Thư ký Tạ Viêm của bí thư thị ủy điện thoại thông báo cho Vương Học Bình, yêu cầu hắn nhanh chóng chạy đến thị ủy vào buổi trưa, hai người cần bàn về vấn đề cải cách hành chính.
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi ngẫu nhiên gặp mặt trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy và bí thư thị ủy Chu Văn Quảng, lúc này Tạ Viêm mới điện thoại tìm Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng hiểu, bí thư thị ủy Chu Văn Quảng thật sự cũng không nhiệt tâm với vấn đề cải cách hành chính bằng Kim Hữu Công, nhưng bí thư đã muốn xem xét thì thư ký có gan trì hoãn vài ngày sao?
Vương Học Bình chạy đến nhà khách thị ủy, hắn đi đến địa điểm ước hẹn là lầu ba, nhân viên phục vụ hỏi rõ tính danh của Vương Học Bình, sau đó lại xem xét giấy chứng nhận công tác, lúc này mới đưa đến đúng phòng.
Đây là một phòng xép, phòng khách khoảng hai mươi thước vuông, có một bộ sa lông với kiểu cách của những năm tám mươi. Vương Học Bình ngồi xuống ghế, đốt thuốc, thầm nghĩ chỗ này chỉ sợ là địa phương tiếp khách của của thư ký Tạ Viêm, nhưng rõ ràng cố ý keo kiệt như vậy.
Vương Học Bình nhấp một hớp nước, hắn phát hiện đây là một loại trà xưa, tuy cũng là Long Tỉnh nhưng lại kém vài bậc.
Xem ra hôm nay mình bị lạnh nhạt, Vương Học Bình thầm lóe lên ý nghĩ này, cuối cùng cũng khó chuyển dời ý nghĩ.
Quả nhiên Vương Học Bình ngồi trong phòng chờ đến giữa trưa nhưng thư ký Tạ Viêm vẫn chưa xuất hiện.
Vương Học Bình lẳng lặng ngồi uống trà hút thuốc, trong đầu chợt nhớ đến Cao Thành Thu, vị thư ký chủ tịch này có những hành động khác hẳn với thư ký Tạ Viêm, nếu nói một cách tương đối thì Cao Thành Thu bình thản hơn.
Xem ra làm thư ký của lãnh đạo đứng đầu lúc nào cũng khác biệt, chỉ cần xét hướng đi thì Tạ Viêm nếu được đưa xuống tuyến dưới cũng cao hơn Cao Thành Thu một cấp. Bí thư quận huyện và chủ tịch quận huyện nhìn thì có vẻ là cùng một cấp nhưng quyền lực và địa vị lại khác biệt quá xa, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Vương Học Bình đã làm xong công tác chuẩn bị cho chiến đấu lâu dài, hắn vừa định gọi nhân viên phục vụ đưa vài món đồ ăn đến thì cửa phòng lại mở ra.
- Ha ha, Tiểu Vương, đã để cậu đợi lâu, thật sự xấu hổ, hôm nay tôi theo bí thư tiếp khách, đến bây giờ mới rút chân ra được, vội đến mức chưa kịp uống một ngụm nước.
Tạ Viêm vào cửa thì giải thích vài câu với Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm hiểu có gì xảy ra, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ bình tĩnh cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ, người nào cũng biết anh là người bận rộn, tôi cũng không đợi bao lâu, không có gì đáng ngại.
Hai người bắt tay nhau, Tạ Viêm nhanh chóng rút tay về, Vương Học Bình thầm nghĩ, không hỗ danh là bí thư đệ nhất thị ủy, tuổi không lớn nhưng cái giá lại rất lớn.
Hai bên ngồi đối diện nhau, Tạ Viêm cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Học Bình, phát hiện vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, không tỏ ra vui hay buồn.
Tạ Viêm thầm gật đầu, tiểu tử này mới lên đến cấp phó khoa nhưng công phu dưỡng khí thì không tệ.
Ngày đó Chu Văn Quảng phân phó và Tạ Viêm đã nghĩ muốn giữ Vương Học Bình lại để bàn luận vài lời, nói thật, đối với Tạ Viêm, hắn rất đồng ý với cách thức cải cách hành chính.
Bây giờ thủ tục quá nhiêu khê, thậm chí nhìn mãi thành quen, Tạ Viêm cũng cảm thấy rất khó sửa chữa.
Nhưng Tạ Viêm cũng có ý nghĩ riêng, hắn tìm người hỏi thăm bối cảnh của Vương Học Bình, lúc đó mới kinh ngạc phát hiện trước đó đối phương là thư ký của bí thư Nghiêm Minh Cao huyện Nam Vân.
Sau khi suy xét đến vấn đề Nghiêm Minh Cao là cán bộ dòng chính của Kim Hữu Công, Tạ Viêm lại có băn khoăn. Khi Kim Hữu Công là phó bí thư đoàn thể thị ủy Vân Châu thì có quan hệ rất tốt với bí thư Chu, hai người thường là minh hữu ở hội nghị thường ủy, thường xuyên vung tay chế ngự vị chủ tịch thành phố khi đó.
Nhưng từ sau khi Kim Hữu Công lên làm thay mặt chủ tịch, quan hệ giữa Kim Hữu Công và Chu Văn Quảng đã dần trở nên vi diệu.
Ngoài hai vị lãnh đạo thì hai vị thư ký là Tạ Viêm và Cao Thành Thu cũng nhìn ra ảo diệu bên trong, không có nguyên nhân gì khác, chính là vấn đề phân chia quyền lực đã tạo nên ngăn cách.
Đảng ủy trông nom nhân sự vĩ mô, chính quyền trông nom kinh tế tài chính, nhưng dưới thể chế hiện hành thì tất cả sự việc lớn đều phải đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy, bí thư thị ủy là người chủ trì hội nghị thường ủy, tất nhiên sẽ muốn tỏ thái độ, vô tình cũng sẽ có chút lấn sân sang phạm vi của khối chính quyền.
Điều này cũng như môi răng, cũng có lúc cắn rách da, mâu thuẫn cũng dần phát sinh.
Quan hệ giữa lãnh đạo rất phức tạp, thư ký tất nhiên phải chú ý, đặc biệt là Tạ Viêm càng thận trọng với một người có vài vòng quan hệ như Vương Học Bình.
- Tiểu Vương, cậu nói xem, trong quá trình khu quy hoạch làm cải cách hành chính thì có được kinh nghiệm gì?
Tạ Viêm khẽ gác chân, mở vở, hai mắt nhìn Vương Học Bình nhưng trong lòng lại có chút tiếc hận. Đúng là cái chân quyết định cái đầu, vì những thứ này sẽ rất khó mở rộng ở thành phố Vân Châu.
Vương Học Bình cảm nhận được sự lãnh đạm của thư ký Tạ Viêm, trong lòng cũng có chuẩn bị, vì vậy đem tất cả những yếu điểm, mặt lợi bày ra, phân tích rõ ràng cho Tạ Viêm.
Toàn quá trình chỉ chưa đến mười phút, Vương Học Bình miêu tả rất nhanh gọn.
Tạ Viêm trầm ngâm một lát, Tiểu Vương này thật sự có năng lực, không những làm tốt mà nói cũng tốt, rất có trật tự, là nhân tài. Nhưng đấu tranh phe phái hại chết người, một nhân tài thế này lụi bại, Tạ Viêm cũng lực bất tòng tâm.
- Tiểu Vương, đừng quá gò bó, hút điếu thuốc đi.
Tạ Viêm tiện tay ném thuốc cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình vươn tay nhưng mò vào khoảng không, Tạ Viêm làm rơi điếu Hồng Tháp Sơn xuống đất, sau khi lăn vài vòng mới dừng lại.
Tạ Viêm có thể hầu hạ tốt cho Chu Văn Quảng, lại từng bước leo lên vị trí phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy, tất nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hắn nhìn tình cảnh trước mắt mà thầm nghĩ, Tiểu Vương này đúng là thông minh, không chút bất mãn, lại rất kín kẽ, không thể không tán thưởng.
Không chụp được điếu thuốc và làm rơi xuống đất, việc này cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh đặc biệt thì thật sự rất có ý, chỉ vào lúc đó mới hiểu được hàm nghĩa bên trong.
Tạ Viêm cảm nhận được biểu cảm của Vương Học Bình, hắn nhanh chóng liên tưởng đến Lữ Tử Tâm, sau đó lại thầm thở dài, có chỗ dựa là một vị tiểu thư như vậy, đáng lý ra phải không có gì lo lắng mới đúng.
Tạ Viêm khẽ nghiêm mặt, hắn mỉm cười ném điếu thuốc khác cho Vương Học Bình, lần này Vương Học Bình nhận lấy rất chuẩn.
- Chủ nhiệm Vương, lần trước Lữ Tử Tâm tiểu thư đến phỏng vấn, cô ấy rất tán dương cậu.
Tạ Viêm cố ý ném ra đề tài này, coi như bắt chuyện với Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ tâm tư của Tạ Viêm, hắn đã bị lạnh nhạt từ sáng đến trưa, cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Hôm nay Tạ Viêm tìm mình nói chuyện chẳng qua vì nể mặt mà thôi, cũng không có bất kỳ hiệu quả thực tế nào, nói nhiều cũng phí lời mà thô.
- Ha ha, tôi rất may mắn đã gặp mặt Lữ Tam tiểu thư vài lần, đã cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là bạn bè.
Vương Học Bình bị ghẻ lạnh nửa ngày, trong lòng ít nhiều cũng không thoải mái, vì vậy cố ý che giấu không nói rõ ràng.
Tạ Viêm thầm nghĩ, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, chỉ cần xem xét vào sự thân mật của Lâm Lạc Thi với Vương Học Bình khi đứng trước mặt trưởng phòng tuyên truyền Phùng Thân Quốc bí thư Chu Văn Quảng sẽ thấy quan hệ giữa hai bên là thế nào. Tất nhiên sẽ tuyệt đối không phải là bình thường như lời nói của Vương Học Bình. Mà Tạ Viêm cũng có chút hối tiếc, phát hiện mình cố gắng lạnh nhạt với Vương Học Bình và bày ra cái giá của đệ nhất thư ký thị ủy là sai vị trí, không những không chặn đầu được Vương Học Bình, hơn nữa còn làm mình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Dựa theo phỏng đoán của Tạ Viêm, ý đồ của bí thư Chu Văn Quảng chính là tìm hiểu mối quan hệ giữa Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình.
Bây giờ Vương Học Bình dùng lời nói đơn giản, chỉ bằng một câu đã trả lời xong câu hỏi của Tạ Viêm.
- Chủ nhiệm Vương, lúc này đã đến giờ cơm trưa, chúng ta vừa đi ăn vừa nói.
Tạ Viêm mỉm cười nói với Vương Học Bình.
Vương Học Bình thấy Tạ Viêm thay đổi thì thầm nghĩ, đừng nói anh là thư ký của bí thư thị ủy, dù là bí thư thị ủy đến tôi cũng không ngại.
- Ha ha, anh là người bận rộn, tôi chỉ tùy tiện ăn bên ngoài là được, sẽ còn chạy về mở hội nghị trong huyện.
Vương Học Bình cố ý từ chối, để xem Tạ Viêm phản ứng thế nào.
Tạ Viêm rất lõi đời, hắn cười nói:
- Dù quan trọng thế nào cũng phải dùng cơm đã chứ?
- Nếu không để tôi điện thoại xuống cho văn phòng huyện ủy, giúp cậu tạo ra một lý do giả?
Vương Học Bình thầm nghĩ, anh đã cố như vậy, thôi thì tôi ở lại dùng bữa cơm, hắn cười nói:
- Nếu chủ nhiệm Tạ đã quan tâm đến Tiểu Vương tôi như vậy, coi như cung kính không bằng tuân mệnh, coi như được hưởng phúc một lần.
Tạ Viêm nghe xong lời nói dí dỏm của Vương Học Bình, hắn thầm cảm thấy người này có vẻ thú vị, nếu vứt bỏ vấn đề về chiến tuyến thì hai bên có mười phần làm bạn bè với nhau.
Tạ Viêm đưa Vương Học Bình đến nhà hàng trong thị ủy, ngồi vào bàn, món ăn nhanh chóng được đưa lên.
Vương Học Bình đánh giá bàn ăn, hắn phát hiện dù là bốn món chính một món canh, nhưng tất cả đều được đặt trong dĩa inox lớn, hai người hoàn toàn ăn không hết nhiều như vậy.
Tạ Viêm cười nói:
- Dựa theo quy định cấm uống rượu của thị ủy, giữa trưa không được dùng rượu, nhưng cậu đã từ xa đến, chúng ta coi như uống chút bia súc miệng.
Vương Học Bình cũng không dám chẳng nể mặt Tạ Viêm, dù sao đây cũng là tâm phúc của bí thư thị ủy, dù trước mắt địa vị hai người còn kém nhau xa, nhưng sau này cũng có thể là cộng sự, vì thế cũng phải biết chừng mực.
- Ha ha, vậy mỗi người một chai.
Tạ Viêm cũng không muốn uống nhiều, Vương Học Bình lên tiếng thì hắn nói ngay:
- Được, mỗi người một chai.
- Cậu Vương, sau này đến thành phố làm việc nhớ liên lạc với tôi, chỉ cần có rảnh thì nhất định sẽ uống với cậu vài ly.
Tạ Viêm nâng ly bia lên khẽ cụng ly với Vương Học Bình.
Vương Học Bình lập tức hiểu ra, Tạ Viêm đang chơi trò trước cứng sau mềm, hơn nữa xưng hô cũng biến đổi, từ chủ nhiệm Vương thành cậu Vương.
Nếu sớm biết có lúc thế này thì lúc trước cố gắng làm gì?
Nếu thái độ của Tạ Viêm đã chuyển biến như vậy thì Vương Học Bình cũng chỉ có thể nắm Lữ Tử Tâm mà dối trá một phen.
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi ngẫu nhiên gặp mặt trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy và bí thư thị ủy Chu Văn Quảng, lúc này Tạ Viêm mới điện thoại tìm Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng hiểu, bí thư thị ủy Chu Văn Quảng thật sự cũng không nhiệt tâm với vấn đề cải cách hành chính bằng Kim Hữu Công, nhưng bí thư đã muốn xem xét thì thư ký có gan trì hoãn vài ngày sao?
Vương Học Bình chạy đến nhà khách thị ủy, hắn đi đến địa điểm ước hẹn là lầu ba, nhân viên phục vụ hỏi rõ tính danh của Vương Học Bình, sau đó lại xem xét giấy chứng nhận công tác, lúc này mới đưa đến đúng phòng.
Đây là một phòng xép, phòng khách khoảng hai mươi thước vuông, có một bộ sa lông với kiểu cách của những năm tám mươi. Vương Học Bình ngồi xuống ghế, đốt thuốc, thầm nghĩ chỗ này chỉ sợ là địa phương tiếp khách của của thư ký Tạ Viêm, nhưng rõ ràng cố ý keo kiệt như vậy.
Vương Học Bình nhấp một hớp nước, hắn phát hiện đây là một loại trà xưa, tuy cũng là Long Tỉnh nhưng lại kém vài bậc.
Xem ra hôm nay mình bị lạnh nhạt, Vương Học Bình thầm lóe lên ý nghĩ này, cuối cùng cũng khó chuyển dời ý nghĩ.
Quả nhiên Vương Học Bình ngồi trong phòng chờ đến giữa trưa nhưng thư ký Tạ Viêm vẫn chưa xuất hiện.
Vương Học Bình lẳng lặng ngồi uống trà hút thuốc, trong đầu chợt nhớ đến Cao Thành Thu, vị thư ký chủ tịch này có những hành động khác hẳn với thư ký Tạ Viêm, nếu nói một cách tương đối thì Cao Thành Thu bình thản hơn.
Xem ra làm thư ký của lãnh đạo đứng đầu lúc nào cũng khác biệt, chỉ cần xét hướng đi thì Tạ Viêm nếu được đưa xuống tuyến dưới cũng cao hơn Cao Thành Thu một cấp. Bí thư quận huyện và chủ tịch quận huyện nhìn thì có vẻ là cùng một cấp nhưng quyền lực và địa vị lại khác biệt quá xa, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Vương Học Bình đã làm xong công tác chuẩn bị cho chiến đấu lâu dài, hắn vừa định gọi nhân viên phục vụ đưa vài món đồ ăn đến thì cửa phòng lại mở ra.
- Ha ha, Tiểu Vương, đã để cậu đợi lâu, thật sự xấu hổ, hôm nay tôi theo bí thư tiếp khách, đến bây giờ mới rút chân ra được, vội đến mức chưa kịp uống một ngụm nước.
Tạ Viêm vào cửa thì giải thích vài câu với Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm hiểu có gì xảy ra, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ bình tĩnh cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ, người nào cũng biết anh là người bận rộn, tôi cũng không đợi bao lâu, không có gì đáng ngại.
Hai người bắt tay nhau, Tạ Viêm nhanh chóng rút tay về, Vương Học Bình thầm nghĩ, không hỗ danh là bí thư đệ nhất thị ủy, tuổi không lớn nhưng cái giá lại rất lớn.
Hai bên ngồi đối diện nhau, Tạ Viêm cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Học Bình, phát hiện vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, không tỏ ra vui hay buồn.
Tạ Viêm thầm gật đầu, tiểu tử này mới lên đến cấp phó khoa nhưng công phu dưỡng khí thì không tệ.
Ngày đó Chu Văn Quảng phân phó và Tạ Viêm đã nghĩ muốn giữ Vương Học Bình lại để bàn luận vài lời, nói thật, đối với Tạ Viêm, hắn rất đồng ý với cách thức cải cách hành chính.
Bây giờ thủ tục quá nhiêu khê, thậm chí nhìn mãi thành quen, Tạ Viêm cũng cảm thấy rất khó sửa chữa.
Nhưng Tạ Viêm cũng có ý nghĩ riêng, hắn tìm người hỏi thăm bối cảnh của Vương Học Bình, lúc đó mới kinh ngạc phát hiện trước đó đối phương là thư ký của bí thư Nghiêm Minh Cao huyện Nam Vân.
Sau khi suy xét đến vấn đề Nghiêm Minh Cao là cán bộ dòng chính của Kim Hữu Công, Tạ Viêm lại có băn khoăn. Khi Kim Hữu Công là phó bí thư đoàn thể thị ủy Vân Châu thì có quan hệ rất tốt với bí thư Chu, hai người thường là minh hữu ở hội nghị thường ủy, thường xuyên vung tay chế ngự vị chủ tịch thành phố khi đó.
Nhưng từ sau khi Kim Hữu Công lên làm thay mặt chủ tịch, quan hệ giữa Kim Hữu Công và Chu Văn Quảng đã dần trở nên vi diệu.
Ngoài hai vị lãnh đạo thì hai vị thư ký là Tạ Viêm và Cao Thành Thu cũng nhìn ra ảo diệu bên trong, không có nguyên nhân gì khác, chính là vấn đề phân chia quyền lực đã tạo nên ngăn cách.
Đảng ủy trông nom nhân sự vĩ mô, chính quyền trông nom kinh tế tài chính, nhưng dưới thể chế hiện hành thì tất cả sự việc lớn đều phải đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy, bí thư thị ủy là người chủ trì hội nghị thường ủy, tất nhiên sẽ muốn tỏ thái độ, vô tình cũng sẽ có chút lấn sân sang phạm vi của khối chính quyền.
Điều này cũng như môi răng, cũng có lúc cắn rách da, mâu thuẫn cũng dần phát sinh.
Quan hệ giữa lãnh đạo rất phức tạp, thư ký tất nhiên phải chú ý, đặc biệt là Tạ Viêm càng thận trọng với một người có vài vòng quan hệ như Vương Học Bình.
- Tiểu Vương, cậu nói xem, trong quá trình khu quy hoạch làm cải cách hành chính thì có được kinh nghiệm gì?
Tạ Viêm khẽ gác chân, mở vở, hai mắt nhìn Vương Học Bình nhưng trong lòng lại có chút tiếc hận. Đúng là cái chân quyết định cái đầu, vì những thứ này sẽ rất khó mở rộng ở thành phố Vân Châu.
Vương Học Bình cảm nhận được sự lãnh đạm của thư ký Tạ Viêm, trong lòng cũng có chuẩn bị, vì vậy đem tất cả những yếu điểm, mặt lợi bày ra, phân tích rõ ràng cho Tạ Viêm.
Toàn quá trình chỉ chưa đến mười phút, Vương Học Bình miêu tả rất nhanh gọn.
Tạ Viêm trầm ngâm một lát, Tiểu Vương này thật sự có năng lực, không những làm tốt mà nói cũng tốt, rất có trật tự, là nhân tài. Nhưng đấu tranh phe phái hại chết người, một nhân tài thế này lụi bại, Tạ Viêm cũng lực bất tòng tâm.
- Tiểu Vương, đừng quá gò bó, hút điếu thuốc đi.
Tạ Viêm tiện tay ném thuốc cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình vươn tay nhưng mò vào khoảng không, Tạ Viêm làm rơi điếu Hồng Tháp Sơn xuống đất, sau khi lăn vài vòng mới dừng lại.
Tạ Viêm có thể hầu hạ tốt cho Chu Văn Quảng, lại từng bước leo lên vị trí phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy, tất nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hắn nhìn tình cảnh trước mắt mà thầm nghĩ, Tiểu Vương này đúng là thông minh, không chút bất mãn, lại rất kín kẽ, không thể không tán thưởng.
Không chụp được điếu thuốc và làm rơi xuống đất, việc này cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh đặc biệt thì thật sự rất có ý, chỉ vào lúc đó mới hiểu được hàm nghĩa bên trong.
Tạ Viêm cảm nhận được biểu cảm của Vương Học Bình, hắn nhanh chóng liên tưởng đến Lữ Tử Tâm, sau đó lại thầm thở dài, có chỗ dựa là một vị tiểu thư như vậy, đáng lý ra phải không có gì lo lắng mới đúng.
Tạ Viêm khẽ nghiêm mặt, hắn mỉm cười ném điếu thuốc khác cho Vương Học Bình, lần này Vương Học Bình nhận lấy rất chuẩn.
- Chủ nhiệm Vương, lần trước Lữ Tử Tâm tiểu thư đến phỏng vấn, cô ấy rất tán dương cậu.
Tạ Viêm cố ý ném ra đề tài này, coi như bắt chuyện với Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ tâm tư của Tạ Viêm, hắn đã bị lạnh nhạt từ sáng đến trưa, cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Hôm nay Tạ Viêm tìm mình nói chuyện chẳng qua vì nể mặt mà thôi, cũng không có bất kỳ hiệu quả thực tế nào, nói nhiều cũng phí lời mà thô.
- Ha ha, tôi rất may mắn đã gặp mặt Lữ Tam tiểu thư vài lần, đã cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là bạn bè.
Vương Học Bình bị ghẻ lạnh nửa ngày, trong lòng ít nhiều cũng không thoải mái, vì vậy cố ý che giấu không nói rõ ràng.
Tạ Viêm thầm nghĩ, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, chỉ cần xem xét vào sự thân mật của Lâm Lạc Thi với Vương Học Bình khi đứng trước mặt trưởng phòng tuyên truyền Phùng Thân Quốc bí thư Chu Văn Quảng sẽ thấy quan hệ giữa hai bên là thế nào. Tất nhiên sẽ tuyệt đối không phải là bình thường như lời nói của Vương Học Bình. Mà Tạ Viêm cũng có chút hối tiếc, phát hiện mình cố gắng lạnh nhạt với Vương Học Bình và bày ra cái giá của đệ nhất thư ký thị ủy là sai vị trí, không những không chặn đầu được Vương Học Bình, hơn nữa còn làm mình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Dựa theo phỏng đoán của Tạ Viêm, ý đồ của bí thư Chu Văn Quảng chính là tìm hiểu mối quan hệ giữa Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình.
Bây giờ Vương Học Bình dùng lời nói đơn giản, chỉ bằng một câu đã trả lời xong câu hỏi của Tạ Viêm.
- Chủ nhiệm Vương, lúc này đã đến giờ cơm trưa, chúng ta vừa đi ăn vừa nói.
Tạ Viêm mỉm cười nói với Vương Học Bình.
Vương Học Bình thấy Tạ Viêm thay đổi thì thầm nghĩ, đừng nói anh là thư ký của bí thư thị ủy, dù là bí thư thị ủy đến tôi cũng không ngại.
- Ha ha, anh là người bận rộn, tôi chỉ tùy tiện ăn bên ngoài là được, sẽ còn chạy về mở hội nghị trong huyện.
Vương Học Bình cố ý từ chối, để xem Tạ Viêm phản ứng thế nào.
Tạ Viêm rất lõi đời, hắn cười nói:
- Dù quan trọng thế nào cũng phải dùng cơm đã chứ?
- Nếu không để tôi điện thoại xuống cho văn phòng huyện ủy, giúp cậu tạo ra một lý do giả?
Vương Học Bình thầm nghĩ, anh đã cố như vậy, thôi thì tôi ở lại dùng bữa cơm, hắn cười nói:
- Nếu chủ nhiệm Tạ đã quan tâm đến Tiểu Vương tôi như vậy, coi như cung kính không bằng tuân mệnh, coi như được hưởng phúc một lần.
Tạ Viêm nghe xong lời nói dí dỏm của Vương Học Bình, hắn thầm cảm thấy người này có vẻ thú vị, nếu vứt bỏ vấn đề về chiến tuyến thì hai bên có mười phần làm bạn bè với nhau.
Tạ Viêm đưa Vương Học Bình đến nhà hàng trong thị ủy, ngồi vào bàn, món ăn nhanh chóng được đưa lên.
Vương Học Bình đánh giá bàn ăn, hắn phát hiện dù là bốn món chính một món canh, nhưng tất cả đều được đặt trong dĩa inox lớn, hai người hoàn toàn ăn không hết nhiều như vậy.
Tạ Viêm cười nói:
- Dựa theo quy định cấm uống rượu của thị ủy, giữa trưa không được dùng rượu, nhưng cậu đã từ xa đến, chúng ta coi như uống chút bia súc miệng.
Vương Học Bình cũng không dám chẳng nể mặt Tạ Viêm, dù sao đây cũng là tâm phúc của bí thư thị ủy, dù trước mắt địa vị hai người còn kém nhau xa, nhưng sau này cũng có thể là cộng sự, vì thế cũng phải biết chừng mực.
- Ha ha, vậy mỗi người một chai.
Tạ Viêm cũng không muốn uống nhiều, Vương Học Bình lên tiếng thì hắn nói ngay:
- Được, mỗi người một chai.
- Cậu Vương, sau này đến thành phố làm việc nhớ liên lạc với tôi, chỉ cần có rảnh thì nhất định sẽ uống với cậu vài ly.
Tạ Viêm nâng ly bia lên khẽ cụng ly với Vương Học Bình.
Vương Học Bình lập tức hiểu ra, Tạ Viêm đang chơi trò trước cứng sau mềm, hơn nữa xưng hô cũng biến đổi, từ chủ nhiệm Vương thành cậu Vương.
Nếu sớm biết có lúc thế này thì lúc trước cố gắng làm gì?
Nếu thái độ của Tạ Viêm đã chuyển biến như vậy thì Vương Học Bình cũng chỉ có thể nắm Lữ Tử Tâm mà dối trá một phen.
/435
|