Ngôn Dự Tân ngồi trong lều nghe bọn họ nói xấu nhau không có gì hay nên đã ra ngoài xem đấu võ từ lâu, lúc bọn họ đi hắn mới chạy về. Nhìn thấy Mai Trường Tô ngồi trên ghế ho không ngừng, Tiêu Cảnh Duệ bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho chàng, Ngôn Dự Tân vội hỏi: "Tô huynh làm sao vậy? Lại tái phát bệnh cũ à?"
"Không sao". Mai Trường Tô nhận chén trà Tiêu Cảnh Duệ đưa, uống một ngụm, lau nước mắt vừa chảy ra vì ho: "Thái tử và Dự vương điện hạ đều dùng một loại hương thơm gì đó... Ta không thích mùi này..."
"A, ta biết. Đó là long diên hương ở Đông hải do hoàng thượng ban thưởng, chỉ có hai người bọn họ mới có. Đúng là mùi này hơi nồng, thảo nào Tô huynh lại thấy không quen. Có điều nghe nói thứ này rất tốt, còn có công hiệu tráng dương nữa".
"Thế à?" Mai Trường Tô thuận miệng hỏi, thoáng liếc mắt sang bên cạnh nhìn Tạ Bật vẫn làm như không hề chú ý nghe bọn họ nói chuyện.
Thông tin mình ghét mùi long diên hương chắc chắn tối nay sẽ được Tạ Bật báo cho Dự vương, cho nên lần sau Dự vương đến gặp mình nhất định sẽ không xức mùi hương này.
Còn Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân thì chắc chắn cũng không phải người của thái tử, vì vậy sẽ không có ai nói chuyện này với thái tử. Nhưng nếu lần sau thái tử gặp mình mà cũng không xức long diên hương thì có nghĩa trong phủ Dự vương cũng có gián điệp của thái tử.
Còn nếu thái tử không hề biết tin, lần sau gặp mình vẫn xức hương thì mình cũng phải đánh giá lại năng lực và thủ đoạn của Dự vương, phải cộng thêm cho hắn mấy điểm...
Sau đó tình hình đã bình yên hơn nhiều, không có người khách nào tới thăm nữa. Mấy người có thể tập trung xem mấy trận thi đấu, mặc dù còn chưa có cao thủ xuất hiện nhưng cũng không đến nỗi quá kém.
Buổi trưa có một canh giờ tạm nghỉ thi đấu, trên lầu Nghênh Phụng vẫn thấp thoáng bóng người, không biết hoàng đế bệ hạ còn ở trên lầu không. Có thể ông ta cũng chỉ đến một lát chứ không đủ kiên nhẫn để ngồi xem hết cuộc so tài kéo dài những mấy ngày liền.
Không biết Ngôn Dự Tân đã lệnh cho hạ nhân đưa rượu và đồ ăn đến từ bao giờ, hắn rất hào hứng bình luận những trận đấu diễn ra vào buổi sáng và ngóng chờ màn thi đấu buổi chiều.
Có lẽ trong tất cả mọi người cũng chỉ có hắn mới thật sự đặt hết tâm tư vào cuộc đấu võ này.
Vừa mới đến đầu giờ chiều, Tạ Bật đã lấy lí do biến mất. Thấy Mai Trường Tô có vẻ mệt mỏi, Tiêu Cảnh Duệ đề nghị sớm về phủ nghỉ ngơi. Ngôn Dự Tân giữ lại mấy lần mà không được, cũng chỉ có thể đứng lẻ loi một mình bên lều tiễn những người này ra về.
Vừa lên xe ngựa, Mai Trường Tô sẽ tựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Cảnh Duệ cũng không quấy rầy chàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, dường như cũng đang suy nghĩ gì đó.
Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, thỉnh thoảng hai người lại chạm vai vào nhau, bầu không khí tỏ ra hết sức bình thản, nhưng lại có một sự nặng nề vương vất đâu đây.
"Cảnh Duệ, vừa rồi lúc đi ra ngươi có nhìn thấy không?" Sau một lúc lâu, Mai Trường Tô nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, bàn tay vô thức nắm chặt rèm cửa sổ, một hồi lâu mới trả lời một tiếng: "Có..."
"Có nhìn thấy... vậy có cảm giác gì không?" Mai Trường Tô mở mắt ra, chậm rãi quay sang nhìn người ngồi cùng xe. Tiêu Cảnh Duệ cũng đang chăm chú nhìn chàng, vẻ mặt hơi ghen tị, hơi ngọt ngào, hơi đắng chát, lại có vài phần ngỡ ngàng, nhưng hình như hắn đã suy nghĩ thông suốt.
"Cảm giác đầu tiên là... Nàng đã đổi kiểu tóc. Mái tóc buông dài trước kia đã được vấn cao, rất đẹp, đẹp hơn trước kia nhiều..." Tiêu Cảnh Duệ hơi nheo mắt lại, dường như đang mơ màng hồi tưởng: "Sau đó nhìn thấy người bên cạnh nàng, hai người họ nắm tay nhau... Nói thật, lúc này trong lòng ta vẫn thấy hơi khó chịu, có điều lại cảm thấy hai người họ rất hợp nhau. Khi đó nàng quay sang nói chuyện với hắn, hắn yên tĩnh lắng nghe, hình ảnh đó thoạt nhìn rất hài hòa, đặc biệt là khi hắn nhìn nàng... Ánh mắt đó... khiến ta cảm thấy sự chờ đợi của Vân cô nương là rất đáng giá. Có lẽ khi ta say mê nàng nhất thì cũng không thể nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy... Tô huynh, ta không biết vì sao, ta chỉ biết bây giờ ta nhất định còn không làm được, hình như ta còn thiếu sót gì đó, nhưng ta lại không biết thứ đó là gì..."
"Bởi vì người đã trải qua sống chết cũng giống như trở về từ thế giới kia, còn người chỉ sống ở một thế giới thì sẽ rất khó có thể được như bọn họ..." Mai Trường Tô nhìn hắn chăm chú, ánh mắt cực kì điềm đạm: "Nhưng vì sao phải giống như bọn họ chứ? Nếu có thể sống vui vẻ cả đời trong thế giới đơn thuần chẳng phải càng tốt hơn sao?"
Lông mày Tiêu Cảnh Duệ giật giật: "Chẳng lẽ Tô huynh cho rằng... Chồng của Vân cô nương từng trải qua..."
"Nếu không từng trải qua cửa ải sống chết thì sao có thể nói đến số duyên tiền kiếp?" Mai Trường Tô khẽ than một tiếng: "Bất kể giữa bọn họ từng có những chuyện gì, nhưng một mối tình si có thể đơm hoa kết trái như vậy cũng đáng để mọi người ngưỡng mộ".
"Đúng vậy". Tiêu Cảnh Duệ gật đầu nặng nề: "Một người tốt như Vân cô nương đương nhiên nên được hưởng tình cảm phu thê ân ái".
Mai Trường Tô hơi quay mặt đi, che giấu một thoáng ánh sáng loé lên trong đáy mắt, lẩm bẩm nói với âm thanh cực thấp: "Một người đơn thuần thiện lương như ngươi vốn cũng nên có một kết quả tốt..."
"Tô huynh, huynh nói gì cơ?" Tiêu Cảnh Duệ ghé tai lắng nghe nhưng vẫn không thể nghe rõ.
"Ta nói... Một người đơn thuần thiện lương như ngươi, sau này nhất định sẽ gặp được một cô nương như ý..."
"Sau này..." Tiêu Cảnh Duệ thở dài một tiếng, ngơ ngác xuất thần, kéo màn xe ra nhìn khung cảnh bên ngoài.
Vốn chỉ định nhìn bâng quơ, nhưng vừa nhìn ra cửa xe đã thấy một đám người đang tụ tập tại một ngã ba phía trước. Một chiếc xe ngựa đỗ giữa đám đông, có tiếng chửi bới vang lên từ phía đó.
"Cảnh Duệ, dừng xe xem có chuyện gì". Mai Trường Tô cũng ngồi thẳng dậy nhìn ra: "Ta nghe thấy có tiếng trẻ con".
"Ờ". Tiêu Cảnh Duệ đáp lời, lệnh cho người đánh xe dừng lại, tự mình bước xuống xe đến gần xem xét. Thì ra đám đông nọ đều mặc phục sức gia đinh giống nhau, chiếc xe ngựa đó có treo biển Hà phủ, những thường dân xung quanh đều không dám đến gần, chỉ đứng xa xa xem náo nhiệt.
Tiêu Cảnh Duệ nhướng mày, đại khái đã đoán ra là ai đang phô trương thanh thế. Hắn chen vào trong xem, quả nhiên chính là con trai thượng thư bộ lại Hà Kính Trung tên là Hà Văn Tân đang dùng chân đá một đứa bé gầy gò, vừa đá vừa không ngừng chởi bới: "Cái thằng ranh con này, mày dám chạy lung tung làm ngựa của bản thiếu gia hoảng sợ, suýt nữa làm hại bản thiếu gia bị ngã..." Vừa nói lại vừa giật roi ngựa trong tay gia đinh, đang định vung tay quất thì bị một người tóm lấy.
"Thằng khốn nào dám..." Hà Văn Tân giận dữ mắng được nửa câu, quay lại mới thấy rõ mặt Tiêu Cảnh Duệ, nửa câu sau đành nuốt xuống bụng.
Kì thực con cháu các thế gia thật sự trong kinh thành đều được dạy bảo đàng hoàng, rất ít kẻ ngang ngược giữa đường giữa phố như thế này, ngay cả có một vài người trong lòng không coi bình dân trăm họ ra gì nhưng cũng vẫn giữ thân phận, không bao giờ tự tay đánh mắng người khác.
Phụ thân gã Hà Văn Tân này xuất thân khoa cử, sau khi làm quan bị điều nhiệm khắp nơi, con trai vẫn gửi bà nội nuôi nên không được dạy dỗ tử tế. Vừa vào kinh chưa được mấy năm, hắn đã để tiếng xấu khắp kinh thành, may mà hắn vẫn còn tương đối biết điều, bình thường không bao giờ chọc vào những người không nên chọc nên mới yên ổn đến giờ mà không có việc gì.
Lúc này thấy Tiêu Cảnh Duệ ra mặt, hắn đâu còn dám nói nhiều, chỉ vớt vát thêm mấy câu "Thôi, không thèm chấp vặt" rồi mang thủ hạ nhanh chóng đi mất.
Mặc dù tức giận nhưng Tiêu Cảnh Duệ cũng không thể bắt hắn lại đánh một trận, hắn lắc đầu, ngồi xuống xem đứa bé nọ.
Đứa bé này có thân hình gầy gò, áng chừng còn chưa đến mười tuổi, trên gương mặt hơi sưng phù vẫn in hằn mấy vết bàn tay.
Thấy người đánh mình đã đi, đứa bé đang co quắp mới hơi thẳng người ra, nhanh chóng bò khắp nơi tìm nhặt những quyển sách rơi khắp nơi dưới đất, xếp thành một chồng cao và dùng tấm bạt gói đồ bọc lại, nhưng sách nhiều mà bạt nhỏ nên một hồi lâu vẫn không bọc kín được.
"Ngươi tên là gì?" Tiêu Cảnh Duệ cũng giúp nó nhặt mấy quyển sách, đưa tay khẽ chạm vào vai nó: "Ngươi bị đá mấy cái liền, có bị thương không?"
Đứa bé đó co rúm người tránh bàn tay hắn, cúi đầu không nói.
"Cảnh Duệ". Mai Trường Tô trên xe ngựa kêu lên: "Gọi đứa nhỏ đó đến đây ta xem xem".
"Ờ". Tiêu Cảnh Duệ đưa tay tóm lấy cánh tay đứa bé, nói rất nhẹ nhàng: "Nhiều sách như vậy làm sao ngươi bê đi được? Để ta sai người bê giúp ngươi. Đi, chúng ta qua bên này đã".
"Tôi bê được..." Nó nhỏ giọng thầm thì nhưng lại không dám vùng vẫy, bị Tiêu Cảnh Duệ nửa kéo nửa ôm đến bên cạnh xe ngựa rồi ấn vào thùng xe. Bàn tay ấm áp mềm mại của Mai Trường Tô đặt trên vai nó, từ từ đưa xuống, nhẹ nhàng kiểm tra toàn thân nó rất cẩn thận. Khi bàn tay chàng lần đến sườn nó, nó kêu lên một tiếng đau đớn rồi cố gắng tránh né.
"Chắc là bị thương chỗ này". Tiêu Cảnh Duệ đỡ lấy người đứa bé từ phía sau, nhẹ nhàng cởi áo nó ra. Vừa nhìn thấy người nó, hắn lại không khỏi hít sâu.
Chỉ thấy trên thân thể gầy gò của nó, ngoài vết thương mới màu xanh tím ở chỗ xương sườn còn có vô số vết thương cũ. Hắn nhìn qua, dường như có chỗ bị gậy đánh, có chỗ bị roi quất, thậm chí còn có chỗ bị ấn bằng sắt nung đỏ, mặc dù dấu vết đã mờ nhưng vẫn có thể tưởng tượng khi đó đứa bé này đã bị hành hạ đau khổ như thế nào.
"Ngươi là con nhà ai?" Tiêu Cảnh Duệ cố nén sự khiếp sợ, lớn tiếng hỏi. Nhưng nghĩ lại một lát, hắn lại đổi giọng: "Ngươi là người hầu trong phủ nào? Ai thường xuyên đánh ngươi như vậy..."
"Không..." Nó lập tức phủ nhận: "Mấy năm nay không bị, đó là trước kia..."
"Cho dù là trước kia thì cũng nói với ta là ai đánh?"
"Cảnh Duệ". Mai Trường Tô nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng hỏi nữa, dù không gãy thì chắc chắn xương sườn nó cũng bị rạn, giờ mang về phủ mời đại phu khám xem thế nào. Còn chồng sách kia cũng mang đi, xem ra nó vẫn rất coi trọng mấy quyển sách đó..."
Chàng nói không hề sai, vừa nhìn thấy tất cả sách đều được đưa lên xe, đứa bé thở phào một hơi, nhỏ giọng van xin: "Tôi không sao, mấy người cho tôi xuống, tôi có thể tự về được..."
"Ngươi cần về đâu?" Tiêu Cảnh Duệ thừa cơ vặn hỏi.
Phản ứng của đứa bé hết sức nhạy cảm, nó lập tức cúi đầu.
"Số sách này là ngươi đọc à?" Mai Trường Tô lật xem chồng sách, dịu dàng hỏi.
Có lẽ bởi vì chàng luôn luôn nhã nhặn làm người khác yên tâm, đứa bé ngẩng đầu liếc nhìn chàng, vẻ mặt lập tức bớt cảnh giác, khẽ đáp: "Một số quyển, còn một số xem không hiểu..."
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười một tuổi".
"Tên gọi là gì?"
Nó dừng lại rất lâu, lâu đến mức làm mọi người cho rằng nó sẽ không trả lời, sau đó nó mới thẫn thờ nói hai chữ: "Đình Sinh".
"Họ gì?"
"Tôi không có họ, tên là Đình Sinh..."
Mai Trường Tô lại quan sát kĩ đứa bé này một lần nữa.
Mặc dù hai má sưng đỏ, gương mặt non nớt, nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt nó tương đối sáng sủa.
Từ đầu đến giờ lời nói cử chỉ của nó vẫn hết sức nhẫn nhục, dù người khác làm gì thì nó cũng không có ý định phản kháng, nhưng có một điều lạ là trên người nó lại không hề có dáng dấp của kẻ hầu người hạ, dường như nó có một cốt cách kiên cường, dù bị hiếp đáp thế nào cũng không thể khiến nó trở nên hèn mọn.
"Đình Sinh, nếu bây giờ bọn ta thả ngươi xuống thì sau khi ngươi về có ai tìm đại phu cho ngươi không?"
Đình Sinh mím chặt môi, hiển nhiên là đáp án không phải khẳng định, mà nó lại không muốn bịa đặt.
"Vậy chúng ta phải mang ngươi về chỗ bọn ta ở trước, đợi đại phu kiểm tra xong, nếu ngươi không sao thì bọn ta lại đưa ngươi về. Như vậy có được không?"
Đình Sinh cúi đầu không nói, lông mày nhíu chặt.
"Có phải việc này sẽ khiến ngươi gặp phiền phức không?"
Đình Sinh hơi ngập ngừng, môi vẫn cắn chặt.
"Ngươi đi ra ngoài một mình à?"
"Không... Còn có một người nữa..."
"Người đó đâu?"
"Chạy trước rồi..."
"Nếu ngươi về muộn thì có ai đánh ngươi không?"
Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Đình Sinh, nó lắc đầu: "Bây giờ thì không... nhưng mà không có cơm ăn..."
Tiêu Cảnh Duệ lập tức cảm thấy máu nóng dâng trào, cả giận nói: "Không cho ngươi ăn cơm? Rốt cục ngươi ở nhà nào? Người ta đối xử với ngươi như vậy thì ngươi còn về làm gì? Ngươi mau nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi, đến nhà bọn ta cũng được, ít nhất cũng có cơm ăn!"
Đình Sinh ngước mắt lên, ánh mắt già dặn và tỉnh táo so với độ tuổi của nó nhiều: "Ông thấy tôi đáng thương, muốn thu nhận tôi đúng không?"
Tiêu Cảnh Duệ ngẩn người, hơi lúng túng giải thích: "Không... Ý ta là..."
"Tôi không có quyền được thu nhận, tôi nhất định phải trở lại nơi đó... Nếu có thể được người khác thu nhận thì đã có người thu nhận tôi từ lâu rồi..."
"Ngươi có khế ước bán thân đúng không?" Tiêu Cảnh Duệ suy đoán: "Là bán cho nhà ai? Ngươi nói với ta, ta có thể thoả thuận với họ".
Đình Sinh hờ hững cúi đầu: "Không, như vậy không được".
"Ngươi biết hắn là ai không?" Mai Trường Tô nhìn đứa bé: "Phụ thân của hắn là hầu tước, mẫu thân hắn là công chúa, hắn là một người có địa vị rất cao. Trong thành Kim Lăng, bất kể ngươi bị bán cho nhà ai, chỉ cần hắn đứng ra thương lượng thì chủ nhân cũ của ngươi sẽ phải nể mặt hắn, ngươi hiểu chưa?"
Đình Sinh vẫn cúi đầu như cũ, nói rất kiên định: "Không, như vậy không được".
Mai Trường Tô và Tiêu Cảnh Duệ nhìn nhau, đang định nói tiếp thì người đánh xe đã cao giọng nói: "Đại công tử, về đến phủ rồi".
"Không sao". Mai Trường Tô nhận chén trà Tiêu Cảnh Duệ đưa, uống một ngụm, lau nước mắt vừa chảy ra vì ho: "Thái tử và Dự vương điện hạ đều dùng một loại hương thơm gì đó... Ta không thích mùi này..."
"A, ta biết. Đó là long diên hương ở Đông hải do hoàng thượng ban thưởng, chỉ có hai người bọn họ mới có. Đúng là mùi này hơi nồng, thảo nào Tô huynh lại thấy không quen. Có điều nghe nói thứ này rất tốt, còn có công hiệu tráng dương nữa".
"Thế à?" Mai Trường Tô thuận miệng hỏi, thoáng liếc mắt sang bên cạnh nhìn Tạ Bật vẫn làm như không hề chú ý nghe bọn họ nói chuyện.
Thông tin mình ghét mùi long diên hương chắc chắn tối nay sẽ được Tạ Bật báo cho Dự vương, cho nên lần sau Dự vương đến gặp mình nhất định sẽ không xức mùi hương này.
Còn Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân thì chắc chắn cũng không phải người của thái tử, vì vậy sẽ không có ai nói chuyện này với thái tử. Nhưng nếu lần sau thái tử gặp mình mà cũng không xức long diên hương thì có nghĩa trong phủ Dự vương cũng có gián điệp của thái tử.
Còn nếu thái tử không hề biết tin, lần sau gặp mình vẫn xức hương thì mình cũng phải đánh giá lại năng lực và thủ đoạn của Dự vương, phải cộng thêm cho hắn mấy điểm...
Sau đó tình hình đã bình yên hơn nhiều, không có người khách nào tới thăm nữa. Mấy người có thể tập trung xem mấy trận thi đấu, mặc dù còn chưa có cao thủ xuất hiện nhưng cũng không đến nỗi quá kém.
Buổi trưa có một canh giờ tạm nghỉ thi đấu, trên lầu Nghênh Phụng vẫn thấp thoáng bóng người, không biết hoàng đế bệ hạ còn ở trên lầu không. Có thể ông ta cũng chỉ đến một lát chứ không đủ kiên nhẫn để ngồi xem hết cuộc so tài kéo dài những mấy ngày liền.
Không biết Ngôn Dự Tân đã lệnh cho hạ nhân đưa rượu và đồ ăn đến từ bao giờ, hắn rất hào hứng bình luận những trận đấu diễn ra vào buổi sáng và ngóng chờ màn thi đấu buổi chiều.
Có lẽ trong tất cả mọi người cũng chỉ có hắn mới thật sự đặt hết tâm tư vào cuộc đấu võ này.
Vừa mới đến đầu giờ chiều, Tạ Bật đã lấy lí do biến mất. Thấy Mai Trường Tô có vẻ mệt mỏi, Tiêu Cảnh Duệ đề nghị sớm về phủ nghỉ ngơi. Ngôn Dự Tân giữ lại mấy lần mà không được, cũng chỉ có thể đứng lẻ loi một mình bên lều tiễn những người này ra về.
Vừa lên xe ngựa, Mai Trường Tô sẽ tựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Cảnh Duệ cũng không quấy rầy chàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, dường như cũng đang suy nghĩ gì đó.
Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, thỉnh thoảng hai người lại chạm vai vào nhau, bầu không khí tỏ ra hết sức bình thản, nhưng lại có một sự nặng nề vương vất đâu đây.
"Cảnh Duệ, vừa rồi lúc đi ra ngươi có nhìn thấy không?" Sau một lúc lâu, Mai Trường Tô nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, bàn tay vô thức nắm chặt rèm cửa sổ, một hồi lâu mới trả lời một tiếng: "Có..."
"Có nhìn thấy... vậy có cảm giác gì không?" Mai Trường Tô mở mắt ra, chậm rãi quay sang nhìn người ngồi cùng xe. Tiêu Cảnh Duệ cũng đang chăm chú nhìn chàng, vẻ mặt hơi ghen tị, hơi ngọt ngào, hơi đắng chát, lại có vài phần ngỡ ngàng, nhưng hình như hắn đã suy nghĩ thông suốt.
"Cảm giác đầu tiên là... Nàng đã đổi kiểu tóc. Mái tóc buông dài trước kia đã được vấn cao, rất đẹp, đẹp hơn trước kia nhiều..." Tiêu Cảnh Duệ hơi nheo mắt lại, dường như đang mơ màng hồi tưởng: "Sau đó nhìn thấy người bên cạnh nàng, hai người họ nắm tay nhau... Nói thật, lúc này trong lòng ta vẫn thấy hơi khó chịu, có điều lại cảm thấy hai người họ rất hợp nhau. Khi đó nàng quay sang nói chuyện với hắn, hắn yên tĩnh lắng nghe, hình ảnh đó thoạt nhìn rất hài hòa, đặc biệt là khi hắn nhìn nàng... Ánh mắt đó... khiến ta cảm thấy sự chờ đợi của Vân cô nương là rất đáng giá. Có lẽ khi ta say mê nàng nhất thì cũng không thể nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy... Tô huynh, ta không biết vì sao, ta chỉ biết bây giờ ta nhất định còn không làm được, hình như ta còn thiếu sót gì đó, nhưng ta lại không biết thứ đó là gì..."
"Bởi vì người đã trải qua sống chết cũng giống như trở về từ thế giới kia, còn người chỉ sống ở một thế giới thì sẽ rất khó có thể được như bọn họ..." Mai Trường Tô nhìn hắn chăm chú, ánh mắt cực kì điềm đạm: "Nhưng vì sao phải giống như bọn họ chứ? Nếu có thể sống vui vẻ cả đời trong thế giới đơn thuần chẳng phải càng tốt hơn sao?"
Lông mày Tiêu Cảnh Duệ giật giật: "Chẳng lẽ Tô huynh cho rằng... Chồng của Vân cô nương từng trải qua..."
"Nếu không từng trải qua cửa ải sống chết thì sao có thể nói đến số duyên tiền kiếp?" Mai Trường Tô khẽ than một tiếng: "Bất kể giữa bọn họ từng có những chuyện gì, nhưng một mối tình si có thể đơm hoa kết trái như vậy cũng đáng để mọi người ngưỡng mộ".
"Đúng vậy". Tiêu Cảnh Duệ gật đầu nặng nề: "Một người tốt như Vân cô nương đương nhiên nên được hưởng tình cảm phu thê ân ái".
Mai Trường Tô hơi quay mặt đi, che giấu một thoáng ánh sáng loé lên trong đáy mắt, lẩm bẩm nói với âm thanh cực thấp: "Một người đơn thuần thiện lương như ngươi vốn cũng nên có một kết quả tốt..."
"Tô huynh, huynh nói gì cơ?" Tiêu Cảnh Duệ ghé tai lắng nghe nhưng vẫn không thể nghe rõ.
"Ta nói... Một người đơn thuần thiện lương như ngươi, sau này nhất định sẽ gặp được một cô nương như ý..."
"Sau này..." Tiêu Cảnh Duệ thở dài một tiếng, ngơ ngác xuất thần, kéo màn xe ra nhìn khung cảnh bên ngoài.
Vốn chỉ định nhìn bâng quơ, nhưng vừa nhìn ra cửa xe đã thấy một đám người đang tụ tập tại một ngã ba phía trước. Một chiếc xe ngựa đỗ giữa đám đông, có tiếng chửi bới vang lên từ phía đó.
"Cảnh Duệ, dừng xe xem có chuyện gì". Mai Trường Tô cũng ngồi thẳng dậy nhìn ra: "Ta nghe thấy có tiếng trẻ con".
"Ờ". Tiêu Cảnh Duệ đáp lời, lệnh cho người đánh xe dừng lại, tự mình bước xuống xe đến gần xem xét. Thì ra đám đông nọ đều mặc phục sức gia đinh giống nhau, chiếc xe ngựa đó có treo biển Hà phủ, những thường dân xung quanh đều không dám đến gần, chỉ đứng xa xa xem náo nhiệt.
Tiêu Cảnh Duệ nhướng mày, đại khái đã đoán ra là ai đang phô trương thanh thế. Hắn chen vào trong xem, quả nhiên chính là con trai thượng thư bộ lại Hà Kính Trung tên là Hà Văn Tân đang dùng chân đá một đứa bé gầy gò, vừa đá vừa không ngừng chởi bới: "Cái thằng ranh con này, mày dám chạy lung tung làm ngựa của bản thiếu gia hoảng sợ, suýt nữa làm hại bản thiếu gia bị ngã..." Vừa nói lại vừa giật roi ngựa trong tay gia đinh, đang định vung tay quất thì bị một người tóm lấy.
"Thằng khốn nào dám..." Hà Văn Tân giận dữ mắng được nửa câu, quay lại mới thấy rõ mặt Tiêu Cảnh Duệ, nửa câu sau đành nuốt xuống bụng.
Kì thực con cháu các thế gia thật sự trong kinh thành đều được dạy bảo đàng hoàng, rất ít kẻ ngang ngược giữa đường giữa phố như thế này, ngay cả có một vài người trong lòng không coi bình dân trăm họ ra gì nhưng cũng vẫn giữ thân phận, không bao giờ tự tay đánh mắng người khác.
Phụ thân gã Hà Văn Tân này xuất thân khoa cử, sau khi làm quan bị điều nhiệm khắp nơi, con trai vẫn gửi bà nội nuôi nên không được dạy dỗ tử tế. Vừa vào kinh chưa được mấy năm, hắn đã để tiếng xấu khắp kinh thành, may mà hắn vẫn còn tương đối biết điều, bình thường không bao giờ chọc vào những người không nên chọc nên mới yên ổn đến giờ mà không có việc gì.
Lúc này thấy Tiêu Cảnh Duệ ra mặt, hắn đâu còn dám nói nhiều, chỉ vớt vát thêm mấy câu "Thôi, không thèm chấp vặt" rồi mang thủ hạ nhanh chóng đi mất.
Mặc dù tức giận nhưng Tiêu Cảnh Duệ cũng không thể bắt hắn lại đánh một trận, hắn lắc đầu, ngồi xuống xem đứa bé nọ.
Đứa bé này có thân hình gầy gò, áng chừng còn chưa đến mười tuổi, trên gương mặt hơi sưng phù vẫn in hằn mấy vết bàn tay.
Thấy người đánh mình đã đi, đứa bé đang co quắp mới hơi thẳng người ra, nhanh chóng bò khắp nơi tìm nhặt những quyển sách rơi khắp nơi dưới đất, xếp thành một chồng cao và dùng tấm bạt gói đồ bọc lại, nhưng sách nhiều mà bạt nhỏ nên một hồi lâu vẫn không bọc kín được.
"Ngươi tên là gì?" Tiêu Cảnh Duệ cũng giúp nó nhặt mấy quyển sách, đưa tay khẽ chạm vào vai nó: "Ngươi bị đá mấy cái liền, có bị thương không?"
Đứa bé đó co rúm người tránh bàn tay hắn, cúi đầu không nói.
"Cảnh Duệ". Mai Trường Tô trên xe ngựa kêu lên: "Gọi đứa nhỏ đó đến đây ta xem xem".
"Ờ". Tiêu Cảnh Duệ đưa tay tóm lấy cánh tay đứa bé, nói rất nhẹ nhàng: "Nhiều sách như vậy làm sao ngươi bê đi được? Để ta sai người bê giúp ngươi. Đi, chúng ta qua bên này đã".
"Tôi bê được..." Nó nhỏ giọng thầm thì nhưng lại không dám vùng vẫy, bị Tiêu Cảnh Duệ nửa kéo nửa ôm đến bên cạnh xe ngựa rồi ấn vào thùng xe. Bàn tay ấm áp mềm mại của Mai Trường Tô đặt trên vai nó, từ từ đưa xuống, nhẹ nhàng kiểm tra toàn thân nó rất cẩn thận. Khi bàn tay chàng lần đến sườn nó, nó kêu lên một tiếng đau đớn rồi cố gắng tránh né.
"Chắc là bị thương chỗ này". Tiêu Cảnh Duệ đỡ lấy người đứa bé từ phía sau, nhẹ nhàng cởi áo nó ra. Vừa nhìn thấy người nó, hắn lại không khỏi hít sâu.
Chỉ thấy trên thân thể gầy gò của nó, ngoài vết thương mới màu xanh tím ở chỗ xương sườn còn có vô số vết thương cũ. Hắn nhìn qua, dường như có chỗ bị gậy đánh, có chỗ bị roi quất, thậm chí còn có chỗ bị ấn bằng sắt nung đỏ, mặc dù dấu vết đã mờ nhưng vẫn có thể tưởng tượng khi đó đứa bé này đã bị hành hạ đau khổ như thế nào.
"Ngươi là con nhà ai?" Tiêu Cảnh Duệ cố nén sự khiếp sợ, lớn tiếng hỏi. Nhưng nghĩ lại một lát, hắn lại đổi giọng: "Ngươi là người hầu trong phủ nào? Ai thường xuyên đánh ngươi như vậy..."
"Không..." Nó lập tức phủ nhận: "Mấy năm nay không bị, đó là trước kia..."
"Cho dù là trước kia thì cũng nói với ta là ai đánh?"
"Cảnh Duệ". Mai Trường Tô nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng hỏi nữa, dù không gãy thì chắc chắn xương sườn nó cũng bị rạn, giờ mang về phủ mời đại phu khám xem thế nào. Còn chồng sách kia cũng mang đi, xem ra nó vẫn rất coi trọng mấy quyển sách đó..."
Chàng nói không hề sai, vừa nhìn thấy tất cả sách đều được đưa lên xe, đứa bé thở phào một hơi, nhỏ giọng van xin: "Tôi không sao, mấy người cho tôi xuống, tôi có thể tự về được..."
"Ngươi cần về đâu?" Tiêu Cảnh Duệ thừa cơ vặn hỏi.
Phản ứng của đứa bé hết sức nhạy cảm, nó lập tức cúi đầu.
"Số sách này là ngươi đọc à?" Mai Trường Tô lật xem chồng sách, dịu dàng hỏi.
Có lẽ bởi vì chàng luôn luôn nhã nhặn làm người khác yên tâm, đứa bé ngẩng đầu liếc nhìn chàng, vẻ mặt lập tức bớt cảnh giác, khẽ đáp: "Một số quyển, còn một số xem không hiểu..."
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười một tuổi".
"Tên gọi là gì?"
Nó dừng lại rất lâu, lâu đến mức làm mọi người cho rằng nó sẽ không trả lời, sau đó nó mới thẫn thờ nói hai chữ: "Đình Sinh".
"Họ gì?"
"Tôi không có họ, tên là Đình Sinh..."
Mai Trường Tô lại quan sát kĩ đứa bé này một lần nữa.
Mặc dù hai má sưng đỏ, gương mặt non nớt, nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt nó tương đối sáng sủa.
Từ đầu đến giờ lời nói cử chỉ của nó vẫn hết sức nhẫn nhục, dù người khác làm gì thì nó cũng không có ý định phản kháng, nhưng có một điều lạ là trên người nó lại không hề có dáng dấp của kẻ hầu người hạ, dường như nó có một cốt cách kiên cường, dù bị hiếp đáp thế nào cũng không thể khiến nó trở nên hèn mọn.
"Đình Sinh, nếu bây giờ bọn ta thả ngươi xuống thì sau khi ngươi về có ai tìm đại phu cho ngươi không?"
Đình Sinh mím chặt môi, hiển nhiên là đáp án không phải khẳng định, mà nó lại không muốn bịa đặt.
"Vậy chúng ta phải mang ngươi về chỗ bọn ta ở trước, đợi đại phu kiểm tra xong, nếu ngươi không sao thì bọn ta lại đưa ngươi về. Như vậy có được không?"
Đình Sinh cúi đầu không nói, lông mày nhíu chặt.
"Có phải việc này sẽ khiến ngươi gặp phiền phức không?"
Đình Sinh hơi ngập ngừng, môi vẫn cắn chặt.
"Ngươi đi ra ngoài một mình à?"
"Không... Còn có một người nữa..."
"Người đó đâu?"
"Chạy trước rồi..."
"Nếu ngươi về muộn thì có ai đánh ngươi không?"
Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Đình Sinh, nó lắc đầu: "Bây giờ thì không... nhưng mà không có cơm ăn..."
Tiêu Cảnh Duệ lập tức cảm thấy máu nóng dâng trào, cả giận nói: "Không cho ngươi ăn cơm? Rốt cục ngươi ở nhà nào? Người ta đối xử với ngươi như vậy thì ngươi còn về làm gì? Ngươi mau nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi, đến nhà bọn ta cũng được, ít nhất cũng có cơm ăn!"
Đình Sinh ngước mắt lên, ánh mắt già dặn và tỉnh táo so với độ tuổi của nó nhiều: "Ông thấy tôi đáng thương, muốn thu nhận tôi đúng không?"
Tiêu Cảnh Duệ ngẩn người, hơi lúng túng giải thích: "Không... Ý ta là..."
"Tôi không có quyền được thu nhận, tôi nhất định phải trở lại nơi đó... Nếu có thể được người khác thu nhận thì đã có người thu nhận tôi từ lâu rồi..."
"Ngươi có khế ước bán thân đúng không?" Tiêu Cảnh Duệ suy đoán: "Là bán cho nhà ai? Ngươi nói với ta, ta có thể thoả thuận với họ".
Đình Sinh hờ hững cúi đầu: "Không, như vậy không được".
"Ngươi biết hắn là ai không?" Mai Trường Tô nhìn đứa bé: "Phụ thân của hắn là hầu tước, mẫu thân hắn là công chúa, hắn là một người có địa vị rất cao. Trong thành Kim Lăng, bất kể ngươi bị bán cho nhà ai, chỉ cần hắn đứng ra thương lượng thì chủ nhân cũ của ngươi sẽ phải nể mặt hắn, ngươi hiểu chưa?"
Đình Sinh vẫn cúi đầu như cũ, nói rất kiên định: "Không, như vậy không được".
Mai Trường Tô và Tiêu Cảnh Duệ nhìn nhau, đang định nói tiếp thì người đánh xe đã cao giọng nói: "Đại công tử, về đến phủ rồi".
/56
|