Khi thấy Cao Thành Thu xoay người bỏ đi, Vương Học Bình kéo tay hắn lại nói:
- Anh Cao, đừng nói cho cô em họ kia biết bất kỳ điều gì có liên quan, chỉ cần tìm lý do thích hợp là được.
Cao Thành Thu gật đầu nói:
- Cậu Vương, cậu cứ yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng công tác trong cơ quan khối chính quyền hơn mười năm, biết rõ nặng nhẹ. Những thứ khác không nói, chỉ cần băng được phát ra trước mặt mọi người, lãnh đạo thị ủy chắc chắn sẽ hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt.
Vương Học Bình cười thỏa mãn, ý nghĩ của Cao Thành Thu rất nghiêm, đã suy xét đến hậu quả nghiêm trọng.
Chỉ cần Cao Thành Thu có cảm giác sợ hãi sự việc vỡ lỡ, Vương Học Bình không lo lắng điện thoại sẽ phá hỏng chuyện tốt.
Người không có đầu óc thì có thể theo Kim Hữu Công nhiều năm như vậy sao? Rõ ràng Cao Thành Thu là người giỏi giang.
Vương Học Bình đi ra gọi điện thoại, hắn tìm được Từ Dương ở bên ngoài cửa lớn lễ đường, hắn kéo đối phương sang một bên rồi khẽ cười nói:
- Sự việc xuất hiện biến hóa lớn, kế hoạch của chúng ta có cải biến.
- À, cậu thấy nên làm thế nào thì cứ như vậy, tôi đều có thể làm theo.
Từ khi còn học phổ thông thì chuyện suy xét này nọ Từ Dương luôn ném cho Vương Học Bình, chính mình là người chỉ thích động tay chân.
- Ha ha, bây giờ anh không cần đi tìm Hà Phong, chúng ta làm thế này.
Vương Học Bình ghé sát tai Từ Dương rồi khẽ nói vài lời.
Từ Dương nghe xong kế hoạch của Vương Học Bình thì không kìm được phải kêu lên:
- Này anh bạn, một chiêu này quá độc, tên họ Sử kia nhất định sẽ xong đời.
- À, tôi cũng không còn biện pháp nào khác, vì chúng ta cũng không biết âm mưu lớn sau lưng Sử Phương, mà thời gian cũng không còn chờ người. Tôi thấy nếu chúng ta tiếp tục dựa theo kế hoạch trước đó mà đi tìm Hà Phong, sợ rằng sẽ không còn kịp, chỉ còn một chiêu trước mắt mới thật sự hạ gục vị phó chủ tịch Sử.
Vương Học Bình khẽ giải thích lý do thay đổi kế hoạch.
Từ Dương khẽ cười:
- Học Bình, đi theo cậu tôi cũng học được cách động não, nếu vị chủ tịch Kim kia mà ngã xuống, dù sau đó chúng ta kéo ngã Sử Phương cũng không làm được gì, có phải không?
- Ha ha, bây giờ cậu đã lợi hại hơn.
Vương Học Bình nhếch miệng cười với Từ Dương.
- Hì hì, điều này cũng phải xem tôi là bạn bè của ai.
Từ Dương dùng ánh mắt dí dỏm nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình lại nhìn khắp bốn phía rồi nói:
- Bây giờ cậu nên đến thăm dò hoàn cảnh xung quanh căn tin, chủ yếu nhất là con đường bỏ đi, phải biết rằng khi đoạn phim được chiếu, nếu cậu còn chưa kịp bỏ đi thì sẽ gặp phiền toái lớn.
Từ Dương cũng không phải là nhân viên công tác của khối chính quyền thành phố, nếu lúc đó lãnh đạo thị ủy tỉnh hồn lại, chuyện đầu tiên cần làm chính là truy ra kẻ nào phát đoạn băng kia.
Vì vậy sau khi Từ Dương nhét băng vào thì phải lập tức rời khỏi chỗ đó ngay, như vậy sẽ dễ tìm được đường lui, điều này rất quan trọng.
- Anh bạn, cậu cũng quá coi thường tôi rồi, những lúc không có việc gì làm tôi thường hay đi một vòng quanh lễ đường, đã tìm hiểu và nắm rõ các tình huống xuất nhập.
Sau khi nói ra địa điểm gặp lại, Từ Dương lấy trong túi ra một chiếc kính đen, tay phải đặt ra sau lưng, thầm vẫy tay với Vương Học Bình, sau đó trà trộn vào đám người.
Vương Học Bình nhìn bóng Từ Dương trà trộn vào đội ngũ đại biểu nhân dân mà thầm than một tiếng, nếu không có một người bạn đáng tin như Từ Dương, muốn thắng Sử Phương phải chờ đến tháng năm nào?
Vương Học Bình quay người ngồi vào xe của mình, hắn phân phó lái xe Lưu:
- Đưa tôi đến đại bách hóa.
Khi đến ven đường đại bách hóa, Vương Học Bình bước xuống xe, đi vào một con hẻm nhỏ.
Sau khi lái xe Lưu chạy đi, Vương Học Bình lại từ con hẻm nhỏ đi ra, hắn vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó chạy đến cửa sau lễ đường.
Dưới một gốc cây lớn, Vương Học Bình tìm được chiếc xe Santana mà Từ Dương dùng giấy chứng minh giả mua được.
Vương Học Bình lấy chìa khóa mở cửa xe, hắn ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ tình huống một lần.
Vương Học Bình phát hiện bình dầu dù còn nhưng chỉ đủ Từ Dương chạy đến tỉnh thành, vì vậy mà Vương Học Bình lập tức chạy đi đổ đầy, sau đó chạy xe đến cửa sau lễ đường.
Vương Học Bình đưa tay nhìn giờ, đúng mười giờ một phút, hắn chỉ có thể lẳng lặng ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Vương Học Bình nhớ đến những gì đã xảy ra với mình trước đó, hắn giúp bí thư Nghiêm vặn ngã Lý Đại Giang, sau đó hắn nhận được lợi ích không nhỏ.
Chưa đến một năm sau Vương Học Bình từ một khoa viên tiến lên cấp chính khoa, có thể thấy nguy hiểm và thù lao luôn đi theo nhau.
Lúc này nếu Vương Học Bình thuận lợi giúp Kim Hữu Công vặn ngã Sử Phương, có lẽ thu hoạch cũng không nhỏ.
Vương Học Bình thầm hiểu, Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao có tính cách khác biệt.
Sự thật chứng minh Nghiêm Minh Cao là người sảng khoái, chân thành, chỉ tính riêng phần tâm tính tri ân đồ báo cũng đủ làm cho nhiều lãnh đạo cảm thấy xấu hổ.
Vương Học Bình thấy tâm cơ của bí thư Nghiêm không kém chủ tịch Kim, nhưng bí thư Nghiêm là người trọng tình, Kim Hữu Công thì coi trọng tương lai, hai bên có điểm xuất phát khác nhau, vì vậy mà tính chất đối nhân xử thế cũng khác nhau.
Vương Học Bình ở với Nghiêm Minh Cao hơn hai năm, hắn có cảm tình với bí thư Nghiêm, hơn nữa Nghiêm Minh Cao cũng không xem hắn là người ngoài, coi như con cháu trong nhà.
Một giờ sau Sử Phương sẽ thân bại danh liệt, đáng tiếc là Vương Học Bình phải tiếp ứng Từ Dương mà không thể nào đợi ở hiện trường, nếu không sẽ được tận mắt thấy tình cảnh suy sụp của đối phương.
Thời gian dần trôi qua, Vương Học Bình không còn nhìn đồng hồ mà yên tĩnh dựa lưng lên ghế, trong tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng hít vài hơi.
Tất cả đã sắp xếp xong, chuyện còn lại chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.
Lần này khác với lần trước đó Vương Học Bình tự mình hành động, hơn nữa bản chất cũng khác, trước kia chỉ cần không cẩn thận là thua ngay, bây giờ ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.
Qua nửa giờ, Vương Học Bình thông qua cửa kín mà thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng từ trong lễ đường đi ra.
Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười, Từ Dương hóa trang rất tốt, nếu Vương Học Bình không nhận ra chiếc cặp đen bên hông đối phương, hắn thật sự không thể nhận ra.
- Anh Cao, đừng nói cho cô em họ kia biết bất kỳ điều gì có liên quan, chỉ cần tìm lý do thích hợp là được.
Cao Thành Thu gật đầu nói:
- Cậu Vương, cậu cứ yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng công tác trong cơ quan khối chính quyền hơn mười năm, biết rõ nặng nhẹ. Những thứ khác không nói, chỉ cần băng được phát ra trước mặt mọi người, lãnh đạo thị ủy chắc chắn sẽ hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt.
Vương Học Bình cười thỏa mãn, ý nghĩ của Cao Thành Thu rất nghiêm, đã suy xét đến hậu quả nghiêm trọng.
Chỉ cần Cao Thành Thu có cảm giác sợ hãi sự việc vỡ lỡ, Vương Học Bình không lo lắng điện thoại sẽ phá hỏng chuyện tốt.
Người không có đầu óc thì có thể theo Kim Hữu Công nhiều năm như vậy sao? Rõ ràng Cao Thành Thu là người giỏi giang.
Vương Học Bình đi ra gọi điện thoại, hắn tìm được Từ Dương ở bên ngoài cửa lớn lễ đường, hắn kéo đối phương sang một bên rồi khẽ cười nói:
- Sự việc xuất hiện biến hóa lớn, kế hoạch của chúng ta có cải biến.
- À, cậu thấy nên làm thế nào thì cứ như vậy, tôi đều có thể làm theo.
Từ khi còn học phổ thông thì chuyện suy xét này nọ Từ Dương luôn ném cho Vương Học Bình, chính mình là người chỉ thích động tay chân.
- Ha ha, bây giờ anh không cần đi tìm Hà Phong, chúng ta làm thế này.
Vương Học Bình ghé sát tai Từ Dương rồi khẽ nói vài lời.
Từ Dương nghe xong kế hoạch của Vương Học Bình thì không kìm được phải kêu lên:
- Này anh bạn, một chiêu này quá độc, tên họ Sử kia nhất định sẽ xong đời.
- À, tôi cũng không còn biện pháp nào khác, vì chúng ta cũng không biết âm mưu lớn sau lưng Sử Phương, mà thời gian cũng không còn chờ người. Tôi thấy nếu chúng ta tiếp tục dựa theo kế hoạch trước đó mà đi tìm Hà Phong, sợ rằng sẽ không còn kịp, chỉ còn một chiêu trước mắt mới thật sự hạ gục vị phó chủ tịch Sử.
Vương Học Bình khẽ giải thích lý do thay đổi kế hoạch.
Từ Dương khẽ cười:
- Học Bình, đi theo cậu tôi cũng học được cách động não, nếu vị chủ tịch Kim kia mà ngã xuống, dù sau đó chúng ta kéo ngã Sử Phương cũng không làm được gì, có phải không?
- Ha ha, bây giờ cậu đã lợi hại hơn.
Vương Học Bình nhếch miệng cười với Từ Dương.
- Hì hì, điều này cũng phải xem tôi là bạn bè của ai.
Từ Dương dùng ánh mắt dí dỏm nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình lại nhìn khắp bốn phía rồi nói:
- Bây giờ cậu nên đến thăm dò hoàn cảnh xung quanh căn tin, chủ yếu nhất là con đường bỏ đi, phải biết rằng khi đoạn phim được chiếu, nếu cậu còn chưa kịp bỏ đi thì sẽ gặp phiền toái lớn.
Từ Dương cũng không phải là nhân viên công tác của khối chính quyền thành phố, nếu lúc đó lãnh đạo thị ủy tỉnh hồn lại, chuyện đầu tiên cần làm chính là truy ra kẻ nào phát đoạn băng kia.
Vì vậy sau khi Từ Dương nhét băng vào thì phải lập tức rời khỏi chỗ đó ngay, như vậy sẽ dễ tìm được đường lui, điều này rất quan trọng.
- Anh bạn, cậu cũng quá coi thường tôi rồi, những lúc không có việc gì làm tôi thường hay đi một vòng quanh lễ đường, đã tìm hiểu và nắm rõ các tình huống xuất nhập.
Sau khi nói ra địa điểm gặp lại, Từ Dương lấy trong túi ra một chiếc kính đen, tay phải đặt ra sau lưng, thầm vẫy tay với Vương Học Bình, sau đó trà trộn vào đám người.
Vương Học Bình nhìn bóng Từ Dương trà trộn vào đội ngũ đại biểu nhân dân mà thầm than một tiếng, nếu không có một người bạn đáng tin như Từ Dương, muốn thắng Sử Phương phải chờ đến tháng năm nào?
Vương Học Bình quay người ngồi vào xe của mình, hắn phân phó lái xe Lưu:
- Đưa tôi đến đại bách hóa.
Khi đến ven đường đại bách hóa, Vương Học Bình bước xuống xe, đi vào một con hẻm nhỏ.
Sau khi lái xe Lưu chạy đi, Vương Học Bình lại từ con hẻm nhỏ đi ra, hắn vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó chạy đến cửa sau lễ đường.
Dưới một gốc cây lớn, Vương Học Bình tìm được chiếc xe Santana mà Từ Dương dùng giấy chứng minh giả mua được.
Vương Học Bình lấy chìa khóa mở cửa xe, hắn ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ tình huống một lần.
Vương Học Bình phát hiện bình dầu dù còn nhưng chỉ đủ Từ Dương chạy đến tỉnh thành, vì vậy mà Vương Học Bình lập tức chạy đi đổ đầy, sau đó chạy xe đến cửa sau lễ đường.
Vương Học Bình đưa tay nhìn giờ, đúng mười giờ một phút, hắn chỉ có thể lẳng lặng ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Vương Học Bình nhớ đến những gì đã xảy ra với mình trước đó, hắn giúp bí thư Nghiêm vặn ngã Lý Đại Giang, sau đó hắn nhận được lợi ích không nhỏ.
Chưa đến một năm sau Vương Học Bình từ một khoa viên tiến lên cấp chính khoa, có thể thấy nguy hiểm và thù lao luôn đi theo nhau.
Lúc này nếu Vương Học Bình thuận lợi giúp Kim Hữu Công vặn ngã Sử Phương, có lẽ thu hoạch cũng không nhỏ.
Vương Học Bình thầm hiểu, Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao có tính cách khác biệt.
Sự thật chứng minh Nghiêm Minh Cao là người sảng khoái, chân thành, chỉ tính riêng phần tâm tính tri ân đồ báo cũng đủ làm cho nhiều lãnh đạo cảm thấy xấu hổ.
Vương Học Bình thấy tâm cơ của bí thư Nghiêm không kém chủ tịch Kim, nhưng bí thư Nghiêm là người trọng tình, Kim Hữu Công thì coi trọng tương lai, hai bên có điểm xuất phát khác nhau, vì vậy mà tính chất đối nhân xử thế cũng khác nhau.
Vương Học Bình ở với Nghiêm Minh Cao hơn hai năm, hắn có cảm tình với bí thư Nghiêm, hơn nữa Nghiêm Minh Cao cũng không xem hắn là người ngoài, coi như con cháu trong nhà.
Một giờ sau Sử Phương sẽ thân bại danh liệt, đáng tiếc là Vương Học Bình phải tiếp ứng Từ Dương mà không thể nào đợi ở hiện trường, nếu không sẽ được tận mắt thấy tình cảnh suy sụp của đối phương.
Thời gian dần trôi qua, Vương Học Bình không còn nhìn đồng hồ mà yên tĩnh dựa lưng lên ghế, trong tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng hít vài hơi.
Tất cả đã sắp xếp xong, chuyện còn lại chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.
Lần này khác với lần trước đó Vương Học Bình tự mình hành động, hơn nữa bản chất cũng khác, trước kia chỉ cần không cẩn thận là thua ngay, bây giờ ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.
Qua nửa giờ, Vương Học Bình thông qua cửa kín mà thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng từ trong lễ đường đi ra.
Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười, Từ Dương hóa trang rất tốt, nếu Vương Học Bình không nhận ra chiếc cặp đen bên hông đối phương, hắn thật sự không thể nhận ra.
/435
|