"Thực ra du ngoạn cũng rất hao tổn sức khỏe". Bây giờ lại đến phiên Dự vương phấn chấn tinh thần: "Tô tiên sinh vẫn nên điều dưỡng thân thể trước là hơn. Vừa lúc bản vương có một gốc hà thủ ô ngàn năm ở đây, rất là bổ dưỡng. Mặt khác trong biệt cung Linh Sơn của ta có một dòng suối chữa bệnh, thường xuyên tắm suối này có thể ích khí bổ thần, ngay cả phụ hoàng cũng khen không dứt miệng. Nếu không ngại thì mời tiên sinh qua đó ở một thời gian, bản vương cũng tiện đàm luận với tiên sinh về văn chương thơ phú để lây chút nhã khí của người đứng đầu bảng công tử".
Hắn vừa đưa ra đề nghị này, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ cũng không khỏi hơi động dung.
Nghĩ lại trên đường đi mỗi lúc hơi mệt nhọc là Mai Trường Tô lại thở dốc, sắc mặt trắng nhợt, buổi tối cũng thường xuyên ho cả đêm, cây hà thủ ô ngàn năm và suối nước nóng Linh Sơn đó rõ ràng là một cám dỗ rất khó từ chối.
"Dạo này ngươi bận như vậy, chẳng phải phụ hoàng đánh giá cao tài cán của ngươi nên liên tiếp giao cho ngươi một loạt công việc sao?" Thái tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi đâu có thời gian đi cùng Tô tiên sinh đến biệt cung Linh Sơn gì đó chứ?"
"Hoàng huynh không cần lo lắng, hai việc ở bộ binh và Kỳ Châu đã làm xong rồi, hôm qua mới hồi bẩm phụ hoàng, đang chuẩn bị hôm nay hồi bẩm hoàng huynh đây. Còn vụ án liên quan đến Khánh Quốc công đó, khâm sai phái đi đến giờ vẫn còn chưa về, nhất thời chưa thể khai thẩm được. Mấy ngày nay vừa vặn là thời gian rảnh rỗi, dù sao tiểu đệ cũng phải được nghỉ ngơi vài ngày đúng không?" Dự vương cười trả lời, thái độ cực kì cung kính nhưng lại khiến thái tử hận nghiến răng nghiến lợi, càng nhìn càng muốn cho tên này một trận đòn, chỉ ước gì bây giờ xung quanh không có một ai để mình có thể cho hắn vài cái bạt tai.
"Ý tốt của Dự vương điện hạ tại hạ xin nhận". Mai Trường Tô nhìn hai anh em bề ngoài như huynh đệ thân thiết nhưng thực tế lại giống như một cặp gà chọi say đòn này, chậm rãi cúi người thi lễ: "Có điều đơn thuốc này là hàn y Tuân Trân kê riêng cho ta, không thể tự ý tẩm bổ thêm. Cây hà thủ ô ngàn năm đó là bảo vật hiếm có, không thể hoang phí như vậy được. Còn suối chữa bệnh ở biệt cung Linh Sơn thì có lẽ ta phải viết thư hỏi Tuân tiên sinh một chút đã, nếu ông ấy nói tắm được thì ta sẽ đến quấy quả điện hạ sau".
Vừa thấy Mai Trường Tô cũng từ chối Dự vương, Thái tử lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, vội nói: "Đúng thế, việc chữa bệnh tuyệt đối không thể qua loa được, làm sao có thể thấy loại thuốc quý nào cũng đưa ngay vào miệng, thấy nước nóng nước lạnh nhảy ngay xuống tắm được chứ? Nếu trong phủ ngươi không có đại phu nào giỏi hơn hàn y Tuân Trân thì cũng đừng đưa ra đề nghị này nọ với Tô tiên sinh nữa".
Dự vương biết rõ Mai Trường Tô sẽ không thể tỏ thái độ rõ ràng sẽ nghiêng về bên nào ngay trước mặt mình và thái tử, cho nên hôm nay chẳng qua là mọi người tới gặp mặt một chút, hai bên đánh giá sơ qua đối phương, việc lôi kéo vẫn còn ở phía sau, không thể nóng lòng nhất thời được.
Thế là hắn lập tức cười ha ha rất độ lượng: "Đây đúng là sơ suất của bản vương, đáng tiếc nơi này không có rượu, nếu không nhất định phải tự phạt ba chén mới được".
Thái tử đứng dậy nói: "Cảnh Hoàn, người ta Tô tiên sinh hôm nay đến xem luận võ, chúng ta không được quấy rầy thêm nữa, đi về thôi".
Dự vương suy nghĩ một lát, mặc dù ngọc bài thái tử tặng đã bị Mai Trường Tô đưa ngay cho hộ vệ nhưng dù sao cũng coi như đã nhận, mình sao có thể rơi xuống hạ phong được, hắn vội liếc Tạ Bật một cái.
"Đúng rồi, Tô huynh". Tạ Bật hiểu ý, lập tức gọi một tiếng: "Không phải huynh vẫn muốn đến thăm di tích giáo đàn của Lê Sùng lão tiên sinh sao? Ta nhớ lão tiên sinh có một số bản thảo..."
"Ở trong phủ ta, ở trong phủ ta". Dự vương lập tức đỡ lời: "Lê lão tiên sinh cũng là vị hồng nho bản vương luôn luôn kính trọng, cho nên bản vương đã sưu tầm mấy bản thảo của lão tiên sinh, không lẽ Tô tiên sinh cũng là..."
"Môn sinh của Lê lão tiên sinh rộng khắp thiên hạ, Tô huynh cũng từng nghe giảng dưới đàn của người". Tạ Bật phụ họa.
"Thế thì đúng là khéo thật". Dự vương vỗ tay cười: "Sau này chúng ta càng nên trao đổi với nhau".
Đối với món quà này, ngay cả Mai Trường Tô cũng không khỏi chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Là những bản thảo nào? Có 'Bất nghi sách luận' không?"
"Có, có". Dự vương mừng rỡ nói: "Vẫn để trong tàng thư lâu của bản vương. Nếu tiên sinh muốn xem thì cứ việc đến phủ ta, tuyệt đối không có ai dám ngăn đại giá của tiên sinh".
Hắn không nói sẽ tặng Mai Trường Tô mà chỉ mời Mai Trường Tô đến xem, rõ ràng chính là dùng bản thảo làm mồi để Mai Trường Tô phải thường xuyên qua lại.
Thái tử thấy tình hình không ổn, không khỏi hơi sốt ruột, vội nói: "Cảnh Hoàn, ngươi đúng là keo kiệt. Không phải là mấy quyển sách sao? Tô tiên sinh thích thì ngươi tặng Tô tiên sinh là được, lại còn bắt người ta đến nhà ngươi xem nữa... Nếu ngươi thấy tiếc thì mấy quyển sách đó đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi cứ ra giá, ta sẽ mua tặng Tô tiên sinh".
Bị hắn châm chọc như vậy, Dự vương đành phải nói: "Ta chỉ sợ Tô tiên sinh không nhận, nếu tiên sinh chịu vui lòng nhận thì đương nhiên ta sẽ lập tức đưa tới".
Mai Trường Tô cười lạnh nhạt: "Đó cũng là bản thảo Dự vương điện hạ yêu thích, Tô mỗ sao có thể giành mất của điện hạ được?"
"Đâu có, Tô tiên sinh giờ đây tài danh như vậy, nếu như Lê lão tiên sinh còn tại thế thì nhất định sẽ xem tiên sinh như đệ tử đắc ý nhất, bản thảo này về tay tiên sinh thì đúng là không thể thoả đáng hơn được nữa". Dự vương vừa tỏ ra hào phóng vừa cố ý hạ thấp thái tử: "Có điều tiểu đệ vẫn phải mạo muội nói một câu, lời nói vừa rồi của hoàng huynh cũng không ổn lắm, những bản thảo này trong mắt người bình thường thì không là gì, nhưng đối với những người kính trọng lão tiên sinh thì lại là vật báu vô giá. Hoàng huynh nói tiểu đệ cứ ra giá thì Tô tiên sinh nghe sẽ khó chịu..."
Thái tử lập tức sầm mặt, nhưng quả thật xưa nay hắn không thích đọc sách nên cũng không hiểu tâm tư của đám văn nhân này, chỉ sợ lại nói gì sai mà đắc tội Mai Trường Tô nên đành phải nhẫn nhịn không nói nữa.
Hai người tranh đấu một phen, cũng không thể nói ai thắng ai thua. Thấy Mai Trường Tô đã có vẻ mệt mỏi, không tiện ở lâu, mỗi người lại khách sáo hỏi han vài câu rồi cùng nhau ra ngoài.
Hắn vừa đưa ra đề nghị này, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ cũng không khỏi hơi động dung.
Nghĩ lại trên đường đi mỗi lúc hơi mệt nhọc là Mai Trường Tô lại thở dốc, sắc mặt trắng nhợt, buổi tối cũng thường xuyên ho cả đêm, cây hà thủ ô ngàn năm và suối nước nóng Linh Sơn đó rõ ràng là một cám dỗ rất khó từ chối.
"Dạo này ngươi bận như vậy, chẳng phải phụ hoàng đánh giá cao tài cán của ngươi nên liên tiếp giao cho ngươi một loạt công việc sao?" Thái tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi đâu có thời gian đi cùng Tô tiên sinh đến biệt cung Linh Sơn gì đó chứ?"
"Hoàng huynh không cần lo lắng, hai việc ở bộ binh và Kỳ Châu đã làm xong rồi, hôm qua mới hồi bẩm phụ hoàng, đang chuẩn bị hôm nay hồi bẩm hoàng huynh đây. Còn vụ án liên quan đến Khánh Quốc công đó, khâm sai phái đi đến giờ vẫn còn chưa về, nhất thời chưa thể khai thẩm được. Mấy ngày nay vừa vặn là thời gian rảnh rỗi, dù sao tiểu đệ cũng phải được nghỉ ngơi vài ngày đúng không?" Dự vương cười trả lời, thái độ cực kì cung kính nhưng lại khiến thái tử hận nghiến răng nghiến lợi, càng nhìn càng muốn cho tên này một trận đòn, chỉ ước gì bây giờ xung quanh không có một ai để mình có thể cho hắn vài cái bạt tai.
"Ý tốt của Dự vương điện hạ tại hạ xin nhận". Mai Trường Tô nhìn hai anh em bề ngoài như huynh đệ thân thiết nhưng thực tế lại giống như một cặp gà chọi say đòn này, chậm rãi cúi người thi lễ: "Có điều đơn thuốc này là hàn y Tuân Trân kê riêng cho ta, không thể tự ý tẩm bổ thêm. Cây hà thủ ô ngàn năm đó là bảo vật hiếm có, không thể hoang phí như vậy được. Còn suối chữa bệnh ở biệt cung Linh Sơn thì có lẽ ta phải viết thư hỏi Tuân tiên sinh một chút đã, nếu ông ấy nói tắm được thì ta sẽ đến quấy quả điện hạ sau".
Vừa thấy Mai Trường Tô cũng từ chối Dự vương, Thái tử lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, vội nói: "Đúng thế, việc chữa bệnh tuyệt đối không thể qua loa được, làm sao có thể thấy loại thuốc quý nào cũng đưa ngay vào miệng, thấy nước nóng nước lạnh nhảy ngay xuống tắm được chứ? Nếu trong phủ ngươi không có đại phu nào giỏi hơn hàn y Tuân Trân thì cũng đừng đưa ra đề nghị này nọ với Tô tiên sinh nữa".
Dự vương biết rõ Mai Trường Tô sẽ không thể tỏ thái độ rõ ràng sẽ nghiêng về bên nào ngay trước mặt mình và thái tử, cho nên hôm nay chẳng qua là mọi người tới gặp mặt một chút, hai bên đánh giá sơ qua đối phương, việc lôi kéo vẫn còn ở phía sau, không thể nóng lòng nhất thời được.
Thế là hắn lập tức cười ha ha rất độ lượng: "Đây đúng là sơ suất của bản vương, đáng tiếc nơi này không có rượu, nếu không nhất định phải tự phạt ba chén mới được".
Thái tử đứng dậy nói: "Cảnh Hoàn, người ta Tô tiên sinh hôm nay đến xem luận võ, chúng ta không được quấy rầy thêm nữa, đi về thôi".
Dự vương suy nghĩ một lát, mặc dù ngọc bài thái tử tặng đã bị Mai Trường Tô đưa ngay cho hộ vệ nhưng dù sao cũng coi như đã nhận, mình sao có thể rơi xuống hạ phong được, hắn vội liếc Tạ Bật một cái.
"Đúng rồi, Tô huynh". Tạ Bật hiểu ý, lập tức gọi một tiếng: "Không phải huynh vẫn muốn đến thăm di tích giáo đàn của Lê Sùng lão tiên sinh sao? Ta nhớ lão tiên sinh có một số bản thảo..."
"Ở trong phủ ta, ở trong phủ ta". Dự vương lập tức đỡ lời: "Lê lão tiên sinh cũng là vị hồng nho bản vương luôn luôn kính trọng, cho nên bản vương đã sưu tầm mấy bản thảo của lão tiên sinh, không lẽ Tô tiên sinh cũng là..."
"Môn sinh của Lê lão tiên sinh rộng khắp thiên hạ, Tô huynh cũng từng nghe giảng dưới đàn của người". Tạ Bật phụ họa.
"Thế thì đúng là khéo thật". Dự vương vỗ tay cười: "Sau này chúng ta càng nên trao đổi với nhau".
Đối với món quà này, ngay cả Mai Trường Tô cũng không khỏi chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Là những bản thảo nào? Có 'Bất nghi sách luận' không?"
"Có, có". Dự vương mừng rỡ nói: "Vẫn để trong tàng thư lâu của bản vương. Nếu tiên sinh muốn xem thì cứ việc đến phủ ta, tuyệt đối không có ai dám ngăn đại giá của tiên sinh".
Hắn không nói sẽ tặng Mai Trường Tô mà chỉ mời Mai Trường Tô đến xem, rõ ràng chính là dùng bản thảo làm mồi để Mai Trường Tô phải thường xuyên qua lại.
Thái tử thấy tình hình không ổn, không khỏi hơi sốt ruột, vội nói: "Cảnh Hoàn, ngươi đúng là keo kiệt. Không phải là mấy quyển sách sao? Tô tiên sinh thích thì ngươi tặng Tô tiên sinh là được, lại còn bắt người ta đến nhà ngươi xem nữa... Nếu ngươi thấy tiếc thì mấy quyển sách đó đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi cứ ra giá, ta sẽ mua tặng Tô tiên sinh".
Bị hắn châm chọc như vậy, Dự vương đành phải nói: "Ta chỉ sợ Tô tiên sinh không nhận, nếu tiên sinh chịu vui lòng nhận thì đương nhiên ta sẽ lập tức đưa tới".
Mai Trường Tô cười lạnh nhạt: "Đó cũng là bản thảo Dự vương điện hạ yêu thích, Tô mỗ sao có thể giành mất của điện hạ được?"
"Đâu có, Tô tiên sinh giờ đây tài danh như vậy, nếu như Lê lão tiên sinh còn tại thế thì nhất định sẽ xem tiên sinh như đệ tử đắc ý nhất, bản thảo này về tay tiên sinh thì đúng là không thể thoả đáng hơn được nữa". Dự vương vừa tỏ ra hào phóng vừa cố ý hạ thấp thái tử: "Có điều tiểu đệ vẫn phải mạo muội nói một câu, lời nói vừa rồi của hoàng huynh cũng không ổn lắm, những bản thảo này trong mắt người bình thường thì không là gì, nhưng đối với những người kính trọng lão tiên sinh thì lại là vật báu vô giá. Hoàng huynh nói tiểu đệ cứ ra giá thì Tô tiên sinh nghe sẽ khó chịu..."
Thái tử lập tức sầm mặt, nhưng quả thật xưa nay hắn không thích đọc sách nên cũng không hiểu tâm tư của đám văn nhân này, chỉ sợ lại nói gì sai mà đắc tội Mai Trường Tô nên đành phải nhẫn nhịn không nói nữa.
Hai người tranh đấu một phen, cũng không thể nói ai thắng ai thua. Thấy Mai Trường Tô đã có vẻ mệt mỏi, không tiện ở lâu, mỗi người lại khách sáo hỏi han vài câu rồi cùng nhau ra ngoài.
/56
|