Cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, Nguyễn Nhược Khê mới chậm rãi mở to mắt, đứng dậy, liền thấy trên bày đã bày xong điểm tâm rồi, phía dưới còn đè một tờ giấy.
Đi qua liền thấy, tất cả đều là cổ văn rồng bay phượng múa, miễn cưỡng xem hết, nàng hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi bật cười, hắn nghĩ cũng rất chu đáo, cư nhiên nói cho nàng biết nhà xí ở bên cạnh.
Nhưng nam nhân cẩn thận như vậy, thật là ít có, thậm chí nàng còn suy nghĩ muốn đâm lao theo lao với hắn, lập tức lại lắc lắc đầu, hắn yêu Vũ Khuynh Thành, không phải Nguyễn Nhược Khê nàng, cho dù gương mặt giống nhau, nhưng linh hồn lại khác nhau.
Phủ quốc sư.
“Thế nào? Có tìm thấy không.”Phượng Minh vừa đi vào trong phòng, Tây Môn Lãnh Liệt liền lo lắng hỏi, thật ra hắn lo lắng an toàn của nàng hơn, dù sao chuyện đó đối với hắn rất quan trọng.
“Vẫn không có tin tức, nhưng ta đã phái người canh giữ ở cửa thành, có thể khẳng định, nàng không có cơ hội rời khỏi kinh thành, ta nghĩ rất nhanh có thể tìm được nàng.”Phượng Minh lắc lắc đầu trả lời nói.
“Vương phủ đã qua chưa? Ta nghĩ nàng có khả năng đi vương phủ nhiều nhất.”Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút nói, dù sao quan hệ của bọn họ cũng không phải bình thường.
“Ta đã phái người qua đó đầu tiên, nhưng không có.”Phượng Minh khẳng định nói, thật ra lúc đó, Nguyễn Nhược Khê còn chưa tới vương phủ.
“Vậy nàng trốn làm sao được?”Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày, đôi mắt thâm trầm lạnh như băng, nếu nàng trở về, hắn nhất định sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy.
“Nàng thật thông minh, biết trốn ở nơi chúng ta không thể tưởng tượng được.”Phượng Minh suy nghĩ một chút nói
“Nơi nào không thể tưởng tượng được?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ nàng đến thanh lâu bán nghệ, lập tức phân phó nói:
“Ngươi phái người đi thanh lâu, còn có am ni cô trong thành, đi tìm nơi tụ tập của đám ăn mày.”
“Cái gì?”Phượng Minh có chút giật mình, mấy nơi đó đúng là không thể tưởng được, nhưng đặc biệt có thể, lập tức đáp:
“Được, ta đi ngay.”
Nguyễn Nhược Khê nhàm chán đứng ở trong phòng, quẹo trái rồi quẹo phải, đột nhiên nghĩ đến Tây Môn Lãnh Liệt, hắn bây giờ đang làm gì? Nhất định là đang tức giận mình?
Lắc đầu, nàng cần gì nhớ hắn chứ, đã muốn trốn đi, thì nàng nên quên tất cả mọi chuyện trước kia, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Mở miệng hát một khúc:
“Thình lình trong lúc đó, cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, đối mặt trong gương, nhìn thấy mình ngây ngô cười, cố tình gây sự, ngay cả mèo đều chạy trốn ta, thử chạy trốn, chua xót đến nỗi bản thân không chịu nổi……………………….. Ta muốn tự do, ta muốn tự do……….”(ta dịch lời hát không được chau chuốt lắm^^)
Chi nha một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tây Môn Ngọc đi đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng nói:
“Khuynh Thành, nàng hát bài gì vây?”Ca từ rất khác lạ, giai điệu cũng lần đầu tiên nghe thấy.
“Không phải bài nào cả? Ta hát linh tinh thôi.”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, hắn sẽ không phát hiện ra cái gì chứ, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi:
“Ngươi đã trở lại.”
“Ừ.”Tây Môn Ngọc gật gật đầu.
“Hắn có phái người bắt ta hay không?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn hỏi, thật ra nàng không tìm được lời nào để nói, sao hắn có thể không bắt nàng chứ?
“Hắn chưa hồi cung, chẳng qua, ta nghĩ hắn đang ở chỗ tối lục soát nàng.”Tây Môn Ngọc nói.
“Cái gì? Hắn chưa hồi cung?”Nguyễn Nhược Khê hơi sửng sốt một chút, vậy hắn đang làm gì?
“Tuy nhiên nàng vẫn phải cẩn thận, hắn không công khai tìm nàng, nhưng chắc chắn có rất nhiều người ngầm tìm nàng, chẳng qua không cần lo lắng, ở trong vương phủ rất an toàn, chờ qua một thời gian nữa, ta sẽ mang nàng tới một nơi an toàn, ẩn cư ở đó.”Tây Môn Ngọc nhìn nàng nói.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, hiện tại chỉ có thể làm như vậy.
“Có phải rất nhàm chán không? Chi bằng ta cùng nàng chơi cờ?”Tây Môn Ngọc chuyển đề tài nói.
“Chơi cờ?”Nguyễn Nhược Khê âm thầm kêu khổ, nàng nhìn thấy quân cờ liền choáng váng đầu, vội vàng tìm lý do nói:
“Quên đi, ta muốn tĩnh tâm.”Lấy lí do này đi, dù sao chơi cờ cũng cần toàn tâm toàn ý.
“Được, Khuynh Thành nói không chơi thì không chơi.”Tây Môn Ngọc nói xong, càng nhẹ nhàng đem nàng ôm vào ngực, đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng luôn thâm tình chân thành như vậy.
“Ta khát, ta muốn uống trà.”Nguyễn Nhược Khê cuống quít né tránh hắn, cầm lấy chén trà liền uống vào, động tác kia rõ ràng là trốn tránh.
Trong đôi mắt Tây Môn Ngọc mang theo vẻ mặt bi thương, kéo nàng qua, gắt gao nhìn chằm chằm nàng,
“Khuynh Thành, nói cho ta biết đi? Vì sao lại trốn tránh ta?”
Nguyễn Nhược Khê biết mình không thể tiếp tục giấu diếm nữa, như vậy đối hắn không công bằng, nghĩ vậy, mới nhìn hắn bình tĩnh nói:
“Kỳ thật từ hai tháng trước, ta đã không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, kể cả ngươi, cho nên ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi, ngươi đối ta mà nói, giống như một người xa lạ.”
“Cái gì?”Tây Môn Ngọc khiếp sợ nhìn nàng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Ý nàng nói, lần trước ta đi hoàng cung gặp nàng, thật ra nàng cũng không nhớ rõ ta sao?”
“Đúng, nhưng ta cũng không có cơ hội nói rõ với ngươi.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
Tây Môn Ngọc nhìn chằm chằm nàng, dường như không thể chấp nhận được chuyện này là thật, một hồi lâu không dám tin lại hỏi:
“Khuynh Thành, nàng thực sự không nhớ rõ ta, không nhớ rõ mọi chuyện của chúng ta sao? Hay là sợ liên lụy tới ta, nên mới cố ý nói như vậy?”
“Không nhớ rõ.”Nguyễn Nhược Khê không muốn đả kích hắn, nhưng cũng không muốn lừa hắn.
“A a, a a.”Tây Môn Ngọc đột nhiên cười rộ lên,
”Đây là ông trời trừng phạt ta, trừng phạt ta yếu đuối, trừng phạt ta hy sinh nàng.”
“Vương gia, ta nói rồi, ta đã quên mọi chuyện trước kia, ngươi không cần lại tự trách.”Nguyễn Nhược Khê không hiểu hắn nói như vậy có ý gì, chỉ biết an ủi nói.
“Ta sao có thể không tự trách, ta cũng không có cách nào quên, lúc trước, nàng không chịu tiến cung, khóc tìm đến ta, muốn ta đi với nàng, nhưng ta lại do dự, nếu nàng thật sự là nữ nhân của Vương, ta đây nhất định không chút do dự mang nàng đi, nhưng nàng lại là huyết nô, ta không thể làm tội nhân của Tây Môn gia, không thể bỏ qua sinh tử của dân chúng mà không để ý, nàng nói nàng hận ta, càng hận Tây Môn Lãnh Liệt, nàng nhất định sẽ giết hắn, cho hắn biết hậu quả đã để nàng tiến cung, cũng muốn khiến ta hối hận………..”Tây Môn Ngọc thống khổ nhắm mắt lại nói.
Nguyễn Nhược Khê trăm ngàn lần cũng không nghĩ được, Vũ Khuynh Thành là nữ tử kiên cường khí khái như thế .
“Cho đến lúc nàng tiến cung ta mới phát hiện, ta sai lầm rồi, ta hoàn toàn không thể quên nàng, cho nên ta muốn dẫn nàng rời nơi đó, cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ, nhưng lúc đó cái gì cũng đã muộn? Nàng đã không thể ra được, ta đi cầu vương, hắn lạnh lùng cự tuyệt ta, nói giang sơn quan trọng hơn nữ nhân, lần ta gặp lại nàng trong cung, một câu nàng cũng chưa nói, lúc gặp thoáng qua ta, lặng lẽ đưa cho ta một tờ giấy, trên đó viết, muốn ta chờ nàng, chờ nàng giết vương, nhưng ta sao có thể để nàng đặt mình trong nguy hiểm, trái lo phải nghĩ vẫn là tiến cung cứu nàng ra.”Tây Môn Ngọc còn nói thêm.
Nguyễn Nhược Khê giật mình nhìn hắn, Vũ Khuynh Thành cư nhiên vì hắn muốn ám sát Tây Môn Lãnh Liệt, nhưng qua chuyện này cũng nhìn ra được nàng ta thương hắn biết bao nhiêu.
“Thật xin lỗi, ta thật không nhớ rõ.”Nàng vẫn nên xin lỗi để giải thích, dù sao nàng cũng chiếm thân thể của nàng ta.
“Khuynh Thành, không sao, nàng sẽ nhớ lại, sẽ nhớ tình yêu của chúng ta, ta tin tưởng nàng.”Tây Môn Ngọc lại nắm tay của nàng lên.
“…………”Nguyễn Nhược Khê rút tay về, không biết nên trả lời hắn như thế nào, nàng nên nói như thế nào với hắn, nàng sẽ không nhớ được, bởi vì nàng hoàn toàn không phải Vũ Khuynh Thành, hoàn toàn không phải mất trí nhớ.
“Khuynh Thành, tin tưởng ta, nàng nhất định sẽ nhớ được, đến ngồi xuống đi, ta đem một số kỉ niệm của chúng ta kể lại cho nàng.”Tây Môn Ngọc cũng không muốn buông tha nàng, lôi nàng ngồi xuống, mới chậm rãi mở miệng kể rõ cho nàng.
Nguyễn Nhược Khê thấy hắn kể lại quãng thời gian tốt đẹp kia, trong đôi mắt kia đều là ý cười chân thành, cũng mới biết được kỉ niệm bọn họ đã trải qua.
Hóa ra, người Tây Môn Ngọc thích đầu tiên là cô cô của Vũ Khuynh Thành, mười mấy năm trước, bọn họ yêu nhau, nhưng sau này cô cô lựa chọn tiến cung, cô cô đi rồi, tâm hắn cũng chết theo, từ đó về sau hắn không tin tưởng nữ nhân nữa, cho đến vài năm trước, Vũ Khuynh Thành mười hai tuổi chạy đến trước mặt hắn nói với hắn:
“Ta lớn lên muốn gả cho ngươi.”
Hắn cười lạnh không để ý, huống chi nàng là nữ nhân Vũ gia, lớn tiếng đuổi nàng cút, nàng cũng không khuất phục không buông tha vẫn xuất hiện trước mặt hắn, một lần lại một lần kiên định nói cho hắn, nàng muốn gả cho hắn.
Cứ như vậy qua hai năm, có một lần, Vũ Khuynh Thành lại tới gặp hắn, ngày đó mưa rất lớn, Tây Môn Ngọc cố ý làm khó dễ nói, nếu nàng có thể đứng trong mưa một ngày một đêm, hắn nhất định chấp nhận nàng.
Vũ Khuynh Thành thực sự đứng ở trong mưa, thế nhưng đứng được một nửa thời gian, bị nha hoàn mang đi.
Một thời gian dài sau, nàng không xuất hiện, trong lòng Tây Môn Ngọc đột nhiên có một loại cảm giác mất mác, luôn hy vọng nàng đột nhiên xuất hiện.
Mãi một tháng sau, nàng mới lại xuất hiện trước mặt hắn, nhưng người rất tiều tụy, sắc mặt trắng bệch.
Khoảnh khắc gặp lại nàng, Tây Môn Ngọc không biết vì sao có chút đau lòng, nhưng còn cố ý lạnh lùng châm chọc nàng, nói nàng không phải đã buông tha rồi sao? Vì sao lại tới nữa?
Lúc này Vũ Khuynh Thành mới đi đến trước mặt hắn, cười thê thảm nói:
“Ta không phải không đến, mà là ngày đó ở trong mưa, ta sinh bệnh, nhưng ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không xuất hiện nữa.”
Chậm rãi xoay người, nàng phải rời khỏi nơi này, nước mắt đột nhiên chảy xuống, tâm cũng đã chết.
Nhìn thấy bóng dáng sắp biến mất trước mắt mình, tâm Tây Môn Ngọc đột nhiên đau xót, trước mắt hồi lóe lên hình ảnh của nàng, dường như không có do dự liền lập tức đem nàng ôm vào trong lồng ngực hắn,
“Không cần đi.”
Hóa ra từ lúc bất tri bất giác nàng đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn.
“Ta không đi.”Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vũ Khuynh Thành nhếch lên nụ cười, nàng rốt cục đợi được tình yêu của hắn, lúc nàng từ miệng người ngoài biết được chuyện hắn và cô cô ngày xưa, nàng liền quyết định nhất định muốn gả cho nam nhân si tình như hắn vậy.
Những ngày sau đó bọn họ rất hạnh phúc, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau cưỡi ngựa,…………………
Đôi mắt Tây Môn Ngọc nhìn ra phía cửa sổ, Nguyễn Nhược Khê biết hắn là đang nhớ lại những tháng ngày tốt đẹp của bọn họ.
“Khuynh Thành, nàng có cảm giác được chúng ta chúng ta từng hạnh phúc như vậy không?”Hắn phục hồi tinh thần lại, đôi mắt mang theo hy vọng.
“Thật xin lỗi.”Nguyễn Nhược Khê cụp mắt xuống.
Đôi mắt Tây Môn Ngọc mang theo thất vọng, nhưng rất nhanh lại tự tin mỉm cười nói:
“Không sao, cho dù nàng không nhớ được, ta cũng sẽ khiến nàng yêu ta một lần nữa.”
“Có lẽ vậy.”Nguyễn Nhược Khê thản nhiên đáp, có lẽ không chừng cuộc sống sau này, mình sẽ yêu thương hắn.
Phủ quốc sư.
“Thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy Phượng Minh vừa mới đi vào thư phòng hỏi.
“Không có, nơi lớn nhỏ trong kinh thành, cho dù là thanh lâu, hay là nơi tụ tập của ăn mày, cũng không có phát hiện bóng dáng của nàng.”Phượng Minh lắc lắc đầu.
“Không có? Chẳng lẽ nàng cứ biến mất không dấu vết vậy sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nói.
“Vương, chúng ta cần phải đi tìm lại ở một nơi, ta nghĩ nàng vẫn có khả năng ở đó nhất ?”Phượng Minh cẩn thận suy nghĩ một chút nói.
“Vương phủ.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức liền nói, hắn cũng nghĩ tới.
“Ừ.”Phượng Minh gật đầu, lại đáp:
“Ta lập tức tại phái người qua.”Vừa dứt lời, cửa liền truyền đến tiếng hồi bẩm của quản gia.
“Quốc sư, bên ngoài có tiểu hài tử đưa tới một phong thư, là của người.”
“Mang vào.”Phượng Minh lập tức phân phó nói.
“Vâng.”Quản gia đem thư cung kính chuyển qua, sau đó lại thối lui ra ngoài.
Phượng Minh mở thư chỉ nhìn một lần, sau đó mỉm cười đưa cho Tây Môn Lãnh Liệt.
Hắn cũng rất nhanh nhìn một lần, mới lạnh lùng nói:
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của chúng ta.”
“Vậy thần cho người tới chỗ hắn.”Phượng Minh chắp tay nói.
“Ta cũng đi.”Hắn nói xong, liền đi ra cửa.
“Được.”Phượng Minh theo sát ra cửa.
Đi qua liền thấy, tất cả đều là cổ văn rồng bay phượng múa, miễn cưỡng xem hết, nàng hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi bật cười, hắn nghĩ cũng rất chu đáo, cư nhiên nói cho nàng biết nhà xí ở bên cạnh.
Nhưng nam nhân cẩn thận như vậy, thật là ít có, thậm chí nàng còn suy nghĩ muốn đâm lao theo lao với hắn, lập tức lại lắc lắc đầu, hắn yêu Vũ Khuynh Thành, không phải Nguyễn Nhược Khê nàng, cho dù gương mặt giống nhau, nhưng linh hồn lại khác nhau.
Phủ quốc sư.
“Thế nào? Có tìm thấy không.”Phượng Minh vừa đi vào trong phòng, Tây Môn Lãnh Liệt liền lo lắng hỏi, thật ra hắn lo lắng an toàn của nàng hơn, dù sao chuyện đó đối với hắn rất quan trọng.
“Vẫn không có tin tức, nhưng ta đã phái người canh giữ ở cửa thành, có thể khẳng định, nàng không có cơ hội rời khỏi kinh thành, ta nghĩ rất nhanh có thể tìm được nàng.”Phượng Minh lắc lắc đầu trả lời nói.
“Vương phủ đã qua chưa? Ta nghĩ nàng có khả năng đi vương phủ nhiều nhất.”Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút nói, dù sao quan hệ của bọn họ cũng không phải bình thường.
“Ta đã phái người qua đó đầu tiên, nhưng không có.”Phượng Minh khẳng định nói, thật ra lúc đó, Nguyễn Nhược Khê còn chưa tới vương phủ.
“Vậy nàng trốn làm sao được?”Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày, đôi mắt thâm trầm lạnh như băng, nếu nàng trở về, hắn nhất định sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy.
“Nàng thật thông minh, biết trốn ở nơi chúng ta không thể tưởng tượng được.”Phượng Minh suy nghĩ một chút nói
“Nơi nào không thể tưởng tượng được?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ nàng đến thanh lâu bán nghệ, lập tức phân phó nói:
“Ngươi phái người đi thanh lâu, còn có am ni cô trong thành, đi tìm nơi tụ tập của đám ăn mày.”
“Cái gì?”Phượng Minh có chút giật mình, mấy nơi đó đúng là không thể tưởng được, nhưng đặc biệt có thể, lập tức đáp:
“Được, ta đi ngay.”
Nguyễn Nhược Khê nhàm chán đứng ở trong phòng, quẹo trái rồi quẹo phải, đột nhiên nghĩ đến Tây Môn Lãnh Liệt, hắn bây giờ đang làm gì? Nhất định là đang tức giận mình?
Lắc đầu, nàng cần gì nhớ hắn chứ, đã muốn trốn đi, thì nàng nên quên tất cả mọi chuyện trước kia, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Mở miệng hát một khúc:
“Thình lình trong lúc đó, cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, đối mặt trong gương, nhìn thấy mình ngây ngô cười, cố tình gây sự, ngay cả mèo đều chạy trốn ta, thử chạy trốn, chua xót đến nỗi bản thân không chịu nổi……………………….. Ta muốn tự do, ta muốn tự do……….”(ta dịch lời hát không được chau chuốt lắm^^)
Chi nha một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tây Môn Ngọc đi đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng nói:
“Khuynh Thành, nàng hát bài gì vây?”Ca từ rất khác lạ, giai điệu cũng lần đầu tiên nghe thấy.
“Không phải bài nào cả? Ta hát linh tinh thôi.”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, hắn sẽ không phát hiện ra cái gì chứ, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi:
“Ngươi đã trở lại.”
“Ừ.”Tây Môn Ngọc gật gật đầu.
“Hắn có phái người bắt ta hay không?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn hỏi, thật ra nàng không tìm được lời nào để nói, sao hắn có thể không bắt nàng chứ?
“Hắn chưa hồi cung, chẳng qua, ta nghĩ hắn đang ở chỗ tối lục soát nàng.”Tây Môn Ngọc nói.
“Cái gì? Hắn chưa hồi cung?”Nguyễn Nhược Khê hơi sửng sốt một chút, vậy hắn đang làm gì?
“Tuy nhiên nàng vẫn phải cẩn thận, hắn không công khai tìm nàng, nhưng chắc chắn có rất nhiều người ngầm tìm nàng, chẳng qua không cần lo lắng, ở trong vương phủ rất an toàn, chờ qua một thời gian nữa, ta sẽ mang nàng tới một nơi an toàn, ẩn cư ở đó.”Tây Môn Ngọc nhìn nàng nói.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, hiện tại chỉ có thể làm như vậy.
“Có phải rất nhàm chán không? Chi bằng ta cùng nàng chơi cờ?”Tây Môn Ngọc chuyển đề tài nói.
“Chơi cờ?”Nguyễn Nhược Khê âm thầm kêu khổ, nàng nhìn thấy quân cờ liền choáng váng đầu, vội vàng tìm lý do nói:
“Quên đi, ta muốn tĩnh tâm.”Lấy lí do này đi, dù sao chơi cờ cũng cần toàn tâm toàn ý.
“Được, Khuynh Thành nói không chơi thì không chơi.”Tây Môn Ngọc nói xong, càng nhẹ nhàng đem nàng ôm vào ngực, đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng luôn thâm tình chân thành như vậy.
“Ta khát, ta muốn uống trà.”Nguyễn Nhược Khê cuống quít né tránh hắn, cầm lấy chén trà liền uống vào, động tác kia rõ ràng là trốn tránh.
Trong đôi mắt Tây Môn Ngọc mang theo vẻ mặt bi thương, kéo nàng qua, gắt gao nhìn chằm chằm nàng,
“Khuynh Thành, nói cho ta biết đi? Vì sao lại trốn tránh ta?”
Nguyễn Nhược Khê biết mình không thể tiếp tục giấu diếm nữa, như vậy đối hắn không công bằng, nghĩ vậy, mới nhìn hắn bình tĩnh nói:
“Kỳ thật từ hai tháng trước, ta đã không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, kể cả ngươi, cho nên ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi, ngươi đối ta mà nói, giống như một người xa lạ.”
“Cái gì?”Tây Môn Ngọc khiếp sợ nhìn nàng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Ý nàng nói, lần trước ta đi hoàng cung gặp nàng, thật ra nàng cũng không nhớ rõ ta sao?”
“Đúng, nhưng ta cũng không có cơ hội nói rõ với ngươi.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
Tây Môn Ngọc nhìn chằm chằm nàng, dường như không thể chấp nhận được chuyện này là thật, một hồi lâu không dám tin lại hỏi:
“Khuynh Thành, nàng thực sự không nhớ rõ ta, không nhớ rõ mọi chuyện của chúng ta sao? Hay là sợ liên lụy tới ta, nên mới cố ý nói như vậy?”
“Không nhớ rõ.”Nguyễn Nhược Khê không muốn đả kích hắn, nhưng cũng không muốn lừa hắn.
“A a, a a.”Tây Môn Ngọc đột nhiên cười rộ lên,
”Đây là ông trời trừng phạt ta, trừng phạt ta yếu đuối, trừng phạt ta hy sinh nàng.”
“Vương gia, ta nói rồi, ta đã quên mọi chuyện trước kia, ngươi không cần lại tự trách.”Nguyễn Nhược Khê không hiểu hắn nói như vậy có ý gì, chỉ biết an ủi nói.
“Ta sao có thể không tự trách, ta cũng không có cách nào quên, lúc trước, nàng không chịu tiến cung, khóc tìm đến ta, muốn ta đi với nàng, nhưng ta lại do dự, nếu nàng thật sự là nữ nhân của Vương, ta đây nhất định không chút do dự mang nàng đi, nhưng nàng lại là huyết nô, ta không thể làm tội nhân của Tây Môn gia, không thể bỏ qua sinh tử của dân chúng mà không để ý, nàng nói nàng hận ta, càng hận Tây Môn Lãnh Liệt, nàng nhất định sẽ giết hắn, cho hắn biết hậu quả đã để nàng tiến cung, cũng muốn khiến ta hối hận………..”Tây Môn Ngọc thống khổ nhắm mắt lại nói.
Nguyễn Nhược Khê trăm ngàn lần cũng không nghĩ được, Vũ Khuynh Thành là nữ tử kiên cường khí khái như thế .
“Cho đến lúc nàng tiến cung ta mới phát hiện, ta sai lầm rồi, ta hoàn toàn không thể quên nàng, cho nên ta muốn dẫn nàng rời nơi đó, cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ, nhưng lúc đó cái gì cũng đã muộn? Nàng đã không thể ra được, ta đi cầu vương, hắn lạnh lùng cự tuyệt ta, nói giang sơn quan trọng hơn nữ nhân, lần ta gặp lại nàng trong cung, một câu nàng cũng chưa nói, lúc gặp thoáng qua ta, lặng lẽ đưa cho ta một tờ giấy, trên đó viết, muốn ta chờ nàng, chờ nàng giết vương, nhưng ta sao có thể để nàng đặt mình trong nguy hiểm, trái lo phải nghĩ vẫn là tiến cung cứu nàng ra.”Tây Môn Ngọc còn nói thêm.
Nguyễn Nhược Khê giật mình nhìn hắn, Vũ Khuynh Thành cư nhiên vì hắn muốn ám sát Tây Môn Lãnh Liệt, nhưng qua chuyện này cũng nhìn ra được nàng ta thương hắn biết bao nhiêu.
“Thật xin lỗi, ta thật không nhớ rõ.”Nàng vẫn nên xin lỗi để giải thích, dù sao nàng cũng chiếm thân thể của nàng ta.
“Khuynh Thành, không sao, nàng sẽ nhớ lại, sẽ nhớ tình yêu của chúng ta, ta tin tưởng nàng.”Tây Môn Ngọc lại nắm tay của nàng lên.
“…………”Nguyễn Nhược Khê rút tay về, không biết nên trả lời hắn như thế nào, nàng nên nói như thế nào với hắn, nàng sẽ không nhớ được, bởi vì nàng hoàn toàn không phải Vũ Khuynh Thành, hoàn toàn không phải mất trí nhớ.
“Khuynh Thành, tin tưởng ta, nàng nhất định sẽ nhớ được, đến ngồi xuống đi, ta đem một số kỉ niệm của chúng ta kể lại cho nàng.”Tây Môn Ngọc cũng không muốn buông tha nàng, lôi nàng ngồi xuống, mới chậm rãi mở miệng kể rõ cho nàng.
Nguyễn Nhược Khê thấy hắn kể lại quãng thời gian tốt đẹp kia, trong đôi mắt kia đều là ý cười chân thành, cũng mới biết được kỉ niệm bọn họ đã trải qua.
Hóa ra, người Tây Môn Ngọc thích đầu tiên là cô cô của Vũ Khuynh Thành, mười mấy năm trước, bọn họ yêu nhau, nhưng sau này cô cô lựa chọn tiến cung, cô cô đi rồi, tâm hắn cũng chết theo, từ đó về sau hắn không tin tưởng nữ nhân nữa, cho đến vài năm trước, Vũ Khuynh Thành mười hai tuổi chạy đến trước mặt hắn nói với hắn:
“Ta lớn lên muốn gả cho ngươi.”
Hắn cười lạnh không để ý, huống chi nàng là nữ nhân Vũ gia, lớn tiếng đuổi nàng cút, nàng cũng không khuất phục không buông tha vẫn xuất hiện trước mặt hắn, một lần lại một lần kiên định nói cho hắn, nàng muốn gả cho hắn.
Cứ như vậy qua hai năm, có một lần, Vũ Khuynh Thành lại tới gặp hắn, ngày đó mưa rất lớn, Tây Môn Ngọc cố ý làm khó dễ nói, nếu nàng có thể đứng trong mưa một ngày một đêm, hắn nhất định chấp nhận nàng.
Vũ Khuynh Thành thực sự đứng ở trong mưa, thế nhưng đứng được một nửa thời gian, bị nha hoàn mang đi.
Một thời gian dài sau, nàng không xuất hiện, trong lòng Tây Môn Ngọc đột nhiên có một loại cảm giác mất mác, luôn hy vọng nàng đột nhiên xuất hiện.
Mãi một tháng sau, nàng mới lại xuất hiện trước mặt hắn, nhưng người rất tiều tụy, sắc mặt trắng bệch.
Khoảnh khắc gặp lại nàng, Tây Môn Ngọc không biết vì sao có chút đau lòng, nhưng còn cố ý lạnh lùng châm chọc nàng, nói nàng không phải đã buông tha rồi sao? Vì sao lại tới nữa?
Lúc này Vũ Khuynh Thành mới đi đến trước mặt hắn, cười thê thảm nói:
“Ta không phải không đến, mà là ngày đó ở trong mưa, ta sinh bệnh, nhưng ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không xuất hiện nữa.”
Chậm rãi xoay người, nàng phải rời khỏi nơi này, nước mắt đột nhiên chảy xuống, tâm cũng đã chết.
Nhìn thấy bóng dáng sắp biến mất trước mắt mình, tâm Tây Môn Ngọc đột nhiên đau xót, trước mắt hồi lóe lên hình ảnh của nàng, dường như không có do dự liền lập tức đem nàng ôm vào trong lồng ngực hắn,
“Không cần đi.”
Hóa ra từ lúc bất tri bất giác nàng đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn.
“Ta không đi.”Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vũ Khuynh Thành nhếch lên nụ cười, nàng rốt cục đợi được tình yêu của hắn, lúc nàng từ miệng người ngoài biết được chuyện hắn và cô cô ngày xưa, nàng liền quyết định nhất định muốn gả cho nam nhân si tình như hắn vậy.
Những ngày sau đó bọn họ rất hạnh phúc, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau cưỡi ngựa,…………………
Đôi mắt Tây Môn Ngọc nhìn ra phía cửa sổ, Nguyễn Nhược Khê biết hắn là đang nhớ lại những tháng ngày tốt đẹp của bọn họ.
“Khuynh Thành, nàng có cảm giác được chúng ta chúng ta từng hạnh phúc như vậy không?”Hắn phục hồi tinh thần lại, đôi mắt mang theo hy vọng.
“Thật xin lỗi.”Nguyễn Nhược Khê cụp mắt xuống.
Đôi mắt Tây Môn Ngọc mang theo thất vọng, nhưng rất nhanh lại tự tin mỉm cười nói:
“Không sao, cho dù nàng không nhớ được, ta cũng sẽ khiến nàng yêu ta một lần nữa.”
“Có lẽ vậy.”Nguyễn Nhược Khê thản nhiên đáp, có lẽ không chừng cuộc sống sau này, mình sẽ yêu thương hắn.
Phủ quốc sư.
“Thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy Phượng Minh vừa mới đi vào thư phòng hỏi.
“Không có, nơi lớn nhỏ trong kinh thành, cho dù là thanh lâu, hay là nơi tụ tập của ăn mày, cũng không có phát hiện bóng dáng của nàng.”Phượng Minh lắc lắc đầu.
“Không có? Chẳng lẽ nàng cứ biến mất không dấu vết vậy sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nói.
“Vương, chúng ta cần phải đi tìm lại ở một nơi, ta nghĩ nàng vẫn có khả năng ở đó nhất ?”Phượng Minh cẩn thận suy nghĩ một chút nói.
“Vương phủ.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức liền nói, hắn cũng nghĩ tới.
“Ừ.”Phượng Minh gật đầu, lại đáp:
“Ta lập tức tại phái người qua.”Vừa dứt lời, cửa liền truyền đến tiếng hồi bẩm của quản gia.
“Quốc sư, bên ngoài có tiểu hài tử đưa tới một phong thư, là của người.”
“Mang vào.”Phượng Minh lập tức phân phó nói.
“Vâng.”Quản gia đem thư cung kính chuyển qua, sau đó lại thối lui ra ngoài.
Phượng Minh mở thư chỉ nhìn một lần, sau đó mỉm cười đưa cho Tây Môn Lãnh Liệt.
Hắn cũng rất nhanh nhìn một lần, mới lạnh lùng nói:
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của chúng ta.”
“Vậy thần cho người tới chỗ hắn.”Phượng Minh chắp tay nói.
“Ta cũng đi.”Hắn nói xong, liền đi ra cửa.
“Được.”Phượng Minh theo sát ra cửa.
/144
|