Mấy ngày nay tâm tình Dự vương cực tốt, sau khi phái diều hâu xám đi điều tra, thấy mấy tên tay chân quan trọng nhất của mình đều không dính dáng đến vụ án giấu xác dưới giếng cạn, hắn ung dung chuẩn bị tinh thần xem thái tử sốt ruột lo âu.
Thượng thư bộ hộ Lâu Chi Kính trẻ trung khỏe mạnh, hàng năm không biết kiếm được bao nhiêu bạc cho thái tử mà thần không biết quỷ không hay, quả thực chính là một thần tài được thái tử yêu thích. Bây giờ thấy vị thần tài này sắp bị giải quyết, Dự vương đúng là đang ngủ cũng bật cười tỉnh dậy, không biết đã thầm cười nhạo thái tử bao nhiêu lần.
Hắn không ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, một phiền hà tương tự của thái tử cũng nhanh chóng đến với mình, mặc dù tình hình còn chưa quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ để khiến hắn đau đầu, không còn có tâm tình cười nhạo nữa.
"Điện hạ! Điện hạ! Xin ngài... Nhà ta ba đời độc đinh... Chỉ có một mình thằng này nối dõi..." Vị quan chức áo tím nước mắt ròng ròng quỳ trong phòng khách phủ Dự vương chính là thượng thư bộ lại Hà Kính Trung, sau khi đánh chết Khâu Chính Bình, con trai bá tước Văn Viễn, mặc dù Hà Văn Tân con trai hắn được đám gia nô bảo vệ chạy về được đến nhà nhưng sư đi thì chùa còn đó, ngày hôm sau phủ doãn phủ Kinh Triệu đã sai người tới nhà tìm bắt.
Hà Kính Trung vốn dựa vào chức hàm quan nhất phẩm của mình, nhất quyết đóng cửa không gặp, ai ngờ gã bộ khoái bát phẩm bé xíu ở phủ Kinh Triệu lại rất cao tay, một không đánh, hai không giận, chỉ cầm công văn đứng ngoài cửa Hà phủ, lớn tiếng đọc: "Phụng mệnh truy bắt phạm nhân Hà Văn Tân, tối qua phạm nhân này giết người ở lầu xanh Dương Liễu Tâm rồi bỏ trốn, mời đại nhân mở cửa!" Cứ thế đọc hết lần này tới lần khác, mệt rồi liền gọi người khác đọc thay, thấy người tụ tập trước cửa phủ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ để hắn đọc tiếp thì nửa thành Kim Lăng sẽ chạy tới xem náo nhiệt, mất mặt không nói, chỉ sợ còn kinh động ngự sử, Hà Kính Trung cũng chỉ có thể tạm thời chịu thua, giao gã con trai vừa khóc vừa kêu ra ngoài, đồng thời nói mấy câu đe dọa đám bộ khoái đến bắt người đó không được làm khó con trai mình, sau đó vội vã chạy đến phủ Dự vương van nài.
Chuyện xảy ra ở phố Loa Thị, đại bộ phận nhân thủ và thám tử Tần Bát Nhã dùng để thám thính tin tức các bên đều ở đó nên đương nhiên nhanh chóng tra rõ được quá trình xảy ra hung án rồi báo cáo với Dự vương.
Vừa nghe nói là giết người ngay trước mắt đám đông, thuộc về vụ án quả tang nhân chứng vật chứng chỉ ngại nhiều không ngại ít, Tiêu Cảnh Hoàn cũng không khỏi cảm thấy khó giải quyết, cau mày đi qua đi lại trong phòng, sầm mặt không nói.
"Điện hạ". Thấy vẻ mặt Dự vương không tốt, trong lòng Hà Kính Trung càng thêm sốt ruột, lại lau nước mắt: "Ti chức biết mình không biết cách dạy con, tiểu nhi cũng quả thật đã gây ra đại họa... Nhưng mong điện hạ nể tình ti chức đã hết lòng hết sức phục vụ nhiều năm, tuổi đã quá năm mươi mà chỉ có một đứa con trai này, huống hồ gia mẫu cưng chiều nó như mạng sống, nếu có bất trắc, chỉ sợ gia mẫu sẽ không chịu nổi... Điện hạ, điện hạ..."
Dự vương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cực kì bực bội. Nhưng hắn luôn luôn sử dụng thủ đoạn thi ân với thuộc hạ để mua chuộc lòng người, huống hồ từ khi gã Hà Kính Trung này đảm nhiệm thượng thư bộ lại tới nay quả thật đã nắm cực chắc quyền nhiệm miễn thưởng phạt quan chức, thái tử đã dùng mọi cách mà không chen vào được. Giờ đây thấy hắn khóc lóc như vậy, nghĩ bụng thằng con trai này quả thực là tử huyệt của hắn, không can thiệp thì sợ rằng không ổn, cho nên Dự vương đành nói với giọng hơi trách cứ: "Ngươi đúng là không chịu dạy dỗ con mình, đất kinh kì trọng địa, dưới chân thiên tử, sao có thể làm những chuyện điên cuồng như vậy? Nếu là đánh chết một bình dân thì còn đỡ, đằng này người bị giết là con trai bá tước, dù hắn không làm quan trong triều nhưng tước vị tổ tông để lại vẫn còn, bá tước Văn Viễn cũng có quyền thượng tấu. Nếu bản vương nhất quyết bao che, không những có thể sẽ bị một vài tên ngự sử không có mắt tham tấu mà chính Văn Viễn bá cũng sẽ không chịu để yên. Nếu như chuyện này đến tai hoàng thượng thì đối với ngươi và bản vương đều không phải chuyện tốt gì".
Hà Kính Trung đập đầu xuống đất cộc cộc, khóc lóc: "Ti chức cũng biết đã làm khó điện hạ, nhưng nếu chỉ đánh chết bình dân thì ti chức sao dám đến quấy rầy điện hạ? Chính là bởi vì đánh chết người nhà Văn Viễn bá, ti chức tự biết mình không đủ sức mạnh nên mới phải đến cầu cứu điện hạ. Điện hạ cũng biết Văn Viễn bá luôn luôn sợ phiền phức, nếu điện hạ đích thân ra mặt hoà giải thì có lẽ hắn cũng không dám không nể mặt ngài..."
"Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Đây là một chuyện nhỏ sao? Hà Văn Tân là con trai ngươi, còn Khâu Chính Bình thì không phải con trai hắn chắc? Một khi giận dữ thì có chuyện gì mà người ta không dám làm?" Dự vương mắng một câu rồi lại trấn an: "Bây giờ ngươi cũng đừng cuống lên vội, có phải ngày mai đã xử trảm đâu, hoảng lên làm gì?"
"Ti chức sợ nha môn Kinh Triệu định án thì sẽ khó có thể lật án được..."
"Nha môn Kinh Triệu?" Dự vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng phủ doãn phủ Kinh Triệu thích xử vụ án này của ngươi? Bây giờ Cao Thăng còn đang cực kì đau đầu ấy chứ".
Lời này của Dự vương quả thật không sai, nếu Cao Thăng nghe thấy thì nhất định sẽ vỗ đùi kêu tri kỉ.
Đầu tiên là một vụ án giấu xác dưới giếng cạn làm thái tử cực kì căng thẳng, bây giờ lại thêm sự kiện giết người ở lầu xanh dính dáng đến tay chân thân tín của Dự vương, bây giờ người đau đầu nhất kinh thành chắc chắn chính là vị Cao Thăng phủ doãn phủ Kinh Triệu chức hàm chỉ có tam phẩm này.
Hà Kính Trung dùng tay áo lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại một chút: "Ti chức thật sự là sốt ruột. Điện hạ không biết, lúc phủ Kinh Triệu phái người tới bắt, bọn chúng không hề nể nang chút nào, cho nên ti chức lo lắng..."
"Đây chính là chỗ hơn người của Cao Thăng". Dự vương lại lộ ra vẻ mặt tán thưởng: "Vụ án này một bên là ngươi, một bên là Văn Viễn bá, hiển nhiên là một vụ án có thể đến tai hoàng thượng bất cứ lúc nào. Huống hồ đây là một vụ phạm pháp quả tang, không có lí do kéo dài, cho nên bắt người nhất định phải dứt khoát. Nếu hành động quá chậm, ngươi giúp con trai ngươi bỏ trốn thì trách nhiệm sẽ biến thành của hắn, hắn biết giải thích với Văn Viễn bá thế nào? Bây giờ thủ phạm đã bị bắt giam, có thể xem hướng gió rồi từ từ xét xử, nếu như sau này phán con trai ngươi tội chết thì việc đắc tội ngươi lúc bắt người cũng không là gì, nếu như con trai ngươi được phán vô tội thì hắn thành ra có ơn với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn tính toán chuyện nhỏ này sao? Ngươi đừng tưởng rằng làm quan phụ mẫu thành Kim Lăng là dễ dàng hơn làm thượng thư bộ lại".
Hà Kính Trung cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, chỉ có điều chuyện liên quan đến con trai mình nên đầu óc không được tỉnh táo như mọi ngày, giờ nghe Dự vương giải thích, hắn cũng lập tức rõ ràng. Sự lo lắng ban đầu khi thấy Cao Thăng bắt người không lưu tình chút nào cũng thoáng giảm bớt, vội khom người nói: "Điện hạ anh minh, ti chức đúng là hồ đồ".
"Được rồi, ngươi cũng không cần nịnh nữa. Nói thé nào thì vụ án không nghĩ ra của ngươi cũng khó làm, bản vương nhất thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết". Dự vương xoay người lại, thấy hắn lại chuẩn bị khóc lóc cầu xin, vội phất tay: "Ngươi đi gặp Quý sư gia đi, trước hết bàn bạc xem có phương pháp nào không, sau đó bản vương sẽ xem xét tính khả thi".
Thấy Dự vương nói nhẹ nhàng, Hà Kính Trung mừng rỡ, vội vã khấu tạ rồi chạy sang khu tiểu viện bên cạnh tìm Quý sư gia theo lời Dự vương.
Tiêu Cảnh Hoàn là một hoàng tử có sức mạnh tranh chấp với thái tử, thủ hạ hiển nhiên có rất nhiều quân sư phụ tá. Sở dĩ hắn chỉ định Quý sư gia là bởi vì vị lão tiên sinh này vốn là một quan chức bộ hình, sở trường nhất là xử lí các vụ kiện tụng, nói không chừng sẽ có thể nghĩ được cách nào đó.
Nghe Hà Kính Trung tường thuật lại vụ án, hai hàng lông mày đã muối tiêu của Quý sư gia bắt đầu nhíu chặt, kết hợp với bộ mặt vốn đã nhăn nheo của lão, thoạt nhìn hết sức hoạt kê. Nhưng Hà Kính Trung hiện nay thật sự là không có tâm tư nào để ý đến mặt lão mà chỉ giương mắt nhìn đầy trông mong, hai hàng lông mày nhíu càng chặt thì trong lòng hắn lại càng lo lắng.
Sau thời gian uống một tách trà, Quý sư gia thở một hơi thật dài, nói: "Tai họa lệnh công tử gây ra quả thật không nhỏ..."
"Điều này ta biết". Hà Kính Trung vội nói: "Nhưng cho dù muốn cho nó một bài học thì cũng phải đợi chuyện này được giải quyết cái đã!"
Quý sư gia đưa tay vuốt chòm râu dưới cằm, chậm rãi nói: "Kế sách duy nhất hiện nay, nha môn Kinh Triệu cần kết án đã..."
"Cái gì?" Hà Kính Trung lập tức nhảy dựng lên.
"Hà đại nhân an tâm một chút, đừng nóng vội". Quý sư gia đưa tay giữ lại: "Nghe lão hủ chậm rãi giải thích".
Hà Kính Trung kiềm chế tâm tình, chắp tay nói: "Sư gia, mời nói".
"Đầu tiên, dù phủ Kinh Triệu quản hạt trị an đế đô nhưng dù sao cũng chỉ xem như quan nha địa phương, cả đại nhân và Văn Viễn bá, phủ doãn phủ Kinh Triệu đều không đắc tội được. Phán công tử có tội, Cao Thăng dĩ nhiên không dám, nhưng phán công tử vô tội thì chẳng lẽ Cao Thăng lại dám gánh vác trách nhiệm này một mình? Nếu hắn không biết làm sao nên đành trì hoãn vụ án này thì người bị đau khổ là lệnh công tử. Cho nên đầu tiên đại nhân phải nhường một bước, cho Cao Thăng có thể xuống thang, trước hết để hắn xét xử vụ án này, hơn nữa còn không thể làm khó hắn, cứ để hắn phán công tử có tội giết người".
"Hả?"
"Đại nhân đừng hoảng, phủ Kinh Triệu kết án không hề đáng sợ, đáng sợ là hắn kết án với bằng chứng không thể chối cãi. Đại nhân đã nhượng bộ một bước, Cao Thăng tự nhiên phải hòn đất ném đi hòn chì ném lại, vụ án dù được phán định là giết người nhưng những bằng chứng kèm theo thì có thể làm sai lệch một chút, lời khai của nhân chứng cũng phải có những điểm sơ hở. Đến lúc đó bá tước Văn Viễn cũng chỉ biết phủ Kinh Triệu kết án là giết người, còn hồ sơ cụ thể viết thế nào thì hắn không biết được. Như vậy một mặt Cao Thăng được ngài cho phép, mặt khác cũng sẽ không đắc tội Văn Viễn bá, cho nên hắn tất nhiên sẽ không từ chối". Quý sư gia lộ ra một nụ cười xảo trá: "Đại nhân, ngài nghĩ xem, phủ Kinh Triệu kết án giết người, kế tiếp sẽ làm gì?"
"Bộ hình..."
"Không sai. Hắn phải báo lên bộ hình". Quý sư gia dùng ngón tay gõ bàn, nói hết sức tự đắc: "Vụ án này ở trong tay phủ Kinh Triệu thì chúng ta không thể lật án. Thứ nhất là hắn không dám, thứ hai là chức quan của hắn nhỏ, cũng không thể làm được. Nhưng đưa lên bộ hình thì khác, chưa nói quyền hạn và trách nhiệm của bộ hình lớn hơn phủ Kinh Triệu nhiều, quan trọng nhất, nơi này là địa bàn của Dự vương điện hạ, Tề thượng thư chẳng lẽ lại không tận tâm hết sức?"
Hà Kính Trung như bừng tỉnh, vỗ đùi khen ngợi: "Quý sư gia quả nhiên là người kinh nghiệm!"
"Vụ án này mặc dù dính dáng đến toàn đại nhân vật nhưng dù sao cũng chỉ chết một người, là án hình sự thông thường. Tề thượng thư dù muốn thì cũng không thể bắt phủ Kinh Triệu chuyển án lên trên, cho nên chỉ có thể để phủ Kinh Triệu tự kết án rồi thượng báo. Nếu vụ án báo lên là án giết người với bằng chứng vững chắc như núi thì đương nhiên chúng ta không làm gì được, nhưng nếu là một vu mà cả bằng chứng và lời khai đều có sơ hở thì bộ hình sẽ có lí do để tiến hành phúc thẩm, đến lúc đó sẽ có thể động tay động chân được, công tử được chuyển lên đây cũng có thể bớt khổ hơn một chút, đại nhân cảm thấy thế nào?"
Hà Kính Trung vô cùng cảm kích: "Kế này của sư gia rất diệu, hạ quan sẽ đi gặp điện hạ ngay để xin điện hạ nói vài lời với Tề thượng thư. Có điều bên chỗ Cao Thăng..."
"Chuyện này ngài yên tâm, Cao đại nhân hiện nay đang đau đầu vì vụ án giếng cạn, nhất định chỉ mong sao có thể ném hòn than bỏng tay này ra ngoài". Quý sư gia cười nói: "Sư gia của hắn bây giờ là người quen của lão hủ, lão hủ sẽ đi một chuyến giúp Hà đại nhân..."
Hà Kính Trung vội vàng thi lễ, nói: "Làm phiền sư gia! Chuyện này nếu thành, hạ quan nhất định có lễ trọng tạ ơn".
"Đều là phục vụ điện hạ, cần gì khách khí". Quý sư gia khiêm tốn mấy câu rồi đứng dậy tiễn khách.
Bởi vì Hà Kính Trung là tay chân tâm phúc của Dự vương nên lão cũng không dám thờ ơ, vội vã sai người chuẩn bị kiệu vải xanh đến nha môn Kinh Triệu.
Thượng thư bộ hộ Lâu Chi Kính trẻ trung khỏe mạnh, hàng năm không biết kiếm được bao nhiêu bạc cho thái tử mà thần không biết quỷ không hay, quả thực chính là một thần tài được thái tử yêu thích. Bây giờ thấy vị thần tài này sắp bị giải quyết, Dự vương đúng là đang ngủ cũng bật cười tỉnh dậy, không biết đã thầm cười nhạo thái tử bao nhiêu lần.
Hắn không ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, một phiền hà tương tự của thái tử cũng nhanh chóng đến với mình, mặc dù tình hình còn chưa quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ để khiến hắn đau đầu, không còn có tâm tình cười nhạo nữa.
"Điện hạ! Điện hạ! Xin ngài... Nhà ta ba đời độc đinh... Chỉ có một mình thằng này nối dõi..." Vị quan chức áo tím nước mắt ròng ròng quỳ trong phòng khách phủ Dự vương chính là thượng thư bộ lại Hà Kính Trung, sau khi đánh chết Khâu Chính Bình, con trai bá tước Văn Viễn, mặc dù Hà Văn Tân con trai hắn được đám gia nô bảo vệ chạy về được đến nhà nhưng sư đi thì chùa còn đó, ngày hôm sau phủ doãn phủ Kinh Triệu đã sai người tới nhà tìm bắt.
Hà Kính Trung vốn dựa vào chức hàm quan nhất phẩm của mình, nhất quyết đóng cửa không gặp, ai ngờ gã bộ khoái bát phẩm bé xíu ở phủ Kinh Triệu lại rất cao tay, một không đánh, hai không giận, chỉ cầm công văn đứng ngoài cửa Hà phủ, lớn tiếng đọc: "Phụng mệnh truy bắt phạm nhân Hà Văn Tân, tối qua phạm nhân này giết người ở lầu xanh Dương Liễu Tâm rồi bỏ trốn, mời đại nhân mở cửa!" Cứ thế đọc hết lần này tới lần khác, mệt rồi liền gọi người khác đọc thay, thấy người tụ tập trước cửa phủ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ để hắn đọc tiếp thì nửa thành Kim Lăng sẽ chạy tới xem náo nhiệt, mất mặt không nói, chỉ sợ còn kinh động ngự sử, Hà Kính Trung cũng chỉ có thể tạm thời chịu thua, giao gã con trai vừa khóc vừa kêu ra ngoài, đồng thời nói mấy câu đe dọa đám bộ khoái đến bắt người đó không được làm khó con trai mình, sau đó vội vã chạy đến phủ Dự vương van nài.
Chuyện xảy ra ở phố Loa Thị, đại bộ phận nhân thủ và thám tử Tần Bát Nhã dùng để thám thính tin tức các bên đều ở đó nên đương nhiên nhanh chóng tra rõ được quá trình xảy ra hung án rồi báo cáo với Dự vương.
Vừa nghe nói là giết người ngay trước mắt đám đông, thuộc về vụ án quả tang nhân chứng vật chứng chỉ ngại nhiều không ngại ít, Tiêu Cảnh Hoàn cũng không khỏi cảm thấy khó giải quyết, cau mày đi qua đi lại trong phòng, sầm mặt không nói.
"Điện hạ". Thấy vẻ mặt Dự vương không tốt, trong lòng Hà Kính Trung càng thêm sốt ruột, lại lau nước mắt: "Ti chức biết mình không biết cách dạy con, tiểu nhi cũng quả thật đã gây ra đại họa... Nhưng mong điện hạ nể tình ti chức đã hết lòng hết sức phục vụ nhiều năm, tuổi đã quá năm mươi mà chỉ có một đứa con trai này, huống hồ gia mẫu cưng chiều nó như mạng sống, nếu có bất trắc, chỉ sợ gia mẫu sẽ không chịu nổi... Điện hạ, điện hạ..."
Dự vương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cực kì bực bội. Nhưng hắn luôn luôn sử dụng thủ đoạn thi ân với thuộc hạ để mua chuộc lòng người, huống hồ từ khi gã Hà Kính Trung này đảm nhiệm thượng thư bộ lại tới nay quả thật đã nắm cực chắc quyền nhiệm miễn thưởng phạt quan chức, thái tử đã dùng mọi cách mà không chen vào được. Giờ đây thấy hắn khóc lóc như vậy, nghĩ bụng thằng con trai này quả thực là tử huyệt của hắn, không can thiệp thì sợ rằng không ổn, cho nên Dự vương đành nói với giọng hơi trách cứ: "Ngươi đúng là không chịu dạy dỗ con mình, đất kinh kì trọng địa, dưới chân thiên tử, sao có thể làm những chuyện điên cuồng như vậy? Nếu là đánh chết một bình dân thì còn đỡ, đằng này người bị giết là con trai bá tước, dù hắn không làm quan trong triều nhưng tước vị tổ tông để lại vẫn còn, bá tước Văn Viễn cũng có quyền thượng tấu. Nếu bản vương nhất quyết bao che, không những có thể sẽ bị một vài tên ngự sử không có mắt tham tấu mà chính Văn Viễn bá cũng sẽ không chịu để yên. Nếu như chuyện này đến tai hoàng thượng thì đối với ngươi và bản vương đều không phải chuyện tốt gì".
Hà Kính Trung đập đầu xuống đất cộc cộc, khóc lóc: "Ti chức cũng biết đã làm khó điện hạ, nhưng nếu chỉ đánh chết bình dân thì ti chức sao dám đến quấy rầy điện hạ? Chính là bởi vì đánh chết người nhà Văn Viễn bá, ti chức tự biết mình không đủ sức mạnh nên mới phải đến cầu cứu điện hạ. Điện hạ cũng biết Văn Viễn bá luôn luôn sợ phiền phức, nếu điện hạ đích thân ra mặt hoà giải thì có lẽ hắn cũng không dám không nể mặt ngài..."
"Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Đây là một chuyện nhỏ sao? Hà Văn Tân là con trai ngươi, còn Khâu Chính Bình thì không phải con trai hắn chắc? Một khi giận dữ thì có chuyện gì mà người ta không dám làm?" Dự vương mắng một câu rồi lại trấn an: "Bây giờ ngươi cũng đừng cuống lên vội, có phải ngày mai đã xử trảm đâu, hoảng lên làm gì?"
"Ti chức sợ nha môn Kinh Triệu định án thì sẽ khó có thể lật án được..."
"Nha môn Kinh Triệu?" Dự vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng phủ doãn phủ Kinh Triệu thích xử vụ án này của ngươi? Bây giờ Cao Thăng còn đang cực kì đau đầu ấy chứ".
Lời này của Dự vương quả thật không sai, nếu Cao Thăng nghe thấy thì nhất định sẽ vỗ đùi kêu tri kỉ.
Đầu tiên là một vụ án giấu xác dưới giếng cạn làm thái tử cực kì căng thẳng, bây giờ lại thêm sự kiện giết người ở lầu xanh dính dáng đến tay chân thân tín của Dự vương, bây giờ người đau đầu nhất kinh thành chắc chắn chính là vị Cao Thăng phủ doãn phủ Kinh Triệu chức hàm chỉ có tam phẩm này.
Hà Kính Trung dùng tay áo lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại một chút: "Ti chức thật sự là sốt ruột. Điện hạ không biết, lúc phủ Kinh Triệu phái người tới bắt, bọn chúng không hề nể nang chút nào, cho nên ti chức lo lắng..."
"Đây chính là chỗ hơn người của Cao Thăng". Dự vương lại lộ ra vẻ mặt tán thưởng: "Vụ án này một bên là ngươi, một bên là Văn Viễn bá, hiển nhiên là một vụ án có thể đến tai hoàng thượng bất cứ lúc nào. Huống hồ đây là một vụ phạm pháp quả tang, không có lí do kéo dài, cho nên bắt người nhất định phải dứt khoát. Nếu hành động quá chậm, ngươi giúp con trai ngươi bỏ trốn thì trách nhiệm sẽ biến thành của hắn, hắn biết giải thích với Văn Viễn bá thế nào? Bây giờ thủ phạm đã bị bắt giam, có thể xem hướng gió rồi từ từ xét xử, nếu như sau này phán con trai ngươi tội chết thì việc đắc tội ngươi lúc bắt người cũng không là gì, nếu như con trai ngươi được phán vô tội thì hắn thành ra có ơn với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn tính toán chuyện nhỏ này sao? Ngươi đừng tưởng rằng làm quan phụ mẫu thành Kim Lăng là dễ dàng hơn làm thượng thư bộ lại".
Hà Kính Trung cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, chỉ có điều chuyện liên quan đến con trai mình nên đầu óc không được tỉnh táo như mọi ngày, giờ nghe Dự vương giải thích, hắn cũng lập tức rõ ràng. Sự lo lắng ban đầu khi thấy Cao Thăng bắt người không lưu tình chút nào cũng thoáng giảm bớt, vội khom người nói: "Điện hạ anh minh, ti chức đúng là hồ đồ".
"Được rồi, ngươi cũng không cần nịnh nữa. Nói thé nào thì vụ án không nghĩ ra của ngươi cũng khó làm, bản vương nhất thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết". Dự vương xoay người lại, thấy hắn lại chuẩn bị khóc lóc cầu xin, vội phất tay: "Ngươi đi gặp Quý sư gia đi, trước hết bàn bạc xem có phương pháp nào không, sau đó bản vương sẽ xem xét tính khả thi".
Thấy Dự vương nói nhẹ nhàng, Hà Kính Trung mừng rỡ, vội vã khấu tạ rồi chạy sang khu tiểu viện bên cạnh tìm Quý sư gia theo lời Dự vương.
Tiêu Cảnh Hoàn là một hoàng tử có sức mạnh tranh chấp với thái tử, thủ hạ hiển nhiên có rất nhiều quân sư phụ tá. Sở dĩ hắn chỉ định Quý sư gia là bởi vì vị lão tiên sinh này vốn là một quan chức bộ hình, sở trường nhất là xử lí các vụ kiện tụng, nói không chừng sẽ có thể nghĩ được cách nào đó.
Nghe Hà Kính Trung tường thuật lại vụ án, hai hàng lông mày đã muối tiêu của Quý sư gia bắt đầu nhíu chặt, kết hợp với bộ mặt vốn đã nhăn nheo của lão, thoạt nhìn hết sức hoạt kê. Nhưng Hà Kính Trung hiện nay thật sự là không có tâm tư nào để ý đến mặt lão mà chỉ giương mắt nhìn đầy trông mong, hai hàng lông mày nhíu càng chặt thì trong lòng hắn lại càng lo lắng.
Sau thời gian uống một tách trà, Quý sư gia thở một hơi thật dài, nói: "Tai họa lệnh công tử gây ra quả thật không nhỏ..."
"Điều này ta biết". Hà Kính Trung vội nói: "Nhưng cho dù muốn cho nó một bài học thì cũng phải đợi chuyện này được giải quyết cái đã!"
Quý sư gia đưa tay vuốt chòm râu dưới cằm, chậm rãi nói: "Kế sách duy nhất hiện nay, nha môn Kinh Triệu cần kết án đã..."
"Cái gì?" Hà Kính Trung lập tức nhảy dựng lên.
"Hà đại nhân an tâm một chút, đừng nóng vội". Quý sư gia đưa tay giữ lại: "Nghe lão hủ chậm rãi giải thích".
Hà Kính Trung kiềm chế tâm tình, chắp tay nói: "Sư gia, mời nói".
"Đầu tiên, dù phủ Kinh Triệu quản hạt trị an đế đô nhưng dù sao cũng chỉ xem như quan nha địa phương, cả đại nhân và Văn Viễn bá, phủ doãn phủ Kinh Triệu đều không đắc tội được. Phán công tử có tội, Cao Thăng dĩ nhiên không dám, nhưng phán công tử vô tội thì chẳng lẽ Cao Thăng lại dám gánh vác trách nhiệm này một mình? Nếu hắn không biết làm sao nên đành trì hoãn vụ án này thì người bị đau khổ là lệnh công tử. Cho nên đầu tiên đại nhân phải nhường một bước, cho Cao Thăng có thể xuống thang, trước hết để hắn xét xử vụ án này, hơn nữa còn không thể làm khó hắn, cứ để hắn phán công tử có tội giết người".
"Hả?"
"Đại nhân đừng hoảng, phủ Kinh Triệu kết án không hề đáng sợ, đáng sợ là hắn kết án với bằng chứng không thể chối cãi. Đại nhân đã nhượng bộ một bước, Cao Thăng tự nhiên phải hòn đất ném đi hòn chì ném lại, vụ án dù được phán định là giết người nhưng những bằng chứng kèm theo thì có thể làm sai lệch một chút, lời khai của nhân chứng cũng phải có những điểm sơ hở. Đến lúc đó bá tước Văn Viễn cũng chỉ biết phủ Kinh Triệu kết án là giết người, còn hồ sơ cụ thể viết thế nào thì hắn không biết được. Như vậy một mặt Cao Thăng được ngài cho phép, mặt khác cũng sẽ không đắc tội Văn Viễn bá, cho nên hắn tất nhiên sẽ không từ chối". Quý sư gia lộ ra một nụ cười xảo trá: "Đại nhân, ngài nghĩ xem, phủ Kinh Triệu kết án giết người, kế tiếp sẽ làm gì?"
"Bộ hình..."
"Không sai. Hắn phải báo lên bộ hình". Quý sư gia dùng ngón tay gõ bàn, nói hết sức tự đắc: "Vụ án này ở trong tay phủ Kinh Triệu thì chúng ta không thể lật án. Thứ nhất là hắn không dám, thứ hai là chức quan của hắn nhỏ, cũng không thể làm được. Nhưng đưa lên bộ hình thì khác, chưa nói quyền hạn và trách nhiệm của bộ hình lớn hơn phủ Kinh Triệu nhiều, quan trọng nhất, nơi này là địa bàn của Dự vương điện hạ, Tề thượng thư chẳng lẽ lại không tận tâm hết sức?"
Hà Kính Trung như bừng tỉnh, vỗ đùi khen ngợi: "Quý sư gia quả nhiên là người kinh nghiệm!"
"Vụ án này mặc dù dính dáng đến toàn đại nhân vật nhưng dù sao cũng chỉ chết một người, là án hình sự thông thường. Tề thượng thư dù muốn thì cũng không thể bắt phủ Kinh Triệu chuyển án lên trên, cho nên chỉ có thể để phủ Kinh Triệu tự kết án rồi thượng báo. Nếu vụ án báo lên là án giết người với bằng chứng vững chắc như núi thì đương nhiên chúng ta không làm gì được, nhưng nếu là một vu mà cả bằng chứng và lời khai đều có sơ hở thì bộ hình sẽ có lí do để tiến hành phúc thẩm, đến lúc đó sẽ có thể động tay động chân được, công tử được chuyển lên đây cũng có thể bớt khổ hơn một chút, đại nhân cảm thấy thế nào?"
Hà Kính Trung vô cùng cảm kích: "Kế này của sư gia rất diệu, hạ quan sẽ đi gặp điện hạ ngay để xin điện hạ nói vài lời với Tề thượng thư. Có điều bên chỗ Cao Thăng..."
"Chuyện này ngài yên tâm, Cao đại nhân hiện nay đang đau đầu vì vụ án giếng cạn, nhất định chỉ mong sao có thể ném hòn than bỏng tay này ra ngoài". Quý sư gia cười nói: "Sư gia của hắn bây giờ là người quen của lão hủ, lão hủ sẽ đi một chuyến giúp Hà đại nhân..."
Hà Kính Trung vội vàng thi lễ, nói: "Làm phiền sư gia! Chuyện này nếu thành, hạ quan nhất định có lễ trọng tạ ơn".
"Đều là phục vụ điện hạ, cần gì khách khí". Quý sư gia khiêm tốn mấy câu rồi đứng dậy tiễn khách.
Bởi vì Hà Kính Trung là tay chân tâm phúc của Dự vương nên lão cũng không dám thờ ơ, vội vã sai người chuẩn bị kiệu vải xanh đến nha môn Kinh Triệu.
/56
|