Trong quán trà cổ, Vương Học Bình châm điếu thuốc ngắm Triêu Dương cung trong huyện thành được bảo tồn hơn vài trăm năm mà cảm khái, nơi đây còn giữa lại nguyên trạng sau nhiều năm tháng chiến tranh, xem ra có thể nói là kỳ tích kinh người.
Kế hoạch mà Hác Cương miêu tả có tể nói là không mưu mà hợp với Vương Học Bình, với hoàn cảnh khu phố cổ ba mặt được nước bao quanh, vì vậy khi quyết định khai phá khu phố cổ thì hoàn toàn có thể tách biệt khu nghỉ ngơi giải trí và khu danh lam thắng cảnh.
Dựa theo nguyên tắc, nếu xây dựng rầm rộ trong khu phố cổ, điều này sẽ không phù hợp.
Khu phố cổ có hoàn cảnh địa lý đặc biệt, Vương Học Bình bắt buộc phải đưa ra những phương án sáng tạo.
Vương Học Bình nhặt một hạt dưa lên cắn, hắn cười hỏi Hác Cương:
- Bên ngoài khu phố cổ là đất ruộng mênh mông, nếu trưng thu sẽ phiền toái.
Hác Cương khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Nếu dựa theo thể chế hiện hữu để trưng thu đất ruộng của nông dân, tôi dám khẳng định, tất cả nông dân sẽ tố cáo anh lên huyện, lên tỉnh, hoặc thậm chí là cả trung ương.
Vương Học Bình chỉ mỉm cười không nói, hắn chờ Hác Cương giải thích nguyên nhân.
- Ôi, nguyên nhân chủ yếu vào lúc này chính là tiêu chuẩn đền bù ruộng đất là quá thấp, một mẫu ruộng ba ngàn đồng tiền là xem như giá quá cao rồi. Dưới tình huống này, nông dân sau khi mất đất đã không còn dựa vào số tiền đền bù tổn thất để sinh sống, vì vậy mà cuộc sống cũng mất đi tính đảm bảo. Mà nếu lấy ví dụ thực tế để xem xét thì người chịu khổ là nông dân, đám cán bộ địa phương mới là người được lợi.
Hác Cương nói trúng tim đen của tệ nạn, rõ ràng phân tích rất tốt.
Vương Học Bình gật đầu chấp nhận nói:
- Đúng vậy, nông dân chịu khổ, đám quan lại sẽ béo tốt. Thật ra đám cán bộ địa phương cũng không có bao nhiêu mối liên hệ với nông dân.
- Tôi đã có một ý nghĩ mới, đó chính là thay đổi hình thức, để nông dân nhập ruộng vào lấy cổ phần, tham dự vào trong công tác chia hoa hồng của dự án.
Hác Cương nói mà có chút chần chừ.
Vương Học Bình lắc đầu thở dài:
- Điều này liên quan đến ý thức của nông dân, phải biết rằng một bộ phận lớn nông dân khá thiển cận, bọn họ chỉ vì lợi ích trước mắt mà thôi, rất khó nhìn lâu dài đến tương lai. Vì vậy nếu như vào đúng thời điểm mà chúng ta không đền bù, chúng ta sẽ gặp rất nhiều đơn kêu oan, phiền toái sẽ rất nhiều.
- Điều này đúng là quá khó khăn, nếu lấy tiền chính quyền bỏ ra thì tiêu chuẩn quá thấp, nông dân sẽ gây rối.
Hác Cương có chút đau đầu.
Vương Học Bình cười nói:
- Dựa theo luật đất đai hiện hành, đất ruộng phải do chính quyền ra mặt, trước tiên chuyển đổi mục đích sử dụng đất, biến thành đất thổ cư, sau đó mới chuyển nhượng cho nhà đầu tư. Chúng ta có thể ứng trước một khoản tiền của nhà đầu tư đẻ giao cho huyện xử lý vấn đề, như vậy sẽ đơn giản hóa vấn đề.
Hác Cương cẩn thận suy xét và hiểu rõ ý đồ của Vương Học Bình, nếu chọn phương án mạnh mẽ, trong vòng một năm chưa nói đến vấn đề đẩy mạnh hiệu quả và lợi ích, ngay cả vấn đề hoàn cảnh cũng có phiền toái lớn.
Dựa theo luật đất đai hiện hành, khối chính quyền huyện khó thể nào có quyền hạn chuyển đổi mục đích sử dụng một mảnh đất quá rộng.
Vương Học Bình nâng ly trà rồi khẽ than một tiếng:
- Dưới thể chế quản lý xơ cứng, nếu chúng ta muốn làm ra hiện thực, không đánh gần sẽ chẳng thể thành công. Hác Cương, cậu nhất định phải chú ý một điều, đó là có thể đánh gần mà không nên lướt xa, nếu không con đường làm quan sẽ gặp khó.
Vương Học Bình thấy đã đến đúng giờ, Hác Cương cũng hiểu ý mà xuống lầu tính tiền.
Đi đến bậc cầu thang thì hác cương thấy Tạ Hàn Yên mặc áo váy trắng đứng bên dưới bậc tam cấp.
Hác Cương chỉ được gặp Tạ Hàn Yên một lần trước đó, dung mạo cực kỳ xinh đẹp của nàng thật sự làm hắn vĩnh viễn khó quên. Khi thấy nàng đi lên cầu thang thì hắn lựa chọn phương án sáng suốt là quay lại bên cạnh bàn trà.
Vương Học Bình thấy Hác Cương quay lại thì có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng hiểu Hác Cương, trong sự việc này có nguyên nhân gi đó.
Quả nhiên Hác Cương ngồi xuống và khẽ nói:
- Giám đốc Tạ của công ty điện tử Giai Sang đang đi đến đây.
Hai mắt Vương Học Bình lóe lên, thầm nghĩ gần đây liên tục gặp mặt Tạ Hàn Yên, xem ra có duyên xấu.
Vương Học Bình cố ý nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, hắn cũng không muốn trêu chọc loại phụ nữ đỉnh cấp con nhà quan như Tạ Hàn Yên.
Tạ Hàn Yên sau khi lên lầu cũng không chú ý đến Vương Học Bình mà trực tiếp đi vào phòng.
Tôn Mị đi theo sau lưng Tạ Hàn Yên lại phát hiện ra Vương Học Bình, nhưng nàng cũng không nói lời nào.
Sau khi thanh toán tiền, Vương Học Bình chậm rãi xuống lầu, sau đó đi về bãi đậu xe.
Vương Học Bình đi vào bãi đậu xe và phát hiện có một nhóm người đang mỉm cười đứng bên cạnh xe của mình, có hai người hắn phát hiện ra, đó là bí thư thị trấn Hồng Khẩu Tô Ái Sơn và chủ tịch thị trấn Lưu Phong.
Vương Học Bình thầm suy nghĩ, có lẽ khi hắn và Hác Cương xuống xe đã bị đám cán bộ thị trấn nhận ra.
- Chủ tịch Vương, anh đến thị trấn Hồng Khẩu chúng tôi thị sát công tác, đáng lý ra phải báo cho chúng tôi một tiếng, như vậy tôi và chủ tịch Lưu cũng sẽ sắp xếp tốt công tác tiếp đãi.
Tô Ái Sơn đến gần và vươn hai tay về phía Vương Học Bình.
Tô Ái Sơn nguyên là phó bí thư đảng ủy thị trấn Hồng Sơn, sau khi Nghiêm Minh Cao lên đài thì thấy người này công tác tốt, có những phương án tốt, vì vậy đề bạt làm bí thư thị trấn Hồng Khẩu.
Nếu nói về phương diện nào đó thì Tô Ái Sơn cũng xem như là nhân mã của Nghiêm phái.
Vương Học Bình bắt tay Tô Ái Sơn rồi khẽ lay động cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ đến khu phố cổ đi dạo, ngắm cảnh mà thôi.
Tô Ái Sơn bắt chặt tay Vương Học Bình mà không muốn buông ra, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, anh rõ ràng là cải trang vi hành, hình như không phù hợp với quy định trong huyện đấy nhé, ha ha.
Vương Học Bình cười ha ha nói:
- Những lãnh đạo thổ địa như các anh, dù là ai đến cũng không gạt được, đúng là có hương vị Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đấy.
Tô Ái Sơn thầm đắc ý, từ khi hắn đến nhận chức ở thị trấn Hồng Khẩu thì luôn nắm đại sự, thậm chí còn lấp đầy vài lỗ hổng, sắp xếp cán bộ cắm điểm trực ban, nếu phát hiện lãnh đạo đến thì phải báo cáo ngay cho khối chính quyền thị trấn để thuận tiện làm ra bố trí. Để tránh cho lãnh đạo sinh ra ý kiên tiêu cực với lãnh đạo thị trấn.
Cơ quan xã thị trấn không thể so với huyện ủy và khối chính quyền, cán bộ tuyến trên xuống, như vậy lãnh đạo tuyến dưới phải làm sao cho đẹp mắt.
Thân là lãnh đạo cấp dưới, dù thế nào, chỉ cần có lệnh từ tuyến trên đưa xuống là phải làm ngay.
Hôm nay thịnh hành quy chế khối chính quyền áp bức nhân dân, đám lãnh đạo thôn xom thường làm ra chút chuyện với nông dân, chỉ là mức độ nặng nhẹ thế nào mà thôi.
- Chủ tịch Vương, anh đã lâu rồi không đến thị trấn Hồng Khẩu của chúng tôi rồi thì phải? Biết rõ anh đến, tôi lập tức triệu tập tất cả thành viên ban ngành ở phòng họp, tôi và anh chủ tịch Lưu có vài vấn đề cần báo cáo với anh.
Tô Ái Sơn nói là báo báo nhưng Vương Học Bình hiểu ngay, lúc này là tan tầm, còn báo gì nữa, rõ ràng đang kéo đi đến bàn tiệc.
- Anh Tô, tối nay tôi còn phải đi lên thành phố để báo cáo chút công tác, thật sự không thể nào ở lâu. Vài ngày nữa tôi sẽ đến thị trấn Hồng Khẩu, sẽ có vài việc cần liên hệ với các đồng chí.
Vương Học Bình cố ý dùng lời hàm hồ nói.
Tô Ái Sơn và Lưu Phong đưa mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một vấn đề, Vương Học Bình có thể đã có ý với khu phố cổ.
Hai người Tô Ái Sơn không khỏi vui mừng như điên, tình hình kinh tế của thị trấn Hồng Khẩu luôn đi xuống trong huyện, cả năm thu vào chỉ được ba trăm ngàn, trong đó tính các loại phí như chiêu đãi, tiền thưởng, chi phí phụ...Không những chẳng tiết kiệm được, hơn nữa còn âm vài một trăm ngàn.
Những tin tức trong cuộc họp phân công khối chính quyền đã lan xuống đến xã thị trấn, Vương Học Bình là lãnh đạo được phân công quản lý du lịch, thị trấn Hồng Khẩu là một nơi không khoáng sản, không tài nguyên, danh tiếng duy nhất chỉ có khu phố cổ bên bờ sông mà thôi.
Tô Ái Sơn đã từng có mục đích phát triển khu phố cổ, nhưng số tiền đầu tư ban đầu quá lớn, chỉ dựa vào chút tiền của thị trấn thì không đủ nhét kẻ răng, dễ làm vậy sao?
Vương Học Bình lại có thân phận khác biệt, Tô Ái Sơn và Lưu Phong đều hiểu rõ.
Khoảng thời gian gần đây tài chính trong huyện liên tục tăng lên, sống khá giả hơn một năm trước rất nhiều lần, thậm chí số tiền mà phòng tài chính huyện giải ngân cho tuyến dưới cũng thoải mái hơn.
Điều làm Tso phấn chấn chính là cả huyện đều biết một sự thật, Vương Học Bình nắm số tài chính trong tay còn nhiều hơn cả của phòng tài chính.
Nếu có sự trợ giúp to lớn từ Vương Học Bình, sẽ đầu tư tài chính vào phát triển khu phố cổ, như vậy người được lợi đầu tiên là đảng ủy chính quyền thị trấn Hồng Khẩu.
Vương Học Bình thấy biểu hiện lén lút của Tô Ái Sơn và Lưu Phong thì không cần nghĩ cũng hiểu bọn họ có mưu ma chước quỷ gì.
Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch huyện hơn hai năm, hắn thường theo Nghiêm Minh Cao xuống nông thôn thị sát công tác, tất nhiên hiểu rõ rất sâu về nông thôn huyện Nam Vân.
Từ xưa đến nay dưới cơ sở có những biểu hiện sau: Gánh nặng nợ nần trầm trọng, tài nguyên thiếu thốn, hệ thống chính quyền vận chuyển khó khăn.
Từ xa xưa đến nay thì quyền lực của cán bộ cơ sở là vô hạn nhưng quyền sở hữu tài sản có hạn, vì thế kinh tế nông thôn thường đình trệ. Dưới tình huống này thì khối chính quyền cấp huyện luôn đưa ra những khẩu hiệu phát triển nông thôn, nhưng thôn xóm quá yếu, căn bản không gánh được tài chính, huyện cũng không rót xuống đúng hạn, vì vậy thôn xóm tùy ý vay nợ, sau đó phát sinh sự kiện thu phí rối loạn.
Thượng cấp khi khảo sát cán bộ cơ sở thì thường dùng chiến tích để luận anh hùng, phương án khảo hạch này coi như ảnh hưởng rất lớn đến cơ sở. Ví dụ như vấn đề về giáo dục, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn, hay như vấn đề kinh tế, bắt buộc mỗi năm phải nộp lên bao nhiêu tiền....Đó đều là tiêu chí.
Ví dụ cực đoan nhất là có vị phó chủ tịch xã mang theo dân quân xuống cưỡng chế gia đình khó khăn, dùng danh nghĩa thu hồi tiền để cướp heo, thậm chí cướp cả gạo.
Những điều xằng bậy như vậy luôn làm nông dân mà đặc biệt là dân nghèo sôi gan, uy tín của đảng trong lòng dân giảm sút nghiêm trọng, đã đến bên vực nguy hiểm.
Kế hoạch mà Hác Cương miêu tả có tể nói là không mưu mà hợp với Vương Học Bình, với hoàn cảnh khu phố cổ ba mặt được nước bao quanh, vì vậy khi quyết định khai phá khu phố cổ thì hoàn toàn có thể tách biệt khu nghỉ ngơi giải trí và khu danh lam thắng cảnh.
Dựa theo nguyên tắc, nếu xây dựng rầm rộ trong khu phố cổ, điều này sẽ không phù hợp.
Khu phố cổ có hoàn cảnh địa lý đặc biệt, Vương Học Bình bắt buộc phải đưa ra những phương án sáng tạo.
Vương Học Bình nhặt một hạt dưa lên cắn, hắn cười hỏi Hác Cương:
- Bên ngoài khu phố cổ là đất ruộng mênh mông, nếu trưng thu sẽ phiền toái.
Hác Cương khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Nếu dựa theo thể chế hiện hữu để trưng thu đất ruộng của nông dân, tôi dám khẳng định, tất cả nông dân sẽ tố cáo anh lên huyện, lên tỉnh, hoặc thậm chí là cả trung ương.
Vương Học Bình chỉ mỉm cười không nói, hắn chờ Hác Cương giải thích nguyên nhân.
- Ôi, nguyên nhân chủ yếu vào lúc này chính là tiêu chuẩn đền bù ruộng đất là quá thấp, một mẫu ruộng ba ngàn đồng tiền là xem như giá quá cao rồi. Dưới tình huống này, nông dân sau khi mất đất đã không còn dựa vào số tiền đền bù tổn thất để sinh sống, vì vậy mà cuộc sống cũng mất đi tính đảm bảo. Mà nếu lấy ví dụ thực tế để xem xét thì người chịu khổ là nông dân, đám cán bộ địa phương mới là người được lợi.
Hác Cương nói trúng tim đen của tệ nạn, rõ ràng phân tích rất tốt.
Vương Học Bình gật đầu chấp nhận nói:
- Đúng vậy, nông dân chịu khổ, đám quan lại sẽ béo tốt. Thật ra đám cán bộ địa phương cũng không có bao nhiêu mối liên hệ với nông dân.
- Tôi đã có một ý nghĩ mới, đó chính là thay đổi hình thức, để nông dân nhập ruộng vào lấy cổ phần, tham dự vào trong công tác chia hoa hồng của dự án.
Hác Cương nói mà có chút chần chừ.
Vương Học Bình lắc đầu thở dài:
- Điều này liên quan đến ý thức của nông dân, phải biết rằng một bộ phận lớn nông dân khá thiển cận, bọn họ chỉ vì lợi ích trước mắt mà thôi, rất khó nhìn lâu dài đến tương lai. Vì vậy nếu như vào đúng thời điểm mà chúng ta không đền bù, chúng ta sẽ gặp rất nhiều đơn kêu oan, phiền toái sẽ rất nhiều.
- Điều này đúng là quá khó khăn, nếu lấy tiền chính quyền bỏ ra thì tiêu chuẩn quá thấp, nông dân sẽ gây rối.
Hác Cương có chút đau đầu.
Vương Học Bình cười nói:
- Dựa theo luật đất đai hiện hành, đất ruộng phải do chính quyền ra mặt, trước tiên chuyển đổi mục đích sử dụng đất, biến thành đất thổ cư, sau đó mới chuyển nhượng cho nhà đầu tư. Chúng ta có thể ứng trước một khoản tiền của nhà đầu tư đẻ giao cho huyện xử lý vấn đề, như vậy sẽ đơn giản hóa vấn đề.
Hác Cương cẩn thận suy xét và hiểu rõ ý đồ của Vương Học Bình, nếu chọn phương án mạnh mẽ, trong vòng một năm chưa nói đến vấn đề đẩy mạnh hiệu quả và lợi ích, ngay cả vấn đề hoàn cảnh cũng có phiền toái lớn.
Dựa theo luật đất đai hiện hành, khối chính quyền huyện khó thể nào có quyền hạn chuyển đổi mục đích sử dụng một mảnh đất quá rộng.
Vương Học Bình nâng ly trà rồi khẽ than một tiếng:
- Dưới thể chế quản lý xơ cứng, nếu chúng ta muốn làm ra hiện thực, không đánh gần sẽ chẳng thể thành công. Hác Cương, cậu nhất định phải chú ý một điều, đó là có thể đánh gần mà không nên lướt xa, nếu không con đường làm quan sẽ gặp khó.
Vương Học Bình thấy đã đến đúng giờ, Hác Cương cũng hiểu ý mà xuống lầu tính tiền.
Đi đến bậc cầu thang thì hác cương thấy Tạ Hàn Yên mặc áo váy trắng đứng bên dưới bậc tam cấp.
Hác Cương chỉ được gặp Tạ Hàn Yên một lần trước đó, dung mạo cực kỳ xinh đẹp của nàng thật sự làm hắn vĩnh viễn khó quên. Khi thấy nàng đi lên cầu thang thì hắn lựa chọn phương án sáng suốt là quay lại bên cạnh bàn trà.
Vương Học Bình thấy Hác Cương quay lại thì có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng hiểu Hác Cương, trong sự việc này có nguyên nhân gi đó.
Quả nhiên Hác Cương ngồi xuống và khẽ nói:
- Giám đốc Tạ của công ty điện tử Giai Sang đang đi đến đây.
Hai mắt Vương Học Bình lóe lên, thầm nghĩ gần đây liên tục gặp mặt Tạ Hàn Yên, xem ra có duyên xấu.
Vương Học Bình cố ý nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, hắn cũng không muốn trêu chọc loại phụ nữ đỉnh cấp con nhà quan như Tạ Hàn Yên.
Tạ Hàn Yên sau khi lên lầu cũng không chú ý đến Vương Học Bình mà trực tiếp đi vào phòng.
Tôn Mị đi theo sau lưng Tạ Hàn Yên lại phát hiện ra Vương Học Bình, nhưng nàng cũng không nói lời nào.
Sau khi thanh toán tiền, Vương Học Bình chậm rãi xuống lầu, sau đó đi về bãi đậu xe.
Vương Học Bình đi vào bãi đậu xe và phát hiện có một nhóm người đang mỉm cười đứng bên cạnh xe của mình, có hai người hắn phát hiện ra, đó là bí thư thị trấn Hồng Khẩu Tô Ái Sơn và chủ tịch thị trấn Lưu Phong.
Vương Học Bình thầm suy nghĩ, có lẽ khi hắn và Hác Cương xuống xe đã bị đám cán bộ thị trấn nhận ra.
- Chủ tịch Vương, anh đến thị trấn Hồng Khẩu chúng tôi thị sát công tác, đáng lý ra phải báo cho chúng tôi một tiếng, như vậy tôi và chủ tịch Lưu cũng sẽ sắp xếp tốt công tác tiếp đãi.
Tô Ái Sơn đến gần và vươn hai tay về phía Vương Học Bình.
Tô Ái Sơn nguyên là phó bí thư đảng ủy thị trấn Hồng Sơn, sau khi Nghiêm Minh Cao lên đài thì thấy người này công tác tốt, có những phương án tốt, vì vậy đề bạt làm bí thư thị trấn Hồng Khẩu.
Nếu nói về phương diện nào đó thì Tô Ái Sơn cũng xem như là nhân mã của Nghiêm phái.
Vương Học Bình bắt tay Tô Ái Sơn rồi khẽ lay động cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ đến khu phố cổ đi dạo, ngắm cảnh mà thôi.
Tô Ái Sơn bắt chặt tay Vương Học Bình mà không muốn buông ra, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, anh rõ ràng là cải trang vi hành, hình như không phù hợp với quy định trong huyện đấy nhé, ha ha.
Vương Học Bình cười ha ha nói:
- Những lãnh đạo thổ địa như các anh, dù là ai đến cũng không gạt được, đúng là có hương vị Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đấy.
Tô Ái Sơn thầm đắc ý, từ khi hắn đến nhận chức ở thị trấn Hồng Khẩu thì luôn nắm đại sự, thậm chí còn lấp đầy vài lỗ hổng, sắp xếp cán bộ cắm điểm trực ban, nếu phát hiện lãnh đạo đến thì phải báo cáo ngay cho khối chính quyền thị trấn để thuận tiện làm ra bố trí. Để tránh cho lãnh đạo sinh ra ý kiên tiêu cực với lãnh đạo thị trấn.
Cơ quan xã thị trấn không thể so với huyện ủy và khối chính quyền, cán bộ tuyến trên xuống, như vậy lãnh đạo tuyến dưới phải làm sao cho đẹp mắt.
Thân là lãnh đạo cấp dưới, dù thế nào, chỉ cần có lệnh từ tuyến trên đưa xuống là phải làm ngay.
Hôm nay thịnh hành quy chế khối chính quyền áp bức nhân dân, đám lãnh đạo thôn xom thường làm ra chút chuyện với nông dân, chỉ là mức độ nặng nhẹ thế nào mà thôi.
- Chủ tịch Vương, anh đã lâu rồi không đến thị trấn Hồng Khẩu của chúng tôi rồi thì phải? Biết rõ anh đến, tôi lập tức triệu tập tất cả thành viên ban ngành ở phòng họp, tôi và anh chủ tịch Lưu có vài vấn đề cần báo cáo với anh.
Tô Ái Sơn nói là báo báo nhưng Vương Học Bình hiểu ngay, lúc này là tan tầm, còn báo gì nữa, rõ ràng đang kéo đi đến bàn tiệc.
- Anh Tô, tối nay tôi còn phải đi lên thành phố để báo cáo chút công tác, thật sự không thể nào ở lâu. Vài ngày nữa tôi sẽ đến thị trấn Hồng Khẩu, sẽ có vài việc cần liên hệ với các đồng chí.
Vương Học Bình cố ý dùng lời hàm hồ nói.
Tô Ái Sơn và Lưu Phong đưa mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một vấn đề, Vương Học Bình có thể đã có ý với khu phố cổ.
Hai người Tô Ái Sơn không khỏi vui mừng như điên, tình hình kinh tế của thị trấn Hồng Khẩu luôn đi xuống trong huyện, cả năm thu vào chỉ được ba trăm ngàn, trong đó tính các loại phí như chiêu đãi, tiền thưởng, chi phí phụ...Không những chẳng tiết kiệm được, hơn nữa còn âm vài một trăm ngàn.
Những tin tức trong cuộc họp phân công khối chính quyền đã lan xuống đến xã thị trấn, Vương Học Bình là lãnh đạo được phân công quản lý du lịch, thị trấn Hồng Khẩu là một nơi không khoáng sản, không tài nguyên, danh tiếng duy nhất chỉ có khu phố cổ bên bờ sông mà thôi.
Tô Ái Sơn đã từng có mục đích phát triển khu phố cổ, nhưng số tiền đầu tư ban đầu quá lớn, chỉ dựa vào chút tiền của thị trấn thì không đủ nhét kẻ răng, dễ làm vậy sao?
Vương Học Bình lại có thân phận khác biệt, Tô Ái Sơn và Lưu Phong đều hiểu rõ.
Khoảng thời gian gần đây tài chính trong huyện liên tục tăng lên, sống khá giả hơn một năm trước rất nhiều lần, thậm chí số tiền mà phòng tài chính huyện giải ngân cho tuyến dưới cũng thoải mái hơn.
Điều làm Tso phấn chấn chính là cả huyện đều biết một sự thật, Vương Học Bình nắm số tài chính trong tay còn nhiều hơn cả của phòng tài chính.
Nếu có sự trợ giúp to lớn từ Vương Học Bình, sẽ đầu tư tài chính vào phát triển khu phố cổ, như vậy người được lợi đầu tiên là đảng ủy chính quyền thị trấn Hồng Khẩu.
Vương Học Bình thấy biểu hiện lén lút của Tô Ái Sơn và Lưu Phong thì không cần nghĩ cũng hiểu bọn họ có mưu ma chước quỷ gì.
Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch huyện hơn hai năm, hắn thường theo Nghiêm Minh Cao xuống nông thôn thị sát công tác, tất nhiên hiểu rõ rất sâu về nông thôn huyện Nam Vân.
Từ xưa đến nay dưới cơ sở có những biểu hiện sau: Gánh nặng nợ nần trầm trọng, tài nguyên thiếu thốn, hệ thống chính quyền vận chuyển khó khăn.
Từ xa xưa đến nay thì quyền lực của cán bộ cơ sở là vô hạn nhưng quyền sở hữu tài sản có hạn, vì thế kinh tế nông thôn thường đình trệ. Dưới tình huống này thì khối chính quyền cấp huyện luôn đưa ra những khẩu hiệu phát triển nông thôn, nhưng thôn xóm quá yếu, căn bản không gánh được tài chính, huyện cũng không rót xuống đúng hạn, vì vậy thôn xóm tùy ý vay nợ, sau đó phát sinh sự kiện thu phí rối loạn.
Thượng cấp khi khảo sát cán bộ cơ sở thì thường dùng chiến tích để luận anh hùng, phương án khảo hạch này coi như ảnh hưởng rất lớn đến cơ sở. Ví dụ như vấn đề về giáo dục, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn, hay như vấn đề kinh tế, bắt buộc mỗi năm phải nộp lên bao nhiêu tiền....Đó đều là tiêu chí.
Ví dụ cực đoan nhất là có vị phó chủ tịch xã mang theo dân quân xuống cưỡng chế gia đình khó khăn, dùng danh nghĩa thu hồi tiền để cướp heo, thậm chí cướp cả gạo.
Những điều xằng bậy như vậy luôn làm nông dân mà đặc biệt là dân nghèo sôi gan, uy tín của đảng trong lòng dân giảm sút nghiêm trọng, đã đến bên vực nguy hiểm.
/435
|