Có được một thám báo như Dương Chính Hoa, Mạnh Thu Lan nhanh chóng biết được những hành vi của Vương Học Bình ở phòng du lịch. Nàng dựa người lên ghế trầm mặc thật lâu, trong lòng cảm thấy rất rõ ràng, Vương Học Bình thật sự muốn phát triển khu phố cổ Nam Vân, coi như tạo ra cống hiến cho huyện.
"Ôi, người này nếu không phải là thư ký của Nghiêm Minh Cao trước kia thì có phải là tốt không?"
Mạnh Thu Lan nghĩ đến đây thì cảm thấy phức tạp, một trợ thủ có khả năng như vậy, nếu không phải vì khác biệt trận doanh chính trị thì cả hai phối hợp với nhau sẽ làm được bao nhiêu chuyện hiện thực?
Vương Học Bình tuy luôn ra mặt chống đối Mạnh Thu Lan, nhưng nàng cũng thật sự chấn động vì số tài chính kinh người mà hắn nói ra. Một trăm triệu, đối với một huyện không giàu có như Nam Vân, đây là khoản tiền lớn.
Thật ra Mạnh Thu Lan rất nắm chắc tâm lý, nàng có thể đại biểu cho khối chính quyền làm báo cáo, dù Vương Học Bình có thành tích thế nào thì cũng hoàn thành dưới sự lãnh đạo của nàng, coi như có một phần công lao của nàng.
Đây không phải là vấn đề gì lớn, chỉ có chủ tịch huyện mới có thể thay mặt cho khối chính quyền huyện, đây là chân lý, ai cũng hiểu.
Nhưng Vương Học Bình lại hay chống đối với Mạnh Thu Lan, điều này làm nàng có chút căm tức, nàng là một chủ tịch huyện, biết để mặt vào đâu?
Trong lòng Mạnh Thu Lan rất mâu thuẫn, nàng vừa chờ mong Vương Học Bình có thể thành công, vừa lo lắng hắn thành công lại không thèm nhìn vị chủ tịch huyện như mình, đúng là khó xử hai đầu.
Đến chiều Vương Học Bình lại tiếp tục chạy đến thị trấn Hồng Khẩu, hắn thân là cán bộ bản địa, tất nhiên sẽ rất quen thuộc với huyện thành.
Vương Học Bình quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, từng hồ nước con rạch, vì vậy hắn không cần chạy đến hiện trường cũng có thể dạy bảo đám cán bộ phòng du lịch.
Vương Học Bình cũng không muốn chạy chiếc xe của mình, hắn mượn một chiếc Santana của công ty nước giải khát.
Phố cổ kiếp trước và bây giờ có khác biệt rất lớn, vào kiếp trước khi Vương Học Bình rời khỏi huyện Nam Vân thì phố cổ đã được mở du lịch chỉnh thể, bây giờ phố cổ vẫn còn ở trong trạng thái nguyên thủy nhất, chưa trải qua tạo hình.
Xe nhanh chóng chạy đến vùng ngoài của phố cổ, Vương Học Bình xuống xe, chậm rãi dạo bước.
Phố cổ trải qua nhiều năm mưa gió tang hương nhưng diện mạo vẫn còn, cửa tây và cửa nam của tòa thành cổ vẫn còn, trong thành là đường đá xanh, nhà sàn ở bờ sông, cùng với các kiến trúc Triêu Dương cung, Thiên Vương miếu, Vạn Thọ cung, tất cả đều rất đặc sắc.
Trên đường cũng không có nhiều người lui tới, trên tay mỗi người đều mang theo chút hương khói, xem ra là nhân dân đến dâng hương.
Vương Học Bình đi theo dòng người thưa thớt đến ngoài cổng Triêu Dương cung, bên ngoài cung là một cửa chính và tường gạch màu đỏ tím, cao tám mét, hai bên cửa chính có câu đối: Thụy điểu khởi bồng hao dực bác vân thiên cao vạn lí; gia tân lỵ biên ngung nhãn khán lâu đài tổng đa tình.
Hai bên trái phải cây đối là những bức phù điêu sơn mài, đình đài cong vút, rất đặc sắc.
Vương Học Bình đi vòng quanh khảo sát thực địa ở khu phố cổ, đồng thời cũng so sánh với những ký ức kiếp trước, sau đó Vương Học Bình bình thản tiến vào trong một quán trà cổ.
Một ấm trà, một dĩa hạt dưa, Vương Học Bình ngồi gần cửa sổ thưởng thức phố cổ với cảnh sắc đẹp đẽ.
Hác Cương ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay châm nước cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng phát hiện ở ngã tư đường có hai bóng người quen thuộc.
Các nàng không phải là ai khác, chính là Tạ Hàn Yên và vệ sĩ Tôn Mị.
Dưới sắc trời chiều, Tạ Hàn Yên mặc một bộ váy trắng, cực kỳ gây chú ý trong đám người, làm người xunh quanh liên tục đưa mắt.
Vương Học Bình thầm nghĩ, một người phụ nữ lạnh lùng cao ngạo như vậy xuất hiện trong khu phố cổ, không muốn người ta chú ý cũng khó.
Vương Học Bình cũng không còn mấy cảm giác gì với Tạ Hàn Yên, đối phương cao cao tại thượng căn bản là hai thế giới khác biệt với mình, cả hai sẽ vĩnh viễn như hai đường song song, hầu như không có khả năng cắt nhau.
Vương Học Bình thu hồi ánh mắt và cười hỏi Hác Cương:
- Cậu đã đến đây lần nào chưa?
Hác Cương cười nói:
- Hôm nay là lần đầu tiên, nói ra cũng hỗ thẹn, quê hương có một khu phố cổ đẹp thế này mà trước nay tôi không biết.
- Cậu đã đi theo tôi được nửa ngày, cậu thấy tòa thành này có tiềm lực phát triển hay không?
Hác Cương nghe xong câu hỏi của Vương Học Bình mà trong lòng khẽ động, hắn biết một câu bình thường của lãnh đạo nhưng bên tron cất giấu thâm ý nói không nên lời.
- Những ngày này tôi cũng tra xét nhiều tư liệu, bây giờ phát hiện khu phố cổ của chúng ta được bảo tồn rất tốt, dù có vài bộ phận xuống cấp nhưng nói chung là vẫn đầy đủ, có thể nói là không có thứ hai.
Hác Cương nói, Vương Học Bình không khỏi mỉm cười.
Hác Cương rõ ràng nhìn ra một phần tâm tư của Vương Học Bình, có thể thấy hắn cũng bỏ ra khá nhiều công sức để tìm hiểu.
Trong phương án của Vương Học Bình, Hác Cương thật ra là người thích hợp nhất để chủ trì việc khởi công khu phố cổ.
Ngoài Hác Cương có quan hệ đặc biệt là thư ký của Vương Học Bình, quan trọng hơn hắn còn là người có ngộ tính, Vương Học Bình chỉ cần chú ý đến thứ gì thì hắn cũng chuẩn bị đầy đủ các tư liệu tương quan, để lãnh đạo tham khảo.
Tất nhiên Vương Học Bình có tư tâm, một cây làm chẳng lên non, hắn không có thể học tập Gia Cát Lượng, không thể việc gì cũng là mình làm.
Hác Cương thân là thư ký của Vương Học Bình, tất nhiên đây là nhân mã của Vương phái, dựa theo phương châm của Vương Học Bình, khi lãnh đạo lên chức thì phần tử nòng cốt cũng leo lên theo.
Trong đảng cũng có chú tư tưởng đế vương, cũng có rất nhiều vấn đề, bên trong đỉnh núi san sát, phe phái chồng chất.
Vương Học Bình nếu không thể bồi dưỡng người nhà ngay từ bây giờ, như vậy tương lai dù hắn là cán bộ cấp tỉnh cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi.
- Chúng ta tâm sự một chút, nếu cậu là người phụ trách công tác du lịch ở khu phố cổ, cậu sẽ làm thế nào?
Vương Học Bình có vẻ tùy ý ném ra một câu hỏi làm Hác Cương chấn động tinh thần.
- Nếu tôi là người chủ trì công tác, trước tiên tôi sẽ ra sức bảo vệ những kiến trúc hiện hữu.
- Trong lịch sử có rất nhiều cổ vật, rất nhiều khu phố cổ, nhưng phần lớn bị hủy hoại, vì thế chúng ta vừa bảo vệ vừa kiên tạo và phục chế.
Đến thế kỷ hai mót thì chính quyền địa phương giở trò phục hồi di tích nhưng thật ra đó là phá hư để lấy chiến tích, thật sự làm lòng người căm phẫn.
"Ôi, người này nếu không phải là thư ký của Nghiêm Minh Cao trước kia thì có phải là tốt không?"
Mạnh Thu Lan nghĩ đến đây thì cảm thấy phức tạp, một trợ thủ có khả năng như vậy, nếu không phải vì khác biệt trận doanh chính trị thì cả hai phối hợp với nhau sẽ làm được bao nhiêu chuyện hiện thực?
Vương Học Bình tuy luôn ra mặt chống đối Mạnh Thu Lan, nhưng nàng cũng thật sự chấn động vì số tài chính kinh người mà hắn nói ra. Một trăm triệu, đối với một huyện không giàu có như Nam Vân, đây là khoản tiền lớn.
Thật ra Mạnh Thu Lan rất nắm chắc tâm lý, nàng có thể đại biểu cho khối chính quyền làm báo cáo, dù Vương Học Bình có thành tích thế nào thì cũng hoàn thành dưới sự lãnh đạo của nàng, coi như có một phần công lao của nàng.
Đây không phải là vấn đề gì lớn, chỉ có chủ tịch huyện mới có thể thay mặt cho khối chính quyền huyện, đây là chân lý, ai cũng hiểu.
Nhưng Vương Học Bình lại hay chống đối với Mạnh Thu Lan, điều này làm nàng có chút căm tức, nàng là một chủ tịch huyện, biết để mặt vào đâu?
Trong lòng Mạnh Thu Lan rất mâu thuẫn, nàng vừa chờ mong Vương Học Bình có thể thành công, vừa lo lắng hắn thành công lại không thèm nhìn vị chủ tịch huyện như mình, đúng là khó xử hai đầu.
Đến chiều Vương Học Bình lại tiếp tục chạy đến thị trấn Hồng Khẩu, hắn thân là cán bộ bản địa, tất nhiên sẽ rất quen thuộc với huyện thành.
Vương Học Bình quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, từng hồ nước con rạch, vì vậy hắn không cần chạy đến hiện trường cũng có thể dạy bảo đám cán bộ phòng du lịch.
Vương Học Bình cũng không muốn chạy chiếc xe của mình, hắn mượn một chiếc Santana của công ty nước giải khát.
Phố cổ kiếp trước và bây giờ có khác biệt rất lớn, vào kiếp trước khi Vương Học Bình rời khỏi huyện Nam Vân thì phố cổ đã được mở du lịch chỉnh thể, bây giờ phố cổ vẫn còn ở trong trạng thái nguyên thủy nhất, chưa trải qua tạo hình.
Xe nhanh chóng chạy đến vùng ngoài của phố cổ, Vương Học Bình xuống xe, chậm rãi dạo bước.
Phố cổ trải qua nhiều năm mưa gió tang hương nhưng diện mạo vẫn còn, cửa tây và cửa nam của tòa thành cổ vẫn còn, trong thành là đường đá xanh, nhà sàn ở bờ sông, cùng với các kiến trúc Triêu Dương cung, Thiên Vương miếu, Vạn Thọ cung, tất cả đều rất đặc sắc.
Trên đường cũng không có nhiều người lui tới, trên tay mỗi người đều mang theo chút hương khói, xem ra là nhân dân đến dâng hương.
Vương Học Bình đi theo dòng người thưa thớt đến ngoài cổng Triêu Dương cung, bên ngoài cung là một cửa chính và tường gạch màu đỏ tím, cao tám mét, hai bên cửa chính có câu đối: Thụy điểu khởi bồng hao dực bác vân thiên cao vạn lí; gia tân lỵ biên ngung nhãn khán lâu đài tổng đa tình.
Hai bên trái phải cây đối là những bức phù điêu sơn mài, đình đài cong vút, rất đặc sắc.
Vương Học Bình đi vòng quanh khảo sát thực địa ở khu phố cổ, đồng thời cũng so sánh với những ký ức kiếp trước, sau đó Vương Học Bình bình thản tiến vào trong một quán trà cổ.
Một ấm trà, một dĩa hạt dưa, Vương Học Bình ngồi gần cửa sổ thưởng thức phố cổ với cảnh sắc đẹp đẽ.
Hác Cương ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay châm nước cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng phát hiện ở ngã tư đường có hai bóng người quen thuộc.
Các nàng không phải là ai khác, chính là Tạ Hàn Yên và vệ sĩ Tôn Mị.
Dưới sắc trời chiều, Tạ Hàn Yên mặc một bộ váy trắng, cực kỳ gây chú ý trong đám người, làm người xunh quanh liên tục đưa mắt.
Vương Học Bình thầm nghĩ, một người phụ nữ lạnh lùng cao ngạo như vậy xuất hiện trong khu phố cổ, không muốn người ta chú ý cũng khó.
Vương Học Bình cũng không còn mấy cảm giác gì với Tạ Hàn Yên, đối phương cao cao tại thượng căn bản là hai thế giới khác biệt với mình, cả hai sẽ vĩnh viễn như hai đường song song, hầu như không có khả năng cắt nhau.
Vương Học Bình thu hồi ánh mắt và cười hỏi Hác Cương:
- Cậu đã đến đây lần nào chưa?
Hác Cương cười nói:
- Hôm nay là lần đầu tiên, nói ra cũng hỗ thẹn, quê hương có một khu phố cổ đẹp thế này mà trước nay tôi không biết.
- Cậu đã đi theo tôi được nửa ngày, cậu thấy tòa thành này có tiềm lực phát triển hay không?
Hác Cương nghe xong câu hỏi của Vương Học Bình mà trong lòng khẽ động, hắn biết một câu bình thường của lãnh đạo nhưng bên tron cất giấu thâm ý nói không nên lời.
- Những ngày này tôi cũng tra xét nhiều tư liệu, bây giờ phát hiện khu phố cổ của chúng ta được bảo tồn rất tốt, dù có vài bộ phận xuống cấp nhưng nói chung là vẫn đầy đủ, có thể nói là không có thứ hai.
Hác Cương nói, Vương Học Bình không khỏi mỉm cười.
Hác Cương rõ ràng nhìn ra một phần tâm tư của Vương Học Bình, có thể thấy hắn cũng bỏ ra khá nhiều công sức để tìm hiểu.
Trong phương án của Vương Học Bình, Hác Cương thật ra là người thích hợp nhất để chủ trì việc khởi công khu phố cổ.
Ngoài Hác Cương có quan hệ đặc biệt là thư ký của Vương Học Bình, quan trọng hơn hắn còn là người có ngộ tính, Vương Học Bình chỉ cần chú ý đến thứ gì thì hắn cũng chuẩn bị đầy đủ các tư liệu tương quan, để lãnh đạo tham khảo.
Tất nhiên Vương Học Bình có tư tâm, một cây làm chẳng lên non, hắn không có thể học tập Gia Cát Lượng, không thể việc gì cũng là mình làm.
Hác Cương thân là thư ký của Vương Học Bình, tất nhiên đây là nhân mã của Vương phái, dựa theo phương châm của Vương Học Bình, khi lãnh đạo lên chức thì phần tử nòng cốt cũng leo lên theo.
Trong đảng cũng có chú tư tưởng đế vương, cũng có rất nhiều vấn đề, bên trong đỉnh núi san sát, phe phái chồng chất.
Vương Học Bình nếu không thể bồi dưỡng người nhà ngay từ bây giờ, như vậy tương lai dù hắn là cán bộ cấp tỉnh cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi.
- Chúng ta tâm sự một chút, nếu cậu là người phụ trách công tác du lịch ở khu phố cổ, cậu sẽ làm thế nào?
Vương Học Bình có vẻ tùy ý ném ra một câu hỏi làm Hác Cương chấn động tinh thần.
- Nếu tôi là người chủ trì công tác, trước tiên tôi sẽ ra sức bảo vệ những kiến trúc hiện hữu.
- Trong lịch sử có rất nhiều cổ vật, rất nhiều khu phố cổ, nhưng phần lớn bị hủy hoại, vì thế chúng ta vừa bảo vệ vừa kiên tạo và phục chế.
Đến thế kỷ hai mót thì chính quyền địa phương giở trò phục hồi di tích nhưng thật ra đó là phá hư để lấy chiến tích, thật sự làm lòng người căm phẫn.
/435
|