Ba người Quỷ Hồn, Quỷ Mị cùng Quỷ Hình không khỏi cúi đầu, môi giật giật, không biết nói gì.
Vương gia nói như vậy..
Viên Không đại sư là người như vậy sao?
Vương gia đã quá kích động rồi!
Haizzz, lại còn nói không cho phép ai trước mặt ngài nhắc đến nhị tiểu thư sao, vừa rồi bọn họ....
Bây giờ chúng ta đi Trấn Quốc Tự Nhiếp chính vương phất tay áo bào đen một cái, khoảng không xung quanh như rung lên, rồi sải bước rời đi.
Quỷ Hồn, Quỷ Mị và Quỷ Mị ở sau lưng ra dấu thành công với nhau.
Ai nói vương gia của bọn họ là thái sơn băng đỉnh không bao giờ đổi sắc mặt!
Dù cho vương gia ra lệnh cho bọn họ ở trước mặt không được nhắc đến nhị tiểu thư, nhưng thực ra những chuyện liên quan đến Nhị tiểu thư, vương gia so với bọn họ còn kích động hơn.
Màn đêm đen đặc, ánh trăng lấp ló, sương mù giăng mỏng mọi nơi, tản ra một tầng lạnh lùng, canh ba, canh năm so với thời điểm khác, lúc này là lúc lạnh hơn.
Một bóng đen cao lớn cưỡi trên con ngựa màu đen đang phi nước đại, người đàn ông mặc áo trường bào đen như màn đêm, vạt áo đen nhánh tùy ý bay loạn, gió lạnh thổi vù vù phả vào gương mặt tuấn lãng của chàng, nhưng ngựa chỉ có nhanh hơn không đi chậm lại.
Sau lưng chàng, có ba con ngựa vàng theo sát, Tam Quỷ thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo, chỉ có đi nhanh nhất bọn họ mới miễn cưỡng không bị Nhiếp chính vương bỏ lại.
Lúc gần đến chân núi Thanh Thương, nghe một loạt tiếng ngựa hí dài, một người cưỡi ngựa chạm chạy đến, trong bóng tối hai người cữa ngựa va chạm vào nhau, một con ngựa kinh sợ, nhấc hai chân trước lên cao.
Con ngựa bị kinh sợ đương nhiên không phải là hắc phong, hắc phong sớm đã thắng lại, ổn định thân hình, nhưng cũng ngẩng cổ hí một tiếng dài.
Con ngựa đối diện tứ chi cuồng loạn, trên ngựa là một nam tử một thân áo trường bào xanh đen, cơ thể cao lớn rắn chắc không thua kém gì Nhiếp chính vương, đó là Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm ổn định lại ngựa mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, không khỏi giật mình.
Nhiếp chính vương?
Tay phải Nhiếp chính vương cầm chặt roi ngựa, hơi nâng cằm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn, môi mỏng khẽ mấp máy: Muộn như vậy Tứ vương gia còn muốn đi đâu?
Sở Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, trả lời: Nhiếp chính vương đi đâu?
Ta đang hỏi ngươi Nhiếp chính vương lạnh lùng trả lời.
Sở Hàn Lâm híp mắt, cũng không cùng chàng đôi co, thấp giọng trả lời: Nhiếp chính vương đi Trấn Quốc Tự sao?
Ngươi từ Trấn Quốc Tự xuống?
Ánh mắt Nhiếp chính vương trong nháy mắt trở nên lạnh buốt.
Bọn Quỷ Hồn ở sau lưng chàng lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ biết rõ Sở Hàn Lâm hộ tống Vân Tử Lạc đi Trấn Quốc Tự, chỉ là ai cũng không nói cho Nhiếp chính vương biết, bọn họ không dám nói quá nhiều, cũng cảm thấy không cần thiết, dù sao chủ tử đến đó cũng biết.
Đúng, ta đưa Lạc nhi đến Trấn Quốc Tự, đang trên đường trở về
Sở Hàn Lâm nhếch đôi môi mỏng, thoáng ý cười vui vẻ.
Sắc mặt Nhiếp chính vương đã đen đi một nửa, mỉa mai cười một tiếng: Tứ vương gia đã có gia có phòng, cũng không nghĩ rằng, nửa đêm canh ba không chăn ấm đệm êm cùng Tứ vương phi, lại đưa một nữ nhân khác đến Trấn Quốc Tự, thật làm cho bản vương cảm thấy bi ai thay cho tứ vương phi
Nhắc tới Vân Khinh Bình, Sở Hàn Lâm liền không được tự nhiên, ý cười bên miệng cũng ngưng lại
Con mắt hắn xẹt qua tia tức giận, nhìn về phía Nhiếp chính vương, bộ dạng tươi cười lần nữa, nói: Ta lại quên mất, sau này Nhiếp chính vương sẽ thành thân cùng Hầu Hạ quận chúa, đợi đến lúc ngài thành gia, nhất định sẽ thập phần yêu thương vương phi của ngài, mỗi đêm sẽ cùng Hầu Hạ quận chúa chăn ấm đệm êm, chắc chắn sẽ không có nửa điểm quan hệ cùng nữ nhân khác
Nghe hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, mày rậm của Nhiếp chính vương nhíu lại, môi mỏng khẽ mở: Liên quan đến ngươi sao?
Đương nhiên không có liên quan Sở Hàn Lâm cười ha ha một tiếng, Chỉ là Nhiếp chính vương trách móc ta, ta cũng muốn biết có phải ngài có thể làm được chuyện đó hay không thôi
Đúng rồi, ta cũng quên nói cho ngài biết, Lạc nhi không phải là nữ nhân khác, nàng là vị hôn thê của bản vương, hai năm nữa, chúng tôi sẽ thành hôn, cho nên đưa nàng đi, cũng là chuyện thuộc bổn phận của ta
Nhắc tới chuyện này, Sở Hàn Lâm không khỏi ưỡn ngực, gương mặt cũng tươi như hoa nở.
Lửa giận của Nhiếp chính vươn đã xộc lên đỉnh đầu, chành hé môi mỏng bật ra một tiếng : Cút!
Tay phải giơ trường tiên đen lên, vừa nhanh và mạnh quất về phía Sở Hàn Lâm, lạnh lùng nói Ngươi xứng đáng gọi Lạc nhi sao? Không biết trời cao đất rộng là gì. Cút cho ta
Sở Hàn Lâm không nghĩ rằng chàng lại ra tay như vậy, hơn nữa rất nhanh rất mạnh, hắn bị dọa đến mặt trắng bệch.
Con ngựa dưới thân hắn theo bản năng tránh lấy roi, thân hình lắc lư, bị hù dọa chân như mềm nhũn ra, một cước quỳ rạp xuống đất, Sở Hàn Lâm bị ngã nhào xuống đất, nhưng cũng may ma xui quỷ khiến gì lại tránh được một roi này.
Mắt phượng Nhiếp chính vương đã một mảng đỏ au, sát khí trong mắt như muốn sôi trào.
Ám vệ tứ vương phr vụt vụt vụt vài tiếng, chỉ trong nháy máy, hàng chục tên từ trong bóng tối vọt ra, xếp thành một hàng, chặn ngay phía trước Sở Hàn Lâm, nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương.
Sở Hàn Lâm mặt xám xịt từ mặt đất đứng lên, tức giận nhưng không dám nói gì, hắn phi thân lên yên ngựa, cầm lấy dây cương, quất một quất, con ngựa như mũi tên bay thẳng ra ngoài, trực tiếp đi về hướng nguyên kinh.
Sắc mặt Nhiếp chính vương lúc này mới dịu đi một chút, ngẩng đầu nhìn lên núi Thanh Thương, trầm giọng nói: Chúng ta đi lên đó
Dạ Ba người Quỷ Hồn đồng thanh đáp.
Bốn người cưỡi ngựa, nhanh chóng biến mất trong gió chỉ còn lại một lấp bụi dày.
Chỉ trong chốc lát liền đến sườn núi, Nhiếp chính vương quất dây cương của hắc phong, đến trước của Trấn Quốc Tự, hắc phong trực tiếp xông cửa đi vào chùa, tới đến thiện phòng của Viên Không đại sư.
A Di Đà Phật
Dưới mái hiên, Viên Không đại sư một thân áo cà sa màu vàng nhạt dường như không đủ đế chống lại gió lạnh , ông đấy chắp tay, ánh mắt nhìn về phia Nhiếp chính vương.
Một cái xoay người ưu nhã, Nhiếp chính vương sải bước xuống yên ngựa, trường bào đen nhánh chầm chậm phất sau.
Muộn như vậy mà Nhiếp chính vương đại giá hàn tự, cũng không có báo trước, lão nạp đón tiếp chậm trễ
Nhiếp chính vương cong môi mỏng ý cười như có như không, Đại sư, đêm hôm khuya khắc bản vương đột nhiên muốn đánh cờ, lại không muốn tìm đối thủ khác, không biết đại sư có nguyện ý đánh với bản vương một ván không?
Vẻ măt Viên Không đại sư bình tĩnh, cũng không trả lời, mà trực tiếp đi theo Nhiếp chính vương đến đình phía sau hậu viện.
Cho dù hắn không muốn, thì cũng biết làm thế nào?
Đặt một quân cờ đen xuống, Nhiếp chính vương ngước mắt lên hỏi, Vì sao trong chùa đại sư lại giấu nữ nhân?
Viên không đại sư mỉm cười: Không phải vậy, không phải là che giấu. Vân Nhị tiểu thư đến quý tự là để trừ hạn
Nhiếp chính vương cười lạnh: Không biết nàng có đại họa gì? Đại sư nói nghe xem
Viên Không đại sư thản nhiên nói: Thiên cơ không thể tiết lộ
Khóe miệng Nhiếp chính vương cười càng rộng, nhưng nét cười càng trở nên máu lạnh, chàng khoát cổ tay,
Rào rào rao... Cả bàn cờ liền lật ngược lại.
Ta tôn trọng ông mới gọi ông một tiếng đại sư, chúng ta cũng có giao tình mấy chục năm, đừng ép ta phải trở mặt! Ta biết rõ ông si mê Lâm Thanh Thanh, nhưng ông lại dám có chủ ý gì với con gái bà ta
Viên không đại sư cười ha ha một tiếng: Thì ra vương gia nghĩ lão nạp thấp kém như vậy
Nhiếp chính vương nghiêm mặt lạnh lùng nhìn hắn, nói từng câu rõ ràng: Đang ở Cửa phật, lại khốn khổ vì tình, không thể không làm bản vương nghĩ nhiều được
Viên Không đại sư thở dài, nghe lời của chàng, ký ức như ùa về, lại nghĩ đến sự tình trước mắt, ánh mắt chợt lóe lên một tia lưu luyến.
Nhiếp chính vương, lão nạp sớm đã biết thân thế của nó, sao lại hại nó được
Ông sớm đã biết? Ánh mắt Nhiếp chính vương nhanh chóng quay ngược lại, nhìn về ông ta. Như vậy, năm đó việc Lâm Thanh Thanh cùng Vân Phu nhân hoán đổi con gái, việc này ông sớm đã biết?
Viên Không đại sư gật đậu, bộ dạng dường như không muốn nói nhiều.
Nhiếp chính vương cũng không hỏi nữa, gương mặt dường như bừng tỉnh điều gì,
Thì ra, mười sáu năm trước Viên Không đại sư đã biết tung tích của Lâm Thanh Thanh, điều này cũng giải thích vì sao hơn mười năm trước Viên Không đại sư lại đột nhiên đến Trấn Quốc Tự của Kỳ Hạ xuống tóc.
Nghĩ đến Viên Không đại sư nhiều năm như vậy vì một nữ nhân tên Lâm Thanh Thanh mà nương nhờ cửa phật, còn phụ thân mình cũng vì nữ nhân này mà nhiều năm liền không có tung tích, trong lòng Nhiếp chính vương liền tức giận,
Các người cũng thật si tình! Chàng châm chọc một câu,
Viên Không đại sư cười ôn hòa, hỏi ngược lại: Nhiếp chính vương không si tình sao? Nếu như không phải vậy, cần gì phải mất một đêm không ngủ, không ngại cưỡi ngựa đường xa, đến Trần Quốc Tự truy hỏi lão nạp?
Sắc mặt Nhiếp chính vương lập tức phiếm hồng, mắt phượng hiện ra vài ba phần lúng túng, lửa giận cũng biến mất.
Viên Không đại sư không sợ chết thấp giọng nói: Xem ra Nhiếp chính vương cũng không thể quên
Bộp
Nhiếp chính vương đập một tay lên trường kỷ, thân hình cao lớn đứng lên, mắt phượng xẹt qua tia tức giận cùng vẻ không được tự nhiên.
Ai nói bản vương không thể quên? Lâm Thanh Thanh là hồ ly, con gái bà ta cũng không tốt đẹp gì! Bản vương làm sao sẽ bị loại nữ nhân đó mê hoặc được
Viên Không Đại sư bất đắc dĩ nhíu mày, Nhiếp chính vương thật sự nghĩ vậy sao?
Ông cho là thế nào? Bản vương đến Trấn Quốc Tự này làm gì? Chẳng qua cũng chỉ muốn tìm ông đánh cờ với bản vương mà thôi
Nhiếp chính vương tìm một lý do gượng ép.
Viên Không Đại sư thấy chàng sốt ruột vạch rõ ranh giới, trong lòng không khỏi thở dài, mở miệng nói: Nhiếp chính vương, Thanh Thanh không phải người như ngài nghĩ, nàng là nữ nhân rất tốt, Lạc nhi cũng như nàng. Thừa nhận mình bị nàng mê hoặc cũng không phải là một chuyện xấu xa gì
Câm miệng cho ta! Nhiếp chính vương tức giận đến đỏ bừng cả má
Mê hoặc Hai chữ này như một hố sâu với chàng, từ nhỏ chàng liền biết phụ thân bị một người gọi là hồ ly Lâm Thanh Thanh mê hoặc, cho nên mới vứt bỏ vợ con, vứt bỏ Nam Xuyên mười vạn dân chúng đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà mặc kệ, vứt bỏ chính con trai mình phải sống như trong địa ngục ở hoàng cung Kỳ Hạ mà không hề quan tâm đến!
-Hết chương 204-
Vương gia nói như vậy..
Viên Không đại sư là người như vậy sao?
Vương gia đã quá kích động rồi!
Haizzz, lại còn nói không cho phép ai trước mặt ngài nhắc đến nhị tiểu thư sao, vừa rồi bọn họ....
Bây giờ chúng ta đi Trấn Quốc Tự Nhiếp chính vương phất tay áo bào đen một cái, khoảng không xung quanh như rung lên, rồi sải bước rời đi.
Quỷ Hồn, Quỷ Mị và Quỷ Mị ở sau lưng ra dấu thành công với nhau.
Ai nói vương gia của bọn họ là thái sơn băng đỉnh không bao giờ đổi sắc mặt!
Dù cho vương gia ra lệnh cho bọn họ ở trước mặt không được nhắc đến nhị tiểu thư, nhưng thực ra những chuyện liên quan đến Nhị tiểu thư, vương gia so với bọn họ còn kích động hơn.
Màn đêm đen đặc, ánh trăng lấp ló, sương mù giăng mỏng mọi nơi, tản ra một tầng lạnh lùng, canh ba, canh năm so với thời điểm khác, lúc này là lúc lạnh hơn.
Một bóng đen cao lớn cưỡi trên con ngựa màu đen đang phi nước đại, người đàn ông mặc áo trường bào đen như màn đêm, vạt áo đen nhánh tùy ý bay loạn, gió lạnh thổi vù vù phả vào gương mặt tuấn lãng của chàng, nhưng ngựa chỉ có nhanh hơn không đi chậm lại.
Sau lưng chàng, có ba con ngựa vàng theo sát, Tam Quỷ thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo, chỉ có đi nhanh nhất bọn họ mới miễn cưỡng không bị Nhiếp chính vương bỏ lại.
Lúc gần đến chân núi Thanh Thương, nghe một loạt tiếng ngựa hí dài, một người cưỡi ngựa chạm chạy đến, trong bóng tối hai người cữa ngựa va chạm vào nhau, một con ngựa kinh sợ, nhấc hai chân trước lên cao.
Con ngựa bị kinh sợ đương nhiên không phải là hắc phong, hắc phong sớm đã thắng lại, ổn định thân hình, nhưng cũng ngẩng cổ hí một tiếng dài.
Con ngựa đối diện tứ chi cuồng loạn, trên ngựa là một nam tử một thân áo trường bào xanh đen, cơ thể cao lớn rắn chắc không thua kém gì Nhiếp chính vương, đó là Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm ổn định lại ngựa mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, không khỏi giật mình.
Nhiếp chính vương?
Tay phải Nhiếp chính vương cầm chặt roi ngựa, hơi nâng cằm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn, môi mỏng khẽ mấp máy: Muộn như vậy Tứ vương gia còn muốn đi đâu?
Sở Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, trả lời: Nhiếp chính vương đi đâu?
Ta đang hỏi ngươi Nhiếp chính vương lạnh lùng trả lời.
Sở Hàn Lâm híp mắt, cũng không cùng chàng đôi co, thấp giọng trả lời: Nhiếp chính vương đi Trấn Quốc Tự sao?
Ngươi từ Trấn Quốc Tự xuống?
Ánh mắt Nhiếp chính vương trong nháy mắt trở nên lạnh buốt.
Bọn Quỷ Hồn ở sau lưng chàng lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ biết rõ Sở Hàn Lâm hộ tống Vân Tử Lạc đi Trấn Quốc Tự, chỉ là ai cũng không nói cho Nhiếp chính vương biết, bọn họ không dám nói quá nhiều, cũng cảm thấy không cần thiết, dù sao chủ tử đến đó cũng biết.
Đúng, ta đưa Lạc nhi đến Trấn Quốc Tự, đang trên đường trở về
Sở Hàn Lâm nhếch đôi môi mỏng, thoáng ý cười vui vẻ.
Sắc mặt Nhiếp chính vương đã đen đi một nửa, mỉa mai cười một tiếng: Tứ vương gia đã có gia có phòng, cũng không nghĩ rằng, nửa đêm canh ba không chăn ấm đệm êm cùng Tứ vương phi, lại đưa một nữ nhân khác đến Trấn Quốc Tự, thật làm cho bản vương cảm thấy bi ai thay cho tứ vương phi
Nhắc tới Vân Khinh Bình, Sở Hàn Lâm liền không được tự nhiên, ý cười bên miệng cũng ngưng lại
Con mắt hắn xẹt qua tia tức giận, nhìn về phía Nhiếp chính vương, bộ dạng tươi cười lần nữa, nói: Ta lại quên mất, sau này Nhiếp chính vương sẽ thành thân cùng Hầu Hạ quận chúa, đợi đến lúc ngài thành gia, nhất định sẽ thập phần yêu thương vương phi của ngài, mỗi đêm sẽ cùng Hầu Hạ quận chúa chăn ấm đệm êm, chắc chắn sẽ không có nửa điểm quan hệ cùng nữ nhân khác
Nghe hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, mày rậm của Nhiếp chính vương nhíu lại, môi mỏng khẽ mở: Liên quan đến ngươi sao?
Đương nhiên không có liên quan Sở Hàn Lâm cười ha ha một tiếng, Chỉ là Nhiếp chính vương trách móc ta, ta cũng muốn biết có phải ngài có thể làm được chuyện đó hay không thôi
Đúng rồi, ta cũng quên nói cho ngài biết, Lạc nhi không phải là nữ nhân khác, nàng là vị hôn thê của bản vương, hai năm nữa, chúng tôi sẽ thành hôn, cho nên đưa nàng đi, cũng là chuyện thuộc bổn phận của ta
Nhắc tới chuyện này, Sở Hàn Lâm không khỏi ưỡn ngực, gương mặt cũng tươi như hoa nở.
Lửa giận của Nhiếp chính vươn đã xộc lên đỉnh đầu, chành hé môi mỏng bật ra một tiếng : Cút!
Tay phải giơ trường tiên đen lên, vừa nhanh và mạnh quất về phía Sở Hàn Lâm, lạnh lùng nói Ngươi xứng đáng gọi Lạc nhi sao? Không biết trời cao đất rộng là gì. Cút cho ta
Sở Hàn Lâm không nghĩ rằng chàng lại ra tay như vậy, hơn nữa rất nhanh rất mạnh, hắn bị dọa đến mặt trắng bệch.
Con ngựa dưới thân hắn theo bản năng tránh lấy roi, thân hình lắc lư, bị hù dọa chân như mềm nhũn ra, một cước quỳ rạp xuống đất, Sở Hàn Lâm bị ngã nhào xuống đất, nhưng cũng may ma xui quỷ khiến gì lại tránh được một roi này.
Mắt phượng Nhiếp chính vương đã một mảng đỏ au, sát khí trong mắt như muốn sôi trào.
Ám vệ tứ vương phr vụt vụt vụt vài tiếng, chỉ trong nháy máy, hàng chục tên từ trong bóng tối vọt ra, xếp thành một hàng, chặn ngay phía trước Sở Hàn Lâm, nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương.
Sở Hàn Lâm mặt xám xịt từ mặt đất đứng lên, tức giận nhưng không dám nói gì, hắn phi thân lên yên ngựa, cầm lấy dây cương, quất một quất, con ngựa như mũi tên bay thẳng ra ngoài, trực tiếp đi về hướng nguyên kinh.
Sắc mặt Nhiếp chính vương lúc này mới dịu đi một chút, ngẩng đầu nhìn lên núi Thanh Thương, trầm giọng nói: Chúng ta đi lên đó
Dạ Ba người Quỷ Hồn đồng thanh đáp.
Bốn người cưỡi ngựa, nhanh chóng biến mất trong gió chỉ còn lại một lấp bụi dày.
Chỉ trong chốc lát liền đến sườn núi, Nhiếp chính vương quất dây cương của hắc phong, đến trước của Trấn Quốc Tự, hắc phong trực tiếp xông cửa đi vào chùa, tới đến thiện phòng của Viên Không đại sư.
A Di Đà Phật
Dưới mái hiên, Viên Không đại sư một thân áo cà sa màu vàng nhạt dường như không đủ đế chống lại gió lạnh , ông đấy chắp tay, ánh mắt nhìn về phia Nhiếp chính vương.
Một cái xoay người ưu nhã, Nhiếp chính vương sải bước xuống yên ngựa, trường bào đen nhánh chầm chậm phất sau.
Muộn như vậy mà Nhiếp chính vương đại giá hàn tự, cũng không có báo trước, lão nạp đón tiếp chậm trễ
Nhiếp chính vương cong môi mỏng ý cười như có như không, Đại sư, đêm hôm khuya khắc bản vương đột nhiên muốn đánh cờ, lại không muốn tìm đối thủ khác, không biết đại sư có nguyện ý đánh với bản vương một ván không?
Vẻ măt Viên Không đại sư bình tĩnh, cũng không trả lời, mà trực tiếp đi theo Nhiếp chính vương đến đình phía sau hậu viện.
Cho dù hắn không muốn, thì cũng biết làm thế nào?
Đặt một quân cờ đen xuống, Nhiếp chính vương ngước mắt lên hỏi, Vì sao trong chùa đại sư lại giấu nữ nhân?
Viên không đại sư mỉm cười: Không phải vậy, không phải là che giấu. Vân Nhị tiểu thư đến quý tự là để trừ hạn
Nhiếp chính vương cười lạnh: Không biết nàng có đại họa gì? Đại sư nói nghe xem
Viên Không đại sư thản nhiên nói: Thiên cơ không thể tiết lộ
Khóe miệng Nhiếp chính vương cười càng rộng, nhưng nét cười càng trở nên máu lạnh, chàng khoát cổ tay,
Rào rào rao... Cả bàn cờ liền lật ngược lại.
Ta tôn trọng ông mới gọi ông một tiếng đại sư, chúng ta cũng có giao tình mấy chục năm, đừng ép ta phải trở mặt! Ta biết rõ ông si mê Lâm Thanh Thanh, nhưng ông lại dám có chủ ý gì với con gái bà ta
Viên không đại sư cười ha ha một tiếng: Thì ra vương gia nghĩ lão nạp thấp kém như vậy
Nhiếp chính vương nghiêm mặt lạnh lùng nhìn hắn, nói từng câu rõ ràng: Đang ở Cửa phật, lại khốn khổ vì tình, không thể không làm bản vương nghĩ nhiều được
Viên Không đại sư thở dài, nghe lời của chàng, ký ức như ùa về, lại nghĩ đến sự tình trước mắt, ánh mắt chợt lóe lên một tia lưu luyến.
Nhiếp chính vương, lão nạp sớm đã biết thân thế của nó, sao lại hại nó được
Ông sớm đã biết? Ánh mắt Nhiếp chính vương nhanh chóng quay ngược lại, nhìn về ông ta. Như vậy, năm đó việc Lâm Thanh Thanh cùng Vân Phu nhân hoán đổi con gái, việc này ông sớm đã biết?
Viên Không đại sư gật đậu, bộ dạng dường như không muốn nói nhiều.
Nhiếp chính vương cũng không hỏi nữa, gương mặt dường như bừng tỉnh điều gì,
Thì ra, mười sáu năm trước Viên Không đại sư đã biết tung tích của Lâm Thanh Thanh, điều này cũng giải thích vì sao hơn mười năm trước Viên Không đại sư lại đột nhiên đến Trấn Quốc Tự của Kỳ Hạ xuống tóc.
Nghĩ đến Viên Không đại sư nhiều năm như vậy vì một nữ nhân tên Lâm Thanh Thanh mà nương nhờ cửa phật, còn phụ thân mình cũng vì nữ nhân này mà nhiều năm liền không có tung tích, trong lòng Nhiếp chính vương liền tức giận,
Các người cũng thật si tình! Chàng châm chọc một câu,
Viên Không đại sư cười ôn hòa, hỏi ngược lại: Nhiếp chính vương không si tình sao? Nếu như không phải vậy, cần gì phải mất một đêm không ngủ, không ngại cưỡi ngựa đường xa, đến Trần Quốc Tự truy hỏi lão nạp?
Sắc mặt Nhiếp chính vương lập tức phiếm hồng, mắt phượng hiện ra vài ba phần lúng túng, lửa giận cũng biến mất.
Viên Không đại sư không sợ chết thấp giọng nói: Xem ra Nhiếp chính vương cũng không thể quên
Bộp
Nhiếp chính vương đập một tay lên trường kỷ, thân hình cao lớn đứng lên, mắt phượng xẹt qua tia tức giận cùng vẻ không được tự nhiên.
Ai nói bản vương không thể quên? Lâm Thanh Thanh là hồ ly, con gái bà ta cũng không tốt đẹp gì! Bản vương làm sao sẽ bị loại nữ nhân đó mê hoặc được
Viên Không Đại sư bất đắc dĩ nhíu mày, Nhiếp chính vương thật sự nghĩ vậy sao?
Ông cho là thế nào? Bản vương đến Trấn Quốc Tự này làm gì? Chẳng qua cũng chỉ muốn tìm ông đánh cờ với bản vương mà thôi
Nhiếp chính vương tìm một lý do gượng ép.
Viên Không Đại sư thấy chàng sốt ruột vạch rõ ranh giới, trong lòng không khỏi thở dài, mở miệng nói: Nhiếp chính vương, Thanh Thanh không phải người như ngài nghĩ, nàng là nữ nhân rất tốt, Lạc nhi cũng như nàng. Thừa nhận mình bị nàng mê hoặc cũng không phải là một chuyện xấu xa gì
Câm miệng cho ta! Nhiếp chính vương tức giận đến đỏ bừng cả má
Mê hoặc Hai chữ này như một hố sâu với chàng, từ nhỏ chàng liền biết phụ thân bị một người gọi là hồ ly Lâm Thanh Thanh mê hoặc, cho nên mới vứt bỏ vợ con, vứt bỏ Nam Xuyên mười vạn dân chúng đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà mặc kệ, vứt bỏ chính con trai mình phải sống như trong địa ngục ở hoàng cung Kỳ Hạ mà không hề quan tâm đến!
-Hết chương 204-
/331
|