Tiếng mắng chửi cùng tiếng bước chân càng lúc càng xa, lúc này Nguyễn Nhược Khê mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải là bọn họ đến bắt mình, mà coi mình là kẻ cướp, phát hiện này cũng khiến bản thân toát mồ hôi lạnh, vừa muốn ngẩng đầu lên, muốn nói với người cứu mình câu cám ơn, bên tai đã truyền đến một tiếng gọi ôn nhu thâm tình.
“Khuynh Thành.”Thân thể bị người ôm chặt lấy.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, hắn quen biết mình sao? Bị hắn ôm không thở nổi, đành phải lên tiếng:
“Phiền ngươi buông ta ra, ta không thể thở nổi.”
“Thật xin lỗi, ta rất kích động.”Nam nhân lúc này mới buông nàng ra, sau đó kéo nàng ra khỏi bóng cây, lấy đôi tay nhẹ nhàng tách mái tóc toán loạn trên mặt nàng ra.
“Là ngươi.”Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới thấy rõ người cứu mình, nàng nhớ rõ hắn, hắn chính là nam tử muốn mang mình chạy trốn ra khỏi hoàng cung kia, là một nam nhân chung thủy nặng tình với Vũ Khuynh Thành, Tây Môn Ngọc.
“Là ta, Khuynh Thành, là ta, cuối cùng ta có thể gặp lại nàng.”Tây Môn Ngọc kích động lại ôm lấy nàng, thâm tình kia rõ ràng như gặp lại người vợ xa cách bao ngày.
Nguyễn Nhược Khê xấu hổ kệ hắn ôm, nhưng nàng không cảm nhận được tình ý của hắn, bởi vì nàng không phải Vũ Khuynh Thành, nhẹ nhàng đẩy hắn ra lảng sang chuyện khác hỏi:
“Sao ngươi lại ở trong này? Còn nữa sao ngươi nhận ra ta?”
“Ta tình cờ đi qua nhưng ngàn lần không nghĩ tới sẽ gặp được nàng, bóng dáng của nàng, động tác của nàng, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày hay một nụ cười ta chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn ra, sao lại không nhận ra nàng.”Tây Môn Ngọc ôn nhu nhìn nàng, cũng mang theo vui mừng khi gặp lại.
Nguyễn Nhược Khê nhìn ra ý tứ của hắn, xem ra tình cảm của Tây Môn Ngọc đối với Vũ Khuynh Thành rất sâu sắc.
“Khuynh Thành, mau đi cùng ta, nàng không thể ở trong này lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”Tây Môn Ngọc đột nhiên kéo tay của nàng, cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lôi nàng bước đi.
“Ngươi dẫn ta đi nơi nào?”Nguyễn Nhược Khê vừa đi vừa hỏi.
“Vương phủ, bây giờ không có nơi nào an toàn hơn vương phủ.”Tây Môn Ngọc đáp.
“Đến vương phủ sao?”Nguyễn Nhược Khê dừng chân lại một chút, như vậy có thể mang đến cho hắn phiền toái hay không .
“Khuynh Thành, làm sao vậy?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng hỏi.
“Ta không muốn làm liên lụy ngươi.”Nguyễn Nhược Khê nói, nàng không muốn nợ hắn tình ý này, dù sao nàng cũng không phải Vũ Khuynh Thành, không thể đáp lại tình yêu của hắn.
“Đứa ngốc, sao nàng lại nói những lời như vậy, vì nàng, ta có thể xông vào hoàng cung, chết còn không sợ, còn có thể sợ liên lụy sao? Cho dù bị liên lụy, nếu có thể cùng nàng ở một chỗ, cho dù chết, ta cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày, lại nói, nàng cho rằng binh lính có thể tùy tiện lục soát vương phủ sao? Đừng quên, ta còn là vương gia.”Đôi môi Tây Môn Ngọc nhếch lên nụ cười, trong đôi mắt lộ vẻ sủng ái, chân tình.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, không thể không thừa nhận, hắn nói rất có đạo lý, đúng vậy, bây giờ không có chỗ nào an toàn hơn vương phủ, không muốn trở về hoàng cung, vậy nàng chỉ có thể đến vương phủ, dù sao nơi đó cũng là nới ẩn thân tốt nhất.
Tây Môn Ngọc mang theo nàng trở lại vương phủ, không theo cửa lớn đi vào, mà là ôm nàng thi triển khinh công theo nóc nhà phi vào, trực tiếp đem nàng mang vào phòng ngủ của mình.
“Khuynh Thành, ta rất nhớ nàng.”Vừa đến phòng, Tây Môn Ngọc liền nắm lấy tay của nàng, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn nàng.
Nguyễn Nhược Khê bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, không dám tiếp tục như vậy rút tay về nói:
“Ta đói.”
“Ha ha, được, Khuynh Thành, nàng vẫn đáng yêu như vậy, ta đi lấy đồ ăn cho nàng, nàng chờ nhé.”Tây Môn Ngọc đột nhiên cười rộ lên, đưa tay sủng ái vuốt vuốt cái mũi nhỏ của nàng, mới xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi vào bên giường, xem xét xung quanh, liền nhìn lên trên tường trong phòng, lộ ra một bức họa, người ở bên trong cười rất xinh đẹp vẻ mặt hạnh phúc đứng ở dưới gốc cây, hoa lê bay đầy trời, trên , trên quần áo, trên mặt, trên tay, nơi nơi đều là hoa lê trắng, khiến nàng giống như một tiên tử hoa lê.
Đôi môi không tự giác nhếch lên một vòng cung, Vũ Khuynh Thành hóa ra là hạnh phúc như thế, cũng đúng thôi, dáng vẻ Tây Môn Ngọc tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng một chút cũng không cảm thấy già, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác an toàn trưởng thành, cá tính hắn cũng ôn nhu, trách không được, nàng ta sẽ thích hắn.
“Vào thời điểm đó nàng đơn thuần như một tiên tử không nhiễm bụi trần.”Trong tay Tây Môn Ngọc bưng đồ ăn, tiến vào trong phòng liền thấy nàng đang nhìn chằm chằm bức họa, đi đến bên người của nàng, vẻ mặt kia dường như muốn nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc trước kia.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới quay đầu liếc hắn một cái nói:
“Nhưng hoàn cảnh đã thay đổi rồi, người cũng thay đổi rồi, chỉ sợ ta cũng không thể quay trở về như trước kia.”Đây cũng là nàng ám chỉ cho hắn, mình không còn là mình trước kia.
“Khuynh Thành, mặc kệ nàng trở thành gì, trong lòng ta nàng vẫn là bộ dáng đó, lại đây, ăn cơm đi, không phải nàng đói sao?”Tây Môn Ngọc thâm tình nhìn nàng nói, đem đồ ăn đặt trên bàn.
“Cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng chỉ có thể nói những lời này.
“Cảm ơn cái gì? Khuynh Thành, ta không nghĩ giữa ta và nàng cần nói lời cảm ơn, như vậy sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ, ta không muốn trở nên như vậy với nàng.”Sắc mặt Tây Môn Ngọc ảm đạm một chút, sắc mặt lại hết sức nghiêm túc.
Bộ dáng này của hắn, làm Nguyễn Nhược Khê không biết phải hỏi cái gì? Vội vàng chuyển đề tài nói:
“Đồ ăn này ngon thật.”
“Phải không? Vậy ăn nhiều một chút, nàng rất gầy.”Tây Môn Ngọc cười một chút, yêu thương nói.
Quan tâm như vậy, lời nói như vậy, đã lâu nàng đã không được nghe, nghĩ lại từ khi tới thời đại này toàn chịu ủy khuất, mũi không khỏi thấy xót xa, nước mắt liền rơi xuống.
“Khuynh Thành, làm sao vậy? Ta nói sai cái gì rồi sao?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng có chút bối rối chẳng biết làm sao.
Xì một tiếng, thấy bộ dáng này của hắn, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười, trong đôi mắt chứa lệ, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười nói:
“Không sao, ta gặp lại ngươi nên cao hứng, cho nên khóc.”Những lời này là nàng nói thay Vũ Khuynh Thành.
“Ta cũng vậy.”Trong mắt Tây Môn Ngọc mang theo nụ cười vui mừng rõ rệt, ánh mắt nhìn nàng lại có thêm vài phần tình ý.
Nguyễn Nhược Khê không dám nhìn ánh mắt hắn, chột dạ cúi đầu, yên lặng ăn đồ ăn trong bát, một lát sau mới buông xuống:
“Ta ăn no rồi.”
“Được, ta mang đi, chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa, sau đó nàng ở đây nghỉ ngơi một chút cho khỏe.”Tây Môn Ngọc đứng dậy, đi thu dọn bát đũa.
Nguyễn Nhược Khê có chút băn khoăn, cũng kỳ quái hỏi:
“Vì sao ngươi không cho nha hoàn đến dọn?”Cho dù là thích hắn cũng không cần phải như vậy chứ.
“Ta không thể để cho người khác biết thân phận của nàng, tuy biết bọn họ không dám đi nói lung tung, nhưng ta không muốn mạo hiểm như vậy, ta chỉ cần nàng bình an.”Tây Môn Ngọc nói rất nghiêm túc, xoay người liền rời đi.
Trong lòng Nguyễn Nhược Khê mơ hồ thấy cảm động, nam nhân thâm tình như vậy, đời này chỉ sợ không thể gặp được thêm một người khác, Vũ Khuynh Thành cũng thật làm cho người ta hâm mộ.
Lúc Tây Môn Ngọc đi vào, cẩn thận chuẩn bị nước tắm ấm, mỉm cười nói:
“Khuynh Thành, quần áo ở bên trong tủ, tự nàng lấy nhé, mặc tạm của ta đi, về sau ta sẽ giúp nàng tìm thêm vài bộ nam trang phù hợp”.
“Ừ, được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nàng hiểu được ý tứ của hắn, mặc nam trang ít ra cũng không dễ dàng bị người phát hiện, hắn suy nghĩ cũng thật chu toàn.
Trút quần áo ra, ngồi ở trong bồn tắm, sau khi tắm rửa thoải mái, nàng lấy ra một bộ nam trang màu lam, mặc vào trên người, mang mái tóc dài buộc thành cái đuôi ngựa như thời hiện đại, đứng ở trước gương đồng, tuy quần áo to một chút, nhưng cũng rất anh tuấn, vừa lòng với giả dạng của mình, cửa liền truyền đến giọng nói của Tây Môn Ngọc.
“Khuynh Thành, tắm xong chưa?”
“Xong rồi, đi vào đi.”Nguyễn Nhược Khê vừa đáp lại vừa ra mở cửa.
Tây Môn Ngọc nhìn nàng sáng ngời trước mắt.
“Thế nào? Có phải là anh tuấn hơn so với ngươi không?”Nguyễn Nhược Khê xoay một vòng, giọng nói thoải mái nở nụ cười.
“Khuynh Thành, đẹp nhất thiên hạ.”Tây Môn Ngọc mỉm cười như trước, ca ngợi nói.
“Ngươi nói làm ta đỏ mặt.”Nguyễn Nhược Khê có chút ngượng ngùng, cố gắng gạt bỏ xấu hổ.
“Khuynh Thành……………”Đôi mắt Tây Môn Ngọc đột nhiên mang theo tình ý nồng hậu, ôm lấy thắt lưng của nàng, đôi môi từ từ hạ xuống.
Thân thể Nguyễn Nhược Khê cứng đờ, ngay vào lúc hắn chạm vào nàng, vội vàng nghiêng đầu sang một bên nói:
“Ta mệt.”
Nàng có thể cảm giác thân thể hắn cũng dừng lại, buông nàng ra nói:
“Vậy nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi ra ngoài trước.”
“Được.”Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy trong mắt hắn có chút mất mát, nhưng nàng không phải là Vũ Khuynh Thành, không thể cảm nhận và chấp nhận thâm tình của hắn.
“Không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng.”Tây Môn Ngọc cúi xuống trán của nàng, khẽ hôn một chút an ủi nói xong mới xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi lên trên giường, nếu nàng muốn rời khỏi nơi này, nàng không thể đê tiện dùng tình cảm hắn đối với Vũ Khuynh Thành để trợ giúp mình, như vậy nàng cảm giác mình thật đê tiện, nhưng hắn sẽ để mình rời đi sao?
“Khuynh Thành.”Thân thể bị người ôm chặt lấy.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, hắn quen biết mình sao? Bị hắn ôm không thở nổi, đành phải lên tiếng:
“Phiền ngươi buông ta ra, ta không thể thở nổi.”
“Thật xin lỗi, ta rất kích động.”Nam nhân lúc này mới buông nàng ra, sau đó kéo nàng ra khỏi bóng cây, lấy đôi tay nhẹ nhàng tách mái tóc toán loạn trên mặt nàng ra.
“Là ngươi.”Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới thấy rõ người cứu mình, nàng nhớ rõ hắn, hắn chính là nam tử muốn mang mình chạy trốn ra khỏi hoàng cung kia, là một nam nhân chung thủy nặng tình với Vũ Khuynh Thành, Tây Môn Ngọc.
“Là ta, Khuynh Thành, là ta, cuối cùng ta có thể gặp lại nàng.”Tây Môn Ngọc kích động lại ôm lấy nàng, thâm tình kia rõ ràng như gặp lại người vợ xa cách bao ngày.
Nguyễn Nhược Khê xấu hổ kệ hắn ôm, nhưng nàng không cảm nhận được tình ý của hắn, bởi vì nàng không phải Vũ Khuynh Thành, nhẹ nhàng đẩy hắn ra lảng sang chuyện khác hỏi:
“Sao ngươi lại ở trong này? Còn nữa sao ngươi nhận ra ta?”
“Ta tình cờ đi qua nhưng ngàn lần không nghĩ tới sẽ gặp được nàng, bóng dáng của nàng, động tác của nàng, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày hay một nụ cười ta chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn ra, sao lại không nhận ra nàng.”Tây Môn Ngọc ôn nhu nhìn nàng, cũng mang theo vui mừng khi gặp lại.
Nguyễn Nhược Khê nhìn ra ý tứ của hắn, xem ra tình cảm của Tây Môn Ngọc đối với Vũ Khuynh Thành rất sâu sắc.
“Khuynh Thành, mau đi cùng ta, nàng không thể ở trong này lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”Tây Môn Ngọc đột nhiên kéo tay của nàng, cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lôi nàng bước đi.
“Ngươi dẫn ta đi nơi nào?”Nguyễn Nhược Khê vừa đi vừa hỏi.
“Vương phủ, bây giờ không có nơi nào an toàn hơn vương phủ.”Tây Môn Ngọc đáp.
“Đến vương phủ sao?”Nguyễn Nhược Khê dừng chân lại một chút, như vậy có thể mang đến cho hắn phiền toái hay không .
“Khuynh Thành, làm sao vậy?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng hỏi.
“Ta không muốn làm liên lụy ngươi.”Nguyễn Nhược Khê nói, nàng không muốn nợ hắn tình ý này, dù sao nàng cũng không phải Vũ Khuynh Thành, không thể đáp lại tình yêu của hắn.
“Đứa ngốc, sao nàng lại nói những lời như vậy, vì nàng, ta có thể xông vào hoàng cung, chết còn không sợ, còn có thể sợ liên lụy sao? Cho dù bị liên lụy, nếu có thể cùng nàng ở một chỗ, cho dù chết, ta cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày, lại nói, nàng cho rằng binh lính có thể tùy tiện lục soát vương phủ sao? Đừng quên, ta còn là vương gia.”Đôi môi Tây Môn Ngọc nhếch lên nụ cười, trong đôi mắt lộ vẻ sủng ái, chân tình.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, không thể không thừa nhận, hắn nói rất có đạo lý, đúng vậy, bây giờ không có chỗ nào an toàn hơn vương phủ, không muốn trở về hoàng cung, vậy nàng chỉ có thể đến vương phủ, dù sao nơi đó cũng là nới ẩn thân tốt nhất.
Tây Môn Ngọc mang theo nàng trở lại vương phủ, không theo cửa lớn đi vào, mà là ôm nàng thi triển khinh công theo nóc nhà phi vào, trực tiếp đem nàng mang vào phòng ngủ của mình.
“Khuynh Thành, ta rất nhớ nàng.”Vừa đến phòng, Tây Môn Ngọc liền nắm lấy tay của nàng, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn nàng.
Nguyễn Nhược Khê bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, không dám tiếp tục như vậy rút tay về nói:
“Ta đói.”
“Ha ha, được, Khuynh Thành, nàng vẫn đáng yêu như vậy, ta đi lấy đồ ăn cho nàng, nàng chờ nhé.”Tây Môn Ngọc đột nhiên cười rộ lên, đưa tay sủng ái vuốt vuốt cái mũi nhỏ của nàng, mới xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi vào bên giường, xem xét xung quanh, liền nhìn lên trên tường trong phòng, lộ ra một bức họa, người ở bên trong cười rất xinh đẹp vẻ mặt hạnh phúc đứng ở dưới gốc cây, hoa lê bay đầy trời, trên , trên quần áo, trên mặt, trên tay, nơi nơi đều là hoa lê trắng, khiến nàng giống như một tiên tử hoa lê.
Đôi môi không tự giác nhếch lên một vòng cung, Vũ Khuynh Thành hóa ra là hạnh phúc như thế, cũng đúng thôi, dáng vẻ Tây Môn Ngọc tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng một chút cũng không cảm thấy già, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác an toàn trưởng thành, cá tính hắn cũng ôn nhu, trách không được, nàng ta sẽ thích hắn.
“Vào thời điểm đó nàng đơn thuần như một tiên tử không nhiễm bụi trần.”Trong tay Tây Môn Ngọc bưng đồ ăn, tiến vào trong phòng liền thấy nàng đang nhìn chằm chằm bức họa, đi đến bên người của nàng, vẻ mặt kia dường như muốn nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc trước kia.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới quay đầu liếc hắn một cái nói:
“Nhưng hoàn cảnh đã thay đổi rồi, người cũng thay đổi rồi, chỉ sợ ta cũng không thể quay trở về như trước kia.”Đây cũng là nàng ám chỉ cho hắn, mình không còn là mình trước kia.
“Khuynh Thành, mặc kệ nàng trở thành gì, trong lòng ta nàng vẫn là bộ dáng đó, lại đây, ăn cơm đi, không phải nàng đói sao?”Tây Môn Ngọc thâm tình nhìn nàng nói, đem đồ ăn đặt trên bàn.
“Cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng chỉ có thể nói những lời này.
“Cảm ơn cái gì? Khuynh Thành, ta không nghĩ giữa ta và nàng cần nói lời cảm ơn, như vậy sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ, ta không muốn trở nên như vậy với nàng.”Sắc mặt Tây Môn Ngọc ảm đạm một chút, sắc mặt lại hết sức nghiêm túc.
Bộ dáng này của hắn, làm Nguyễn Nhược Khê không biết phải hỏi cái gì? Vội vàng chuyển đề tài nói:
“Đồ ăn này ngon thật.”
“Phải không? Vậy ăn nhiều một chút, nàng rất gầy.”Tây Môn Ngọc cười một chút, yêu thương nói.
Quan tâm như vậy, lời nói như vậy, đã lâu nàng đã không được nghe, nghĩ lại từ khi tới thời đại này toàn chịu ủy khuất, mũi không khỏi thấy xót xa, nước mắt liền rơi xuống.
“Khuynh Thành, làm sao vậy? Ta nói sai cái gì rồi sao?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng có chút bối rối chẳng biết làm sao.
Xì một tiếng, thấy bộ dáng này của hắn, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười, trong đôi mắt chứa lệ, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười nói:
“Không sao, ta gặp lại ngươi nên cao hứng, cho nên khóc.”Những lời này là nàng nói thay Vũ Khuynh Thành.
“Ta cũng vậy.”Trong mắt Tây Môn Ngọc mang theo nụ cười vui mừng rõ rệt, ánh mắt nhìn nàng lại có thêm vài phần tình ý.
Nguyễn Nhược Khê không dám nhìn ánh mắt hắn, chột dạ cúi đầu, yên lặng ăn đồ ăn trong bát, một lát sau mới buông xuống:
“Ta ăn no rồi.”
“Được, ta mang đi, chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa, sau đó nàng ở đây nghỉ ngơi một chút cho khỏe.”Tây Môn Ngọc đứng dậy, đi thu dọn bát đũa.
Nguyễn Nhược Khê có chút băn khoăn, cũng kỳ quái hỏi:
“Vì sao ngươi không cho nha hoàn đến dọn?”Cho dù là thích hắn cũng không cần phải như vậy chứ.
“Ta không thể để cho người khác biết thân phận của nàng, tuy biết bọn họ không dám đi nói lung tung, nhưng ta không muốn mạo hiểm như vậy, ta chỉ cần nàng bình an.”Tây Môn Ngọc nói rất nghiêm túc, xoay người liền rời đi.
Trong lòng Nguyễn Nhược Khê mơ hồ thấy cảm động, nam nhân thâm tình như vậy, đời này chỉ sợ không thể gặp được thêm một người khác, Vũ Khuynh Thành cũng thật làm cho người ta hâm mộ.
Lúc Tây Môn Ngọc đi vào, cẩn thận chuẩn bị nước tắm ấm, mỉm cười nói:
“Khuynh Thành, quần áo ở bên trong tủ, tự nàng lấy nhé, mặc tạm của ta đi, về sau ta sẽ giúp nàng tìm thêm vài bộ nam trang phù hợp”.
“Ừ, được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nàng hiểu được ý tứ của hắn, mặc nam trang ít ra cũng không dễ dàng bị người phát hiện, hắn suy nghĩ cũng thật chu toàn.
Trút quần áo ra, ngồi ở trong bồn tắm, sau khi tắm rửa thoải mái, nàng lấy ra một bộ nam trang màu lam, mặc vào trên người, mang mái tóc dài buộc thành cái đuôi ngựa như thời hiện đại, đứng ở trước gương đồng, tuy quần áo to một chút, nhưng cũng rất anh tuấn, vừa lòng với giả dạng của mình, cửa liền truyền đến giọng nói của Tây Môn Ngọc.
“Khuynh Thành, tắm xong chưa?”
“Xong rồi, đi vào đi.”Nguyễn Nhược Khê vừa đáp lại vừa ra mở cửa.
Tây Môn Ngọc nhìn nàng sáng ngời trước mắt.
“Thế nào? Có phải là anh tuấn hơn so với ngươi không?”Nguyễn Nhược Khê xoay một vòng, giọng nói thoải mái nở nụ cười.
“Khuynh Thành, đẹp nhất thiên hạ.”Tây Môn Ngọc mỉm cười như trước, ca ngợi nói.
“Ngươi nói làm ta đỏ mặt.”Nguyễn Nhược Khê có chút ngượng ngùng, cố gắng gạt bỏ xấu hổ.
“Khuynh Thành……………”Đôi mắt Tây Môn Ngọc đột nhiên mang theo tình ý nồng hậu, ôm lấy thắt lưng của nàng, đôi môi từ từ hạ xuống.
Thân thể Nguyễn Nhược Khê cứng đờ, ngay vào lúc hắn chạm vào nàng, vội vàng nghiêng đầu sang một bên nói:
“Ta mệt.”
Nàng có thể cảm giác thân thể hắn cũng dừng lại, buông nàng ra nói:
“Vậy nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi ra ngoài trước.”
“Được.”Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy trong mắt hắn có chút mất mát, nhưng nàng không phải là Vũ Khuynh Thành, không thể cảm nhận và chấp nhận thâm tình của hắn.
“Không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng.”Tây Môn Ngọc cúi xuống trán của nàng, khẽ hôn một chút an ủi nói xong mới xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi lên trên giường, nếu nàng muốn rời khỏi nơi này, nàng không thể đê tiện dùng tình cảm hắn đối với Vũ Khuynh Thành để trợ giúp mình, như vậy nàng cảm giác mình thật đê tiện, nhưng hắn sẽ để mình rời đi sao?
/144
|