- Đi mau, bên trong đang ầm ĩ.
Từ Dương còn đang ở bên ngoài thì âm thanh thúc giục lái xe đã truyền đến tai Vương Học Bình.
Xe đã nhanh chóng khởi động, Vương Học Bình giẫm chân ga đưa Từ Dương rời khởi cửa sau lễ đường khối chính quyền thành phố.
Vương Học Bình lái xe phóng đi như tên bắn, xe nhanh chóng đến ngôi biệt thự ngoài ngoại ô. Hắn xuống xe đóng cửa sau rồi quay đầu nhìn Từ Dương cười hỏi:
- Rất kích thích sao?
- Đúng vậy, cực kỳ kích thích.
Từ Dương nhếch miệng cười.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Cậu phải cảm thấy thành công mới đúng, một cán bộ như vậy mà dễ dàng bị cậu làm cho suy sụp.
Từ Dương nhún vai cười nói:
- Vẫn là cậu nghĩ ra chiêu thức tốt, dù đánh chết tôi cũng sẽ không có được một chiêu nham hiểm như vậy.
- Ha ha, cái này gọi là kẻ ác phải bị trừng phạt.
Vương Học Bình khẽ cười, chỉ cần chiếu cuốn băng kia trước mặt mọi người, tính mạng chính trị của Sử Phương xem nư kết thúc.
- Học Bình, lúc này họ Sử sắp vứt bỏ mũ ô sa, chúng ta nên làm thế nào?
Từ Dương dùng giọng tò mò hỏi Vương Học Bình.
- Chúng ta đã hoàn thành sứ mạng, chuyện còn lại sẽ có người giúp chúng ta xử lý
Vương Học Bình đưa một điếu thuốc cho Từ Dương, khi thấy đối phương rất nghi hoặc thì cười giải thích:
- Đối với loại tham quan như Sử Phương, không thể nào không có kẻ thù chính trị, nếu hắn mất mũ ô sa thì chẳng còn quyền lực. Chưa nói đâu xa, chủ tịch Kim sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch hay mà thôi.
Từ Dương cẩn thận xem xét lại, đúng là có chuyện như vậy, với địa vị của Vương Học Bình vào lúc này, nếu muốn nhúng tay vào chuyện của Sử Phương cũng là lực bất tòng tâm.
Với loại cán bộ với cấp bậc như Sử Phương, dù thoái vị cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ cấp phó phòng.
Đối với Sử Phương thì ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không thể kiểm tra được, chỉ có thể thông qua ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến phá án.
Vương Học Bình thấy, xét đến cùng, với ân oán giữa Kim Hữu Công và Sử Phương, kết cục cuối cùng chỉ có thể là một người ngã xuống.
Hai người vào phòng khách, Từ Dương miêu tả những gì đã trải qua cho Vương Học Bình.
Khi Vương Học Bình nghe nói trong căn tin ngồi đầy đại biểu thì không khỏi tức cười, có thể thấy bọn họ sau khi thấy được tình huống phấn khích của Sử Phương trên giường, sau đó tình cảnh sẽ xấu hổ đến mức nào.
Sau khi đưa Từ Dương về, Vương Học Bình thản nhiên về trường đảng thị ủy.
Tiếu Nam vừa ăn cơm trưa, khi thấy Vương Học Bình thì hỏi:
- Ăn cơm chưa?
Vương Học Bình cười nói:
- Đã ăn rồi, lúc trở về có đi ngang một quán mì, vì vậy cũng đi vào làm một tô mì bò.
- Vừa rồi anh Triệu đến tìm cậu, nói rằng sự kiện em vợ đã được giải quyết xong, tổng cộng chỉ bồi thường một ngàn đồng kể cả tiền thuốc men.
Tiếu Nam ngồi lên giường dùng hai tay ôm đầu mỉm cười nhìn Vương Học Bình.
- Anh Tiếu, còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, anh có tính toán gì không?
Vương Học Bình cười hỏi Tiếu Nam.
Bạn học trường đảng không thể so với bạn học thời phổ thông, có quan hệ hay không mới là khác biệt.
Hơn nữa Tiếu Nam và Vương Học Bình là hai bạn học ngủ cùng phòng, bình thường quan hệ giữa hai bên là không tệ, vì vậy Vương Học Bình đã sớm hiểu tâm tư của Tiếu Nam.
Trong đám bạn bè của Vương Học Bình ở thành phố thì Tiếu Nam và Chu Huyền đều là cán bộ cấp phó ban, nhưng Chu Huyền nắm thực quyền mà Tiếu Nam bị đối xử lạnh nhạt, có cấp không quyền.
Vương Học Bình ở trong huyện Nam Vân có bí thư Nghiêm làm chỗ dựa, nhưng dù sao vài năm nữa bí thư Nghiêm cũng sẽ về hưu.
Tiếu Nam bây giờ có cấp phó ban, nếu giúp đỡ trong lúc con đường làm quan gặp khó khăn, sau này tương lai sẽ được trợ giúp.
Vương Học Bình hiểu rõ về mình, hạn chế và cũng là chướng ngại duy nhất của hắn vào lúc này không phải là gì khác, chính là vấn đề về lý lịch.
Lúc này chưa đến hai mươi bốn tuổi nhưng Vương Học Bình đã là cán bộ cấp chính khoa, trong lịch sử huyện Nam Vân thì hắn là cán bộ hỏa tiễn.
Dù ở trong thành phố có sự giúp đỡ của Kim Hữu Công thì cũng chẳng làm được gì thái quá, Vương Học Bình hiểu, ít nhất mình cũng phải ngồi trên cấp phó khoa một năm mới coi như phù hợp yêu cầu được đề bạt lên cấp phó ban.
Sau khi Sử Phương rớt đài thì cục diện chính trị trong thành phố nhất định sẽ có thay đổi trong phạm vi nhỏ, người của Sử phái sẽ bị Kim Hữu Công tẩy trừ.
Vì vậy mà từ thành phố đến huyện sẽ có không ít cán bộ rời khỏi cương vị, nếu thuận lợi đẩy Tiếu Nam lên vị trí có thực quyền, tương lai sẽ có nhiều việc dễ làm.
Tiếu Nam thở dài nói:
- Tôi đã chết tâm từ lâu rồi, cậu cũng biết đấy, tôi tiến vào trường đảng học tập nhưng thật ra coi như không, dù có về khối thị ủy thì chỉ sợ cũng không còn chức vị cũ cho mình, ôi.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Anh Tiếu, đừng nói những lời ủ rũ, thế này đi, nếu anh muốn xuống huyện rèn luyện, tôi có thể giúp anh gặp mặt một người.
Tiếu Nam vốn không ôm bao nhiêu hy vọng trên đường làm quan, bây giờ nghe được những lời của Vương Học Bình thì tâm tư không khỏi linh hoạt hẳn lên, hắn cười nói:
- Vậy coi như đa tạ huynh đệ, chỉ là không biết cậu muốn dẫn tôi gặp ai.
- Ha ha, thật ra anh cũng biết người kia, đó chính là bí thư Nghiêm của huyện Nam Vân chúng tôi.
Vương Học Bình ném một điếu thuốc cho Tiếu Nam.
Tiếu Nam ngây người, hắn dùng giọng khó tin hỏi:
- Tôi không có kinh nghiệm công tác cơ sở, bí thư Nghiêm sẽ vừa ý tôi sao?
- Mọi thứ đèu có bắt đầu.
Vương Học Bình thổi ra một đám sương, sau đó cười nói:
- Những ngày qua bí thư Nghiêm tham gia đại hội đại biểu trên thành phố, đợi đến khi đại hội bế mạc, có thời gian phù hợp, tôi sẽ đưa anh đi gặp bí thư Nghiêm.
Tiếu Nam chợt tỉnh táo tinh thần, hắn dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Học Bình, sau đó vội hỏi:
- Dù bí thư Nghiêm có đồng ý tiếp thu tôi, điều này còn phải qua hội nghị thị ủy thị ủy, tôi sợ rằng khó có hậu trường để vượt qua thử thách ở hội nghị thường ủy thị ủy. Vị lãnh đạo năm xưa tán thưởng tôi đã đến công tác ở khối mặt trận tổ quốc thành phố, cũng không còn dùng được.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Chỉ cần anh có thể làm cho bí thư Nghiêm coi trọng, có lẽ anh ấy sẽ đưa anh đi gặp chủ tịch Kim.
Tiếu Nam vỗ đùi thật mạnh rồi thở dài:
- Sao tôi lại quên chuyện đại sự thế này nhỉ? Bí thư Nghiêm là thuộc hạ cũ của chủ tịch Kim.
Dù sao mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, có vài lời nói đến đúng vị trí thì dừng.
Sau khi Vương Học Bình vào trường đảng thì luôn có một tâm tư, đó là tìm sự giúp đỡ tốt trong đám bạn học.
Bây giờ Tống Binh với tính cách hào sảng đã được Vương Học Bình nhìn trúng, mà Tiếu Nam với tính cách ôn hòa làm việc ổn định cũng là nhân tuyển thứ hai.
Còn Pháo Minh và Triệu Gia Lương còn cần thời gian quan sát.
Trong quan trường không có bất kỳ mối quan hệ nào vĩnh viễn đoàn kết, dưới những tình huống phức tạp và đấu tranh, khi đó mọi thứ mới được bộc lộ rõ ràng.
Vương Học Bình thấy lúc này mình tạm thời không thể nào leo lên vị trí cao, vì thế chỉ tạm thời giúp đỡ người của mình, tương lai đến lúc thực hiện kế hoạch thì sẽ dùng được bọn họ.
Trước khi bắt đầu buổi học chiều thì Vương Học Bình điện thoại cho Liễu Ngân Hà, hắn mỉm cười nói:
- Cục trưởng Liễu, thành phố xảy ra chuyện, tin tức Vương Ảnh bị bắt có thể được công khai.
Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu, khoảng mười giây sau trong điện thoại mới vang lên giọng nói của Liễu Ngân Hà:
- Tôi đã nghe nói về sự việc, đúng là tạo nghiệt, à, đúng rồi, cậu biết ai làm không?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Cục trưởng Liễu, tôi cũng vừa mới biết tin tức tốt này, bây giờ thì rất tốt, chướng ngại lớn nhất đã mở, anh có thể tiếp tục phá án.
- Đã giữ quá lâu, bây giờ cũng đến lúc tung ra.
Liễu Ngân Hà ở đầu dây bên kia vui vẻ nói.
Sau khi cúp điện thoại thì Vương Học Bình mỉm cười, anh bạn Tào Quần, những ngày an nhàn của anh đã chấm dứt rồi.
Chuông tan học vang lên thì máy nhắn tin của Vương Học Bình rung lên, hắn lấy ra xem thì ra là Cao Thành Thu:
- Cậu Học Bình, mười giờ tối nay cậu đến nhà tôi gặp mặt.
Mười giờ một phút, Vương Học Bình ấn chuông cửa nhà Cao Thành Thu.
Mở cửa là Cao Thành Thu, hắn ôm vai Vương Học Bình rồi cười hì hì nói:
- Học Bình, hôm nay cậu lập kỳ công, lãnh đạo rất khen ngợi cậu.
Vương Học Bình cảm thấy mình hít thở có chút khó khăn, vì vậy hắn khẽ nói:
- Anh Thành Thu, tôi không phải người đẹp, anh ôm chặt tôi như vậy làm gì?
Cao Thành Thu cười ha hả:
- Cũng vì cậu không phải là người đẹp nên tôi mới dám ôm chặt, nếu không bà nhà đã thiến tôi rồi.
- Học Bình, cậu đừng nghe lời Thành Thu, mau vào trong ngồi, tôi đã pha trà tốt lắm rồi.
Vợ của Cao Thành Thu là Vương Trân đi đến bên cạnh, nàng khẽ vỗ lên người Cao Thành Thu rồi nói.
Cao Thành Thu buông lỏng Vương Học Bình, sau đó hắn đi đến ghế sa lông trong phòng khách, hắn cười nói:
- Biết cậu thích trà xanh, tôi cố ý pha một ấm, cậu uống xem hương vị thế nào?
Vương Học Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi không khỏi khen:
- Thật sự trà ngon.
Vương Trân ở một bên vừa gọt táo vừa cười nói:
- Thành Thu đi theo lãnh đạo Kim làm nhiều việc, chỉ có những buổi cuối tuần là có chút thời gian, sau này cuối tuần cậu cứ đến nhà chơi, tôi sẽ thay hai bác ở nhà mà cải thiện cuộc sống cho cậu.
- Chị gái, đều là người nhà cả, tôi cũng không khách khí.
Vương Học Bình mỉm cười đồng ý, thầm nghĩ Cao Thành Thu là thư ký chủ tịch thành phố, nước lên thì thuyền lên, Vương Trân tất nhiên sẽ được hưởng những đãi ngộ đặc thù. Bây giờ nàng nói ra những lời này, không cần hỏi cũng biết đó là kế của Cao Thành Thu.
Xem ra phương án liên hợp với Cao Thành Thu vặn ngã Sử Phương đã là đúng hướng.
Hai bên nói chuyện một lúc, Cao Thành Thu đưa Vương Học Bình lên phòng làm việc của mình.
Sau khi vào cửa Cao Thành Thu bắt tay Vương Học Bình nói:
- Nếu hôm nay cậu có mặt ở nhà ăn thì sẽ nhất định được thấy một màn kịch tuyệt luân. Ha ha, tôi sống hơn ba mươi tuổi đầu, lần đầu tiên thấy sự kiện đặc sắc như vậy.
Vương Học Bình cũng đã biết hôm nay ở căn tin đã xảy ra vấn đề gì, hắn cố ý cười hỏi Cao Thành Thu:
- Anh Cao, thấy anh vui sướng như vậy thì trong lòng tôi cũng ngứa, anh nói đi, vị chủ tịch Sử của chúng ta thế nào?
- Còn thế nào nữa? Ha ha, tôi nói cho cậu biết... ....
Cao Thành Thu nâng ly trà rồi thuật lại sự kiện một lần.
Từ Dương còn đang ở bên ngoài thì âm thanh thúc giục lái xe đã truyền đến tai Vương Học Bình.
Xe đã nhanh chóng khởi động, Vương Học Bình giẫm chân ga đưa Từ Dương rời khởi cửa sau lễ đường khối chính quyền thành phố.
Vương Học Bình lái xe phóng đi như tên bắn, xe nhanh chóng đến ngôi biệt thự ngoài ngoại ô. Hắn xuống xe đóng cửa sau rồi quay đầu nhìn Từ Dương cười hỏi:
- Rất kích thích sao?
- Đúng vậy, cực kỳ kích thích.
Từ Dương nhếch miệng cười.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Cậu phải cảm thấy thành công mới đúng, một cán bộ như vậy mà dễ dàng bị cậu làm cho suy sụp.
Từ Dương nhún vai cười nói:
- Vẫn là cậu nghĩ ra chiêu thức tốt, dù đánh chết tôi cũng sẽ không có được một chiêu nham hiểm như vậy.
- Ha ha, cái này gọi là kẻ ác phải bị trừng phạt.
Vương Học Bình khẽ cười, chỉ cần chiếu cuốn băng kia trước mặt mọi người, tính mạng chính trị của Sử Phương xem nư kết thúc.
- Học Bình, lúc này họ Sử sắp vứt bỏ mũ ô sa, chúng ta nên làm thế nào?
Từ Dương dùng giọng tò mò hỏi Vương Học Bình.
- Chúng ta đã hoàn thành sứ mạng, chuyện còn lại sẽ có người giúp chúng ta xử lý
Vương Học Bình đưa một điếu thuốc cho Từ Dương, khi thấy đối phương rất nghi hoặc thì cười giải thích:
- Đối với loại tham quan như Sử Phương, không thể nào không có kẻ thù chính trị, nếu hắn mất mũ ô sa thì chẳng còn quyền lực. Chưa nói đâu xa, chủ tịch Kim sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch hay mà thôi.
Từ Dương cẩn thận xem xét lại, đúng là có chuyện như vậy, với địa vị của Vương Học Bình vào lúc này, nếu muốn nhúng tay vào chuyện của Sử Phương cũng là lực bất tòng tâm.
Với loại cán bộ với cấp bậc như Sử Phương, dù thoái vị cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ cấp phó phòng.
Đối với Sử Phương thì ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không thể kiểm tra được, chỉ có thể thông qua ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến phá án.
Vương Học Bình thấy, xét đến cùng, với ân oán giữa Kim Hữu Công và Sử Phương, kết cục cuối cùng chỉ có thể là một người ngã xuống.
Hai người vào phòng khách, Từ Dương miêu tả những gì đã trải qua cho Vương Học Bình.
Khi Vương Học Bình nghe nói trong căn tin ngồi đầy đại biểu thì không khỏi tức cười, có thể thấy bọn họ sau khi thấy được tình huống phấn khích của Sử Phương trên giường, sau đó tình cảnh sẽ xấu hổ đến mức nào.
Sau khi đưa Từ Dương về, Vương Học Bình thản nhiên về trường đảng thị ủy.
Tiếu Nam vừa ăn cơm trưa, khi thấy Vương Học Bình thì hỏi:
- Ăn cơm chưa?
Vương Học Bình cười nói:
- Đã ăn rồi, lúc trở về có đi ngang một quán mì, vì vậy cũng đi vào làm một tô mì bò.
- Vừa rồi anh Triệu đến tìm cậu, nói rằng sự kiện em vợ đã được giải quyết xong, tổng cộng chỉ bồi thường một ngàn đồng kể cả tiền thuốc men.
Tiếu Nam ngồi lên giường dùng hai tay ôm đầu mỉm cười nhìn Vương Học Bình.
- Anh Tiếu, còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, anh có tính toán gì không?
Vương Học Bình cười hỏi Tiếu Nam.
Bạn học trường đảng không thể so với bạn học thời phổ thông, có quan hệ hay không mới là khác biệt.
Hơn nữa Tiếu Nam và Vương Học Bình là hai bạn học ngủ cùng phòng, bình thường quan hệ giữa hai bên là không tệ, vì vậy Vương Học Bình đã sớm hiểu tâm tư của Tiếu Nam.
Trong đám bạn bè của Vương Học Bình ở thành phố thì Tiếu Nam và Chu Huyền đều là cán bộ cấp phó ban, nhưng Chu Huyền nắm thực quyền mà Tiếu Nam bị đối xử lạnh nhạt, có cấp không quyền.
Vương Học Bình ở trong huyện Nam Vân có bí thư Nghiêm làm chỗ dựa, nhưng dù sao vài năm nữa bí thư Nghiêm cũng sẽ về hưu.
Tiếu Nam bây giờ có cấp phó ban, nếu giúp đỡ trong lúc con đường làm quan gặp khó khăn, sau này tương lai sẽ được trợ giúp.
Vương Học Bình hiểu rõ về mình, hạn chế và cũng là chướng ngại duy nhất của hắn vào lúc này không phải là gì khác, chính là vấn đề về lý lịch.
Lúc này chưa đến hai mươi bốn tuổi nhưng Vương Học Bình đã là cán bộ cấp chính khoa, trong lịch sử huyện Nam Vân thì hắn là cán bộ hỏa tiễn.
Dù ở trong thành phố có sự giúp đỡ của Kim Hữu Công thì cũng chẳng làm được gì thái quá, Vương Học Bình hiểu, ít nhất mình cũng phải ngồi trên cấp phó khoa một năm mới coi như phù hợp yêu cầu được đề bạt lên cấp phó ban.
Sau khi Sử Phương rớt đài thì cục diện chính trị trong thành phố nhất định sẽ có thay đổi trong phạm vi nhỏ, người của Sử phái sẽ bị Kim Hữu Công tẩy trừ.
Vì vậy mà từ thành phố đến huyện sẽ có không ít cán bộ rời khỏi cương vị, nếu thuận lợi đẩy Tiếu Nam lên vị trí có thực quyền, tương lai sẽ có nhiều việc dễ làm.
Tiếu Nam thở dài nói:
- Tôi đã chết tâm từ lâu rồi, cậu cũng biết đấy, tôi tiến vào trường đảng học tập nhưng thật ra coi như không, dù có về khối thị ủy thì chỉ sợ cũng không còn chức vị cũ cho mình, ôi.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Anh Tiếu, đừng nói những lời ủ rũ, thế này đi, nếu anh muốn xuống huyện rèn luyện, tôi có thể giúp anh gặp mặt một người.
Tiếu Nam vốn không ôm bao nhiêu hy vọng trên đường làm quan, bây giờ nghe được những lời của Vương Học Bình thì tâm tư không khỏi linh hoạt hẳn lên, hắn cười nói:
- Vậy coi như đa tạ huynh đệ, chỉ là không biết cậu muốn dẫn tôi gặp ai.
- Ha ha, thật ra anh cũng biết người kia, đó chính là bí thư Nghiêm của huyện Nam Vân chúng tôi.
Vương Học Bình ném một điếu thuốc cho Tiếu Nam.
Tiếu Nam ngây người, hắn dùng giọng khó tin hỏi:
- Tôi không có kinh nghiệm công tác cơ sở, bí thư Nghiêm sẽ vừa ý tôi sao?
- Mọi thứ đèu có bắt đầu.
Vương Học Bình thổi ra một đám sương, sau đó cười nói:
- Những ngày qua bí thư Nghiêm tham gia đại hội đại biểu trên thành phố, đợi đến khi đại hội bế mạc, có thời gian phù hợp, tôi sẽ đưa anh đi gặp bí thư Nghiêm.
Tiếu Nam chợt tỉnh táo tinh thần, hắn dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Học Bình, sau đó vội hỏi:
- Dù bí thư Nghiêm có đồng ý tiếp thu tôi, điều này còn phải qua hội nghị thị ủy thị ủy, tôi sợ rằng khó có hậu trường để vượt qua thử thách ở hội nghị thường ủy thị ủy. Vị lãnh đạo năm xưa tán thưởng tôi đã đến công tác ở khối mặt trận tổ quốc thành phố, cũng không còn dùng được.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Chỉ cần anh có thể làm cho bí thư Nghiêm coi trọng, có lẽ anh ấy sẽ đưa anh đi gặp chủ tịch Kim.
Tiếu Nam vỗ đùi thật mạnh rồi thở dài:
- Sao tôi lại quên chuyện đại sự thế này nhỉ? Bí thư Nghiêm là thuộc hạ cũ của chủ tịch Kim.
Dù sao mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, có vài lời nói đến đúng vị trí thì dừng.
Sau khi Vương Học Bình vào trường đảng thì luôn có một tâm tư, đó là tìm sự giúp đỡ tốt trong đám bạn học.
Bây giờ Tống Binh với tính cách hào sảng đã được Vương Học Bình nhìn trúng, mà Tiếu Nam với tính cách ôn hòa làm việc ổn định cũng là nhân tuyển thứ hai.
Còn Pháo Minh và Triệu Gia Lương còn cần thời gian quan sát.
Trong quan trường không có bất kỳ mối quan hệ nào vĩnh viễn đoàn kết, dưới những tình huống phức tạp và đấu tranh, khi đó mọi thứ mới được bộc lộ rõ ràng.
Vương Học Bình thấy lúc này mình tạm thời không thể nào leo lên vị trí cao, vì thế chỉ tạm thời giúp đỡ người của mình, tương lai đến lúc thực hiện kế hoạch thì sẽ dùng được bọn họ.
Trước khi bắt đầu buổi học chiều thì Vương Học Bình điện thoại cho Liễu Ngân Hà, hắn mỉm cười nói:
- Cục trưởng Liễu, thành phố xảy ra chuyện, tin tức Vương Ảnh bị bắt có thể được công khai.
Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu, khoảng mười giây sau trong điện thoại mới vang lên giọng nói của Liễu Ngân Hà:
- Tôi đã nghe nói về sự việc, đúng là tạo nghiệt, à, đúng rồi, cậu biết ai làm không?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Cục trưởng Liễu, tôi cũng vừa mới biết tin tức tốt này, bây giờ thì rất tốt, chướng ngại lớn nhất đã mở, anh có thể tiếp tục phá án.
- Đã giữ quá lâu, bây giờ cũng đến lúc tung ra.
Liễu Ngân Hà ở đầu dây bên kia vui vẻ nói.
Sau khi cúp điện thoại thì Vương Học Bình mỉm cười, anh bạn Tào Quần, những ngày an nhàn của anh đã chấm dứt rồi.
Chuông tan học vang lên thì máy nhắn tin của Vương Học Bình rung lên, hắn lấy ra xem thì ra là Cao Thành Thu:
- Cậu Học Bình, mười giờ tối nay cậu đến nhà tôi gặp mặt.
Mười giờ một phút, Vương Học Bình ấn chuông cửa nhà Cao Thành Thu.
Mở cửa là Cao Thành Thu, hắn ôm vai Vương Học Bình rồi cười hì hì nói:
- Học Bình, hôm nay cậu lập kỳ công, lãnh đạo rất khen ngợi cậu.
Vương Học Bình cảm thấy mình hít thở có chút khó khăn, vì vậy hắn khẽ nói:
- Anh Thành Thu, tôi không phải người đẹp, anh ôm chặt tôi như vậy làm gì?
Cao Thành Thu cười ha hả:
- Cũng vì cậu không phải là người đẹp nên tôi mới dám ôm chặt, nếu không bà nhà đã thiến tôi rồi.
- Học Bình, cậu đừng nghe lời Thành Thu, mau vào trong ngồi, tôi đã pha trà tốt lắm rồi.
Vợ của Cao Thành Thu là Vương Trân đi đến bên cạnh, nàng khẽ vỗ lên người Cao Thành Thu rồi nói.
Cao Thành Thu buông lỏng Vương Học Bình, sau đó hắn đi đến ghế sa lông trong phòng khách, hắn cười nói:
- Biết cậu thích trà xanh, tôi cố ý pha một ấm, cậu uống xem hương vị thế nào?
Vương Học Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi không khỏi khen:
- Thật sự trà ngon.
Vương Trân ở một bên vừa gọt táo vừa cười nói:
- Thành Thu đi theo lãnh đạo Kim làm nhiều việc, chỉ có những buổi cuối tuần là có chút thời gian, sau này cuối tuần cậu cứ đến nhà chơi, tôi sẽ thay hai bác ở nhà mà cải thiện cuộc sống cho cậu.
- Chị gái, đều là người nhà cả, tôi cũng không khách khí.
Vương Học Bình mỉm cười đồng ý, thầm nghĩ Cao Thành Thu là thư ký chủ tịch thành phố, nước lên thì thuyền lên, Vương Trân tất nhiên sẽ được hưởng những đãi ngộ đặc thù. Bây giờ nàng nói ra những lời này, không cần hỏi cũng biết đó là kế của Cao Thành Thu.
Xem ra phương án liên hợp với Cao Thành Thu vặn ngã Sử Phương đã là đúng hướng.
Hai bên nói chuyện một lúc, Cao Thành Thu đưa Vương Học Bình lên phòng làm việc của mình.
Sau khi vào cửa Cao Thành Thu bắt tay Vương Học Bình nói:
- Nếu hôm nay cậu có mặt ở nhà ăn thì sẽ nhất định được thấy một màn kịch tuyệt luân. Ha ha, tôi sống hơn ba mươi tuổi đầu, lần đầu tiên thấy sự kiện đặc sắc như vậy.
Vương Học Bình cũng đã biết hôm nay ở căn tin đã xảy ra vấn đề gì, hắn cố ý cười hỏi Cao Thành Thu:
- Anh Cao, thấy anh vui sướng như vậy thì trong lòng tôi cũng ngứa, anh nói đi, vị chủ tịch Sử của chúng ta thế nào?
- Còn thế nào nữa? Ha ha, tôi nói cho cậu biết... ....
Cao Thành Thu nâng ly trà rồi thuật lại sự kiện một lần.
/435
|