“Mẹ, muốn nói cái gì thì nói, ba có thể nghe được.” Thiên Tầm nói.
Tuy rằng đang hoang mang, nhưng mà, Bạch Tuyết vẫn nói một câu: “Chồng?”
Cô thấp giọng gọi một tiếng, cảm giác dáng vẻ chính mình lúc này có chút ngốc, hướng về phía tay nhỏ của con gái gọi chồng, nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ nói cô nhớ chồng đến điên rồi, mới có thể nhìn đến cái gì đều gọi chồng.
Biết rõ bản thân ngốc như vậy, chỉ là cô vẫn tin tưởng bọn nhỏ có khả năng này.
Ai ngờ ——
Một cái thanh âm thần kỳ truyền tới từ ngón tay Thiên Tầm.
“Vợ, anh đây.”
Bạch Tuyết líu lưỡi, ngẩng đầu nhìn bọn nhỏ, ánh mắt mang theo cảm giác không thể tưởng tượng được.
“Mẹ, có nói cái gì liền nói đi, tụi con biết mẹ có chuyện muốn nói với ba.” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Chồng…… Ô ô…… Anh ở bên trong phải nhớ ăn cơm……” Bạch Tuyết chịu đựng tiếng khóc nói.
“Ừ.”
Bạch Tuyết nỗ lực hít hít cái mũi, còn nói thêm: “Chồng, vìa sao trên người Đản Nhi lại có dấu vân tay của anh?”
“Bởi vì buổi tối ngày hôm qua khi anh đến thì cậu ta đã chết, anh duỗi tay đẩy mí mắt cậu ta ra nhìn một chút, cho nên liền lưu lại dấu vân tay.” Lang Vương trả lời đúng sự thật.
“Kia, anh biết Đản Nhi là chết như thế nào sao? Còn có, anh có biết cậu đã chết được vài giờ hay không?” Bạch Tuyết lại hỏi.
“Cậu ta chết như thế nào thì anh không biết, bất quá anh biết rõ cậu ta không phải chết vào ngày hôm qua, đứa bé kia chết ít nhất đã hai ngày, cũng chính là bởi vì như thế, độ ấm trên người mới có thể thấp như vậy.”
“Em hiểu rồi, Ức Ức và Đoan Mộc đã đi điều tra của thân thế đứa bé kia, đứa bé vừa mới chết không lâu, nhất định sẽ tìm được một vài tin tức. Chỉ cần chứng minh đứa bé kia không phải chết vào ngày hôm qua, anh sẽ không có việc gì.”
“Tuyết Nhi, lòng anh hiểu rõ, anh muốn tự chăm sóc mình thật tốt, không cần lo lắng cho anh.”
Cái mũi Bạch Tuyết lại đau xót.
Người đàn ông này có thể thâm tình như thế, cũng có thể bạc tình như thế!
Chỉ muốn cô tự chăm sóc mình thật tốt, vậy bọn nhỏ liền không cần chăm sóc tốt sao!
“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho em và con, cứ như vậy đi, em muốn cúp.” Bạch Tuyết còn muốn đi tìm ba của Khang Cốc, mời ông ấy làm luật sư cho Lãnh Dạ, cô không muốn làm để người đàn ông của mình bị nhốt ở đó, cô muốn tìm người bảo lãnh đợi xét xử cho Lãnh Dạ.
Bọn nhỏ dẫn Bạch Tuyết đi đến chỗ một chiếc ô tô nhỏ màu xanh giống con ếch.
“Mẹ, lên xe, chúng ta đi trước tìm luật sư.” Niệm Niệm nói.
“Đây là xe ai?” Bạch Tuyết hỏi.
“Mẹ, đây là xe của tụi con.” Thiên Tầm mở cửa xe ý bảo mẹ đi vào.
Bạch Tuyết bi thương cười cười, cái này xe quả thực chính là xe đồ chơi, cũng chỉ có là đứa bé mới có thể ngồi vào mà thôi, tuy rằng thân thể cô không cao lắm, nhưng mà cái này xe nhỏ này phải ngồi như thế nào đây?
“Mẹ, đi vào a.”
Bạch Tuyết khom lưng, cúi người nhìn vào trong, mẹ ơi ——
Này nơi nào là xe đồ chơi nhỏ, rõ ràng là một căn phòng lớn, bên trong cần có cái gì thì đều có cả, tủ lạnh, TV, máy tính, máy chạy bộ, phòng đồ chơi …… Quá đầy đủ, cũng thực rộng rãi thoáng mát.
Bạch Tuyết cong eo chui vào, sau khi tiến vào liền đứng lên. Bên trong ô tô nhỏ cũng không đẹp giống bên ngoài vậy, rất lớn, cũng rất cao, hoàn toàn không cần ngồi, trực tiếp đứng lên, cho cô cảm giác chính là đang ở nhà.
Bên trái máy tính có một cái tủ quần áo, quần áo bên trong có đủ loại dạng màu sắc. Nhiệt độ không khí ngay lập tức thay đổi rất lớn, tủ quần áo lại chuẩn bị rất nhiều quần áo tốt, ở bên cạnh còn có một bàn cờ vây. Sao cô lại không biết bọn nhỏ thích chơi cờ vây?
Thiên Tầm và Niệm Niệm đã tiến vào, sau đó đóng cửa xe lại, thực an tĩnh, không có một chút tạp âm.
“Niệm Niệm, chúng ta đi chiếc xe này trên đường có thể bị bắt hay không?” Bạch Tuyết lo lắng hỏi.
“Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không nhìn thấy chúng ta.” Niệm Niệm ngồi ở phía trước bắt đầu thao tác, xe chạy rất nhanh, lại rất ổn định.
Nhìn thấy con trai lái xe, Bạch Tuyết không có lại quấy rầy cậu, quay đầu hỏi Thiên Tầm: “Bảo bối nhỏ, sao mẹ chưa từng thấy các con có cái xe này?”
“Mommy, mẹ không biết cái này là hoàng tử ếch xanh?” Thiên Tầm cười hì hì nói.
Tuyết trắng lắc đầu, tỏ vẻ không hề biết, khi nào thì cô gặp qua chiếc xe quỷ dị như vậy, quá thần kỳ, thế giới huyền huyễn, cô có một loại cảm giác như là đang ở trong phim truyền hình, loại cảm giác này thực tàn khốc.
“Mẹ, đây là xe mẹ đưa cho con mà.” Thiên Tầm xoay mông nhỏ đi đến chỗ tủ lạnh, lấy ra ba ly nước, đưa Niệm Niệm một ly, cô bé và mẹ một người một ly.
“Thiên Tầm, con đi tới đi lui như vậy có thể có nguy hiểm hay không, ngộ ngỡ dừng gấp lại, mau ngồi xuống.” Bạch Tuyết ôm con gái vào trong ngực.
“Sẽ không đâu, mẹ, tính năng bảo vệ của chiếc xe rất tốt, kỹ thuật lái xe của Niệm Niệm cũng là hạng nhất, mẹ, chúng ta có thể tùy ý đi lại, tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
“Bảo bối nhỏ, con nói xe này là do mẹ đưa, có ý tứ gì?” Bạch Tuyết hoang mang.
“Mommy, đây là quà tặng mẹ tặng cho con nha, mẹ nói con sắp được một trăm ngày, trước tiên đưa cho con một chiếc ô tô nhỏ, con nói muốn hoàng tử ếch xanh, mẹ liền mua cho con một chiếc ô tô hoàng tử ếch xanh nhỏ nha.” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Chỉ là, mẹ đưa cho con một chiếc ô tô nhỏ còn chưa lớn bằng bàn tay, cái này?” Bạch Tuyết hoang mang nhìn nhìn trong xe. Quả thực là một căn phòng có diện tích lớn.
“Đây là mẹ đưa cho con, con trang hoàng đơn giản cho nó một chút, thuận tiện lại cải tạo một chút, liền biến thành cái này. Mẹ có thích hay không?” Thiên tầm ôm cổ Bạch Tuyết hỏi.
Bạch Tuyết nghiêm túc đánh giá bên trong xe.
“Xe bảo bối nhỏ như vậy, các con lại biến nó thành xe lớn như vậy, sẽ vững chắc sao?” Bạch Tuyết duỗi tay lặng lẽ chạm vào vách tường. Lại là một tấm thép, độ vững chắc không thành vấn đề.
“Khi nào thì các con cải tạo chiếc xe này, vì mẹ chưa từng nhìn thấy?”
Bạch Tuyết hỏi.
“Từ mấy chuyện trước kia, sau khi mẹ đưa cho con, ba tụi con liền cải tạo nó suốt đêm, sau đó lái xe vòng ở trong thành phố một vòng, lại chạy rất tốt nha.”
“Các con lại lái nó đi ra ngoài chơi? Cái xe này đã tạo vài ngày, ngừng ở nơi nào? Mẹ đều chưa từng nhìn thấy!”
“Nha, mẹ, tụi con không có để xe trong gara, chỉ là đặt nó ở trên đầu tủ.” Thiên Tầm ừng ực ừng ực nuốt nước miếng.
“Trên đầu tủ? Nơi đó làm sao có thể đặt được ——” Bạch Tuyết khiếp sợ.
“Mẹ, đó là bởi vì hoàng tử ếch xanh của con cũng khá nhỏ? Ra cửa mang theo mới thuận tiện.”
“Nha.”
Bạch Tuyết không có cảm giác được xe đã dừng, Niệm Niệm đã lái xe đi xuống.
“Mẹ, đi thôi, tới nhà chú Khang Cốc rồi.” Thiên Tầm đi lên trước mở cửa cho Bạch Tuyết.
Sau khi Bạch Tuyết rời khỏi, Thiên Tầm đóng cửa xe lại, sau đó lại nói một câu gì: Dỗ mẹ ——
Ô tô nhỏ hoàng tử ếch xanh lập tức nhỏ lại một chút, Thiên tầm cầm lên, cất vào trong túi, duỗi tay bắt lấy tay Bạch Tuyết, chuẩn bị đi theo vào.
Cho đến ngày hôm nay, Bạch Tuyết xem như mở mang kiến thức, cái gì là thần kỳ, cái gì là thần bí.
Một tay cô bắt lấy một cái tay nhỏ của con, ấn chuông cửa.
Người tới mở cửa chính là Khang Giai, nhìn thấy Bạch Tuyết tất nhiên là cao hứng đến không được.
“Nha đầu mau tiến vào, đây là?” Khang Giai rũ mắt thấy Niệm Niệm và Thiên Tầm.
“Cháu chào dì xinh đẹp.”
“Cháu chào dì Giai Giai.”
Hai tiểu gia hỏa không đợi Bạch Tuyết giới thiệu, đều ngoan ngoãn chào hỏi, khiến Khang Giai vui vẻ cười ha ha.
“Nha đầu, đây là hai trong ba đứa bé mà cậu nói với mình sao?” Khang Giai duỗi tay xoa xoa mặt Thiên Tầm, thích chết đi được.
Tất nhiên là Thiên Tầm muốn thể hiện bản lĩnh giữ nhà, để dì Giai Giai này thích, bởi vì chuyện của ba cô bé còn phải nhờ đến ba của dì.
Nơi này là thế giới loài người, ba có pháp thuật cũng phải ngoan ngoãn bị nhốt trong tù, nói như vậy muốn giải quyết chuyện này cần phải dựa khả năng của con người là chủ yếu, nhưng mà, ba của dì này chính là người tốt nhất được chọn, luật sư lớn, là người rất chính trực, cho nên là đây là người đáng tin cậy, còn có tầng quan hệ giữa mẹ và dì Khang Giai thì càng bảo đảm hơn.
Cô bé cần phải làm cho dì này thích mình, sau đó lại đau lòng cho mình, cuối cùng sẽ giúp bọn họ cứu ba ra ngoài.
“Ừ.” Bạch Tuyết ừ một tiếng.
“Mình hiểu được, bọn nhỏ mau vào đi, dì đi lấy đồ ăn ngon cho các con.”
“Giai Giai, chú Khang có ở đây không?” Bạch Tuyết hỏi.
“Ba mình đang ở thư phòng, mình dẫn cậu đi.” Khang Giai dẫn Bạch Tuyết đến thư phòng, bọn nhỏ theo sát sau đó.
“Ba, Bạch Tuyết tới, có việc tìm ba.”
“Bạch Tuyết? Mau tiến vào, mau tiến vào.”
“Tuyết Nhi, cậu và ba cứ nói chuyện đi, mình đi pha trà.” Khang Giai đi ra ngoài.
“Chú, đã quấy rầy rồi.”
“Không có việc gì, ngồi đi.”
“Cháu chào ông.”
“Cháu chào ông.”
Niệm Niệm và Thiên Tầm đồng thời lên tiếng.
“Bạch Tuyết, đây là con cháu sao?” Ba Khang Giai đi đến trước mặt Thiên Tầm và Niệm Niệm, nghiêm túc đánh giá hỏi.
“Dạ, là con của cháu.” Bạch Tuyết thấp giọng trả lời.
“Thì ra đã lớn như vậy.” Ba Khang Giai tò mò nhìn hai đứa nhỏ, Bạch Tuyết cũng có chút tò mò, vì sao chú Khang lại có vẻ có hứng thú với hai đứa nhỏ như vậy?
“Chú? Hôm nay cháu đến đây là có việc muốn nhờ chú.”
“Là vì chuyện của Lãnh Dạ.”
“Dạ, chú, Lãnh Dạ là bị oan uổng, anh ấy không có giết người, cũng tuyệt đối không thể giết một đứa bé.” Bạch Tuyết đúng lý hợp tình nói.
“Ừ, chú biết, nhưng mà có một số việc yêu cầu phải có chứng cứ, đây là pháp luật.”
“Chú, vậy nên làm sao bây giờ! Tạm thời chúng con còn chưa có chứng cứ, hơn nữa trên người đứa bé kia cũng có dấu vân tay của Lãnh Dạ.” Bạch Tuyết lo lắng nói.
“Đây là chuyện rất khó giải quyết, trước khi con đến đây, chú đang nghiên cứu vụ án của Lãnh Dạ, buổi sáng hôm nay chú nhận được điện thoại Đoan Mộc gọi tới, nói muốn ủy thác chú làm luật sư cho Lãnh Dạ, chú đang thu thập tư liệu.” Ba Khang Giai nhíu mày, gần như không phải rất lý tưởng.
“Cảm ơn chú, Lãnh Dạ cũng có con, sao anh ấy có thể tàn nhẫn giết hại con của người khác được.”
“Đây là con của Lãnh Dạ và con?”
“Dạ, vốn còn có một đứa nữa, đang ở chỗ Đoan Mộc, bọn họ đi ra ngoài tìm chứng cứ rồi.”
“Nếu chú nhớ không lầm, không có người có khả năng gây khó khăn cho các
Tuy rằng đang hoang mang, nhưng mà, Bạch Tuyết vẫn nói một câu: “Chồng?”
Cô thấp giọng gọi một tiếng, cảm giác dáng vẻ chính mình lúc này có chút ngốc, hướng về phía tay nhỏ của con gái gọi chồng, nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ nói cô nhớ chồng đến điên rồi, mới có thể nhìn đến cái gì đều gọi chồng.
Biết rõ bản thân ngốc như vậy, chỉ là cô vẫn tin tưởng bọn nhỏ có khả năng này.
Ai ngờ ——
Một cái thanh âm thần kỳ truyền tới từ ngón tay Thiên Tầm.
“Vợ, anh đây.”
Bạch Tuyết líu lưỡi, ngẩng đầu nhìn bọn nhỏ, ánh mắt mang theo cảm giác không thể tưởng tượng được.
“Mẹ, có nói cái gì liền nói đi, tụi con biết mẹ có chuyện muốn nói với ba.” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Chồng…… Ô ô…… Anh ở bên trong phải nhớ ăn cơm……” Bạch Tuyết chịu đựng tiếng khóc nói.
“Ừ.”
Bạch Tuyết nỗ lực hít hít cái mũi, còn nói thêm: “Chồng, vìa sao trên người Đản Nhi lại có dấu vân tay của anh?”
“Bởi vì buổi tối ngày hôm qua khi anh đến thì cậu ta đã chết, anh duỗi tay đẩy mí mắt cậu ta ra nhìn một chút, cho nên liền lưu lại dấu vân tay.” Lang Vương trả lời đúng sự thật.
“Kia, anh biết Đản Nhi là chết như thế nào sao? Còn có, anh có biết cậu đã chết được vài giờ hay không?” Bạch Tuyết lại hỏi.
“Cậu ta chết như thế nào thì anh không biết, bất quá anh biết rõ cậu ta không phải chết vào ngày hôm qua, đứa bé kia chết ít nhất đã hai ngày, cũng chính là bởi vì như thế, độ ấm trên người mới có thể thấp như vậy.”
“Em hiểu rồi, Ức Ức và Đoan Mộc đã đi điều tra của thân thế đứa bé kia, đứa bé vừa mới chết không lâu, nhất định sẽ tìm được một vài tin tức. Chỉ cần chứng minh đứa bé kia không phải chết vào ngày hôm qua, anh sẽ không có việc gì.”
“Tuyết Nhi, lòng anh hiểu rõ, anh muốn tự chăm sóc mình thật tốt, không cần lo lắng cho anh.”
Cái mũi Bạch Tuyết lại đau xót.
Người đàn ông này có thể thâm tình như thế, cũng có thể bạc tình như thế!
Chỉ muốn cô tự chăm sóc mình thật tốt, vậy bọn nhỏ liền không cần chăm sóc tốt sao!
“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho em và con, cứ như vậy đi, em muốn cúp.” Bạch Tuyết còn muốn đi tìm ba của Khang Cốc, mời ông ấy làm luật sư cho Lãnh Dạ, cô không muốn làm để người đàn ông của mình bị nhốt ở đó, cô muốn tìm người bảo lãnh đợi xét xử cho Lãnh Dạ.
Bọn nhỏ dẫn Bạch Tuyết đi đến chỗ một chiếc ô tô nhỏ màu xanh giống con ếch.
“Mẹ, lên xe, chúng ta đi trước tìm luật sư.” Niệm Niệm nói.
“Đây là xe ai?” Bạch Tuyết hỏi.
“Mẹ, đây là xe của tụi con.” Thiên Tầm mở cửa xe ý bảo mẹ đi vào.
Bạch Tuyết bi thương cười cười, cái này xe quả thực chính là xe đồ chơi, cũng chỉ có là đứa bé mới có thể ngồi vào mà thôi, tuy rằng thân thể cô không cao lắm, nhưng mà cái này xe nhỏ này phải ngồi như thế nào đây?
“Mẹ, đi vào a.”
Bạch Tuyết khom lưng, cúi người nhìn vào trong, mẹ ơi ——
Này nơi nào là xe đồ chơi nhỏ, rõ ràng là một căn phòng lớn, bên trong cần có cái gì thì đều có cả, tủ lạnh, TV, máy tính, máy chạy bộ, phòng đồ chơi …… Quá đầy đủ, cũng thực rộng rãi thoáng mát.
Bạch Tuyết cong eo chui vào, sau khi tiến vào liền đứng lên. Bên trong ô tô nhỏ cũng không đẹp giống bên ngoài vậy, rất lớn, cũng rất cao, hoàn toàn không cần ngồi, trực tiếp đứng lên, cho cô cảm giác chính là đang ở nhà.
Bên trái máy tính có một cái tủ quần áo, quần áo bên trong có đủ loại dạng màu sắc. Nhiệt độ không khí ngay lập tức thay đổi rất lớn, tủ quần áo lại chuẩn bị rất nhiều quần áo tốt, ở bên cạnh còn có một bàn cờ vây. Sao cô lại không biết bọn nhỏ thích chơi cờ vây?
Thiên Tầm và Niệm Niệm đã tiến vào, sau đó đóng cửa xe lại, thực an tĩnh, không có một chút tạp âm.
“Niệm Niệm, chúng ta đi chiếc xe này trên đường có thể bị bắt hay không?” Bạch Tuyết lo lắng hỏi.
“Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không nhìn thấy chúng ta.” Niệm Niệm ngồi ở phía trước bắt đầu thao tác, xe chạy rất nhanh, lại rất ổn định.
Nhìn thấy con trai lái xe, Bạch Tuyết không có lại quấy rầy cậu, quay đầu hỏi Thiên Tầm: “Bảo bối nhỏ, sao mẹ chưa từng thấy các con có cái xe này?”
“Mommy, mẹ không biết cái này là hoàng tử ếch xanh?” Thiên Tầm cười hì hì nói.
Tuyết trắng lắc đầu, tỏ vẻ không hề biết, khi nào thì cô gặp qua chiếc xe quỷ dị như vậy, quá thần kỳ, thế giới huyền huyễn, cô có một loại cảm giác như là đang ở trong phim truyền hình, loại cảm giác này thực tàn khốc.
“Mẹ, đây là xe mẹ đưa cho con mà.” Thiên Tầm xoay mông nhỏ đi đến chỗ tủ lạnh, lấy ra ba ly nước, đưa Niệm Niệm một ly, cô bé và mẹ một người một ly.
“Thiên Tầm, con đi tới đi lui như vậy có thể có nguy hiểm hay không, ngộ ngỡ dừng gấp lại, mau ngồi xuống.” Bạch Tuyết ôm con gái vào trong ngực.
“Sẽ không đâu, mẹ, tính năng bảo vệ của chiếc xe rất tốt, kỹ thuật lái xe của Niệm Niệm cũng là hạng nhất, mẹ, chúng ta có thể tùy ý đi lại, tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
“Bảo bối nhỏ, con nói xe này là do mẹ đưa, có ý tứ gì?” Bạch Tuyết hoang mang.
“Mommy, đây là quà tặng mẹ tặng cho con nha, mẹ nói con sắp được một trăm ngày, trước tiên đưa cho con một chiếc ô tô nhỏ, con nói muốn hoàng tử ếch xanh, mẹ liền mua cho con một chiếc ô tô hoàng tử ếch xanh nhỏ nha.” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Chỉ là, mẹ đưa cho con một chiếc ô tô nhỏ còn chưa lớn bằng bàn tay, cái này?” Bạch Tuyết hoang mang nhìn nhìn trong xe. Quả thực là một căn phòng có diện tích lớn.
“Đây là mẹ đưa cho con, con trang hoàng đơn giản cho nó một chút, thuận tiện lại cải tạo một chút, liền biến thành cái này. Mẹ có thích hay không?” Thiên tầm ôm cổ Bạch Tuyết hỏi.
Bạch Tuyết nghiêm túc đánh giá bên trong xe.
“Xe bảo bối nhỏ như vậy, các con lại biến nó thành xe lớn như vậy, sẽ vững chắc sao?” Bạch Tuyết duỗi tay lặng lẽ chạm vào vách tường. Lại là một tấm thép, độ vững chắc không thành vấn đề.
“Khi nào thì các con cải tạo chiếc xe này, vì mẹ chưa từng nhìn thấy?”
Bạch Tuyết hỏi.
“Từ mấy chuyện trước kia, sau khi mẹ đưa cho con, ba tụi con liền cải tạo nó suốt đêm, sau đó lái xe vòng ở trong thành phố một vòng, lại chạy rất tốt nha.”
“Các con lại lái nó đi ra ngoài chơi? Cái xe này đã tạo vài ngày, ngừng ở nơi nào? Mẹ đều chưa từng nhìn thấy!”
“Nha, mẹ, tụi con không có để xe trong gara, chỉ là đặt nó ở trên đầu tủ.” Thiên Tầm ừng ực ừng ực nuốt nước miếng.
“Trên đầu tủ? Nơi đó làm sao có thể đặt được ——” Bạch Tuyết khiếp sợ.
“Mẹ, đó là bởi vì hoàng tử ếch xanh của con cũng khá nhỏ? Ra cửa mang theo mới thuận tiện.”
“Nha.”
Bạch Tuyết không có cảm giác được xe đã dừng, Niệm Niệm đã lái xe đi xuống.
“Mẹ, đi thôi, tới nhà chú Khang Cốc rồi.” Thiên Tầm đi lên trước mở cửa cho Bạch Tuyết.
Sau khi Bạch Tuyết rời khỏi, Thiên Tầm đóng cửa xe lại, sau đó lại nói một câu gì: Dỗ mẹ ——
Ô tô nhỏ hoàng tử ếch xanh lập tức nhỏ lại một chút, Thiên tầm cầm lên, cất vào trong túi, duỗi tay bắt lấy tay Bạch Tuyết, chuẩn bị đi theo vào.
Cho đến ngày hôm nay, Bạch Tuyết xem như mở mang kiến thức, cái gì là thần kỳ, cái gì là thần bí.
Một tay cô bắt lấy một cái tay nhỏ của con, ấn chuông cửa.
Người tới mở cửa chính là Khang Giai, nhìn thấy Bạch Tuyết tất nhiên là cao hứng đến không được.
“Nha đầu mau tiến vào, đây là?” Khang Giai rũ mắt thấy Niệm Niệm và Thiên Tầm.
“Cháu chào dì xinh đẹp.”
“Cháu chào dì Giai Giai.”
Hai tiểu gia hỏa không đợi Bạch Tuyết giới thiệu, đều ngoan ngoãn chào hỏi, khiến Khang Giai vui vẻ cười ha ha.
“Nha đầu, đây là hai trong ba đứa bé mà cậu nói với mình sao?” Khang Giai duỗi tay xoa xoa mặt Thiên Tầm, thích chết đi được.
Tất nhiên là Thiên Tầm muốn thể hiện bản lĩnh giữ nhà, để dì Giai Giai này thích, bởi vì chuyện của ba cô bé còn phải nhờ đến ba của dì.
Nơi này là thế giới loài người, ba có pháp thuật cũng phải ngoan ngoãn bị nhốt trong tù, nói như vậy muốn giải quyết chuyện này cần phải dựa khả năng của con người là chủ yếu, nhưng mà, ba của dì này chính là người tốt nhất được chọn, luật sư lớn, là người rất chính trực, cho nên là đây là người đáng tin cậy, còn có tầng quan hệ giữa mẹ và dì Khang Giai thì càng bảo đảm hơn.
Cô bé cần phải làm cho dì này thích mình, sau đó lại đau lòng cho mình, cuối cùng sẽ giúp bọn họ cứu ba ra ngoài.
“Ừ.” Bạch Tuyết ừ một tiếng.
“Mình hiểu được, bọn nhỏ mau vào đi, dì đi lấy đồ ăn ngon cho các con.”
“Giai Giai, chú Khang có ở đây không?” Bạch Tuyết hỏi.
“Ba mình đang ở thư phòng, mình dẫn cậu đi.” Khang Giai dẫn Bạch Tuyết đến thư phòng, bọn nhỏ theo sát sau đó.
“Ba, Bạch Tuyết tới, có việc tìm ba.”
“Bạch Tuyết? Mau tiến vào, mau tiến vào.”
“Tuyết Nhi, cậu và ba cứ nói chuyện đi, mình đi pha trà.” Khang Giai đi ra ngoài.
“Chú, đã quấy rầy rồi.”
“Không có việc gì, ngồi đi.”
“Cháu chào ông.”
“Cháu chào ông.”
Niệm Niệm và Thiên Tầm đồng thời lên tiếng.
“Bạch Tuyết, đây là con cháu sao?” Ba Khang Giai đi đến trước mặt Thiên Tầm và Niệm Niệm, nghiêm túc đánh giá hỏi.
“Dạ, là con của cháu.” Bạch Tuyết thấp giọng trả lời.
“Thì ra đã lớn như vậy.” Ba Khang Giai tò mò nhìn hai đứa nhỏ, Bạch Tuyết cũng có chút tò mò, vì sao chú Khang lại có vẻ có hứng thú với hai đứa nhỏ như vậy?
“Chú? Hôm nay cháu đến đây là có việc muốn nhờ chú.”
“Là vì chuyện của Lãnh Dạ.”
“Dạ, chú, Lãnh Dạ là bị oan uổng, anh ấy không có giết người, cũng tuyệt đối không thể giết một đứa bé.” Bạch Tuyết đúng lý hợp tình nói.
“Ừ, chú biết, nhưng mà có một số việc yêu cầu phải có chứng cứ, đây là pháp luật.”
“Chú, vậy nên làm sao bây giờ! Tạm thời chúng con còn chưa có chứng cứ, hơn nữa trên người đứa bé kia cũng có dấu vân tay của Lãnh Dạ.” Bạch Tuyết lo lắng nói.
“Đây là chuyện rất khó giải quyết, trước khi con đến đây, chú đang nghiên cứu vụ án của Lãnh Dạ, buổi sáng hôm nay chú nhận được điện thoại Đoan Mộc gọi tới, nói muốn ủy thác chú làm luật sư cho Lãnh Dạ, chú đang thu thập tư liệu.” Ba Khang Giai nhíu mày, gần như không phải rất lý tưởng.
“Cảm ơn chú, Lãnh Dạ cũng có con, sao anh ấy có thể tàn nhẫn giết hại con của người khác được.”
“Đây là con của Lãnh Dạ và con?”
“Dạ, vốn còn có một đứa nữa, đang ở chỗ Đoan Mộc, bọn họ đi ra ngoài tìm chứng cứ rồi.”
“Nếu chú nhớ không lầm, không có người có khả năng gây khó khăn cho các
/530
|