Sau khi rời khỏi tập đoàn Giai Sang, Vương Học Bình nghĩ mình đã có vài ngày chưa gặp Lý Tiểu Linh, vì vậy để lái xe Lưu chạy đến khu văn phòng hiệp hội quản lý.
Vương Học Bình đi đến phòng làm việc của mình, Cổ Văn Cường cũng tiến đến đứng bên cạnh cười tủm tỉm nói:
- Lãnh đạo, tất cả tình huống của hiệp hội quản lý đều rất bình thường, chủ nhiệm Tiết luôn một mực chấp hành phương châm trước đây của anh.
Đây coi như là một phần báo cáo, Vương Học Bình cũng rất chán ngấy thứ này, nhưng trong quan trường lòng người khó dò, bên người hắn không thể nào đều là chính nhân quân tử, cũng cần đến những người như Cổ Văn Cường đứng xem xét sự việc.
- Văn Cường, ngồi đi.
Vương Học Bình tựa lên ghế da rồi phất tay với Cổ Văn Cường.
Cổ Văn Cường khom người ngồi xuống đối diện Vương Học Bình, sau đó rút một điếu Trung Hoa trên bàn rồi rút một điếu đưa đến tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhận thuốc, hắn khẽ gõ xuống mặt bàn vài cái. Cổ Văn Cường rất hiểu động tác này của Vương Học Bình, rõ ràng nói tạm thời không hút thuốc, vì vậy cũng không giúp hắn châm lửa.
Đề bạt Cổ Văn Cường là phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý chính là quyết sách mà Vương Học Bình suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra.
Loại người như Cổ Văn Cường không thể trọng dụng nhưng bắt buộc phải dùng, đánh mộ gậy phải cho một củ cà rốt, khống chế sử dụng mới là đạo lý đúng đắn.
Cổ Văn Cường thầm nhìn vẻ mặt Vương Học Bình, hắn không thấy có gì khác thường, vì thế cũng điều chỉnh tâm tính của mình, nói rõ từng chuyện lớn nhỏ gần đây xảy ra trong hiệp hội quản lý cho Vương Học Bình, xem như làm báo cáo.
Vương Học Bình lẳng lặng lắng nghe, sau đó thầm nghĩ, Cổ Văn Cường là người có khiếu làm mật thám, những tin tức đưa đến chỗ hắn đều được sử dụng, thậm chí còn tìm hiểu rõ nguyên nhân, tìm hiểu rõ ràng.
Có một người như Cổ Văn Cường ở trong hiệp hội quản lý, Vương Học Bình ở trường đảng cũng hiểu rõ tất cả các việc lớn nhỏ ở hiệp hội quản lý như lòng bàn tay.
Cổ Văn Cường theo Vương Học Bình một thời gian cũng không tính là ngắn, khi hắn thấy Vương Học Bình cúi đầu xem văn kiện thì đứng dậy cáo từ, rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm.
Vương Học Bình nhấp một hớp trà ngon do thư ký Hác Cương vừa pha, lúc này tâm tư của hắn dần chuyển lên người Dương Chính Hoa.
Khác biệt với những cán bộ tốt nghiệp đại học như Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao, năm nay Dương Chính Hoa đã ba mươi lăm tuổi, con đường làm quan cũng không thuận buồm xuôi gió.
Nếu như nhớ không lầm thì khi Dương Chính Hoa tốt nghiệp trung học đã tìm cách được đưa vào phòng quản lý sự vụ của cơ quan.
Thời đại đó Dương Chính Hoa giống như một cục gạch cách mạng, ở đâu cần sẽ chuyển, cũng không có cương vị đứng đắn.
Sau này Dương Chính Hoa nhận được sự tán thưởng của một vị trưởng phòng, được sắp xếp vào làm quản lý trong công ty công ích. Sau khi công tác được vài năm thì Dương Chính Hoa cũng nắm đươc những tư chất nhất định, sau đó không biết thế nào mà trèo vào mối quan hệ với phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trương Vận Cao.
Dưới sự trợ giúp của Trương Vận Cao, Dương Chính Hoa được điều vào văn phòng huyện ủy, mất gần năm năm Dương Chính Hoa đã từ vị trí một phó khoa trở thành phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền.
Nói thật, trước kia Vương Học Bình lên làm thư ký của chủ tịch huyện thì có quan hệ không tệ với Trương Vận Cao.
Nhưng Vương Học Bình đi theo Nghiêm Minh Cao và cùng nhau rơi vào chỗ khó khăn, sau đó hắn cũng dần mất đi liên lạc với Trương Vận Cao.
Mạnh Thu Lan đến nhận chức cũng chính thức kết thúc cục diện Nghiêm Minh Cao nắm quyền hai khối đảng ủy chính quyền, trong huyện bắt đầu khôi phục lại hai chiếc xe số một và số hai.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà nâng ly trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng lộ ra nụ cười. Khi biết Mạnh Thu Lan sắp đến thì hắn từng đề nghị với bí thư Nghiêm thành lập tổ công tác lãnh đạo kinh tế tài chính, việc này rõ ràng là đi đúng hướng.
Đến lúc tan việc, Vương Học Bình bước ra khỏi phòng làm việc của mình, đi về phía đại sảnh xử lý hành chính.
Vương Học Bình đi đến khu công tác của phòng công thương, hắn căn bản không cần tìm kiếm, Lý Tiểu Linh mặc một chiếc áo lông màu hồng nhanh chóng xuất hiện trong mắt hắn.
Lý Tiểu Linh đang ngồi ở trước cửa sổ phục vụ, nàng cười cố vấn cho một vị khách, giảng giải các vấn đề cần chú ý và quá trình cơ bản.
Một vị phó phòng công thương đang ngồi trực ban, lúc này hắn đặt bút trong tay xuống, hoạt động cổ tay, giương mắt lên và thấy Vương Học Bình. Hắn tranh thủ đứng lên há miệng muốn chào hỏi, nhưng Vương Học Bình vung tay ngăn lại.
- Chủ nhiệm Vương, đã vài ngày không gặp, anh đến đón Tiểu Linh à?
Vị phó phòng kia mỉm cười mời Vương Học Bình ngồi xuống.
Vương Học Bình và Lý Tiểu Linh có quan hệ yêu đương, điều này hầu như không ai không biết, cũng không có gì cần giấu diếm, hắn gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, định đưa Tiểu Linh về nhà dùng cơm.
- Chủ nhiệm Vương, khi nào thì rước Tiểu Linh của chúng tôi về nhà?
Vương Học Bình là lãnh đạo khu quy hoạch, hắn cũng rất tránh né không muốn kinh động đến người xung quanh, nhưng lúc này cũng có người tiến đến hỏi, là vị đồng sự có quan hệ rất tốt với Lý Tiểu Linh, Dương Binh.
- Ha ha, chị Dương, điều này giống như không nên hỏi tôi thì phải.
Vương Học Bình học theo cách xưng hô của Lý Tiểu Linh với Dương Binh.
Vì thường xuyên đi cùng với Lý Tiểu Linh nên Dương Binh đã sớm quen với Vương Học Bình, nàng nói:
- Anh là đàn ông, không hỏi anh thì hỏi ai, đúng là... ....
Vương Học Bình mỉm cười:
- Việc này phải hỏi Tiểu Linh, tôi thì chỉ ước gì lập tức rước cô ấy về nhà thôi.
- Đây là anh nói đấy nhé, có trưởng phòng làm chứng, cũng không sợ anh quỵt nợ.
Tiếng cười của Dương Bình làm kinh động Lý Tiểu Linh đang xử lý công vụ, nàng quay đầu nhìn và thấy Vương Học Bình đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mập mờ, Lý Tiểu Linh rất mắc cở, gương mặt đẹp không khỏi có chút đỏ ửng.
Dương Bình nhìn ra chút bí mật nhỏ giữa hai người, nàng thầm nghĩ, xem ra Vương Học Bình còn chưa thay lòng đổi dạ. Vì ngày đó nàng thấy Vương Học Bình ngồi trên chiếc xe xa hoa của Lữ Tử Tâm, nàng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Sau khi tan việc Vương Học Bình kéo bàn tay nhỏ của Lý Tiểu Linh, hai người ngồi vào trong xe.
- Hôm nay mẹ anh nấu một nồi xương hầm, để anh đưa em về hưởng dụng.
Từ khi Vương Học Bình đi học tập ở trường đảng thị ủy thì thời gian về nhà cũng không có quy luật, chỉ có thể tạm thời thông báo mẹ là Hà Tuyết Phân mua thức ăn nấu cơm.
- Này, khi nào thì mẹ của em đi về?
Lý Tiểu Linh lén đưa mắt nhìn lái xe Lưu, sau đó lại ngượng ngùng rút bàn tay nhỏ ra khỏi tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình lên tinh thần, hắn lại nắm lấy bàn tay của Lý Tiểu Linh, sau đó cười nói:
- Chuyến du lịch này qua hơn ba mươi quốc gia, có lẽ đến sang năm hai ông bà mới về đến nhà.
- Hừ, em nhớ bố.
Lý Tiểu Linh tựa đầu trên vai Vương Học Bình, nàng dùng giọng sâu kín thổ lộ lòng mình.
Mẹ của Lý Tiểu Linh là người khó chịu, nhưng cha nàng Lý Văn Hồng chính là một ông lão thông tình đạt lý.
Kiếp trước Vương Học Bình và Lý Tiểu Linh kết hôn đã có khoảng thời gian rất khó khăn, nếu không phải có cha vợ giúp đỡ đánh yểm trợ, sợ rằng Tạ Kim Bình đã sớm náo loạn ngất trời.
- Tiểu Linh, nếu em thật sự muốn gặp hai ông bà, thật ra cũng rất đơn giản, đến tết được nghỉ, anh với em sẽ xuất ngoại đi tìm bọn họ.
Vương Học Bình coi như đưa ra một lời đề nghị rất hấp dẫn.
Trước khi Lý Văn Hồng và Tạ Kim Bình xuất ngoại thì Vương Học Bình đã cố ý sắp xếp cho bọn họ một nữ phiên dịch làm nội ứng, bất cứ lúc nào cũng có thê tìm hiểu tư tưởng của hai người.
Theo những tin tức phản hồi trở về thì sau khi Tạ Kim Bình xuất ngoại thì nhanh chong biểu hiện một ý nghĩ vui vẻ quên cả trời đất.
Tuy nữ phiên dịch đi theo bên cạnh không nói rõ, nhưng Vương Học Bình nghĩ rằng, trong mắt của Tạ Kim Bình thì phương Tây phồn hoa sợ rằng ngay cả ánh trăng cũng tròn hơn.
Đối với Vương Học Bình thì hắn không hy vọng Tạ Kim Bình sẽ quay về nước, nhưng hắn cũng không thể không quan tâm đến Lý Tiểu Linh, vì vậy chỉ có thể sắp xếp nàng xuất ngoại thăm người thân.
- Học Bình, anh nói thật sao?
Lý Tiểu Linh dùng ánh mắt vui mừng nhìn Vương Học Bình, sau khi thấy được câu trả lời thuyết phục thì nàng lấy dũng khí hôn lên mặt hắn rồi lẩm bẩm:
- Cám ơn anh.
Đối với một Lý Tiểu Linh trước nay luôn ngại ngùng, hôm nay lại chủ động hôn mình, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy tâm tình rất tốt, vì sau này khi kết hôn lâu năm thì nàng vẫn rát ngại ngùng trước những hành động thân mật trên giường của hắn.
Về đến nhà thì Lý Tiểu Linh chui vào phòng bếp giúp Hà Tuyết Phân nấu cơm, Vương Học Bình thấy cha đang ngồi hút thuốc buồn bực trên ghế sa lông, hắn tò mò hỏi:
- Bố, có chuyện gì xảy ra?
- Nhà máy đưa tin, nói là muốn đưa tôi đến làm chủ nhiệm văn phòng của nhà máy. Tôi công tác ở xưởng vài chục năm, cũng công tác rất thuận tay, không muốn đi làm những công tác hầu hạ kẻ khác. Nhưng đám giám đốc và bí thư đều chạy đến làm công tác tư tưởng với tôi, tỏ ra rất có lý, tôi không phải kẻ ngốc, đây không phải hướng về phía cậu và bí thư Nghiêm sao?
Vương Anh Hoa ngửa mặt lên rồi thở dài nói:
- Những người bây giờ thường là như vậy, trước đó chủ tịch Nghiêm đang ở vào thời điểm nấm mốc thì bọn họ còn thương lượng muốn lấy đi cả chức vụ của tôi trong xưởng.
Cả đời Vương Anh Hoa làm công nhân, vì sinh trưởng vào niên đại cách mạng bùng nổ mạnh mẽ, bị tuyên truyền giả tạo tẩy não, cả đời đều sống thanh bạch, tư tưởng đường đường chính chính.
Nhưng thời đại đã sớm thay đổi, vì không nói láo cũng chưa chắc làm được gì, nhưng người dám nói ra cũng không có quả ngọt để ăn.
- Bố, con cảm thấy bố nói không sai, đừng đến làm chủ nhiệm văn phòng, ở lại xưởng là tốt nhất.
Vương Học Bình là con tất nhiên hiểu rất rõ tâm tính của cha mình.
Với tính cách ngay thẳng của Vương Anh Hoa thì chắc chắn sẽ không thể thích ứng với công tác văn phòng, cha mình căn bản không thể nào đánh đồng với đám người chuyên nịnh hót được.
Nói đi thì nói lại, Vương Học Bình hoàn toàn không muốn cha mình đi làm công tác nhìn vào vẻ mặt người khác.
- Bố, nếu rảnh con sẽ đến nói với vị giám đốc công ty.
Vương Học Bình có lý do để tin, có sự bảo vệ của mình thì bố có thể hạnh phúc vào lúc tuổi già, cũng không cần thay đổi tính nết của mình.
Vương Học Bình đi đến phòng làm việc của mình, Cổ Văn Cường cũng tiến đến đứng bên cạnh cười tủm tỉm nói:
- Lãnh đạo, tất cả tình huống của hiệp hội quản lý đều rất bình thường, chủ nhiệm Tiết luôn một mực chấp hành phương châm trước đây của anh.
Đây coi như là một phần báo cáo, Vương Học Bình cũng rất chán ngấy thứ này, nhưng trong quan trường lòng người khó dò, bên người hắn không thể nào đều là chính nhân quân tử, cũng cần đến những người như Cổ Văn Cường đứng xem xét sự việc.
- Văn Cường, ngồi đi.
Vương Học Bình tựa lên ghế da rồi phất tay với Cổ Văn Cường.
Cổ Văn Cường khom người ngồi xuống đối diện Vương Học Bình, sau đó rút một điếu Trung Hoa trên bàn rồi rút một điếu đưa đến tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhận thuốc, hắn khẽ gõ xuống mặt bàn vài cái. Cổ Văn Cường rất hiểu động tác này của Vương Học Bình, rõ ràng nói tạm thời không hút thuốc, vì vậy cũng không giúp hắn châm lửa.
Đề bạt Cổ Văn Cường là phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý chính là quyết sách mà Vương Học Bình suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra.
Loại người như Cổ Văn Cường không thể trọng dụng nhưng bắt buộc phải dùng, đánh mộ gậy phải cho một củ cà rốt, khống chế sử dụng mới là đạo lý đúng đắn.
Cổ Văn Cường thầm nhìn vẻ mặt Vương Học Bình, hắn không thấy có gì khác thường, vì thế cũng điều chỉnh tâm tính của mình, nói rõ từng chuyện lớn nhỏ gần đây xảy ra trong hiệp hội quản lý cho Vương Học Bình, xem như làm báo cáo.
Vương Học Bình lẳng lặng lắng nghe, sau đó thầm nghĩ, Cổ Văn Cường là người có khiếu làm mật thám, những tin tức đưa đến chỗ hắn đều được sử dụng, thậm chí còn tìm hiểu rõ nguyên nhân, tìm hiểu rõ ràng.
Có một người như Cổ Văn Cường ở trong hiệp hội quản lý, Vương Học Bình ở trường đảng cũng hiểu rõ tất cả các việc lớn nhỏ ở hiệp hội quản lý như lòng bàn tay.
Cổ Văn Cường theo Vương Học Bình một thời gian cũng không tính là ngắn, khi hắn thấy Vương Học Bình cúi đầu xem văn kiện thì đứng dậy cáo từ, rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm.
Vương Học Bình nhấp một hớp trà ngon do thư ký Hác Cương vừa pha, lúc này tâm tư của hắn dần chuyển lên người Dương Chính Hoa.
Khác biệt với những cán bộ tốt nghiệp đại học như Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao, năm nay Dương Chính Hoa đã ba mươi lăm tuổi, con đường làm quan cũng không thuận buồm xuôi gió.
Nếu như nhớ không lầm thì khi Dương Chính Hoa tốt nghiệp trung học đã tìm cách được đưa vào phòng quản lý sự vụ của cơ quan.
Thời đại đó Dương Chính Hoa giống như một cục gạch cách mạng, ở đâu cần sẽ chuyển, cũng không có cương vị đứng đắn.
Sau này Dương Chính Hoa nhận được sự tán thưởng của một vị trưởng phòng, được sắp xếp vào làm quản lý trong công ty công ích. Sau khi công tác được vài năm thì Dương Chính Hoa cũng nắm đươc những tư chất nhất định, sau đó không biết thế nào mà trèo vào mối quan hệ với phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trương Vận Cao.
Dưới sự trợ giúp của Trương Vận Cao, Dương Chính Hoa được điều vào văn phòng huyện ủy, mất gần năm năm Dương Chính Hoa đã từ vị trí một phó khoa trở thành phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền.
Nói thật, trước kia Vương Học Bình lên làm thư ký của chủ tịch huyện thì có quan hệ không tệ với Trương Vận Cao.
Nhưng Vương Học Bình đi theo Nghiêm Minh Cao và cùng nhau rơi vào chỗ khó khăn, sau đó hắn cũng dần mất đi liên lạc với Trương Vận Cao.
Mạnh Thu Lan đến nhận chức cũng chính thức kết thúc cục diện Nghiêm Minh Cao nắm quyền hai khối đảng ủy chính quyền, trong huyện bắt đầu khôi phục lại hai chiếc xe số một và số hai.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà nâng ly trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng lộ ra nụ cười. Khi biết Mạnh Thu Lan sắp đến thì hắn từng đề nghị với bí thư Nghiêm thành lập tổ công tác lãnh đạo kinh tế tài chính, việc này rõ ràng là đi đúng hướng.
Đến lúc tan việc, Vương Học Bình bước ra khỏi phòng làm việc của mình, đi về phía đại sảnh xử lý hành chính.
Vương Học Bình đi đến khu công tác của phòng công thương, hắn căn bản không cần tìm kiếm, Lý Tiểu Linh mặc một chiếc áo lông màu hồng nhanh chóng xuất hiện trong mắt hắn.
Lý Tiểu Linh đang ngồi ở trước cửa sổ phục vụ, nàng cười cố vấn cho một vị khách, giảng giải các vấn đề cần chú ý và quá trình cơ bản.
Một vị phó phòng công thương đang ngồi trực ban, lúc này hắn đặt bút trong tay xuống, hoạt động cổ tay, giương mắt lên và thấy Vương Học Bình. Hắn tranh thủ đứng lên há miệng muốn chào hỏi, nhưng Vương Học Bình vung tay ngăn lại.
- Chủ nhiệm Vương, đã vài ngày không gặp, anh đến đón Tiểu Linh à?
Vị phó phòng kia mỉm cười mời Vương Học Bình ngồi xuống.
Vương Học Bình và Lý Tiểu Linh có quan hệ yêu đương, điều này hầu như không ai không biết, cũng không có gì cần giấu diếm, hắn gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, định đưa Tiểu Linh về nhà dùng cơm.
- Chủ nhiệm Vương, khi nào thì rước Tiểu Linh của chúng tôi về nhà?
Vương Học Bình là lãnh đạo khu quy hoạch, hắn cũng rất tránh né không muốn kinh động đến người xung quanh, nhưng lúc này cũng có người tiến đến hỏi, là vị đồng sự có quan hệ rất tốt với Lý Tiểu Linh, Dương Binh.
- Ha ha, chị Dương, điều này giống như không nên hỏi tôi thì phải.
Vương Học Bình học theo cách xưng hô của Lý Tiểu Linh với Dương Binh.
Vì thường xuyên đi cùng với Lý Tiểu Linh nên Dương Binh đã sớm quen với Vương Học Bình, nàng nói:
- Anh là đàn ông, không hỏi anh thì hỏi ai, đúng là... ....
Vương Học Bình mỉm cười:
- Việc này phải hỏi Tiểu Linh, tôi thì chỉ ước gì lập tức rước cô ấy về nhà thôi.
- Đây là anh nói đấy nhé, có trưởng phòng làm chứng, cũng không sợ anh quỵt nợ.
Tiếng cười của Dương Bình làm kinh động Lý Tiểu Linh đang xử lý công vụ, nàng quay đầu nhìn và thấy Vương Học Bình đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mập mờ, Lý Tiểu Linh rất mắc cở, gương mặt đẹp không khỏi có chút đỏ ửng.
Dương Bình nhìn ra chút bí mật nhỏ giữa hai người, nàng thầm nghĩ, xem ra Vương Học Bình còn chưa thay lòng đổi dạ. Vì ngày đó nàng thấy Vương Học Bình ngồi trên chiếc xe xa hoa của Lữ Tử Tâm, nàng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Sau khi tan việc Vương Học Bình kéo bàn tay nhỏ của Lý Tiểu Linh, hai người ngồi vào trong xe.
- Hôm nay mẹ anh nấu một nồi xương hầm, để anh đưa em về hưởng dụng.
Từ khi Vương Học Bình đi học tập ở trường đảng thị ủy thì thời gian về nhà cũng không có quy luật, chỉ có thể tạm thời thông báo mẹ là Hà Tuyết Phân mua thức ăn nấu cơm.
- Này, khi nào thì mẹ của em đi về?
Lý Tiểu Linh lén đưa mắt nhìn lái xe Lưu, sau đó lại ngượng ngùng rút bàn tay nhỏ ra khỏi tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình lên tinh thần, hắn lại nắm lấy bàn tay của Lý Tiểu Linh, sau đó cười nói:
- Chuyến du lịch này qua hơn ba mươi quốc gia, có lẽ đến sang năm hai ông bà mới về đến nhà.
- Hừ, em nhớ bố.
Lý Tiểu Linh tựa đầu trên vai Vương Học Bình, nàng dùng giọng sâu kín thổ lộ lòng mình.
Mẹ của Lý Tiểu Linh là người khó chịu, nhưng cha nàng Lý Văn Hồng chính là một ông lão thông tình đạt lý.
Kiếp trước Vương Học Bình và Lý Tiểu Linh kết hôn đã có khoảng thời gian rất khó khăn, nếu không phải có cha vợ giúp đỡ đánh yểm trợ, sợ rằng Tạ Kim Bình đã sớm náo loạn ngất trời.
- Tiểu Linh, nếu em thật sự muốn gặp hai ông bà, thật ra cũng rất đơn giản, đến tết được nghỉ, anh với em sẽ xuất ngoại đi tìm bọn họ.
Vương Học Bình coi như đưa ra một lời đề nghị rất hấp dẫn.
Trước khi Lý Văn Hồng và Tạ Kim Bình xuất ngoại thì Vương Học Bình đã cố ý sắp xếp cho bọn họ một nữ phiên dịch làm nội ứng, bất cứ lúc nào cũng có thê tìm hiểu tư tưởng của hai người.
Theo những tin tức phản hồi trở về thì sau khi Tạ Kim Bình xuất ngoại thì nhanh chong biểu hiện một ý nghĩ vui vẻ quên cả trời đất.
Tuy nữ phiên dịch đi theo bên cạnh không nói rõ, nhưng Vương Học Bình nghĩ rằng, trong mắt của Tạ Kim Bình thì phương Tây phồn hoa sợ rằng ngay cả ánh trăng cũng tròn hơn.
Đối với Vương Học Bình thì hắn không hy vọng Tạ Kim Bình sẽ quay về nước, nhưng hắn cũng không thể không quan tâm đến Lý Tiểu Linh, vì vậy chỉ có thể sắp xếp nàng xuất ngoại thăm người thân.
- Học Bình, anh nói thật sao?
Lý Tiểu Linh dùng ánh mắt vui mừng nhìn Vương Học Bình, sau khi thấy được câu trả lời thuyết phục thì nàng lấy dũng khí hôn lên mặt hắn rồi lẩm bẩm:
- Cám ơn anh.
Đối với một Lý Tiểu Linh trước nay luôn ngại ngùng, hôm nay lại chủ động hôn mình, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy tâm tình rất tốt, vì sau này khi kết hôn lâu năm thì nàng vẫn rát ngại ngùng trước những hành động thân mật trên giường của hắn.
Về đến nhà thì Lý Tiểu Linh chui vào phòng bếp giúp Hà Tuyết Phân nấu cơm, Vương Học Bình thấy cha đang ngồi hút thuốc buồn bực trên ghế sa lông, hắn tò mò hỏi:
- Bố, có chuyện gì xảy ra?
- Nhà máy đưa tin, nói là muốn đưa tôi đến làm chủ nhiệm văn phòng của nhà máy. Tôi công tác ở xưởng vài chục năm, cũng công tác rất thuận tay, không muốn đi làm những công tác hầu hạ kẻ khác. Nhưng đám giám đốc và bí thư đều chạy đến làm công tác tư tưởng với tôi, tỏ ra rất có lý, tôi không phải kẻ ngốc, đây không phải hướng về phía cậu và bí thư Nghiêm sao?
Vương Anh Hoa ngửa mặt lên rồi thở dài nói:
- Những người bây giờ thường là như vậy, trước đó chủ tịch Nghiêm đang ở vào thời điểm nấm mốc thì bọn họ còn thương lượng muốn lấy đi cả chức vụ của tôi trong xưởng.
Cả đời Vương Anh Hoa làm công nhân, vì sinh trưởng vào niên đại cách mạng bùng nổ mạnh mẽ, bị tuyên truyền giả tạo tẩy não, cả đời đều sống thanh bạch, tư tưởng đường đường chính chính.
Nhưng thời đại đã sớm thay đổi, vì không nói láo cũng chưa chắc làm được gì, nhưng người dám nói ra cũng không có quả ngọt để ăn.
- Bố, con cảm thấy bố nói không sai, đừng đến làm chủ nhiệm văn phòng, ở lại xưởng là tốt nhất.
Vương Học Bình là con tất nhiên hiểu rất rõ tâm tính của cha mình.
Với tính cách ngay thẳng của Vương Anh Hoa thì chắc chắn sẽ không thể thích ứng với công tác văn phòng, cha mình căn bản không thể nào đánh đồng với đám người chuyên nịnh hót được.
Nói đi thì nói lại, Vương Học Bình hoàn toàn không muốn cha mình đi làm công tác nhìn vào vẻ mặt người khác.
- Bố, nếu rảnh con sẽ đến nói với vị giám đốc công ty.
Vương Học Bình có lý do để tin, có sự bảo vệ của mình thì bố có thể hạnh phúc vào lúc tuổi già, cũng không cần thay đổi tính nết của mình.
/435
|