- Chồng, em và chị Hồng có quan hệ rất tốt, vì vậy hôm trước em kéo chị ấy đến cửa hàng đá quý, nói chị ấy giúp em mua vòng tay. Em quan sát nét mặt của chị ấy, khi thấy chị ấy có hứng thú với một chiếc vòng tay, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn. Vì vậy em quyết định mua một chiếc, khi cầm trên tay vuốt vuốt thì cố ý giả vờ như lưu luyến không rời. Khi đó chị Hồng tuy không nói nhưng em có thể thấy, chị ấy rất đau lòng. Vì vậy em mua thêm một cái nữa, tất nhiên cái kia sẽ cho chị ấy
Lâm Lạc Thi nói ra những lời này, Vương Học Bình nghe được mà cảm thấy tán thưởng, hắn khẽ sờ lên mông nàng rồi dịu dàng nói:
- Còn đau không?
- Đau, chồng, bộ dạng giận dữ của anh rất đáng sợ, Tiểu Thi Thi sẽ không dám nữa.
Lâm Lạc Thi cúi đầu trong ngực Vương Học Bình, nàng khẽ nói:
- Chồng, sau này nếu em có tái phạm sai lầm thì mong anh dùng gia pháp, đừng vứt bỏ em.
- Ừ.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve chiếc lưng trắng trẻo mềm mại của Lâm Lạc Thi, hắn lại hô lên bờ môi hồng của nàng, vuốt ve tâm linh bị thương của nàng.
Sáng hôm sau, khi Lâm Lạc Thi còn ngủ say thì Vương Học Bình đã bắt xe của mình chạy về huyện Nam Vân.
Vương Học Bình ngồi ở phía sau mà rơi vào trầm tư, trong lòng thầm nghĩ có phải tối qua mình quá độc ác với Lâm Lạc Thi?
Nhưng sau khi suy xét lại thì Vương Học Bình cảm thấy mình không sai, Lâm Lạc Thi có rất nhiều khuyết điểm, thích phú quý, hư vinh, không dạy bảo là không được.
Những căn bệnh của Lâm Lạc Thi nếu không được dạy bảo kịp thời trong giai đoạn này, không kịp thời ngăn chặn thì sau này vấn đề xuất hiện trên người nàng sẽ ngày càng lớn.
Người trong quan trường thân bất do kỷ, Vương Học Bình cũng không muốn bị té nhào trên người phụ nữ, vì thế nhất định phải có hành động, đề phong cẩn thận và phòng ngừa chu đáo, vì thế cần phải gia tăng dạy bảo cho Lâm Lạc Thi.
Ngày hôm qua Vương Học Bình cố ý xé to chuyện cũng là vì như vậy, nếu làm tốt công tác dạy bảo Lâm Lạc Thi, sau này sẽ có một trợ thủ mạnh.
Lúc này bố cục của hắn còn nhỏ, nhưng tương lai sẽ tung hoành chính đàn thành phố, thậm chí còn có quyền lực cao hơn, vì vậy mà phải sắp xếp một binh một tốt để không phát sinh sai lầm.
Hà Thượng Thanh là người có bối cảnh nhưng vẫn bị kẻ thù đâm lén mà thua trận thảm bại, huống chi Vương Học Bình chỉ là một người có xuất thân gia đình tầm thường?
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà thầm nghĩ, Lạc Thi, người của ta, mau lớn lên, ngày hôm qua chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi, tương lai còn nhiều khảo nghiệm hơn đang chờ đón.
Vương Học Bình nghĩ đến tình huống Lâm Lạc Thi tặng vòng tay cho Hồng Mộng Ngọc mà không khỏi nở nụ cười, cô gái này có phương pháp tặng quà rất hay.
Sau những trao đổi vào tối qua, Vương Học Bình càng phát hiện mình thu cô tình nhân này vào túi là cử chỉ sáng suốt.
Chỉ cần Lâm Lạc Thi nhớ bài học tối qua thì sẽ càng cẩn thận rào đón Hồng Mộng Ngọc, Vương Học Bình cho rằng chưa đến hai tháng sau sẽ nhất định có thu hoạch.
Quan trọng là Lâm Lạc Thi đến bây giờ vẫn chưa biết gì, mục đích mà Vương Học Bình muốn nàng tiếp cận Hồng Mộng Ngọc chính là vì muốn vặn ngã Sử Phương.
Vương Học Bình đến phòng làm việc, hắn còn chưa hút hết điếu thuốc thì phó chủ nhiệm khu quy hoạch Tiết Văn đến gõ cửa, sau đó đi vào phòng. Hắn đến bên cạnh Vương Học Bình rồi thần bí báo cáo:
- Chủ nhiệm, dây chuyền sản xuất nước giải khát mà chủ nhiệm Cổ nhập khẩu từ Ý đã về đến khu quy hoạch vào ngày hôm qua, tôi cũng đã lén lút sắp xếp công nhân kiến trúc không am hiểu quá nhiều vận chuyển máy móc vào trong xưởng.
Vương Học Bình nghe xong tin tức hay thì không khỏi sảng khoái, hắn ném điếu thuốc cho Tiết Văn rồi cười nói:
- Anh Tiết, lần này anh thật sự lập công lớn, tương lai tôi nhất định sẽ thỉnh công với huyện ủy.
Tiết Văn không khỏi cảm thấy lòng mình nóng lên, thầm nghĩ thỉnh công với huyện ủy thật ra chính là đề cử với bí thư.
Vương Học Bình dù bị ngáng chân ở khu kinh tế mới, nhưng dù là người sáng suốt sẽ biết, chỉ cần bí thư Nghiêm còn làm chủ ở Nam Vân thì Vương Học Bình sẽ ngồi chắc chắn trên vị trí chủ nhiệm khu quy hoạch, như vậy chiếc ghế phó chủ nhiệm thường vụ lại bỏ sót, điều này làm Tiết Văn động tâm.
Nói thật, trước khi Vương Học Bình được điều về khu quy hoạch thì Tiết Văn thật sự cảm thấy rất nhạt với quá trình cầu tiến trên quan trường, hắn một không chỗ dựa, hai không tiền bạc, vốn tưởng tương lai không còn hy vọng gì.
Nhưng từ khi Vương Học Bình đến khu quy hoạch thì rất kính trọng Tiết Văn, hơn nữa còn âm thầm giao trọng trách phát triển công ty nước giải khát cho Tiết Văn.
Điều này làm cho Tiết Văn cảm thấy mình được Vương Học Bình coi trọng.
- Chủ nhiệm, nói thật lòng, tôi đi theo anh và cảm thấy công tác rất thoải mái, dù không có công thì tôi cũng mong muốn đi theo anh tạo nên sự nghiệp.
Vương Học Bình nghe những lời này của Tiết Văn mà thầm hiểu, lúc này quan hệ giữa mình và đối phương đã sâu sắc hơn.
Vương Học Bình đứng lên kéo tay Tiết Văn, sau đó hai bên cùng ngồi xuống ghế sa lông, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Anh nói rất hay, một hảo hán muốn phát triển cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ mạnh mẽ, Vương Học Bình tôi dù có lợi hại thế nào, nếu không có được sự trợ giúp của anh cũng có bột không gột nên hồ.
- Chủ nhiệm, nguyên liệu sản xuất đã được đưa đến, đang giữ trong một nhà kho gần huyện Nam Vân chúng ta. Lúc này chúng ta có nên nắm bắt thời gian điều chỉnh thiết bị để nhanh chóng sản xuất không?
Tiết Văn dùng giọng kích động hỏi thăm Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười cười, hắn hỏi ngược lại:
- Nhà máy đồ hộp Lưu gia đã hạ giá được bao lâu rồi?
- Mỗi ngày tôi đều tính toán kỹ lưỡng, đến ngày hôm qua thì vừa đúng một tháng.
Tiết Văn dựa theo sắp xếp của Vương Học Bình, hắn cực kỳ chú ý đến những hành động của nhà máy Lưu gia, vì thế không cần suy nghĩ mà lập tức nói rõ thời gian.
- À, như vậy vẫn còn sớm, cha con Lưu gia những năm gần đây đựa vào công tác xây dựng mà kiếm được khá nhiều tiền. Anh Tiết, tôi cũng không thể không nói bọn họ rất thông minh, nhưng sự việc liên quan đến Lưu đại chủ nhiệm của văn phòng huyện ủy, tôi khẳng định không nói hai lời, sẽ trực tiếp rút đi hang ổ của bọn họ.
Vương Học Bình coi như nói rõ ràng với Tiết Văn.
Tiết Văn thở dài nói:
- Chủ nhiệm, thật ra Lưu Ngũ Cao làm những chuyện không ra gì ở huyện thành, dù tôi ở khu quy hoạch cũng nghe thấy. Lưu Tử cũng có thanh danh không tốt, tên này từ vị trí chủ tịch thị trấn nhảy lên thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đúng là khó động vào.
Tuy Tiết Văn nói không rõ ràng nhưng Vương Học Bình lại nghe và hiểu ngy, nói trắng ra thì bí thư Nghiêm cẩn thận mấy cũng có sơ sót, chỉ chú ý đến năng lực của Lưu Tử, lại quên mất kẻ này cấu kết với cha con Lưu Ngũ Cao, kiếm tiền trong vấn đề xây dựng.
Khu nhà khối chính quyền của thị trấn huyện thành hầu như cứ hai năm tu sửa một lần, nếu bên trong không có vấn đề thì thật sự không ai tin.
Vương Học Bình cảm thấy khó làm chính là có thể chộp được Lưu Ngũ Cao nhưng khó thể kéo tên Lưu Tử vào.
Nếu Lưu Tử chỉ là một trưởng phòng đơn vị bình thường, Vương Học Bình cũng không cần quan tâm, đã trực tiếp ra tay. Nhưng Lưu Tử chính là người được bí thư Nghiêm tự mình đề cử.
Vương Học Bình rất nắm chắc tâm lý, hắn thấy Lưu Tử và Lưu Ngũ Cao cùng nhau suy sụp thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của của bí thư Nghiêm trong suy nghĩ của cán bộ và quần chúng huyện Nam Vân.
Một điểm quan trọng khác chính là Lưu Tử và Vương Học Bình đều là nhân vật nòng cốt của Nghiêm phái, người ngoài nhìn vào thấy trong nhà đấu tranh nội bộ, tin tức truyền ra ngoài sẽ coi như ảnh hưởng đến cả danh dự của Vương Học Bình.
Vương Học Bình bây giờ đang nghĩ đến một phương án, đó chính là một mũi tên bắn trúng hai nhạn, vừa giữ lại vị trí của Lưu Tử, vừa hấp thu sạch sẽ tiền tài của Lưu Ngũ Cao.
Tiết Văn suy nghĩ rồi nói:
- Chủ nhiệm, trước tiên chúng ta có thể không sản xuất thành phẩm, chỉ pha chế dung dịch Băng Hồng Trà và Băng Lục Trà, sau đó sẽ sản xuất với quy mô lớn.
- À, anh Tiết, ý nghĩ của anh rất tốt, tôi thấy trận chiến này của Lưu gia rất có thể còn duy trì trong một khoảng thời gian nữa.
Dù công tác giữ bí mật rất tốt nhưng dù sao liên quan đến những nhân viên cũng có chút phức tạp, Vương Học Bình vẫn lo lắng để lộ bí mật, vì vậy hắn suy xét vấn đề lợi dụng lực lượng nghiên cứu khoa học ở bên kia để bắt đầu giai đoạn điều chế dung dịch trước.
Bản thân Tiết Văn chính là một chuyên gia trong lĩnh vực này, hắn cẩn thận suy xét rồi dùng giọng lo lắng nói:
- Năng lực nghiên cứu khoa học cũng có giới hạn, tôi sợ đến lúc đó cũng không thể ngăn được tiến độ sản xuất.
Vương Học Bình cười cười, hắn nhắc nhở:
- Anh Tiết, nếu không tối nay lại vất vả anh, đưa tất cả thiết bị tinh luyện dung dịch đến khu nghiên cứu.
Tiết Văn cảm thấy mắt sáng ngời, hắn vỗ đùi cười nói:
- Tư tưởng của tôi xem ra vẫn xơ cứng, biện pháp này rất tốt.
Một vấn đề khó khăn không nhỏ nhưng được giải quyết xong, hai người nhìn nhau cười, sợ rằng nhà máy đồ hộp Lưu gia sẽ không còn đứng vững được thêm bao ngày.
Lúc này thư ký Hác Cương gõ cửa tiến vào, hắn đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, đã nhận được tin, sáng nay phòng quy hoạch thành phố đã chối bỏ tất cả hạng mục mà khu quy hoạch chúng ta đưa lên.
- Sao? Biết nguyên nhân gì không?
Vương Học Bình lập tức cau mày, hắn cảm thấy điều này quá kỳ quặc.
Trước kia phòng quy hoạch thành phố đã phủ quyết vài hạng mục của khu quy hoạch huyện, nhưng bọn họ thường chào hỏi trước, nói rõ vấn đề. Chưa từng bao giờ giống như hôm nay, đột nhiên tập kích, khiến bọn họ không kịp trở tay.
- Lãnh đạo, tôi có một người bạn cũ công tác ở phòng quy hoạch thành phố, là bạn tốt thời đại học. Tôi đã điện thoại hỏi cậu ấy, chủ nhiệm Tào Quần của khu kinh tế mới chạy đến náo loạn ở phòng quy hoạch thành phố, vì vậy tuyến trên vốn đã đồng ý với phương án của chúng ta, nhưng kết quả lại như lúc này.
Hác Cương nói rõ tin tức cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghiêm túc nghe xong báo cáo, hắn chẳng những không tức giận vỗ bàn mà khẽ cười:
- Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma.
Hác Cương cũng hiểu tính tình của Vương Học Bình, sau khi nghe xong điều này thì thầm nghĩ, quan huyện không bằng quan đang trông nom, Tào Quần đấu với lãnh đạo của mình trong huyện, chưa chiến đấu đã thua hơn nửa.
Tên ngu xuẩn này đã làm việc ngốc, ân oán kéo căng đến mức khó thể hóa giải, cuối cùng chỉ một bên ngã xuống mới chấm dứt.
Lâm Lạc Thi nói ra những lời này, Vương Học Bình nghe được mà cảm thấy tán thưởng, hắn khẽ sờ lên mông nàng rồi dịu dàng nói:
- Còn đau không?
- Đau, chồng, bộ dạng giận dữ của anh rất đáng sợ, Tiểu Thi Thi sẽ không dám nữa.
Lâm Lạc Thi cúi đầu trong ngực Vương Học Bình, nàng khẽ nói:
- Chồng, sau này nếu em có tái phạm sai lầm thì mong anh dùng gia pháp, đừng vứt bỏ em.
- Ừ.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve chiếc lưng trắng trẻo mềm mại của Lâm Lạc Thi, hắn lại hô lên bờ môi hồng của nàng, vuốt ve tâm linh bị thương của nàng.
Sáng hôm sau, khi Lâm Lạc Thi còn ngủ say thì Vương Học Bình đã bắt xe của mình chạy về huyện Nam Vân.
Vương Học Bình ngồi ở phía sau mà rơi vào trầm tư, trong lòng thầm nghĩ có phải tối qua mình quá độc ác với Lâm Lạc Thi?
Nhưng sau khi suy xét lại thì Vương Học Bình cảm thấy mình không sai, Lâm Lạc Thi có rất nhiều khuyết điểm, thích phú quý, hư vinh, không dạy bảo là không được.
Những căn bệnh của Lâm Lạc Thi nếu không được dạy bảo kịp thời trong giai đoạn này, không kịp thời ngăn chặn thì sau này vấn đề xuất hiện trên người nàng sẽ ngày càng lớn.
Người trong quan trường thân bất do kỷ, Vương Học Bình cũng không muốn bị té nhào trên người phụ nữ, vì thế nhất định phải có hành động, đề phong cẩn thận và phòng ngừa chu đáo, vì thế cần phải gia tăng dạy bảo cho Lâm Lạc Thi.
Ngày hôm qua Vương Học Bình cố ý xé to chuyện cũng là vì như vậy, nếu làm tốt công tác dạy bảo Lâm Lạc Thi, sau này sẽ có một trợ thủ mạnh.
Lúc này bố cục của hắn còn nhỏ, nhưng tương lai sẽ tung hoành chính đàn thành phố, thậm chí còn có quyền lực cao hơn, vì vậy mà phải sắp xếp một binh một tốt để không phát sinh sai lầm.
Hà Thượng Thanh là người có bối cảnh nhưng vẫn bị kẻ thù đâm lén mà thua trận thảm bại, huống chi Vương Học Bình chỉ là một người có xuất thân gia đình tầm thường?
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà thầm nghĩ, Lạc Thi, người của ta, mau lớn lên, ngày hôm qua chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi, tương lai còn nhiều khảo nghiệm hơn đang chờ đón.
Vương Học Bình nghĩ đến tình huống Lâm Lạc Thi tặng vòng tay cho Hồng Mộng Ngọc mà không khỏi nở nụ cười, cô gái này có phương pháp tặng quà rất hay.
Sau những trao đổi vào tối qua, Vương Học Bình càng phát hiện mình thu cô tình nhân này vào túi là cử chỉ sáng suốt.
Chỉ cần Lâm Lạc Thi nhớ bài học tối qua thì sẽ càng cẩn thận rào đón Hồng Mộng Ngọc, Vương Học Bình cho rằng chưa đến hai tháng sau sẽ nhất định có thu hoạch.
Quan trọng là Lâm Lạc Thi đến bây giờ vẫn chưa biết gì, mục đích mà Vương Học Bình muốn nàng tiếp cận Hồng Mộng Ngọc chính là vì muốn vặn ngã Sử Phương.
Vương Học Bình đến phòng làm việc, hắn còn chưa hút hết điếu thuốc thì phó chủ nhiệm khu quy hoạch Tiết Văn đến gõ cửa, sau đó đi vào phòng. Hắn đến bên cạnh Vương Học Bình rồi thần bí báo cáo:
- Chủ nhiệm, dây chuyền sản xuất nước giải khát mà chủ nhiệm Cổ nhập khẩu từ Ý đã về đến khu quy hoạch vào ngày hôm qua, tôi cũng đã lén lút sắp xếp công nhân kiến trúc không am hiểu quá nhiều vận chuyển máy móc vào trong xưởng.
Vương Học Bình nghe xong tin tức hay thì không khỏi sảng khoái, hắn ném điếu thuốc cho Tiết Văn rồi cười nói:
- Anh Tiết, lần này anh thật sự lập công lớn, tương lai tôi nhất định sẽ thỉnh công với huyện ủy.
Tiết Văn không khỏi cảm thấy lòng mình nóng lên, thầm nghĩ thỉnh công với huyện ủy thật ra chính là đề cử với bí thư.
Vương Học Bình dù bị ngáng chân ở khu kinh tế mới, nhưng dù là người sáng suốt sẽ biết, chỉ cần bí thư Nghiêm còn làm chủ ở Nam Vân thì Vương Học Bình sẽ ngồi chắc chắn trên vị trí chủ nhiệm khu quy hoạch, như vậy chiếc ghế phó chủ nhiệm thường vụ lại bỏ sót, điều này làm Tiết Văn động tâm.
Nói thật, trước khi Vương Học Bình được điều về khu quy hoạch thì Tiết Văn thật sự cảm thấy rất nhạt với quá trình cầu tiến trên quan trường, hắn một không chỗ dựa, hai không tiền bạc, vốn tưởng tương lai không còn hy vọng gì.
Nhưng từ khi Vương Học Bình đến khu quy hoạch thì rất kính trọng Tiết Văn, hơn nữa còn âm thầm giao trọng trách phát triển công ty nước giải khát cho Tiết Văn.
Điều này làm cho Tiết Văn cảm thấy mình được Vương Học Bình coi trọng.
- Chủ nhiệm, nói thật lòng, tôi đi theo anh và cảm thấy công tác rất thoải mái, dù không có công thì tôi cũng mong muốn đi theo anh tạo nên sự nghiệp.
Vương Học Bình nghe những lời này của Tiết Văn mà thầm hiểu, lúc này quan hệ giữa mình và đối phương đã sâu sắc hơn.
Vương Học Bình đứng lên kéo tay Tiết Văn, sau đó hai bên cùng ngồi xuống ghế sa lông, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Anh nói rất hay, một hảo hán muốn phát triển cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ mạnh mẽ, Vương Học Bình tôi dù có lợi hại thế nào, nếu không có được sự trợ giúp của anh cũng có bột không gột nên hồ.
- Chủ nhiệm, nguyên liệu sản xuất đã được đưa đến, đang giữ trong một nhà kho gần huyện Nam Vân chúng ta. Lúc này chúng ta có nên nắm bắt thời gian điều chỉnh thiết bị để nhanh chóng sản xuất không?
Tiết Văn dùng giọng kích động hỏi thăm Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười cười, hắn hỏi ngược lại:
- Nhà máy đồ hộp Lưu gia đã hạ giá được bao lâu rồi?
- Mỗi ngày tôi đều tính toán kỹ lưỡng, đến ngày hôm qua thì vừa đúng một tháng.
Tiết Văn dựa theo sắp xếp của Vương Học Bình, hắn cực kỳ chú ý đến những hành động của nhà máy Lưu gia, vì thế không cần suy nghĩ mà lập tức nói rõ thời gian.
- À, như vậy vẫn còn sớm, cha con Lưu gia những năm gần đây đựa vào công tác xây dựng mà kiếm được khá nhiều tiền. Anh Tiết, tôi cũng không thể không nói bọn họ rất thông minh, nhưng sự việc liên quan đến Lưu đại chủ nhiệm của văn phòng huyện ủy, tôi khẳng định không nói hai lời, sẽ trực tiếp rút đi hang ổ của bọn họ.
Vương Học Bình coi như nói rõ ràng với Tiết Văn.
Tiết Văn thở dài nói:
- Chủ nhiệm, thật ra Lưu Ngũ Cao làm những chuyện không ra gì ở huyện thành, dù tôi ở khu quy hoạch cũng nghe thấy. Lưu Tử cũng có thanh danh không tốt, tên này từ vị trí chủ tịch thị trấn nhảy lên thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đúng là khó động vào.
Tuy Tiết Văn nói không rõ ràng nhưng Vương Học Bình lại nghe và hiểu ngy, nói trắng ra thì bí thư Nghiêm cẩn thận mấy cũng có sơ sót, chỉ chú ý đến năng lực của Lưu Tử, lại quên mất kẻ này cấu kết với cha con Lưu Ngũ Cao, kiếm tiền trong vấn đề xây dựng.
Khu nhà khối chính quyền của thị trấn huyện thành hầu như cứ hai năm tu sửa một lần, nếu bên trong không có vấn đề thì thật sự không ai tin.
Vương Học Bình cảm thấy khó làm chính là có thể chộp được Lưu Ngũ Cao nhưng khó thể kéo tên Lưu Tử vào.
Nếu Lưu Tử chỉ là một trưởng phòng đơn vị bình thường, Vương Học Bình cũng không cần quan tâm, đã trực tiếp ra tay. Nhưng Lưu Tử chính là người được bí thư Nghiêm tự mình đề cử.
Vương Học Bình rất nắm chắc tâm lý, hắn thấy Lưu Tử và Lưu Ngũ Cao cùng nhau suy sụp thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của của bí thư Nghiêm trong suy nghĩ của cán bộ và quần chúng huyện Nam Vân.
Một điểm quan trọng khác chính là Lưu Tử và Vương Học Bình đều là nhân vật nòng cốt của Nghiêm phái, người ngoài nhìn vào thấy trong nhà đấu tranh nội bộ, tin tức truyền ra ngoài sẽ coi như ảnh hưởng đến cả danh dự của Vương Học Bình.
Vương Học Bình bây giờ đang nghĩ đến một phương án, đó chính là một mũi tên bắn trúng hai nhạn, vừa giữ lại vị trí của Lưu Tử, vừa hấp thu sạch sẽ tiền tài của Lưu Ngũ Cao.
Tiết Văn suy nghĩ rồi nói:
- Chủ nhiệm, trước tiên chúng ta có thể không sản xuất thành phẩm, chỉ pha chế dung dịch Băng Hồng Trà và Băng Lục Trà, sau đó sẽ sản xuất với quy mô lớn.
- À, anh Tiết, ý nghĩ của anh rất tốt, tôi thấy trận chiến này của Lưu gia rất có thể còn duy trì trong một khoảng thời gian nữa.
Dù công tác giữ bí mật rất tốt nhưng dù sao liên quan đến những nhân viên cũng có chút phức tạp, Vương Học Bình vẫn lo lắng để lộ bí mật, vì vậy hắn suy xét vấn đề lợi dụng lực lượng nghiên cứu khoa học ở bên kia để bắt đầu giai đoạn điều chế dung dịch trước.
Bản thân Tiết Văn chính là một chuyên gia trong lĩnh vực này, hắn cẩn thận suy xét rồi dùng giọng lo lắng nói:
- Năng lực nghiên cứu khoa học cũng có giới hạn, tôi sợ đến lúc đó cũng không thể ngăn được tiến độ sản xuất.
Vương Học Bình cười cười, hắn nhắc nhở:
- Anh Tiết, nếu không tối nay lại vất vả anh, đưa tất cả thiết bị tinh luyện dung dịch đến khu nghiên cứu.
Tiết Văn cảm thấy mắt sáng ngời, hắn vỗ đùi cười nói:
- Tư tưởng của tôi xem ra vẫn xơ cứng, biện pháp này rất tốt.
Một vấn đề khó khăn không nhỏ nhưng được giải quyết xong, hai người nhìn nhau cười, sợ rằng nhà máy đồ hộp Lưu gia sẽ không còn đứng vững được thêm bao ngày.
Lúc này thư ký Hác Cương gõ cửa tiến vào, hắn đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, đã nhận được tin, sáng nay phòng quy hoạch thành phố đã chối bỏ tất cả hạng mục mà khu quy hoạch chúng ta đưa lên.
- Sao? Biết nguyên nhân gì không?
Vương Học Bình lập tức cau mày, hắn cảm thấy điều này quá kỳ quặc.
Trước kia phòng quy hoạch thành phố đã phủ quyết vài hạng mục của khu quy hoạch huyện, nhưng bọn họ thường chào hỏi trước, nói rõ vấn đề. Chưa từng bao giờ giống như hôm nay, đột nhiên tập kích, khiến bọn họ không kịp trở tay.
- Lãnh đạo, tôi có một người bạn cũ công tác ở phòng quy hoạch thành phố, là bạn tốt thời đại học. Tôi đã điện thoại hỏi cậu ấy, chủ nhiệm Tào Quần của khu kinh tế mới chạy đến náo loạn ở phòng quy hoạch thành phố, vì vậy tuyến trên vốn đã đồng ý với phương án của chúng ta, nhưng kết quả lại như lúc này.
Hác Cương nói rõ tin tức cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghiêm túc nghe xong báo cáo, hắn chẳng những không tức giận vỗ bàn mà khẽ cười:
- Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma.
Hác Cương cũng hiểu tính tình của Vương Học Bình, sau khi nghe xong điều này thì thầm nghĩ, quan huyện không bằng quan đang trông nom, Tào Quần đấu với lãnh đạo của mình trong huyện, chưa chiến đấu đã thua hơn nửa.
Tên ngu xuẩn này đã làm việc ngốc, ân oán kéo căng đến mức khó thể hóa giải, cuối cùng chỉ một bên ngã xuống mới chấm dứt.
/435
|