Vương Học Bình dần khống chế Lý Tiểu Linh, tất nhiên lúc này nàng chỉ có thể nằm xụi lơ trên giường, trở thành một chút cừu trắng.
- Đừng!
Lý Tiểu Linh dùng giọng vô lực thở gấp cầu xin tha thứ.
Vương Học Bình khẽ tách hai chân trong suốt của Lý Tiểu Linh ra, đúng lúc này điện thoại trong túi lại vang lên, đã trễ thế này mà vẫn có người tìm, không cần hỏi cũng biết đó là chuyện lớn.
Vương Học Bình phẫn nộ xoay người bước xuống, hắn đi ra phòng khách với cơ thể trần như nhộng, rút điện thoại ra. Hắn cầm lấy điện thoại và đi vào phòng ngủ, lúc này toàn thân Lý Tiểu Linh đã chôn trong chăn, nàng quấn rất chặt, căn bản không chừa bất kỳ khe hở nào.
Lúc này là mùa đông, khá lạnh, Vương Học Bình lạnh đến mức hai hàm răng phát run, hắn chỉ có thể xốc một chiếc chăn khác để khoác lên người.
- Bình Tử, Vương gia chúng ta có quy củ đến tối phải về, con mau về đi.
Thì ra là Hà Tuyết Phân gọi điện thoại, Vương Học Bình cũng không thể trút giận, hắn tùy tiện lấy cớ:
- Mẹ, tối nay con ở nhà bạn, không về đâu.
- Cậu đừng lừa tôi, trưởng bối của Tiểu Linh đều không có ở nhà, không cho phép cậu ức hiếp người ta, bố cậu và tôi đang chờ đây.
Hà Tuyết Phân rất khéo léo, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cụp đầu buồn bực nói:
- Vậy được rồi, con sẽ về ngay.
Lý Tiểu Linh tránh trong chăn thấy Vương Học Bình và Hà Tuyết Phân đối thoại với nhau, tâm tình không khỏi cảm thấy ngọt ngào, mẹ chồng tương lai đúng là quá tinh tế.
- Tiểu Linh, anh sắp chết cóng, để cho anh ấm áp một chút, anh sẽ về liền.
Vương Học Bình cố ý trêu chọc Lý Tiểu Linh, cố ý kéo chăn trên người nàng.
Lúc này Lý Tiểu Linh khá sợ hãi, nếu Vương Học Bình chui vào trong mền, như vậy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà? Nàng co rút toàn thân, giữ chặt lấy chăn, dứt khoát không cho ma trảo của hắn tiến vào.
Biết rõ Lý Tiểu Linh thẹn thùng, Vương Học Bình trêu chọc một lúc, sau đó đứng lên mặc quần áo vào tử tế rồi cười nói:
- Anh đi đây.
Vương Học Bình xoay người đi ra cửa.
- Cạch.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lý Tiểu Linh định đứng lên đi khóa trái cửa, nhưng lại sợ Vương Học Bình giở trò, vì vậy nàng vẫn núp trong chăn mà không nhúc nhích.
Vương Học Bình đợi ngoài cửa phòng ngủ của Lý Tiểu Linh khoảng mười phút mà không thấy nàng có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng không khỏi buồn cười, vợ xem ra hiểu rõ về mình, lần này hơn phân nửa sẽ không chịu thua.
Vương Học Bình đưa tay kéo cửa , hắn lấy chìa khóa từ trong cặp ra, đi ra ngoài khóa cửa nhà, sau đó đi xuống dưới lầu.
Khi đến góc cầu thang thì Vương Học Bình nghe thấy phía nhà Lý gia vang lên tiếng kéo cửa.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Lý Tiểu Linh đứng ngoài nhà nói với về phía Vương Học Bình.
- Anh biết rồi, em đi ngủ sớm đi.
Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười hiểu ý, hắn thầm nghĩ, vì mình trường kỳ làm trò ác nên Lý Tiểu Linh chậm rãi thích ứng, càng ngày càng khó gạt.
Vương Học Bình về đến nhà thì thấy cha mẹ đang ngồi ở phòng khách, hắn tranh thủ đi vào, sau đó trơ mặt nói:
- Bố, mẹ, thời tiết rất lạnh, nên đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Hà Tuyết Phân quay đầu nhìn bạn già, Vương Anh Hoa khẽ gật đầu, ông ngoắc Vương Học Bình lại rồi tức giận quở trách:
- Vương gia chúng ta chưa từng có truyền thống ức hiếp người khác, cậu nhớ kỹ cho tôi, trước khi kết hôn không cho phép làm xằng bậy.
- Mọi chuyện cứ theo ý của bố.
Vương Học Bình biết rõ bố mình thích mềm không thích cứng, vì vậy vội vàng hạ tư thái của mình xuống thấp, để ông được vui.
- Tiểu tử thối, tôi là cha anh, đừng cho rằng tôi không biết anh nghĩ gì. Tiểu Linh là cô gái tốt, tôi và mẹ anh có nhiệm vụ phụ trách khuê nữ người ta, chuyện tình cảm khó ai nói cho tốt, cũng đừng hại người ta.
Vương Anh Hoa nói, Vương Học Bình không biết nên khóc hay nên cười, đây là thời đại gì rồi, còn nói gì đến vấn đề trách nhiệm quá nặng nề như vậy?
Nhưng Vương Học Bình cũng thật sự hiểu ý của cha mẹ, công nhân của thế hệ trước đó thường bảo trì tâm cảnh cực kỳ thiện lương.
Tất nhiên, khi thời gian dần trôi qua, truyền thống tốt đẹp này sẽ dần dần biến mất, sẽ bị tư tưởng về lợi ích và hiệu quả thay thế, thói đời ngày sau cũng dần biến tướng hơn trước.
- Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi làm.
Sau khi dạy bảo Vương Học Bình một lượt thì Vương Anh Hoa đứng lên đi ngủ.
Hà Tuyết Phân kéo tay Vương Học Bình, sau đó bắt đầu lải nhải theo thông lệ:
- Bình Tử, không phải mẹ muốn nói gì con, nhưng Tiểu Linh là cô gái tốt, cũng nên làm giấy kết hôn đi thôi.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn cười hì hì nói:
- Mẹ, nếu không ngày mai con sẽ đưa Tiểu Linh đi làm giấy nhé?
- Tiểu tử chết tiệt, mẹ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, nếu hai đưa thật sự làm giấy kết hôn, bố cậu cũng chẳng biết sẽ vui vẻ thế nào.
Hà Tuyết Phân đưa tay vặn tai Vương Học Bình, sau đó bà kéo tai hắn đến rồi hỏi:
- Không ngờ bố cậu cũng vội vàng muốn được ẵm cháu.
Vương Học Bình thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, rõ ràng là mẹ muốn cháu, lại đổ lên người bố.
Vương Học Bình bị bố mẹ tác động mà thật sự có ý nghĩ muốn làm giấy kết hôn nhanh chóng một chút. Lý Tiểu Linh luôn cố gắng giữ những thứ mình có đến khi về nhà chồng, cũng coi như đây là một đức tính tốt, hai người là vợ chồng cũng là phúc phận tu luyện bao nhiêu năm.
Vương Học Bình luôn có cảnh giác với Lữ Tử Tâm trước nay luôn rất thông minh, chỉ cần quan hệ giữa hắn và Lý Tiểu Linh chưa được xác nhận, Lữ Tử Tâm bất cứ lúc nào cũng có thể xen vào, điều này làm người ta không thể không đề phòng.
Nói lời thật lòng, với điều kiện ưu việt của Lữ Tử Tâm, trên thế giới này thật sự có rất ít người chống đỡ lại sức quyến rũ kinh người của nàng.
Bỏ qua cơ thể và dung mạo tuyệt vời của Lữ Tử Tâm, chỉ cần cơ hội tranh chấp quyền thừa kế Lữ gia cũng đủ làm cho bao người điên cuồng.
Sáng sớm hôm sau Vương Học Bình đến phòng làm việc khu quy hoạch, hắn gọi Cổ Văn Cường vào phòng.
- Lãnh đạo, hôm nay tâm tình của anh rất tốt, có việc gì vui cứ nói ra để mọi người cùng chia sẽ.
Cổ Văn Cường cảm thấy hôm nay cảm xúc của Vương Học Bình là rất tốt, vì vậy mới cố ý xum xoe.
- Ha ha, anh Cổ, đúng là có chuyện vui, nhưng việc này không được tiết lộ, hiểu chưa?
Vương Học Bình cố ý nói.
Cổ Văn Cường khẽ liếc mắt, hắn thử nói:
- Sáng sớm anh đã gọi tôi đến, chỉ có thể là chuyện vui lớn, không phải là muốn làm giấy giới thiệu kết hôn đấy chứ?
- Ha ha, anh Cổ, anh rất thông minh.
Vương Học Bình cười ha hả, trong lòng lại thêm hiểu rõ về công lực nhìn mặt nói chuyện của Cổ Văn Cường.
- Ôi dào, đây là chuyện vui lớn, lãnh đạo, tôi xin chúc phúc cho anh. Tôi đã sớm nói với anh rồi, cũng đừng mời kẻ nào làm người dẫn chương trình, tôi đến làm là được.
Cổ Văn Cường vừa chắp tay nói lời vui mừng lại vừa cảm thấy ảo não.
Ngày thường luôn bỏ sẵn tiền mưng trong túi, hôm nay lại quên mang theo, nếu không đưa tiền mừng đúng vào thời điểm thế này thì có tốt không chứ?
Vương Học Bình mỉm cười:
- Người dẫn chương trình còn phải xem ý của vợ tôi, bây giờ tôi cũng không dám đánh cược.
Cổ Văn Cường xoay người ra khỏi phòng, một lúc sau đã cầm trong tay một con dấu văn phòng đi đến trước bàn làm việc của Vương Học Bình.
Dựa theo ý của Vương Học Bình, cổ văn cường viết một bức thư, nét bút như rồng, xoạt xoạt vài cái đã xong một bức thư giới thiệu.
Vương Học Bình lấy ra xem, cũng không cần sửa mà cười cười gật đầu tiếp nhận.
Cổ Văn Cường lại mở thư giới thiệu ra đóng dấu, sau đó nâng thư bằng hai tay đưa đến trước mặt Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đại công cáo thành.
- À, việc này chỉ mình anh biết là được, trước tiên không nên lộ ra.
Thời đại này trong cơ quan có thể nói là quà cáp như lũ lớn, không thể cấm được, Vương Học Bình đã từng hạ lệnh nghiêm khắc, nhưng lúc này nếu kết hôn thì khó thể từ chối phong bì của người khác đưa đến.
Dù một người đi một trăm, hiệp hội quản lý khu quy hoạch lại có rất nhiều cán bộ, hơn nữa còn có quan hệ bên phía huyện ủy, tiền mừng sợ rằng sẽ là vài chục ngàn.
Với Vương Học Bình bây giờ cũng không quan tâm đến chút tiền như vậy, hắn cũng thật sự không muốn làm rùm beng, huyên náo nhân lực, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Trong lòng Cổ Văn Cường chợt bùng lên khoái cảm được cổng hưởng sự bí mật với Vương Học Bình, hắn liên tục gật đầu nói:
- Tôi đã theo anh một thời gian, anh nghĩ tôi là người lắm miệng sao?
Vương Học Bình gật đầu cười.
Trước khi được đề bạt làm phó chủ nhiệm thì Cổ Văn Cường là chủ nhiệm văn phòn, nếu hắn không kín tiếng, sợ rằng sẽ không đến lượt Vương Học Bình ra tay, Cổ Văn Cường đã sớm bị các đời chủ nhiệm trước đó cho đi từ lâu.
Sau khi nói thêm vài câu, Cổ Văn Cường thấy Vương Học Bình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vì vậy lập tức đứng lên cáo từ.
Vương Học Bình ngồi hút điếu thuốc, hắn dược vào sổ thông tin mà điện thoại cho một vị trưởng phòng công thương.
Chuyện kết hôn vào những năm này không đơn giản như sau này, nhất định phải có thư giới thiệu của tổ chức, như vậy phòng dân chính bên kia mới cho phép đăng ký.
Sau khi đáp ứng yêu cầu mười bao bánh cưới với vị trưởng phòng công thương, Vương Học Bình thuận lợi làm tốt công tác giới thiệu.
Vương Học Bình cầm hai phần thư giới thiệu và tỉnh bơ xuống dưới khu đại sảnh hành chính bên dưới tìm Lý Tiểu Linh.
Sau khi lừa Lý Tiểu Linh lên xe, Vương Học Bình cười tủm tỉm đưa hai phần thư giới thiệu cho nàng xem.
Lý Tiểu Linh đưa mắt nhìn mà má phấn có hơi hồng, trong lòng rất vui sướng nhưng ngoài miệng lại nói:
- Hừ, ai muốn gả cho anh?
Vương Học Bình chợt lấy ra một bó hồng lớn đặt bên cạnh ghế kế bên tài xế như ảo thuật, hắn đưa đến trước mặt Lý Tiểu Linh rồi dịu dàng nói:
- Linh Nhi, lấy anh nhé?
Lý Tiểu Linh nghiêng đầu, nàng dùng giọng dí dỏm nói:
- Để em suy nghĩ đã, đúng rồi, thường thì cầu hôn phải quỳ xuống mới đúng chứ ta?
Vương Học Bình không nói hai lời, hắn cúi người quỳ một chân xuống dưới sàn xe chật hẹp rồi dùng giọng chân thành nói:
- Anh xin thề với trời, cả đời chỉ yêu em, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.
- Hì hì, em còn chưa nghĩ kỹ, còn chưa muốn lấy chồng.
Lý Tiểu Linh chớp mắt, nàng cố ý không tiếp nhận bó hoa Vương Học Bình dâng lên.
- Ôi, chân đã quỳ tê rần, vợ tốt, cũng đừng làm khó chồng chứ?
Vương Học Bình cũng nói hùa theo.
Lý Tiểu Linh cười hì hì:
- Chuyện lớn như vậy, bố em còn chưa gật đầu, như vậy bản cô nương sẽ kiên quyết không lấy chồng.
- Đừng!
Lý Tiểu Linh dùng giọng vô lực thở gấp cầu xin tha thứ.
Vương Học Bình khẽ tách hai chân trong suốt của Lý Tiểu Linh ra, đúng lúc này điện thoại trong túi lại vang lên, đã trễ thế này mà vẫn có người tìm, không cần hỏi cũng biết đó là chuyện lớn.
Vương Học Bình phẫn nộ xoay người bước xuống, hắn đi ra phòng khách với cơ thể trần như nhộng, rút điện thoại ra. Hắn cầm lấy điện thoại và đi vào phòng ngủ, lúc này toàn thân Lý Tiểu Linh đã chôn trong chăn, nàng quấn rất chặt, căn bản không chừa bất kỳ khe hở nào.
Lúc này là mùa đông, khá lạnh, Vương Học Bình lạnh đến mức hai hàm răng phát run, hắn chỉ có thể xốc một chiếc chăn khác để khoác lên người.
- Bình Tử, Vương gia chúng ta có quy củ đến tối phải về, con mau về đi.
Thì ra là Hà Tuyết Phân gọi điện thoại, Vương Học Bình cũng không thể trút giận, hắn tùy tiện lấy cớ:
- Mẹ, tối nay con ở nhà bạn, không về đâu.
- Cậu đừng lừa tôi, trưởng bối của Tiểu Linh đều không có ở nhà, không cho phép cậu ức hiếp người ta, bố cậu và tôi đang chờ đây.
Hà Tuyết Phân rất khéo léo, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cụp đầu buồn bực nói:
- Vậy được rồi, con sẽ về ngay.
Lý Tiểu Linh tránh trong chăn thấy Vương Học Bình và Hà Tuyết Phân đối thoại với nhau, tâm tình không khỏi cảm thấy ngọt ngào, mẹ chồng tương lai đúng là quá tinh tế.
- Tiểu Linh, anh sắp chết cóng, để cho anh ấm áp một chút, anh sẽ về liền.
Vương Học Bình cố ý trêu chọc Lý Tiểu Linh, cố ý kéo chăn trên người nàng.
Lúc này Lý Tiểu Linh khá sợ hãi, nếu Vương Học Bình chui vào trong mền, như vậy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà? Nàng co rút toàn thân, giữ chặt lấy chăn, dứt khoát không cho ma trảo của hắn tiến vào.
Biết rõ Lý Tiểu Linh thẹn thùng, Vương Học Bình trêu chọc một lúc, sau đó đứng lên mặc quần áo vào tử tế rồi cười nói:
- Anh đi đây.
Vương Học Bình xoay người đi ra cửa.
- Cạch.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lý Tiểu Linh định đứng lên đi khóa trái cửa, nhưng lại sợ Vương Học Bình giở trò, vì vậy nàng vẫn núp trong chăn mà không nhúc nhích.
Vương Học Bình đợi ngoài cửa phòng ngủ của Lý Tiểu Linh khoảng mười phút mà không thấy nàng có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng không khỏi buồn cười, vợ xem ra hiểu rõ về mình, lần này hơn phân nửa sẽ không chịu thua.
Vương Học Bình đưa tay kéo cửa , hắn lấy chìa khóa từ trong cặp ra, đi ra ngoài khóa cửa nhà, sau đó đi xuống dưới lầu.
Khi đến góc cầu thang thì Vương Học Bình nghe thấy phía nhà Lý gia vang lên tiếng kéo cửa.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Lý Tiểu Linh đứng ngoài nhà nói với về phía Vương Học Bình.
- Anh biết rồi, em đi ngủ sớm đi.
Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười hiểu ý, hắn thầm nghĩ, vì mình trường kỳ làm trò ác nên Lý Tiểu Linh chậm rãi thích ứng, càng ngày càng khó gạt.
Vương Học Bình về đến nhà thì thấy cha mẹ đang ngồi ở phòng khách, hắn tranh thủ đi vào, sau đó trơ mặt nói:
- Bố, mẹ, thời tiết rất lạnh, nên đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Hà Tuyết Phân quay đầu nhìn bạn già, Vương Anh Hoa khẽ gật đầu, ông ngoắc Vương Học Bình lại rồi tức giận quở trách:
- Vương gia chúng ta chưa từng có truyền thống ức hiếp người khác, cậu nhớ kỹ cho tôi, trước khi kết hôn không cho phép làm xằng bậy.
- Mọi chuyện cứ theo ý của bố.
Vương Học Bình biết rõ bố mình thích mềm không thích cứng, vì vậy vội vàng hạ tư thái của mình xuống thấp, để ông được vui.
- Tiểu tử thối, tôi là cha anh, đừng cho rằng tôi không biết anh nghĩ gì. Tiểu Linh là cô gái tốt, tôi và mẹ anh có nhiệm vụ phụ trách khuê nữ người ta, chuyện tình cảm khó ai nói cho tốt, cũng đừng hại người ta.
Vương Anh Hoa nói, Vương Học Bình không biết nên khóc hay nên cười, đây là thời đại gì rồi, còn nói gì đến vấn đề trách nhiệm quá nặng nề như vậy?
Nhưng Vương Học Bình cũng thật sự hiểu ý của cha mẹ, công nhân của thế hệ trước đó thường bảo trì tâm cảnh cực kỳ thiện lương.
Tất nhiên, khi thời gian dần trôi qua, truyền thống tốt đẹp này sẽ dần dần biến mất, sẽ bị tư tưởng về lợi ích và hiệu quả thay thế, thói đời ngày sau cũng dần biến tướng hơn trước.
- Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi làm.
Sau khi dạy bảo Vương Học Bình một lượt thì Vương Anh Hoa đứng lên đi ngủ.
Hà Tuyết Phân kéo tay Vương Học Bình, sau đó bắt đầu lải nhải theo thông lệ:
- Bình Tử, không phải mẹ muốn nói gì con, nhưng Tiểu Linh là cô gái tốt, cũng nên làm giấy kết hôn đi thôi.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn cười hì hì nói:
- Mẹ, nếu không ngày mai con sẽ đưa Tiểu Linh đi làm giấy nhé?
- Tiểu tử chết tiệt, mẹ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, nếu hai đưa thật sự làm giấy kết hôn, bố cậu cũng chẳng biết sẽ vui vẻ thế nào.
Hà Tuyết Phân đưa tay vặn tai Vương Học Bình, sau đó bà kéo tai hắn đến rồi hỏi:
- Không ngờ bố cậu cũng vội vàng muốn được ẵm cháu.
Vương Học Bình thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, rõ ràng là mẹ muốn cháu, lại đổ lên người bố.
Vương Học Bình bị bố mẹ tác động mà thật sự có ý nghĩ muốn làm giấy kết hôn nhanh chóng một chút. Lý Tiểu Linh luôn cố gắng giữ những thứ mình có đến khi về nhà chồng, cũng coi như đây là một đức tính tốt, hai người là vợ chồng cũng là phúc phận tu luyện bao nhiêu năm.
Vương Học Bình luôn có cảnh giác với Lữ Tử Tâm trước nay luôn rất thông minh, chỉ cần quan hệ giữa hắn và Lý Tiểu Linh chưa được xác nhận, Lữ Tử Tâm bất cứ lúc nào cũng có thể xen vào, điều này làm người ta không thể không đề phòng.
Nói lời thật lòng, với điều kiện ưu việt của Lữ Tử Tâm, trên thế giới này thật sự có rất ít người chống đỡ lại sức quyến rũ kinh người của nàng.
Bỏ qua cơ thể và dung mạo tuyệt vời của Lữ Tử Tâm, chỉ cần cơ hội tranh chấp quyền thừa kế Lữ gia cũng đủ làm cho bao người điên cuồng.
Sáng sớm hôm sau Vương Học Bình đến phòng làm việc khu quy hoạch, hắn gọi Cổ Văn Cường vào phòng.
- Lãnh đạo, hôm nay tâm tình của anh rất tốt, có việc gì vui cứ nói ra để mọi người cùng chia sẽ.
Cổ Văn Cường cảm thấy hôm nay cảm xúc của Vương Học Bình là rất tốt, vì vậy mới cố ý xum xoe.
- Ha ha, anh Cổ, đúng là có chuyện vui, nhưng việc này không được tiết lộ, hiểu chưa?
Vương Học Bình cố ý nói.
Cổ Văn Cường khẽ liếc mắt, hắn thử nói:
- Sáng sớm anh đã gọi tôi đến, chỉ có thể là chuyện vui lớn, không phải là muốn làm giấy giới thiệu kết hôn đấy chứ?
- Ha ha, anh Cổ, anh rất thông minh.
Vương Học Bình cười ha hả, trong lòng lại thêm hiểu rõ về công lực nhìn mặt nói chuyện của Cổ Văn Cường.
- Ôi dào, đây là chuyện vui lớn, lãnh đạo, tôi xin chúc phúc cho anh. Tôi đã sớm nói với anh rồi, cũng đừng mời kẻ nào làm người dẫn chương trình, tôi đến làm là được.
Cổ Văn Cường vừa chắp tay nói lời vui mừng lại vừa cảm thấy ảo não.
Ngày thường luôn bỏ sẵn tiền mưng trong túi, hôm nay lại quên mang theo, nếu không đưa tiền mừng đúng vào thời điểm thế này thì có tốt không chứ?
Vương Học Bình mỉm cười:
- Người dẫn chương trình còn phải xem ý của vợ tôi, bây giờ tôi cũng không dám đánh cược.
Cổ Văn Cường xoay người ra khỏi phòng, một lúc sau đã cầm trong tay một con dấu văn phòng đi đến trước bàn làm việc của Vương Học Bình.
Dựa theo ý của Vương Học Bình, cổ văn cường viết một bức thư, nét bút như rồng, xoạt xoạt vài cái đã xong một bức thư giới thiệu.
Vương Học Bình lấy ra xem, cũng không cần sửa mà cười cười gật đầu tiếp nhận.
Cổ Văn Cường lại mở thư giới thiệu ra đóng dấu, sau đó nâng thư bằng hai tay đưa đến trước mặt Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đại công cáo thành.
- À, việc này chỉ mình anh biết là được, trước tiên không nên lộ ra.
Thời đại này trong cơ quan có thể nói là quà cáp như lũ lớn, không thể cấm được, Vương Học Bình đã từng hạ lệnh nghiêm khắc, nhưng lúc này nếu kết hôn thì khó thể từ chối phong bì của người khác đưa đến.
Dù một người đi một trăm, hiệp hội quản lý khu quy hoạch lại có rất nhiều cán bộ, hơn nữa còn có quan hệ bên phía huyện ủy, tiền mừng sợ rằng sẽ là vài chục ngàn.
Với Vương Học Bình bây giờ cũng không quan tâm đến chút tiền như vậy, hắn cũng thật sự không muốn làm rùm beng, huyên náo nhân lực, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Trong lòng Cổ Văn Cường chợt bùng lên khoái cảm được cổng hưởng sự bí mật với Vương Học Bình, hắn liên tục gật đầu nói:
- Tôi đã theo anh một thời gian, anh nghĩ tôi là người lắm miệng sao?
Vương Học Bình gật đầu cười.
Trước khi được đề bạt làm phó chủ nhiệm thì Cổ Văn Cường là chủ nhiệm văn phòn, nếu hắn không kín tiếng, sợ rằng sẽ không đến lượt Vương Học Bình ra tay, Cổ Văn Cường đã sớm bị các đời chủ nhiệm trước đó cho đi từ lâu.
Sau khi nói thêm vài câu, Cổ Văn Cường thấy Vương Học Bình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vì vậy lập tức đứng lên cáo từ.
Vương Học Bình ngồi hút điếu thuốc, hắn dược vào sổ thông tin mà điện thoại cho một vị trưởng phòng công thương.
Chuyện kết hôn vào những năm này không đơn giản như sau này, nhất định phải có thư giới thiệu của tổ chức, như vậy phòng dân chính bên kia mới cho phép đăng ký.
Sau khi đáp ứng yêu cầu mười bao bánh cưới với vị trưởng phòng công thương, Vương Học Bình thuận lợi làm tốt công tác giới thiệu.
Vương Học Bình cầm hai phần thư giới thiệu và tỉnh bơ xuống dưới khu đại sảnh hành chính bên dưới tìm Lý Tiểu Linh.
Sau khi lừa Lý Tiểu Linh lên xe, Vương Học Bình cười tủm tỉm đưa hai phần thư giới thiệu cho nàng xem.
Lý Tiểu Linh đưa mắt nhìn mà má phấn có hơi hồng, trong lòng rất vui sướng nhưng ngoài miệng lại nói:
- Hừ, ai muốn gả cho anh?
Vương Học Bình chợt lấy ra một bó hồng lớn đặt bên cạnh ghế kế bên tài xế như ảo thuật, hắn đưa đến trước mặt Lý Tiểu Linh rồi dịu dàng nói:
- Linh Nhi, lấy anh nhé?
Lý Tiểu Linh nghiêng đầu, nàng dùng giọng dí dỏm nói:
- Để em suy nghĩ đã, đúng rồi, thường thì cầu hôn phải quỳ xuống mới đúng chứ ta?
Vương Học Bình không nói hai lời, hắn cúi người quỳ một chân xuống dưới sàn xe chật hẹp rồi dùng giọng chân thành nói:
- Anh xin thề với trời, cả đời chỉ yêu em, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.
- Hì hì, em còn chưa nghĩ kỹ, còn chưa muốn lấy chồng.
Lý Tiểu Linh chớp mắt, nàng cố ý không tiếp nhận bó hoa Vương Học Bình dâng lên.
- Ôi, chân đã quỳ tê rần, vợ tốt, cũng đừng làm khó chồng chứ?
Vương Học Bình cũng nói hùa theo.
Lý Tiểu Linh cười hì hì:
- Chuyện lớn như vậy, bố em còn chưa gật đầu, như vậy bản cô nương sẽ kiên quyết không lấy chồng.
/435
|