Sau khi tan tầm, Vương Học Bình gọi xe mang theo thư ký hác cương trực tiếp chạy lên thành phố.
Sau khi vào nội thành, dựa theo quy củ cũ, Hác Cương và lái xe Lưu tìm khách sạn, Vương Học Bình một mình đi đến ngoại ô.
Vương Học Bình xuống taxi cất bước đi đi vào một khoảng sân nhỏ, sau đó móc chìa khóa định mở cửa.
Đúng lúc này một luồng gió thơm phóng vào lòng hắn:
- Chồng, làm người ta nhớ chết mất.
Hai cánh tay trắng nõn của Lâm Lạc Thi gác lên cổ Vương Học Bình, nàng ỷ ôi trong lòng hắn.
Vương Học Bình hôn một cái lên mặt Lâm Lạc Thi , sau đó hắn ôm nàng rồi cười nói:
- Sự việc làm xong hết chưa?
- À, à, đã làm xong, không mất bao nhiêu công sức.
Lâm Lạc Thi gác má phấn lên mặt Vương Học Bình rồi nói.
- Ha ha, Lạc Thi nhà ta bây giờ tiến rất xa rồi.
Vương Học Bình ôm lấy Lâm Lạc Thi rồi đi vào phòng khách.
Sau khi Vương Học Bình vào phòng khách thì thấy ấm trà đang bốc khí nóng, xem ra là trà ngon vừa pha.
Vương Học Bình ôm Lâm Lạc Thi ngồi xuống ghế sa lông, hắn khẽ cười và hôn lên mặt nàng, lúc này nàng cười khúc khích nói:
- Chồng, râu của anh nhột chết người.
Sau một ngày bận rộn mà được ôm một người đẹp nũng nịu thế này vào lòng, thật ra cũng là một loại hưởng thụ khó kiếm.
Vương Học Bình cười vui vẻ:
- Bây giờ sẽ đụng vào mặt, chút nữa sẽ đụng vào chỗ này.
Vương Học Bình lại thuận tế dùng tay xoa bóp cặp mông lớn của Lâm Lạc Thi.
- Chồng, anh xấu lắm.
Lâm Lạc Thi thấy Vương Học Bình vui vẻ thì cũng có dũng khí, nàng vươn tay lên đũng quần của Vương Học Bình, nắm lấy vị trí yếu hại, bắt đầu vuốt ve.
Vương Học Bình dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lạc Thi, sau đó suy xét lại thì hiểu, cô nàng này đang muốn nịnh nọt mình.
Thân là đàn ông, tất nhiên ai cũng mong muốn được hoan lạc với người đẹp.
Vương Học Bình híp mắt uống một ly trà nóng, hắn chậm rãi hưởng thụ, vừa tiếp nhận sự phục vụ đặc thù của Lâm Lạc Thi.
Bên dưới dần cứng như sắt, Lâm Lạc Thi tiến đến sát bên tai Vương Học Bình, nàng khẽ nói:
- Chồng, ăn em đi.
Vương Học Bình khẽ buông ly trà trong tay, hắn cười lớn, ôm eo nhỏ của Lâm Lạc Thi, đá văng cửa phòng ngủ và sải bước xông vào.
Vương Học Bình ném Lâm Lạc Thi xuống giường, bàn tay hoạt động vài lượt, nàng trở thành nhộng, cuối cùng hắn nằm lên.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Thân thể Lâm Lạc Thi trắng như tuyết, nàng đang nằm sấp giữa giường, tóc tai tán loạn, gương mặt đỏ ửng, giống như rất xấu hổ mà chỉ biết úp mặt vào chăn.
Vương Học Bình đang dùng hay tay đỡ lấy cặp mông đẹp lại hơi nhếch lên, hắn liên tục tiến vào, thân thể Lâm Lạc Thi khẽ run, chiếc miệng nhỏ nhắn liên tục phát ra những âm thanh làm lòng người sôi sục.
Sau khi thừa nhận vài lần trừng phạt, Lâm Lạc Thi đầy mồ hôi, nàng nằm vô lực trên giường, nàng vừa thở hổn hển vừa nói:
- Chồng, em không chịu được nữa, bên dưới vẫn còn đau rát, tha cho em đi.
Vương Học Bình cũng vừa mới đến đỉnh, hắn cười quái dị:
- Bảo bối, anh cũng xong rồi.
Lâm Lạc Thi không khỏi hét lên một tiếng, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Sau đó Vương Học Bình gối đầu lên bộ ngực sữa cao ngất của Lâm Lạc Thi, hắn vuốt ve cặp đùi đẹp của nàng, cực kỳ thích ý.
- Chồng, em đã nghĩ kỹ tên công ty đầu tư, là công ty Bình Lạc, anh...Anh sẽ không trách em đấy chứ?
Lâm Lạc Thi dùng giọng có chút không yên hỏi thăm Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười, ngay sau đó lại cau chặt mày, nếu đây là công ty đầu tư thì hắn không có gì để lo lắng.
Nhưng khu phố cổ còn chưa mở, hắn thân lại là người chủ quản, Lâm Lạc Thi lại lấy tên của hai người kết hợp tạo nên tên công ty, điều này sẽ khó thể không làm cho đám người hữu tâm có suy nghĩ vô căn cứ.
- Điều này không tốt, em nên thừa dịp chưa đăng ký tên công ty mà sửa lại.
Vương Học Bình vừa dùng tay ve vuốt cặp núi lớn vừa nói.
- Ôi!
Lâm Lạc Thi khẽ kêu lên, nàng rất hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể của Vương Học Bình, vừa rồi hắn bóp hơi mạnh, rõ ràng đại biểu hắn mất vui.
- Chồng, người ta cũng chỉ muốn kỷ niệm mà thôi.
Lâm Lạc Thi dùng hai chân kẹp lấy hông của Vương Học Bình, nàng định mượn cơ hội làm nũng để lừa dối vượt qua kiểm tra.
Vương Học Bình đưa tay lên cặp mông nở nang của nàng mà vỗ mạnh một cái, hắn mắng:
- Đó là hành vi ngốc nghếch, Lạc Thi, em cũng không nên là những người phụ nữ không quá kiến thức.
Lâm Lạc Thi cảm nhận được sự tức giận của Vương Học Bình, tâm hồn thiếu nữ chợt cuống quýt:
- Chồng, anh đừng nóng giận, ngày mai em sẽ sửa lại, điều này cũng đơn giản thôi.
Sau một thời gian ngắn được bồi dưỡng, vài đức tính không tốt của nàng đã dần phai mờ, nhưng phương diện mẫn cảm chính trị vẫn còn phải tăng cường mới được.
Vương Học Bình đưa cặp đùi của Lâm Lạc Thi lên ngang hông của mình, hắn khẽ ve vuốt làm tâm hồn thiếu nữ chợt bùng phát, nàng dùng má phấn dán lên ngực hắn rồi khẽ nói:
- Chồng, em đã sửa sang lại nhiều tư liệu, viết bản kế hoạch phát triển khu phố cổ, anh xem thế nào.
Một chiêu này của Lâm Lạc Thi thật sự làm Vương Học Bình bất ngờ, hắn nắm lấy eo nhỏ của nàng rồi để nàng nằm sấp lên người mình, hắn cười nói:
- Bây giờ anh không muốn xem, em nói cho anh nghe đi.
Lâm Lạc Thi thoải mái ghé lên người Vương Học Bình, nàng dịu dàng nói:
- Kế hoạch của em là chia phố cổ thành vài khu lớn, một là khu du lịch chính, hai là khu dừng chân phục vụ, ba là khu dân tộc.
Vương Học Bình vừa nghe vừa thầm nghĩ, nha đầu Lạc Thi này tiến bộ không nhỏ, hơn nữa năm học tập cũng không uổng phí, xem ra được giáo dục đúng hướng thì nàng biến đổi khá mạnh.
Từ trong miệng Lâm Lạc Thi xuất hiện những từ ngữ chuyên dụng kinh doanh, Vương Học Bình cảm thấy rất vui sướng, cô gái này dưới áp lực của hắn đã dần thoát khỏi tầng áp chót của xã hội, dần bước lên tầng thượng lưu.
Trên mặt có chút cảm giác vui vẻ như có như không, Vương Học Bình khẽ vỗ lên lưng Lâm Lạc Thi, hắn cười nói:
- Kế hoạch của em rất tốt, vì vậy phải ban thưởng mới được.
Vương Học Bình mạnh mẽ nghiêng người ép Lâm Lạc Thi xuống bên dưới.
- Chồng, chỗ đó của người ta vừa sưng vừa đau, không thể tiếp tục.
Lâm Lạc Thi cầu khẩn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười quái dị hỏi:
- Chỗ nào sưng lên? Cho anh xem nào?
Vương Học Bình tách cặp đùi đẹp của Lâm Lạc Thi ra, hắn muốn xem xét.
Lâm Lạc Thi đỏ mặt, nàng kẹp hai chân lại rồi dùng giọng xấu hổ nói:
- Chồng, đừng xem, mắc cở chết người.
- Hì hì, cho anh nhìn rõ, như vậy mới hốt thuốc đúng bệnh.
Vương Học Bình dùng sức tách cặp đùi đẹp ra, hắn cúi đầu tập trung, cánh hoa quả nhiên có hơi sưng, khó chịu nổi sự xâm nhập.
Vương Học Bình đưa tay vuốt ve cánh hoa, hắn cười nói:
- Quả nhiên là không được.
Gương mặt Lâm Lạc Thi đỏ hồng, nàng khẽ rên một tiếng rồi xấu hổ chui vào trong ngực Vương Học Bình.
Ngày mai em sửa lại tên công ty, chỉ cần không làm người khác liên tưởng đến anh là được, còn lại thì tùy em.
Vương Học Bình trở mình, bàn tay thỉnh thoảng khẽ xoa bóp cặp núi lớn.
Lâm Lạc Thi khẽ thở hổn hển, nàng rù rì nói:
- Tốt, ngày mai em sẽ đi.
Vừa rồi Lâm Lạc Thi quá điên cuồng làm cho bên dưới có chút tổn thương, dù bị Vương Học Bình chọc cho bừng bừng khí thế nhưng cũng không dám chọc vào.
Vương Học Bình thấy rõ tình huống cơ thể của Lâm Lạc Thi, hắn xem xét lại và không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ ôm cơ thể sáng bóng của nàng mà cẩn thận suy xét.
Khu phố cổ trục thuộc phạm vi của thị trấn Hồng Minh, nếu muốn phát triển thì Vương Học Bình trước tiên thành lập khu du lịch phố cổ và đưa nó rời khỏi thị trấn Hồng Minh.
Dựa theo sự thật quan trường, nếu không chặt đứt bàn tay của thị trấn Hồng Minh với khu phố cổ, như vậy địa phương sẽ áp dụng hàng loạt vấn đề thu phí, sẽ biến chuyện tốt thành xấu.
Những năm nay có nhiều chuyện chuyển biến xấu cũng vì sự chen tay của chính quyền, nếu chính quyền địa phương khôn chen tay thì những hạng mục sẽ phát triển theo quy luật kinh tế, vững vàng phát triển.
Trái lại nếu tình huống không xong, kẻ nắm quyền khó thể không trục lợi, bọn họ thường dùng quyền lực để giải quyết sự việc, đây là nguyên nhân sinh loạn.
Dựa theo kết quả thương lượng trước tết của Vương Học Bình với Nghiêm Minh Cao, bọn họ đã tính toán nhanh chóng thành lập phòng quản lý khu du lịch phố cổ.
Thời đại này cơ cấu biên chế quản lý còn chưa được nghiêm cẩn như đời sau, chỉ cần là hội nghị thường ủy đồng ý lời đề nghị của Vương Học Bình, như vậy sẽ tạo nên một cơ cấu quản lý ngay.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng biết, nếu khu phố cổ phát triển quá mạnh, thị trấn Hồng Minh sẽ đỏ mắt vì lợi ích và hiệu quả kinh tế của nó. Dù bọn họ e ngại Vương Học Bình cường thế không dám làm chuyện chính đáng, nhưng thầm ngáng chân thì sẽ luôn có.
Vì vậy Vương Học Bình đã suy xét rất kỹ, đến lúc đó phòng quản lý khu du lịch phố cổ sẽ ra mặt ký hợp đồng với thị trấn Hồng Minh, mỗi năm sẽ tài trợ cho thị trấn hai triệu đồng.
Vương Học Bình ôm Lâm Lạc Thi ngủ say một đêm, sáng hôm sau hắn đón xe chạy về huyện thành. Xế chiều hôm nay mở hội nghị thường ủy, hăn được mời dự thính, tất nhiên hội nghị có nhiệm vụ nói rõ những hạng mục công tác và bổ sung vài phần về việc phát triển du lịch.
Hai giờ chiều, Vương Học Bình lại ngồi trong phòng hội nghị thường ủy, trong lòng có chút cảm khái, khoảng cách của hắn với vị trí lãnh đạo ngày càng gần.
Lần đầu tiên Vương Học Bình vào đây thì với thân phận thư ký của bí thư huyện ủy, lúc này hắn là trợ lý của chủ tịch huyện.
Nhưng đây là hội nghị thường ủy, dù Vương Học Bình có cấp phó huyện cũng chỉ có quyền đề nghị, giải thích, không được bỏ phiếu.
Sau khi vào nội thành, dựa theo quy củ cũ, Hác Cương và lái xe Lưu tìm khách sạn, Vương Học Bình một mình đi đến ngoại ô.
Vương Học Bình xuống taxi cất bước đi đi vào một khoảng sân nhỏ, sau đó móc chìa khóa định mở cửa.
Đúng lúc này một luồng gió thơm phóng vào lòng hắn:
- Chồng, làm người ta nhớ chết mất.
Hai cánh tay trắng nõn của Lâm Lạc Thi gác lên cổ Vương Học Bình, nàng ỷ ôi trong lòng hắn.
Vương Học Bình hôn một cái lên mặt Lâm Lạc Thi , sau đó hắn ôm nàng rồi cười nói:
- Sự việc làm xong hết chưa?
- À, à, đã làm xong, không mất bao nhiêu công sức.
Lâm Lạc Thi gác má phấn lên mặt Vương Học Bình rồi nói.
- Ha ha, Lạc Thi nhà ta bây giờ tiến rất xa rồi.
Vương Học Bình ôm lấy Lâm Lạc Thi rồi đi vào phòng khách.
Sau khi Vương Học Bình vào phòng khách thì thấy ấm trà đang bốc khí nóng, xem ra là trà ngon vừa pha.
Vương Học Bình ôm Lâm Lạc Thi ngồi xuống ghế sa lông, hắn khẽ cười và hôn lên mặt nàng, lúc này nàng cười khúc khích nói:
- Chồng, râu của anh nhột chết người.
Sau một ngày bận rộn mà được ôm một người đẹp nũng nịu thế này vào lòng, thật ra cũng là một loại hưởng thụ khó kiếm.
Vương Học Bình cười vui vẻ:
- Bây giờ sẽ đụng vào mặt, chút nữa sẽ đụng vào chỗ này.
Vương Học Bình lại thuận tế dùng tay xoa bóp cặp mông lớn của Lâm Lạc Thi.
- Chồng, anh xấu lắm.
Lâm Lạc Thi thấy Vương Học Bình vui vẻ thì cũng có dũng khí, nàng vươn tay lên đũng quần của Vương Học Bình, nắm lấy vị trí yếu hại, bắt đầu vuốt ve.
Vương Học Bình dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lạc Thi, sau đó suy xét lại thì hiểu, cô nàng này đang muốn nịnh nọt mình.
Thân là đàn ông, tất nhiên ai cũng mong muốn được hoan lạc với người đẹp.
Vương Học Bình híp mắt uống một ly trà nóng, hắn chậm rãi hưởng thụ, vừa tiếp nhận sự phục vụ đặc thù của Lâm Lạc Thi.
Bên dưới dần cứng như sắt, Lâm Lạc Thi tiến đến sát bên tai Vương Học Bình, nàng khẽ nói:
- Chồng, ăn em đi.
Vương Học Bình khẽ buông ly trà trong tay, hắn cười lớn, ôm eo nhỏ của Lâm Lạc Thi, đá văng cửa phòng ngủ và sải bước xông vào.
Vương Học Bình ném Lâm Lạc Thi xuống giường, bàn tay hoạt động vài lượt, nàng trở thành nhộng, cuối cùng hắn nằm lên.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Thân thể Lâm Lạc Thi trắng như tuyết, nàng đang nằm sấp giữa giường, tóc tai tán loạn, gương mặt đỏ ửng, giống như rất xấu hổ mà chỉ biết úp mặt vào chăn.
Vương Học Bình đang dùng hay tay đỡ lấy cặp mông đẹp lại hơi nhếch lên, hắn liên tục tiến vào, thân thể Lâm Lạc Thi khẽ run, chiếc miệng nhỏ nhắn liên tục phát ra những âm thanh làm lòng người sôi sục.
Sau khi thừa nhận vài lần trừng phạt, Lâm Lạc Thi đầy mồ hôi, nàng nằm vô lực trên giường, nàng vừa thở hổn hển vừa nói:
- Chồng, em không chịu được nữa, bên dưới vẫn còn đau rát, tha cho em đi.
Vương Học Bình cũng vừa mới đến đỉnh, hắn cười quái dị:
- Bảo bối, anh cũng xong rồi.
Lâm Lạc Thi không khỏi hét lên một tiếng, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Sau đó Vương Học Bình gối đầu lên bộ ngực sữa cao ngất của Lâm Lạc Thi, hắn vuốt ve cặp đùi đẹp của nàng, cực kỳ thích ý.
- Chồng, em đã nghĩ kỹ tên công ty đầu tư, là công ty Bình Lạc, anh...Anh sẽ không trách em đấy chứ?
Lâm Lạc Thi dùng giọng có chút không yên hỏi thăm Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười, ngay sau đó lại cau chặt mày, nếu đây là công ty đầu tư thì hắn không có gì để lo lắng.
Nhưng khu phố cổ còn chưa mở, hắn thân lại là người chủ quản, Lâm Lạc Thi lại lấy tên của hai người kết hợp tạo nên tên công ty, điều này sẽ khó thể không làm cho đám người hữu tâm có suy nghĩ vô căn cứ.
- Điều này không tốt, em nên thừa dịp chưa đăng ký tên công ty mà sửa lại.
Vương Học Bình vừa dùng tay ve vuốt cặp núi lớn vừa nói.
- Ôi!
Lâm Lạc Thi khẽ kêu lên, nàng rất hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể của Vương Học Bình, vừa rồi hắn bóp hơi mạnh, rõ ràng đại biểu hắn mất vui.
- Chồng, người ta cũng chỉ muốn kỷ niệm mà thôi.
Lâm Lạc Thi dùng hai chân kẹp lấy hông của Vương Học Bình, nàng định mượn cơ hội làm nũng để lừa dối vượt qua kiểm tra.
Vương Học Bình đưa tay lên cặp mông nở nang của nàng mà vỗ mạnh một cái, hắn mắng:
- Đó là hành vi ngốc nghếch, Lạc Thi, em cũng không nên là những người phụ nữ không quá kiến thức.
Lâm Lạc Thi cảm nhận được sự tức giận của Vương Học Bình, tâm hồn thiếu nữ chợt cuống quýt:
- Chồng, anh đừng nóng giận, ngày mai em sẽ sửa lại, điều này cũng đơn giản thôi.
Sau một thời gian ngắn được bồi dưỡng, vài đức tính không tốt của nàng đã dần phai mờ, nhưng phương diện mẫn cảm chính trị vẫn còn phải tăng cường mới được.
Vương Học Bình đưa cặp đùi của Lâm Lạc Thi lên ngang hông của mình, hắn khẽ ve vuốt làm tâm hồn thiếu nữ chợt bùng phát, nàng dùng má phấn dán lên ngực hắn rồi khẽ nói:
- Chồng, em đã sửa sang lại nhiều tư liệu, viết bản kế hoạch phát triển khu phố cổ, anh xem thế nào.
Một chiêu này của Lâm Lạc Thi thật sự làm Vương Học Bình bất ngờ, hắn nắm lấy eo nhỏ của nàng rồi để nàng nằm sấp lên người mình, hắn cười nói:
- Bây giờ anh không muốn xem, em nói cho anh nghe đi.
Lâm Lạc Thi thoải mái ghé lên người Vương Học Bình, nàng dịu dàng nói:
- Kế hoạch của em là chia phố cổ thành vài khu lớn, một là khu du lịch chính, hai là khu dừng chân phục vụ, ba là khu dân tộc.
Vương Học Bình vừa nghe vừa thầm nghĩ, nha đầu Lạc Thi này tiến bộ không nhỏ, hơn nữa năm học tập cũng không uổng phí, xem ra được giáo dục đúng hướng thì nàng biến đổi khá mạnh.
Từ trong miệng Lâm Lạc Thi xuất hiện những từ ngữ chuyên dụng kinh doanh, Vương Học Bình cảm thấy rất vui sướng, cô gái này dưới áp lực của hắn đã dần thoát khỏi tầng áp chót của xã hội, dần bước lên tầng thượng lưu.
Trên mặt có chút cảm giác vui vẻ như có như không, Vương Học Bình khẽ vỗ lên lưng Lâm Lạc Thi, hắn cười nói:
- Kế hoạch của em rất tốt, vì vậy phải ban thưởng mới được.
Vương Học Bình mạnh mẽ nghiêng người ép Lâm Lạc Thi xuống bên dưới.
- Chồng, chỗ đó của người ta vừa sưng vừa đau, không thể tiếp tục.
Lâm Lạc Thi cầu khẩn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười quái dị hỏi:
- Chỗ nào sưng lên? Cho anh xem nào?
Vương Học Bình tách cặp đùi đẹp của Lâm Lạc Thi ra, hắn muốn xem xét.
Lâm Lạc Thi đỏ mặt, nàng kẹp hai chân lại rồi dùng giọng xấu hổ nói:
- Chồng, đừng xem, mắc cở chết người.
- Hì hì, cho anh nhìn rõ, như vậy mới hốt thuốc đúng bệnh.
Vương Học Bình dùng sức tách cặp đùi đẹp ra, hắn cúi đầu tập trung, cánh hoa quả nhiên có hơi sưng, khó chịu nổi sự xâm nhập.
Vương Học Bình đưa tay vuốt ve cánh hoa, hắn cười nói:
- Quả nhiên là không được.
Gương mặt Lâm Lạc Thi đỏ hồng, nàng khẽ rên một tiếng rồi xấu hổ chui vào trong ngực Vương Học Bình.
Ngày mai em sửa lại tên công ty, chỉ cần không làm người khác liên tưởng đến anh là được, còn lại thì tùy em.
Vương Học Bình trở mình, bàn tay thỉnh thoảng khẽ xoa bóp cặp núi lớn.
Lâm Lạc Thi khẽ thở hổn hển, nàng rù rì nói:
- Tốt, ngày mai em sẽ đi.
Vừa rồi Lâm Lạc Thi quá điên cuồng làm cho bên dưới có chút tổn thương, dù bị Vương Học Bình chọc cho bừng bừng khí thế nhưng cũng không dám chọc vào.
Vương Học Bình thấy rõ tình huống cơ thể của Lâm Lạc Thi, hắn xem xét lại và không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ ôm cơ thể sáng bóng của nàng mà cẩn thận suy xét.
Khu phố cổ trục thuộc phạm vi của thị trấn Hồng Minh, nếu muốn phát triển thì Vương Học Bình trước tiên thành lập khu du lịch phố cổ và đưa nó rời khỏi thị trấn Hồng Minh.
Dựa theo sự thật quan trường, nếu không chặt đứt bàn tay của thị trấn Hồng Minh với khu phố cổ, như vậy địa phương sẽ áp dụng hàng loạt vấn đề thu phí, sẽ biến chuyện tốt thành xấu.
Những năm nay có nhiều chuyện chuyển biến xấu cũng vì sự chen tay của chính quyền, nếu chính quyền địa phương khôn chen tay thì những hạng mục sẽ phát triển theo quy luật kinh tế, vững vàng phát triển.
Trái lại nếu tình huống không xong, kẻ nắm quyền khó thể không trục lợi, bọn họ thường dùng quyền lực để giải quyết sự việc, đây là nguyên nhân sinh loạn.
Dựa theo kết quả thương lượng trước tết của Vương Học Bình với Nghiêm Minh Cao, bọn họ đã tính toán nhanh chóng thành lập phòng quản lý khu du lịch phố cổ.
Thời đại này cơ cấu biên chế quản lý còn chưa được nghiêm cẩn như đời sau, chỉ cần là hội nghị thường ủy đồng ý lời đề nghị của Vương Học Bình, như vậy sẽ tạo nên một cơ cấu quản lý ngay.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng biết, nếu khu phố cổ phát triển quá mạnh, thị trấn Hồng Minh sẽ đỏ mắt vì lợi ích và hiệu quả kinh tế của nó. Dù bọn họ e ngại Vương Học Bình cường thế không dám làm chuyện chính đáng, nhưng thầm ngáng chân thì sẽ luôn có.
Vì vậy Vương Học Bình đã suy xét rất kỹ, đến lúc đó phòng quản lý khu du lịch phố cổ sẽ ra mặt ký hợp đồng với thị trấn Hồng Minh, mỗi năm sẽ tài trợ cho thị trấn hai triệu đồng.
Vương Học Bình ôm Lâm Lạc Thi ngủ say một đêm, sáng hôm sau hắn đón xe chạy về huyện thành. Xế chiều hôm nay mở hội nghị thường ủy, hăn được mời dự thính, tất nhiên hội nghị có nhiệm vụ nói rõ những hạng mục công tác và bổ sung vài phần về việc phát triển du lịch.
Hai giờ chiều, Vương Học Bình lại ngồi trong phòng hội nghị thường ủy, trong lòng có chút cảm khái, khoảng cách của hắn với vị trí lãnh đạo ngày càng gần.
Lần đầu tiên Vương Học Bình vào đây thì với thân phận thư ký của bí thư huyện ủy, lúc này hắn là trợ lý của chủ tịch huyện.
Nhưng đây là hội nghị thường ủy, dù Vương Học Bình có cấp phó huyện cũng chỉ có quyền đề nghị, giải thích, không được bỏ phiếu.
/435
|