Trong lúc dùng cơm Vương Học Bình chợt phát hiện mẹ mình thường ngày hay nói nhưng hôm nay chỉ buồn bực bới cơm, ăn rất ít.
Nếu không phải ngồi bên cạnh Hà Tuyết Phân là con dâu tương lai Lý Tiểu Linh, hơn nữa còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bà, sợ rằng ba hôm nay chỉ sợ thích ăn cơm trắng.
Vương Anh Hoa nhấp một ngụm rượu rồi thở dài:
- Học Bình, còn có một chuyện cần nói với con.
Hà Tuyết Phân chợt ngẩng đầu thật mạnh rồi nháy mắt với Vương Anh Hoa.
Nhưng Vương Anh Hoa giả vờ như không phát hiện ra, ông quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi chân thành nói:
- Tuy tôi đọc ít sách nhưng cũng hiểu, bác của cậu dù không phải thế nào thì cũng là anh của mẹ cậu, là anh vợ của tôi, cũng là bác của cậu.
Vương Học Bình mơ hồ đoán được nguyên nhân mà mẹ mình mất vui, rất có thể vì nguyên nhân có mật mà không thể chia với bác trai kia.
- Sáng hôm nay bác của cậu đến nhà tìm tôi, nói là không thể tiếp tục làm ăn với phòng quản lý sự vụ cơ quan của khối chính quyền thành phố, muốn cầu cậu hòa giải cho.
Vương Anh Hoa nói dứt lời thì uống ly rượu vào bụng, sau đó nặng nề thở dài:
- Biết con ai bằng cha? Cậu nói thật đi, có phải cậu âm thầm động vào Hà Dương?
Vương Học Bình không làm chuyện gì cả, tất nhiên trong lòng cũng không có quỷ, hắn cũng không có áp lực, chỉ cười giải thích:
- Bố, bố cũng nó rồi đấy, biết con sao bằng cha, con có thể làm ra chuyện đau lòng mẹ thế này sao?
Vương Anh Hoa liếc mắt nhìn Hà Tuyết Phân lúc này đang dỏng tai lắng nghe, sau đó thở dài:
- Dù thế nào thì hôm nay bác trai của cậu cũng gặp nạn, nếu cậu có năng lực thì giúp một tay.
Vương Học Bình thầm thở dài, cha mẹ đều là người học ít, cũng chua từng gặp nhiều người và quen mặt, thường trọng tình, lại rộng lượng, coi như làm cho "bác trai" kia cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vương Học Bình nhíu chặt mày, hắn giả vờ như khá khó khăn, hắn khẽ giải thích:
- Bố, con là cán bộ trong huyện, lại đến trường đảng thị ủy học tập, làm gì có tư cách giúp bác?
Hà Tuyết Phân nãy giờ luôn do dự, lúc này lại nói:
- Bình Tử, bác của cậu có chút quá phận, ôi, nói thế nào đây nhỉ, tóm lại đó là anh của mẹ, khi bà qua đời cũng từng kéo tay dặn dò anh em quan tâm nhau, mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn được.
Khoảnh khắc này Vương Học Bình cảm thấy trong lòng khá bức bối, mẹ trọng tình với Hà Dương, nhưng Hà Dương lấy vợ cho con mà cũng không mời, đúng là khó biết nói gì hơn.
Vương Học Bình càng nghĩ càng bực, tâm tình vốn tốt lại chợt xấu đi, hắn cố gắng áp chế cảm giác không vui rồi cười nói với mẹ:
- Mẹ, có phải mẹ đã mềm lòng và đồng ý giúp bác ấy?
Hà Tuyết Phân thở dài, bà đặt đũa xuống nói:
- Ai bảo mọi người là anh em, cũng chẳng thể để người ngoài nói thấy chết mà không cứu.
Vương Học Bình thấy cha mẹ thiện lương như vậy cũng không biết nói gì hơn, đồng thời càng bức bối với việc làm của Hà Dương.
Thấy mẹ dùng ánh mắt căng thẳng nhìn mình, Vương Học Bình thầm nghĩ, Hà Dương biết rõ tính tình của mẹ mình, bà thường mềm lòng, vì vậy mà cố ý chạy đến tìm, đây không phải mượn thế của cha mẹ để ép Vương Học Bình làm việc sao?
Nếu lúc này không cho một kẻ không có lương tâm như Hà Dương biết rõ lợi hại, nếu để đối phương lọt cửa, sợ sau này Vương gia khó ngày yên tĩnh.
Nào có chuyện gì dễ dàng như vậy?
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Thật ra Vương Học Bình cũng không ngại vào đúng thời điểm đưa tay kéo Hà Dương, nhưng cũng không phải là bây giờ. Ít nhất cũng phải giẫm kẻ tiểu nhân xuống chân, như vậy mới cảm thấy đỡ bức bối.
- Được rồi, để con xem có biện pháp nào không?
Vương Học Bình không thể xem lời nói của cha mẹ là gió thổi bên tai, nhưng nếu cứ vung tay thì coi như làm tốt cho Hà Dương.
Sau khi dùng cơm xong, Vương Học Bình dụa theo thói quen ngày thường đưa Lý Tiểu Linh về nhà.
Lý Tiểu Linh sau khi mở cửa thì không lập tức đưa Vương Học Bình vào, nàng né tránh ánh mắt hắn rồi khẽ nói:
- Thời gian không còn sớm, anh hay là về đi.
Vương Học Bình nở nụ cười quái dị, trong lòng thầm nghĩ, vợ vẫn còn nhớ đến nợ cũ. Lần trước hắn đưa Lý Tiểu Linh về nhà, thừa lúc trong nhà không có ai mà trắng trợn cho ra hành động lưu manh, tất nhiên sau đó sẽ nhận lấy chút hờn dỗi.
- Hôm nay thức ăn có hơi mặn, anh khát nước, cũng phải cho anh uống ly nước chứ?
Vương Học Bình cố ý lấy lý do lừa gạt Lý Tiểu Linh.
Lý Tiểu Linh suy nghĩ, nàng mở cửa, Vương Học Bình đi vào nhà. Vượt quá dự đoán của Vương Học Bình, thừa dịp hắn giả vờ rót nước, nàng chợt bỏ chạy về phía phòng mình.
Vương Học Bình buông ly nước ra rồi chạy theo, hắn vừa chạy vừa thầm nghĩ, cô nương này không ngốc, muốn thoát khỏi bàn tay của mình.
Khi thấy cửa sắp đóng lại, Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều mà đưa chân trái ra chặn cửa.
- Á!
Vương Học Bình vì không đề phòng mà ngón chân bị kẹp, hắn không khỏi kêu lên một tiếng rồi đặt mông ngã xuống đất.
Lý Tiểu Linh thấy Vương Học Bình kêu như heo chọc tiết, điều này làm nàng rối loạn, nàng tranh thủ mở cửa phòng rồi ngồi xổm xuống hỏi thăm "lưu manh":
- Chân không sao chứ? Cho em xem nào.
Lý Tiểu Linh không khỏi cởi giày da của Vương Học Bình, sau đó cởi tất, thấy trên chân có một vệt màu xanh.
Bàn chân có hơi đau, Vương Học Bình lại muốn chọc Lý Tiểu Linh, vì vậy hắn liên tục than thở và hô đau, giả vờ tỏ ra rất khổ sở.
- Để xem anh còn dám làm chuyện xấu nữa không? Bị kẹp không nhẹ, cũng đừng để nứt xương, nếu không sẽ rất phiền. À, hay em đưa anh đến bệnh viện nhé?
Lý Tiểu Linh sốt ruột hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình ngồi xuống đất hừ hừ nói:
- Chân của anh không nhúc nhích được, trước tiên xoa chân cho anh, sau đó đi bệnh viện.
Vết thương trước mắt, Lý Tiểu Linh cũng không nghi ngờ gì, nàng duỗi bàn tay nhỏ ra, bắt đầu xoa bóp.
Xoa bóp chừng mười phút, Lý Tiểu Linh lơ đãng phát hiện Vương Học Bình không còn kêu đau, ánh mắt gian tà cũng nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng của nàng.
- Anh?
Lý Tiểu Linh lập tức hiểu ra, nàng thuận tay véo lên cánh tay Vương Học Bình.
- Ha hansVương Học Bình từ dưới đất vọt lên ôm chặt lấy Lý Tiểu Linh, hắn công khai ôm nàng vào phòng.
- Đừng loạn, xin anh.
Vương Học Bình hôn nồng nhiệt, Lý Tiểu Linh muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị hắn ngậm chặt cặp môi anh đào, coi như nàng lạc hướng trong những luồng cảm giác kỳ diệu.
Nếu không phải ngồi bên cạnh Hà Tuyết Phân là con dâu tương lai Lý Tiểu Linh, hơn nữa còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bà, sợ rằng ba hôm nay chỉ sợ thích ăn cơm trắng.
Vương Anh Hoa nhấp một ngụm rượu rồi thở dài:
- Học Bình, còn có một chuyện cần nói với con.
Hà Tuyết Phân chợt ngẩng đầu thật mạnh rồi nháy mắt với Vương Anh Hoa.
Nhưng Vương Anh Hoa giả vờ như không phát hiện ra, ông quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi chân thành nói:
- Tuy tôi đọc ít sách nhưng cũng hiểu, bác của cậu dù không phải thế nào thì cũng là anh của mẹ cậu, là anh vợ của tôi, cũng là bác của cậu.
Vương Học Bình mơ hồ đoán được nguyên nhân mà mẹ mình mất vui, rất có thể vì nguyên nhân có mật mà không thể chia với bác trai kia.
- Sáng hôm nay bác của cậu đến nhà tìm tôi, nói là không thể tiếp tục làm ăn với phòng quản lý sự vụ cơ quan của khối chính quyền thành phố, muốn cầu cậu hòa giải cho.
Vương Anh Hoa nói dứt lời thì uống ly rượu vào bụng, sau đó nặng nề thở dài:
- Biết con ai bằng cha? Cậu nói thật đi, có phải cậu âm thầm động vào Hà Dương?
Vương Học Bình không làm chuyện gì cả, tất nhiên trong lòng cũng không có quỷ, hắn cũng không có áp lực, chỉ cười giải thích:
- Bố, bố cũng nó rồi đấy, biết con sao bằng cha, con có thể làm ra chuyện đau lòng mẹ thế này sao?
Vương Anh Hoa liếc mắt nhìn Hà Tuyết Phân lúc này đang dỏng tai lắng nghe, sau đó thở dài:
- Dù thế nào thì hôm nay bác trai của cậu cũng gặp nạn, nếu cậu có năng lực thì giúp một tay.
Vương Học Bình thầm thở dài, cha mẹ đều là người học ít, cũng chua từng gặp nhiều người và quen mặt, thường trọng tình, lại rộng lượng, coi như làm cho "bác trai" kia cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vương Học Bình nhíu chặt mày, hắn giả vờ như khá khó khăn, hắn khẽ giải thích:
- Bố, con là cán bộ trong huyện, lại đến trường đảng thị ủy học tập, làm gì có tư cách giúp bác?
Hà Tuyết Phân nãy giờ luôn do dự, lúc này lại nói:
- Bình Tử, bác của cậu có chút quá phận, ôi, nói thế nào đây nhỉ, tóm lại đó là anh của mẹ, khi bà qua đời cũng từng kéo tay dặn dò anh em quan tâm nhau, mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn được.
Khoảnh khắc này Vương Học Bình cảm thấy trong lòng khá bức bối, mẹ trọng tình với Hà Dương, nhưng Hà Dương lấy vợ cho con mà cũng không mời, đúng là khó biết nói gì hơn.
Vương Học Bình càng nghĩ càng bực, tâm tình vốn tốt lại chợt xấu đi, hắn cố gắng áp chế cảm giác không vui rồi cười nói với mẹ:
- Mẹ, có phải mẹ đã mềm lòng và đồng ý giúp bác ấy?
Hà Tuyết Phân thở dài, bà đặt đũa xuống nói:
- Ai bảo mọi người là anh em, cũng chẳng thể để người ngoài nói thấy chết mà không cứu.
Vương Học Bình thấy cha mẹ thiện lương như vậy cũng không biết nói gì hơn, đồng thời càng bức bối với việc làm của Hà Dương.
Thấy mẹ dùng ánh mắt căng thẳng nhìn mình, Vương Học Bình thầm nghĩ, Hà Dương biết rõ tính tình của mẹ mình, bà thường mềm lòng, vì vậy mà cố ý chạy đến tìm, đây không phải mượn thế của cha mẹ để ép Vương Học Bình làm việc sao?
Nếu lúc này không cho một kẻ không có lương tâm như Hà Dương biết rõ lợi hại, nếu để đối phương lọt cửa, sợ sau này Vương gia khó ngày yên tĩnh.
Nào có chuyện gì dễ dàng như vậy?
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Thật ra Vương Học Bình cũng không ngại vào đúng thời điểm đưa tay kéo Hà Dương, nhưng cũng không phải là bây giờ. Ít nhất cũng phải giẫm kẻ tiểu nhân xuống chân, như vậy mới cảm thấy đỡ bức bối.
- Được rồi, để con xem có biện pháp nào không?
Vương Học Bình không thể xem lời nói của cha mẹ là gió thổi bên tai, nhưng nếu cứ vung tay thì coi như làm tốt cho Hà Dương.
Sau khi dùng cơm xong, Vương Học Bình dụa theo thói quen ngày thường đưa Lý Tiểu Linh về nhà.
Lý Tiểu Linh sau khi mở cửa thì không lập tức đưa Vương Học Bình vào, nàng né tránh ánh mắt hắn rồi khẽ nói:
- Thời gian không còn sớm, anh hay là về đi.
Vương Học Bình nở nụ cười quái dị, trong lòng thầm nghĩ, vợ vẫn còn nhớ đến nợ cũ. Lần trước hắn đưa Lý Tiểu Linh về nhà, thừa lúc trong nhà không có ai mà trắng trợn cho ra hành động lưu manh, tất nhiên sau đó sẽ nhận lấy chút hờn dỗi.
- Hôm nay thức ăn có hơi mặn, anh khát nước, cũng phải cho anh uống ly nước chứ?
Vương Học Bình cố ý lấy lý do lừa gạt Lý Tiểu Linh.
Lý Tiểu Linh suy nghĩ, nàng mở cửa, Vương Học Bình đi vào nhà. Vượt quá dự đoán của Vương Học Bình, thừa dịp hắn giả vờ rót nước, nàng chợt bỏ chạy về phía phòng mình.
Vương Học Bình buông ly nước ra rồi chạy theo, hắn vừa chạy vừa thầm nghĩ, cô nương này không ngốc, muốn thoát khỏi bàn tay của mình.
Khi thấy cửa sắp đóng lại, Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều mà đưa chân trái ra chặn cửa.
- Á!
Vương Học Bình vì không đề phòng mà ngón chân bị kẹp, hắn không khỏi kêu lên một tiếng rồi đặt mông ngã xuống đất.
Lý Tiểu Linh thấy Vương Học Bình kêu như heo chọc tiết, điều này làm nàng rối loạn, nàng tranh thủ mở cửa phòng rồi ngồi xổm xuống hỏi thăm "lưu manh":
- Chân không sao chứ? Cho em xem nào.
Lý Tiểu Linh không khỏi cởi giày da của Vương Học Bình, sau đó cởi tất, thấy trên chân có một vệt màu xanh.
Bàn chân có hơi đau, Vương Học Bình lại muốn chọc Lý Tiểu Linh, vì vậy hắn liên tục than thở và hô đau, giả vờ tỏ ra rất khổ sở.
- Để xem anh còn dám làm chuyện xấu nữa không? Bị kẹp không nhẹ, cũng đừng để nứt xương, nếu không sẽ rất phiền. À, hay em đưa anh đến bệnh viện nhé?
Lý Tiểu Linh sốt ruột hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình ngồi xuống đất hừ hừ nói:
- Chân của anh không nhúc nhích được, trước tiên xoa chân cho anh, sau đó đi bệnh viện.
Vết thương trước mắt, Lý Tiểu Linh cũng không nghi ngờ gì, nàng duỗi bàn tay nhỏ ra, bắt đầu xoa bóp.
Xoa bóp chừng mười phút, Lý Tiểu Linh lơ đãng phát hiện Vương Học Bình không còn kêu đau, ánh mắt gian tà cũng nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng của nàng.
- Anh?
Lý Tiểu Linh lập tức hiểu ra, nàng thuận tay véo lên cánh tay Vương Học Bình.
- Ha hansVương Học Bình từ dưới đất vọt lên ôm chặt lấy Lý Tiểu Linh, hắn công khai ôm nàng vào phòng.
- Đừng loạn, xin anh.
Vương Học Bình hôn nồng nhiệt, Lý Tiểu Linh muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị hắn ngậm chặt cặp môi anh đào, coi như nàng lạc hướng trong những luồng cảm giác kỳ diệu.
/435
|