Vương Học Bình cùng bắt tay chào hỏi với mọi người, sau đó mời mọi người ngồi vào bàn.
Lấy Vương Học Bình là trung tâm, Tạ Trung Hoa và các thành viên phòng du lịch là thành viên, mọi người vây quanh hắn vào giữa, giống như hắn là mặt trăng, mọi người là sao sáng vây quanh.
- Trưởng phòng Tạ, các đồng chí, có lẽ mọi người đều dã biết, sáng hôm nay trong hội nghị khối chính quyền, tôi đạ hạ đảm bảo với chủ tịch Mạnh, nhất định sẽ phát triển du lịch. Hôm nay tôi mời tất cả các anh đến đây chính là muốn nghe ý kiến của các anh về vấn đề phát triển khu phố cổ.
Vương Học Bình đợi một lúc mà không thấy ai mở miệng, vì vậy cười nói:
- Không có gì, mọi người cứ thoải mái, nghĩ gì có thể nói nấy.
Tạ Trung Hoa thầm nghĩ, anh đường đường là trợ lý chủ tịch và đưa ra lời đảm bảo trong hội nghị khối chính quyền, chúng tôi là người tuyến dưới, bây giờ có thể sống thoải mái sao?
Đây rõ ràng là uy hiếp không một tiếng động, điều này có nghĩa là trước khi Vương Học Bình xuống đài thì phòng du lịch cũng sẽ có vài người nấm mốc.
Đám người ngồi nơi đây cũng không phải là người mới trong quan trường, không không hiểu ý nghĩ trong lời nói của Vương Học Bình, có người thầm xem xét về vấn đề trợ lý đối chọi với chủ tịch, dù đi theo hướng nào cũng quá nguy hiểm.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, trong lòng Tạ Trung Hoa cũng hiểu, các phụ tá gặp thế cục này còn có thể không quan tâm, nhưng lão là một trưởng phòng, cũng không thể nào thoát thân, nên làm gì bây giờ?
Vương Học Bình mặc kệ những suy nghĩ phức tạp của mọi người ở đây, hắn hỏi theo ý nghĩ của mình:
- Mọi người có ý kiến gì với vấn đề phát triển khu phố cổ?
Đợi chừng năm sáu phút mà cũng không có ai trả lời vấn đề, Vương Học Bình quét mắt nhìn khắp bốn phía, thầm nghĩ, khó trách phòng du lịch gặp hoàn cảnh khốn cùng, đám người quản lý công tác du lịch đều là quan liêu, làm được gì chứ?
- Các đồng chí, có ý nghĩ gì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng.
Vương Học Bình cố gắng áp chế cơn giận, hắn hỏi lần thứ ba.
Vẻ mặt Vương Học Bình rõ ràng đã trầm hẳn xuống, Tạ Trung Hoa chợt ngồi không yên, hắn tranh thủ thời gian hòa giải, vì vậy chần chừ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không có nhiều ý kến, những gì nói ra cũng chỉ có ý nghĩa tham khảo, nếu có gì không đúng kính xin ngài có thể bổ sung.
- Trưởng phòng Tạ, có ý kiến gì cứ việc nói, bây giờ cũng không phải lú định án, có gì cứ nói.
Vương Học Bình cố tình muốn nghe xem Tạ Trung Hoa có ý kiến gì, vì vậy hắn gật đầu tỏ ý cho đối phương được tự nhiên phát huy.
Tạ Trung Hoa giống như làm báo cáo, lão thao thao bất tuyệt:
- Tài nguyên du lịch của huyện chúng ta rất thiếu thốn, nhưng dưới lãnh đạo của huyện ủy và khối chính quyền, nhiều năm sau cải cách, chúng ta đã lấy được khá nhiều thành tích.
Vương Học Bình càng nghe càng cảm thấy khôi hài, trưởng phòng chủ quản du lịch mà không có phân biệt rõ ràng những khu du lịch có tiềm năng, loại người này còn tiếp tục sử dụng được sao?
Nói đi thì cũng nói lại, kể cả Nghiêm Minh Cao thậm chí cũng không đủ coi trọng với du lịch.
Từ khi kiến quốc đến nay, huyện Nam Vân đã có nhiều lãnh đạo huyện ủy, thậm chí không ai coi trọng sự nghiệp phát triển du lịch. Vì vậy lúc này phòng du lịch huyện bị cho ra rìa, đây là điều đương nhiên.
Phòng du lịch thật sự là một nha môn cực kỳ keo kiệt trong huyện, Tạ Trung Hoa đến nay vẫn còn phải ngồi chiếc xe Volga đã quá hạn.
Dựa theo bệnh chung của quan trường, chỉ cần đơn vị có tiền, chỉ cần lãnh đạo thay đổi thì chế độ cũng thay đổi.
Trong đó có một câu nói mà trước nay Vương Học Bình đều cảm thấy buồn cười, đó là nếu không có xe đẹp để ngồi, điều này đại biểu cho sự mất mặt của cả cơ quan đơn vị.
Cũng chẳng biết logic trong sự kiện này là gì.
Mặt khác trưởng phòng ngồi xe cũ thì có thể nói vấn đề kinh tế của phòng du lịch là túng quẫn.
Tạ Trung Hoa mở đầu, vài vị trợ thủ cũng theo sau, bọn họ đứng lên trắng trợn khoác lác với Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghe những lời nịnh hót mà vẻ mặt vẫn như thường, trong lòng đã có định kiến, hắn tuyệt đối sẽ không để cho đám người chỉ biết làm quan mà không biết làm việc này quấy phá kế hoạch tốt của mình.
- Vài ngày nữa tôi sẽ mở một khóa bồi dưỡng, tôi sẽ tự mình giảng bài, đến lúc đó không cho phép chư vị vắng mặt.
Vương Học Bình bình thản nói ra một quả đạn.
Tạ Trung Hoa dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình, lão thầm nghĩ, mở một khóa bồi dưỡng? Điều này đúng là mới lạ.
Đám người nơi đây cũng trợn mắt há mồm nhìn Vương Học Bình, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một điểm, chủ tịch Vương có phải đang nóng đầu?
Vương Học Bình hoàn toàn không quan tâm đến biểu lộ xác thực của mọi người, hắn phối hợp nói:
- Lớp bồi dưỡng sẽ mở vào tuần sau, tôi hy vọng không có ai đến muộn hoặc về sớm, vì sau bồi dưỡng ngắn hạn sẽ có thi kết thúc khóa, người thất bại sẽ được tôi xem xét đề nghị lên huyện ủy điều động đến vị trí thích hợp hơn.
Lời nói của Vương Học Bình rõ ràng là uy hiếp, Tạ Trung Hoa cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ, tám mươi tuổi đưa đi học nhạc, còn kịp sao?
Vương Học Bình thờ phụng một quan điểm, đó là thống soái vô năng sẽ làm ba quân mệt chết, hắn thấy dù thế nào cũng không thể nào đuổi đi một lượt những lão già này.
Như vậy chỉ cần bỏ ra chút thời gian chọn lựa bồi dưỡng bọn họ, Vương Học Bình muốn bức bách bọn họ, muốn bọn họ đặt tinh lực trên việc nắm giữ quy luật du lịch.
Có một câu nói rất hay, mài gươm lâm trận thì không sáng cũng chói, bồi dưỡng ngắn hạn tuy không thể thay đổi quan niệm quan liêu của đám người này, nhưng ít nhất cũng có thể giải phóng tư tưởng của bọn họ.
Đợi sau khi dùng hết tất cả biện pháp, nếu những người này còn không có tác dụng gì, vậy thì đừng trách Vương Học Bình ra tay độc ác. Tất nhiên đám người sẽ được ném vào mặt trận tổ quốc, hoặc đưa vào một hội nào đó có chức không quyền, như vậy thích hợp với đám người này hơn.
- Chủ tịch Vương, những người nào được tham gia khóa bồi dưỡng, toàn thể cán bộ cơ quan sao?
Tạ Trung Hoa cẩn thận hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn nói:
- Toàn thể cán bộ công nhân viên chức phòng du lịch, trừ khi sinh bệnh nặng, nếu không chẳng cho phép vắng mặt.
Tạ Trung Hoa chưa từng bao giờ được nghe mệnh lệnh "vớ vẩn" như vậy, trong lòng lão không cho là đúng, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai bảo quan lớn đè chết người?
- Được, tôi sẽ về cục tổ chức hội nghị cán bộ công nhân viên, sẽ truyền đạt chỉ thị của anh cho mọi người.
Nếu Vương Học Bình không phải là tâm phúc của Nghiêm Minh Cao thì dù là trợ lý chủ tịch huyện, Tạ Trung Hoa chưa chắc sẽ nghe lời như vậy.
Vương Học Bình tiễn chân đám người phòng du lịch mà ngồi lên ghế xoay, trong lòng đang tính toán nên chứng thực biện pháp của mình như thế nào.
Vị chuyên gia mà kiếp trước muốn làm sống động lại khu phố cổ huyện Nam Vân đang dạy ở đại học Trung Hạ, việc này không thể chậm trễ, phải tìm cơ hội gặp mặt nàng mới được.
Lấy Vương Học Bình là trung tâm, Tạ Trung Hoa và các thành viên phòng du lịch là thành viên, mọi người vây quanh hắn vào giữa, giống như hắn là mặt trăng, mọi người là sao sáng vây quanh.
- Trưởng phòng Tạ, các đồng chí, có lẽ mọi người đều dã biết, sáng hôm nay trong hội nghị khối chính quyền, tôi đạ hạ đảm bảo với chủ tịch Mạnh, nhất định sẽ phát triển du lịch. Hôm nay tôi mời tất cả các anh đến đây chính là muốn nghe ý kiến của các anh về vấn đề phát triển khu phố cổ.
Vương Học Bình đợi một lúc mà không thấy ai mở miệng, vì vậy cười nói:
- Không có gì, mọi người cứ thoải mái, nghĩ gì có thể nói nấy.
Tạ Trung Hoa thầm nghĩ, anh đường đường là trợ lý chủ tịch và đưa ra lời đảm bảo trong hội nghị khối chính quyền, chúng tôi là người tuyến dưới, bây giờ có thể sống thoải mái sao?
Đây rõ ràng là uy hiếp không một tiếng động, điều này có nghĩa là trước khi Vương Học Bình xuống đài thì phòng du lịch cũng sẽ có vài người nấm mốc.
Đám người ngồi nơi đây cũng không phải là người mới trong quan trường, không không hiểu ý nghĩ trong lời nói của Vương Học Bình, có người thầm xem xét về vấn đề trợ lý đối chọi với chủ tịch, dù đi theo hướng nào cũng quá nguy hiểm.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, trong lòng Tạ Trung Hoa cũng hiểu, các phụ tá gặp thế cục này còn có thể không quan tâm, nhưng lão là một trưởng phòng, cũng không thể nào thoát thân, nên làm gì bây giờ?
Vương Học Bình mặc kệ những suy nghĩ phức tạp của mọi người ở đây, hắn hỏi theo ý nghĩ của mình:
- Mọi người có ý kiến gì với vấn đề phát triển khu phố cổ?
Đợi chừng năm sáu phút mà cũng không có ai trả lời vấn đề, Vương Học Bình quét mắt nhìn khắp bốn phía, thầm nghĩ, khó trách phòng du lịch gặp hoàn cảnh khốn cùng, đám người quản lý công tác du lịch đều là quan liêu, làm được gì chứ?
- Các đồng chí, có ý nghĩ gì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng.
Vương Học Bình cố gắng áp chế cơn giận, hắn hỏi lần thứ ba.
Vẻ mặt Vương Học Bình rõ ràng đã trầm hẳn xuống, Tạ Trung Hoa chợt ngồi không yên, hắn tranh thủ thời gian hòa giải, vì vậy chần chừ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không có nhiều ý kến, những gì nói ra cũng chỉ có ý nghĩa tham khảo, nếu có gì không đúng kính xin ngài có thể bổ sung.
- Trưởng phòng Tạ, có ý kiến gì cứ việc nói, bây giờ cũng không phải lú định án, có gì cứ nói.
Vương Học Bình cố tình muốn nghe xem Tạ Trung Hoa có ý kiến gì, vì vậy hắn gật đầu tỏ ý cho đối phương được tự nhiên phát huy.
Tạ Trung Hoa giống như làm báo cáo, lão thao thao bất tuyệt:
- Tài nguyên du lịch của huyện chúng ta rất thiếu thốn, nhưng dưới lãnh đạo của huyện ủy và khối chính quyền, nhiều năm sau cải cách, chúng ta đã lấy được khá nhiều thành tích.
Vương Học Bình càng nghe càng cảm thấy khôi hài, trưởng phòng chủ quản du lịch mà không có phân biệt rõ ràng những khu du lịch có tiềm năng, loại người này còn tiếp tục sử dụng được sao?
Nói đi thì cũng nói lại, kể cả Nghiêm Minh Cao thậm chí cũng không đủ coi trọng với du lịch.
Từ khi kiến quốc đến nay, huyện Nam Vân đã có nhiều lãnh đạo huyện ủy, thậm chí không ai coi trọng sự nghiệp phát triển du lịch. Vì vậy lúc này phòng du lịch huyện bị cho ra rìa, đây là điều đương nhiên.
Phòng du lịch thật sự là một nha môn cực kỳ keo kiệt trong huyện, Tạ Trung Hoa đến nay vẫn còn phải ngồi chiếc xe Volga đã quá hạn.
Dựa theo bệnh chung của quan trường, chỉ cần đơn vị có tiền, chỉ cần lãnh đạo thay đổi thì chế độ cũng thay đổi.
Trong đó có một câu nói mà trước nay Vương Học Bình đều cảm thấy buồn cười, đó là nếu không có xe đẹp để ngồi, điều này đại biểu cho sự mất mặt của cả cơ quan đơn vị.
Cũng chẳng biết logic trong sự kiện này là gì.
Mặt khác trưởng phòng ngồi xe cũ thì có thể nói vấn đề kinh tế của phòng du lịch là túng quẫn.
Tạ Trung Hoa mở đầu, vài vị trợ thủ cũng theo sau, bọn họ đứng lên trắng trợn khoác lác với Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghe những lời nịnh hót mà vẻ mặt vẫn như thường, trong lòng đã có định kiến, hắn tuyệt đối sẽ không để cho đám người chỉ biết làm quan mà không biết làm việc này quấy phá kế hoạch tốt của mình.
- Vài ngày nữa tôi sẽ mở một khóa bồi dưỡng, tôi sẽ tự mình giảng bài, đến lúc đó không cho phép chư vị vắng mặt.
Vương Học Bình bình thản nói ra một quả đạn.
Tạ Trung Hoa dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình, lão thầm nghĩ, mở một khóa bồi dưỡng? Điều này đúng là mới lạ.
Đám người nơi đây cũng trợn mắt há mồm nhìn Vương Học Bình, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một điểm, chủ tịch Vương có phải đang nóng đầu?
Vương Học Bình hoàn toàn không quan tâm đến biểu lộ xác thực của mọi người, hắn phối hợp nói:
- Lớp bồi dưỡng sẽ mở vào tuần sau, tôi hy vọng không có ai đến muộn hoặc về sớm, vì sau bồi dưỡng ngắn hạn sẽ có thi kết thúc khóa, người thất bại sẽ được tôi xem xét đề nghị lên huyện ủy điều động đến vị trí thích hợp hơn.
Lời nói của Vương Học Bình rõ ràng là uy hiếp, Tạ Trung Hoa cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ, tám mươi tuổi đưa đi học nhạc, còn kịp sao?
Vương Học Bình thờ phụng một quan điểm, đó là thống soái vô năng sẽ làm ba quân mệt chết, hắn thấy dù thế nào cũng không thể nào đuổi đi một lượt những lão già này.
Như vậy chỉ cần bỏ ra chút thời gian chọn lựa bồi dưỡng bọn họ, Vương Học Bình muốn bức bách bọn họ, muốn bọn họ đặt tinh lực trên việc nắm giữ quy luật du lịch.
Có một câu nói rất hay, mài gươm lâm trận thì không sáng cũng chói, bồi dưỡng ngắn hạn tuy không thể thay đổi quan niệm quan liêu của đám người này, nhưng ít nhất cũng có thể giải phóng tư tưởng của bọn họ.
Đợi sau khi dùng hết tất cả biện pháp, nếu những người này còn không có tác dụng gì, vậy thì đừng trách Vương Học Bình ra tay độc ác. Tất nhiên đám người sẽ được ném vào mặt trận tổ quốc, hoặc đưa vào một hội nào đó có chức không quyền, như vậy thích hợp với đám người này hơn.
- Chủ tịch Vương, những người nào được tham gia khóa bồi dưỡng, toàn thể cán bộ cơ quan sao?
Tạ Trung Hoa cẩn thận hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn nói:
- Toàn thể cán bộ công nhân viên chức phòng du lịch, trừ khi sinh bệnh nặng, nếu không chẳng cho phép vắng mặt.
Tạ Trung Hoa chưa từng bao giờ được nghe mệnh lệnh "vớ vẩn" như vậy, trong lòng lão không cho là đúng, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai bảo quan lớn đè chết người?
- Được, tôi sẽ về cục tổ chức hội nghị cán bộ công nhân viên, sẽ truyền đạt chỉ thị của anh cho mọi người.
Nếu Vương Học Bình không phải là tâm phúc của Nghiêm Minh Cao thì dù là trợ lý chủ tịch huyện, Tạ Trung Hoa chưa chắc sẽ nghe lời như vậy.
Vương Học Bình tiễn chân đám người phòng du lịch mà ngồi lên ghế xoay, trong lòng đang tính toán nên chứng thực biện pháp của mình như thế nào.
Vị chuyên gia mà kiếp trước muốn làm sống động lại khu phố cổ huyện Nam Vân đang dạy ở đại học Trung Hạ, việc này không thể chậm trễ, phải tìm cơ hội gặp mặt nàng mới được.
/435
|