Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 327 - Chương 311

/530


Là bị chồng ruồng bỏ. Người phụ nữ đối diện bỗng nhiên nói rất thành khẩn. Lang Vương sững sờ, cô ta lại có thể tự nhận mình bị chồng ruồng bỏ.

Thiên Tầm cười cười, biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng.

Tất nhiên cô ta cũng rất giật mình, nhìn Thiên ddlequyd Tầm một chút, lại nhìn Lang Vương một chút. Cô đây là bị sao vậy, lại còn tự nói là bị chồng ruồng bỏ!

Mặc dù cô thật sự là bị Lang Vương vứt bỏ, đích thực là bị chồng ruồng bỏ; nhưng mà, ở trước mặt Lang Vương cô không muốn thừa nhận điều này. Tại sao mới vừa cô lại nói ra lời trong lòng chứ?

Anh sử dụng pháp lực với tôi? Cô hoài nghi hỏi.

Tôi có sử dụng pháp lực hay không chẳng lẽ cô còn không biết? Không ngờ pháp lực của cô đã thụt lùi đến mức này. Lang Vương lạnh giọng nói.

Nhưng. . . . . . Cô không cảm nhận được Lang Vương sử dụng pháp lực, nhưng mà mới vừa rồi cô nói thật thì phải giải thích như thế nào đây?

Tôi khó có thể nhìn thấy cô thành thực đến như vậy, những năm này cô nói dối nhiều như vậy, có phải chính cô cũng không biết cái gì là thật, cái gì là giả hay không? Lang Vương nhạo báng nói.

Ít nhất. . . . . . Tôi đã từng thật lòng đối với anh. . . . . . . . . Là thật! Người phụ nữ yếu ớt nói, giống như bị đâm vào chỗ đau.

Một người mỗi ngày đều sống trong lời nói dối, nếu như không cảm thấy mệt mỏi, đó mới là giả.

Nhưng mà, cô cũng không có cách nào, đi nhầm từng bước, đi sai từng bước, vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại. Vì mạng sống, chỉ có thể nói dối để đi tiếp.

Bà làm thế nào rời khỏi Yêu Giới? Thiên Tầm chợt nghiêm túc hỏi, cô biết cơ hội mất đi là không trở lại, phải nắm chặt thời gian để hỏi.

Người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thiên Tầm.

Đứa bé này chợt thay đổi, phải . . . . . Nó đang thao túng cô?

Nhắm mắt thử một lần.

Không thể nào, nó cũng không hề sử dụng pháp lực, nhưng mà, đây là chuyện gì đã xảy ra?

Nó hỏi cô làm thế nào chạy khỏi Yêu Giới sao?

***

Cô không thể trả lời!

Nhưng mà, cô lại có sự xúc động không thể không nói.

Cố gắng đóng chặt đôi môi, nhưng mà cuối cùng vẫn là chống không lại tác dụng của thuốc nói thật.

Ngày tôi bị tuyên án hành hình, đã len lén ăn Hoàn hồn đan, mặc dù các người giết chết thân thể của tôi, nhưng mà Tam Hồn Thất Phách (ba hồn bảy vía) của tôi vẫn còn sống.

Thời điểm những thị vệ kia chôn thi thể của tôi, tôi bám vào người một thị vệ để trốn thoát, sau đó liền đi tới nhân gian! Người phụ nữ cắn răng nghiến lợi nói.

Bà quả nhiên là Đại Vương Phi. Thiên Tầm lạnh giọng nói.

Súc sinh, cô lại dám nhập vào thân thể người khác để đến thế giới loài người, nguy hại nhân gian —— Lang Vương lạnh giọng chất vấn.

Dạ, tôi là Đại Vương Phi. Người phụ nữ cắn răng nghiến lợi trả lời, bởi vì chút lời nói này đều là lời cô không muốn nói, chỉ là thân không khỏi miệng (miệng không dừng được). Không muốn nói lại không thể không nói!

Tại sao bà lại muốn tới nhân gian? Thiên Tầm lại hỏi.

Bởi vì tôi biết các người sẽ có thể trở về nơi này, tôi liền có thể báo thù rửa hận rồi. Đại Vương Phi vẫn cắn răng don nghiến lợi nói như cũ.

Báo thù rửa hận? Cô cho rằng cô chết oan? Không ngại nói cho cô biết, cô phạm sai lầm xem như có giết cô một trăm lần cũng không quá đáng. Lang Vương lạnh lùng nói.

Anh thật vô tình. Đại Vương Phi đau lòng nói, những thứ này đều là lời trong lòng của cô.

Tất cả đều là cô gieo gió gặt bão, suýt nữa cô đã hại cả Lang Tộc, làm sao tôi có thể cho phép cô chứ.

Cho nên bà liền bắt cóc ông ngoại? Thiên Tầm lại hỏi.

Đại Vương Phi cảnh giác nhìn Thiên Tầm, cơ hồ há miệng cắn môi muốn ra máu, vì không muốn trả lời vấn đề của nó, nhưng mà cuối cùng vẫn sẽ nói hết ra!

Chẳng lẽ có cao nhân ẩn núp xung quanh?

Cô bị cao nhân khống chế rồi, tại sao Tiểu Hỗn Đản này hỏi cô cái gì. Cô liền thân bất do kỷ nói ra hết lời nói thật lòng.

Không được, phải rời đi thật nhanh, nếu không kế hoạch của cô sẽ đổ sông đổ biển!

Vừa nghĩ đến nơi này.

Một người phụ nữ son nhiều phấn dày đi tới.

A Kỳ, cô thật không có lương tâm, tôi đã tìm cô mấy ngày rồi, cô chết đi đâu vậy hả? Gọi điện thoại di động cho cô, cô cũng không nhận, đi đến nhà của cô tìm cô cũng không có ai! Thì ra là cô trốn ở chỗ này hẹn hò nha, nếu như không phải là hôm nay tôi gặp cô, nói —— còn muốn gạt tôi bao lâu? Hừ —— thật không tình nghĩa chút nào. Tìm trai đẹp thì không cần bạn bè có phải hay không? Người phụ nữ son nhiều phấn dày một hơi nói một đống lớn.

Thiên Tầm hơi nhíu mày, biết xong rồi!

Ông nội Lang đã nói qua, một khi người uống Đan Dược nói thật bị người ngoài quấy rầy, sẽ khôi phục ý thức.

Quả nhiên, người phụ nữ hả hê đứng lên, nhìn Thiên Tầm ngồi ở trên đùi Lang Vương.

Người bạn nhỏ, xem ra dì đã quá coi thường cháu, hôm nay thiếu chút nữa đã thua trong tay cháu rồi. Tất nhiên Lang Vương cũng nghĩ đến việc Đại Vương Phi bất buộc nói thật, nhất định có liên quan đến con gái bảo bối của anh.

Cám ơn dì khích lệ, mặc dù hôm nay cũng là thiếu chút nữa, nhưng mà cháu sẽ tiếp tục cố gắng nha. Bái bai ~~ không tiễn nha. Thiên Tầm biết cô ta sẽ rời đi, bởi vì cô ta không biết cô ta là uống phải thuốc nói thật, nhất định Đại Vương Phi cho rằng xung quanh có cao nhân khống chế mình, cho nên mới vừa rồi ánh mắt của cô ta mới có thể hoảng hốt nhìn xung quanh, hiện tại cô ta có thể khống chế mình, nhất định cô ta sẽ lập tức rời đi.

Đã như vậy cô cũng không có cần thiết giữ lại cô ta, đi thì đi chứ sao. Cô đã thu về châu chấu nhảy lên không được mấy ngày (ý là thu được một vài tin tức).

Thả cô ta đi, có lẽ còn có thể lần theo dấu vết vị trí của ông ngoại.

Chỉ là, trước mắt phải trở về tìm lão đại và lão nhị bàn bạc rồi mới quyết định.

Quả nhiên Đại Vương Phi và người phụ nữ son nhiều phấn dày rời khỏi quán bar.

Con gái, mới vừa rồi là con giở trò quỷ phải không? Lang Vương cười ha hả hỏi, nhìn cô con gái nhỏ thông minh như vậy, Lang Vương thật vui mừng, cũng rất tự hào.

Dạ, cái bảo bối này cũng là do ông nội cho con đấy. Không ngờ lại có tác dụng lớn như vậy, con vốn định chơi trò chơi cùng lão đại và lão nhị, cùng lắm thì dùng trên người hai người họ. Xem ra bảo bối này không thể lãng phí ở trên người bọn họ, nên giữ lại làm chuyện lớn thôi. Thiên Tầm cười hì hì nói.

Lang Vương xoa xoa đầu nhỏ Thiên Tầm.

Chỉ là, ba, Thiên Tầm còn có một việc xin ba. Thiên Tầm nói rất chân thành.

Nói, chuyện gì? Lang Vương tò mò hỏi.

Mới vừa rồi có một anh trai bởi vì giúp đỡ con, mà bị quản lý quán bar này đuổi việc, hơn nữa còn không cho anh ấy tiền lương tháng này!

Tại sao lại không muốn trả tiền lương cho “anh trai” kia? Lang Vương hỏi.

Cũng bởi vì con gái giẫm ở trên ghế da thật của ông ta, nói là đã đạp làm nó dơ bẩn, cho nên không trả tiền lương cho anh trai. Thiên Tầm nói tới chỗ này vẫn rất giận như cũ, phồng má, bỉu môi .

Rất quá đáng. .

Cho nên nha, trong cơn tức giận con đã mua cái ghế kia, hơn nữa kêu người quản lý mập mạp kia trả lại tiền lương cho anh trai.

Làm rất tốt, con có tiền? Lang Vương lại hỏi.

Thiên Tầm lắc đầu một, ngây thơ nhìn Lang Vương.

Con nói với người quản lý mập mạp kia, cái ghế kia con mua rồi, ba tôi lập tức sẽ đem tiền tới cho ông. Tiền lương của anh trai một phân tiền ông cũng không thể cắt bớt, hơn nữa. . . . . . Thiên Tầm do dự.

Trong lòng nói thầm, kêu ba mua quán bar này có phải có chút quá mức hay không?

Nhưng. . . . . . Anh trai đó thật sự rất đáng thương!

Chính mình làm ra tiền để đi học, đọc sách.

Hơn nữa cái gì? Lang Vương lại hỏi.

Hơn nữa con còn nói muốn lấy tiền đi mua lại quán bar để anh trai quản lý, đuổi người quản lý mập mạp kia đi. Thiên Tầm nói một hơi ra ngoài, hai mắt thật to nhìn chằm chằm nhìn Lang Vương.

Mặc dù Lang Vương bị cách làm của con gái có chút ngoài ý muốn, nhưng mà anh tin tưởng con gái anh tuyệt không phải là vì khoe khoang ba của mình có nhiều tiền tài mà làm như vậy, cô nhất định là có lý do.

Tại sao lại muốn làm như vậy? Lang Vương thâm trầm hỏi.

Anh trai kia còn là học sinh, ban ngày đi học, buổi tối và Chủ nhật cứ tới đi làm ở đây. Anh ấy không có ba, chỉ có một mình mẹ chăm sóc anh ấy!

Anh ấy nói anh ấy không muốn con mất đi mái nhà ấm áp, nên mới có thể giúp đỡ con để cho Đại Vương Phi uống thuốc kia. Anh ấy làm như vậy là vi phạm nguyên tắc làm người, Thiên Tầm biết lúc đó anh ấy nhất định rất khó xử.

Anh trai cho là Đại Vương Phi là người thứ ba, cho nên anh ấy mới giúp đỡ con đối phó với Đại Vương Phi, còn muốn con đoạt ba lại.

Anh trai bởi vì trợ giúp con mà bị quản lý mắng, anh ấy thật đáng thương. . . . . . Thiên Tầm khổ sở nói.

Chân mày Lang Vương nhíu chặt từ từ giãn ra.

Ba đồng ý con, mua quán bar này, sẽ đưa cho “anh trai” quản lý rồi. Lang Vương cười trả lời.

Cám ơn ba, cám ơn ba, Thiên Tầm thật yêu ba. Thiên Tầm cười, rời khỏi lồng ngực Lang Vương, một tay nhỏ lôi kéo Lang Vương đi tìm quản lý quán bar.

Đi tới bên ngoài cửa phòng làm việc quản lý, Thiên Tầm rất lễ phép gõ cửa một.

Đi vào. Bên trong truyền đến hai chữ lười biếng.

Quản lý Bàn Tử thấy người tiến vào là nhóc con lúc nãy, thật sững sờ, nhìn thời gian, thật đúng là nói hai mươi phút sau cô đến.

Mới vừa rồi nhóc con này nói 20' nữa sẽ tới tìm ông ta, quả nhiên tới thật.

Có ý tứ gì?

Nhóc con này muốn làm gì?

Quản lý Bàn Tử tò mò quan sát Thiên Tầm.

Mà Thiên Tầm đã xem nơi này trở thành quán bar của mình rồi, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn quản lý Bàn Tử.

Tính toán tốt hết rồi chứ?

Cái gì tính toán hết rồi? Quản lý nghi hoặc nhìn đứa bé này hỏi.

Ông nên giải ngũ đi (ý là từ chức đi), trí nhớ cũng quá kém, chuyện lúc 20' trước đều không nhớ rồi, còn có thể làm được cái gì!

Đi đi đi, nhanh đi hóng mát ở nơi nào đi, tao rất bận rộn, không có thời gian nói chuyện phiếm với mày đâu. Quản lý Bàn Tử bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Tôi sẽ đi, nhưng mà tôi muốn mua lại quán bar của ông. Nói đi, ông bán quán bar của ông bao nhiêu tiền? Tô cũng không có thời gian, nói nhanh một chút. Thiên Tầm cũng có chút không nhịn được, dù sao cô ra ngoài cũng đã rất lâu rồi.

Chao ôi —— tao vẫn chưa nói với mày là chưa xong sao?

Ông không nói bao nhiêu tiền, tôi không thể làm gì khác hơn là để cho ba tôi trả giá với ông một chút. Thiên Tầm nói xong chuẩn bị rời đi, dĩ nhiên là chuẩn bị mời ba cô đến.

Đứng lại ——giọng điệ của nhóc thật lớn. 20 triệu, mày có hay không? Quản lý quán bar dưới tình thế cấp bách nói một con số: 20 triệu. Anh cho là cứ như vậy, nhóc con này nhất định sẽ bị dọa sợ.

Nhìn Thien Tầm ngẩn người tại đó, anh ta liền hài lòng một chút, nhóc con kiêu căng này cần phải dạy dỗ thật tốt một chút mới đúng.

Ok, đồng ý. Vị quản lý kia ngẩn người tại đó, Thiên Tầm mới có chút hài lòng, không tưởng sẽ lập tức thành công thiếu chút nữa đã ngã nhào.

Nhóc con lại còn nói đồng ý?

Có lầm hay không?

Mặc dù lúc này anh ta cũng thừa nhận người nhà đứa bé này là người có tiền, nhưng mà tuyệt đối sẽ không giàu có đến mức này, mặc cho đứa bé làm ẩu.

Nhóc con, mày đùa gì thế —— Quản lý Bàn Tử lau vệt mồ hôi, cảm giác nhóc con này thật là có chút khó chơi!

Sẽ cho ông 20', ông nhanh đem hợp đồng mua bán ra ngoài, sau đó đi mời anh Tiểu Trí trở về, chuẩn bị bàn giao công việc, tôi và ba tôi đi chơi một lát. Nhớ, là 20', tôi nhất định sẽ trở về. Thiên Tầm nói xong chân ngắn bước bước nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài.

Chờ một chút, xin. . . . . . hỏi. . . . . . Ba nhóc là người nào? Lúc này, Quản lý Bàn Tử cảm giác có chuyện không ổn, ngộ nhỡ đây là con gái của


/530

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status