Bà ta có chút giật mình nhìn về phía Nhiếp chính vương hỏi: Chỉ bằng bắt mạch có thể nói đúng, quả nhiên là danh y, nhưng có cách nào để chữa trị bệnh này không?
Lúc bà ta nói chuyện, ánh mắt Nhiếp chính vương không khỏi nhìn về phía bà ta, người thị nữ bên cạnh tức giận bước đến, cất giọng nói: Tên này vô lễ, lại dám nhìn chằm chằm phu nhân như vậy!
Mặt Hoa Phong Bình đỏ lên, chỉ nói: Danh y đang xem bệnh cho ta, ngươi lui ra sau đi
Nhiếp chính vương khẽ nhíu mày, rất nhanh liền thu lại vẻ mặt, nói: Ta nhìn sắc mặt của phu nhân, hai đầu mày rất mệt mỏi, chẳng lẽ bệnh đã làm phiền phu nhân nhiều năm
Đúng vậy
Hoa Phong Bình nghe xong quả nhiên mừng rỡ.
Nhiếp chính vương vẫn bình tĩnh như cũ: Phu nhân có thể tiện nói ra hay không, ngài mắc bệnh là vì chuyện gì không?
Chàng vừa nói, vừa chú ý đến sắc mặt của Hoa Phong Bình.
Vẻ mặt Hoa Phong Bình thoáng qua tia do dự, một hồi lâu sau mới cúi đầu nói: Lý danh ý, tâm bệnh này nếu nói ra e rằng cũng không giải quyết được, nhưng nếu như ta chỉ trị bệnh thông thường, có phải vĩnh viễn không thể khỏi bệnh được hay không?
Nhiếp chính vương lắc lắc đầu: Cũng không hẳn vậy, bệnh này sỡ dĩ mà có là do huyết khí tích tụ trong người,ta sẽ cho phu nhân dùng phương thuốc tiêu huyết ứ, xem có hiệu quả chút nào không?
Hoa Phong Bình quả nhiên mừng rỡ, nụ cười trên môi càng thêm đậm, vẻ mặt lộ rõ vẻ yêu mị.
Lý danh y, ngươi cho đơn thuốc đi, ta đã cho người chuẩn bị giấy mực rồi
Một thị nữ đưa giấy mực len, Nhiếp chính vương cầm bút viết xuống một đơn thuốc, rồi cầm lên nói với Hoa Phong Bình: Đây chỉ là phương thuốc tiêu huyết ứ thông thường, nhưng mỗi người lại có hiệu quả khác nhau, nhưng phu nhân cứ dừng trước, ta sẽ theo dõi thêm vài ngày, nếu không có hiệu quả, ta sẽ xe, có cần thầy đổi vị nào không
Hoa Phong Bình gật gật đầu, liền ra lệnh cho thị nữ đi bốc thuốc theo đơn đã kê, rồi nói với Nhiếp chính vương: Danh y ở lại đảo nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ sai người chiếu cố ngài cùng phu nhân tốt, đêm nay ở viện phía trước ta sẽ mở yến tiệc khoản đãi hai người
Dùng bữa? Đây cũng là cơ hội tốt.
Nhiếp chính vương cười đồng ý, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Người thị nữ vừa dẫn Nhiếp chính vương vào dẫn chàng ra ngoài, khi tiễn đến cửa viện, khi nhìn thấy Vân Tử Lạc nàng ta liền lên tiếng nhắc nhở cảnh cảo nói: Lý danh y, chuyện vừa rồi ta đã nghe muội muội ta nói qua, về sau ngài chớ nhìn phu nhân ta như vậy nữa,may mà đảo chủ không có trên đảo, nếu không ngươi sớm đã mất xác giữa biện rộng rội
Nói xong, nàng ta lại lịch sự lui vào trong.
Khuôn mặt của Vân Tử Lạc khi nghe những lời này hơi tối lại, anh mắt lạnh như băng nhanh chóng nhìn về phía Nhiếp chính vương, vẻ mặt chàng bất đắc dĩ nhìn lại nàng.
Tên quan binh vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Nhiếp chính vương, thấp giọng nói: Lý danh y, sao ngài lại dám làm vậy chứ? Mặc dù phu nhân ta khuynh quốc khuynh thành, ngài cũng không thể nhìn chằm chằm phu nhân như vậy được! Cũng trách ta vừa rồi không nói cho ngài biết, ở Lê Hoa đảo này, phàm là người chỉ cần nhìn phu nhân ta một cái, cũng sẽ bị đảo chủ ném ra biển làm thức ăn cho cá mập
Có chuyện vậy sao? Tiếu Đồng nghi hoặc lên tiếng.
Tên quan binh kịa gật đầu, cũng không muốn nói thêm nhiều, liền chuyển chủ đề: Vừa rồi đã có người chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho các vị, phu nhân muốn giữ các vị ở lại đảo vài hôm, xem y thuật của ngài thực tinh thông đến mức nào, chúng ta đi bên này đi, các vị qua đó xem thế nào
Đến thiện viện phía sau, tên quan binh nói thêm vài câu rồi rời đi.
Vân Tử Lạc thấy hắn đi xa, vẻ mặt lập tức sầm lại nhìn về phía Nhiếp chính vương: Chỉ là một lão bà, chàng nhìn chằm chằm làm gì? Bà ta thực sự khuynh quốc khuynh thành sao?
Nhiếp chính vương không khỏi cười thành tiếng, đi đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê bên cạnh nàng, nghịch nghịch vai nàng, đôi môi mỏng nhẹ trượt bên vành tai nàng, rồi cúi đầu nói Chỉ là một lão bà, nào thể so sánh với bảo bối khuynh quốc khuynh thành của ta? Hơn nữa đâu chỉ là khuynh quốc khuynh thành thôi đầu, còn làm ta điên đảo, cho tới bây giờ đối với nữ nhân khác cũng không còn hứng thú, chỉ cam lòng quỳ gối dưới chân nàng thôi...
Vân Tử Lạc nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên.
Tiếu Đồng từ phòng bên cạnh tiến vào , vừa mới bước tới cửa chính, không khỏi dừng chân lại, thân hình hơi run lên.
Từ trước tới nay, trước mặt hắn, Nhiếp chính vương luôn lãnh khốc vô tình, nhưng hắn chưa từng thấy chàng nói những lời ôn nhu tà mị như vậy, nghe vậy làm cho hắn không khỏi rùng mình.
Xem ra, về phương diện này, Hách Liên Ý quả nhiên có khả năng tự học thiên phú!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiếu Đồng đầy tư vị, hắn nặng nề hừ một tiếng rồi cất bước tiến đến.
Vân Tử Lạc hỏi Nhiếp chính vương: Vậy chàng nhìn chằm chằm Hoa Phong Bình làm gì?
Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng, không trả lời, nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành trên tay Tiếu Đồng, tiện tay viết lên giấy.
Chỉ vài nét bút, liền hiện lên một gương mặt xinh đẹp sống động trên tờ giấy Tuyên Thành.
Khóe miệng Vân tử Lạc co rút, ánh mắt sáng long lanh: Ý, ta thật không biết chàng còn có bản lĩnh này, ta còn tưởng rằng, chuyện này chỉ Tiếu Đồng làm được
Nàng đích thực cho rằng sẽ là Tiếu Đồng vẽ lại tướng mạo của Hoa Phong Bình, không ngờ rằng Nhiếp chính vương sẽ làm chuyện này.
Đừng quên, ta với hắn là sư huynh đệ đồng môn
Nhiếp chính vương lại lật lật cổ tay, vẽ ra búi tóc của bà ta.
Hai người họ là huynh đệ đồng môn, kiến thức học được không khác nhau nhiều, chỉ là mỗi người chuyên tâm một lĩnh vực mà thôi.
Tiếu Đồng tự ý gỡ mặt nạ xuống, nâng bức họa của Hoa Phong Bình lên nói: Quả nhiên là tướng mạo khunh quốc khuynh thành, dáng vẻ mị hoặc, so với mất kỹ nữ của ta thì đẹp hơn nhiều
Vân Tử Lạc nhịn không được cười ha hả.
Phải khong? Tiếu Đồng, vậy ta nghĩ ta sẽ đưa bà ta đến kỹ viện của huynh, nhưng sợ là, bà ta đã từng ấy tuổi, không có vị khách nào muốn bà ta nữa?
Tiếu Đồng cười, Chuyện này không hẳn vậy, nàng nhìn xem,da mặt bà ta được chăm sóc rất tốt, trên mặt không hề có một chút nếp nhăn nào
Câu nói cuối cùng dường như là như muốn hỏi Nhiếp chính vương.
Không có
Nhiếp chính vương thu bút nói: Tiếu Đồng, dựa theo hình dáng gương mặt này , làm ra một chiếc mặt nạ, việc này phải làm nhanh, tốt nhât là đến trước bữa yến tiệc tối nay phải có
Được Tiếu Đồng cầm lấy bức họa rời đi.
Buổi tối, có người lên đến chỗ ba người, mời Nhiếp chính vương, Vân Tử Lạc và Tiếu Đồng qua yến tiệc.
Lúc nhìn thấy dung mạo của Hoa Phong Bình gần như giống hệt so với bức hoa Nhiếp chính vương vẽ lại, Vân Tử Lạc không khỏi bội phục chàng.
Lúc dùng bữa, Hoa Phong Bình chỉ nán lại một tý, rồi sau đó liền trở về chủ viện, rồi sai người mới Lý danh y tới, muốn chàng xem xem bà ta dùng thuốc có hiệu quả không?
Sau khi dùng bữa xong, Nhiếp chính vương liền mang theo Vân Tử Lạc qua đó.
Trong lòng hai người đều có cùng một suy nghĩ.
Đêm nay, có nên ra tay không?
Trong sân nhỏ trước phòng Hoa Phong Bình có rất nhiều thị vệ, nhưng Nhiếp chính vương cũng không để ý, chàng có thể xử lý hết, mà phu nhân của chàng, tất nhiên cũng không tầm thường.
Sau khi vào phòng, Hoa Phong Bình nhìn thấy Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc đến cùng nhau, ánh mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Một nén hương sau, trong chủ phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Một thị nữ đưa Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc ra ngoài, ba người khuất dần trong màn đêm.
Trong phòng chính viện, mấy người thị nữ thất kinh tỉnh dậy từ cơn mê, lúc ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhân đang ngồi đầu giường ngẩn người.
Vì sao chúng thuộc hạ lại ngất đi ạ
Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ.
Không có gì Hoa Phong Bình nhàn nhạt trả lời.
Mà lúc này Nhiếp chính vương đã nhanh chóng đi về phía đảo nhỏ, xác định không còn người nào có thể tới đây, Nhiếp chính vương lúc này mới ném Hoa Phong Bình xuống đất.
VỪa rồi, hai người đã đổi Hoa Phong Bình thành thị nữ, dẫn bọn họ ra ngoài.
Giờ phút này, bà ta còn đang đi chân trần, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người, bà ta bị điểm huyệt câm, một chữ cũng nói không nên lời.
Các ngươi muốn làm gì, ngươi lại dám ta gan làm chuyện như vậy, ta sẽ cho người lấy mạng các ngươi
Vân Tử lạc nhìn vẻ mặt của bà ta, nghĩ đến gương mặt này đã hủy hoại mẹ nàng, lập tức không nói gì thêm, liền tiến lến, tát bốp một tiếng vào mặt bà ta.
Tiểu tam, đáng đánh
Một tát thôi liền làm búi tóc của Hoa Phong Bình bị bung ra, đầu tóc bà ta liền rũ rượi.
Vân Tử Lạc thuận tay giải huyệt câm cho bà ta.
Ta, ta không trêu chọc gì các ngươi, các ngươi rốt cục là ai?
Khóe miệng Hoa Phong Bình tứa máu, tinh thần cũng trở nên mơ hồ.
Chúng ta là ai? Vân Tử Lạc cười châm chọc: Hoa Phong Bình, ngươi ngẩng đầu lên xem một chút, ngươi đến cuối cùng có còn nhận ra ta là ai nữa không?
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên bên tai Hoa Phong Bình, bà ta theo bản năng ngước đầu lên, hé mắt muốn nhìn rõ nàng.
Nhưng mà, khi nhìn thấy gương mặt của Vân Tử lạc, con ngươi bà ta bỗng nhiên trừng lớn.
Tiểu thư
Một tiếng hét thê lương như muốn xe nát bầu trời đảo Lê Hoa, làm cho đàn quạ đang ngủ say cũng phải thức giấc, bay loạn xạ trên bầu trời
Hoa Phong Bình vừa bị Vân Tử lạc tát, vốn đang cố gắng đứng dậy, nhưng lúc này bà ta không cố được nữa, hai chân liền trở nên mềm nhũn, bà ta quỳ rạp xuống.
Tiểu thư.... Người đã trở lại... Người vẫn còn sống sao? Bà ta khóc, kêu, thét, hai tay hai chân cuồng loạn bò về phía Vân Tử Lạc, máu từ mòng tay của bà ta bật ra dính lên làn váy của Vân TỬ Lạc.
Vân Tử Lạc lùi về phía sau.
Ánh mắt Nhiếp chính vương đột nhiên lạnh băng, chàng hừ một tiếng, nhấc chân đá vào bụng bà ta một cái.
Lúc bà ta nói chuyện, ánh mắt Nhiếp chính vương không khỏi nhìn về phía bà ta, người thị nữ bên cạnh tức giận bước đến, cất giọng nói: Tên này vô lễ, lại dám nhìn chằm chằm phu nhân như vậy!
Mặt Hoa Phong Bình đỏ lên, chỉ nói: Danh y đang xem bệnh cho ta, ngươi lui ra sau đi
Nhiếp chính vương khẽ nhíu mày, rất nhanh liền thu lại vẻ mặt, nói: Ta nhìn sắc mặt của phu nhân, hai đầu mày rất mệt mỏi, chẳng lẽ bệnh đã làm phiền phu nhân nhiều năm
Đúng vậy
Hoa Phong Bình nghe xong quả nhiên mừng rỡ.
Nhiếp chính vương vẫn bình tĩnh như cũ: Phu nhân có thể tiện nói ra hay không, ngài mắc bệnh là vì chuyện gì không?
Chàng vừa nói, vừa chú ý đến sắc mặt của Hoa Phong Bình.
Vẻ mặt Hoa Phong Bình thoáng qua tia do dự, một hồi lâu sau mới cúi đầu nói: Lý danh ý, tâm bệnh này nếu nói ra e rằng cũng không giải quyết được, nhưng nếu như ta chỉ trị bệnh thông thường, có phải vĩnh viễn không thể khỏi bệnh được hay không?
Nhiếp chính vương lắc lắc đầu: Cũng không hẳn vậy, bệnh này sỡ dĩ mà có là do huyết khí tích tụ trong người,ta sẽ cho phu nhân dùng phương thuốc tiêu huyết ứ, xem có hiệu quả chút nào không?
Hoa Phong Bình quả nhiên mừng rỡ, nụ cười trên môi càng thêm đậm, vẻ mặt lộ rõ vẻ yêu mị.
Lý danh y, ngươi cho đơn thuốc đi, ta đã cho người chuẩn bị giấy mực rồi
Một thị nữ đưa giấy mực len, Nhiếp chính vương cầm bút viết xuống một đơn thuốc, rồi cầm lên nói với Hoa Phong Bình: Đây chỉ là phương thuốc tiêu huyết ứ thông thường, nhưng mỗi người lại có hiệu quả khác nhau, nhưng phu nhân cứ dừng trước, ta sẽ theo dõi thêm vài ngày, nếu không có hiệu quả, ta sẽ xe, có cần thầy đổi vị nào không
Hoa Phong Bình gật gật đầu, liền ra lệnh cho thị nữ đi bốc thuốc theo đơn đã kê, rồi nói với Nhiếp chính vương: Danh y ở lại đảo nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ sai người chiếu cố ngài cùng phu nhân tốt, đêm nay ở viện phía trước ta sẽ mở yến tiệc khoản đãi hai người
Dùng bữa? Đây cũng là cơ hội tốt.
Nhiếp chính vương cười đồng ý, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Người thị nữ vừa dẫn Nhiếp chính vương vào dẫn chàng ra ngoài, khi tiễn đến cửa viện, khi nhìn thấy Vân Tử Lạc nàng ta liền lên tiếng nhắc nhở cảnh cảo nói: Lý danh y, chuyện vừa rồi ta đã nghe muội muội ta nói qua, về sau ngài chớ nhìn phu nhân ta như vậy nữa,may mà đảo chủ không có trên đảo, nếu không ngươi sớm đã mất xác giữa biện rộng rội
Nói xong, nàng ta lại lịch sự lui vào trong.
Khuôn mặt của Vân Tử Lạc khi nghe những lời này hơi tối lại, anh mắt lạnh như băng nhanh chóng nhìn về phía Nhiếp chính vương, vẻ mặt chàng bất đắc dĩ nhìn lại nàng.
Tên quan binh vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Nhiếp chính vương, thấp giọng nói: Lý danh y, sao ngài lại dám làm vậy chứ? Mặc dù phu nhân ta khuynh quốc khuynh thành, ngài cũng không thể nhìn chằm chằm phu nhân như vậy được! Cũng trách ta vừa rồi không nói cho ngài biết, ở Lê Hoa đảo này, phàm là người chỉ cần nhìn phu nhân ta một cái, cũng sẽ bị đảo chủ ném ra biển làm thức ăn cho cá mập
Có chuyện vậy sao? Tiếu Đồng nghi hoặc lên tiếng.
Tên quan binh kịa gật đầu, cũng không muốn nói thêm nhiều, liền chuyển chủ đề: Vừa rồi đã có người chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho các vị, phu nhân muốn giữ các vị ở lại đảo vài hôm, xem y thuật của ngài thực tinh thông đến mức nào, chúng ta đi bên này đi, các vị qua đó xem thế nào
Đến thiện viện phía sau, tên quan binh nói thêm vài câu rồi rời đi.
Vân Tử Lạc thấy hắn đi xa, vẻ mặt lập tức sầm lại nhìn về phía Nhiếp chính vương: Chỉ là một lão bà, chàng nhìn chằm chằm làm gì? Bà ta thực sự khuynh quốc khuynh thành sao?
Nhiếp chính vương không khỏi cười thành tiếng, đi đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê bên cạnh nàng, nghịch nghịch vai nàng, đôi môi mỏng nhẹ trượt bên vành tai nàng, rồi cúi đầu nói Chỉ là một lão bà, nào thể so sánh với bảo bối khuynh quốc khuynh thành của ta? Hơn nữa đâu chỉ là khuynh quốc khuynh thành thôi đầu, còn làm ta điên đảo, cho tới bây giờ đối với nữ nhân khác cũng không còn hứng thú, chỉ cam lòng quỳ gối dưới chân nàng thôi...
Vân Tử Lạc nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên.
Tiếu Đồng từ phòng bên cạnh tiến vào , vừa mới bước tới cửa chính, không khỏi dừng chân lại, thân hình hơi run lên.
Từ trước tới nay, trước mặt hắn, Nhiếp chính vương luôn lãnh khốc vô tình, nhưng hắn chưa từng thấy chàng nói những lời ôn nhu tà mị như vậy, nghe vậy làm cho hắn không khỏi rùng mình.
Xem ra, về phương diện này, Hách Liên Ý quả nhiên có khả năng tự học thiên phú!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiếu Đồng đầy tư vị, hắn nặng nề hừ một tiếng rồi cất bước tiến đến.
Vân Tử Lạc hỏi Nhiếp chính vương: Vậy chàng nhìn chằm chằm Hoa Phong Bình làm gì?
Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng, không trả lời, nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành trên tay Tiếu Đồng, tiện tay viết lên giấy.
Chỉ vài nét bút, liền hiện lên một gương mặt xinh đẹp sống động trên tờ giấy Tuyên Thành.
Khóe miệng Vân tử Lạc co rút, ánh mắt sáng long lanh: Ý, ta thật không biết chàng còn có bản lĩnh này, ta còn tưởng rằng, chuyện này chỉ Tiếu Đồng làm được
Nàng đích thực cho rằng sẽ là Tiếu Đồng vẽ lại tướng mạo của Hoa Phong Bình, không ngờ rằng Nhiếp chính vương sẽ làm chuyện này.
Đừng quên, ta với hắn là sư huynh đệ đồng môn
Nhiếp chính vương lại lật lật cổ tay, vẽ ra búi tóc của bà ta.
Hai người họ là huynh đệ đồng môn, kiến thức học được không khác nhau nhiều, chỉ là mỗi người chuyên tâm một lĩnh vực mà thôi.
Tiếu Đồng tự ý gỡ mặt nạ xuống, nâng bức họa của Hoa Phong Bình lên nói: Quả nhiên là tướng mạo khunh quốc khuynh thành, dáng vẻ mị hoặc, so với mất kỹ nữ của ta thì đẹp hơn nhiều
Vân Tử Lạc nhịn không được cười ha hả.
Phải khong? Tiếu Đồng, vậy ta nghĩ ta sẽ đưa bà ta đến kỹ viện của huynh, nhưng sợ là, bà ta đã từng ấy tuổi, không có vị khách nào muốn bà ta nữa?
Tiếu Đồng cười, Chuyện này không hẳn vậy, nàng nhìn xem,da mặt bà ta được chăm sóc rất tốt, trên mặt không hề có một chút nếp nhăn nào
Câu nói cuối cùng dường như là như muốn hỏi Nhiếp chính vương.
Không có
Nhiếp chính vương thu bút nói: Tiếu Đồng, dựa theo hình dáng gương mặt này , làm ra một chiếc mặt nạ, việc này phải làm nhanh, tốt nhât là đến trước bữa yến tiệc tối nay phải có
Được Tiếu Đồng cầm lấy bức họa rời đi.
Buổi tối, có người lên đến chỗ ba người, mời Nhiếp chính vương, Vân Tử Lạc và Tiếu Đồng qua yến tiệc.
Lúc nhìn thấy dung mạo của Hoa Phong Bình gần như giống hệt so với bức hoa Nhiếp chính vương vẽ lại, Vân Tử Lạc không khỏi bội phục chàng.
Lúc dùng bữa, Hoa Phong Bình chỉ nán lại một tý, rồi sau đó liền trở về chủ viện, rồi sai người mới Lý danh y tới, muốn chàng xem xem bà ta dùng thuốc có hiệu quả không?
Sau khi dùng bữa xong, Nhiếp chính vương liền mang theo Vân Tử Lạc qua đó.
Trong lòng hai người đều có cùng một suy nghĩ.
Đêm nay, có nên ra tay không?
Trong sân nhỏ trước phòng Hoa Phong Bình có rất nhiều thị vệ, nhưng Nhiếp chính vương cũng không để ý, chàng có thể xử lý hết, mà phu nhân của chàng, tất nhiên cũng không tầm thường.
Sau khi vào phòng, Hoa Phong Bình nhìn thấy Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc đến cùng nhau, ánh mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Một nén hương sau, trong chủ phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Một thị nữ đưa Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc ra ngoài, ba người khuất dần trong màn đêm.
Trong phòng chính viện, mấy người thị nữ thất kinh tỉnh dậy từ cơn mê, lúc ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhân đang ngồi đầu giường ngẩn người.
Vì sao chúng thuộc hạ lại ngất đi ạ
Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ.
Không có gì Hoa Phong Bình nhàn nhạt trả lời.
Mà lúc này Nhiếp chính vương đã nhanh chóng đi về phía đảo nhỏ, xác định không còn người nào có thể tới đây, Nhiếp chính vương lúc này mới ném Hoa Phong Bình xuống đất.
VỪa rồi, hai người đã đổi Hoa Phong Bình thành thị nữ, dẫn bọn họ ra ngoài.
Giờ phút này, bà ta còn đang đi chân trần, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người, bà ta bị điểm huyệt câm, một chữ cũng nói không nên lời.
Các ngươi muốn làm gì, ngươi lại dám ta gan làm chuyện như vậy, ta sẽ cho người lấy mạng các ngươi
Vân Tử lạc nhìn vẻ mặt của bà ta, nghĩ đến gương mặt này đã hủy hoại mẹ nàng, lập tức không nói gì thêm, liền tiến lến, tát bốp một tiếng vào mặt bà ta.
Tiểu tam, đáng đánh
Một tát thôi liền làm búi tóc của Hoa Phong Bình bị bung ra, đầu tóc bà ta liền rũ rượi.
Vân Tử Lạc thuận tay giải huyệt câm cho bà ta.
Ta, ta không trêu chọc gì các ngươi, các ngươi rốt cục là ai?
Khóe miệng Hoa Phong Bình tứa máu, tinh thần cũng trở nên mơ hồ.
Chúng ta là ai? Vân Tử Lạc cười châm chọc: Hoa Phong Bình, ngươi ngẩng đầu lên xem một chút, ngươi đến cuối cùng có còn nhận ra ta là ai nữa không?
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên bên tai Hoa Phong Bình, bà ta theo bản năng ngước đầu lên, hé mắt muốn nhìn rõ nàng.
Nhưng mà, khi nhìn thấy gương mặt của Vân Tử lạc, con ngươi bà ta bỗng nhiên trừng lớn.
Tiểu thư
Một tiếng hét thê lương như muốn xe nát bầu trời đảo Lê Hoa, làm cho đàn quạ đang ngủ say cũng phải thức giấc, bay loạn xạ trên bầu trời
Hoa Phong Bình vừa bị Vân Tử lạc tát, vốn đang cố gắng đứng dậy, nhưng lúc này bà ta không cố được nữa, hai chân liền trở nên mềm nhũn, bà ta quỳ rạp xuống.
Tiểu thư.... Người đã trở lại... Người vẫn còn sống sao? Bà ta khóc, kêu, thét, hai tay hai chân cuồng loạn bò về phía Vân Tử Lạc, máu từ mòng tay của bà ta bật ra dính lên làn váy của Vân TỬ Lạc.
Vân Tử Lạc lùi về phía sau.
Ánh mắt Nhiếp chính vương đột nhiên lạnh băng, chàng hừ một tiếng, nhấc chân đá vào bụng bà ta một cái.
/331
|