ lại.
Có mấy bước chân vội vã từ phía gần đó chạy lại nhưng không chú ý tới chỗ này.
Vân Tử Lạc có thể cảm nhận được Vân Khinh Bình đang run lẩy bẩy, còn Diêu Linh Linh vì không còn cảnh máu me nên cũng bình tĩnh hơn phần nào.
Đoàn người đi qua, Vân Tử Lạc nghiêng đầu hỏi Vân Khinh Bình, “Hạo Nhi đâu?”.
Ban nãy nàng đã muốn hỏi nhưng lên tiếng trước sẽ dụ kẻ địch tới.
Vân Khinh Bình run rẩy một hồi mới thì thầm, “Có lẽ nó đang ở cùng mẹ, ta bị lạc lại”.
“Đáng chết!” Vân Tử Lạc giận dữ chửi thề.
Nàng đứng dậy đi tuần tra xung quanh, rồi nói với Diêu Linh Linh, “Hai người đi tới chỗ cỏ cao bên mỏm đá nằm rạp xuống, bất kỳ ai tới cũng không được lên tiếng, ta đi tìm Hạo Nhi!”.
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh lo lắng, “Chỗ đó nguy hiểm lắm!”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, “Tỷ không sao, ban nãy muội cũng thấy đấy, chúng không phải đối thủ của tỷ! Nhưng tỷ còn chần chừ một khắc Hạo Nhi sẽ gặp nguy hiểm. Linh Linh, làm ơn đấy!”.
Tay phải của Diêu Linh Linh đã nắm chắc sợi roi mềm của mình, thấy không thể khuyên được nàng đành gật đầu, dìu Vân Khinh Bình qua bên kia.
Vân Tử Lạc kiểm tra lại vũ khí rồi vội vàng men theo đường cũ quay trở lại.
Trên đường chẳng còn ai, nàng chạy xuống núi, chưa được bao xa đã nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa lao xuống từ trên núi xuống.
Nàng vội nấp sau một thân cây to, liếc mắt nhìn qua rồi vui mừng khôn xiết.
Chính là Hắc Phong đang phi như bay, nam nhân người trên ngựa ánh mắt sáng quắc, nét mặt nặng nề, không phải Nhiếp Chính vương còn có thể là ai?
“Hách Liên Ý!”
Vân Tử Lạc lao ra ngoài.
Nhiếp Chính vương nghe được giọng nói này bèn mừng rỡ quay đầu, nhìn thấy nàng bèn vội vã dừng ngựa, lật người nhảy xuống.
Mới mấy bước chân chàng đi tới nơi, ôm chặt lấy nàng, thở phào nhẹ nhõm.
“Lạc Nhi, ta lo chết mất! Ta quay lại tìm nàng, tưởng nàng ở trong chùa, kết quả không nhìn thấy nàng, ta sốt ruột tưởng chết!”
Nói vậy nhưng chàng đang cười hạnh phúc.
“Chàng không sao chứ?” Vân Tử Lạc kiểm tra người chàng, vội vàng hỏi, “Hạo Nhi đâu? Chàng có nhìn thấy Hạo Nhi không?”.
Nhiếp Chính vương gật đầu, “Nhìn thấy rồi, lúc tới ta đã dẫn nó tới chùa, bây giờ cả ngôi chùa đã an toàn. Đám phản quân đã lùi ra ngoài núi, con đường duy nhất vào trong núi đã bị vao vây”.
Vân Tử Lạc nhướng mày hỏi, “Phản quân? Là những ai?”.
Nói rồi, nàng bất giác đưa mắt nhìn những thi thể nằm ngổn ngang xung quanh.
Nhiếp Chính vương nhìn về phía con đường núi trước mặt, ánh mắt tối đi, nói: “Lát nữa ta sẽ nói với nàng, ta tới xem Hoàng thượng đã! Họ có lẽ đều lên núi rồi, tạm ở trong chùa, đợi lui binh”.
Nói rồi, con đường đã vang lên tiếng vó ngựa và tiếng bước chân hỗn tạp.
Từ xa đã nghe thấy tiếng hô của nữ nhi, tiếng thái giám, chính là những thiên kim và hoàng thất còn lưu lại.
Vân Tử Lạc vội vàng nói, “Ta đi đón Linh Linh! Muội ấy và Vân Khinh Bình còn ở kia!”.
“Ta đi cùng nàng!” Nhiếp Chính vương rất không yên tâm.
“Được.”
Nhiếp Chính vương trèo lên Hắc Phong, giơ tay bế Vân Tử Lạc lên, hai người phi về phía Tây.
Tới chỗ Vân Tử Lạc chỉ, nàng sửng sốt khi thấy chỉ còn độc Vân Khinh Bình, “Linh Linh đâu? Muội ấy đâu?”.
Vân Khinh Bình dựa vào mỏm đá lớn, yếu ớt đáp, “Ban nãy chẳng biết sao công chúa Trường Lạc lại tới đây, nhìn thấy hai bọn ta. Sau khi cô ấy đi khỏi, người đàn ông tên Ngụy Thành quay trở lại, cưỡng ép bắt Diêu Linh Linh đi”.
Đầu mày Vân Tử Lạc dựng đứng cả lên!
Ngụy Thành!
“Đây là chỗ ta tìm ra, rất kín đáo, cho dù là Ngụy Thành, hắn cũng không thể dễ dàng tìm ra!” Vân Tử Lạc chất vấn.
Vân Khinh Bình uể oải đáp, “Ta gọi công chúa Trường Lạc, muốn cô ấy cứu bọn ta đi, kết quả lại không thèm để ý tới bọn ta”.
Vân Tử Lạc sốt ruột giận dữ, quát, “Chẳng phải ta đã dặn là đừng lên tiếng sao? Ai tới cũng phải im lặng! Vân Khinh Bình, ngươi chỉ toàn gây chuyện thôi!”.
Ngụy Thành nào có phải hạng người tốt đẹp gì?
Hắn đưa Linh Linh đi, với tâm trạng hiện giờ của muội ấy, còn có thể hòa thuận được sao?
Vân Khinh Bình bị mắng tới nỗi nước mắt lưng tròng, bỗng nhìn thấy Nhiếp Chính vương phía sau, hai mắt sáng rực lên, lập tức bò về phía đó.
“Nhiếp Chính vương, xin hãy cứu ta, cứu ta!”
Nhiếp Chính vương vừa tới gần, Vân Khinh Bình đã ôm chặt hông chàng.
Chàng nhíu mày, đang định đẩy nàng ta ra thì Vân Tử Lạc đã đi nhanh tới, hất Vân Khinh Bình ra, ánh mắt vô cùng khó chịu.
Nàng suýt nữa thì buột miệng nói rằng “Đừng có động vào nam nhân của ta!”.
“Nhiếp Chính vương…” Vân Khinh Bình nhìn chàng tội nghiệp, mặc dù vết thương trên mặt trông rất nhức nhối nhưng vẫn khiến người ta xót xa.
“Lạc Nhi, chắc là Diêu tiểu thư đã cùng Ngụy Thành trở về chùa rồi, chúng ta về đã.”
Nhiếp Chính vương mặc kệ Vân Khinh Bình, nghiêng đầu nói với Vân Tử Lạc.
“Được.” Nàng nhìn Hắc Phong rồi chau mày, “Chỉ có một con ngựa…”.
“Nàng cưỡi ngựa cùng Tứ vương phi, ta dùng khinh công.” Nhiếp Chính vương lập tức có phương án.
Vân Tử Lạc còn chưa đáp, Vân Khinh Bình đã van nài, “Nhiếp Chính vương, ngài cưỡi ngựa đưa ta đi, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị muội không giỏi! Ta không dám ngồi chung!”.
Nhiếp Chính vương lạnh lùng nhìn nàng ta, “Nếu không hài lòng, người tự đi về đi”.
Vân Tử Lạc lại càng nhìn nàng ta bằng ánh mắt không thiện ý.
Đáng chết, dám dụ dỗ nam nhân của nàng ngay trước mặt nàng!
Xem ra không dạy dỗ nàng một bài học không được!
Nàng nói ngay, “Ngươi thích ngồi thì ngồi, không thích thì đi bộ!”.
Nói rồi nàng dắt Hắc Phong qua, trèo lên lưng ngựa bằng một động tác tuyệt đẹp.
Vân Khinh Bình vội vàng chạy bước nhỏ tới, đưa tay cho Vân Tử Lạc, “Đỡ ta lên đi!”.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vân Tử Lạc, nàng kéo nàng ta lên trước. Vừa lên, Vân Khinh Bình đã túm chặt hai nhúm lông dài của Hắc Phong rồi dựa vào người Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc để mặc, hoàn toàn không né tránh, gật đầu với Nhiếp Chính vương, “Ta đi đây!”.
Nàng quất dây cương, Hắc Phong lao đi như một làn gió.
Vân Khinh Bình bỗng cảm thấy gò má nóng rát bèn cúi đầu, vùi mặt vào trong cổ áo.
Tay phải Vân Tử Lạc bắt mạnh lấy cánh tay phải của nàng ta, quăng một cái, ném Vân Khinh Bình đang không chút phòng bị lên không trung, chổng ngược lên trời.
“Á! Cứu mạng!”
Vân Khinh Bình sợ hết hồn hết vía.
Vân Tử Lạc để nàng ta lơ lửng trên cao, cười lớn tiếng, “Tỷ tỷ à, kỹ thuật cưỡi ngựa của muội không tốt, tỷ biết mà! Nếu để tỷ ngã ngựa, chắc cũng chẳng ai trách muội đâu nhỉ”.
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức tái mét.
Nhiếp Chính vương ở phía sau nhìn rõ, chợt lắc đầu, mỉm cười.
Cứ như vậy tới tận chùa Trấn Quốc.
Trong ngoài chùa có ba vòng thị vệ.
Vừa thấy ba người đi vào, tiền điện lập tức có người thò đầu ra hỏi, “Bên dưới sao rồi?”.
Nhiếp Chính vương từ phía sau bước lên, “Phản quân lần này là thuộc hạ của tên chúa ở Hằng Châu, vì bất mãn vua của mình bị chúng ta chém chết nên đội ngũ này ẩn mình trong chỗ kín đáo, muốn trả thù cho chủ. Lực lượng của chúng rất mạnh, thị vệ của chúng ta không đủ”.
“Á? Vậy sao bây giờ?”
Sắc mặt người đó chợt thay đổi.
“Bổn vương đã gửi bồ câu đưa thư về cung, viện binh sẽ tới ngay, trong ngoài kẹp chặt nhất định giành chiến thắng. Thế nên trong lúc đợi thị vệ hãy nghỉ ở đây.”
Nói rồi, Nhiếp Chính vương quay lại nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt dịu dàng.
“Chúng ta cùng vào trong đi.”
Vân Tử Lạc rảo bước đi vào tiền điện, người ngồi khắp đất. Nàng ngẩng đầu lên tìm kiếm Vân Hạo và Diêu Linh Linh.
“Nhị tỷ!” Vân Hạo là người đầu tiên chạy từ trong đám đông ra.
“Hạo Nhi, đệ có bị thương không?” Khi nhìn thấy nó, trái tim Vân Tử Lạc cuối cùng cũng được bình yên.
Nàng biết sự quan tâm của mình dành cho Vân Hạo cực kỳ mãnh liệt, cảm giác này như máu mủ ruột rà vậy.
Nhưng nàng hoàn toàn không có nó đối với Vân Khinh Bình hay Vân Thái Lệ. Có lúc nàng còn nghi ngờ phải chăng Vân Hạo không phải con ruột của Chu Thị?
Vân Hạo lắc đầu, “Không có, ban nãy cũng có Nhiếp Chính vương cứu đệ và mẫu thân, nếu không đã chẳng chạy thoát được”.
Nói rồi, ánh mắt nó lấp lánh sùng bái, “Nhiếp Chính vương lợi hại lắm! Đệ cũng muốn học được như ngài ấy!”.
“Vậy có nhìn thấy Linh Linh tỷ tỷ không?”
Vân Hạo mơ màng, “Đông người như vậy, đệ không chú ý”.
Diêu Linh Linh cũng sắp trụ không nổi nữa, đôi chân hơi nhúc nhích, thay đổi một tư thế cho thoải mái hơn.
Nhưng Vân Tử Lạc không hề động đậy.
“Tỷ không thấy đau đầu gối à?” Diêu Linh Linh khẽ hỏi.
“Không đau mà.” Vân Tử Lạc hờ hững áp, liếc mắt nhìn cuốn kinh.
“Muội sắp đau chết mất rồi!” Diêu Linh Linh thở dài, “Muội sắp chịu không nổi nữa rồi!”.
“Nếu muội thật sự chịu không nổi thì tìm cách ra ngoài trước đi.”
“Ra ngoài kiểu gì?” Diêu Linh Linh thở dài.
“Giả vờ ngất.” Vân Tử Lạc lườm.
“Sẽ bị phát hiện đấy, tỷ không biết họ tinh thế nào đâu!” Diêu Linh Linh câm nín.
Vân Tử Lạc cười gian xảo, “Có tỷ đây, tỷ sẽ giúp muội”.
Nói đoạn, nàng giơ tay ra, véo thật mạnh lên chân muội ấy.
“Á!” Diêu Linh Linh đau đớn kêu toáng lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn tới.
“Sao vậy?” Nhiếp Chính vương sải bước đi tới.
Mồ hôi túa ra đầy trán Diêu Linh Linh, muội ấy nhắm mắt, ngã gục xuống đất.
“Linh Linh!” Vân Tử Lạc cố tình nhào tới, giữ chặt vai Diêu Linh Linh, thảm thiết kêu lên.
Diêu Linh Linh tí hí lườm nàng.
“Nàng ấy không sao chứ?” Nhiếp Chính vương tiến lại gần, ngồi xuống, bắt mạch cho Diêu Linh Linh.
Tay Diêu Linh Linh run run, năm ngón tay vô thức giật giật.
Nhiếp Chính vương cảm nhận được mạch của muội ấy hoàn toàn bình thường, chỉ là nhịp tim đập hơi nhanh một chút, chợt sững người.
“Muội ấy ngất xỉu rồi.” Vân Tử Lạc nói bừa, “Hay là để muội ấy nghỉ một chút”.
Nhiếp Chính vương gật đầu nói: “Người đâu, khiêng Diêu tiểu thư ra phòng sau”.
Rồi chàng đánh mắt nhìn Vân Tử Lạc, “Nàng đi theo chăm sóc nàng ấy đi”.
“Dạ.” Vân Tử Lạc đáp, có hai thị vệ tới khiêng Diêu Linh Linh.
“Để đó cho ta!” Có một người lao tới, chỉ tay vào một trong hai thị vệ, nói: “Người mạnh tay quá rồi!”.
Nhiếp Chính vương thấy Quỷ Mị chạy đến cũng không lên tiếng, để mặc cho hắn và một thị vệ khác khiêng Diêu Linh Linh ra sau.
Đặt Diêu Linh Linh lên giường rồi, Quỷ Mị bèn chế giễu, “Đại tiểu thư à, cô đừng giả vờ nữa!”.
Diêu Linh Linh nghe thấy vậy mở mắt ra, thấy bên cạnh chỉ có Quỷ Mị và Vân Tử Lạc bèn ngồi bật dậy, căng thẳng hỏi, “Sao huynh biết? Nhiếp Chính vương không phát hiện ra chứ?”.
Quỷ Mị cười nói, “Cả ta còn biết, vương gia liệu không biết được sao?”.
Diêu Linh Linh nghi hoặc quan sát hắn.
Bỗng nhiên, phòng bên vọng sang tiếng thút thít ngắt ngang đoạn đối thoại của họ.
“Mẹ! Con không tin! Nhất định bọn họ đã nhầm lẫn, sao con có thể không phải là con ruột của mẹ chứ!”.
Giọng nói yếu đuối của Vân Khinh Bình vang lên.
Mọi người vô thức chú ý về phía đó.
Vậy mà phòng bên lại im ắng một lúc rồi tới lượt Sở Hàn Lâm nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, sau khi xuống núi ta sẽ tìm danh y kiểm nghiệm lại”.
“Nghiệm? Vẫn còn nghiệm? Đã nghiệm hai lần rồi!”
Vân Khinh Bình khóc thút thít.
Giọng nói kiên quyết của Chu Thị vẳng tới, “Bất luận thế nào, Bình Nhi, ta đã nuôi con mười sáu năm, giữa chúng ta đã có tình mẫu tử, không thể bị ảnh hưởng vì một chuyện bên ngoài! Ta chỉ nhận con là con gái mà thôi!”.
Vân Tử Lạc nghe được, cười khẩy thành tiếng.
Nàng cũng quá hiểu tính tình của Chu Thị rồi.
Nếu Vân Khinh Bình không phải Tứ vương phi, không phải là người mà Sở Hàn Lâm sủng ái, bà ta liệu có nói vậy không?
“Ta ra ngoài một lát.” Nàng khẽ nói một câu, để lại Quỷ Mị và Diêu Linh Linh, chậm rãi bước ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước bỗng thấy một bóng hình áo xanh ngọc bước tới.
“Lạc Nhi.” Nhiếp Chính vương rảo bước đi tới, quan tâm hỏi: “Đầu gối có đau không?”.
Vân Tử Lạc mỉm cười, lắc đầu, “Quả nhiên là chàng biết”.
Nhiếp Chính vương cong môi, “Sao lại không biết, ta cũng lớn lên qua bao lần quỳ mà”.
Nói tới đây, sắc mặt chàng hơi tối đi, không nói tiếp nữa.
Vân Tử Lạc thấy vậy đổi đề tài, “Còn bao lâu nữa?”.
“Hoàng thượng muốn đi gấp, kinh trong điện cũng niệm gần xong rồi, chuẩn bị để họ xuống núi, ta đặc biệt qua gọi nàng.”
Vân Tử Lạc trêu chọc, “Làm phiền Nhiếp Chính vương đại nhân đích thân tới báo, thật là vinh hạnh của thần thiếp!”.
Nhiếp Chính vương giơ tay cốc lên trán nàng, “Nha đầu ngốc!”.
Vân Tử Lạc lè lưỡi, quay đầu định gọi Diêu Linh Linh.
Ai ngờ, vừa bước vào cửa thì đã sửng sốt bởi khung cảnh bên trong.
Quỷ Mị đang ngồi bên cạnh giường, cúi đầu, nghiêm túc xoa đầu gối cho Diêu Linh Linh, dáng vẻ rất chăm chú.
Gương mặt Linh Linh ửng hồng nhưng không đẩy ra.
Vân Tử Lạc bước vào, sắc mặt muội ấy lập tức chuyển đang tím lim, lập tức rút chân về, không ngờ đầu gối đập vào cằm Quỷ Mị.
“Ai da!” Quỷ Mị kêu khẽ lên một tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Diêu Linh Linh vô cùng áy náy.
“Không sao.” Quỷ Mị mỉm cười với muội ấy rồi xoa xoa cằm, lùi xuống.
Động tác này rõ ràng khiến Diêu Linh Linh nảy sinh không ít thiện cảm.
Thấy hai người họ đã nói chuyện xong, lúc ấy Vân Tử Lạc mới tươi cười đi vào, truyền lại lời của Nhiếp Chính vương.
Quỷ Mị vội nói: “Vậy em ra ngoài làm việc trước”.
Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài.
Diêu Linh Linh đỏ mặt bước xuống giường, đi theo Vân Tử Lạc.
Lúc ra khỏi cửa phòng, nàng bỗng thấy Sở Hàn Lâm từ phòng bên đi ra, gọi: “Lạc Nhi!”.
Vân Tử Lạc hơi nhíu mày, khẽ gật đầu.
Chu Thị với đôi mắt sưng húp, dìu Vân Khinh Bình theo sau.
Cả đoàn người cùng đi ra trước cửa núi.
Nơi đó cũng đã đông kín người.
Xe ngựa của Hoàng thượng có lẽ vừa mới xuống núi. Nhiếp Chính vương đang chắp tay đứng trên một mỏm đá trơn nhẵn, gương mặt đăm chiêu, lướt nhìn đám đông một lượt. Thấy Vân Tử Lạc đi tới, sắc mặt chàng mới nhẹ nhàng hơn, “Có thể đi rồi”.
Xe ngựa nối đuôi nhau đi xuống núi.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh ngồi lên xe ngựa, ngồi sát một bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, phía trước vọng lên tiếng thét kinh hoàng của một nữ nhi, Vân Tử Lạc cảm thấy chiếc xe ngựa mình đang ngồi rung lắc mạnh mẽ .
Nàng bám vào khung xe theo bản năng, bỗng Diêu Linh Linh hét toáng lên, cả người lao thẳng ra ngoài, lăn xuống xe ngựa.
Vân Tử Lạc nhướng mày, một tay bắt lấy nóc xe, cả người đổ về phía trước, một tay kia giữ chặt vạt áo sau của Diêu Linh Linh, cứ thế kéo ngược muội ấy trở lại.
Khi quay đầu nhìn Diêu Linh Linh, Vân Tử Lạc sửng sốt.
Muội ấy đang trợn tròn mắt, há hốc miệng, biểu cảm đờ đẫn, ánh mắt không chút tiêu điểm, cả gương mặt toàn là máu tươi, không phát ra được tiếng nào.
Nàng nhớ rất rõ ban nãy muội ấy không hề đụng vào đâu, chỗ máu này…
Trái tim nàng thắt lại, một dòng máu đỏ chảy xuống chân hai người, để lại một vệt dài, dẫn ra ngoài xe ngựa.
“Á!”
Cuối cùng Diêu Linh Linh cũng hét lên thành tiếng: “Giết người rồi! Giết người rồi!”.
Ngoài xe ngựa cũng vang lên một loạt những tiếng la hét.
Vân Tử Lạc đã nhanh chóng có phản ứng, tay phải vòng qua eo Diêu Linh Linh, tay trái vén rèm, lăn ra ngoài. Khi ngã xuống đất, nàng nghiêng người để tránh tổn thương tới mức thấp nhất, nhân tiện đỡ Linh Linh lăn về phía lùm cây bên đường.
Mùi máu tanh nồng dưới mặt đất phả lên mũi, dính khắp y phục, mặt mũi, tay chân của hai người họ. Diêu Linh Linh chịu không nổi nữa, vừa đứng dậy đã nôn òng ọc ra ngoài.
Vân Tử Lạc giơ tay chắn sau lưng muội ấy, rồi nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Nàng thấy có rất nhiều nam tử hán mặc quần áo dân thường, tay xách thương đao, giao đấu kịch liệt với thị vệ.
Chiếc xe ngựa mà họ ngồi ban nãy, phu xe đã bị giết hại thảm khốc, ngã vật trên thân xe. Diêu Linh Linh mặt đầy máu, rõ ràng là máu của người đó bắn vào.
Dưới sự phù trợ của các thị vệ, đám nữ quý tộc có quyền lực đều kết thành phe cánh, nhưng cũng không ít người yếu đuối, hoảng loạn nhảy xuống xe ngựa, vì không trốn được chỉ còn cách chạy loạn tìm đường sống.
Nhưng đao kiếm vô tình, tất cả đều nhắm về phía bọn họ.
Trong số những người cải trang thành dân thường, có kẻ phát hiện ra Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đứng tách riêng, lần lượt giơ binh khí chém về phía họ, dường như có ý tranh công.
Hai mắt Vân Tử Lạc tối lại. Eo nàng nhanh nhẹn lắc một cái, tuyết sát cầm trong tay, dải lụa bay thẳng ra ngoài, bỗng đâu vang lên mấy tiếng leng keng, mấy binh khí nặng nề rơi cả xuống đất.
Nàng tiện tay với lấy một cây giáo, tay phải vung tuyết sát, tay trái múa giáo, mái tóc đen tung bay, cực kỳ khí khái, khiến mấy thiên kim quyền quý trốn sau đám thị vệ mắt tròn mắt dẹt.
Mấy “bách tính” kia cũng hoảng hốt muôn phần, không ngờ lại có tình huống này xuất hiện.
Sau khi nôn xong, Diêu Linh Linh cảm thấy đầu váng mắt hoa, bèn túm chặt lấy vạt áo Vân Tử Lạc, trốn sau lưng nàng.
Vừa cảm thấy an toàn được một chút thì có cơ thể của một nữ nhi ngã thẳng về phía Diêu Linh Linh.
Máu tươi đầy đất, mặt ngửa lên, ngay bên cạnh chân Diêu Linh Linh, đôi mắt tròn mở to, đã chết.
Diêu Linh Linh sợ hãi hét ầm lên, trốn vào một góc khác bên cạnh Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc tranh thủ cúi xuống nhìn, người chết là một nữ nhi trẻ tuổi, trông hơi quen!
Chính là người trong đám cùng Vân Thường tới Lê Uyển khiêu khích nàng.
Không ngờ nàng ta lại tử mạng tại đây…
Khi phóng tầm mắt ra khắp nơi, mấy thiên kim đó đã chạy bổ nhào về phía chùa Trấn Quốc như sắp mất mạng, lát sau đã biến mất dạng, những người khác thì liều mạng chạy xuống núi.
Khi quay đầu lại, nàng thấy Diêu Linh Linh sắp trụ không nổi, bèn kéo muội ấy, “Đi nào!”.
Họ quay người chạy về phía Tây dãy núi, bỗng phát hiện ngoài Diêu Linh Linh, còn một người cũng đang bám vạt áo nàng.
Vân Tử Lạc quay đầu, đập vào mắt là gương mặt với ba vết máu đáng sợ của Vân Khinh Bình.
Nàng ta đầu tóc hỗn loạn, mặt mày nhợt nhạt, nước mắt đầm đìa, sợ đến mê sảng.
Sở dĩ vì khi xảy ra chuyện, Sở Hàn Lâm cưỡi ngựa đi đầu, nàng ta và Chu Thị, Vân Hạo sau khi nhảy khỏi xe ngựa thì chỉ có thể dựa vào đám vệ sỹ cầm cự một lát, kết quả bị bỏ rơi.
Vân Tử Lạc dẫn theo Diêu Linh Linh, vừa hay lăn tới bên cạnh nàng ta, nàng ta bèn trốn phía sau Vân Tử Lạc, thoát một kiếp nạn.
Khi Vân Tử Lạc định hất tay nàng ta ra thì Vân Khinh Bình càng nắm chặt.
“Cứu ta! Cứu ta!”
Nàng ta cất giọng run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, hai chân lập cập, gò má bị dính không ít máu, tóc bê bết vào nhau, chẳng biết có bị thương hay không.
Đám nam nhân phía sau lại đuổi tới, Vân Tử Lạc không còn thời gian để tâm nữa bèn dìu Diêu Linh Linh men theo đường núi rảo bước, Vân Khinh Bình khập khễnh theo sau.
Bên cạnh vọng tới một thanh âm thô lỗ: “Bên này còn kẻ nào không? Hết rồi thì chúng ta xuống xin cứu viện! Các huynh đệ sắp không chống chọi được nữa rồi!”.
Vân Khinh Bình sợ quá, chân mềm nhũn, ngã rạp xuống đất.
Vân Tử Lạc bị nàng ta túm quá chặt, cũng dừng lại. Nghe thấy âm thanh ấy đang đi về phía này, nàng nhấc cổ áo sau của Vân Khinh Bình, đẩy Diêu Linh Linh trốn vào trong bụi rậm, mỗi tay một người, bịt chặt miệng họ lại.
Có mấy bước chân vội vã từ phía gần đó chạy lại nhưng không chú ý tới chỗ này.
Vân Tử Lạc có thể cảm nhận được Vân Khinh Bình đang run lẩy bẩy, còn Diêu Linh Linh vì không còn cảnh máu me nên cũng bình tĩnh hơn phần nào.
Đoàn người đi qua, Vân Tử Lạc nghiêng đầu hỏi Vân Khinh Bình, “Hạo Nhi đâu?”.
Ban nãy nàng đã muốn hỏi nhưng lên tiếng trước sẽ dụ kẻ địch tới.
Vân Khinh Bình run rẩy một hồi mới thì thầm, “Có lẽ nó đang ở cùng mẹ, ta bị lạc lại”.
“Đáng chết!” Vân Tử Lạc giận dữ chửi thề.
Nàng đứng dậy đi tuần tra xung quanh, rồi nói với Diêu Linh Linh, “Hai người đi tới chỗ cỏ cao bên mỏm đá nằm rạp xuống, bất kỳ ai tới cũng không được lên tiếng, ta đi tìm Hạo Nhi!”.
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh lo lắng, “Chỗ đó nguy hiểm lắm!”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, “Tỷ không sao, ban nãy muội cũng thấy đấy, chúng không phải đối thủ của tỷ! Nhưng tỷ còn chần chừ một khắc Hạo Nhi sẽ gặp nguy hiểm. Linh Linh, làm ơn đấy!”.
Tay phải của Diêu Linh Linh đã nắm chắc sợi roi mềm của mình, thấy không thể khuyên được nàng đành gật đầu, dìu Vân Khinh Bình qua bên kia.
Vân Tử Lạc kiểm tra lại vũ khí rồi vội vàng men theo đường cũ quay trở lại.
Trên đường chẳng còn ai, nàng chạy xuống núi, chưa được bao xa đã nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa lao xuống từ trên núi xuống.
Nàng vội nấp sau một thân cây to, liếc mắt nhìn qua rồi vui mừng khôn xiết.
Chính là Hắc Phong đang phi như bay, nam nhân người trên ngựa ánh mắt sáng quắc, nét mặt nặng nề, không phải Nhiếp Chính vương còn có thể là ai?
“Hách Liên Ý!”
Vân Tử Lạc lao ra ngoài.
Nhiếp Chính vương nghe được giọng nói này bèn mừng rỡ quay đầu, nhìn thấy nàng bèn vội vã dừng ngựa, lật người nhảy xuống.
Mới mấy bước chân chàng đi tới nơi, ôm chặt lấy nàng, thở phào nhẹ nhõm.
“Lạc Nhi, ta lo chết mất! Ta quay lại tìm nàng, tưởng nàng ở trong chùa, kết quả không nhìn thấy nàng, ta sốt ruột tưởng chết!”
Nói vậy nhưng chàng đang cười hạnh phúc.
“Chàng không sao chứ?” Vân Tử Lạc kiểm tra người chàng, vội vàng hỏi, “Hạo Nhi đâu? Chàng có nhìn thấy Hạo Nhi không?”.
Nhiếp Chính vương gật đầu, “Nhìn thấy rồi, lúc tới ta đã dẫn nó tới chùa, bây giờ cả ngôi chùa đã an toàn. Đám phản quân đã lùi ra ngoài núi, con đường duy nhất vào trong núi đã bị vao vây”.
Vân Tử Lạc nhướng mày hỏi, “Phản quân? Là những ai?”.
Nói rồi, nàng bất giác đưa mắt nhìn những thi thể nằm ngổn ngang xung quanh.
Nhiếp Chính vương nhìn về phía con đường núi trước mặt, ánh mắt tối đi, nói: “Lát nữa ta sẽ nói với nàng, ta tới xem Hoàng thượng đã! Họ có lẽ đều lên núi rồi, tạm ở trong chùa, đợi lui binh”.
Nói rồi, con đường đã vang lên tiếng vó ngựa và tiếng bước chân hỗn tạp.
Từ xa đã nghe thấy tiếng hô của nữ nhi, tiếng thái giám, chính là những thiên kim và hoàng thất còn lưu lại.
Vân Tử Lạc vội vàng nói, “Ta đi đón Linh Linh! Muội ấy và Vân Khinh Bình còn ở kia!”.
“Ta đi cùng nàng!” Nhiếp Chính vương rất không yên tâm.
“Được.”
Nhiếp Chính vương trèo lên Hắc Phong, giơ tay bế Vân Tử Lạc lên, hai người phi về phía Tây.
Tới chỗ Vân Tử Lạc chỉ, nàng sửng sốt khi thấy chỉ còn độc Vân Khinh Bình, “Linh Linh đâu? Muội ấy đâu?”.
Vân Khinh Bình dựa vào mỏm đá lớn, yếu ớt đáp, “Ban nãy chẳng biết sao công chúa Trường Lạc lại tới đây, nhìn thấy hai bọn ta. Sau khi cô ấy đi khỏi, người đàn ông tên Ngụy Thành quay trở lại, cưỡng ép bắt Diêu Linh Linh đi”.
Đầu mày Vân Tử Lạc dựng đứng cả lên!
Ngụy Thành!
“Đây là chỗ ta tìm ra, rất kín đáo, cho dù là Ngụy Thành, hắn cũng không thể dễ dàng tìm ra!” Vân Tử Lạc chất vấn.
Vân Khinh Bình uể oải đáp, “Ta gọi công chúa Trường Lạc, muốn cô ấy cứu bọn ta đi, kết quả lại không thèm để ý tới bọn ta”.
Vân Tử Lạc sốt ruột giận dữ, quát, “Chẳng phải ta đã dặn là đừng lên tiếng sao? Ai tới cũng phải im lặng! Vân Khinh Bình, ngươi chỉ toàn gây chuyện thôi!”.
Ngụy Thành nào có phải hạng người tốt đẹp gì?
Hắn đưa Linh Linh đi, với tâm trạng hiện giờ của muội ấy, còn có thể hòa thuận được sao?
Vân Khinh Bình bị mắng tới nỗi nước mắt lưng tròng, bỗng nhìn thấy Nhiếp Chính vương phía sau, hai mắt sáng rực lên, lập tức bò về phía đó.
“Nhiếp Chính vương, xin hãy cứu ta, cứu ta!”
Nhiếp Chính vương vừa tới gần, Vân Khinh Bình đã ôm chặt hông chàng.
Chàng nhíu mày, đang định đẩy nàng ta ra thì Vân Tử Lạc đã đi nhanh tới, hất Vân Khinh Bình ra, ánh mắt vô cùng khó chịu.
Nàng suýt nữa thì buột miệng nói rằng “Đừng có động vào nam nhân của ta!”.
“Nhiếp Chính vương…” Vân Khinh Bình nhìn chàng tội nghiệp, mặc dù vết thương trên mặt trông rất nhức nhối nhưng vẫn khiến người ta xót xa.
“Lạc Nhi, chắc là Diêu tiểu thư đã cùng Ngụy Thành trở về chùa rồi, chúng ta về đã.”
Nhiếp Chính vương mặc kệ Vân Khinh Bình, nghiêng đầu nói với Vân Tử Lạc.
“Được.” Nàng nhìn Hắc Phong rồi chau mày, “Chỉ có một con ngựa…”.
“Nàng cưỡi ngựa cùng Tứ vương phi, ta dùng khinh công.” Nhiếp Chính vương lập tức có phương án.
Vân Tử Lạc còn chưa đáp, Vân Khinh Bình đã van nài, “Nhiếp Chính vương, ngài cưỡi ngựa đưa ta đi, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị muội không giỏi! Ta không dám ngồi chung!”.
Nhiếp Chính vương lạnh lùng nhìn nàng ta, “Nếu không hài lòng, người tự đi về đi”.
Vân Tử Lạc lại càng nhìn nàng ta bằng ánh mắt không thiện ý.
Đáng chết, dám dụ dỗ nam nhân của nàng ngay trước mặt nàng!
Xem ra không dạy dỗ nàng một bài học không được!
Nàng nói ngay, “Ngươi thích ngồi thì ngồi, không thích thì đi bộ!”.
Nói rồi nàng dắt Hắc Phong qua, trèo lên lưng ngựa bằng một động tác tuyệt đẹp.
Vân Khinh Bình vội vàng chạy bước nhỏ tới, đưa tay cho Vân Tử Lạc, “Đỡ ta lên đi!”.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vân Tử Lạc, nàng kéo nàng ta lên trước. Vừa lên, Vân Khinh Bình đã túm chặt hai nhúm lông dài của Hắc Phong rồi dựa vào người Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc để mặc, hoàn toàn không né tránh, gật đầu với Nhiếp Chính vương, “Ta đi đây!”.
Nàng quất dây cương, Hắc Phong lao đi như một làn gió.
Vân Khinh Bình bỗng cảm thấy gò má nóng rát bèn cúi đầu, vùi mặt vào trong cổ áo.
Tay phải Vân Tử Lạc bắt mạnh lấy cánh tay phải của nàng ta, quăng một cái, ném Vân Khinh Bình đang không chút phòng bị lên không trung, chổng ngược lên trời.
“Á! Cứu mạng!”
Vân Khinh Bình sợ hết hồn hết vía.
Vân Tử Lạc để nàng ta lơ lửng trên cao, cười lớn tiếng, “Tỷ tỷ à, kỹ thuật cưỡi ngựa của muội không tốt, tỷ biết mà! Nếu để tỷ ngã ngựa, chắc cũng chẳng ai trách muội đâu nhỉ”.
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức tái mét.
Nhiếp Chính vương ở phía sau nhìn rõ, chợt lắc đầu, mỉm cười.
Cứ như vậy tới tận chùa Trấn Quốc.
Trong ngoài chùa có ba vòng thị vệ.
Vừa thấy ba người đi vào, tiền điện lập tức có người thò đầu ra hỏi, “Bên dưới sao rồi?”.
Nhiếp Chính vương từ phía sau bước lên, “Phản quân lần này là thuộc hạ của tên chúa ở Hằng Châu, vì bất mãn vua của mình bị chúng ta chém chết nên đội ngũ này ẩn mình trong chỗ kín đáo, muốn trả thù cho chủ. Lực lượng của chúng rất mạnh, thị vệ của chúng ta không đủ”.
“Á? Vậy sao bây giờ?”
Sắc mặt người đó chợt thay đổi.
“Bổn vương đã gửi bồ câu đưa thư về cung, viện binh sẽ tới ngay, trong ngoài kẹp chặt nhất định giành chiến thắng. Thế nên trong lúc đợi thị vệ hãy nghỉ ở đây.”
Nói rồi, Nhiếp Chính vương quay lại nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt dịu dàng.
“Chúng ta cùng vào trong đi.”
Vân Tử Lạc rảo bước đi vào tiền điện, người ngồi khắp đất. Nàng ngẩng đầu lên tìm kiếm Vân Hạo và Diêu Linh Linh.
“Nhị tỷ!” Vân Hạo là người đầu tiên chạy từ trong đám đông ra.
“Hạo Nhi, đệ có bị thương không?” Khi nhìn thấy nó, trái tim Vân Tử Lạc cuối cùng cũng được bình yên.
Nàng biết sự quan tâm của mình dành cho Vân Hạo cực kỳ mãnh liệt, cảm giác này như máu mủ ruột rà vậy.
Nhưng nàng hoàn toàn không có nó đối với Vân Khinh Bình hay Vân Thái Lệ. Có lúc nàng còn nghi ngờ phải chăng Vân Hạo không phải con ruột của Chu Thị?
Vân Hạo lắc đầu, “Không có, ban nãy cũng có Nhiếp Chính vương cứu đệ và mẫu thân, nếu không đã chẳng chạy thoát được”.
Nói rồi, ánh mắt nó lấp lánh sùng bái, “Nhiếp Chính vương lợi hại lắm! Đệ cũng muốn học được như ngài ấy!”.
“Vậy có nhìn thấy Linh Linh tỷ tỷ không?”
Vân Hạo mơ màng, “Đông người như vậy, đệ không chú ý”.
/331
|