"Quả này!" Một quả lê to hình bầu dục được đưa tới trước mặt Mai Trường Tô, thoạt nhìn bóng loáng, hết sức ngon miệng.
"Vì sao lại cho ta quả này?" Mai Trường Tô mỉm cười hỏi thiếu niên trước mặt.
"To nhất!"
"To nhất thì cho Tô ca ca ăn à?"
"Ờ!"
Mai Trường Tô liếc mắt, thấy Mông Chí ngồi bên cạnh đang bưng chén uống nước. Chàng cười thầm, lại cố ý hỏi: "Phi Lưu, ngươi nói với Tô ca ca, quả lê này là màu gì?"
"Màu trắng đậm!"
Phụt một tiếng, Mông Chí phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài, vừa ho sặc sụa vừa trợn mắt nhìn Phi Lưu: "Màu... màu gì đậm?"
Phi Lưu hừ một tiếng, quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ ông ta.
"Thực ra Phi Lưu của chúng ta là người có nhiều từ mới nhất". Mai Trường Tô nhìn Phi Lưu bằng ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng vuốt tóc Phi Lưu. Dường như có thể cảm nhận được sự quan tâm của chàng, Phi Lưu hơi nghiêng người, lần nữa giơ quả lê trong tay lên.
"Phi Lưu, quả này bây giờ còn chưa ăn được". Mai Trường Tô mỉm cười: "Đây là lê băng..."
"Lê băng..."
"Nghĩa là cho vào băng để có thể bảo quản lâu một chút, nhưng lúc ăn thì phải để nó tan băng đã, nếu không sẽ không cắn nổi".
Phi Lưu mở to mắt nhìn quả lê trên tay trái rồi lại nhìn quả bên tay phải, cuối cùng giơ quả nhỏ hơn lên cắn một miếng và lập tức ngẩn ra.
"Không cắn được đúng không?" Mông Chí lúc này đã khôi phục phong độ cao thủ, quay người sang nói: "Phải ngâm dưới nước cho tan, mềm ra thì mới ăn được".
Phi Lưu ngẫm nghĩ câu này một lát rồi bóng dáng hắn lập tức biến mất.
"Thực ra quả lê này không thể xem như lớn nhất". Mông Chí lắc đầu cảm khái: "Bây giờ vật thể hình tròn lớn nhất trong hoàng thành có lẽ là cái đầu của Cao Thăng, phủ doãn phủ Kinh Triệu?"
Mai Trường Tô không khỏi bật cười: "Mông đại ca nói chuyện thật thú vị, cho dù không gặp phải những chuyện khó khăn này thì cái đầu vị Cao đại nhân đó cũng vẫn to hơn quả lê mà?"
Chính Mông Chí cũng không nhịn được bật cười: "Ngươi còn nói nữa à? Mang hai vụ án đau đầu như thế đến cho người ta, còn chính mình lại nhàn nhã thế này? Thấy ngươi trêu đùa Phi Lưu, ta biết là hôm nay tâm tình ngươi rất tốt".
Nơi hai người đang ngồi bây giờ là một quán trà thanh nhã độc đáo ở phía nam thành, mặc dù quán trà nằm sát đường nhưng không hề huyên náo, mỗi một phòng trà đều là một căn nhà một gian độc lập bằng trúc, trang trí rất là phong cách.
Sau khi vụ án giấu xác dưới giếng cạn được báo quan, mọi người ở Kim Lăng đều biết hai chuyện.
Thứ nhất, dưới giếng ở Lan Viên có thi thể. Thứ hai, vị danh nhân mới nổi Tô Triết đang cần mua một tòa viện.
Lan Viên đổ nát hoang tàn, lại là hiện trường hung án, đương nhiên không thể ở được, cho nên Tô Triết còn phải tìm mua một khu viện khác.
Thế là những người muốn nhân cơ hội kết giao, những người quả thật có lòng tốt giới thiệu và cả những người muốn bán được nhà cửa, rất nhiều người đến mời chàng đi xem nhà, có lúc còn xếp thành hàng dài.
Có điều chàng ở trong Tạ phủ, đương nhiên những chuyện phiền toái này đều do Tạ Bật giải quyết. Trừ đi xem những khu nhà do Mục thị Vân Nam và Hạ Đông giới thiệu, hôm nay là lần thứ ba Mai Trường Tô ra cửa.
"Ngươi cảm thấy tòa nhà ta chọn đó thế nào?" Mông Chí tới gần một chút, hỏi.
Mai Trường Tô chậm rãi quay lại nhìn ông ta: "Lẽ nào huynh định bán tòa nhà đó cho ta thật à?"
Mông Chí cười đùa: "Mặc dù có vẻ ta hơi vội vàng kết giao, nhưng ngươi quả thật cũng nể mặt ta, chịu đi cùng ta ra ngoài xem nhà".
"Mông đại thống lĩnh có vai vế ra sao? Bất cứ ai cũng không dám không nể mặt huynh. Huynh xem, hôm nay ta nhận lời mời của huynh, Tạ Bật cảm thấy đó là chuyện quá bình thường, nếu như ta từ chối huynh thì hắn mới thấy lạ". Mai Trường Tô cười nhạt: "Càng huống chi chút danh tiếng ban đầu của ta ở kinh thành đều là nhờ trận chiến giữa huynh và Phi Lưu. Mặc dù chuyện đó không phải ta sắp xếp nhưng cũng xem như có hiệu quả bất ngờ".
"Thằng bé Phi Lưu đó đúng là kì tài, mấy ngày không gặp, dường như nó lại tiến bộ rồi. Nghe nói không lâu trước nó còn đánh bại Hạ Đông?"
"Ờ". Mai Trường Tô thuận miệng đáp, dường như không hề để ý: "Đứa nhỏ này tâm rất tĩnh, hiển nhiên dễ nhập tâm vào võ đạo. Có điều dù sao nó cũng còn nhỏ, nội lực không đủ tinh thuần, nếu gặp cao thủ chí cương chí dương như huynh thì nó vẫn khó tránh khỏi thất bại".
"Thì đã làm sao? nó còn có rất nhiều thời gian để tu luyện". Mông Chí gõ chén trà, hỏi lại lần thứ hai: "Ngươi thấy tòa nhà ta chọn thế nào?"
Mai Trường Tô nghĩ một chút, nói: "Có thể thấy là huynh chọn".
"Nói chuyện đừng có vòng vo như vậy. Mặc dù ta không hiểu về định đài lầu các cho lắm nhưng ta biết tâm tư của ngươi, vì vậy mới dốc hết sức tìm được nơi này cho ngươi, vậy mà ngươi còn không cảm kích?"
"Ý ta chính là như vậy". Mai Trường Tô điềm đạm nhìn ông ta: "Mông đại ca, quả nhiên là huynh vẫn hiểu ta cần gì nhất".
Mặc dù Mông Chí vốn có chút dương dương tự đắc, nhưng nghe chàng cảm ơn thẳng thắn như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, gãi đầu nói: "Ta cũng biết khu nhà đó quả thật hơi xấu..."
"Vườn tược nhà cửa đều phải sửa lại lần nữa, nếu không người ta sẽ thắc mắc tại sao ta chọn đi chọn lại mà cuối cùng lại chọn một tòa viện như vậy. Có điều tòa viện này có một chỗ tốt, hơn đứt cả chục cảnh đẹp. Mông đại ca, đúng là để huynh phải vất vả".
"Cũng không có gì vất vả lắm". Mông Chí ngượng ngùng nói: "Ta cũng chỉ tình cờ phát hiện khi đi qua đây. Tường sau tòa nhà này và tường sau phủ Tĩnh vương chỉ cách nhau mấy trượng, bởi vì giữa hai bức tường này là cống ngầm, không có đường đi, bốn phía lại đều là cây cối um tùm, hơn nữa cổng chính hai bên lại mở ra hai đường phố khác nhau nên có cảm giác hai tòa nhà này còn không cùng một khu, quả thật không ai để ý hai nơi này lại gần nhau như vậy. Tiểu Thù, thủ hạ của ngươi có người rất giỏi đào hầm đúng không? Sau khi ngươi chuyển đến đây thì cho đào một mật đạo nối hậu viện của ngươi với hậu viện của Tĩnh vương, cho dù hàng ngày các ngươi không qua lại công khai nhưng ban đêm hắn cũng có thể lén đi qua mật đạo đến gặp riêng ngươi..."
Mai Trường Tô chán nản nhìn vị đệ nhất cao thủ Đại Lương này, dở khóc dở cười nói: "Mặc dù là một ý kiến hay, nhưng huynh có thể đừng học cách dùng từ của Phi Lưu hay không? Cái gì gọi là gặp riêng?"
"Thì đại để là thế mà". Mông Chí nghĩ một chút, lại hỏi: "Bây giờ ngươi còn không có ý định tỏ thái độ rõ ràng à? Chuyện của quận chúa lần trước, thái tử sớm muộn cũng sẽ biết là do ngươi phá hoại. Hắn không phải người độ lượng, rất có thể sẽ dùng thủ đoạn nào đó trả thù, ta thấy ngươi vẫn nên giả bộ nghiêng về phía Dự vương, dù không cần hắn ngầm bảo vệ thì ít nhất cũng không cần hai mặt thụ địch?"
"Yên tâm, bây giờ bọn chúng đều rất bận, còn chưa thể trả thù ta được". Một nụ cười lạnh hiện lên trên mặt Mai Trường Tô: "Vẫn thương nghe nói chỉ phòng thủ thì nhất định sẽ bại, Dự vương đã mượn vụ giếng cạn tấn công thượng thư bộ hộ Lâu Chi Kính, thái tử tất nhiên cũng sẽ nhìn chằm chằm vụ án của Hà Văn Tân. Ta muốn... Hà Kính Trung nhất định sẽ tìm cách đưa vụ án giết người của con trai hắn lên bộ hình xét xử".
"Bộ hình là thiên hạ của Dự vương, thái tử có thể can thiệp được sao?"
"Dự vương quả thật có lợi thế ở đó, nhưng vụ án của Hà Văn Tân thật sự là quá trắng trợn, Văn Viễn bá rất giận dữ, bộ hình muốn động tay động chân cũng không hề dễ dàng".
Đương nhiên là ngươi rất thích nhìn thấy bọn chúng cắn xé lẫn nhau". Thấy Mai Trường Tô rút tay vào trong tay áo, Mông Chí vội đẩy một chiếc lò ủ ấm tới: "Có điều cho dù Hà Văn Tân bị thái tử đẩy vào chỗ chết thì xét cho cùng cũng không phải bản thân Hà Kính Trung, đối với Dự vương cũng không phải một tổn thất lớn".
Khóe miệng Mai Trường Tô đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy ý tứ sâu xa, nhỏ giọng nói: "Nếu hắn biết cách khống chế cấp dưới phải có chừng mực thì vụ án Hà Văn Tân đích xác không thể gây ra tổn thất lớn cho hắn... Điểm yếu lớn nhất của hắn hiện nay vẫn là Khánh Quốc công Bách Nghiệp".
Mông Chí vỗ đùi, nói: "Nói đến chuyện này, ta còn đang muốn thỉnh giáo ngươi. Ta nghĩ Hạ Đông về kinh, có lẽ đã nắm được không ít bằng chứng, tại sao vụ án chiếm đất đó đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Ngươi nói xem, rốt cục hoàng thượng đang nghĩ gì?"
"Ông ta đang nghĩ... Vụ án chiếm đất này rốt cục nên để ai phụ trách..."
"Sao?"
Mai Trường Tô đưa tay ra đặt lên lò ủ ấm, vẻ mặt vẫn rất bình thản như đang nói một chuyện vặt vãnh: "Hoàng thượng cần xử vụ án chiếm đất, chủ yếu là vì gần đây đám quyền quý ngày càng thôn tính đất đai trắng trợn, ảnh hưởng đến nền tảng của đất nước. Nhưng vụ án lớn như vậy nên giao cho ai xét xử? Đây là một vấn đề khó. Ta nghĩ ông ta chưa lựa chọn được người này cho nên mới chưa có động tĩnh gì".
Mông Chí thân là thống lĩnh cấm quân, đương nhiên không phải một người hào phóng đơn thuần, chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Không sai, Huyền Kính ti chỉ phụ trách điều tra, không có quyền xét xử. Vụ án này quá lớn, chỉ có thể giao cho Trung Thư tỉnh, Ngự Sử đài và Đình Úy phủ ba ti hội thẩm... Nhưng..."
Mai Trường Tô cười lạnh nói: "Hoàng đế bệ hạ trong lòng hiểu rõ, ba ti hội thẩm, nếu không có một người trung lập đứng đầu áp ché thì vụ án chiếm đất này lập tức sẽ biến thành một cuộc đấu đã phe phái, dự tính mượn vụ này lập uy răn đe quý tộc của hoàng thượng sẽ không đạt được".
Mông Chí cau mày, thở dài nói: "Thảo nào hoàng thượng lại chậm chạp không quyết, việc này quả thật khó làm".
Mai Trường Tô nhìn ông ta một cái, như cười như không: "Cho nên cần nhờ huynh phân ưu với hoàng thượng".
"Ta?" Mông Chí giật mình: "Ta có thể có biện pháp gì hay?"
"Biện pháp thì tự nhiên là có". Mai Trường Tô ôm lò sưởi dựa vào lưng ghế, khóe môi khẽ nhếch: "Huynh có thể đề cử một người với hoàng thượng".
"Ai?"
"Tĩnh vương".
Mông Chí đột nhiên đứng lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Cần áp chế ba ti, triều thần nào cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào hoàng tộc. Để thái tử làm, vụ án này sẽ bị xử rất nặng, cục diện sẽ không thể cứu vãn. Để Dự vương làm, chắc chắn chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Tĩnh vương rời xa trung tâm triều chính nhiều năm, tính tình lại cương trực, để hắn xét xử vụ án này thì mới có thể đạt được mục đích hoàng thượng cần".
"Nhưng đối với Tĩnh vương thì chẳng phải làm việc này sẽ đắc tội người khác sao?"
"Muốn can dự vào phân tranh thì làm sao có thể không đắc tội người khác được? Mấu chốt là có đáng hay không". Giọng Mai Trường Tô vừa nhẹ vừa lạnh: "Xử tốt vụ án này, một có thể được lòng dân, hai có thể lập uy, ba có thể chứng tỏ năng lực. Huống hồ đắc tội một số người thì đương nhiên sẽ được một vài người khác ủng hộ. Cứ đứng mãi ngoài xa thì không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn được..."
Mông Chí ngơ ngác nhìn chàng hồi lâu rồi mới chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Ngươi đã đưa ra chủ ý thì tự nhiên là sẽ không sai. Trên đời này vốn đã không có chuyện gì là hoàn hảo, ta nghĩ ngươi nhất định đã tính toán hết rồi. Nhưng vạn nhất hoàng thượng không đồng ý thì sao?"
"Ông ta sẽ đồng ý".
"Ngươi khẳng định như vậy à?"
"Bởi vì ông ta không có lựa chọn nào tốt hơn". Mai Trường Tô mím chặt môi, nuốt một tiếng thở dài đã lên đến khóe miệng xuống bụng.
Ngoài không có lựa chọn nào khác, kì thực còn có một lí do khác.
Đó chính là hoàng đế Đại Lương không hề thương yêu Tĩnh vương, ông ta sẽ không cần suy nghĩ đến những khó khăn Tĩnh vương có thể gặp phải sau khi nhận vụ án này, cho nên ông ta có thể quyết định dễ dàng.
Còn đối với Tĩnh vương, đây lại là bước đầu tiên của hắn trên con đường tranh giành quyền lực của mình.
Sau khi bước lên, hắn sẽ không thể nào quay lại.
"Vì sao lại cho ta quả này?" Mai Trường Tô mỉm cười hỏi thiếu niên trước mặt.
"To nhất!"
"To nhất thì cho Tô ca ca ăn à?"
"Ờ!"
Mai Trường Tô liếc mắt, thấy Mông Chí ngồi bên cạnh đang bưng chén uống nước. Chàng cười thầm, lại cố ý hỏi: "Phi Lưu, ngươi nói với Tô ca ca, quả lê này là màu gì?"
"Màu trắng đậm!"
Phụt một tiếng, Mông Chí phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài, vừa ho sặc sụa vừa trợn mắt nhìn Phi Lưu: "Màu... màu gì đậm?"
Phi Lưu hừ một tiếng, quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ ông ta.
"Thực ra Phi Lưu của chúng ta là người có nhiều từ mới nhất". Mai Trường Tô nhìn Phi Lưu bằng ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng vuốt tóc Phi Lưu. Dường như có thể cảm nhận được sự quan tâm của chàng, Phi Lưu hơi nghiêng người, lần nữa giơ quả lê trong tay lên.
"Phi Lưu, quả này bây giờ còn chưa ăn được". Mai Trường Tô mỉm cười: "Đây là lê băng..."
"Lê băng..."
"Nghĩa là cho vào băng để có thể bảo quản lâu một chút, nhưng lúc ăn thì phải để nó tan băng đã, nếu không sẽ không cắn nổi".
Phi Lưu mở to mắt nhìn quả lê trên tay trái rồi lại nhìn quả bên tay phải, cuối cùng giơ quả nhỏ hơn lên cắn một miếng và lập tức ngẩn ra.
"Không cắn được đúng không?" Mông Chí lúc này đã khôi phục phong độ cao thủ, quay người sang nói: "Phải ngâm dưới nước cho tan, mềm ra thì mới ăn được".
Phi Lưu ngẫm nghĩ câu này một lát rồi bóng dáng hắn lập tức biến mất.
"Thực ra quả lê này không thể xem như lớn nhất". Mông Chí lắc đầu cảm khái: "Bây giờ vật thể hình tròn lớn nhất trong hoàng thành có lẽ là cái đầu của Cao Thăng, phủ doãn phủ Kinh Triệu?"
Mai Trường Tô không khỏi bật cười: "Mông đại ca nói chuyện thật thú vị, cho dù không gặp phải những chuyện khó khăn này thì cái đầu vị Cao đại nhân đó cũng vẫn to hơn quả lê mà?"
Chính Mông Chí cũng không nhịn được bật cười: "Ngươi còn nói nữa à? Mang hai vụ án đau đầu như thế đến cho người ta, còn chính mình lại nhàn nhã thế này? Thấy ngươi trêu đùa Phi Lưu, ta biết là hôm nay tâm tình ngươi rất tốt".
Nơi hai người đang ngồi bây giờ là một quán trà thanh nhã độc đáo ở phía nam thành, mặc dù quán trà nằm sát đường nhưng không hề huyên náo, mỗi một phòng trà đều là một căn nhà một gian độc lập bằng trúc, trang trí rất là phong cách.
Sau khi vụ án giấu xác dưới giếng cạn được báo quan, mọi người ở Kim Lăng đều biết hai chuyện.
Thứ nhất, dưới giếng ở Lan Viên có thi thể. Thứ hai, vị danh nhân mới nổi Tô Triết đang cần mua một tòa viện.
Lan Viên đổ nát hoang tàn, lại là hiện trường hung án, đương nhiên không thể ở được, cho nên Tô Triết còn phải tìm mua một khu viện khác.
Thế là những người muốn nhân cơ hội kết giao, những người quả thật có lòng tốt giới thiệu và cả những người muốn bán được nhà cửa, rất nhiều người đến mời chàng đi xem nhà, có lúc còn xếp thành hàng dài.
Có điều chàng ở trong Tạ phủ, đương nhiên những chuyện phiền toái này đều do Tạ Bật giải quyết. Trừ đi xem những khu nhà do Mục thị Vân Nam và Hạ Đông giới thiệu, hôm nay là lần thứ ba Mai Trường Tô ra cửa.
"Ngươi cảm thấy tòa nhà ta chọn đó thế nào?" Mông Chí tới gần một chút, hỏi.
Mai Trường Tô chậm rãi quay lại nhìn ông ta: "Lẽ nào huynh định bán tòa nhà đó cho ta thật à?"
Mông Chí cười đùa: "Mặc dù có vẻ ta hơi vội vàng kết giao, nhưng ngươi quả thật cũng nể mặt ta, chịu đi cùng ta ra ngoài xem nhà".
"Mông đại thống lĩnh có vai vế ra sao? Bất cứ ai cũng không dám không nể mặt huynh. Huynh xem, hôm nay ta nhận lời mời của huynh, Tạ Bật cảm thấy đó là chuyện quá bình thường, nếu như ta từ chối huynh thì hắn mới thấy lạ". Mai Trường Tô cười nhạt: "Càng huống chi chút danh tiếng ban đầu của ta ở kinh thành đều là nhờ trận chiến giữa huynh và Phi Lưu. Mặc dù chuyện đó không phải ta sắp xếp nhưng cũng xem như có hiệu quả bất ngờ".
"Thằng bé Phi Lưu đó đúng là kì tài, mấy ngày không gặp, dường như nó lại tiến bộ rồi. Nghe nói không lâu trước nó còn đánh bại Hạ Đông?"
"Ờ". Mai Trường Tô thuận miệng đáp, dường như không hề để ý: "Đứa nhỏ này tâm rất tĩnh, hiển nhiên dễ nhập tâm vào võ đạo. Có điều dù sao nó cũng còn nhỏ, nội lực không đủ tinh thuần, nếu gặp cao thủ chí cương chí dương như huynh thì nó vẫn khó tránh khỏi thất bại".
"Thì đã làm sao? nó còn có rất nhiều thời gian để tu luyện". Mông Chí gõ chén trà, hỏi lại lần thứ hai: "Ngươi thấy tòa nhà ta chọn thế nào?"
Mai Trường Tô nghĩ một chút, nói: "Có thể thấy là huynh chọn".
"Nói chuyện đừng có vòng vo như vậy. Mặc dù ta không hiểu về định đài lầu các cho lắm nhưng ta biết tâm tư của ngươi, vì vậy mới dốc hết sức tìm được nơi này cho ngươi, vậy mà ngươi còn không cảm kích?"
"Ý ta chính là như vậy". Mai Trường Tô điềm đạm nhìn ông ta: "Mông đại ca, quả nhiên là huynh vẫn hiểu ta cần gì nhất".
Mặc dù Mông Chí vốn có chút dương dương tự đắc, nhưng nghe chàng cảm ơn thẳng thắn như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, gãi đầu nói: "Ta cũng biết khu nhà đó quả thật hơi xấu..."
"Vườn tược nhà cửa đều phải sửa lại lần nữa, nếu không người ta sẽ thắc mắc tại sao ta chọn đi chọn lại mà cuối cùng lại chọn một tòa viện như vậy. Có điều tòa viện này có một chỗ tốt, hơn đứt cả chục cảnh đẹp. Mông đại ca, đúng là để huynh phải vất vả".
"Cũng không có gì vất vả lắm". Mông Chí ngượng ngùng nói: "Ta cũng chỉ tình cờ phát hiện khi đi qua đây. Tường sau tòa nhà này và tường sau phủ Tĩnh vương chỉ cách nhau mấy trượng, bởi vì giữa hai bức tường này là cống ngầm, không có đường đi, bốn phía lại đều là cây cối um tùm, hơn nữa cổng chính hai bên lại mở ra hai đường phố khác nhau nên có cảm giác hai tòa nhà này còn không cùng một khu, quả thật không ai để ý hai nơi này lại gần nhau như vậy. Tiểu Thù, thủ hạ của ngươi có người rất giỏi đào hầm đúng không? Sau khi ngươi chuyển đến đây thì cho đào một mật đạo nối hậu viện của ngươi với hậu viện của Tĩnh vương, cho dù hàng ngày các ngươi không qua lại công khai nhưng ban đêm hắn cũng có thể lén đi qua mật đạo đến gặp riêng ngươi..."
Mai Trường Tô chán nản nhìn vị đệ nhất cao thủ Đại Lương này, dở khóc dở cười nói: "Mặc dù là một ý kiến hay, nhưng huynh có thể đừng học cách dùng từ của Phi Lưu hay không? Cái gì gọi là gặp riêng?"
"Thì đại để là thế mà". Mông Chí nghĩ một chút, lại hỏi: "Bây giờ ngươi còn không có ý định tỏ thái độ rõ ràng à? Chuyện của quận chúa lần trước, thái tử sớm muộn cũng sẽ biết là do ngươi phá hoại. Hắn không phải người độ lượng, rất có thể sẽ dùng thủ đoạn nào đó trả thù, ta thấy ngươi vẫn nên giả bộ nghiêng về phía Dự vương, dù không cần hắn ngầm bảo vệ thì ít nhất cũng không cần hai mặt thụ địch?"
"Yên tâm, bây giờ bọn chúng đều rất bận, còn chưa thể trả thù ta được". Một nụ cười lạnh hiện lên trên mặt Mai Trường Tô: "Vẫn thương nghe nói chỉ phòng thủ thì nhất định sẽ bại, Dự vương đã mượn vụ giếng cạn tấn công thượng thư bộ hộ Lâu Chi Kính, thái tử tất nhiên cũng sẽ nhìn chằm chằm vụ án của Hà Văn Tân. Ta muốn... Hà Kính Trung nhất định sẽ tìm cách đưa vụ án giết người của con trai hắn lên bộ hình xét xử".
"Bộ hình là thiên hạ của Dự vương, thái tử có thể can thiệp được sao?"
"Dự vương quả thật có lợi thế ở đó, nhưng vụ án của Hà Văn Tân thật sự là quá trắng trợn, Văn Viễn bá rất giận dữ, bộ hình muốn động tay động chân cũng không hề dễ dàng".
Đương nhiên là ngươi rất thích nhìn thấy bọn chúng cắn xé lẫn nhau". Thấy Mai Trường Tô rút tay vào trong tay áo, Mông Chí vội đẩy một chiếc lò ủ ấm tới: "Có điều cho dù Hà Văn Tân bị thái tử đẩy vào chỗ chết thì xét cho cùng cũng không phải bản thân Hà Kính Trung, đối với Dự vương cũng không phải một tổn thất lớn".
Khóe miệng Mai Trường Tô đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy ý tứ sâu xa, nhỏ giọng nói: "Nếu hắn biết cách khống chế cấp dưới phải có chừng mực thì vụ án Hà Văn Tân đích xác không thể gây ra tổn thất lớn cho hắn... Điểm yếu lớn nhất của hắn hiện nay vẫn là Khánh Quốc công Bách Nghiệp".
Mông Chí vỗ đùi, nói: "Nói đến chuyện này, ta còn đang muốn thỉnh giáo ngươi. Ta nghĩ Hạ Đông về kinh, có lẽ đã nắm được không ít bằng chứng, tại sao vụ án chiếm đất đó đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Ngươi nói xem, rốt cục hoàng thượng đang nghĩ gì?"
"Ông ta đang nghĩ... Vụ án chiếm đất này rốt cục nên để ai phụ trách..."
"Sao?"
Mai Trường Tô đưa tay ra đặt lên lò ủ ấm, vẻ mặt vẫn rất bình thản như đang nói một chuyện vặt vãnh: "Hoàng thượng cần xử vụ án chiếm đất, chủ yếu là vì gần đây đám quyền quý ngày càng thôn tính đất đai trắng trợn, ảnh hưởng đến nền tảng của đất nước. Nhưng vụ án lớn như vậy nên giao cho ai xét xử? Đây là một vấn đề khó. Ta nghĩ ông ta chưa lựa chọn được người này cho nên mới chưa có động tĩnh gì".
Mông Chí thân là thống lĩnh cấm quân, đương nhiên không phải một người hào phóng đơn thuần, chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Không sai, Huyền Kính ti chỉ phụ trách điều tra, không có quyền xét xử. Vụ án này quá lớn, chỉ có thể giao cho Trung Thư tỉnh, Ngự Sử đài và Đình Úy phủ ba ti hội thẩm... Nhưng..."
Mai Trường Tô cười lạnh nói: "Hoàng đế bệ hạ trong lòng hiểu rõ, ba ti hội thẩm, nếu không có một người trung lập đứng đầu áp ché thì vụ án chiếm đất này lập tức sẽ biến thành một cuộc đấu đã phe phái, dự tính mượn vụ này lập uy răn đe quý tộc của hoàng thượng sẽ không đạt được".
Mông Chí cau mày, thở dài nói: "Thảo nào hoàng thượng lại chậm chạp không quyết, việc này quả thật khó làm".
Mai Trường Tô nhìn ông ta một cái, như cười như không: "Cho nên cần nhờ huynh phân ưu với hoàng thượng".
"Ta?" Mông Chí giật mình: "Ta có thể có biện pháp gì hay?"
"Biện pháp thì tự nhiên là có". Mai Trường Tô ôm lò sưởi dựa vào lưng ghế, khóe môi khẽ nhếch: "Huynh có thể đề cử một người với hoàng thượng".
"Ai?"
"Tĩnh vương".
Mông Chí đột nhiên đứng lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Cần áp chế ba ti, triều thần nào cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào hoàng tộc. Để thái tử làm, vụ án này sẽ bị xử rất nặng, cục diện sẽ không thể cứu vãn. Để Dự vương làm, chắc chắn chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Tĩnh vương rời xa trung tâm triều chính nhiều năm, tính tình lại cương trực, để hắn xét xử vụ án này thì mới có thể đạt được mục đích hoàng thượng cần".
"Nhưng đối với Tĩnh vương thì chẳng phải làm việc này sẽ đắc tội người khác sao?"
"Muốn can dự vào phân tranh thì làm sao có thể không đắc tội người khác được? Mấu chốt là có đáng hay không". Giọng Mai Trường Tô vừa nhẹ vừa lạnh: "Xử tốt vụ án này, một có thể được lòng dân, hai có thể lập uy, ba có thể chứng tỏ năng lực. Huống hồ đắc tội một số người thì đương nhiên sẽ được một vài người khác ủng hộ. Cứ đứng mãi ngoài xa thì không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn được..."
Mông Chí ngơ ngác nhìn chàng hồi lâu rồi mới chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Ngươi đã đưa ra chủ ý thì tự nhiên là sẽ không sai. Trên đời này vốn đã không có chuyện gì là hoàn hảo, ta nghĩ ngươi nhất định đã tính toán hết rồi. Nhưng vạn nhất hoàng thượng không đồng ý thì sao?"
"Ông ta sẽ đồng ý".
"Ngươi khẳng định như vậy à?"
"Bởi vì ông ta không có lựa chọn nào tốt hơn". Mai Trường Tô mím chặt môi, nuốt một tiếng thở dài đã lên đến khóe miệng xuống bụng.
Ngoài không có lựa chọn nào khác, kì thực còn có một lí do khác.
Đó chính là hoàng đế Đại Lương không hề thương yêu Tĩnh vương, ông ta sẽ không cần suy nghĩ đến những khó khăn Tĩnh vương có thể gặp phải sau khi nhận vụ án này, cho nên ông ta có thể quyết định dễ dàng.
Còn đối với Tĩnh vương, đây lại là bước đầu tiên của hắn trên con đường tranh giành quyền lực của mình.
Sau khi bước lên, hắn sẽ không thể nào quay lại.
/56
|