Mấy người ở đâu? Nghe được Đoan Mộc nói Bạch Tuyết lấy họ mình, Lang Vương biết nhất định là cô nhìn thấy mẹ rồi. Chỉ là, không nghĩ tới cô lại không có nhận mẹ!
Đoan Mộc nói địa chỉ cho anh biết, Lang Vương lại xe đi qua.
Ngay lúc Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc đi về, Tuyết Hoa trực tiếp trở về quán rượu, bà rất khó chịu, cái cô gái họ Lãnh kia có bộ dạng rất giống bà lúc còn trẻ, nhưng mà không phải Tuyết nhi của bà!
Có người gõ cửa.
Mở cửa là bà xã Bạch Hàn.
Là bà? Tuyết Hoa thấy bất ngờ.
Bà không phải muốn gặp Tuyết nhi sao? Ngày đó sau khi bà về, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đem chuyện bà tìm nó nói cho Tuyết nhi, hôm nay tôi màn Tuyết nhi đến, hai người nói chuyện đi! Bà xã Bạch Hàn ra vẻ rất không tình nguyện nói.
Bà, cám ơn. Tuyết Hoa kích động nói.
Tuyết nhi, vào đây. Bà xã Bạch Hàn kéo Bạch Lan đứng bên qua.
Đây là Tuyết nhi của bà, hai người nói đi. Bà xã Bạch Hàn nói xong cũng rời đi.
Tuyết nhi, Tuyết nhi... Tuyết Hoa nhìn Bạch Lan gọi, tuy bộ dạng Tuyết nhi không phải là rất giống bà, nhưng lại rất giống Bạch Hàn, không nghĩ tới Tuyết nhi không có chút nào theo bà!
Bạch Lan đi vào, ngồi xuống, cái gì cũng không nói!
Tuyết nhi, ta biết con nhất định hận ta, hận năm đó ta vứt bỏ con! Tuyết Hoa khóc nói, bà không nghĩ tới Tuyết nhi lạnh lùng như vậy! Chẳng lẽ thông báo tìm mẹ không phải do cô tìm kiếm!
Thế nhưng vì cái gì sau cùng còn viết: Mẹ, trở về đi, Tuyết nhi đã lớn...
Chẳng lẽ đây không phải Tuyết nhi của bà!
Bạch Lan vẫn không nói lời nào!
Tuyết nhi, nói cho mẹ, rốt cuộc phải làm sao đền bù tổn thất cho con, con mới tha thứ cho mẹ? Tuyết hoa không biết để Bạch Tuyết tiếp nhận mình như nào, trong lòng cũng rất xoắn xuýt.
Ai!
Đáng thương cho lòng cha mẹ thiên hạ!
Vô luận bình thường dốc lòng cơ nào, khi gặp được con cái của mình, đều không thể lý trí suy nghĩ, nhờ có nơi này là Bạch Lan, nếu như bà nói với Bạch Tuyết những lời này, sẽ càng thương tổn Bạch Tuyết!
Muốn cho tôi gọi bà là mẹ cũng được, chẳng qua, bà có biết những năm này tôi làm sao qua được hay không, các bạn trong trường học đều cười tôi bị mẹ ruột vứt bỏ, nói tôi là đứa trẻ không ai cần! Những thứ này đều quên đi! Xem ra bà làm ăn cũng không tệ, bà vì cái gì không tìm đến tôi, Xem ra bà không giống như là nuôi không nổi con của mình? Bạch Lan nỗ lực để cho mình diễn.
Tuyết Hoa khóc!
Bạch Lan dừng một chút, còn nói thêm:
Bà có tiền như vậy, chẳng lẽ mỗi rôi cũng nuôi không nổi sao? Trước kia tôi nhỏ, có lẽ bà nuôi không nổi tôi, thế nhưng, hiện tại bà nhìn mình đi, chẳng lẽ bà vẫn nuôi không nổi tôi sao? Bạch Lan gầm nhẹ.
Mẹ sai rồi, mẹhối hận, lúc trước không nên để con lại!
Vậy lần này bà trở về làm gì? Là lương tâm bộc phát, hay là đến khoe khoang bà bây giờ sống tốt bao nhiêu? Bạch Lan đã diễn, mang theo tiếng khóc nức nở quát.
Con à, mẹ không có muốn khoe khoang gì! Con hiểu lầm mẹ rồi! Tuyết Hoa cuống quít giải thích.
Bà là bà chủ, đương nhiên không biết dân thường chúng tôi sinh sống thế nào! Nhìn xem bà bây giờ chỗ cào cũng tốt, bà có biết tôi sống thế nào không?
Mẹ có lỗi với con, có lỗi với con, ta quyết định, đem công ty ta chuyển về tên tuổi của con, đây cũng là mục đích lần này ta về, mẹ càng lúc càng già, không có nhiều kinh nghiệm quản lý công ty nữa, con là con gái mẹ, đây cũng là thứ duy nhất mẹ có thể cho con! Tuyết Hoa nước mắt đầy mặt nói.
Bà không nghĩ tới đứa bé ác như vậy, cũng không nghĩ tới Tuyết nhi sẽ nói chuyện với mình như vậy, nghe ra, Tuyết nhi không có một chút tình cảm với bà! Nhìn thấy bà, cũng không có vẻ vui sướng!
Bà xem đó mà làm! Có việc gọi điện thoại cho tôi, tôi còn có việc, đi trước. Bạch Lan đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đợi một chút, Tuyết nhi, con có thể cùng ta trò chuyện nữa không? Tuyết Hoa khổ sở
Đoan Mộc nói địa chỉ cho anh biết, Lang Vương lại xe đi qua.
Ngay lúc Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc đi về, Tuyết Hoa trực tiếp trở về quán rượu, bà rất khó chịu, cái cô gái họ Lãnh kia có bộ dạng rất giống bà lúc còn trẻ, nhưng mà không phải Tuyết nhi của bà!
Có người gõ cửa.
Mở cửa là bà xã Bạch Hàn.
Là bà? Tuyết Hoa thấy bất ngờ.
Bà không phải muốn gặp Tuyết nhi sao? Ngày đó sau khi bà về, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đem chuyện bà tìm nó nói cho Tuyết nhi, hôm nay tôi màn Tuyết nhi đến, hai người nói chuyện đi! Bà xã Bạch Hàn ra vẻ rất không tình nguyện nói.
Bà, cám ơn. Tuyết Hoa kích động nói.
Tuyết nhi, vào đây. Bà xã Bạch Hàn kéo Bạch Lan đứng bên qua.
Đây là Tuyết nhi của bà, hai người nói đi. Bà xã Bạch Hàn nói xong cũng rời đi.
Tuyết nhi, Tuyết nhi... Tuyết Hoa nhìn Bạch Lan gọi, tuy bộ dạng Tuyết nhi không phải là rất giống bà, nhưng lại rất giống Bạch Hàn, không nghĩ tới Tuyết nhi không có chút nào theo bà!
Bạch Lan đi vào, ngồi xuống, cái gì cũng không nói!
Tuyết nhi, ta biết con nhất định hận ta, hận năm đó ta vứt bỏ con! Tuyết Hoa khóc nói, bà không nghĩ tới Tuyết nhi lạnh lùng như vậy! Chẳng lẽ thông báo tìm mẹ không phải do cô tìm kiếm!
Thế nhưng vì cái gì sau cùng còn viết: Mẹ, trở về đi, Tuyết nhi đã lớn...
Chẳng lẽ đây không phải Tuyết nhi của bà!
Bạch Lan vẫn không nói lời nào!
Tuyết nhi, nói cho mẹ, rốt cuộc phải làm sao đền bù tổn thất cho con, con mới tha thứ cho mẹ? Tuyết hoa không biết để Bạch Tuyết tiếp nhận mình như nào, trong lòng cũng rất xoắn xuýt.
Ai!
Đáng thương cho lòng cha mẹ thiên hạ!
Vô luận bình thường dốc lòng cơ nào, khi gặp được con cái của mình, đều không thể lý trí suy nghĩ, nhờ có nơi này là Bạch Lan, nếu như bà nói với Bạch Tuyết những lời này, sẽ càng thương tổn Bạch Tuyết!
Muốn cho tôi gọi bà là mẹ cũng được, chẳng qua, bà có biết những năm này tôi làm sao qua được hay không, các bạn trong trường học đều cười tôi bị mẹ ruột vứt bỏ, nói tôi là đứa trẻ không ai cần! Những thứ này đều quên đi! Xem ra bà làm ăn cũng không tệ, bà vì cái gì không tìm đến tôi, Xem ra bà không giống như là nuôi không nổi con của mình? Bạch Lan nỗ lực để cho mình diễn.
Tuyết Hoa khóc!
Bạch Lan dừng một chút, còn nói thêm:
Bà có tiền như vậy, chẳng lẽ mỗi rôi cũng nuôi không nổi sao? Trước kia tôi nhỏ, có lẽ bà nuôi không nổi tôi, thế nhưng, hiện tại bà nhìn mình đi, chẳng lẽ bà vẫn nuôi không nổi tôi sao? Bạch Lan gầm nhẹ.
Mẹ sai rồi, mẹhối hận, lúc trước không nên để con lại!
Vậy lần này bà trở về làm gì? Là lương tâm bộc phát, hay là đến khoe khoang bà bây giờ sống tốt bao nhiêu? Bạch Lan đã diễn, mang theo tiếng khóc nức nở quát.
Con à, mẹ không có muốn khoe khoang gì! Con hiểu lầm mẹ rồi! Tuyết Hoa cuống quít giải thích.
Bà là bà chủ, đương nhiên không biết dân thường chúng tôi sinh sống thế nào! Nhìn xem bà bây giờ chỗ cào cũng tốt, bà có biết tôi sống thế nào không?
Mẹ có lỗi với con, có lỗi với con, ta quyết định, đem công ty ta chuyển về tên tuổi của con, đây cũng là mục đích lần này ta về, mẹ càng lúc càng già, không có nhiều kinh nghiệm quản lý công ty nữa, con là con gái mẹ, đây cũng là thứ duy nhất mẹ có thể cho con! Tuyết Hoa nước mắt đầy mặt nói.
Bà không nghĩ tới đứa bé ác như vậy, cũng không nghĩ tới Tuyết nhi sẽ nói chuyện với mình như vậy, nghe ra, Tuyết nhi không có một chút tình cảm với bà! Nhìn thấy bà, cũng không có vẻ vui sướng!
Bà xem đó mà làm! Có việc gọi điện thoại cho tôi, tôi còn có việc, đi trước. Bạch Lan đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đợi một chút, Tuyết nhi, con có thể cùng ta trò chuyện nữa không? Tuyết Hoa khổ sở
/530
|