Lê Hoa đảo ra cáo thị,trên cáo thị có ghi rõ, thân thể của Hoa Phong Bình phu nhân khó chiu, mời các danh y bốn phương đến chữa trị. Số tiền hậu tạ cũng khá lớn.
Giấy trắng mực đen ghi rõ ràng trên cáo thị đem dán ở tất cả đảo nhỏ.
Chỉ là, nhìn thấy những cáo thị này người dân ở đây hầu như không mấy người có phản ứng, có vài người còn chỉ lướt qua cáo thị, thờ dài một hơi rồi lắc đầu rời đi.
Vân Tử Lạc đứng trong đám người, vừa đọc cáo thị, vừa lắng tai nghe tiếng bàn tán dị nghị bên tai.
Hoa Phong Bình phu nhân đã mời không biết bao nhiêu danh y nhưng vẫn chưa có ai sao?
Cũng không biết là phu nhân bị bệnh gì, hay lại chỉ là đau đầu
Cùng với những lời này, ba người Vân Tử Lạc lặng lẽ lùi đi qua.
Đi đến chỗ vắng, nàng không khỏi nhoẻn miệng cười.
Nàng cười gì vậy? Tiếu Đồng như có như không chăm chú nhìn nàng.
Mặc dù nàng mang mặt nạ da người, nhưng đôi mắt kia khi cười vẻ phong tình vạn chủng không thể nào che dấu được, làm cho hắn không khỏi loạn nhịp.
Nàng thật là nữ nhân có mị lực, cho dù đã sinh con vẫn không giảm đi mị lực đó.
Ta cười là, việc này chẳng phải rất đúng lúc sao, chúng ta chẳng phải đang có hai vị danh y đây sao? Vân Tử Lạc trêu ghẹo.
Nhiếp chính vương đưa mắt nhìn cáo thị dán ở phía xa, trầm giọng nói: Đây có thể là cách hay, Tiếu Đồng, ngươi đi xé cáo thị đi, chúng ta vào trong đảo
Tiếu Đồng liền đồng ý, cất bước rời đi.
Khóe miệng Vân Tử Lạc câu dẫn thoáng ý cười lạnh: Ý, chàng phải giữ lại mạng của Hoa Phong Bình, ta muốn tự tay xử lý bà ta
Nói rồi, tay nàng siết chặt thành quyền.
Nữ nhân này đã cướp mất cha nàng,hại chết mẹ nàng.... Bà ta đáng phải chết.
Tạ Vô Tâm nếu ở đất liền tìm kiếm con trai hắn thì chắc chắn trong khoảng thời gian này sẽ không có ở đảo.
Như vậy, giải quyết xong Hoa Phong Bình, bước tiếp theo nàng phải khống chế được người của Lê Hoa đảo, nếu như mọi chuyện thuận lợi, tiếp ứng của Bắc Đế tới, nội ứng ngoại hợp đánh bại toàn bộ Lê Hoa đảo.
Chờ đến lúc Tạ Vô Tâm trở lại, chỗ này đã không còn là của ông ta nữa.
Dùng xác Hoa Phong Bình và cả Lê Hoa Đảo này chôn cùng mẹ nàng đã đủ chưa? Dĩ nhiên là chưa đủ.
Huyền Linh Đảo, nàng cũng sẽ không buông tha!
Nhiếp chính vương đem biến hóa nét mặt của Vân Tử Lạc thu vào đáy mắt, đôi mắt phượng của chàng không khỏi xẹt qua tia lo lắng, chàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, thấp giọng nói: Lạc nhi, có ta gúp nàng, nhưng ta muốn nàng buôn xuống cừu hận
Vân Tử Lạc ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn chàng.
Nhiếp chính vương cười khẽ: Đừng để cừu hận làm mờ mắt, đây là điều nàng đã dạy ra. Nàng còn có ta, còn có Vân Tình, chúng ta cần phải trân trọng hạnh phúc này, chứ không phải vì ân oán đời trước mà suy nghĩ quá nhiều
Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi xa động, nàng lên tiếng: Ý, ta thực sự cảm thấy không cam lòng cho mẹ ta
Vậy phụ vương ta thì sao? Nhiếp chính vương cười, ý cười thoáng vẻ bi thương: Mẹ nàng dù sao cũng liều mạng sinh nàng ra, bà ấy yêu thương nàng, nhưng phụ vương cùng mẫu phi ta, trong lòng bọn họ căn bản không có ta
Ý, ta sai rồi
Vân Tử Lạc trở tay nắm chặt bàn tay lớn của chàng.
Có ta bên chàng, còn có Tình nhi đáng yêu nữa, chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, cho dù kiếp sau cũng sẽ vẫn vậy, được hay không?
Được Nhiếp chính vương gật gật đầu như gà mổ thóc, đưa tay ôm nàng vào lòng: Nàng cũng phải đáp ứng ta, đừng vì cừu hận mà làm chuyện mạo hiểm, chuyện nàng muốn làm, ta sẽ làm thay nàng, nhưng đầu tiên nàng phải bảo vệ chính mình thật tốt
Ta đáp ứng chàng
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếu Đồng bước tới, lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại, sau đó nhanh chóng hạ mi mắt, ánh mắt ảm đạm, lên tiếng: Thiếu gia, phu nhân, ta đã xé cáo thị rồi
Vân Tử Lạc vội vàng rời khỏi lòng Nhiếp chính vương, nghiêng đầu nhìn lại, sau lưng Tiếu Đồng nàng nhìn thấy có bốn, năm quan binh đi sau.
Vẻ mặt bọn họ có vài tia nghi hoặc, tên thủ lĩnh lên tiếng hỏi: Vị thiếu gia này là đại phu sao?
Nhiếp chính vương nhàn nhạt trả lời: Chính là tại hạ
Đánh giá chàng vài lần, thấy tướng mạo của chàng mặc dù bình thường nhưng giọng nói lại có mười phần khí thế, tên quan binh liền gật đầu nhẹ, hỏi: Các người là người ngoài đảo, từ nơi nào đến?
Ừm, chúng tôi là người Đông Lâm, tại hạ buôn bán, lần này cùng phu nhân đến quý đảo là vì muốn mua vài món hải sản, đưa về nước mình buôn bá! Tuy tại hạ không phải là đại phu, nhưng từ nhỏ đã học qua y thuật, y thuật tinh thông, không bệnh nan y nào là không thể chữa được
Nhiếp chính vương mỉm cười, nhẹ nói.
Á, là thật sao?
Đám quan binh cũng không quá tin tưởng.
Không phải là hắn không muốn tin, mà mỗi lần đưa đại phu đến đây ai cũng đều nói như vậy, kết quả cũng không làm được gì.
Lâm mỗ là thương nhân, nhìn thấy số ngân lượng nên thấy hứng thú, cho nên mới xé cáo thị này xuống, nhưng ta biết rõ mình làm được gì, nếu không có bản lĩnh, tại hạ cũng không dám tùy tiện như vậy
Vẻ mặt Nhiếp chính vương nhàn nhạt, bộ dạng trấn định khiến đám quan binh trong lòng không khỏi nghi ngại.
Đợi một chút, ngươi nói ngươi họ Lâm?
Tên quan thủ lĩnh đột nhiên hỏi.
Đúng vậy
Cái này, phu nhân chúng ta chưa từng tiếp kiến người họ Lâm Tên thủ lĩnh khó khăn nói.
Nhiếp chính vương không khỏi nhìn Vân Tử Lạc một cái.
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, lúc lấy bí danh này, nàng đã dùng chữ Lâm của mẹ mình, họ Lâm trên thiên hạ này nhiều vô kể, cũng không làm cho người khác hoài nghi, cộng thêm nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, nàng không nhờ rằng, Hoa Phong Bình lại căm hận mẫu thân nàng đến như vậy! Ngay cả người họ Lâm cũng không tiếp kiến.
Lửa giọng trong lòng nàng không khỏi bùng lên.
Nhiếp chính vương chỉ cười cười nói: Họ Lâm trong thiên hạ là danh gia vọng tộc, danh y họ Lâm khắp nơi đều có, phu nhân không gặp danh y họ Lâm chẳng phải là vứt một nửa cơ hội rồi sao?
Ánh mắt tên quan binh sáng lên: Điều này nói cũng có lý
Tại hạ bệnh gì cũng có thể chữa được, lúc trưởng quan báo cáo lên trên, chỉ cần nói tại hạ họ Lý, Mộc Tử Lý, nếu tại hạ không chữa được cũng không trách tội được trưởng quan, nhưng nếu chữa khỏi cho phu nhân, công lao cũng thuộc vệ trưởng quan, điều này chẳng qua là vụ trao đổi thông thưởng trưởng quan không hề thiệt thòi gì
Nhiếp chính vương phân tích cho hắn.
Tên quan binh lập tức cười, hướng ngón tay cái với chàng: QUả nhiên là người buôn bá, ba câu không tránh khỏi nghề mình được, Được, Lý đại phu, chúng ta đi, nếu phu nhân có hỏi đến, ngài cũng đừng nói mình là thương nhân, chỉ cần nói mình là đại phu là được rồi
Dặn dò xong, mấy người rời đi, ngồi thuyền vào đảo chính.
Đảo chính quả nhiên lớn hơn các đảo lân cận.
Nước biển xanh thăm thẳm, bị gió lớn thổi đến, tạo ra từng tiếng xào xạc, bãi cát trắng mịn, dưới ánh nắng mặt trời trở nên vô cùng lấp lánh.
Đầu bên kia của bãi cát, xa xa nhìn thấy một mảnh trắng tinh, một hàng cây lên như chiếc bình phong thiên nhiên che chắn.
Vừa mới xuống thuyền, Vân Tử Lạc không khỏi giật mình.
thì ra nơi này mới thực sự là Lê Hoa đảo
Tiếu Đồng cảm khái một câu.
Lý đại phu, Lý đại phu, mời qua bên này
Tên trưởng quan chỉ dẫn cho mấy người đi về hướng bên này.
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cười
Khi mẹ nàng còn sống cực kỳ thích hoa lê, Tạ Vô Tâm cũng vậy, nhưng vì sao, Hoa phong Bình không cho chặt bỏ những cây lê này?
Lập xuân, hoa lê nở rộ, hương thơm thanh nhã thoảng bay khắp nói, đi vào giữa rừng lên, mới biết tinh thần thư thái đến mức nào.
Trong rừng lên, có vô số căn phòng tinh xảo.
Bọn họ đi về phía sâu nhất, xuyên qua một đoạn hành lang dài, rồi dừng lại trước một đại viện lớn, quan binh nói với thị nữ đứng trong sân: Phu nhân ở trong không? Đây là vợ chồng Lý đại phu, từ đất liền đến thăm bệnh cho phu nhân
Người thị nữ đánh giá họ vài lần, liền đáp ứng rồi đi vào, chỉ một lúc sau nàng ta đi ra, nhẹ giọng nói: Phu nhân đang chờ ở phòng, Lý đại phu mời ngài
Nhiếp chính vương nháy mắt cùng Vân Tử Lạc, cùng thị nữ kia bước vào.
Phòng chính rất rộng , bình phong đặt ba phía, chỗ bàn gần cửa sổ bày thêm một lư hương, trên mặt bàn là một khư đỉnh, khói trắng lượng lờ, cả căn phòng là mùi hương hoa nhàn nhạt.
Vòng qua tấm bình phong liền đến nội thất, bên trái bày hàng loạt tấm chăn gấm mỏng, bên phải đặt một chiếc bàn gỗ lê cùng bốn chiếc ghế tựa nhỏ, ở giữa phòng là một chiếc giường lớn, có thể lờ mờ nhìn ra một thân ảnh đang ngồi trên giường.
Xung quanh có bốn người thị nữ, trong không gian nhỏ hẹp, bốn nàng ta đều nín thở nhìn theo bước chân Nhiếp chính vương tiến vào.
Thỉnh an đảo chủ phu nhân
Nhiếp chính vương khom người, nhàn nhạt nói.
Là Lý đại phu sao?
Một giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên.
Dạ
Bắt mạch cho ta đi
Một bàn tay trắng noãn thò ra khỏi tấm mành che, mệt mỏi đặt xuống mép giường
Nhiếp chính vương đặt ba ngón tay lên cổ tay bà ta, nghe mạch một lúc, sau đó chàng hơi mở mắt, đôi mắt phượng không biến sắc, nói: Phu nhân tâm mạch đập chậm, huyết mạch lại thông suốt, e rằng ngài bị bệnh tim
Chàng vừa dứt lời, tấm mành che đột nhiên có người xé tạc ra.
Gương mặt xinh đẹp hiện ra, đôi môi nhuận đỏ, khóe mắt vẽ kim tuyến, gương mặt lộ vẻ yêu mị, tóc Hoa Phong Bìn búi cao lên, mặc dù tuổi của bà ta cũng đã gần đến bôn mươi tuổi nhưng lại nhìn không ra điều đó.
Giấy trắng mực đen ghi rõ ràng trên cáo thị đem dán ở tất cả đảo nhỏ.
Chỉ là, nhìn thấy những cáo thị này người dân ở đây hầu như không mấy người có phản ứng, có vài người còn chỉ lướt qua cáo thị, thờ dài một hơi rồi lắc đầu rời đi.
Vân Tử Lạc đứng trong đám người, vừa đọc cáo thị, vừa lắng tai nghe tiếng bàn tán dị nghị bên tai.
Hoa Phong Bình phu nhân đã mời không biết bao nhiêu danh y nhưng vẫn chưa có ai sao?
Cũng không biết là phu nhân bị bệnh gì, hay lại chỉ là đau đầu
Cùng với những lời này, ba người Vân Tử Lạc lặng lẽ lùi đi qua.
Đi đến chỗ vắng, nàng không khỏi nhoẻn miệng cười.
Nàng cười gì vậy? Tiếu Đồng như có như không chăm chú nhìn nàng.
Mặc dù nàng mang mặt nạ da người, nhưng đôi mắt kia khi cười vẻ phong tình vạn chủng không thể nào che dấu được, làm cho hắn không khỏi loạn nhịp.
Nàng thật là nữ nhân có mị lực, cho dù đã sinh con vẫn không giảm đi mị lực đó.
Ta cười là, việc này chẳng phải rất đúng lúc sao, chúng ta chẳng phải đang có hai vị danh y đây sao? Vân Tử Lạc trêu ghẹo.
Nhiếp chính vương đưa mắt nhìn cáo thị dán ở phía xa, trầm giọng nói: Đây có thể là cách hay, Tiếu Đồng, ngươi đi xé cáo thị đi, chúng ta vào trong đảo
Tiếu Đồng liền đồng ý, cất bước rời đi.
Khóe miệng Vân Tử Lạc câu dẫn thoáng ý cười lạnh: Ý, chàng phải giữ lại mạng của Hoa Phong Bình, ta muốn tự tay xử lý bà ta
Nói rồi, tay nàng siết chặt thành quyền.
Nữ nhân này đã cướp mất cha nàng,hại chết mẹ nàng.... Bà ta đáng phải chết.
Tạ Vô Tâm nếu ở đất liền tìm kiếm con trai hắn thì chắc chắn trong khoảng thời gian này sẽ không có ở đảo.
Như vậy, giải quyết xong Hoa Phong Bình, bước tiếp theo nàng phải khống chế được người của Lê Hoa đảo, nếu như mọi chuyện thuận lợi, tiếp ứng của Bắc Đế tới, nội ứng ngoại hợp đánh bại toàn bộ Lê Hoa đảo.
Chờ đến lúc Tạ Vô Tâm trở lại, chỗ này đã không còn là của ông ta nữa.
Dùng xác Hoa Phong Bình và cả Lê Hoa Đảo này chôn cùng mẹ nàng đã đủ chưa? Dĩ nhiên là chưa đủ.
Huyền Linh Đảo, nàng cũng sẽ không buông tha!
Nhiếp chính vương đem biến hóa nét mặt của Vân Tử Lạc thu vào đáy mắt, đôi mắt phượng của chàng không khỏi xẹt qua tia lo lắng, chàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, thấp giọng nói: Lạc nhi, có ta gúp nàng, nhưng ta muốn nàng buôn xuống cừu hận
Vân Tử Lạc ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn chàng.
Nhiếp chính vương cười khẽ: Đừng để cừu hận làm mờ mắt, đây là điều nàng đã dạy ra. Nàng còn có ta, còn có Vân Tình, chúng ta cần phải trân trọng hạnh phúc này, chứ không phải vì ân oán đời trước mà suy nghĩ quá nhiều
Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi xa động, nàng lên tiếng: Ý, ta thực sự cảm thấy không cam lòng cho mẹ ta
Vậy phụ vương ta thì sao? Nhiếp chính vương cười, ý cười thoáng vẻ bi thương: Mẹ nàng dù sao cũng liều mạng sinh nàng ra, bà ấy yêu thương nàng, nhưng phụ vương cùng mẫu phi ta, trong lòng bọn họ căn bản không có ta
Ý, ta sai rồi
Vân Tử Lạc trở tay nắm chặt bàn tay lớn của chàng.
Có ta bên chàng, còn có Tình nhi đáng yêu nữa, chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, cho dù kiếp sau cũng sẽ vẫn vậy, được hay không?
Được Nhiếp chính vương gật gật đầu như gà mổ thóc, đưa tay ôm nàng vào lòng: Nàng cũng phải đáp ứng ta, đừng vì cừu hận mà làm chuyện mạo hiểm, chuyện nàng muốn làm, ta sẽ làm thay nàng, nhưng đầu tiên nàng phải bảo vệ chính mình thật tốt
Ta đáp ứng chàng
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếu Đồng bước tới, lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại, sau đó nhanh chóng hạ mi mắt, ánh mắt ảm đạm, lên tiếng: Thiếu gia, phu nhân, ta đã xé cáo thị rồi
Vân Tử Lạc vội vàng rời khỏi lòng Nhiếp chính vương, nghiêng đầu nhìn lại, sau lưng Tiếu Đồng nàng nhìn thấy có bốn, năm quan binh đi sau.
Vẻ mặt bọn họ có vài tia nghi hoặc, tên thủ lĩnh lên tiếng hỏi: Vị thiếu gia này là đại phu sao?
Nhiếp chính vương nhàn nhạt trả lời: Chính là tại hạ
Đánh giá chàng vài lần, thấy tướng mạo của chàng mặc dù bình thường nhưng giọng nói lại có mười phần khí thế, tên quan binh liền gật đầu nhẹ, hỏi: Các người là người ngoài đảo, từ nơi nào đến?
Ừm, chúng tôi là người Đông Lâm, tại hạ buôn bán, lần này cùng phu nhân đến quý đảo là vì muốn mua vài món hải sản, đưa về nước mình buôn bá! Tuy tại hạ không phải là đại phu, nhưng từ nhỏ đã học qua y thuật, y thuật tinh thông, không bệnh nan y nào là không thể chữa được
Nhiếp chính vương mỉm cười, nhẹ nói.
Á, là thật sao?
Đám quan binh cũng không quá tin tưởng.
Không phải là hắn không muốn tin, mà mỗi lần đưa đại phu đến đây ai cũng đều nói như vậy, kết quả cũng không làm được gì.
Lâm mỗ là thương nhân, nhìn thấy số ngân lượng nên thấy hứng thú, cho nên mới xé cáo thị này xuống, nhưng ta biết rõ mình làm được gì, nếu không có bản lĩnh, tại hạ cũng không dám tùy tiện như vậy
Vẻ mặt Nhiếp chính vương nhàn nhạt, bộ dạng trấn định khiến đám quan binh trong lòng không khỏi nghi ngại.
Đợi một chút, ngươi nói ngươi họ Lâm?
Tên quan thủ lĩnh đột nhiên hỏi.
Đúng vậy
Cái này, phu nhân chúng ta chưa từng tiếp kiến người họ Lâm Tên thủ lĩnh khó khăn nói.
Nhiếp chính vương không khỏi nhìn Vân Tử Lạc một cái.
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, lúc lấy bí danh này, nàng đã dùng chữ Lâm của mẹ mình, họ Lâm trên thiên hạ này nhiều vô kể, cũng không làm cho người khác hoài nghi, cộng thêm nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, nàng không nhờ rằng, Hoa Phong Bình lại căm hận mẫu thân nàng đến như vậy! Ngay cả người họ Lâm cũng không tiếp kiến.
Lửa giọng trong lòng nàng không khỏi bùng lên.
Nhiếp chính vương chỉ cười cười nói: Họ Lâm trong thiên hạ là danh gia vọng tộc, danh y họ Lâm khắp nơi đều có, phu nhân không gặp danh y họ Lâm chẳng phải là vứt một nửa cơ hội rồi sao?
Ánh mắt tên quan binh sáng lên: Điều này nói cũng có lý
Tại hạ bệnh gì cũng có thể chữa được, lúc trưởng quan báo cáo lên trên, chỉ cần nói tại hạ họ Lý, Mộc Tử Lý, nếu tại hạ không chữa được cũng không trách tội được trưởng quan, nhưng nếu chữa khỏi cho phu nhân, công lao cũng thuộc vệ trưởng quan, điều này chẳng qua là vụ trao đổi thông thưởng trưởng quan không hề thiệt thòi gì
Nhiếp chính vương phân tích cho hắn.
Tên quan binh lập tức cười, hướng ngón tay cái với chàng: QUả nhiên là người buôn bá, ba câu không tránh khỏi nghề mình được, Được, Lý đại phu, chúng ta đi, nếu phu nhân có hỏi đến, ngài cũng đừng nói mình là thương nhân, chỉ cần nói mình là đại phu là được rồi
Dặn dò xong, mấy người rời đi, ngồi thuyền vào đảo chính.
Đảo chính quả nhiên lớn hơn các đảo lân cận.
Nước biển xanh thăm thẳm, bị gió lớn thổi đến, tạo ra từng tiếng xào xạc, bãi cát trắng mịn, dưới ánh nắng mặt trời trở nên vô cùng lấp lánh.
Đầu bên kia của bãi cát, xa xa nhìn thấy một mảnh trắng tinh, một hàng cây lên như chiếc bình phong thiên nhiên che chắn.
Vừa mới xuống thuyền, Vân Tử Lạc không khỏi giật mình.
thì ra nơi này mới thực sự là Lê Hoa đảo
Tiếu Đồng cảm khái một câu.
Lý đại phu, Lý đại phu, mời qua bên này
Tên trưởng quan chỉ dẫn cho mấy người đi về hướng bên này.
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cười
Khi mẹ nàng còn sống cực kỳ thích hoa lê, Tạ Vô Tâm cũng vậy, nhưng vì sao, Hoa phong Bình không cho chặt bỏ những cây lê này?
Lập xuân, hoa lê nở rộ, hương thơm thanh nhã thoảng bay khắp nói, đi vào giữa rừng lên, mới biết tinh thần thư thái đến mức nào.
Trong rừng lên, có vô số căn phòng tinh xảo.
Bọn họ đi về phía sâu nhất, xuyên qua một đoạn hành lang dài, rồi dừng lại trước một đại viện lớn, quan binh nói với thị nữ đứng trong sân: Phu nhân ở trong không? Đây là vợ chồng Lý đại phu, từ đất liền đến thăm bệnh cho phu nhân
Người thị nữ đánh giá họ vài lần, liền đáp ứng rồi đi vào, chỉ một lúc sau nàng ta đi ra, nhẹ giọng nói: Phu nhân đang chờ ở phòng, Lý đại phu mời ngài
Nhiếp chính vương nháy mắt cùng Vân Tử Lạc, cùng thị nữ kia bước vào.
Phòng chính rất rộng , bình phong đặt ba phía, chỗ bàn gần cửa sổ bày thêm một lư hương, trên mặt bàn là một khư đỉnh, khói trắng lượng lờ, cả căn phòng là mùi hương hoa nhàn nhạt.
Vòng qua tấm bình phong liền đến nội thất, bên trái bày hàng loạt tấm chăn gấm mỏng, bên phải đặt một chiếc bàn gỗ lê cùng bốn chiếc ghế tựa nhỏ, ở giữa phòng là một chiếc giường lớn, có thể lờ mờ nhìn ra một thân ảnh đang ngồi trên giường.
Xung quanh có bốn người thị nữ, trong không gian nhỏ hẹp, bốn nàng ta đều nín thở nhìn theo bước chân Nhiếp chính vương tiến vào.
Thỉnh an đảo chủ phu nhân
Nhiếp chính vương khom người, nhàn nhạt nói.
Là Lý đại phu sao?
Một giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên.
Dạ
Bắt mạch cho ta đi
Một bàn tay trắng noãn thò ra khỏi tấm mành che, mệt mỏi đặt xuống mép giường
Nhiếp chính vương đặt ba ngón tay lên cổ tay bà ta, nghe mạch một lúc, sau đó chàng hơi mở mắt, đôi mắt phượng không biến sắc, nói: Phu nhân tâm mạch đập chậm, huyết mạch lại thông suốt, e rằng ngài bị bệnh tim
Chàng vừa dứt lời, tấm mành che đột nhiên có người xé tạc ra.
Gương mặt xinh đẹp hiện ra, đôi môi nhuận đỏ, khóe mắt vẽ kim tuyến, gương mặt lộ vẻ yêu mị, tóc Hoa Phong Bìn búi cao lên, mặc dù tuổi của bà ta cũng đã gần đến bôn mươi tuổi nhưng lại nhìn không ra điều đó.
/331
|