Bị cô nghi ngờ, Lang Vương hoàn toàn im lặng!
Lang Vương hoàn toàn bị đánh bại, vì sao khi phụ nữ gặp tình yêu IQ đều thấp nhất vậy!
Chẳng lẽ anh giống như người thích nói dối sao? Đây là lần đầu tiên anh nói, nếu như không có nghe rõ thì thôi, lời này anh tuyệt đối không nói lại lần hai! Lang Vương kiên quyết, đây chính là lần đầu tiên anh nói yêu một người, đồ ngốc lại hỏi anh có nói thật hay không?
Vũ nhục!
Bị cô hoài nghi, là vũ nhục lớn!
Nhưng, tại sao anh lại không giận nổi!
Khắc tinh!
Cô gai nhỏ này đúng là khắc tinh của anh!
Bạch Tuyết suy nghĩ một chút, nhón chân lên, đưa tay vòng lấy cổ anh, mặt dựa vào mặt của anh, nhỏ giọng nói, Em tin anh, em, cũng, yêu, anh Bạch Tuyết dùng tiếng chỉ có chính mình nghe được, chẳng qua, lời quan trọng như vậy, Lang Vương vẫn vểnh tai lên, nghe được tất cả. Lập tức khóe miệng kéo lên.
Bạch Tuyết vẫn luôn cảm thấy, giữa người yêu thì nên nói ra sẽ tốt, che giấu, có đôi khi lại không cẩn thận bỏ lỡ rất nhiều, cho nên, cô tình nguyện lựa chọn nói ra.
Anh cười biếng nhác, khôi phục thần sắc cũ : Nếu biết tâm ý của anh, như vậy về sau cũng không cần hoài nghi anh, em có biết như vậy khiến anh thấy rất đau đớn! Em hoài nghi anh, chẳng khác nào hoài nghi chính em, nếu như anh không đáng để em yêu, em sẽ không theo anh tới Yêu Giới, sẽ không cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho anh. Về sau không cho phép hỏi lại vấn đề ngu ngốc như vậy, anh sẽ tức giận!
Tuy Lang Vương nói lời rất sắc bén, nhưng, Bạch Tuyết thích, những cái này mới là lời nói ở trong lòng anh, lúc này mới giống người đàn ông của cô, bá đạo, không nói đạo lý! Rõ ràng sau lưng có đống phụ nữ, lại đường hoàng nói cao thượng vậy!
Chẳng qua, cô vẫn bị cảm động.
Tâm tình phụ nữ rất nhanh vén mây rù ra trời xanh, trở nên hào hứng tốt hơn.
Nhìn lấy tâm tình của cô chuyển biến tốt đẹp, trong con ngươi của anh dâng lên một chút lạnh lùng.
Năm đó Mẫu Đơn tiên tử vì chứng minh tình yêu của mình, bị giáng chức hạ phàm. Về sau, anh sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử bị bất kỳ ủy khuất gì, vì cô ở dưới nhân gian đã nhận lấy gần ngàn năm, nên tình yêu này, anh sẽ khơi dậy, lấy được chắc chắn.
Anh tuyệt sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử đi trên con đường tình yêu đau khổ.
Cả đời này, nhất định anh phải tóm chặt cô, người nào cũng đừng nghĩ chia rẽ họ!
Người nào cũng đừng hòng hại con anh, tuy tương lai con của anh sẽ mang đến cho anh nhiều đại nạn, anh cũng tuyệt đối không thể buông tha, bảo vệ mẹ con bọn họ trở thành trách nhiệm kiếp này của anh.
Ai nói trên thế giới này khó mà song toàn, anh cũng cưỡng cầu, hai thứ đồ này, anh chính là muốn cưỡng cầu đến cùng.
Bạch Tuyết kiễng chân, dịu dàng hôn môi Lang Vương.
Dạ, tiễn em về nhà đi thôi. Bạch Tuyết khẽ nói, trong giọng nói giống như có chút không muốn.
Ừ. Lang Vương không có bất kỳ vẻ mặt gì, chỉ ừ một tiếng.
Bạch Tuyết nhìn anh xuất thần, không biết Lang Vương muốn đưa cô về thế nào?
Ngay lúc Bạch Tuyết nhìn Lang Vương không chớp mắt, có một ánh sáng, bỗng nhiên chiếu sáng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết biết cô phải đi, duỗi hai tay ra, giống như muốn ôm chặt lấy Lang Vương, nhưng cô đã bị ánh sáng ngăn cách: Yêu anh, em không hối hận... Chỉ nghe vụt một tiếng, thân thể Bạch Tuyết té xỉu, Lang Vương bước nhanh về trước, ôm lấy cô, đi về biệt viện.
Đồng thời.
Người phụ nữ, yêu em, vĩnh viễn không hối hận.
Chỉ là, Bạch Tuyết hôn mê cũng không có nghe được gì.
***
Bên này, Bạch Tuyết nằm trên giường nhỏ của mình, ngủ ngon, Lang Vương gõ vào laptop, đang ngồi làm việc.
Ưm! Bạch Tuyết tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn cách bài trí xung quanh, nhìn vào người đàn ông tuấn tú ngồi trước bàn đọc sách, cô trở về, quả nhiên Lang Vương đưa cô trở về.
Tỉnh rồi. Lãnh Dạ thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm vào máy tính.
Ừm, anh đang bận. Bạch Tuyết đi tới bên cạnh Lãnh Dạ. Sau đó, ôm lấy anh từ phía sau, chôn khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ của anh.
Lãnh Dạ ngừng làm việc, khép laptop lại.
Cô gái nhỏ rất khác thường?
Sao vậy? Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, để cho lòng của Bạch Tuyết ấm áp.
Anh thật tốt. Bạch Tuyết không có ngẩng đầu, gương mặt chôn ở bên trong cổ anh, duy trì tư thế ôm anh từ sau.
Chẳng lẽ trước kia không tốt?
Bạch Tuyết khẽ động nói ra: Trước kia? Em nhớ không rõ ràng lắm, hiện tại anh rất tốt. Tương lai cũng rất tốt. Bạch Tuyết nói thật nhỏ. Đây đều là lời từ trong lòng cô.
Tương lai sao? Tương lai như thế nào? Lang Vương biết tương lai của bọn họ rất gập ghềnh!
Tương lai, anh mang theo em cùng rời nơi này, chúng ta sinh sống rất thoải mái. Bạch Tuyết vẫn không có ngẩng đầu lên.
Lang Vương sững sờ, cô gái nhỏ khác thường, chẳng lẽ cô lại báo trước cái gì?
Kéo Bạch Tuyết từ phía sau đến phía trước mặt, Bạch Tuyết cúi thấp đầu, trên mặt toàn là nước mắt, Lãnh Dạ đau lòng nhướng mày, khó trách cô lại che giấu, thì ra là khóc!
Cô đã thật lâu không có khóc rồi !
Bạch Tuyết cúi thấp đầu, hai tay buông xuống, điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt của Lãnh Dạ, giống như đứa trẻ làm sai, phải tiếp nhận gia tra hỏi của người lớn. .
Bộ dạng này của cô, để Lang Vương đau lòng.
Có việc gì sao? Lang Vương cẩn thận hỏi, duỗi tay gạt đi lệ trên mặt vô, thuận tiện ôm cô vào trong ngực, hai tay vòng lấy eo thon của cô.
Anh có chuyện gì muốn nói với em hay không? Bạch Tuyết nâng mắt đầy nước mắt lên, đau lòng nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ là Lang Vương, Lang Vương là Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết đã biết, nhưng cái người đàn ông ngốc này còn xoắn xuýt không biết làm sao nói cho cô biết sự thật!
Anh lo lắng cô sợ hãi, anh lo lắng cô rời khỏi anh, cho nên anh luôn không có dám nói!
Nhất định anh nhịn sẽ rất vất vả!
Cô có nên nói thẳng ra, cô đã biết rồi không?
Cô có nên nói cho anh, những gì vừa rồi phát sinh không?
Cô đã quay về, biết chuyện xảy ra sau này, nếu như hiện tại cô nói ra chuyện phát sinh vừa rồi, có thể thay đổi tương lai hay không?
Cô làm như thế, có thể làm rối loạn tất cả không?
Em muốn biết chuyện gì? Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi.
Rốt cuộc cô muốn chỉ về cái nào?
Em muốn biết chuyện anh muốn nói với em. Bạch Tuyết cười ngọt ngào, Lang Vương bị làm mơ hồ, lúc nào cô đã học giảo hoạt vậy, muốn moi lời của anh sao? Anh muốn nói với cô nhiều lắm.
Ví dụ như, anh muốn nói với cô: Bạch Tuyết, em không phải là người bình thường, em là Mẫu Đơn tiên tử. Còn có, người đàn ông em yêu cũng không phải là người phàm, anh là Lang Vương tu luyện ngàn năm. Còn có, con của em cũng không phải là người phàm, bọn chúng là linh đồng chuyển thế, tương lai có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, chỉ cần bọn nhỏ trưởng thành đến 15 tuổi, bọn nhỏ chỉ cần cùng em khởi động la bàn cấm địa, là có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, cũng không thể ra ngoài được nữa.
Nhưng trước khi bọn nhỏ mười
Lang Vương hoàn toàn bị đánh bại, vì sao khi phụ nữ gặp tình yêu IQ đều thấp nhất vậy!
Chẳng lẽ anh giống như người thích nói dối sao? Đây là lần đầu tiên anh nói, nếu như không có nghe rõ thì thôi, lời này anh tuyệt đối không nói lại lần hai! Lang Vương kiên quyết, đây chính là lần đầu tiên anh nói yêu một người, đồ ngốc lại hỏi anh có nói thật hay không?
Vũ nhục!
Bị cô hoài nghi, là vũ nhục lớn!
Nhưng, tại sao anh lại không giận nổi!
Khắc tinh!
Cô gai nhỏ này đúng là khắc tinh của anh!
Bạch Tuyết suy nghĩ một chút, nhón chân lên, đưa tay vòng lấy cổ anh, mặt dựa vào mặt của anh, nhỏ giọng nói, Em tin anh, em, cũng, yêu, anh Bạch Tuyết dùng tiếng chỉ có chính mình nghe được, chẳng qua, lời quan trọng như vậy, Lang Vương vẫn vểnh tai lên, nghe được tất cả. Lập tức khóe miệng kéo lên.
Bạch Tuyết vẫn luôn cảm thấy, giữa người yêu thì nên nói ra sẽ tốt, che giấu, có đôi khi lại không cẩn thận bỏ lỡ rất nhiều, cho nên, cô tình nguyện lựa chọn nói ra.
Anh cười biếng nhác, khôi phục thần sắc cũ : Nếu biết tâm ý của anh, như vậy về sau cũng không cần hoài nghi anh, em có biết như vậy khiến anh thấy rất đau đớn! Em hoài nghi anh, chẳng khác nào hoài nghi chính em, nếu như anh không đáng để em yêu, em sẽ không theo anh tới Yêu Giới, sẽ không cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho anh. Về sau không cho phép hỏi lại vấn đề ngu ngốc như vậy, anh sẽ tức giận!
Tuy Lang Vương nói lời rất sắc bén, nhưng, Bạch Tuyết thích, những cái này mới là lời nói ở trong lòng anh, lúc này mới giống người đàn ông của cô, bá đạo, không nói đạo lý! Rõ ràng sau lưng có đống phụ nữ, lại đường hoàng nói cao thượng vậy!
Chẳng qua, cô vẫn bị cảm động.
Tâm tình phụ nữ rất nhanh vén mây rù ra trời xanh, trở nên hào hứng tốt hơn.
Nhìn lấy tâm tình của cô chuyển biến tốt đẹp, trong con ngươi của anh dâng lên một chút lạnh lùng.
Năm đó Mẫu Đơn tiên tử vì chứng minh tình yêu của mình, bị giáng chức hạ phàm. Về sau, anh sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử bị bất kỳ ủy khuất gì, vì cô ở dưới nhân gian đã nhận lấy gần ngàn năm, nên tình yêu này, anh sẽ khơi dậy, lấy được chắc chắn.
Anh tuyệt sẽ không để cho Mẫu Đơn tiên tử đi trên con đường tình yêu đau khổ.
Cả đời này, nhất định anh phải tóm chặt cô, người nào cũng đừng nghĩ chia rẽ họ!
Người nào cũng đừng hòng hại con anh, tuy tương lai con của anh sẽ mang đến cho anh nhiều đại nạn, anh cũng tuyệt đối không thể buông tha, bảo vệ mẹ con bọn họ trở thành trách nhiệm kiếp này của anh.
Ai nói trên thế giới này khó mà song toàn, anh cũng cưỡng cầu, hai thứ đồ này, anh chính là muốn cưỡng cầu đến cùng.
Bạch Tuyết kiễng chân, dịu dàng hôn môi Lang Vương.
Dạ, tiễn em về nhà đi thôi. Bạch Tuyết khẽ nói, trong giọng nói giống như có chút không muốn.
Ừ. Lang Vương không có bất kỳ vẻ mặt gì, chỉ ừ một tiếng.
Bạch Tuyết nhìn anh xuất thần, không biết Lang Vương muốn đưa cô về thế nào?
Ngay lúc Bạch Tuyết nhìn Lang Vương không chớp mắt, có một ánh sáng, bỗng nhiên chiếu sáng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết biết cô phải đi, duỗi hai tay ra, giống như muốn ôm chặt lấy Lang Vương, nhưng cô đã bị ánh sáng ngăn cách: Yêu anh, em không hối hận... Chỉ nghe vụt một tiếng, thân thể Bạch Tuyết té xỉu, Lang Vương bước nhanh về trước, ôm lấy cô, đi về biệt viện.
Đồng thời.
Người phụ nữ, yêu em, vĩnh viễn không hối hận.
Chỉ là, Bạch Tuyết hôn mê cũng không có nghe được gì.
***
Bên này, Bạch Tuyết nằm trên giường nhỏ của mình, ngủ ngon, Lang Vương gõ vào laptop, đang ngồi làm việc.
Ưm! Bạch Tuyết tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn cách bài trí xung quanh, nhìn vào người đàn ông tuấn tú ngồi trước bàn đọc sách, cô trở về, quả nhiên Lang Vương đưa cô trở về.
Tỉnh rồi. Lãnh Dạ thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm vào máy tính.
Ừm, anh đang bận. Bạch Tuyết đi tới bên cạnh Lãnh Dạ. Sau đó, ôm lấy anh từ phía sau, chôn khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ của anh.
Lãnh Dạ ngừng làm việc, khép laptop lại.
Cô gái nhỏ rất khác thường?
Sao vậy? Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, để cho lòng của Bạch Tuyết ấm áp.
Anh thật tốt. Bạch Tuyết không có ngẩng đầu, gương mặt chôn ở bên trong cổ anh, duy trì tư thế ôm anh từ sau.
Chẳng lẽ trước kia không tốt?
Bạch Tuyết khẽ động nói ra: Trước kia? Em nhớ không rõ ràng lắm, hiện tại anh rất tốt. Tương lai cũng rất tốt. Bạch Tuyết nói thật nhỏ. Đây đều là lời từ trong lòng cô.
Tương lai sao? Tương lai như thế nào? Lang Vương biết tương lai của bọn họ rất gập ghềnh!
Tương lai, anh mang theo em cùng rời nơi này, chúng ta sinh sống rất thoải mái. Bạch Tuyết vẫn không có ngẩng đầu lên.
Lang Vương sững sờ, cô gái nhỏ khác thường, chẳng lẽ cô lại báo trước cái gì?
Kéo Bạch Tuyết từ phía sau đến phía trước mặt, Bạch Tuyết cúi thấp đầu, trên mặt toàn là nước mắt, Lãnh Dạ đau lòng nhướng mày, khó trách cô lại che giấu, thì ra là khóc!
Cô đã thật lâu không có khóc rồi !
Bạch Tuyết cúi thấp đầu, hai tay buông xuống, điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt của Lãnh Dạ, giống như đứa trẻ làm sai, phải tiếp nhận gia tra hỏi của người lớn. .
Bộ dạng này của cô, để Lang Vương đau lòng.
Có việc gì sao? Lang Vương cẩn thận hỏi, duỗi tay gạt đi lệ trên mặt vô, thuận tiện ôm cô vào trong ngực, hai tay vòng lấy eo thon của cô.
Anh có chuyện gì muốn nói với em hay không? Bạch Tuyết nâng mắt đầy nước mắt lên, đau lòng nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ là Lang Vương, Lang Vương là Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết đã biết, nhưng cái người đàn ông ngốc này còn xoắn xuýt không biết làm sao nói cho cô biết sự thật!
Anh lo lắng cô sợ hãi, anh lo lắng cô rời khỏi anh, cho nên anh luôn không có dám nói!
Nhất định anh nhịn sẽ rất vất vả!
Cô có nên nói thẳng ra, cô đã biết rồi không?
Cô có nên nói cho anh, những gì vừa rồi phát sinh không?
Cô đã quay về, biết chuyện xảy ra sau này, nếu như hiện tại cô nói ra chuyện phát sinh vừa rồi, có thể thay đổi tương lai hay không?
Cô làm như thế, có thể làm rối loạn tất cả không?
Em muốn biết chuyện gì? Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi.
Rốt cuộc cô muốn chỉ về cái nào?
Em muốn biết chuyện anh muốn nói với em. Bạch Tuyết cười ngọt ngào, Lang Vương bị làm mơ hồ, lúc nào cô đã học giảo hoạt vậy, muốn moi lời của anh sao? Anh muốn nói với cô nhiều lắm.
Ví dụ như, anh muốn nói với cô: Bạch Tuyết, em không phải là người bình thường, em là Mẫu Đơn tiên tử. Còn có, người đàn ông em yêu cũng không phải là người phàm, anh là Lang Vương tu luyện ngàn năm. Còn có, con của em cũng không phải là người phàm, bọn chúng là linh đồng chuyển thế, tương lai có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, chỉ cần bọn nhỏ trưởng thành đến 15 tuổi, bọn nhỏ chỉ cần cùng em khởi động la bàn cấm địa, là có thể phong ấn Ma vương vĩnh viễn, cũng không thể ra ngoài được nữa.
Nhưng trước khi bọn nhỏ mười
/530
|