Sắc mặt Sở Hàn Lâm cũng hết sức khó coi, nhưng cũng không dám nghi ngờ lời Viên Không Đại sư nói.
Đại sư, khong biết nói ta giải hạn là thế nào? Vân Tử Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Viên Không đại sư vẫn giữ bộ dạng tươi cười, Muốn thí chủ thay đổi tâm tính
Vân Tử Lạc hừ một tiếng: Thay đổi tâm tính ta? Như vậy đại sư chắc chắn rằng chỉ mình ta mang tai họa mà không phải là đứa trẻ vừa mới sinh mang tai họa?
Vân Kiến Thụ liền thay đổi sắc mặt, Vân Khinh Bình vội quở trách: Nói bậy! Muội đây là đang nguyền rủa đệ đệ sao?
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng, vuốt nhẹ lông của hồng hồ ly, từ tốn nói: Ta không phải là đang nguyền rủa đệ đệ tỷ, đệ để của người khác sống hay chết thì liên quan gì đến ta?
Nàng nhấn mạnh hai chữ Tỷ và Người khác
Vân Kiến Thụ nghe xong lông mày chau chặt lại,sắc mặt cũng tối lại: Lạc nhi... Con
Vân Tử Lạc nghe được sự tưc giận của ông, không khỏi bài xích, đúng là người cùng một thuyền!
Vân Tử Lạc hơi cong môi lên, nhìn về phía Vân Kiến Thụ, mở miệng nói: Phụ thân, con biết rõ ý tứ của người, con sẽ đi liền
Lạc nhi, phụ thân không có ý đó Vân Kiến Thụ có chút khó khăn giải thích.
Con biết
Vân Tử Lạc nói một câu ngắn gọn ngắt ngang lời ông ấy, trong đôi mắt hạnh thoáng vẻ cô đơn.
Lúc nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Vân Kiến Thụ, lòng nàng lạnh hẳn đi.
Ha Ha Viên Không đại sư cười hai tướng, tiếng cười dường như làm cho bầu không khí càng trở nên lạnh hơn.
Vân Tử Lạc thoáng ý cười, nhìn thẳng về phía Viên Không đại sự, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp: Đại sư, bản tính tiểu thư của ta cũng khá lớn, vào chùa, e rằng không được,sợ rằng sẽ quầy rầy sự thanh tịnh nơi đó, như vậy ngài cũng đừng trách ta
Trong lòng nàng bực mình, lão gia chết tiệt, lần này bổn cô nương không đem Trấn Quốc Tự của ông phá đến trời long đất lở, ta có chết cũng phải ở lại đó.
Ông vạn lần không nên chụp lên đầu tôi cái danh sao chổi
Nàng biết ở thời cổ đại, nữ nhân bị chụp cái mũ sao chổi thì ngay lập tức sẽ bị gia đình hắt hủi thế nào.
Viên Không đại sư cười nói: Thời gian trước cô nương đã ở đó một thời gian, cũng không có tính tình tiểu thư gì, hơn nữa còn hết sức lễ phép
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng, không để ý đến sự ca ngợi của ông ấy, nàng ôm hồng hồ ly , nói với Đào nhi, Chúng ta về chuẩn bị một tý
Rồi nghênh ngang ra khỏi cửa.
Viên Không đại sư cũng không muốn làm phiền, cũng rời khỏi chính viện, đi về phía trước phòng chờ Vân Tử Lạc.
Vân Hạo cũng đi theo Vân Tử Lạc, trong phòng chỉ còn lại ba người Vân Kiến Thụ, Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình.
Ánh mắt Sở Hàn Lâm vẫn nhìn theo bóng lưng Vân Tử Lạc đến khi thân ảnh đó biến mất sau cửa chính viện,mới thu hồi ánh mắt, từ từ nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Cậu, cậu làm như vậy, đối với Lạc nhi có chút quá đáng
Hắn nói, ánh mắt lóe lên tia đau lòng.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh ấy, hoàn toàn thu được vào ánh mắt của hắn.
Sở Hàn Lâm lần đầu tiên phát hiện ra, mình căn bản không biết gì về Vân Tử Lạc, không biết ở Vân phủ đến cùng nàng đã trải qua những chuyện gì, địa vị gì.
Chỉ mới lúc này, hắn mới đột nhiên cảm nhận được.
Bình nhi có thể tùy ý xưng hô: Đệ đệ của ta mà nàng lại cùng đệ đệ gọi là người khác...
Vân Tử Lạc, nàng ở trong Vân phủ, nhưng vẫn cô độc không có lấy một người thân sao?
Trong khoảng khắc đó, hắn bất lực và bi thương khi cảm nhận được địa vị của Vân Tử Lạc ở Vân phủ.
Lông mày Vân Kiến Thụ giãn ra, ánh mắt lóe lên vẻ áy này cùng bất an.
Tứ vương gia, ta cũng không muốn như vậy, nhưng Viên không đại sư là phật sống ở Nguyên Kinh, ông ấy đích thân đến Vân phủ vì chuyện này, ắt hẳn việc này không phải là chuyện nhỏ
ta sợ hơn nữa là, việc này sẽ ảnh hưởng đến Lạc nhi
Nói xong, ông ấy thở dài.
Ánh mắt Vân Khinh Bình tối đi, nghe được sự đau lòng từ trong lời nói của Sở Hàn Lâm, đố kỵ như con rắn quấn chặt lấy nàng ta.
Đã là như vậy, để ta đưa nàng đi Sở Hàn Lâm nói, rồi xoay người dặn dò Thanh Dạ: Ngươi ở lại đây bảo vệ Vương phi
Vân Khinh Bình đưa tay vuốt vuốt miệng vết thương nơi chóp mình, đau đớn ủy khuất nước mắt đầy mặt: Hàn Lâm, không thể để cho Thanh Dạ đi sao?
Ta không yên tâm Sở Hàn Lâm giải thích, nhìn Vân Khinh Bình: Bình nhi, ở chỗ này đợi ta
Vân Khinh Bình không nói nữa, không người nào biết, dưới tấm mạng che mặt đôi môi đỏ mọng đã bị nàng ta căn đến bật máu.
-
Lê Uyển...
Đào nhi nhìn những túi lớn túi nhỏ ở trên giường không khỏi kêu lên: Tiểu thư, tất cả mọi thứ cô đều mang sao?
Vân Tử Lạc vừa thu dọn quần áo , vừa trả lời: Ừm, nếu như không cần thiết chúng ta cũng không cần ở lại đây nữa
Á, chúng ta không trở lại sao? Đào nhi há to miệng.
Vân Tử Lạc gói đồ trong tay nải, ngồi thẳng lên, duỗi bàn tay trắng nõn búng lên trán muội ấy: Tiểu cô nương, em còn sợ không có chỗ ở sao? Đi thôi!
Phía hành lang, có bước chân đi tới, là Ngô Đại dắt Hải Yến đến.
Vân Tử Lạc dừng bước, nhẹ nhàng phân phó: Ngô Đại, Hải Yến trước để ở chỗ thê tử ngươi chăm sóc, qua một thời gian nữa, ổn định ta sẽ dón nó về chỗ ta, trong khoảng thời gian này, Hạo nhi giao cho ngươi, ngươi nhớ, mẫu thân nó...
Câu tiếp theo nàng không nói hết.
Ánh mắt Ngô Đại dường như có chút kích động: Tiểu thư, người đừng nói như vậy, ta muốn Hạo nhi sống vui vẻ hơn bất kỳ ai! Ta sống cũng chỉ vì lý do này!
Vân Tử Lạc cười rộ lên, gật gật đầu.
Hải Yên nghe được lời của Vân Tử Lạc sắc mặt lập tức thay đổi, cả mặt trắng bệch, nghĩ đến thê tử của Ngô Đại , bả vai nó không tự chủ được run lên.
Nó vẫn không nói tiếng nào, trên mặt vẫn miễn cưỡng cười.
Cho nên Vân Tử Lạc và Ngô Đại chỉ nghĩ là nó lạnh, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Ngô Đại giúp Vân Tử Lạc mang mấy tay nải , mấy người cùng đi ra nội viện,lúc tới của ngoại viện, thì gặp một thân ảnh xanh đen cao lớn đang đi đến.
Lạc nhi, bây giờ đi sao?
Sở Hàn Lâm khàn giọng hỏi.
Tứ vương gia, làm sao vậy? Có việc gì? Vân Tử Lạc khẽ nhíu đuôi lông mày.
Ta đến đưa nàng đi Sở Hàn Lâm giương môi mỉm cười, đưa tay đón lấy mấy tay nải trong tay Vân Tử Lạc.
À Sắc mặt Vân Tử Lạc lạnh đi vài phần, Không cần, ngài trở về giải quyết việc của mình đi
Sở Hàn Lâm đối với thái độ của nàng vờ như không thấy, bước nhanh ra ngoài, vừa nói: Ta không có việc gấp, đừng nhiều lời
Vân Tử Lạc cười, thấp thoáng vài phần mỉa mai, cũng không nói gì thêm, bước theo sau.
Đào nhi đi phía sau, ánh mắt cũng lóe lên tia vui vẻ.
Muội ấy nghĩ đến mấy hôm nay khi hồi phủ, tiểu thư liên tục rầu rĩ không vui, muội ấy cũng không biết quan hệ của nàng và Nhiếp chính vương làm sao, nhưng tiểu thư lại không cho mình nhắc đến.
Nhưng bây giờ thấy cảnh vậy, thì ra xung quanh tiểu thư có khối người vây quanh!
Viên Không đại sư đứng chờ ở ngoài cửa chính Vân phủ, Sở Hàn Lâm gọi xe ngựa của tứ vương phủ, bốn người và năm tay nải, chạy băng băng về phía thành Nam
Cùng thời gian đó, Quỷ Hồn , Quỷ Mị và Quỷ Hình đang ở một rừng cây nhỏ bên cạnh nói chuyện.
Đến khi nghe được từ xa có tiếng bước chân, ba người nháy mắt ra hiệu với nhau, cố ý nói cao giọng hơn chút ít.
Nhiếp chính vương vừa bước đến ánh mắt đã tối đi, thân thể soạt một tiếng, trực tiếp bay đến cạnh họ: Các ngươi đang nói cái gì?
Giọng của chàng trầm thấp, hỏi.
Ba người họ đồng thời lắc đầu: Không nói gì vương gia
Ánh mắt Nhiếp chính vương hơi động, nhịn một lúc lâu, cuối cùng không chịu được lên tiếng hỏi: Ta nghe các ngươi nói cái gì nhị tiểu thư.. đêm khuya
Quỷ Hồn vội vàng lên tiếng: Không có, chúng thuộc hạ đang nói tới nhị tiểu thư của Lý gia, chỉ là tán gẫu không có việc gì hệ trọng...
Trán Nhiếp chính vương không khỏi nổi gân xanh, giọng đã cao hẳn lên, quát lớn: Quỷ Hồn, ngươi dám lừa gạt bản vương! Người ngươi nói rõ ràng là nàng
Sắc mặt Quỷ Hồn xám xịt, lầm bẩm bói: Vương gia, là ngài không cho phép chúng thuộc hạ trước mặt người nhắc đến nàng
Đồng tử Nhiếp chính vương co rút kịch liệt, chàng tự biết mình vô lý, nhưng vẫn ngang ngược mở miệng: Ngươi nói nàng đêm hôm khuya khoắt làm cái gì?
Lúc này từ Vân phủ trở lại đã là một canh giờ sau, bỏi vì ngủ không yên, sau đó liền ở lại thư phòng xem tấu chương.
Quỷ Mị vội tiếp chuyện: Vương gia, vừa rồi Quỷ Hồn nhìn thấy Nhị tiểu thư được Viên Không đại sư đưa đi, đi đêm đến núi Thanh Thương, còn mang theo nhiều hành lý, chúng thuộc hạ đang nghĩ có phải nhị tiểu thư muốn xuất gia hay không!
Ngươi nói gì? Xuất gia
Nhiếp chính vương lập tức thay đổi âm điệu, chính chàng cũng có thể cảm nhận được giọng mình run rẩy.
Nhiệt đọ xung quanh dường như giảm xuống đi hai độ, ba người Quỷ Hồn chỉ cảm thấy gió lạnh phả vào mặt, đêm đông này, dường như lạnh hơn.
Chúng thuộc hạ cũng chỉ suy đoán Quỷ Hình vội vàng hoàn hoãn bầu không khí.
Ngươi chắc chắn, Viên Không đại sư mang nàng lên núi?
Sắc mặt Nhiếp chính vươn ngưng trọng, hỏi từng chữ từng chữ.
Quỷ Hồn gật gật đầu, đúng là hắn không nhìn nhầm.
Hỗn đảng
Người đán ông quát lớn, bàn tay dưới ống tay áo đã siết thành nắm.
Mà bên này, Quỷ Mị và Quỷ Hình không khỏi liếc nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nửa năm nay, vương gia thường vui buồn thất thường, mặc dù chưa từng nói chuyện tình cảm với Vân Tử Lạc, nhưng bọn họ biết rõ, trong lòng vương gia nhị tiểu thư không thế nào quên được.
Nhiếp chính vương tức giận nói: Cái lão già này, hắn nhất định là nhìn thấy hình dáng của nàng, thấy nàng lớn lên giống hệt Lâm Thanh Thanh, biết rõ nàng là con gái Lâm Thanh Thanh! Hắn đã toàn tâm toàn ý với Lâm Thanh Thanh, chẳng lẽ giờ còn muốn trâu già gặm cỏ non sao?
-Hết chương 203-
Đại sư, khong biết nói ta giải hạn là thế nào? Vân Tử Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Viên Không đại sư vẫn giữ bộ dạng tươi cười, Muốn thí chủ thay đổi tâm tính
Vân Tử Lạc hừ một tiếng: Thay đổi tâm tính ta? Như vậy đại sư chắc chắn rằng chỉ mình ta mang tai họa mà không phải là đứa trẻ vừa mới sinh mang tai họa?
Vân Kiến Thụ liền thay đổi sắc mặt, Vân Khinh Bình vội quở trách: Nói bậy! Muội đây là đang nguyền rủa đệ đệ sao?
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng, vuốt nhẹ lông của hồng hồ ly, từ tốn nói: Ta không phải là đang nguyền rủa đệ đệ tỷ, đệ để của người khác sống hay chết thì liên quan gì đến ta?
Nàng nhấn mạnh hai chữ Tỷ và Người khác
Vân Kiến Thụ nghe xong lông mày chau chặt lại,sắc mặt cũng tối lại: Lạc nhi... Con
Vân Tử Lạc nghe được sự tưc giận của ông, không khỏi bài xích, đúng là người cùng một thuyền!
Vân Tử Lạc hơi cong môi lên, nhìn về phía Vân Kiến Thụ, mở miệng nói: Phụ thân, con biết rõ ý tứ của người, con sẽ đi liền
Lạc nhi, phụ thân không có ý đó Vân Kiến Thụ có chút khó khăn giải thích.
Con biết
Vân Tử Lạc nói một câu ngắn gọn ngắt ngang lời ông ấy, trong đôi mắt hạnh thoáng vẻ cô đơn.
Lúc nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Vân Kiến Thụ, lòng nàng lạnh hẳn đi.
Ha Ha Viên Không đại sư cười hai tướng, tiếng cười dường như làm cho bầu không khí càng trở nên lạnh hơn.
Vân Tử Lạc thoáng ý cười, nhìn thẳng về phía Viên Không đại sự, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp: Đại sư, bản tính tiểu thư của ta cũng khá lớn, vào chùa, e rằng không được,sợ rằng sẽ quầy rầy sự thanh tịnh nơi đó, như vậy ngài cũng đừng trách ta
Trong lòng nàng bực mình, lão gia chết tiệt, lần này bổn cô nương không đem Trấn Quốc Tự của ông phá đến trời long đất lở, ta có chết cũng phải ở lại đó.
Ông vạn lần không nên chụp lên đầu tôi cái danh sao chổi
Nàng biết ở thời cổ đại, nữ nhân bị chụp cái mũ sao chổi thì ngay lập tức sẽ bị gia đình hắt hủi thế nào.
Viên Không đại sư cười nói: Thời gian trước cô nương đã ở đó một thời gian, cũng không có tính tình tiểu thư gì, hơn nữa còn hết sức lễ phép
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng, không để ý đến sự ca ngợi của ông ấy, nàng ôm hồng hồ ly , nói với Đào nhi, Chúng ta về chuẩn bị một tý
Rồi nghênh ngang ra khỏi cửa.
Viên Không đại sư cũng không muốn làm phiền, cũng rời khỏi chính viện, đi về phía trước phòng chờ Vân Tử Lạc.
Vân Hạo cũng đi theo Vân Tử Lạc, trong phòng chỉ còn lại ba người Vân Kiến Thụ, Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình.
Ánh mắt Sở Hàn Lâm vẫn nhìn theo bóng lưng Vân Tử Lạc đến khi thân ảnh đó biến mất sau cửa chính viện,mới thu hồi ánh mắt, từ từ nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Cậu, cậu làm như vậy, đối với Lạc nhi có chút quá đáng
Hắn nói, ánh mắt lóe lên tia đau lòng.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh ấy, hoàn toàn thu được vào ánh mắt của hắn.
Sở Hàn Lâm lần đầu tiên phát hiện ra, mình căn bản không biết gì về Vân Tử Lạc, không biết ở Vân phủ đến cùng nàng đã trải qua những chuyện gì, địa vị gì.
Chỉ mới lúc này, hắn mới đột nhiên cảm nhận được.
Bình nhi có thể tùy ý xưng hô: Đệ đệ của ta mà nàng lại cùng đệ đệ gọi là người khác...
Vân Tử Lạc, nàng ở trong Vân phủ, nhưng vẫn cô độc không có lấy một người thân sao?
Trong khoảng khắc đó, hắn bất lực và bi thương khi cảm nhận được địa vị của Vân Tử Lạc ở Vân phủ.
Lông mày Vân Kiến Thụ giãn ra, ánh mắt lóe lên vẻ áy này cùng bất an.
Tứ vương gia, ta cũng không muốn như vậy, nhưng Viên không đại sư là phật sống ở Nguyên Kinh, ông ấy đích thân đến Vân phủ vì chuyện này, ắt hẳn việc này không phải là chuyện nhỏ
ta sợ hơn nữa là, việc này sẽ ảnh hưởng đến Lạc nhi
Nói xong, ông ấy thở dài.
Ánh mắt Vân Khinh Bình tối đi, nghe được sự đau lòng từ trong lời nói của Sở Hàn Lâm, đố kỵ như con rắn quấn chặt lấy nàng ta.
Đã là như vậy, để ta đưa nàng đi Sở Hàn Lâm nói, rồi xoay người dặn dò Thanh Dạ: Ngươi ở lại đây bảo vệ Vương phi
Vân Khinh Bình đưa tay vuốt vuốt miệng vết thương nơi chóp mình, đau đớn ủy khuất nước mắt đầy mặt: Hàn Lâm, không thể để cho Thanh Dạ đi sao?
Ta không yên tâm Sở Hàn Lâm giải thích, nhìn Vân Khinh Bình: Bình nhi, ở chỗ này đợi ta
Vân Khinh Bình không nói nữa, không người nào biết, dưới tấm mạng che mặt đôi môi đỏ mọng đã bị nàng ta căn đến bật máu.
-
Lê Uyển...
Đào nhi nhìn những túi lớn túi nhỏ ở trên giường không khỏi kêu lên: Tiểu thư, tất cả mọi thứ cô đều mang sao?
Vân Tử Lạc vừa thu dọn quần áo , vừa trả lời: Ừm, nếu như không cần thiết chúng ta cũng không cần ở lại đây nữa
Á, chúng ta không trở lại sao? Đào nhi há to miệng.
Vân Tử Lạc gói đồ trong tay nải, ngồi thẳng lên, duỗi bàn tay trắng nõn búng lên trán muội ấy: Tiểu cô nương, em còn sợ không có chỗ ở sao? Đi thôi!
Phía hành lang, có bước chân đi tới, là Ngô Đại dắt Hải Yến đến.
Vân Tử Lạc dừng bước, nhẹ nhàng phân phó: Ngô Đại, Hải Yến trước để ở chỗ thê tử ngươi chăm sóc, qua một thời gian nữa, ổn định ta sẽ dón nó về chỗ ta, trong khoảng thời gian này, Hạo nhi giao cho ngươi, ngươi nhớ, mẫu thân nó...
Câu tiếp theo nàng không nói hết.
Ánh mắt Ngô Đại dường như có chút kích động: Tiểu thư, người đừng nói như vậy, ta muốn Hạo nhi sống vui vẻ hơn bất kỳ ai! Ta sống cũng chỉ vì lý do này!
Vân Tử Lạc cười rộ lên, gật gật đầu.
Hải Yên nghe được lời của Vân Tử Lạc sắc mặt lập tức thay đổi, cả mặt trắng bệch, nghĩ đến thê tử của Ngô Đại , bả vai nó không tự chủ được run lên.
Nó vẫn không nói tiếng nào, trên mặt vẫn miễn cưỡng cười.
Cho nên Vân Tử Lạc và Ngô Đại chỉ nghĩ là nó lạnh, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Ngô Đại giúp Vân Tử Lạc mang mấy tay nải , mấy người cùng đi ra nội viện,lúc tới của ngoại viện, thì gặp một thân ảnh xanh đen cao lớn đang đi đến.
Lạc nhi, bây giờ đi sao?
Sở Hàn Lâm khàn giọng hỏi.
Tứ vương gia, làm sao vậy? Có việc gì? Vân Tử Lạc khẽ nhíu đuôi lông mày.
Ta đến đưa nàng đi Sở Hàn Lâm giương môi mỉm cười, đưa tay đón lấy mấy tay nải trong tay Vân Tử Lạc.
À Sắc mặt Vân Tử Lạc lạnh đi vài phần, Không cần, ngài trở về giải quyết việc của mình đi
Sở Hàn Lâm đối với thái độ của nàng vờ như không thấy, bước nhanh ra ngoài, vừa nói: Ta không có việc gấp, đừng nhiều lời
Vân Tử Lạc cười, thấp thoáng vài phần mỉa mai, cũng không nói gì thêm, bước theo sau.
Đào nhi đi phía sau, ánh mắt cũng lóe lên tia vui vẻ.
Muội ấy nghĩ đến mấy hôm nay khi hồi phủ, tiểu thư liên tục rầu rĩ không vui, muội ấy cũng không biết quan hệ của nàng và Nhiếp chính vương làm sao, nhưng tiểu thư lại không cho mình nhắc đến.
Nhưng bây giờ thấy cảnh vậy, thì ra xung quanh tiểu thư có khối người vây quanh!
Viên Không đại sư đứng chờ ở ngoài cửa chính Vân phủ, Sở Hàn Lâm gọi xe ngựa của tứ vương phủ, bốn người và năm tay nải, chạy băng băng về phía thành Nam
Cùng thời gian đó, Quỷ Hồn , Quỷ Mị và Quỷ Hình đang ở một rừng cây nhỏ bên cạnh nói chuyện.
Đến khi nghe được từ xa có tiếng bước chân, ba người nháy mắt ra hiệu với nhau, cố ý nói cao giọng hơn chút ít.
Nhiếp chính vương vừa bước đến ánh mắt đã tối đi, thân thể soạt một tiếng, trực tiếp bay đến cạnh họ: Các ngươi đang nói cái gì?
Giọng của chàng trầm thấp, hỏi.
Ba người họ đồng thời lắc đầu: Không nói gì vương gia
Ánh mắt Nhiếp chính vương hơi động, nhịn một lúc lâu, cuối cùng không chịu được lên tiếng hỏi: Ta nghe các ngươi nói cái gì nhị tiểu thư.. đêm khuya
Quỷ Hồn vội vàng lên tiếng: Không có, chúng thuộc hạ đang nói tới nhị tiểu thư của Lý gia, chỉ là tán gẫu không có việc gì hệ trọng...
Trán Nhiếp chính vương không khỏi nổi gân xanh, giọng đã cao hẳn lên, quát lớn: Quỷ Hồn, ngươi dám lừa gạt bản vương! Người ngươi nói rõ ràng là nàng
Sắc mặt Quỷ Hồn xám xịt, lầm bẩm bói: Vương gia, là ngài không cho phép chúng thuộc hạ trước mặt người nhắc đến nàng
Đồng tử Nhiếp chính vương co rút kịch liệt, chàng tự biết mình vô lý, nhưng vẫn ngang ngược mở miệng: Ngươi nói nàng đêm hôm khuya khoắt làm cái gì?
Lúc này từ Vân phủ trở lại đã là một canh giờ sau, bỏi vì ngủ không yên, sau đó liền ở lại thư phòng xem tấu chương.
Quỷ Mị vội tiếp chuyện: Vương gia, vừa rồi Quỷ Hồn nhìn thấy Nhị tiểu thư được Viên Không đại sư đưa đi, đi đêm đến núi Thanh Thương, còn mang theo nhiều hành lý, chúng thuộc hạ đang nghĩ có phải nhị tiểu thư muốn xuất gia hay không!
Ngươi nói gì? Xuất gia
Nhiếp chính vương lập tức thay đổi âm điệu, chính chàng cũng có thể cảm nhận được giọng mình run rẩy.
Nhiệt đọ xung quanh dường như giảm xuống đi hai độ, ba người Quỷ Hồn chỉ cảm thấy gió lạnh phả vào mặt, đêm đông này, dường như lạnh hơn.
Chúng thuộc hạ cũng chỉ suy đoán Quỷ Hình vội vàng hoàn hoãn bầu không khí.
Ngươi chắc chắn, Viên Không đại sư mang nàng lên núi?
Sắc mặt Nhiếp chính vươn ngưng trọng, hỏi từng chữ từng chữ.
Quỷ Hồn gật gật đầu, đúng là hắn không nhìn nhầm.
Hỗn đảng
Người đán ông quát lớn, bàn tay dưới ống tay áo đã siết thành nắm.
Mà bên này, Quỷ Mị và Quỷ Hình không khỏi liếc nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nửa năm nay, vương gia thường vui buồn thất thường, mặc dù chưa từng nói chuyện tình cảm với Vân Tử Lạc, nhưng bọn họ biết rõ, trong lòng vương gia nhị tiểu thư không thế nào quên được.
Nhiếp chính vương tức giận nói: Cái lão già này, hắn nhất định là nhìn thấy hình dáng của nàng, thấy nàng lớn lên giống hệt Lâm Thanh Thanh, biết rõ nàng là con gái Lâm Thanh Thanh! Hắn đã toàn tâm toàn ý với Lâm Thanh Thanh, chẳng lẽ giờ còn muốn trâu già gặm cỏ non sao?
-Hết chương 203-
/331
|