Lúc ăn cơm Vương Học Bình phát hiện vẻ mặt Chu Huyền có chút khác thường, nhưng lúc này có quá nhiều người và hắn không tiện hỏi, chỉ có thể vùi nghi vấn vào trong lòng.
Đúng lúc Chu Huyền vào nhà vệ sinh, Vương Học Bình cũng đứng lên đi theo.
- Anh Chu, hôm nay anh có vẻ tâm tình không tốt, không biết có việc gì?
Vương Học Bình vừa đi vệ sinh vừa thử thăm dò Chu Huyền.
Chu Huyền nhìn trái nhìn phải thấy không có người thì nói rõ sự việc.
Vương Học Bình nghe xong thì thầm nghĩ tên trộm kia cũng quá lớn gan, dám chạy vào trộm đồ ở hội trường thị ủy.
Với thực lực hùng mạnh của cơ quan chuyên chính, nếu tập trung bắt một tên trộm thì sớm muộn gì cũng túm được, chủ yếu là vấn đề thời gian.
Có một câu nói kinh điển, chuyện công sợ nhất hai chữ chuyên chú, chỉ cần lãnh đạo coi trọng thì khó có chuyện gì mà không dễ giải quyết.
Ưu thế của thể chế cả nước chính là tập trung lực lượng làm đại sự, tất nhiên chuyện đại sự này cũng nằm trong tay các đại nhân vật.
Vấn đề bây giờ là phải biết rõ trong cặp của vị đại biểu kia có những gì.
Vương Học Bình cười hỏi:
- Vị đại biểu kia là thần tiên phương nào?
Chu Huyền thở dài nói:
- Anh ta là đảng viên trong dân, là một ủy viên ủy ban công tác khu công nghệ thị ủy, nếu là cán bộ đảng viên thì ai dám chạy đến mách lẻo với bí thư thị ủy? Con bà nó, dúng là xui xẻo.
Dựa theo quy tắc ngầm bình thường, nếu cục công an thành phố kịp thời phá án thì bí thư thị ủy sẽ có hơn phân nửa sẽ đích thân tiếp kiến vị đại biểu kia.
Lúc này Vương Học Bình chợt có ý một ý nghĩ, phải nghe rõ ràng địa vị và bối cảnh của vị đại biểu kia, sau đó mới đưa ra tính toán.
Vào thời đại này những nhân sĩ theo hướng dân chủ như vậy thường có gan nói thật.
Chỉ cần dựa vào lá gan dám làm khó bí thư thị ủy trước mặt mọi người, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy vị đại biểu kia có chút phong độ thực hiện ý dân.
Nếu suy đoán theo lẽ thường, nếu cán bộ đảng viên gặp tình huông mất cặp công văn sẽ tự nhận là mình không may, hoặc có thể lặng lẽ tìm quan hệ ở cục công an thành phố để báo án, căn bản không ai dám trực tiếp đến chất vấn bí thư thị ủy.
Vương Học Bình lo trái nghĩ phải, hắn vắt óc tính toán rất lâu, sau đó phát hiện dù hắn mạo hiểm tự tay đưa băng ghi hình cho Kim Hữu Công thì cũng khó thể kiếm được chút lợi ích chính trị nào cho mình.
Hơn nữa nếu Kim Hữu Công biết Vương Học Bình làm như vậy, Vương Học Bình chẳng những không có lợi mà còn nhận lấy phần hại.
Vương Học Bình cho rằng lúc này mình không nên tiếp cận Kim Hữu Công, như vậy hoàn toàn có thể lợi dụng vị đại biểu kia đưa băng ghi hình vào trong tay bí thư thị ủy.
Sắp xếp này có chỗ tốt lớn nhất chính là Vương Học Bình vẫn giấu mình trong bóng đêm, người ngoài nếu không phải là thần tiên thì tuyệt đối sẽ không hiểu rõ Sử Phương bị Vương Học Bình đâm đao vào lưng.
Quan trường cực kỳ hiểm ác, trâu buộc ghét trâu ăn, để để lại bất kỳ dấu tay nào thì Vương Học Bình sẽ chết, điều này là không thể nghi ngờ.
Vương Học Bình trở lại bàn rượu mà cố ý ném ra đề tài vị đại biểu bị mất cặp công văn, coi như tìm chủ đề cho bàn rượu.
Chu Huyền uống vài ly rượu buồn bực, thật sự đã nhịn không được, vì thế nói ra vài câu phát tiết. Vương Học Bình cẩn thận lắng nghe, sau đó hỏi về tình huống của vị đại biểu kia, tìm hiểu thêm vài thông tiếu nam
Người này là Hà Phong, là chủ nhiệm ủy ban khu công nghệ, là người trước nay nổi tiếng nói thẳng mặt.
Cũng vì người này luôn nói lời thẳng mặt nên công tác mười năm mà mãi không lên chức.
Hơn nữa đã từng có vị lãnh đạo thị ủy đứng lên phát biểu, nói rằng người bên dưới cũng đừng nên tiếp tục chọn loại như Hà Phương làm đại biểu nhân dân.
Lúc này Hà Phong cũng đã qua tuổi năm mươi, coi như căn bản không còn nhiều hy vọng.
Nhưng Vương Học Bình rất tò mò, vị lãnh đạo nói nặng lời với Hà Phong là ai? Chu Huyền cũng không nói rõ, chỉ cần nhìn là biết hắn không muốn đứng trước mặt mọi người tiếp tục chủ đề này.
Vì Vương Học Bình đang muốn lợi dụng tính can đảm của Hà Phong, vì vậy lúc này hắn cũng không nên trực tiếp hỏi Chu Huyền, càng không thể tìm hỏi Cao Thành Thu.
Tùy tiện hỏi Cao Thành Thu, với trí tuệ của Cao Thành Thu thì sau này sẽ liên lạc với sự kiện phát sinh, rất có thể sẽ liên hệ với Vương Học Bình, vì vậy coi như mất đi nguyện ước bảo vệ mình của Vương Học Bình.
Có những chuyện cơ mật mà chỉ nên để trời biết đất biết mà thôi, ngay cả vợ cũng không được biết.
Vương Học Bình nắm lấy ưu thế trọng sinh mà cho rằng chỉ có bảo vệ tốt chính mình mới có thể lợi dụng thời điểm mấu chốt để nắm bắt kỳ ngộ, giẫm lên bậc thang quyền lực.
Vương Học Bình chỉ có thể nắm quyền lực cao nhất mới có thể đẩy mạnh phát triển, mới có thể làm cho mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Biểu hiện của Triệu Gia Lương thật sự làm cho đồn trưởng Văn cảm thấy rất kinh ngạc, người này ngồi sát bên đồn trưởng Văn, ly rượu trong tay cũng liên tục nâng lên mời, đồng thời cũng thỉnh thoảng kính rượu Chu Huyền, coi như tấn công khá toàn diện
Đồn trưởng có chút e ngại vị lãnh đạo trực tiếp của mình ngồi trên bàn, vì vậy mà chân tay tê cóng, không dám hoàn toàn phát huy.
Nhưng Triệu Gia Lương lại càng uống càng hưng phấn, dần dần ngay cả đồn trưởng Văn cũng cảm thấy không thể chịu được.
- Anh Triệu, một chai rượu cũng bị anh uống cạn cả rồi, thôi thì nghỉ ngơi một chút, ăn vài món đi.
Đồn trưởng Văn thật sự cảm thấy bất lực, vì thế phải nói lời khuyên bảo.
Triệu Gia Lương đã uống đỏ mắt, hắn tiếp tục nói:
- Đồn trưởng Văn, tôi đây cũng không uống được bao nhiêu nhưng hôm nay sẽ theo anh đến cùng, nào, cạn ly.
Đồn trưởng Văn lén nhìn biểu cảm của Chu Huyền, thấy lãnh đạo đang ghé sát tai to nhỏ với Vương Học Bình, cũng không chú ý đến bên này, vì vậy mà tâm tình không khỏi buông lỏng. Hắn cụng ly với Triệu Gia Lương rồi cười nói:
- Trưởng phòng Triệu, tôi coi như liều mình cùng quân tử, uống.
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, hai ly rượu Mao Đài đổ cạn vào bụng, Tiếu Nam ở bên cạnh thầm nghĩ, giá cả rượu Mao Đài chính tông ở đây cũng có giá ba trăm một chai.
Một bàn nhậu đã hết một hộp sáu chai, nếu số tiền này quyên góp cho học sinh, không biết cứu bao nhiêu em thất học?
- Này Chu Huyền, các người tụ hội sao không gọi tôi? Ăn một mình cũng không phải là thói quen tốt.
Cao Thành Thu dùng giọng vui đùa nói, hắn đi đến bên cạnh Vương Học Bình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cao Thành Thu thì Vương Học Bình chợt cảm thấy kỳ quái, bây giờ là lúc đại hội đại biểu nhân dân hừng hực khí thế, sao một thư ký chủ tịch thành phố như hắn lại rảnh rỗi chạy đến đây?
Cao Thành Thu là thư ký của chủ tịch thành phố, thường xuyên đi theo bên cạnh và xuất hiện cùng với chủ tịch Kim Hữu Công trên tivi, tần suất lộ diện cũng không kém ai.
Triệu Gia Lương là cán bộ bản địa, tất nhiên cũng biết Cao Thành Thu. Đương nhiên Cao Thành Thu sẽ không thể nào nhận thức loại cán bộ phó khoa nho nhỏ như Triệu Gia Lương.
Triệu Gia Lương giật mình nhìn Cao Thành Thu nói đùa vài câu với Vương Học Bình, trong lòng có thêm nhiều rung động, trời ạ, Vương Học Bình rốt cuộc có bối cảnh gì? Lại đi gân với thư ký của chủ tịch thành phố như vậy?
Cao Thành Thu ngồi xuống bàn và liên tiếp nâng ly có chút khác thường, sau đó lại mời cả bàn, uống xong có lẽ hơn nửa chai Mao Đài, lúc này hắn mới cầm đũa gắp một miếng thịt nướng, bắt đầu nhai nuốt.
Vương Học Bình và Chu Huyền đều nhìn ra cảm xúc của Cao Thành Thu có chút gì đó không đúng, nhưng lúc này đang ở trước mặt mọi người, cũng không thể hỏi.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn thk. Hác Cương đang đứng ở cửa ra vào, Hác Cương hiểu ý và xoay người bỏ đi, trực tiếp đến quầy thu ngân.
Sau đó Vương Học Bình lại đưa mắt nhìn đám người Tiếu Nam, ngoài Triệu Gia Lương lúc này đã đỏ mắt hồng mặt là không có phản ứng, tất cả những người còn lại đều hiểu, đã đến lúc rút lui.
Sau khi tan tiệc, thừa dịp Chu Huyền và Cao Thành Thu nói chuyện với nhau, Vương Học Bình kéo đồn trưởng Văn và Triệu Gia Lương đến một chỗ, hắn cười nói với đồn trưởng Văn:
- Đồn trưởng Văn, tất cả mọi người đều là bạn tốt, tôi cũng có lời thẳng thắn muốn nói thẳng, chuyện em vợ của anh Triệu đây kính nhờ đồn trưởng Văn xem xét dùm.
Đồn trưởng Văn chỉ đợi lời này của Vương Học Bình, vì vậy hắn vỗ ngực nói:
- Học Bình, cậu cùng anh Triệu đây là bạn học, như vậy chúng ta cũng không phải người ngoài, tôi sẽ điện thoại cho phó đồn trưởng Điền, để anh ta tranh thủ thời gian thả người. Vài ngày nữa, đợi đến khi em vợ của trưởng phòng Triệu tĩnh dưỡng tốt thì tôi sẽ sắp xếp hai bên gặp mặt, sẽ cùng nhau thương lượng phương án giải quyết.
Triệu Gia Lương cũng là lão quan trường, sao không hiểu ra, đồn trưởng Văn rõ ràng nể mặt Vương Học Bình mới há lỏng miệng.
Triệu Gia Lương cũng hiểu một vài hoạt động của đồn côn an, đó là ăn xong nguyên cao thì nuốt cả bị cáo, để xem ai bối cảnh sâu hơn.
Hôm nay đồn trưởng Văn đã nới lỏng miệng với em vợ của Triệu Gia Lương, như vậy chỉ có thể há miệng hổ để nuốt nguyên cáo, vì vậy mà tiền cần dùng cũng không nhiều, chỉ là chút tiền chữa trị, phí dinh dưỡng, lộ phí.v.v. Cơ bản chỉ có thể là mười ngàn, thậm chí là năm ngàn đồng là xong, cơ bản giải quyết xong vấn đề.
Triệu Gia Lương lấy được tin chính xác từ đồn trưởng Văn thì thầm thở dài một hơi, trong lòng bắt đầu có cảm giác an tâm.
Vương Học Bình bắt tay đồn trưởng Văn cười nói:
- Anh Văn, điều này cũng chỉ có thể đa tạ anh, sau này nếu có rảnh thì chúng ta nên thường xuyên tụ tập lại, người cũng không nên quá nhiều, như hôm nay là được.
Đồn trưởng Văn liếc mắt nhìn Cao Thành Thu, trong lòng không khỏi nóng lên, nếu có thể trà trộn vào đây thì rõ ràng là tìm được tiềm lực không nhỏ, sau này nói không chừng còn có khả năng ngồi lên bảo tọa cục trưởng cục công an.
Đồn trưởng Văn dùng sức nắm chặt tay Vương Học Bình, hắn chân thành nói:
- Đa tạ Học Bình, tất cả không cần nhiều lời, nếu có gì cần cứ mở miệng, dù là chuyện khó khăn thì tôi cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Vương Học Bình mỉm cười, đồn trưởng Văn xem như là người thông minh, nói ra những lời vừa rồi cũng không làm mất đi tâm huyết của mình.
Sau khi mọi người đều tán đi, Cao Thành Thu quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi đột nhiên thở dài:
- Chủ tịch Kim hôm nay coi như bơi ra đại dương, kết quả là giữa trưa nay đã uống say, trong lòng tôi cũng buồn bực phát sợ, nghe anh Thôi nói các người ở đây, vì vậy mới đến giải sầu.
Vương Học Bình và Chu Huyền không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, sự việc có thể ảnh hưởng đến chủ tịch thành phố, tuyệt đối không phải nhỏ.
Đúng lúc Chu Huyền vào nhà vệ sinh, Vương Học Bình cũng đứng lên đi theo.
- Anh Chu, hôm nay anh có vẻ tâm tình không tốt, không biết có việc gì?
Vương Học Bình vừa đi vệ sinh vừa thử thăm dò Chu Huyền.
Chu Huyền nhìn trái nhìn phải thấy không có người thì nói rõ sự việc.
Vương Học Bình nghe xong thì thầm nghĩ tên trộm kia cũng quá lớn gan, dám chạy vào trộm đồ ở hội trường thị ủy.
Với thực lực hùng mạnh của cơ quan chuyên chính, nếu tập trung bắt một tên trộm thì sớm muộn gì cũng túm được, chủ yếu là vấn đề thời gian.
Có một câu nói kinh điển, chuyện công sợ nhất hai chữ chuyên chú, chỉ cần lãnh đạo coi trọng thì khó có chuyện gì mà không dễ giải quyết.
Ưu thế của thể chế cả nước chính là tập trung lực lượng làm đại sự, tất nhiên chuyện đại sự này cũng nằm trong tay các đại nhân vật.
Vấn đề bây giờ là phải biết rõ trong cặp của vị đại biểu kia có những gì.
Vương Học Bình cười hỏi:
- Vị đại biểu kia là thần tiên phương nào?
Chu Huyền thở dài nói:
- Anh ta là đảng viên trong dân, là một ủy viên ủy ban công tác khu công nghệ thị ủy, nếu là cán bộ đảng viên thì ai dám chạy đến mách lẻo với bí thư thị ủy? Con bà nó, dúng là xui xẻo.
Dựa theo quy tắc ngầm bình thường, nếu cục công an thành phố kịp thời phá án thì bí thư thị ủy sẽ có hơn phân nửa sẽ đích thân tiếp kiến vị đại biểu kia.
Lúc này Vương Học Bình chợt có ý một ý nghĩ, phải nghe rõ ràng địa vị và bối cảnh của vị đại biểu kia, sau đó mới đưa ra tính toán.
Vào thời đại này những nhân sĩ theo hướng dân chủ như vậy thường có gan nói thật.
Chỉ cần dựa vào lá gan dám làm khó bí thư thị ủy trước mặt mọi người, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy vị đại biểu kia có chút phong độ thực hiện ý dân.
Nếu suy đoán theo lẽ thường, nếu cán bộ đảng viên gặp tình huông mất cặp công văn sẽ tự nhận là mình không may, hoặc có thể lặng lẽ tìm quan hệ ở cục công an thành phố để báo án, căn bản không ai dám trực tiếp đến chất vấn bí thư thị ủy.
Vương Học Bình lo trái nghĩ phải, hắn vắt óc tính toán rất lâu, sau đó phát hiện dù hắn mạo hiểm tự tay đưa băng ghi hình cho Kim Hữu Công thì cũng khó thể kiếm được chút lợi ích chính trị nào cho mình.
Hơn nữa nếu Kim Hữu Công biết Vương Học Bình làm như vậy, Vương Học Bình chẳng những không có lợi mà còn nhận lấy phần hại.
Vương Học Bình cho rằng lúc này mình không nên tiếp cận Kim Hữu Công, như vậy hoàn toàn có thể lợi dụng vị đại biểu kia đưa băng ghi hình vào trong tay bí thư thị ủy.
Sắp xếp này có chỗ tốt lớn nhất chính là Vương Học Bình vẫn giấu mình trong bóng đêm, người ngoài nếu không phải là thần tiên thì tuyệt đối sẽ không hiểu rõ Sử Phương bị Vương Học Bình đâm đao vào lưng.
Quan trường cực kỳ hiểm ác, trâu buộc ghét trâu ăn, để để lại bất kỳ dấu tay nào thì Vương Học Bình sẽ chết, điều này là không thể nghi ngờ.
Vương Học Bình trở lại bàn rượu mà cố ý ném ra đề tài vị đại biểu bị mất cặp công văn, coi như tìm chủ đề cho bàn rượu.
Chu Huyền uống vài ly rượu buồn bực, thật sự đã nhịn không được, vì thế nói ra vài câu phát tiết. Vương Học Bình cẩn thận lắng nghe, sau đó hỏi về tình huống của vị đại biểu kia, tìm hiểu thêm vài thông tiếu nam
Người này là Hà Phong, là chủ nhiệm ủy ban khu công nghệ, là người trước nay nổi tiếng nói thẳng mặt.
Cũng vì người này luôn nói lời thẳng mặt nên công tác mười năm mà mãi không lên chức.
Hơn nữa đã từng có vị lãnh đạo thị ủy đứng lên phát biểu, nói rằng người bên dưới cũng đừng nên tiếp tục chọn loại như Hà Phương làm đại biểu nhân dân.
Lúc này Hà Phong cũng đã qua tuổi năm mươi, coi như căn bản không còn nhiều hy vọng.
Nhưng Vương Học Bình rất tò mò, vị lãnh đạo nói nặng lời với Hà Phong là ai? Chu Huyền cũng không nói rõ, chỉ cần nhìn là biết hắn không muốn đứng trước mặt mọi người tiếp tục chủ đề này.
Vì Vương Học Bình đang muốn lợi dụng tính can đảm của Hà Phong, vì vậy lúc này hắn cũng không nên trực tiếp hỏi Chu Huyền, càng không thể tìm hỏi Cao Thành Thu.
Tùy tiện hỏi Cao Thành Thu, với trí tuệ của Cao Thành Thu thì sau này sẽ liên lạc với sự kiện phát sinh, rất có thể sẽ liên hệ với Vương Học Bình, vì vậy coi như mất đi nguyện ước bảo vệ mình của Vương Học Bình.
Có những chuyện cơ mật mà chỉ nên để trời biết đất biết mà thôi, ngay cả vợ cũng không được biết.
Vương Học Bình nắm lấy ưu thế trọng sinh mà cho rằng chỉ có bảo vệ tốt chính mình mới có thể lợi dụng thời điểm mấu chốt để nắm bắt kỳ ngộ, giẫm lên bậc thang quyền lực.
Vương Học Bình chỉ có thể nắm quyền lực cao nhất mới có thể đẩy mạnh phát triển, mới có thể làm cho mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Biểu hiện của Triệu Gia Lương thật sự làm cho đồn trưởng Văn cảm thấy rất kinh ngạc, người này ngồi sát bên đồn trưởng Văn, ly rượu trong tay cũng liên tục nâng lên mời, đồng thời cũng thỉnh thoảng kính rượu Chu Huyền, coi như tấn công khá toàn diện
Đồn trưởng có chút e ngại vị lãnh đạo trực tiếp của mình ngồi trên bàn, vì vậy mà chân tay tê cóng, không dám hoàn toàn phát huy.
Nhưng Triệu Gia Lương lại càng uống càng hưng phấn, dần dần ngay cả đồn trưởng Văn cũng cảm thấy không thể chịu được.
- Anh Triệu, một chai rượu cũng bị anh uống cạn cả rồi, thôi thì nghỉ ngơi một chút, ăn vài món đi.
Đồn trưởng Văn thật sự cảm thấy bất lực, vì thế phải nói lời khuyên bảo.
Triệu Gia Lương đã uống đỏ mắt, hắn tiếp tục nói:
- Đồn trưởng Văn, tôi đây cũng không uống được bao nhiêu nhưng hôm nay sẽ theo anh đến cùng, nào, cạn ly.
Đồn trưởng Văn lén nhìn biểu cảm của Chu Huyền, thấy lãnh đạo đang ghé sát tai to nhỏ với Vương Học Bình, cũng không chú ý đến bên này, vì vậy mà tâm tình không khỏi buông lỏng. Hắn cụng ly với Triệu Gia Lương rồi cười nói:
- Trưởng phòng Triệu, tôi coi như liều mình cùng quân tử, uống.
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, hai ly rượu Mao Đài đổ cạn vào bụng, Tiếu Nam ở bên cạnh thầm nghĩ, giá cả rượu Mao Đài chính tông ở đây cũng có giá ba trăm một chai.
Một bàn nhậu đã hết một hộp sáu chai, nếu số tiền này quyên góp cho học sinh, không biết cứu bao nhiêu em thất học?
- Này Chu Huyền, các người tụ hội sao không gọi tôi? Ăn một mình cũng không phải là thói quen tốt.
Cao Thành Thu dùng giọng vui đùa nói, hắn đi đến bên cạnh Vương Học Bình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cao Thành Thu thì Vương Học Bình chợt cảm thấy kỳ quái, bây giờ là lúc đại hội đại biểu nhân dân hừng hực khí thế, sao một thư ký chủ tịch thành phố như hắn lại rảnh rỗi chạy đến đây?
Cao Thành Thu là thư ký của chủ tịch thành phố, thường xuyên đi theo bên cạnh và xuất hiện cùng với chủ tịch Kim Hữu Công trên tivi, tần suất lộ diện cũng không kém ai.
Triệu Gia Lương là cán bộ bản địa, tất nhiên cũng biết Cao Thành Thu. Đương nhiên Cao Thành Thu sẽ không thể nào nhận thức loại cán bộ phó khoa nho nhỏ như Triệu Gia Lương.
Triệu Gia Lương giật mình nhìn Cao Thành Thu nói đùa vài câu với Vương Học Bình, trong lòng có thêm nhiều rung động, trời ạ, Vương Học Bình rốt cuộc có bối cảnh gì? Lại đi gân với thư ký của chủ tịch thành phố như vậy?
Cao Thành Thu ngồi xuống bàn và liên tiếp nâng ly có chút khác thường, sau đó lại mời cả bàn, uống xong có lẽ hơn nửa chai Mao Đài, lúc này hắn mới cầm đũa gắp một miếng thịt nướng, bắt đầu nhai nuốt.
Vương Học Bình và Chu Huyền đều nhìn ra cảm xúc của Cao Thành Thu có chút gì đó không đúng, nhưng lúc này đang ở trước mặt mọi người, cũng không thể hỏi.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn thk. Hác Cương đang đứng ở cửa ra vào, Hác Cương hiểu ý và xoay người bỏ đi, trực tiếp đến quầy thu ngân.
Sau đó Vương Học Bình lại đưa mắt nhìn đám người Tiếu Nam, ngoài Triệu Gia Lương lúc này đã đỏ mắt hồng mặt là không có phản ứng, tất cả những người còn lại đều hiểu, đã đến lúc rút lui.
Sau khi tan tiệc, thừa dịp Chu Huyền và Cao Thành Thu nói chuyện với nhau, Vương Học Bình kéo đồn trưởng Văn và Triệu Gia Lương đến một chỗ, hắn cười nói với đồn trưởng Văn:
- Đồn trưởng Văn, tất cả mọi người đều là bạn tốt, tôi cũng có lời thẳng thắn muốn nói thẳng, chuyện em vợ của anh Triệu đây kính nhờ đồn trưởng Văn xem xét dùm.
Đồn trưởng Văn chỉ đợi lời này của Vương Học Bình, vì vậy hắn vỗ ngực nói:
- Học Bình, cậu cùng anh Triệu đây là bạn học, như vậy chúng ta cũng không phải người ngoài, tôi sẽ điện thoại cho phó đồn trưởng Điền, để anh ta tranh thủ thời gian thả người. Vài ngày nữa, đợi đến khi em vợ của trưởng phòng Triệu tĩnh dưỡng tốt thì tôi sẽ sắp xếp hai bên gặp mặt, sẽ cùng nhau thương lượng phương án giải quyết.
Triệu Gia Lương cũng là lão quan trường, sao không hiểu ra, đồn trưởng Văn rõ ràng nể mặt Vương Học Bình mới há lỏng miệng.
Triệu Gia Lương cũng hiểu một vài hoạt động của đồn côn an, đó là ăn xong nguyên cao thì nuốt cả bị cáo, để xem ai bối cảnh sâu hơn.
Hôm nay đồn trưởng Văn đã nới lỏng miệng với em vợ của Triệu Gia Lương, như vậy chỉ có thể há miệng hổ để nuốt nguyên cáo, vì vậy mà tiền cần dùng cũng không nhiều, chỉ là chút tiền chữa trị, phí dinh dưỡng, lộ phí.v.v. Cơ bản chỉ có thể là mười ngàn, thậm chí là năm ngàn đồng là xong, cơ bản giải quyết xong vấn đề.
Triệu Gia Lương lấy được tin chính xác từ đồn trưởng Văn thì thầm thở dài một hơi, trong lòng bắt đầu có cảm giác an tâm.
Vương Học Bình bắt tay đồn trưởng Văn cười nói:
- Anh Văn, điều này cũng chỉ có thể đa tạ anh, sau này nếu có rảnh thì chúng ta nên thường xuyên tụ tập lại, người cũng không nên quá nhiều, như hôm nay là được.
Đồn trưởng Văn liếc mắt nhìn Cao Thành Thu, trong lòng không khỏi nóng lên, nếu có thể trà trộn vào đây thì rõ ràng là tìm được tiềm lực không nhỏ, sau này nói không chừng còn có khả năng ngồi lên bảo tọa cục trưởng cục công an.
Đồn trưởng Văn dùng sức nắm chặt tay Vương Học Bình, hắn chân thành nói:
- Đa tạ Học Bình, tất cả không cần nhiều lời, nếu có gì cần cứ mở miệng, dù là chuyện khó khăn thì tôi cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Vương Học Bình mỉm cười, đồn trưởng Văn xem như là người thông minh, nói ra những lời vừa rồi cũng không làm mất đi tâm huyết của mình.
Sau khi mọi người đều tán đi, Cao Thành Thu quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi đột nhiên thở dài:
- Chủ tịch Kim hôm nay coi như bơi ra đại dương, kết quả là giữa trưa nay đã uống say, trong lòng tôi cũng buồn bực phát sợ, nghe anh Thôi nói các người ở đây, vì vậy mới đến giải sầu.
Vương Học Bình và Chu Huyền không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, sự việc có thể ảnh hưởng đến chủ tịch thành phố, tuyệt đối không phải nhỏ.
/435
|