Đôi mắt Vân Tử Lạc tối đi, nhạy cảm nhìn bốn xung quanh, từng gương mặt xinh đẹp thanh tú đều đang tái nhợt, mười mấy người ngồi quây tròn lại, có người đang run lên cầm cập.
Đám thị vệ vội vàng đi qua đi lại, trong tay mỗi người đều đang hoặc ôm, hoặc dìu, hoặc khiêng một người khác, đa số đều là nữ nhi, cũng có cả phu xe, tất thảy đều bị thương.
“Mọi người tới chăm nom giúp!” Sở Tử Uyên nhanh nhẹn nói.
Đám tiểu thư kia người này nhìn người nọ, lần lượt đứng cả dậy, cùng chăm sóc những người bị thương với Viên Không đại sư – đã đứng tại đó trị bệnh chữa thương từ lâu.
Vân Hạo bị Chu Thị gọi lại.
Vân Tử Lạc vẫn chưa tìm được Diêu Linh Linh.
“Lạc Nhi, muội không sao chứ?” Sở Tử Uyên đi mấy bước tới trước mặt nàng, lo lắng hỏi, “Ban nãy ta không tìm được muội”.
Nói xong, huynh ấy cũng ôm ngực, ho mấy tiếng.
“Huynh sao vậy?” Vân Tử Lạc nhìn thấy một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng Sở Tử Uyên, chợt thất thần, vội hỏi: “Tử Uyên, huynh bị thương ư?”.
“Ngài ấy trúng một đường kiếm vào bả vai.” Một thanh âm nhạt nhòa xen ngang.
Nhiếp Chính vương trong chiếc áo xanh ngọc nheo mắt nói.
Vân Tử Lạc nhìn lên bả vai Sở Tử Uyên, nơi đó đã được xé tạm một phần vạt áo rồi quấn vào nên không còn nhìn thấy vết máu.
Nàng đang định nói gì thì Nhiếp Chính vương lên tiếng: “Ngài ấy vì cứu công chúa Trường Lạc mới hứng chịu một kiếm”.
“Công chúa Trường Lạc?” Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
Bên cạnh công chúa Trường Lạc có biết bao nhiêu thị vệ Đông Lâm, sao lại cần tới sự bảo vệ của Sở Tử Uyên?
Nhiếp Chính vương không giải thích, chỉ lướt qua bằng ánh mắt khinh thường.
Sở Tử Uyên giơ tay áo, khẽ lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi lạnh lùng lườm chàng.
“Được rồi, Tử Uyên, huynh đang bị thương…” Vân Tử Lạc thấy bầu không khí có vẻ không ổn bèn vội vàng giảng hòa, “Huynh ngồi xuống nghỉ ngơi đi đã, để muội băng lại vết thương cho huynh”.
Sở Tử Uyên khẽ cong môi, cười nói: “Được”.
Họ ngồi xuống mặt đất, nơi được trải một lớp vải mành.
Vân Tử Lạc chạy tới chỗ những người bị thương khác lấy băng trắng được thị vệ chuẩn bị, trở về định đưa cho huynh ấy thì Nhiếp Chính vương giật lấy, ném cho Sở Tử Uyên.
“Tự băng đi!”
Sở Tử Uyên không lên tiếng, cầm băng cắn trong miệng, xé rách lớp áo trên bả vai, để lộ ra một đường kiếm bê bết máu rồi quấn băng lên đó.
Vân Tử Lạc thấy huynh ấy không còn gì đáng ngại bèn quay trở lại đám đông, tìm kiếm một lượt, vẫn chẳng thấy Diêu Linh Linh đâu. Nàng đưa mắt nhìn cửa sau của tiền điện rồi cất bước đi tới đó.
Vừa ra cửa, lúc ngoặt vào một lối rẽ, có một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Lạc Nhi!”
Vân Tử Lạc quay đầu lại, cái bóng cao lớn của Nhiếp Chính vương theo sát ngay sau, đôi mắt phượng sâu hút nhìn nàng chăm chú, “Nàng đi đâu vậy?”.
“Ta đi tìm Linh Linh, chàng cứ bận việc đi.” Vân Tử Lạc nói.
“Tiểu thư nhà họ Diêu ư? Cô ấy đã quay về rồi.” Nhiếp Chính vương mỉm cười.
Vân Tử Lạc sửng sốt: “Chàng nhìn thấy muội ấy?”.
“Nghe Quỷ Mị nói, cô ấy bị Ngụy Thành đưa đi, Quỷ Mị đã cứu lại được.” Trong ánh mắt Nhiếp Chính vương ánh lên một tia gian xảo.
Vân Tử Lạc bàng hoàng, nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy trong phòng sau ngày hôm nay cũng bất chợt nở một nụ cười tỉnh ngộ.
“Lạc Nhi, lát nữa đừng chạy lung tung, có biết không?”
Trên hàng mi Nhiếp Chính vương toát ra một sự yêu thương đầy quan tâm.
“Ta biết.” Vân Tử Lạc ngoan ngoãn đáp lời, “Vậy ta về tiền điện trước”.
“Ừm.”
Tới tiền điện, nhìn thấy Diêu Linh Linh. Diêu Linh Linh vọt tới, trách móc Vân Khinh Bình một hồi, ánh mắt đầy căm hận.
Vân Tử Lạc liếc nhìn thì thấy Vân Khinh Bình đang ngồi kế bên Chu Thị, thì thầm gì đó.
“Linh Linh, Ngụy Thành có làm gì muội không?”
“Không có! Hắn đưa muội đi được nửa đường thì điểm huyệt muội, đặt sau phiến đá to, nói lát sau tới đón muội. Cũng may có người tới cứu nếu không chẳng biết bây giờ muội sống hay chết!” Diêu Linh Linh phẫn nộ.
“Hắn điểm huyệt cho muội?” Vân Tử Lạc nhíu mày.
Ngụy Thành làm vậy cũng quá đáng quá thì phải?
Diêu Linh Linh “ừm” một tiếng: “Hắn không dám để công chúa Trường Lạc biết hắn đã cứu muội, công chúa Trường Lạc ở phía trước giục giã nên hắn tạm thời giấu muội đi”.
“Hắn không dám để công chúa Trường Lạc biết?” Vân Tử Lạc bắt đúng trọng điểm.
Diêu Linh Linh bĩu môi, “Tỷ không biết đâu, công chúa Trường Lạc cực kỳ ích kỷ, Vân Khinh Bình gọi cô ta, cô ta bèn bắt dẫn mình theo, nhưng lại bỏ mặc sống chết của hai người bọn muội. Muội nghĩ Ngụy Thành sợ công chúa nói hắn lo chuyện bao đồng chăng?”.
Vân Tử Lạc thầm thở dài.
Sao Ngụy Thành phải sợ chứ?
Nàng không thể quên được cảnh tượng thân mật tối đó.
Nếu vị công chúa này quả thực rất phóng khoáng trong chuyện quan hệ nam nữ thì chưa biết chừng Ngụy Thành đã dan díu với nàng ta rồi.
Không để công chúa Trường Lạc biết chẳng phải sợ bị nói lo chuyện bao đồng mà sợ nàng ta ghen thì đúng hơn.
Công chúa nước Đông Lâm, thân phận cao quý là thế, một kẻ tham quyền cố vị, không tiếc lợi dụng cả nữ nhi để trèo cao như Ngụy Thành lại không nghĩ trăm phương ngàn kế để bám víu mới lạ đó!
Đang nói chuyện thì nàng nghiêng đầu nhìn thấy Vân Hạo vẫn đứng một bên bận rộn, xách hai cái thùng rỗng chạy về phía cửa sau.
“Vân Hạo! Đệ đi đâu vậy?”
Vân Hạo dừng bước, một tay cầm hai chiếc thùng, tay kia lau mồ hôi, nói: “Đệ đi gánh nước, người bị thương cần dùng nước”.
Vân Tử Lạc không khỏi giận dữ, “Chẳng phải còn có tỷ đây sao? Đệ trẻ con chạy lung tung làm gì? Một mình đi ra ngoài nguy hiểm lắm có biết không?”.
Vân Hạo lè lưỡi.
Vân Tử Lạc giành lấy chiếc thùng trong tay nó, nói: “Nhị tỷ đi cho”.
“Nhị tỷ, đệ đi cùng tỷ! Đệ cũng muốn giúp đỡ họ, sau này sẽ vĩ đại như Nhiếp Chính vương chứ không phải kẻ bất tài vô dụng.” Vân Hạo do dự một lúc rồi nói.
“Vĩ đại như Nhiếp Chính vương?” Diêu Linh Linh thở dài, “Đệ còn có hoài bão lớn lao vậy sao, khá lắm!”.
Vân Tử Lạc quan sát nó thật kỹ, không đả kích mà gật đầu, “Vậy đệ đi đi”.
Sở Tử Uyên chẳng biết từ đâu chạy ra, “Hai tỷ đệ ra ngoài không an toàn đâu, ta đi cùng hai người”.
Diêu Linh Linh ầm ĩ, “Muội cũng muốn!”.
Vân Tử Lạc không cho, khuyên nhủ, “Ra ngoài khả năng gặp phản quân rất lớn, ta còn phải chăm sóc Vân Hạo, đâu còn sức để lo cho muội!”.
Diêu Linh Linh nghe xong bèn nói ngay: “Vậy muội ở lại đây”.
Nói rồi muội ấy nghiêm chỉnh tới thăm nom những người bị thương.
Sở Tử Uyên, Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo xách thùng nước tới bên hồ, lấy đầy cả hai thùng. Sở Tử Uyên xách một thùng, Vân Hạo đòi xách một thùng.
Nhìn thấy Vân Hạo gân tay, ra sức xách một thùng nước, vừa đi vừa nghỉ, Vân Tử Lạc có chút đau lòng, ba lần bốn lượt định nói để nàng giúp rồi lại nhịn.
Dẫu sao nó cũng cần phải trưởng thành.
Lúc bằng tuổi nó, chẳng biết nàng đã sớm phải rèn giũa qua bao khổ cực.
Chúng khiến nàng trở nên cứng cáp hơn.
Trước mặt là Nhiếp Chính vương uy nghi đang chắp tay đi tới, gặp phải ba người.
Đôi mắt phượng bình thản của chàng hơi sa sầm lại.
Vân Hạo bỗng chốc trở nên căng thẳng, thùng nước cũng va xuống đất.
Vân Tử Lạc nhìn thấy dáng vẻ của nó, không khỏi buồn cười.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương từ từ dời về phía Vân Tử Lạc, chàng hỏi: “Gánh nước à?”.
Vân Tử Lạc gật đầu, xoay lưng về phía Vân Hạo, ném cho Nhiếp Chính vương một khẩu hình miệng.
Thôi được, nàng thừa nhận nếu Hách Liên Ý tảng lờ chuyện Vân Hạo gánh nước thì sẽ đả kích nghiêm trọng tới lòng tự tin của nó.
Nhiếp Chính vương sững người rồi mỉm cười, nhìn Vân Hạo và nói: “Ngươi cũng gánh nước?”.
“Dạ.” Vân Hạo có chút khấp khởi.
“Khá lắm, thanh niên, chịu chút khổ cực là tốt, không giống vài công tử, áo có người mặc cho, cơm có người đút miệng. Cố gắng học tập, sau này ngươi nhất định là người tài của Kỳ Hạ!”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương chân thành, ngữ khí thân thiết.
Vân Hạo kích động đến đỏ bừng mặt, muốn nói gì đó lại gấp gáp nói không nên lời.
Vân Tử Lạc khẽ cười, “Hạo Nhi, Nhiếp Chính vương coi trọng đệ như vậy, có phải sau này đệ nên xin ngài ấy chỉ giáo nhiều hơn không?”.
Vân Hạo lập tức hiểu ra, chắp tay, “Sau này mong Nhiếp Chính vương dạy dỗ thêm!”.
Sắc mặt Sở Tử Uyên đứng bên không tự nhiên cho lắm.
Cứ cảm thấy ba người này vứt mình ngoài cuộc, “Hạo Nhi bẩm sinh đã thông minh, lại giỏi giang như vậy, sau này ta có việc gì, có khi còn cần Hạo Nhi giúp sức”.
Vân Hạo nghe xong, nét mặt rạng rỡ, nhưng lại lo mình giúp không nổi, lập tức điệu bộ hóa hoang mang, “Có thể giúp sức cho Bát vương gia là thần mãn nguyện rồi”.
Dù sao nó vẫn là một đứa trẻ, ăn nói không thể quá lão luyện, càng không nhận ra cuộc đấu ngầm giữa Nhiếp Chính vương và Sở Tử Uyên.
Vân Tử Lạc thu lại nụ cười của mình, “Còn không đi, họ đợi không kịp nước nữa rồi!”.
Tới tiền điện, Nhiếp Chính vương và Sở Tử Uyên đều xuống núi xem tình hình, chỉ còn mình Sở Hàn Lâm ở lại.
Bận rộn quá, mấy canh giờ đã trôi qua, trước mắt chập tối đã tới, vậy mà phía dưới vẫn chưa có tin tức chính xác.
Công chúa Trường Lạc ngồi trong góc, bắt đầu kêu đói ầm ĩ.
“Có gì ăn không? Sắp đói chết rồi! Bổn cung không muốn chết đói ở Kỳ Hạ!”
Viên Không đại sư thấy vậy nhíu mày, gọi mấy tiểu hòa thượng lấy bánh dưới bếp mang lên.
Công chúa Trường Lạc ăn nhồm nhoàm, lúc sau mới vỗ bụng, gọi một tên thị vệ tới cùng ra phòng sau nghỉ ngơi.
Quỷ Mị thấy mấy người đều đói bèn bàn với Viên Không đại sư mấy câu, gọi thị vệ thổi gạo nấu cơm trong chùa, rồi gọi thêm mấy vú già lớn tuổi làm thêm mấy món đơn giản.
Vì quá đông người, bát đũa trên núi không đủ dùng, thức ăn cũng không cung cấp kịp thời nên chỉ có thể luân phiên ăn.
Tất cả nhất trí để những người bị thương và thị vệ ăn trước.
Có người đặc biệt gói ghém đồ ăn mang xuống dưới cho Nhiếp Chính vương.
Các quý phu nhân cùng thiên kim ăn cuối cùng, ai nấy ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức đều nuốt nước bọt.
E là họ chưa bao giờ phải chịu đói đến thế.
Các nha hoàn theo hầu vì đói đã quen nên kẻ nào cũng bình tĩnh.
“Cơm tới rồi đây!”
Có người kêu lên.
Quả nhiên Quỷ Mị bê một bát cơm nóng hổi và một bát thức ăn đầy ắp sải bước đi vào.
“Chỉ có một bát thôi, chắc là dành cho mấy vương gia?” Mọi người thất vọng.
Bỗng thấy Quỷ Mị nhanh chóng tới bên cạnh Vân Tử Lạc, cười hì hì, “Nhị tiểu thư, cô mau ăn đi, cơm canh không đủ, chỉ làm qua loa thôi”.
Mấy người nghe thấy vậy đều sửng sốt, có người lập tức kêu lên: “Không công bằng!”.
Quỷ Mị mặc kệ bọn họ, chỉ lo lắng cho sắc mặt của Vân Tử Lạc.
Diêu Linh Linh đứng bên thấy lòng lạnh lẽo, vì sao Quỷ Mị lại đối tốt với Vân Tử Lạc như vậy? Lẽ nào huynh ấy…
Vân Tử Lạc chau mày, bỗng nhiên bê bát cơm lên, từ từ bước về phía Viên Không đại sư.
“Đại sư, ông bận rộn cả ngày rồi, chắc là mệt lắm, ông dùng cơm trước đi.”
Dù sao ông ấy cũng là chủ nhân ở đây.
Không ngờ Viên Không đại sư nhìn thấy hành động ấy bỗng luống cuống đứng dậy, nhìn vào mắt nàng, không nói một câu, cứ thế lệ tuôn rơi.
“Đại sư?”
“Đại sư!”
“Đại sư!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Không có gì, không có gì, gió thổi vào mắt thôi.” Viên Không đại sư dụi dụi khóe mắt, đỡ lấy chiếc bát trong tay Vân Tử Lạc, cả bàn tay vẫn đang run rẩy.
Vân Tử Lạc mím môi.
Dĩ nhiên nàng sẽ không tin lý do của ông ấy.
Thái độ của Viên Không đại sư đã bán đứng tất cả, hơn nữa đối với cử động của nàng, ông ấy luôn toát lên một vẻ quái lạ.
Viên Không đại sư bê bát, đôi mắt rưng rưng.
Bên ngoài tấm mạng, đôi mắt giống y như đúc ấy khiến ông nhớ về năm xưa…
Năm xưa, bà ấy từng bày cơm cho ông ăn, giây phút này, ông dường như đang trở về quá khứ…
Không quay lại được nữa, không thể nữa rồi…
Niềm hạnh phúc chính tay mình hủy hoại, dù có ân hận, dù có đứt ruột xé gan cũng khó mà lấy lại; Cho dù bà ấy còn sống trên thế gian này, ông cũng không bao giờ được thưởng thức những bữa cơm do chính bà ấy nấu nữa…
Quỷ Mị sững người, bát cơm chuẩn bị cho Vân Tử Lạc đã dành cho Viên Không đại sư.
Phía sau có một tiểu thị vệ chạy tới, bưng cơm canh vào, hỏi ngay: “Quỷ đại nhân, bát này dành cho Diêu tiểu thư phải không?”.
Diêu Linh Linh run người thấy thị vệ kia bưng cơm về phía mình.
“Không!” Quỷ Mị hạ giọng, nhìn Diêu Linh Linh rất lâu rồi nói, “Bát này dành cho Vân nhị tiểu thư”.
Kế hoạch bị phá vỡ, Vân Tử Lạc chưa ăn được cơm, sao ổn?
Đây là người quan trọng nhất của chủ nhân, nếu để nàng ấy đói thì Quỷ Mị cũng không cần sống nữa.
Sắc mặt Diêu Linh Linh bỗng u ám đi trông thấy.
Đầu óc trống rỗng, hai tay vô thức níu chặt lấy vạt áo.
Có lẽ con người ta tham lam như vậy đấy, sau khi có được sự dịu dàng, chu đáo khác hẳn với Ngụy Thành, nàng bỗng khao khát, nhưng khi biết người trong lòng huynh ấy không phải mình nàng bỗng hụt hẫng, điều này không thể tránh được.
Mà người kia lại là bạn tốt của nàng.
Thế nên mọi khó chịu nàng chỉ có thể nuốt xuống, mỉm cười chúc phúc.
“Linh Linh, muội ăn trước đi.” Vân Tử Lạc nhìn thấy sắc mặt của muội ấy, bất chợt mỉm cười, bưng cơm tới.
“Muội không ăn đâu, tỷ ăn đi.” Diêu Linh Linh cụp mắt xuống, nói nhanh, cảm giác Quỷ Mị đang nhìn mình, nàng thấy vô cùng thiếu tự nhiên.
“Muội ra ngoài đi dạo.” Nói rồi nàng quay người đi ra sau điện.
Vân Tử Lạc khó xử, nhủ thầm trong lòng, cũng may người Linh Linh thích không phải Hách Liên Ý…
Nghĩ bụng, nàng bèn hất cằm về phía Quỷ Mị.
Quỷ Mị đang bứt rứt, nhận được chỉ thị của Vân Tử Lạc bèn lập tức quay người đuổi theo.
Lúc ấy Vân Tử Lạc mới từ từ ngồi xuống ăn cơm.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng bất mãn.
“Vân nhị tiểu thư sao lại được ăn trước?”
“Đúng thế! Cô ta là ai, sao tới lượt cô ta?”
“Tứ vương phi, người đứng ra đi chứ! Người là Tứ vương phi, còn là tỷ tỷ, đáng nhẽ phải ăn trước cô ta!”
Vân Khinh Bình cắn môi, điệu bộ đáng thương, nhẹ nhàng nói: “Nhị muội chắc là đói lắm rồi. Muội ấy đói thì cứ để muội ấy ăn trước”.
“Vẫn là Tứ vương phi thấu tình đạt lý, hiền thục đức độ!”
Bọn họ hết lời khen ngợi Vân Khinh Bình.
“Nói gì thì nói, Tứ vương phi đúng là người lớn lên bên cạnh chính thất phu nhân, sao có thể so sánh?”
“Phải đó, có đói cũng không thể bừa bãi, không có mẹ dạy dỗ, dĩ nhiên là vô phép vô tắc!”
Hà Tiêm Nhi và mẫu thân của Hà Thái Bình nghe được câu này bèn nói: “Đó gọi là – không được dạy dỗ! Là đứa con hoang!”.
Hà phu nhân cực kỳ bất mãn với Vân phủ.
Vân Tử Lạc nghe xong, ánh mắt lạnh ngắt, sát ý bừng bừng.
Không được dạy dỗ? Con hoang?
Thế là gián tiếp chửi mẹ nàng không dạy bảo nàng?
Nàng vốn dĩ đang căm phẫn vì thân thế của mình, bị Hà phu nhân nói vậy, nộ khí càng tăng cao.
“Rầm!” Nàng đặt bát cơm ăn được một nửa xuống đất, đột ngột đứng dậy, tách đám đông ra, lao tới trước mặt Hà phu nhân.
Hà phu nhân giật thót, còn chưa kịp hoàn hồn Vân Tử Lạc đã lạnh lùng nói: “Không được dạy bảo? Tôi đúng là không có mẹ đẻ dạy bảo đấy, sao nào? Bổn cô nương hôm nay sẽ cho bà thấy thế nào là không được dạy bảo thực sự!”.
Nói rồi, nàng đấm một nhát trúng mũi Hà phu nhân.
Máu lập tức bắn ra.
Mọi người kinh hoàng lùi sau, nhường lại một khoảng đất trống.
Hà phu nhân kêu đau, cả người lùi ra sau mấy bước, ngã rạp xuống đất.
Vân Tử Lạc tiến lên, đá một cái vào bụng Hà phu nhân, rất dữ dằn.
Miệng vẫn còn kêu: “Đã nhìn thấy chưa? Đây mới là không được dạy dỗ! Xin lỗi nhé, bổn cô nương là vậy, đắc tội tới phu nhân rồi, phu nhân người lớn đừng chấp trẻ con, hãy nể tình người mẹ tội nghiệp đã qua đời nhiều năm của tôi, đừng tính toán với một vãn bối không được dạy dỗ như tôi nhé”.
Hà phu nhân đầu váng mắt hoa, người đau như bị xe ngựa giày xéo, từng cơn từng cơn nổi lên, khó mà chịu nổi.
Bà ta nằm bẹp dưới đất, rên rỉ từng hồi.
Vân Tử Lạc rất nhanh lẹ, sau khi đánh xong mười mấy quyền thì đám thị vệ bên ngoài mới vội vã lao vào.
“Có chuyện gì? Sao lại gây rối? Tránh ra, tránh ra!”
Mấy tên thị vệ kêu gào, đập vào mắt bỗng là một cảnh tượng thảm xiết.
“Hà phu nhân!” Có người nhận ra bà ta, sửng sốt hét lên.
Đám thị vệ đó đồng loạt quay qua nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt giận dữ.
“Là ngươi đánh người?”
“Chính bổn cô nương!”
Vân Tử Lạc nhàn nhã phủi tay, không hề phủ nhận.
Tên thị vệ đứng đầu đã tức đến nỗi mũi méo xệch.
“Ngươi có thái độ gì thế hả? Vân nhị tiểu thư chứ gì? Vân tướng quân là quan ngũ phẩm, Hà thị lang cũng là quan ngũ phẩm, ngươi đánh Hà phu nhân ra nông nỗi này lẽ nào không sợ ầm ĩ?”
“Cho dù có là Thái hậu cũng không thể bao che cho cháu gái!”
Vân Tử Lạc cười nhạt, từ lúc ra tay nàng đã sớm nghĩ đến hậu quả.
Chỉ có điều, nàng không sợ.
Nàng quay đầu, chậm rãi quay về bên cạnh bát cơm, ngồi xuống lớp vải, tiếp tục ăn.
Thị vệ sắc mặt rất khó coi, dặn dò: “Người đâu, khiêng Hà phu nhân xuống kiểm tra vết thương. Mấy người này theo dõi cô ta, đừng để cô ta chạy!”.
Hắn ta chỉ về phía Vân Tử Lạc.
Mấy tên bèn lập tức ra phía sau lưng nàng, trừng mắt nhìn…
Đám thị vệ vội vàng đi qua đi lại, trong tay mỗi người đều đang hoặc ôm, hoặc dìu, hoặc khiêng một người khác, đa số đều là nữ nhi, cũng có cả phu xe, tất thảy đều bị thương.
“Mọi người tới chăm nom giúp!” Sở Tử Uyên nhanh nhẹn nói.
Đám tiểu thư kia người này nhìn người nọ, lần lượt đứng cả dậy, cùng chăm sóc những người bị thương với Viên Không đại sư – đã đứng tại đó trị bệnh chữa thương từ lâu.
Vân Hạo bị Chu Thị gọi lại.
Vân Tử Lạc vẫn chưa tìm được Diêu Linh Linh.
“Lạc Nhi, muội không sao chứ?” Sở Tử Uyên đi mấy bước tới trước mặt nàng, lo lắng hỏi, “Ban nãy ta không tìm được muội”.
Nói xong, huynh ấy cũng ôm ngực, ho mấy tiếng.
“Huynh sao vậy?” Vân Tử Lạc nhìn thấy một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng Sở Tử Uyên, chợt thất thần, vội hỏi: “Tử Uyên, huynh bị thương ư?”.
“Ngài ấy trúng một đường kiếm vào bả vai.” Một thanh âm nhạt nhòa xen ngang.
Nhiếp Chính vương trong chiếc áo xanh ngọc nheo mắt nói.
Vân Tử Lạc nhìn lên bả vai Sở Tử Uyên, nơi đó đã được xé tạm một phần vạt áo rồi quấn vào nên không còn nhìn thấy vết máu.
Nàng đang định nói gì thì Nhiếp Chính vương lên tiếng: “Ngài ấy vì cứu công chúa Trường Lạc mới hứng chịu một kiếm”.
“Công chúa Trường Lạc?” Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
Bên cạnh công chúa Trường Lạc có biết bao nhiêu thị vệ Đông Lâm, sao lại cần tới sự bảo vệ của Sở Tử Uyên?
Nhiếp Chính vương không giải thích, chỉ lướt qua bằng ánh mắt khinh thường.
Sở Tử Uyên giơ tay áo, khẽ lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi lạnh lùng lườm chàng.
“Được rồi, Tử Uyên, huynh đang bị thương…” Vân Tử Lạc thấy bầu không khí có vẻ không ổn bèn vội vàng giảng hòa, “Huynh ngồi xuống nghỉ ngơi đi đã, để muội băng lại vết thương cho huynh”.
Sở Tử Uyên khẽ cong môi, cười nói: “Được”.
Họ ngồi xuống mặt đất, nơi được trải một lớp vải mành.
Vân Tử Lạc chạy tới chỗ những người bị thương khác lấy băng trắng được thị vệ chuẩn bị, trở về định đưa cho huynh ấy thì Nhiếp Chính vương giật lấy, ném cho Sở Tử Uyên.
“Tự băng đi!”
Sở Tử Uyên không lên tiếng, cầm băng cắn trong miệng, xé rách lớp áo trên bả vai, để lộ ra một đường kiếm bê bết máu rồi quấn băng lên đó.
Vân Tử Lạc thấy huynh ấy không còn gì đáng ngại bèn quay trở lại đám đông, tìm kiếm một lượt, vẫn chẳng thấy Diêu Linh Linh đâu. Nàng đưa mắt nhìn cửa sau của tiền điện rồi cất bước đi tới đó.
Vừa ra cửa, lúc ngoặt vào một lối rẽ, có một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Lạc Nhi!”
Vân Tử Lạc quay đầu lại, cái bóng cao lớn của Nhiếp Chính vương theo sát ngay sau, đôi mắt phượng sâu hút nhìn nàng chăm chú, “Nàng đi đâu vậy?”.
“Ta đi tìm Linh Linh, chàng cứ bận việc đi.” Vân Tử Lạc nói.
“Tiểu thư nhà họ Diêu ư? Cô ấy đã quay về rồi.” Nhiếp Chính vương mỉm cười.
Vân Tử Lạc sửng sốt: “Chàng nhìn thấy muội ấy?”.
“Nghe Quỷ Mị nói, cô ấy bị Ngụy Thành đưa đi, Quỷ Mị đã cứu lại được.” Trong ánh mắt Nhiếp Chính vương ánh lên một tia gian xảo.
Vân Tử Lạc bàng hoàng, nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy trong phòng sau ngày hôm nay cũng bất chợt nở một nụ cười tỉnh ngộ.
“Lạc Nhi, lát nữa đừng chạy lung tung, có biết không?”
Trên hàng mi Nhiếp Chính vương toát ra một sự yêu thương đầy quan tâm.
“Ta biết.” Vân Tử Lạc ngoan ngoãn đáp lời, “Vậy ta về tiền điện trước”.
“Ừm.”
Tới tiền điện, nhìn thấy Diêu Linh Linh. Diêu Linh Linh vọt tới, trách móc Vân Khinh Bình một hồi, ánh mắt đầy căm hận.
Vân Tử Lạc liếc nhìn thì thấy Vân Khinh Bình đang ngồi kế bên Chu Thị, thì thầm gì đó.
“Linh Linh, Ngụy Thành có làm gì muội không?”
“Không có! Hắn đưa muội đi được nửa đường thì điểm huyệt muội, đặt sau phiến đá to, nói lát sau tới đón muội. Cũng may có người tới cứu nếu không chẳng biết bây giờ muội sống hay chết!” Diêu Linh Linh phẫn nộ.
“Hắn điểm huyệt cho muội?” Vân Tử Lạc nhíu mày.
Ngụy Thành làm vậy cũng quá đáng quá thì phải?
Diêu Linh Linh “ừm” một tiếng: “Hắn không dám để công chúa Trường Lạc biết hắn đã cứu muội, công chúa Trường Lạc ở phía trước giục giã nên hắn tạm thời giấu muội đi”.
“Hắn không dám để công chúa Trường Lạc biết?” Vân Tử Lạc bắt đúng trọng điểm.
Diêu Linh Linh bĩu môi, “Tỷ không biết đâu, công chúa Trường Lạc cực kỳ ích kỷ, Vân Khinh Bình gọi cô ta, cô ta bèn bắt dẫn mình theo, nhưng lại bỏ mặc sống chết của hai người bọn muội. Muội nghĩ Ngụy Thành sợ công chúa nói hắn lo chuyện bao đồng chăng?”.
Vân Tử Lạc thầm thở dài.
Sao Ngụy Thành phải sợ chứ?
Nàng không thể quên được cảnh tượng thân mật tối đó.
Nếu vị công chúa này quả thực rất phóng khoáng trong chuyện quan hệ nam nữ thì chưa biết chừng Ngụy Thành đã dan díu với nàng ta rồi.
Không để công chúa Trường Lạc biết chẳng phải sợ bị nói lo chuyện bao đồng mà sợ nàng ta ghen thì đúng hơn.
Công chúa nước Đông Lâm, thân phận cao quý là thế, một kẻ tham quyền cố vị, không tiếc lợi dụng cả nữ nhi để trèo cao như Ngụy Thành lại không nghĩ trăm phương ngàn kế để bám víu mới lạ đó!
Đang nói chuyện thì nàng nghiêng đầu nhìn thấy Vân Hạo vẫn đứng một bên bận rộn, xách hai cái thùng rỗng chạy về phía cửa sau.
“Vân Hạo! Đệ đi đâu vậy?”
Vân Hạo dừng bước, một tay cầm hai chiếc thùng, tay kia lau mồ hôi, nói: “Đệ đi gánh nước, người bị thương cần dùng nước”.
Vân Tử Lạc không khỏi giận dữ, “Chẳng phải còn có tỷ đây sao? Đệ trẻ con chạy lung tung làm gì? Một mình đi ra ngoài nguy hiểm lắm có biết không?”.
Vân Hạo lè lưỡi.
Vân Tử Lạc giành lấy chiếc thùng trong tay nó, nói: “Nhị tỷ đi cho”.
“Nhị tỷ, đệ đi cùng tỷ! Đệ cũng muốn giúp đỡ họ, sau này sẽ vĩ đại như Nhiếp Chính vương chứ không phải kẻ bất tài vô dụng.” Vân Hạo do dự một lúc rồi nói.
“Vĩ đại như Nhiếp Chính vương?” Diêu Linh Linh thở dài, “Đệ còn có hoài bão lớn lao vậy sao, khá lắm!”.
Vân Tử Lạc quan sát nó thật kỹ, không đả kích mà gật đầu, “Vậy đệ đi đi”.
Sở Tử Uyên chẳng biết từ đâu chạy ra, “Hai tỷ đệ ra ngoài không an toàn đâu, ta đi cùng hai người”.
Diêu Linh Linh ầm ĩ, “Muội cũng muốn!”.
Vân Tử Lạc không cho, khuyên nhủ, “Ra ngoài khả năng gặp phản quân rất lớn, ta còn phải chăm sóc Vân Hạo, đâu còn sức để lo cho muội!”.
Diêu Linh Linh nghe xong bèn nói ngay: “Vậy muội ở lại đây”.
Nói rồi muội ấy nghiêm chỉnh tới thăm nom những người bị thương.
Sở Tử Uyên, Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo xách thùng nước tới bên hồ, lấy đầy cả hai thùng. Sở Tử Uyên xách một thùng, Vân Hạo đòi xách một thùng.
Nhìn thấy Vân Hạo gân tay, ra sức xách một thùng nước, vừa đi vừa nghỉ, Vân Tử Lạc có chút đau lòng, ba lần bốn lượt định nói để nàng giúp rồi lại nhịn.
Dẫu sao nó cũng cần phải trưởng thành.
Lúc bằng tuổi nó, chẳng biết nàng đã sớm phải rèn giũa qua bao khổ cực.
Chúng khiến nàng trở nên cứng cáp hơn.
Trước mặt là Nhiếp Chính vương uy nghi đang chắp tay đi tới, gặp phải ba người.
Đôi mắt phượng bình thản của chàng hơi sa sầm lại.
Vân Hạo bỗng chốc trở nên căng thẳng, thùng nước cũng va xuống đất.
Vân Tử Lạc nhìn thấy dáng vẻ của nó, không khỏi buồn cười.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương từ từ dời về phía Vân Tử Lạc, chàng hỏi: “Gánh nước à?”.
Vân Tử Lạc gật đầu, xoay lưng về phía Vân Hạo, ném cho Nhiếp Chính vương một khẩu hình miệng.
Thôi được, nàng thừa nhận nếu Hách Liên Ý tảng lờ chuyện Vân Hạo gánh nước thì sẽ đả kích nghiêm trọng tới lòng tự tin của nó.
Nhiếp Chính vương sững người rồi mỉm cười, nhìn Vân Hạo và nói: “Ngươi cũng gánh nước?”.
“Dạ.” Vân Hạo có chút khấp khởi.
“Khá lắm, thanh niên, chịu chút khổ cực là tốt, không giống vài công tử, áo có người mặc cho, cơm có người đút miệng. Cố gắng học tập, sau này ngươi nhất định là người tài của Kỳ Hạ!”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương chân thành, ngữ khí thân thiết.
Vân Hạo kích động đến đỏ bừng mặt, muốn nói gì đó lại gấp gáp nói không nên lời.
Vân Tử Lạc khẽ cười, “Hạo Nhi, Nhiếp Chính vương coi trọng đệ như vậy, có phải sau này đệ nên xin ngài ấy chỉ giáo nhiều hơn không?”.
Vân Hạo lập tức hiểu ra, chắp tay, “Sau này mong Nhiếp Chính vương dạy dỗ thêm!”.
Sắc mặt Sở Tử Uyên đứng bên không tự nhiên cho lắm.
Cứ cảm thấy ba người này vứt mình ngoài cuộc, “Hạo Nhi bẩm sinh đã thông minh, lại giỏi giang như vậy, sau này ta có việc gì, có khi còn cần Hạo Nhi giúp sức”.
Vân Hạo nghe xong, nét mặt rạng rỡ, nhưng lại lo mình giúp không nổi, lập tức điệu bộ hóa hoang mang, “Có thể giúp sức cho Bát vương gia là thần mãn nguyện rồi”.
Dù sao nó vẫn là một đứa trẻ, ăn nói không thể quá lão luyện, càng không nhận ra cuộc đấu ngầm giữa Nhiếp Chính vương và Sở Tử Uyên.
Vân Tử Lạc thu lại nụ cười của mình, “Còn không đi, họ đợi không kịp nước nữa rồi!”.
Tới tiền điện, Nhiếp Chính vương và Sở Tử Uyên đều xuống núi xem tình hình, chỉ còn mình Sở Hàn Lâm ở lại.
Bận rộn quá, mấy canh giờ đã trôi qua, trước mắt chập tối đã tới, vậy mà phía dưới vẫn chưa có tin tức chính xác.
Công chúa Trường Lạc ngồi trong góc, bắt đầu kêu đói ầm ĩ.
“Có gì ăn không? Sắp đói chết rồi! Bổn cung không muốn chết đói ở Kỳ Hạ!”
Viên Không đại sư thấy vậy nhíu mày, gọi mấy tiểu hòa thượng lấy bánh dưới bếp mang lên.
Công chúa Trường Lạc ăn nhồm nhoàm, lúc sau mới vỗ bụng, gọi một tên thị vệ tới cùng ra phòng sau nghỉ ngơi.
Quỷ Mị thấy mấy người đều đói bèn bàn với Viên Không đại sư mấy câu, gọi thị vệ thổi gạo nấu cơm trong chùa, rồi gọi thêm mấy vú già lớn tuổi làm thêm mấy món đơn giản.
Vì quá đông người, bát đũa trên núi không đủ dùng, thức ăn cũng không cung cấp kịp thời nên chỉ có thể luân phiên ăn.
Tất cả nhất trí để những người bị thương và thị vệ ăn trước.
Có người đặc biệt gói ghém đồ ăn mang xuống dưới cho Nhiếp Chính vương.
Các quý phu nhân cùng thiên kim ăn cuối cùng, ai nấy ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức đều nuốt nước bọt.
E là họ chưa bao giờ phải chịu đói đến thế.
Các nha hoàn theo hầu vì đói đã quen nên kẻ nào cũng bình tĩnh.
“Cơm tới rồi đây!”
Có người kêu lên.
Quả nhiên Quỷ Mị bê một bát cơm nóng hổi và một bát thức ăn đầy ắp sải bước đi vào.
“Chỉ có một bát thôi, chắc là dành cho mấy vương gia?” Mọi người thất vọng.
Bỗng thấy Quỷ Mị nhanh chóng tới bên cạnh Vân Tử Lạc, cười hì hì, “Nhị tiểu thư, cô mau ăn đi, cơm canh không đủ, chỉ làm qua loa thôi”.
Mấy người nghe thấy vậy đều sửng sốt, có người lập tức kêu lên: “Không công bằng!”.
Quỷ Mị mặc kệ bọn họ, chỉ lo lắng cho sắc mặt của Vân Tử Lạc.
Diêu Linh Linh đứng bên thấy lòng lạnh lẽo, vì sao Quỷ Mị lại đối tốt với Vân Tử Lạc như vậy? Lẽ nào huynh ấy…
Vân Tử Lạc chau mày, bỗng nhiên bê bát cơm lên, từ từ bước về phía Viên Không đại sư.
“Đại sư, ông bận rộn cả ngày rồi, chắc là mệt lắm, ông dùng cơm trước đi.”
Dù sao ông ấy cũng là chủ nhân ở đây.
Không ngờ Viên Không đại sư nhìn thấy hành động ấy bỗng luống cuống đứng dậy, nhìn vào mắt nàng, không nói một câu, cứ thế lệ tuôn rơi.
“Đại sư?”
“Đại sư!”
“Đại sư!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Không có gì, không có gì, gió thổi vào mắt thôi.” Viên Không đại sư dụi dụi khóe mắt, đỡ lấy chiếc bát trong tay Vân Tử Lạc, cả bàn tay vẫn đang run rẩy.
Vân Tử Lạc mím môi.
Dĩ nhiên nàng sẽ không tin lý do của ông ấy.
Thái độ của Viên Không đại sư đã bán đứng tất cả, hơn nữa đối với cử động của nàng, ông ấy luôn toát lên một vẻ quái lạ.
Viên Không đại sư bê bát, đôi mắt rưng rưng.
Bên ngoài tấm mạng, đôi mắt giống y như đúc ấy khiến ông nhớ về năm xưa…
Năm xưa, bà ấy từng bày cơm cho ông ăn, giây phút này, ông dường như đang trở về quá khứ…
Không quay lại được nữa, không thể nữa rồi…
Niềm hạnh phúc chính tay mình hủy hoại, dù có ân hận, dù có đứt ruột xé gan cũng khó mà lấy lại; Cho dù bà ấy còn sống trên thế gian này, ông cũng không bao giờ được thưởng thức những bữa cơm do chính bà ấy nấu nữa…
Quỷ Mị sững người, bát cơm chuẩn bị cho Vân Tử Lạc đã dành cho Viên Không đại sư.
Phía sau có một tiểu thị vệ chạy tới, bưng cơm canh vào, hỏi ngay: “Quỷ đại nhân, bát này dành cho Diêu tiểu thư phải không?”.
Diêu Linh Linh run người thấy thị vệ kia bưng cơm về phía mình.
“Không!” Quỷ Mị hạ giọng, nhìn Diêu Linh Linh rất lâu rồi nói, “Bát này dành cho Vân nhị tiểu thư”.
Kế hoạch bị phá vỡ, Vân Tử Lạc chưa ăn được cơm, sao ổn?
Đây là người quan trọng nhất của chủ nhân, nếu để nàng ấy đói thì Quỷ Mị cũng không cần sống nữa.
Sắc mặt Diêu Linh Linh bỗng u ám đi trông thấy.
Đầu óc trống rỗng, hai tay vô thức níu chặt lấy vạt áo.
Có lẽ con người ta tham lam như vậy đấy, sau khi có được sự dịu dàng, chu đáo khác hẳn với Ngụy Thành, nàng bỗng khao khát, nhưng khi biết người trong lòng huynh ấy không phải mình nàng bỗng hụt hẫng, điều này không thể tránh được.
Mà người kia lại là bạn tốt của nàng.
Thế nên mọi khó chịu nàng chỉ có thể nuốt xuống, mỉm cười chúc phúc.
“Linh Linh, muội ăn trước đi.” Vân Tử Lạc nhìn thấy sắc mặt của muội ấy, bất chợt mỉm cười, bưng cơm tới.
“Muội không ăn đâu, tỷ ăn đi.” Diêu Linh Linh cụp mắt xuống, nói nhanh, cảm giác Quỷ Mị đang nhìn mình, nàng thấy vô cùng thiếu tự nhiên.
“Muội ra ngoài đi dạo.” Nói rồi nàng quay người đi ra sau điện.
Vân Tử Lạc khó xử, nhủ thầm trong lòng, cũng may người Linh Linh thích không phải Hách Liên Ý…
Nghĩ bụng, nàng bèn hất cằm về phía Quỷ Mị.
Quỷ Mị đang bứt rứt, nhận được chỉ thị của Vân Tử Lạc bèn lập tức quay người đuổi theo.
Lúc ấy Vân Tử Lạc mới từ từ ngồi xuống ăn cơm.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng bất mãn.
“Vân nhị tiểu thư sao lại được ăn trước?”
“Đúng thế! Cô ta là ai, sao tới lượt cô ta?”
“Tứ vương phi, người đứng ra đi chứ! Người là Tứ vương phi, còn là tỷ tỷ, đáng nhẽ phải ăn trước cô ta!”
Vân Khinh Bình cắn môi, điệu bộ đáng thương, nhẹ nhàng nói: “Nhị muội chắc là đói lắm rồi. Muội ấy đói thì cứ để muội ấy ăn trước”.
“Vẫn là Tứ vương phi thấu tình đạt lý, hiền thục đức độ!”
Bọn họ hết lời khen ngợi Vân Khinh Bình.
“Nói gì thì nói, Tứ vương phi đúng là người lớn lên bên cạnh chính thất phu nhân, sao có thể so sánh?”
“Phải đó, có đói cũng không thể bừa bãi, không có mẹ dạy dỗ, dĩ nhiên là vô phép vô tắc!”
Hà Tiêm Nhi và mẫu thân của Hà Thái Bình nghe được câu này bèn nói: “Đó gọi là – không được dạy dỗ! Là đứa con hoang!”.
Hà phu nhân cực kỳ bất mãn với Vân phủ.
Vân Tử Lạc nghe xong, ánh mắt lạnh ngắt, sát ý bừng bừng.
Không được dạy dỗ? Con hoang?
Thế là gián tiếp chửi mẹ nàng không dạy bảo nàng?
Nàng vốn dĩ đang căm phẫn vì thân thế của mình, bị Hà phu nhân nói vậy, nộ khí càng tăng cao.
“Rầm!” Nàng đặt bát cơm ăn được một nửa xuống đất, đột ngột đứng dậy, tách đám đông ra, lao tới trước mặt Hà phu nhân.
Hà phu nhân giật thót, còn chưa kịp hoàn hồn Vân Tử Lạc đã lạnh lùng nói: “Không được dạy bảo? Tôi đúng là không có mẹ đẻ dạy bảo đấy, sao nào? Bổn cô nương hôm nay sẽ cho bà thấy thế nào là không được dạy bảo thực sự!”.
Nói rồi, nàng đấm một nhát trúng mũi Hà phu nhân.
Máu lập tức bắn ra.
Mọi người kinh hoàng lùi sau, nhường lại một khoảng đất trống.
Hà phu nhân kêu đau, cả người lùi ra sau mấy bước, ngã rạp xuống đất.
Vân Tử Lạc tiến lên, đá một cái vào bụng Hà phu nhân, rất dữ dằn.
Miệng vẫn còn kêu: “Đã nhìn thấy chưa? Đây mới là không được dạy dỗ! Xin lỗi nhé, bổn cô nương là vậy, đắc tội tới phu nhân rồi, phu nhân người lớn đừng chấp trẻ con, hãy nể tình người mẹ tội nghiệp đã qua đời nhiều năm của tôi, đừng tính toán với một vãn bối không được dạy dỗ như tôi nhé”.
Hà phu nhân đầu váng mắt hoa, người đau như bị xe ngựa giày xéo, từng cơn từng cơn nổi lên, khó mà chịu nổi.
Bà ta nằm bẹp dưới đất, rên rỉ từng hồi.
Vân Tử Lạc rất nhanh lẹ, sau khi đánh xong mười mấy quyền thì đám thị vệ bên ngoài mới vội vã lao vào.
“Có chuyện gì? Sao lại gây rối? Tránh ra, tránh ra!”
Mấy tên thị vệ kêu gào, đập vào mắt bỗng là một cảnh tượng thảm xiết.
“Hà phu nhân!” Có người nhận ra bà ta, sửng sốt hét lên.
Đám thị vệ đó đồng loạt quay qua nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt giận dữ.
“Là ngươi đánh người?”
“Chính bổn cô nương!”
Vân Tử Lạc nhàn nhã phủi tay, không hề phủ nhận.
Tên thị vệ đứng đầu đã tức đến nỗi mũi méo xệch.
“Ngươi có thái độ gì thế hả? Vân nhị tiểu thư chứ gì? Vân tướng quân là quan ngũ phẩm, Hà thị lang cũng là quan ngũ phẩm, ngươi đánh Hà phu nhân ra nông nỗi này lẽ nào không sợ ầm ĩ?”
“Cho dù có là Thái hậu cũng không thể bao che cho cháu gái!”
Vân Tử Lạc cười nhạt, từ lúc ra tay nàng đã sớm nghĩ đến hậu quả.
Chỉ có điều, nàng không sợ.
Nàng quay đầu, chậm rãi quay về bên cạnh bát cơm, ngồi xuống lớp vải, tiếp tục ăn.
Thị vệ sắc mặt rất khó coi, dặn dò: “Người đâu, khiêng Hà phu nhân xuống kiểm tra vết thương. Mấy người này theo dõi cô ta, đừng để cô ta chạy!”.
Hắn ta chỉ về phía Vân Tử Lạc.
Mấy tên bèn lập tức ra phía sau lưng nàng, trừng mắt nhìn…
/331
|