Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 352 - Chương 337

/530


“Nửa người nửa thi thể?” Lang Vương thấp giọng hỏi.

“Ừ.” Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn Lang Vương.

“Tuyết Nhi, chờ anh đi ra ngoài một chút, em ở nhà với các con, không có việc gì thì không nên đi ra ngoài.” Lang Vương nói xong, ôm Bạch Tuyết vào trong ngực, hôn một cái nhẹ nhàng trên trán cô, nhắm mắt nghe mùi thơm của cơ thể cô thật sâu.

Chờ lúc Lang Vương và Bạch Tuyết ra ngoài, bọn nhỏ đang chơi với Đóa Đóa, mọi người đều đi ra ngoài, chỉ có một mình Đóa Đóa ở nhà. Cô biết cô cũng không giúp được cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bọn họ trở về.

Lang Vương đi tới.

“Niệm Niệm, cái kẹo que kia đâu?” Lang Vương hỏi.

“Ba chờ một lát, con đi lấy.” Niệm Niệm đi lấy cái kẹo que kia.

Nhưng vào lúc này, một người phụ nữ xuát hiện trước của, đó chính là mẹ Đản Nhi, còn có một người đàn ông có vành mắt biến thành màu đen, nhìn kỹ một chút, người này Bạch Tuyết có quen biết, chính là Khang Nghị.

Lang Vương che chở Bạch Tuyết ở phía sau, Ức Ức và Thiên Tầm đi đến trước người Đoan Mộc, bảo vệ anh, Đoan Mộc nào biết đâu rằng có chuyện gì đang xãy ra?

Một tay kéo hai đứa nhỏ đến bên người mình, “Bọn nhỏ mau tới đây, người kia……” Tất nhiên anh cũng nhìn thấy quầng thâm mắt của người đàn ông kia, Khang Nghị, bọn họ đều quen biết, chẳng qua lúc này rất khó nói người này có phải là Khang Nghị hay không!

Người bạn pháp y đã từng nói qua, đứa bé kia là nửa người nửa thi thể, Khang Nghị là cảnh sát, có thể bị đứa bé kia cắn hay không? Bằng không, vì cái gì vành mắt Khang Nghị lại đen như vậy.

Anh ta…… Là cương thi?

“Đoan Mộc, cậu lên lầu đi, nói cho Niệm Niệm chờ một lát rồi hãy xuống đây.” Lang Vương sở dĩ muốn chạy nhanh về tới nhà, chính là bởi vì cái kẹo que, chỉ cần kẹo que ở trong tay bọn họ, nhất định người phụ nữ kia sẽ trở về. Chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại tới nhanh như vậy, hơn nữa Khang Nghị đã bị cô ta khống chế nhanh như vậy.

“Đại ca?” Đoan Mộc không hiểu vì sao đại ca vì lại muốn anh đi lên lầu, nơi này hiện tại rất nguy hiểm, đứa bé và phụ nữ đều ở chỗ này, vì sao anh ấy không cho bọn họ đi, giữ lại anh còn có thể hỗ trợ.

“Cậu đi lên, nơi này có tôi.” Lúc Đoan Mộc đi lên trên lầu, Lang Vương dùng di động trộm nhắn tin: Cùng Niệm Niệm chạy nhanh rời khỏi nơi này, đi đến nhà người bạn pháp y của cậu chờ chúng tôi.

Tất nhiên Đoan Mộc biết đây là nơi có nguy hiểm, lại còn hiểu rõ trong tay nhất định Niệm Niệm có thứ gì đó, hơn nữa nhất định là cái đồ vật mà người phụ nữ kia và Khang Nghị yêu cầu.

Lo lắng nhìn vào trong đại sảnh, cắn răng một cái, đi tìm Niệm Niệm, sau đó cùng Niệm Niệm nhảy cửa sổ từ phía sau rời đi.

Lúc này, trong đại sảnh.

“Lang Vương, đem đồ vật giao ra đây.” Mẹ Đản Nhi âm ngoan nói.

“Giẫm chết cô, cô lại có thể đi theo Ma Vương, bổn vương không tiêu diệt cô, thật sự khó tiêu nổi hận trong lòng.”

Lang Vương bảo vệ Bạch Tuyết ở sau mình, lạnh giọng nói.

“Ha ha…… Anh sẽ, hiện tại anh có cái gì tư cách giết tôi, Lang Vương, hiện tại anh chỉ là nửa cái mạng, anh cho rằng anh có thể giết tôi?” Bạch Tuyết nghe được lời mẹ Đản Nhi nói, kinh hoảng đi đến phía trước, bắt lấy cánh tay Lang Vương, “Dạ, cô ta nói vậy là có ý gì?”

“Lang Vương, như thế nào? Còn chưa nói cho người đẹp nhỏ của anh làm sao anh ra ngoài được?” Mẹ Đản Nhi âm ngoan nói.

“Dạ, không phải anh nói là một người bạn cũ ra mặt cứu anh sao?” Đột nhiên Bạch Tuyết cảm giác có chuyện không ổn.

Cái gì Ức Ức cũng không có nói, đi đến trước mặt Lang Vương, sắc bén nhìn một nam một nữ đối diện hung thần ác sát.

“Ba, ba trúng “ngân tiêu hồn tán” (linh hồn bị phân tán) của bà ta. Đừng tức giận, nơi này có con và Ức Ức. Hãy đưa mẹ rời đi.” Thiên Tầm nói nhỏ, ánh mắt vẫn lạnh lùng khóa trụ một nam một nữ kia như cũ, một bộ trạng thái chuẩn bị tùy thời chiến tranh.

“Ba không có việc gì, phải đi thì chúng ta cùng nhau đi.” Lang Vương lạnh giọng nói, duỗi tay đặt ở trên vai bọn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ một chút.

“Lang Vương, hôm nay các người không giao ra cái đồ vật kia, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này.”

“Cô cho rằng cô có bản lĩnh vây khốn chúng tôi?”

“Có hay không thử qua sẽ biết, lên cho tôi.” Mẹ Đản Nhi đưa mắt ra hiệu về phía Khang Nghị, Khang Nghị âm ngoan từng bước bước đến chỗ Lang Vương.

Lúc Khang Nghị ra chiêu (kiểu như trong phim kiếm hiệp hay có cụm từ “xuất chiêu” lúc mới bắt đầu đánh nhau hay thi đấu võ thuật), Ức Ức bay lên một cái, đón nhận Khang Nghị bị mẹ Đản Nhi khống chế.

“Yêu nữ, cho rằng học được một ít bản lĩnh đường ngang ngõ tắt liền muốn đến làm hại nhân gian, tiếp tôi một chưởng.” Ức Ức đón nhận Khang Nghị, Thiên Tầm lại nhìn mẹ Đản Nhi không chớp mắt, để ngừa cô ta có đánh lén Lang Vương, ba đã trúng ngân tiêu hồn tán, không thể vận khí, bằng không kinh mạch sẽ đứt gãy.

Mẹ Đản Nhi, đôi tay đã bắt đầu vận khí. Bên kia Ức Ức và Khang Nghị bị khống chế cũng đánh đến nghiêng trời lệch đất.

Lúc mẹ Đản Nhi dựa đến gầ Thiên Tầm, Thiên Tầm rống giận: Kinh thiên động địa (log trời lở đất), lên ——

Chỉ thấy Lang Vương và Bạch Tuyết còn có Thiên Tầm đều bị một cái vòng không khí trong suốt vây quanh lên, mấy người Lang Vương đang ở bên trong vòng không khí trong suốt.

Mẹ Đản Nhi chấn động, đứa nhỏ này lại có chiêu thức kinh thiên động địa này, đây chính là độc môn tuyệt kỹ của một vị tiên trên Thiên giới, làm sao nó lại …?

Một chiêu thức này đã vượt qua xa bản lĩnh của Lang Vương.

Lúc mẹ Đản Nhi đang chấn động vì chiêu kinh thiên động địa, Thiên Tầm hét lớn: “Ức Ức đi lên.” Ức Ức quay đầu lại, nhanh nhạy bay lên một cái, nhảy đến mặt trên vòng không khí trong suốt, duỗi đôi tay nhỏ như là xiếc, bước chân ngắn nhỏ dẫm vòng khí trong suốt đi ra phía ngoài.

Mẹ Đản Nhi và Khang Nghị không cam lòng thả bọn họ rời đi, căm giận đánh úp khí cầu lại, kết quả đều bị khí lực rất lớn đánh trở về.

“Yêu nữ, muốn tập kích vòng bảo vệ của chúng ta, vẫn nên tu luyện thêm mấy trăm năm đi.” Ức Ức một bên nói một bên chân dẫm khí cầu lớn đi ra phía ngoài.

Thiên Tầm ở trong khí cầu trong suốt nhấc chân mà ngồi xuống, Lang Vương và Bách Tuyết gắn bó dựa vào nhau, Ức Ức cố gắng đưa khí cầu đi ra ngoài cửa.

Tuy rằng mẹ Đản Nhi và Khang Nghị không dám tới gần, nhưng mà vẫn không có từ bỏ, vẫn luôn theo sát sau đó. Đóa Đóa tránh ở chỗ tối, trong miệng ngậm ô tô ếch xanh kia, cô biết uy lực của ô tô nhỏ này, suốt một đêm kia ba đứa bé cải tạo ô tô nhỏ này, ô tô nhỏ này có thể biến đổi rất lớn cũng có thể thu nhỏ, là ô tô thần kỳ.

Sở dĩ Đóa Đóa tránh ở chỗ tối theo sát sau đó, chủ yếu là cô phát hiện thần sắc Thiên Tầm có chút hoảng, cái trán toát ra mồ hôi, nhất định là kiên trì không được.

Đóa Đóa và Thiên Tầm thường xuyên ở cùng nhau, Đóa Đóa đối với cô bé vẫn là rất hiểu rõ.

Lúc này Lang Vương không thể phản kích, hai đứa nhỏ lại quá nhỏ, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Quả nhiên, bỗng nhiên vòng khí tan vỡ, Ức Ức bay lên rồi rơi trên mặt đất, bảo vệ ở bên người Thiên Tầm và ba mẹ.

“Ha ha…… Chỉ tiếc kinh thiên động địa mày chỉ học được chiêu thứ nhất, hơn nữa còn vận dụng không thuần thục, nếu mày vận dụng thuần thục, lúc này đã sớm rời khỏi nơi này. Lang Vương, chịu chết đi ——” Mẹ Đản Nhi ném một cái đạn sương khói đen đến một nhà Lang Vương, khóe miệng Thiên Tầm chảy ra máu tươi, bởi vì “kinh thiên động địa” đã tiêu hao pháp lực mà cô bé có.

Sức của một mình Ức Ức không thể đem ba người mang đi, đành phải liều chết bảo vệ ở phía trước người thân. Bạch Tuyết và Lang Vương bay lên ôm Ức Ức và Thiên Tầm bảo vệ trong người, Bạch Tuyết ôm Ức Ức quỳ rạp trên mặt đất, Lang Vương ôm Thiên Tầm quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ đều dùng thân thể của mình bảo vệ con của mình.

Nhưng mà, một khắc đi qua, hai khắc đi qua……

Cái gì cũng không có xãy ra, bốn người song song đứng lên, nhìn lẫn nhau, đều không có chuyện gì. Nhưng mà, Đóa Đóa lại nằm cách đó không xa, nhắm mắt lại. Thiên Tầm dời bước qua đi, ghé vào trên người Đóa Đóa, khóc lóc kêu: “Đóa Đóa, Đóa Đóa, mày tỉnh mày tỉnh lại đi……” Thiên Tầm khổ sở duỗi tay đến mũi Đóa Đóa, nhìn xem cô còn có hơi thở hay không?

Lang Vương nhìn về phía hai người mẹ Đản Nhi và Khang Nghị, chỉ thấy tóc bọn họ đều bay lên, cả người đen nhánh, như là mới đào ra từ tro than.

Động tác hai người nhất trí há mồm, sau đó thở ra một hơi, trong miệng toát ra ngoài đều là khói đen nồng đậm, toàn thân trừ bỏ hàm răng là màu trắng, chỗ khác đều là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng thấy không rõ lắm.

Lang Vương và Bạch Tuyết còn có Ức Ức đi đến trước mặt Đóa Đóa, nước mắt Thiên Tầm rơi ào ào.

Ức Ức duỗi tay đến sau lưng Đóa Đóa vận khí ——

Mẹ Đản Nhi và Khang Nghị đều trúng độc mây đen dày đặc của mình, cần phải chạy nhanh trở về giải độc, bằng không lúc độc phát tán sẽ đau đớn muốn chết, phẫn nộ nhìn con heo nằm trên mặt đất kia, nếu không phải do con heo kia, cô nhất định đã hàng phục một nhà Lang Vương.

Heo đáng chết, lúc cô phóng ra mây đen dày đặc lại nhấc người bay tới, hơn nữa một chân đá mây đen dày đặc kia bay về hướng ngược lại, vừa vặn đánh trúng bọn họ!

Lợn đáng chết lại có thể bay cao như vậy.

Thật ra, Đóa Đóa cũng không nghĩ tới có thể bay cao như vậy, ngay lúc đó tình huống rất không lạc quan, lúc đang nhìn thấy Bạch Tuyết và Lang Vương song song bảo vệ con của mình, cô biết bọn họ là chuẩn bị cùng sống cùng chết, Thiên Tầm là ân nhân của cô, làm sao cô lại đứng đó nhìn bọn họ xảy ra chuyện, cho nên lúc ấy hai mắt cô xác định cái đồ vật đen nhánh kia, nâng chân sau lưng lên hung hăng đá, không nghĩ tới cô thật sự đã làm được, nhìn thứ đen nhánh đó bị cô đạp trở về, cô vui vẻ cười, mang theo nụ cười hạnh phúc rồi hung hăng ngã trên mặt đất, sau đó mất đi tri giác.

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ lý do để tồn tại, cũng không phải vì chính mình mà sống, yêu người bên cạnh mình, quan tâm người bên cạnh mình, lại có thể là chuyện hạnh phúc như vậy.

Lang Vương bế Đóa Đóa lên, “Ức Ức lấy ô tô ếch xanh lại đây, chúng ta đi tìm Niệm Niệm.”

Ức Ức bay nhanh lấy ô tô ếch xanh đến, sau đó cả nhà nhanh chóng chui vào, Ức Ức điều khiển xe, Thiên Tầm lại chăm sóc Đóa Đóa bên người, Bạch Tuyết di động ra gọi, người nhận điện thoại chính là Niệm Niệm.

“Con trai, các con đang ở nơi nào?”

Niệm Niệm nói cho Bạch Tuyết biết vị trí của bọn họ, xe rất nhanh đã đến được chỗ đó.

Lang Vương ôm Đóa Đóa từ trong xe ra, Thiên Tầm được Bạch Tuyết ôm, Ức Ức biến đổi ô tô ếch xanh nhỏ lại, sau đó cất vào túi áo. Bước nhanh đuổi kịp bọn họ.

Đoan Mộc và người bạn pháp y kia ra ngoài tiếp bọn họ, đi vào phòng khách, Lang Vương đặt Đóa Đóa lên sô pha, “Đoan Mộc, mau đi kia một cái chăn, càng lớn càng


/530

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status