- Hy vọng là thế.
Liễu Ngân Hà có chút kỳ quái, vì sao thị ủy lại phái một nữ chủ tịch có thực lực như vậy đến nhận chức ở huyện Nam Vân.
Vương Học Bình lại biết rất rõ, địa vị kinh tế của huyện Nam Vân hôm nay đã không còn như xưa, khó thể so sánh nổi.
Dù là số tài chính thu vào, huyện Nam Vân hoàn toàn có thể xếp ở vị trí thứ ba trong số các quận huyện thành phố Vân Châu.
Nếu xét về tổng sản lượng kinh tế, huyện Nam Vân có thể nói còn chưa xếp vào vị trí thứ mười trong số tất cả các quận huyện trong tỉnh, nhưng nếu xem xét biên độ phát triển thì huyện Nam Vân cực kỳ ổn định.
Trong quan trường những vấn đề của cấp huyện chính là tài chính thu vào thấp, tài lực trong huyện cũng quá ít, nhưng cũng có một ưu thế, nếu làm ra thành tích ở huyện, rất dễ làm cho lãnh đạo tỉnh chú ý.
Vương Học Bình thấy vị nữ chủ tịch kia rất có thể đang ôm tâm tư hái đào khi chạy đến huyện Nam Vân, coi như thiết lập một cơ sở kiên cố cho bước phát triển trong tương lai.
Ngày hôm sau Trương Tam Tiêu điện thoại cho Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, sau khi Lưu Hổ được đưa vào phòng giam mới thì mãnh liệt đưa ra yêu cầu muốn gặp anh, nói là có chuyện quan trọng cần nói.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Đồn trưởng Trương, không nên quá gấp, cứ gạt hắn ta vài ngày, đến khi thật sự chịu không nổi thì tôi mới xuất hiện.
Trương Tam Tiêu ở đầu dây bên kia cười nói:
- Tôi đã tìm người hỏi rồi, tiểu tử kia được đưa vào gian mới, vì chưa thích ứng với hoàn cảnh nên hay la hét, kết quả để người ta cho một bài học. Nếu hắn không nghe lời thì tôi sẽ đẩy vào gian trong, sẽ được hưởng thụ sự chăm sóc "ân cần" hơn.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và cảm thấy Trương Tam Tiêu thật sự là kẻ biết làm người, biết rõ phương pháp cây gậy và củ cà rốt, đây mới là cách thích hợp nhất với Lưu Hổ.
Cha con Lưu gia sa lưới nhưng kẻ chủ mưu ở phía sau là Mã Tam Cao lại nhơn nhởn bên ngoài, vẫn ngồi ở vị trí phó bí thư đoàn thể, điều này đúng là quá tiếc nuối.
Dù là Vương Học Bình cũng không thể không phục sự xảo quyệt của Mã Tam Cao, trước đó Vương Học Bình muốn bắt được cha con Lưu gia, thật ra có ý muốn bắt Mã Tam Cao.
Bây giờ cha con Lưu gia bị nắm, Mã Tam Cao lại chơi trò kim thiền thoát xác, không hỗ danh là cao thủ quan trường, trơn trượt khó bắt.
Vương Học Bình ngồi trên lớp giả vờ chăm chú nghe giảng, thật ra tâm tư của hắn luôn chú ý đến đám băng ghi hình ở trong cặp dưới gầm bàn.
Mã Tam Cao tuy chán ghét nhưng một con độc xà ở bên cạnh và bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, nhưng nếu xét từ nguy hại thực tế thì Mã Tam Cao vẫn còn kém. Lúc này phó chủ tịch thường vụ thành phố Sử Phương mới chính là kẻ địch đáng sợ nhất của Vương Học Bình.
Vương Học Bình đang công tác tốt ở huyện Nam Vân thì bị kéo vào học tập ở trường đảng thị ủy, đây là một tín hiệu cho sự nguy hiểm trí mạng.
Nếu không thành thật thì sẽ chẳng khách khí, đây là tín hiệu của Sử Phương với Vương Học Bình.
Vì có sự trợ giúp của Từ Dương, bây giờ tình thế giửa Vương Học Bình và Sử Phương đã hoàn toàn biến chuyển.
Vương Học Bình nắm giữ một đoạn băng có uy lực cực kỳ khủng bố, tính mạng chính trị của Sử Phương đã nằm trong tay hắn.
Trong quan trường, cán bộ lãnh đạo bao nuôi tình nhân cũng chẳng phải mới mẻ gì, nhưng mọi người đều ngầm hiểu và có chút quy tắc áp chế lẫn nhau. Tình phụ chỉ được nuôi ở nơi bí mật mà không thể bạo lộ trước mắt công chúng.
Chỉ cần hậu trường cứng nhắc, không công khai tư tình, dù anh có bao nuôi một trăm tình nhân cũng không có vấn đề.
Nhưng Sử Phương lại khác, đối thủ của hắn là thay mặt chủ tịch Kim Hữu Công, chủ tịch Kim lại dựa vào Hà Thượng Thanh nổi danh đỉnh đỉnh, hậu trường của Sử Phương dù có cứng thế nào thì làm sao qua được quyền thế của Hà gia?
Vương Học Bình đã suy xét vài ngày mà vẫn không có cách nào xử lý băng ghi hình, làm sao mà vừa ép chết Sử Phương, vừa đạt được lợi ích từ Kim Hữu Công, như vậy mới xem là biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Vương Học Bình suy nghĩ mà phát giác tay trái của mình bị người ta động vào, hắn quay đầu nhìn, phát hiện Triệu Gia Lương ở bên cạnh đang chỉ ra cửa.
Người đứng cạnh cửa là đồn trưởng Văn, khi thấy Vương Học Bình nhìn đến thì mỉm cười vẫy vẫy tay.
Vương Học Bình cũng không muốn xin nghỉ trên lớp, để tránh ảnh hưởng không tốt, mà Triệu Gia Lương lại ghé sát bên tai hắn nói:
- Học Bình, đồn trưởng Văn từ xa đến thăm cậu, cũng không nên để người ta chờ lâu, tôi và cậu ra gặp mặt anh ấy vậy.
Triệu Gia Lương không đợi Vương Học Bình mở miện mà giơ tay xin phép giảng viên.
Vương Học Bình và Triệu Gia Lương sóng vai ra khỏi phòng học, đồn trưởng Văn với nụ cười tươi sáng tiến đến nắm chặt tay Vương Học Bình cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, hai ngày trước tôi bị một vu án hình sự làm cho bận tối mắt, hôm nay mới có thể rút chân ra, lại sợ ảnh hưởng đến việc học của anh, cũng không dám điện thoại đến trước, mong anh thông cảm cho.
Vương Học Bình thấy đồn trưởng Văn khá khách khí thì cười nói:
- Đồn trưởng Văn, hôm nay anh đến rất đúng lúc, lát nữa tôi sẽ tổ chức bàn tiệc, mời cục trưởng Chu và vài người bạn đến cùng nhau tụ hội.
- Chủ nhiệm Vương, tôi sao có thể so sánh với các vị lãnh đạo, mà anh cũng đừng gọi tôi là đồn trưởng này nọ, nghe rất ngại. Thế này nhé, không bằng chúng ta gọi nhau là anh em, tôi chỉ sợ trèo cao quá mà thôi.
Đồn trưởng Văn đã chuẩn bị sẵn, coi như nói ra ý nghĩ đã chôn dấu trong lòng từ lâu.
- Ha ha, cũng giống như cục trưởng Chu, sau này anh cứ gọi tôi là Học Bình, nghe thoải mái hơn.
Vương Học Bình thuận theo yêu cầu của đồn trưởng Văn, coi như hai bên cùng hợp.
- Cậu Học Bình, tôi xem như trèo cao.
Đồn trưởng Văn thầm nghĩ, khoảng thời gian qua quá bận, xem ra hôm nay đến cũng đúng lúc. Lần trước hắn uống rượu và nhìn sai người, không ngờ một cán bộ nhỏ đến từ dưới huyện như Vương Học Bình lại có lòng dạ rất rộng, không những không ghi thù vì bị đối xử lạnh nhạt, hơn nữa còn rất sảng khoái, đây rõ ràng là bạn bè đáng kết giao.
Vân Châu chỉ là một thành phố cấp tỉnh bình thường mà thôi, những vị lãnh đạo cục công an quận nội thành chỉ là chính khoa, nhưng Chu Huyền là lãnh đạo cục công an quận, vì là thường ủy quận ủy nên cấp bậc cá nhân vượt lên nửa cấp, đạt đến cấp phó ban. Trong cục công an quận, chỉ có phó cục trưởng lý lịch cao mới là chính khoa, còn các vị khác chỉ là phó khoa.
Trong quận có rất nhiều đồn công an, đều là cấp phó khoa, cấp bậc bình thường nhưng thực quyền trong tay lại rất lớn.
Ví dụ như lấy Triệu Gia Lương làm điển hình, đừng nghĩ hắn chỉ là một phó phòng cấp phó khoa mà có thực lực, vì quan huyện không bằng quan có thực quyền, đụng chạm vào phạm vi quản lý của đồn trưởng Văn, cũng phải cúi mình nhờ người ta giúp đỡ.
Khi đó đồn trưởng Văn ra giá cao, thậm chí Triệu Gia Lương cũng không dám hó hé, nếu không phải Vương Học Bình ngẫu nhiên gặp mặt cục trưởng Chu, sợ rằng Triệu Gia Lương tha hồ mà chảy máu ví.
Vương Học Bình cũng có ý muốn lung lạc đồn trưởng Văn, khi địa vị của hắn dần lên cao, tin chắc sau này sẽ có nhiều chỗ cần nhờ đến đối phương.
Triệu Gia Lương đứng bên cạnh mà khó tìm được cơ hội nói chen vào một lời, vất vả lắm mới có cơ hội khi đồn trưởng Văn muốn mời thuốc Vương Học Bình, hắn nhanh chóng rút ra một gói Trung Hoa đưa vào tay đồn trưởng Văn.
- Đồn trưởng Văn, lần trước không chiêu đãi anh thật tốt, trưa nay chúng ta không say không về.
Triệu Gia Lương nhiệt tình bắt chặt tay đồn trưởng Văn, tỏ ra rất hào sảng.
- Được, trưa nay uống no nê một bữa, xem ai chạy trước.
Đồn trưởng Văn thầm buồn cười, ngoài miệng tiếp lời Triệu Gia Lương nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Lần trước đồn trưởng Văn đã được chứng kiến tửu lượng của Triệu Gia Lương, người này giỏi lắm chỉ được hai xị, đối phó với người bình thường còn được, đối với một người như hắn chuyển nghề từ quân đội, đúng là còn kém lắm.
Khi Chu Huyền nhận được điện thoại của Vương Học Bình thì đang nổi giận trong cục công an quận.
Đang trong thời điểm tổ chức đại hội đại biểu nhân dân nên cực kỳ mẫn cảm, đúng lúc lại xuất hiện sự kiện một cán bộ mất cặp công văn trong hội trường.
Trùng hợp chính là vị đại biểu kia lại tiến vào thảo luận ở phân tổ của bí thư thị ủy.
Sau đó vị đại biểu này cũng nói ra sự kiên mất cặp công văn trước mặt lãnh đạo số một thị ủy.
Bí thư thị ủy Chu Văn Quảng phát hỏa ngay tại chỗ, đúng là quá to gan lớn mật, trong hội trường đại hội đại biểu mà còn có trộm, thậm chí là trộm mò vào tận nơi đây, chẳng phải bôi đen hình tượng thị ủy sao?
Đúng là quá càn rỡ.
Chu Văn Quảng cho triệu hồi thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an thành phố là Tôn Nguyên Quan đến, đồng thời đứng trước mặt các vị đại biểu, ra lệnh hạ ngày quy án.
Cũng coi như không may cho Chu Huyền, vị trí đặt trụ sở thị ủy chính là khu vực trực thuộc phạm vi của hắn.
Tôn Nguyên Quan nghe được những lời mắng của bí thư thì áp dụng phương pháp một bậc ép một bậc, trong lòng nén giận điện thoại cho Chu Huyền đến gặp mặt, sau đó la mắng xối xả.
Chu Huyền cúi đầu với Tôn Nguyên Quan cả giờ đồng hồ, cuối cùng về đến cục công an quận thì bùng phát. Hắn gọi tất cả các vị đồn trưởng và đội trưởng phân cục và đội trưởng cảnh sát vào phòng làm việc, mắng hơn một giờ, sau đó mới có vẻ bớt giận.
Đúng lúc Vương Học Bình điện thoại đến, nếu là người khác thì Chu Huyền nào có tâm tư đến tham gia?
Nhưng người điện thoại đến là Vương Học Bình, Chu Huyền đồng ý không chút do dự.
Sau khi hẹn Chu Huyền, trong lòng Vương Học Bình khẽ động, Chu Huyền này có con đường làm quan phát triển rất đẹp, lại có quan hệ rất tốt với Cao Thành Thu.
Nếu tìm cơ hội đưa đoạn băng yêu đương vụng trộm của Sử Phương và Hồng Mộng Ngọc vào trong tay Chu Huyền, hơn phân nửa Chu Huyền sẽ thông qua Cao Thành Thu mà đưa đến tay Kim Hữu Công.
Vương Học Bình cẩn thận xem xét lại và chối bỏ kế hoạch này, hắn biết rõ đám người trong quan trường sẽ không yêu thương vô cớ và hận người vô cớ.
Chu Huyền nhiệt tình tiếp cận thì tất nhiên có suy xét, Vương Học Bình hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
Nếu không muốn làm tướng quân thì chỉ có thể làm lính tốt, cũng là vậy, nếu muốn bò lên thì phải biết điều.
Vị trí của Chu Huyền rất quan trọng, Vương Học Bình sau này còn nhiều lần nhờ đối phương hỗ trợ, không thích hợp đẻ đối phương làm vật hi sinh.
Chỉ có thể tìm biện pháp khác, Vương Học Bình thầm nghĩ, dù sao băng ghi hình cũng không nên giữ mãi trong tay, nhất định phải tìm cơ hội ném vào tay Kim Hữu Công.
Nếu không còn phương án nào khác, Vương Học Bình chỉ có thể áp dụng kế hoạch để Lữ Tử Tâm lấy băng ghi hình đi tuyên bố.
Liễu Ngân Hà có chút kỳ quái, vì sao thị ủy lại phái một nữ chủ tịch có thực lực như vậy đến nhận chức ở huyện Nam Vân.
Vương Học Bình lại biết rất rõ, địa vị kinh tế của huyện Nam Vân hôm nay đã không còn như xưa, khó thể so sánh nổi.
Dù là số tài chính thu vào, huyện Nam Vân hoàn toàn có thể xếp ở vị trí thứ ba trong số các quận huyện thành phố Vân Châu.
Nếu xét về tổng sản lượng kinh tế, huyện Nam Vân có thể nói còn chưa xếp vào vị trí thứ mười trong số tất cả các quận huyện trong tỉnh, nhưng nếu xem xét biên độ phát triển thì huyện Nam Vân cực kỳ ổn định.
Trong quan trường những vấn đề của cấp huyện chính là tài chính thu vào thấp, tài lực trong huyện cũng quá ít, nhưng cũng có một ưu thế, nếu làm ra thành tích ở huyện, rất dễ làm cho lãnh đạo tỉnh chú ý.
Vương Học Bình thấy vị nữ chủ tịch kia rất có thể đang ôm tâm tư hái đào khi chạy đến huyện Nam Vân, coi như thiết lập một cơ sở kiên cố cho bước phát triển trong tương lai.
Ngày hôm sau Trương Tam Tiêu điện thoại cho Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, sau khi Lưu Hổ được đưa vào phòng giam mới thì mãnh liệt đưa ra yêu cầu muốn gặp anh, nói là có chuyện quan trọng cần nói.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Đồn trưởng Trương, không nên quá gấp, cứ gạt hắn ta vài ngày, đến khi thật sự chịu không nổi thì tôi mới xuất hiện.
Trương Tam Tiêu ở đầu dây bên kia cười nói:
- Tôi đã tìm người hỏi rồi, tiểu tử kia được đưa vào gian mới, vì chưa thích ứng với hoàn cảnh nên hay la hét, kết quả để người ta cho một bài học. Nếu hắn không nghe lời thì tôi sẽ đẩy vào gian trong, sẽ được hưởng thụ sự chăm sóc "ân cần" hơn.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và cảm thấy Trương Tam Tiêu thật sự là kẻ biết làm người, biết rõ phương pháp cây gậy và củ cà rốt, đây mới là cách thích hợp nhất với Lưu Hổ.
Cha con Lưu gia sa lưới nhưng kẻ chủ mưu ở phía sau là Mã Tam Cao lại nhơn nhởn bên ngoài, vẫn ngồi ở vị trí phó bí thư đoàn thể, điều này đúng là quá tiếc nuối.
Dù là Vương Học Bình cũng không thể không phục sự xảo quyệt của Mã Tam Cao, trước đó Vương Học Bình muốn bắt được cha con Lưu gia, thật ra có ý muốn bắt Mã Tam Cao.
Bây giờ cha con Lưu gia bị nắm, Mã Tam Cao lại chơi trò kim thiền thoát xác, không hỗ danh là cao thủ quan trường, trơn trượt khó bắt.
Vương Học Bình ngồi trên lớp giả vờ chăm chú nghe giảng, thật ra tâm tư của hắn luôn chú ý đến đám băng ghi hình ở trong cặp dưới gầm bàn.
Mã Tam Cao tuy chán ghét nhưng một con độc xà ở bên cạnh và bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, nhưng nếu xét từ nguy hại thực tế thì Mã Tam Cao vẫn còn kém. Lúc này phó chủ tịch thường vụ thành phố Sử Phương mới chính là kẻ địch đáng sợ nhất của Vương Học Bình.
Vương Học Bình đang công tác tốt ở huyện Nam Vân thì bị kéo vào học tập ở trường đảng thị ủy, đây là một tín hiệu cho sự nguy hiểm trí mạng.
Nếu không thành thật thì sẽ chẳng khách khí, đây là tín hiệu của Sử Phương với Vương Học Bình.
Vì có sự trợ giúp của Từ Dương, bây giờ tình thế giửa Vương Học Bình và Sử Phương đã hoàn toàn biến chuyển.
Vương Học Bình nắm giữ một đoạn băng có uy lực cực kỳ khủng bố, tính mạng chính trị của Sử Phương đã nằm trong tay hắn.
Trong quan trường, cán bộ lãnh đạo bao nuôi tình nhân cũng chẳng phải mới mẻ gì, nhưng mọi người đều ngầm hiểu và có chút quy tắc áp chế lẫn nhau. Tình phụ chỉ được nuôi ở nơi bí mật mà không thể bạo lộ trước mắt công chúng.
Chỉ cần hậu trường cứng nhắc, không công khai tư tình, dù anh có bao nuôi một trăm tình nhân cũng không có vấn đề.
Nhưng Sử Phương lại khác, đối thủ của hắn là thay mặt chủ tịch Kim Hữu Công, chủ tịch Kim lại dựa vào Hà Thượng Thanh nổi danh đỉnh đỉnh, hậu trường của Sử Phương dù có cứng thế nào thì làm sao qua được quyền thế của Hà gia?
Vương Học Bình đã suy xét vài ngày mà vẫn không có cách nào xử lý băng ghi hình, làm sao mà vừa ép chết Sử Phương, vừa đạt được lợi ích từ Kim Hữu Công, như vậy mới xem là biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Vương Học Bình suy nghĩ mà phát giác tay trái của mình bị người ta động vào, hắn quay đầu nhìn, phát hiện Triệu Gia Lương ở bên cạnh đang chỉ ra cửa.
Người đứng cạnh cửa là đồn trưởng Văn, khi thấy Vương Học Bình nhìn đến thì mỉm cười vẫy vẫy tay.
Vương Học Bình cũng không muốn xin nghỉ trên lớp, để tránh ảnh hưởng không tốt, mà Triệu Gia Lương lại ghé sát bên tai hắn nói:
- Học Bình, đồn trưởng Văn từ xa đến thăm cậu, cũng không nên để người ta chờ lâu, tôi và cậu ra gặp mặt anh ấy vậy.
Triệu Gia Lương không đợi Vương Học Bình mở miện mà giơ tay xin phép giảng viên.
Vương Học Bình và Triệu Gia Lương sóng vai ra khỏi phòng học, đồn trưởng Văn với nụ cười tươi sáng tiến đến nắm chặt tay Vương Học Bình cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, hai ngày trước tôi bị một vu án hình sự làm cho bận tối mắt, hôm nay mới có thể rút chân ra, lại sợ ảnh hưởng đến việc học của anh, cũng không dám điện thoại đến trước, mong anh thông cảm cho.
Vương Học Bình thấy đồn trưởng Văn khá khách khí thì cười nói:
- Đồn trưởng Văn, hôm nay anh đến rất đúng lúc, lát nữa tôi sẽ tổ chức bàn tiệc, mời cục trưởng Chu và vài người bạn đến cùng nhau tụ hội.
- Chủ nhiệm Vương, tôi sao có thể so sánh với các vị lãnh đạo, mà anh cũng đừng gọi tôi là đồn trưởng này nọ, nghe rất ngại. Thế này nhé, không bằng chúng ta gọi nhau là anh em, tôi chỉ sợ trèo cao quá mà thôi.
Đồn trưởng Văn đã chuẩn bị sẵn, coi như nói ra ý nghĩ đã chôn dấu trong lòng từ lâu.
- Ha ha, cũng giống như cục trưởng Chu, sau này anh cứ gọi tôi là Học Bình, nghe thoải mái hơn.
Vương Học Bình thuận theo yêu cầu của đồn trưởng Văn, coi như hai bên cùng hợp.
- Cậu Học Bình, tôi xem như trèo cao.
Đồn trưởng Văn thầm nghĩ, khoảng thời gian qua quá bận, xem ra hôm nay đến cũng đúng lúc. Lần trước hắn uống rượu và nhìn sai người, không ngờ một cán bộ nhỏ đến từ dưới huyện như Vương Học Bình lại có lòng dạ rất rộng, không những không ghi thù vì bị đối xử lạnh nhạt, hơn nữa còn rất sảng khoái, đây rõ ràng là bạn bè đáng kết giao.
Vân Châu chỉ là một thành phố cấp tỉnh bình thường mà thôi, những vị lãnh đạo cục công an quận nội thành chỉ là chính khoa, nhưng Chu Huyền là lãnh đạo cục công an quận, vì là thường ủy quận ủy nên cấp bậc cá nhân vượt lên nửa cấp, đạt đến cấp phó ban. Trong cục công an quận, chỉ có phó cục trưởng lý lịch cao mới là chính khoa, còn các vị khác chỉ là phó khoa.
Trong quận có rất nhiều đồn công an, đều là cấp phó khoa, cấp bậc bình thường nhưng thực quyền trong tay lại rất lớn.
Ví dụ như lấy Triệu Gia Lương làm điển hình, đừng nghĩ hắn chỉ là một phó phòng cấp phó khoa mà có thực lực, vì quan huyện không bằng quan có thực quyền, đụng chạm vào phạm vi quản lý của đồn trưởng Văn, cũng phải cúi mình nhờ người ta giúp đỡ.
Khi đó đồn trưởng Văn ra giá cao, thậm chí Triệu Gia Lương cũng không dám hó hé, nếu không phải Vương Học Bình ngẫu nhiên gặp mặt cục trưởng Chu, sợ rằng Triệu Gia Lương tha hồ mà chảy máu ví.
Vương Học Bình cũng có ý muốn lung lạc đồn trưởng Văn, khi địa vị của hắn dần lên cao, tin chắc sau này sẽ có nhiều chỗ cần nhờ đến đối phương.
Triệu Gia Lương đứng bên cạnh mà khó tìm được cơ hội nói chen vào một lời, vất vả lắm mới có cơ hội khi đồn trưởng Văn muốn mời thuốc Vương Học Bình, hắn nhanh chóng rút ra một gói Trung Hoa đưa vào tay đồn trưởng Văn.
- Đồn trưởng Văn, lần trước không chiêu đãi anh thật tốt, trưa nay chúng ta không say không về.
Triệu Gia Lương nhiệt tình bắt chặt tay đồn trưởng Văn, tỏ ra rất hào sảng.
- Được, trưa nay uống no nê một bữa, xem ai chạy trước.
Đồn trưởng Văn thầm buồn cười, ngoài miệng tiếp lời Triệu Gia Lương nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Lần trước đồn trưởng Văn đã được chứng kiến tửu lượng của Triệu Gia Lương, người này giỏi lắm chỉ được hai xị, đối phó với người bình thường còn được, đối với một người như hắn chuyển nghề từ quân đội, đúng là còn kém lắm.
Khi Chu Huyền nhận được điện thoại của Vương Học Bình thì đang nổi giận trong cục công an quận.
Đang trong thời điểm tổ chức đại hội đại biểu nhân dân nên cực kỳ mẫn cảm, đúng lúc lại xuất hiện sự kiện một cán bộ mất cặp công văn trong hội trường.
Trùng hợp chính là vị đại biểu kia lại tiến vào thảo luận ở phân tổ của bí thư thị ủy.
Sau đó vị đại biểu này cũng nói ra sự kiên mất cặp công văn trước mặt lãnh đạo số một thị ủy.
Bí thư thị ủy Chu Văn Quảng phát hỏa ngay tại chỗ, đúng là quá to gan lớn mật, trong hội trường đại hội đại biểu mà còn có trộm, thậm chí là trộm mò vào tận nơi đây, chẳng phải bôi đen hình tượng thị ủy sao?
Đúng là quá càn rỡ.
Chu Văn Quảng cho triệu hồi thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an thành phố là Tôn Nguyên Quan đến, đồng thời đứng trước mặt các vị đại biểu, ra lệnh hạ ngày quy án.
Cũng coi như không may cho Chu Huyền, vị trí đặt trụ sở thị ủy chính là khu vực trực thuộc phạm vi của hắn.
Tôn Nguyên Quan nghe được những lời mắng của bí thư thì áp dụng phương pháp một bậc ép một bậc, trong lòng nén giận điện thoại cho Chu Huyền đến gặp mặt, sau đó la mắng xối xả.
Chu Huyền cúi đầu với Tôn Nguyên Quan cả giờ đồng hồ, cuối cùng về đến cục công an quận thì bùng phát. Hắn gọi tất cả các vị đồn trưởng và đội trưởng phân cục và đội trưởng cảnh sát vào phòng làm việc, mắng hơn một giờ, sau đó mới có vẻ bớt giận.
Đúng lúc Vương Học Bình điện thoại đến, nếu là người khác thì Chu Huyền nào có tâm tư đến tham gia?
Nhưng người điện thoại đến là Vương Học Bình, Chu Huyền đồng ý không chút do dự.
Sau khi hẹn Chu Huyền, trong lòng Vương Học Bình khẽ động, Chu Huyền này có con đường làm quan phát triển rất đẹp, lại có quan hệ rất tốt với Cao Thành Thu.
Nếu tìm cơ hội đưa đoạn băng yêu đương vụng trộm của Sử Phương và Hồng Mộng Ngọc vào trong tay Chu Huyền, hơn phân nửa Chu Huyền sẽ thông qua Cao Thành Thu mà đưa đến tay Kim Hữu Công.
Vương Học Bình cẩn thận xem xét lại và chối bỏ kế hoạch này, hắn biết rõ đám người trong quan trường sẽ không yêu thương vô cớ và hận người vô cớ.
Chu Huyền nhiệt tình tiếp cận thì tất nhiên có suy xét, Vương Học Bình hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
Nếu không muốn làm tướng quân thì chỉ có thể làm lính tốt, cũng là vậy, nếu muốn bò lên thì phải biết điều.
Vị trí của Chu Huyền rất quan trọng, Vương Học Bình sau này còn nhiều lần nhờ đối phương hỗ trợ, không thích hợp đẻ đối phương làm vật hi sinh.
Chỉ có thể tìm biện pháp khác, Vương Học Bình thầm nghĩ, dù sao băng ghi hình cũng không nên giữ mãi trong tay, nhất định phải tìm cơ hội ném vào tay Kim Hữu Công.
Nếu không còn phương án nào khác, Vương Học Bình chỉ có thể áp dụng kế hoạch để Lữ Tử Tâm lấy băng ghi hình đi tuyên bố.
/435
|