Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 320 - Chương 304

/530


Editor: Nguyễn Yên Thương

Bà nói láo —— chúng ta cũng ăn mì do mẹ nấu, tại sao lại không có trúng độc? Niệm Niệm lạnh lùng nói.

Mẹ mày làm sao có thể giết tụi mày được. Đại Vương Phi độc ác nói.

Tôi có thể nói rõ ràng bà biết, mẹ tôi không đành lòng giết chúng tôi, lại càng không muốn giết ba tôi. Mẹ rất yêu chúng tôi.

Lúc này, Ức Ức đi ra, ngước đầu thâm thúy nhìn Đại Vương Phi, hình như là thấy rõ một ít chuyện, vẻ mặt giống như đã biết rõ là ai hạ độc Lang Vương.

Tất cả các người im miệng hết cho tôi, ba tôi vẫn còn sống. Chân tướng sự việc rất nhanh sẽ rõ ràng, bớt ở chỗ này vừa ăn cướp vừa la làng đi. Hừ —— Ức Ức hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Lang Vương.

Mày —— mày có ý tứ gì? Mẹ, người nhìn cháu nội ngoan của mẹ kìa, quá mắt không tôn trưởng! Đại Vương Phi khóc lóc kể lể nói với mẹ Lang Vương.

Mẹ và ba của Lang Vương đứng ở một bên lo lắng nhìn thầy thuốc giải độc Lang Vương.

Không người để ý việc Đại Vương Phi đang khóc lóc kể lể.

Lang Vương ăn đan dược giải độc, đôi mắt từ từ mở ra, chợt phun ra một ngụm máu đen.

Bạch Tuyết nhào qua, cầm tay Lang Vương một phen, ai ngờ Lang Vương dốc sức vung lên, đẩy Bạch Tuyết bay đi rất xa, trong miệng nổi giận mắng: Tiễn người ——

Bạch Tuyết ngơ ngẩn!

Anh đây là thế nào?

Chẳng lẽ anh cũng tin tưởng là cô hạ độc anh sao?

Anh tin tưởng cô muốn hại anh!

Lòng Bạch Tuyết lạnh xuống, cô cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt thê lương.

Ba, làm sao mẹ sẽ hại ba được chứ, nhất định là có người hãm hại mẹ. Niệm Niệm nóng nảy quát.

Hãm hại? Chén mỳ kia từ đầu tới đuôi đều là mẹ con làm, không phải hãm hại thì là gì? Lang Vương lạnh giọng nói, ngay sau đó nhắm lại ánh mắt lạnh lùng.

Ba, mẹ sẽ không hại ba, xin hãy tin tưởng mẹ. Niệm Niệm nóng nảy hô.

Người đâu —— đưa cô ta vào địa lao, ngày mai xử trảm. Lang Vương vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình.

Lang Vương chính là Lang Vương, mặc dù người phụ nữ người phàm này, nhưng mà, một khi nguy hiểm đến từ người ở bên cạnh mình, thì sẽ không hề mềm lòng. Đều sẽ bị giết.

Khóe miệng Đại Vương Phi nhếch lên nhàn nhạt hài lòng.

Thời điểm đang hả hê thì sẽ hí hửng.

Đại Vương xin bớt giận, nóng giận sẽ hại đến thân thể. Thật không nghĩ tới Bạch Tuyết dịu dàng như thế, lòng của người phụ nữ này lại có thể ác độc như vậy! Uổng phí một tấm chân tình của Đại Vương đối với cô rồi !

Đôi mắt Ức Ức khóa lại Đại Vương Phi một chút, cậu không có giải thích thay mẹ, lại không có nói gì cả.

Lập tức đưa người nói hụ nữ này vào đại lao —— Ngay sau đó, thị vệ ở ngoài cửa đi vào kéo Bạch Tuyết đang ngồi dưới đất đi ra ngoài.

Niệm Niệm nóng nảy khóc lớn lên, Mẹ —— mẹ ——

Thiên Tầm đi tới trước mặt Lang Vương, phồng má, tức giận trợn trừng mắt nhìn Lang Vương.

Ông không phải là ba của tôi, ông không tin tưởng mẹ tôi, ông không xứng làm ba tôi —— Niệm Niệm, Ức Ức chúng ta đi, mẹ đi đến nơi nào, chúng ta liền đi đến nơi đó?

Hai mắt thật to của Thiên Tầm đỏ bừng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nhìn ra rất đau lòng.

Ừ, đi tìm mẹ. Niệm Niệm đồng ý nói, hung hăng lau nước mắt.

Chờ một chút, bọn nhỏ, bọn nhỏ, các cháu ngoan, làm sao các cháu có thể đi đại lao được! Bà nội Lang lo lắng kéo Thiên Tầm và Niệm Niệm, đau lòng nhìn Lang Vương.

Con trai, nhất định trong đó có hiểu lầm. Tuyết Nhi không phải loại người như vậy, hay là không nên nhốt Tuyết Nhi vào trong đại lao có được hay không? Mẹ Lang Vương nức nở hỏi, việc này liên quan đến cả Lang Tộc, nếu như Lang Vương gặp chuyện không may, Lang Tộc sẽ đại loạn.

Cho nên, mặc dù bà là mẹ của Lang VƯơng, nhưng đối với này chuyện, bà cũng không dám đứng ra quyết định!

Mẹ, dẫn mấy đứa nó đi đi, con nhìn thấy đều rất phiền! Lang Vương chau mày, lạnh lùng nói.

Đại Vương Phi liền hiểu một điều, từ xưa Quân Vương đều là yêu ai yêu cả đường đi, thích phi tử nào thì tất nhiên sẽ thích con của phi tử đó. Ngược lại, nếu như ghét phi tử đó, vậy thì cũng sẽ ghét luôn cả đứa bé. Cũng giống với hiện tại, mẹ của ba đứa bé này dám ám hại Đại Vương, Đại Vương thấy ba đứa con này liền thấy phiền phức.

Cháu nội ngoan, đi với bà nội có được hay không? Bà nội nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu mẹ các con ra. Bà nội Lang liên tục vừa an ủi ba đứa nhỏ vừa dẫn chúng đi.

Bọn nhỏ đi theo bà nội Lang đi tới cửa được một lát, Ức Ức quay đầu lại nhìn về Lang Vương ở phía trên giường nhỏ, lạnh giọng nói: Ba, ba khiến lòng mẹ quá đau đớn rồi. Nếu thấy chúng con phiền, vậy sao không thả chúng côn về nhân gian đi!

Ánh mắt lạnh lùng của Lang Vương thoáng qua nét đau buồn, chẳng lẽ ngay cả Ức Ức cũng. . . . . .

Cắn răng một cái, không bỏ được đứa bé thì sẽ không tìm sói!

Vì trừ tận gốc thuộc hạ Ma vương, nhất định lòng phải hung ác!

Trở về? Đừng mơ tưởng —— thả người muốn giết Bổn Vương, sao có thể tha cho cô ta —— Lang Vương ác độc nói.

Ông không hổ là Lang Vương. Ngoan độc, tuyệt tình, cũng rất vô tình. Uổng phí chúng tôi đã yêu ông nhiều như vậy! Ức Ức đau lòng nói.

Hừ —— nhóc con, tốt nhất mày phải hiểu rõ, là mẹ mày bất nghĩa trước với Bổn Vương, thì đừng trách Bổn vương bất nhân.

Hừ —— là ông quá yêu chính ông, căn bản không nghĩ đến người khác cũng yêu ông.

Nhóc con, mày có phải cũng muốn cùng mẹ đi đại lao hay không? Hả? Lại dám vô lễ với Bổn Vương như vậy. Lang Vương lạnh lùng uy hiếp nói.

Thiên Tầm đi tới, rất nhanh bắt được tay nhỏ bé của Ức Ức, nói nhỏ, Chúng ta không thể đi đại lao, mẹ cần chúng ta giúp. Câu nói của Thiên Tầm có hàm ý khác, Ức Ức gật đầu một cái. Bọn họ đi theo bà nội Lang đi ra ngoài.

Lang Vương cùng người ở chỗ này cũng nhìn ra hai đứa nhỏ ở giữa trao đổi ánh mắt.

Thị vệ, phải canh chừng cho cẩn thận, một con con ruồi cũng không được bay vào đo, nhất là mấy đứa nhóc này, nhìn chòng chọc cho Bổn Vương—— Lang Vương giận dữ hét.

Tất cả cũng biết Lang Vương máu lạnh vô tình, vốn tưởng rằng Đại Vương sẽ ngoại lệ đối với Bạch Tuyết. Kể từ lúc Lang Vương mang theo người phụ nữ này trở lại, hình như Đại Vương thay đổi rất nhiều, trở nên thích cười, trở nên rất thân thiện.

Không ngờ ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, anh vẫn là Lang Vương cay nghiệt vô tình của trước kia. Người gây ra bất lợi cho chính mình thì đều giết chết.

Trước kia Lang Vương chính là như thế, làm việc vừa ngoan độc lại tuyệt tình, tựa như lúc nói chuyện với Ức Ức lúc nãy. Anh thủy chung vẫn là Lang Vương, đủ tàn nhẫn đủ vô tình.

Lúc này mọi người, giống như được gặp lại Lang Vương ngày xưa. Điều này làm cho người ta sợ hãi Lang Vương, làm cho người ta run sợ trong lòng Lang Vương.

Lúc này, trong đại sảnh không có một người dám nói chuyện, cũng rất cung kính cúi đầu, nghe xong sự sắp xếp của Lang Vương.

Lang Vương đối với người phụ nữ mình yêu mến cũng có thể trở mặt, huống chi là những người như bọn họ!

Tất cả đi xuống, không có việc gì thì không




/530

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status