- Cục trưởng Liễu, có lẽ anh cũng biết cục trưởng Chu Huyền của cục công an quận Vân Bắc chứ?
Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn cố ý ném ra vấn đề.
- Cậu nói đến cục trưởng Chu Huyền?
Liễu Ngân Hà cảm thấy tâm tình bừng lên, trong lòng đã hiểu bảy tám phần.
Vương Học Bình cười nói:
- Là anh ấy, Chu Huyền có quan hệ tốt với tôi, đợi đến khi nào rãnh tôi sẽ đưa anh ấy đến huyện câu cá, đến lúc đó cục trưởng Liễu cũng nên giúp tôi tiếp khách nhé?
Vì Vương Học Bình không phải là loại người lắm miệng, hắn nói như vậy thì Liễu Ngân Hà đã hiểu quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.
- Cậu Vương, lần này cậu thật sự giúp tôi một ơn lớn rồi đấy.
Liễu Sướng con của Liễu Ngân Hà là một cán bộ cảnh sát có năng lực vĩ đại, dưới sự trợ giúp của Vương Học Bình, liễu sướng đã trở thành phó đồn trưởng đồn công an khu quy hoạch, coi như là cán bộ phó khoa.
Nhưng điều làm Liễu Ngân Hà khó xử chính là Liễu Sướng là con của mình, hắn là cục trưởng cục công an, dù là Liễu Sướng có năng lực, cũng vì vấn đề tránh nghi ngờ mà không dám mở mồm đề bạt.
Những năm gần đây làm gì có cha không quan tâm đến tương lai của con cháu, Liễu Ngân Hà tất nhiên cũng rất nóng ruột.
Bây giờ Vương Học Bình đã tìm được một đường tắt phát triển nơi đất khách cho Liễu Sướng, tất nhiên Liễu Ngân Hà sẽ cực kỳ thỏa mãn.
Dựa theo quy tắc ngầm, nếu Liễu Sướng được Vương Học Bình đề cử cho Chu Huyền, như vậy sau này Tiểu Vương sẽ là chỗ dựa của Liễu Sướng.
Vương Học Bình là một cán bộ trẻ phát triển như gắn hỏa tiển sau lưng, chỉ trong thời gian nữa năm mà đã gần tiếp xúc đến thành tựu cả đời làm quan của Liễu Ngân Hà.
Dù Liễu Ngân Hà đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ.
Chiêu thức của Vương Học Bình thật ra chính là phương án đề bạt lẫn nhau trong quan trường.
Nói trắng ra thì con của Liễu Ngân Hà được đưa đến tay Chu Huyền để dễ được đề bạt, đợi đến khi có cơ hội thì Chu Huyền sẽ ném thân thích hoặc bạn bè cho Liễu Ngân Hà, coi như nhờ Liễu Ngân Hà mạ vàng dùm.
Hai vị cục trưởng cầm quyền lớn được Vương Học Bình dắt mối, tất nhiên sẽ giải quyết vấn đề đề bạt một cách nhanh chóng, lại không có chút dấu vết, cực kỳ cao minh.
Tất nhiên con của Chu Huyền mới học cấp hai, còn lâu mới có thể phát triển và công tác.
Vương Học Bình lợi dụng Chu Huyền để kéo Liễu Sướng về cục công an quận Vân Bắc, sau đó sẽ tiếp tục được đề bạt, xây dựng cơ sở tốt cho tương lai.
Liễu Ngân Hà cũng suy xét đến tâm ý của Vương Học Bình, hắn bĩu môi cười nói:
- Từ Dương cũng rất tốt, cũng nên đề bạt.
Vương Học Bình đã tạo nên đại ân cho Liễu Ngân Hà vào đúng thời điểm mấu chốt, sau này hai người vẫn là minh hữu hợp tác chặt chẽ. Nhưng Vương Học Bình cũng có hiểu biết riêng với hai chữ minh hữu, giữa hắn và Liễu Ngân Hà luôn xuất hiện những tình cảnh trao đổi lợi ích như hôm nay.
Nếu minh hữu chỉ được gắn kết bằng sợi dây tình cảm thì sẽ không bao giờ được duy trì liên tục, trong quan hệ giữa Liễu Vương thì hai bên làm minh hữu lâu dài, nếu không vì có nhiều lần trao đổi lợi ích, thật sự rất khó bền, mà Vương Học Bình rất để ý đến vấn đề này.
Vì vậy mối liên minh giữa Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà ngày càng kiên cố theo thời gian.
Lúc bắt đầu thì Vương Học Bình chỉ là một phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý cấp phó khoa, vì trong tay nắm nhiều tài chính, mà Liễu Ngân Hà lại rất thiếu tiền.
Vì vậy mà hai người tạo nên góc bù về lợi ích, dù tình cảm giữa cả hai là rất tốt, nếu không có tiền cũng khó thể lấn vào vòng quan hệ của nhau.
Trong quan trường thì vấn đề đẳng cấp rất quan trọng, các vòng quan hệ thường được tạo thành một cách tự nhiên ở đảng ủy hoặc chính quyền, hơn nữa đám cán bộ lại hợp lại với nhau theo loài, khó thể lấn sân.
Bây giờ Vương Học Bình là trợ lý chủ tịch cấp phó huyện, nếu nhìn qua một Liễu Ngân Hà cũng cấp phó huyện thì hai bên hầu như đã song song.
Tất nhiên Liễu Ngân Hà còn là thường ủy huyện ủy, điều này cao hơn hẳn Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Tôi đã tính toán đề nghị với huyện ủy, thành lập một hiệp hội quản lý khu phố cổ.
- À, cậu định cho ai đến làm chủ nhiệm?
Liễu Ngân Hà cũng nghe được tin đồn, hắn dùng giọng tò mò hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, sau đó đặt lên mặt bàn và cười nói:
- Tàm thời còn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, nhưng tôi có khuynh hướng dùng Hác Cương, đó là một mầm mống tốt.
- À, tôi biết rồi, tôi sẽ thay cậu ấy mà phát biểu vài lời ở hội nghị thường ủy.
Liễu Ngân Hà nghe và hiểu ngầm lời nói của Vương Học Bình, dựa theo chính sách nhân sự thì ngoài khu quy hoạch và khu kinh tế mới là hai khu quan trọng của huyện, đối với một hiệp hội quản lý khu phố cổ cũng chỉ cần người phụ trách là cán bộ cấp phó khoa mà thôi, điều này chỉ cần hội nghị thường ủy huyện ủy thông qua là được.
- Cục trưởng Liễu đúng là hiểu rõ ý tôi, ý nghĩ của tôi chính là tránh cho tư pháp của thị trấn Hồng Khẩu chen tay vào, muốn lập ra một cơ cấu duy trì trật tự trị an trong khu phố cổ, điều này còn cần nhờ cục trưởng Liễu giúp đỡ.
Vương Học Bình đã nghĩ rất kỹ, nếu quan hệ thân thiết với Liễu Ngân Hà thì tốt, vì quan huyện không bằng quan đang trông nom.
Nếu vấn đề trật tự trị an giao cho đồn công an thị trấn Hồng Khẩu, như vậy sẽ rất phiền toái.
Dựa theo quy củ cũ trong huyện, khi thiết lập một hiệp hội quản lý khu phố cổ thì cục công an hyện sẽ phải thiết lập một đồn công an quản lý trị an.
Liễu Ngân Hà thầm nghĩ và ý thức được Vương Học Bình đang cố tình cho Từ Dương đảm nhận trách nhiệm, đây chỉ là việc thuận nước dong thuyền mà thôi, tất nhiên hắn sẽ đồng ý.
- Cậu Vương, dựa theo lệ cũ, cục công an huyện phái ra một cơ cấu đều là lãnh đạo kiêm nhiệm cả đảng ủy khối, cậu cũng đừng làm tôi uất ức đấy nhé?
Liễu Ngân Hà thuận lợi giải quyết vấn đề của Liễu Sướng, tâm tình cũng thoải mái, lòng dạ thanh thản hơn.
Vương Học Bình hiểu, Liễu Ngân Hà đang nhắc nhở mình, đối với Từ Dương thì đây là một sư kiện bay vọt về chất.
Từ một cảnh sát hình sự bình thường mà chỉ sau một đêm đã được đề bạt làm cán bộ lãnh đạo, đây rõ ràng là giấc mơ đối với tất cả cảnh sát.
Trong suy nghĩ của Vương Học Bình thì cực kỳ hạ quyết tâm từng bước kéo Từ Dương đến bên người, để đối phương là nhân tuyển nắm giữ khối trị an.
Vương Học Bình cẩn thận suy xét lại những cuộc đấu tranh chính trị trong lịch sử, hắn mẫn cảm phát hiện, nếu muốn chính thức nắm thực quyền thì phải nắm được vài phần trong cơ quan cục công an.
Tất nhiên ở phương diện sắp xếp đề bạt thì Vương Học Bình chọn lựa Liễu Sướng trước, sau đó mới đến Từ Dương. Dù sao thì Vương Học Bình cũng có quan hệ bạn học với Từ Dương, cần phải chú ý lực ảnh hưởng.
Hai lão hồ ly cùng nhau uống trà và đàm phán tốt tất cả công tác, cả hai đều rất vui vẻ.
Liễu Ngân Hà gọi bà chủ quán trà đến rồi phân phó:
- Có thể đưa thức ăn lên.
Bà chủ nhanh chóng đi xuống nhà bếp thu xếp.
Tuy đã qua tết âm lịch nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, vì vậy Liễu Ngân Hà cũng không chọn món rau canh thường, chuẩn bị một nồi lẩu.
Vương Học Bình nâng ly rượu trong tay, cùng Liễu Ngân Hà cụng khẽ một cái, hắn uống cạn ly và gắp một nấm hương bỏ vào miệng, lại tinh tế nhai nuốt.
Liễu Ngân Hà thấy Vương Học Bình giống như đang suy nghĩ gì đó, hắn không khỏi cười hỏi:
- Cậu Vương, đang nghĩ đến điều gì vậy?
Vương Học Bình thả đũa trong tay xuống rồi cười nói:
- Tôi nghĩ, Mạnh Thu Lan có âm thầm ngáng chân hay không, dù sao tôi cũng náo loạn ở hội nghị khối chính quyền, đã làm chị ấy mất mặt.
- Cậu Vương, với ánh mắt quan sát của tôi, chủ tịch Mạnh tuy là nữ tính nhưng cũng không phải loại người có ánh mắt thiển cận. Phải biết rằng chị ấy là cháu gái ruột thịt của phó bí thư tỉnh ủy, bối cảnh bất phàm. Tôi thấy cậu đồng ý sẽ tăng thu nhập tài chính một trăm triệu, thứ này có tác dụng rất quan trọng. Phải biết rằng huyện chúng ta cả năm chỉ thu vào bốn năm chục triệu mà thôi, nếu trong vòng nửa năm mà thu được một trăm triệu, chiến tích này là thật sự khó lường.
Liễu Ngân Hà dựa theo những gì mình biết về Mạnh Thu Lan để đưa ra lời phán đoán.
Vương Học Bình thấy quan điểm của Liễu Ngân Hà và mình không khác gì nhau, vì vậy mà không khỏi mỉm cười. Trước đó hắn cố ý bác bỏ đề nghị của Mạnh Thu Lan, tất nhiên hắn cũng là người nắm chắc tâm lý.
Tài chính hoàn toàn không phải là vấn đề lớn, theo tin tức phản hồi từ phía Lâm Lạc Thi, tên công ty là "Công ty đầu tư Thịnh Thiên", tài chính đăng ký là năm triệu.
Thực tế vì muốn đầu tư khu phố cổ mà Vương Học Bình đã ném cho Lâm Lạc Thi năm chục triệu.
Phát triển khu phố cổ lần này thật ra cũng là khảo nghiệm với Lâm Lạc Thi, nếu không thể hiện được năng lực, Vương Học Bình sẽ không do dự kéo nàng xuống.
- Cục trưởng Liễu, nghe anh nói vài lời mà giống như đọc sách mười năm, coi như tôi đã hiểu ra.
Vương Học Bình cười giơ ly rượu lên nói.
Liễu Ngân Hà cười mắng:
- Người khác không biết cậu, tôi còn không rõ sao? Tuy cậu đã làm Mạnh Thu Lan mất mặt nhưng lại ném ra một phần mồi rất thơm, không sợ nàng không phóng đến.
Liễu Ngân Hà dùng giọng khẳng định nói, tất nhiên vạch trần tâm cơ của Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ nhếch miệng, hắn cười nói:
- Anh đúng là hiểu tôi, chúng ta cạn ly.
Liễu Ngân Hà xử lý xong rượu trong ly, sau đó hắn nhìn Vương Học Bình mà thở dài nói:
- Cậu Vương, gần đây đầu tôi rất căng, có lẽ phải tìm cậu hóa duyên.
Đây chính là phần tiết mục mà Vương Học Bình đã dự đoán trước, hắn khẽ cười rồi hỏi ngược lại:
- Cục trưởng Liễu, anh muốn mấy triệu nữa?
Liễu Ngân Hà dùng giọng hùng hồn nói:
- Năm xưa lãnh đạo luôn cường điệu việc đánh mạnh vào thổ hào nông thôn, nếu không làm thịt loại nhà giàu như cậu, thật sự rất khó chịu.
Vương Học Bình sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, nửa năm qua hắn đã ném cho cục công an huyện hơn hai triệu, đổi lấy đó chính là đám cảnh sát dần được đãi ngộ cao hơn, kinh phí phá án cũng sung túc, vấn đề chấp pháp cũng giảm bớt.
Đối với cục công an thì khó thể tính toán đến kinh tế, vì đây là ban ngành nắm giữ quyền lực mạnh, nếu sinh ra hành vi thu phí rối loạn, tình hình cuộc sống của nhân dân toàn huyện sẽ tiếp tục rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Khóe miệng Vương Học Bình lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn cố ý ném ra vấn đề.
- Cậu nói đến cục trưởng Chu Huyền?
Liễu Ngân Hà cảm thấy tâm tình bừng lên, trong lòng đã hiểu bảy tám phần.
Vương Học Bình cười nói:
- Là anh ấy, Chu Huyền có quan hệ tốt với tôi, đợi đến khi nào rãnh tôi sẽ đưa anh ấy đến huyện câu cá, đến lúc đó cục trưởng Liễu cũng nên giúp tôi tiếp khách nhé?
Vì Vương Học Bình không phải là loại người lắm miệng, hắn nói như vậy thì Liễu Ngân Hà đã hiểu quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.
- Cậu Vương, lần này cậu thật sự giúp tôi một ơn lớn rồi đấy.
Liễu Sướng con của Liễu Ngân Hà là một cán bộ cảnh sát có năng lực vĩ đại, dưới sự trợ giúp của Vương Học Bình, liễu sướng đã trở thành phó đồn trưởng đồn công an khu quy hoạch, coi như là cán bộ phó khoa.
Nhưng điều làm Liễu Ngân Hà khó xử chính là Liễu Sướng là con của mình, hắn là cục trưởng cục công an, dù là Liễu Sướng có năng lực, cũng vì vấn đề tránh nghi ngờ mà không dám mở mồm đề bạt.
Những năm gần đây làm gì có cha không quan tâm đến tương lai của con cháu, Liễu Ngân Hà tất nhiên cũng rất nóng ruột.
Bây giờ Vương Học Bình đã tìm được một đường tắt phát triển nơi đất khách cho Liễu Sướng, tất nhiên Liễu Ngân Hà sẽ cực kỳ thỏa mãn.
Dựa theo quy tắc ngầm, nếu Liễu Sướng được Vương Học Bình đề cử cho Chu Huyền, như vậy sau này Tiểu Vương sẽ là chỗ dựa của Liễu Sướng.
Vương Học Bình là một cán bộ trẻ phát triển như gắn hỏa tiển sau lưng, chỉ trong thời gian nữa năm mà đã gần tiếp xúc đến thành tựu cả đời làm quan của Liễu Ngân Hà.
Dù Liễu Ngân Hà đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ.
Chiêu thức của Vương Học Bình thật ra chính là phương án đề bạt lẫn nhau trong quan trường.
Nói trắng ra thì con của Liễu Ngân Hà được đưa đến tay Chu Huyền để dễ được đề bạt, đợi đến khi có cơ hội thì Chu Huyền sẽ ném thân thích hoặc bạn bè cho Liễu Ngân Hà, coi như nhờ Liễu Ngân Hà mạ vàng dùm.
Hai vị cục trưởng cầm quyền lớn được Vương Học Bình dắt mối, tất nhiên sẽ giải quyết vấn đề đề bạt một cách nhanh chóng, lại không có chút dấu vết, cực kỳ cao minh.
Tất nhiên con của Chu Huyền mới học cấp hai, còn lâu mới có thể phát triển và công tác.
Vương Học Bình lợi dụng Chu Huyền để kéo Liễu Sướng về cục công an quận Vân Bắc, sau đó sẽ tiếp tục được đề bạt, xây dựng cơ sở tốt cho tương lai.
Liễu Ngân Hà cũng suy xét đến tâm ý của Vương Học Bình, hắn bĩu môi cười nói:
- Từ Dương cũng rất tốt, cũng nên đề bạt.
Vương Học Bình đã tạo nên đại ân cho Liễu Ngân Hà vào đúng thời điểm mấu chốt, sau này hai người vẫn là minh hữu hợp tác chặt chẽ. Nhưng Vương Học Bình cũng có hiểu biết riêng với hai chữ minh hữu, giữa hắn và Liễu Ngân Hà luôn xuất hiện những tình cảnh trao đổi lợi ích như hôm nay.
Nếu minh hữu chỉ được gắn kết bằng sợi dây tình cảm thì sẽ không bao giờ được duy trì liên tục, trong quan hệ giữa Liễu Vương thì hai bên làm minh hữu lâu dài, nếu không vì có nhiều lần trao đổi lợi ích, thật sự rất khó bền, mà Vương Học Bình rất để ý đến vấn đề này.
Vì vậy mối liên minh giữa Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà ngày càng kiên cố theo thời gian.
Lúc bắt đầu thì Vương Học Bình chỉ là một phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý cấp phó khoa, vì trong tay nắm nhiều tài chính, mà Liễu Ngân Hà lại rất thiếu tiền.
Vì vậy mà hai người tạo nên góc bù về lợi ích, dù tình cảm giữa cả hai là rất tốt, nếu không có tiền cũng khó thể lấn vào vòng quan hệ của nhau.
Trong quan trường thì vấn đề đẳng cấp rất quan trọng, các vòng quan hệ thường được tạo thành một cách tự nhiên ở đảng ủy hoặc chính quyền, hơn nữa đám cán bộ lại hợp lại với nhau theo loài, khó thể lấn sân.
Bây giờ Vương Học Bình là trợ lý chủ tịch cấp phó huyện, nếu nhìn qua một Liễu Ngân Hà cũng cấp phó huyện thì hai bên hầu như đã song song.
Tất nhiên Liễu Ngân Hà còn là thường ủy huyện ủy, điều này cao hơn hẳn Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Tôi đã tính toán đề nghị với huyện ủy, thành lập một hiệp hội quản lý khu phố cổ.
- À, cậu định cho ai đến làm chủ nhiệm?
Liễu Ngân Hà cũng nghe được tin đồn, hắn dùng giọng tò mò hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, sau đó đặt lên mặt bàn và cười nói:
- Tàm thời còn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, nhưng tôi có khuynh hướng dùng Hác Cương, đó là một mầm mống tốt.
- À, tôi biết rồi, tôi sẽ thay cậu ấy mà phát biểu vài lời ở hội nghị thường ủy.
Liễu Ngân Hà nghe và hiểu ngầm lời nói của Vương Học Bình, dựa theo chính sách nhân sự thì ngoài khu quy hoạch và khu kinh tế mới là hai khu quan trọng của huyện, đối với một hiệp hội quản lý khu phố cổ cũng chỉ cần người phụ trách là cán bộ cấp phó khoa mà thôi, điều này chỉ cần hội nghị thường ủy huyện ủy thông qua là được.
- Cục trưởng Liễu đúng là hiểu rõ ý tôi, ý nghĩ của tôi chính là tránh cho tư pháp của thị trấn Hồng Khẩu chen tay vào, muốn lập ra một cơ cấu duy trì trật tự trị an trong khu phố cổ, điều này còn cần nhờ cục trưởng Liễu giúp đỡ.
Vương Học Bình đã nghĩ rất kỹ, nếu quan hệ thân thiết với Liễu Ngân Hà thì tốt, vì quan huyện không bằng quan đang trông nom.
Nếu vấn đề trật tự trị an giao cho đồn công an thị trấn Hồng Khẩu, như vậy sẽ rất phiền toái.
Dựa theo quy củ cũ trong huyện, khi thiết lập một hiệp hội quản lý khu phố cổ thì cục công an hyện sẽ phải thiết lập một đồn công an quản lý trị an.
Liễu Ngân Hà thầm nghĩ và ý thức được Vương Học Bình đang cố tình cho Từ Dương đảm nhận trách nhiệm, đây chỉ là việc thuận nước dong thuyền mà thôi, tất nhiên hắn sẽ đồng ý.
- Cậu Vương, dựa theo lệ cũ, cục công an huyện phái ra một cơ cấu đều là lãnh đạo kiêm nhiệm cả đảng ủy khối, cậu cũng đừng làm tôi uất ức đấy nhé?
Liễu Ngân Hà thuận lợi giải quyết vấn đề của Liễu Sướng, tâm tình cũng thoải mái, lòng dạ thanh thản hơn.
Vương Học Bình hiểu, Liễu Ngân Hà đang nhắc nhở mình, đối với Từ Dương thì đây là một sư kiện bay vọt về chất.
Từ một cảnh sát hình sự bình thường mà chỉ sau một đêm đã được đề bạt làm cán bộ lãnh đạo, đây rõ ràng là giấc mơ đối với tất cả cảnh sát.
Trong suy nghĩ của Vương Học Bình thì cực kỳ hạ quyết tâm từng bước kéo Từ Dương đến bên người, để đối phương là nhân tuyển nắm giữ khối trị an.
Vương Học Bình cẩn thận suy xét lại những cuộc đấu tranh chính trị trong lịch sử, hắn mẫn cảm phát hiện, nếu muốn chính thức nắm thực quyền thì phải nắm được vài phần trong cơ quan cục công an.
Tất nhiên ở phương diện sắp xếp đề bạt thì Vương Học Bình chọn lựa Liễu Sướng trước, sau đó mới đến Từ Dương. Dù sao thì Vương Học Bình cũng có quan hệ bạn học với Từ Dương, cần phải chú ý lực ảnh hưởng.
Hai lão hồ ly cùng nhau uống trà và đàm phán tốt tất cả công tác, cả hai đều rất vui vẻ.
Liễu Ngân Hà gọi bà chủ quán trà đến rồi phân phó:
- Có thể đưa thức ăn lên.
Bà chủ nhanh chóng đi xuống nhà bếp thu xếp.
Tuy đã qua tết âm lịch nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, vì vậy Liễu Ngân Hà cũng không chọn món rau canh thường, chuẩn bị một nồi lẩu.
Vương Học Bình nâng ly rượu trong tay, cùng Liễu Ngân Hà cụng khẽ một cái, hắn uống cạn ly và gắp một nấm hương bỏ vào miệng, lại tinh tế nhai nuốt.
Liễu Ngân Hà thấy Vương Học Bình giống như đang suy nghĩ gì đó, hắn không khỏi cười hỏi:
- Cậu Vương, đang nghĩ đến điều gì vậy?
Vương Học Bình thả đũa trong tay xuống rồi cười nói:
- Tôi nghĩ, Mạnh Thu Lan có âm thầm ngáng chân hay không, dù sao tôi cũng náo loạn ở hội nghị khối chính quyền, đã làm chị ấy mất mặt.
- Cậu Vương, với ánh mắt quan sát của tôi, chủ tịch Mạnh tuy là nữ tính nhưng cũng không phải loại người có ánh mắt thiển cận. Phải biết rằng chị ấy là cháu gái ruột thịt của phó bí thư tỉnh ủy, bối cảnh bất phàm. Tôi thấy cậu đồng ý sẽ tăng thu nhập tài chính một trăm triệu, thứ này có tác dụng rất quan trọng. Phải biết rằng huyện chúng ta cả năm chỉ thu vào bốn năm chục triệu mà thôi, nếu trong vòng nửa năm mà thu được một trăm triệu, chiến tích này là thật sự khó lường.
Liễu Ngân Hà dựa theo những gì mình biết về Mạnh Thu Lan để đưa ra lời phán đoán.
Vương Học Bình thấy quan điểm của Liễu Ngân Hà và mình không khác gì nhau, vì vậy mà không khỏi mỉm cười. Trước đó hắn cố ý bác bỏ đề nghị của Mạnh Thu Lan, tất nhiên hắn cũng là người nắm chắc tâm lý.
Tài chính hoàn toàn không phải là vấn đề lớn, theo tin tức phản hồi từ phía Lâm Lạc Thi, tên công ty là "Công ty đầu tư Thịnh Thiên", tài chính đăng ký là năm triệu.
Thực tế vì muốn đầu tư khu phố cổ mà Vương Học Bình đã ném cho Lâm Lạc Thi năm chục triệu.
Phát triển khu phố cổ lần này thật ra cũng là khảo nghiệm với Lâm Lạc Thi, nếu không thể hiện được năng lực, Vương Học Bình sẽ không do dự kéo nàng xuống.
- Cục trưởng Liễu, nghe anh nói vài lời mà giống như đọc sách mười năm, coi như tôi đã hiểu ra.
Vương Học Bình cười giơ ly rượu lên nói.
Liễu Ngân Hà cười mắng:
- Người khác không biết cậu, tôi còn không rõ sao? Tuy cậu đã làm Mạnh Thu Lan mất mặt nhưng lại ném ra một phần mồi rất thơm, không sợ nàng không phóng đến.
Liễu Ngân Hà dùng giọng khẳng định nói, tất nhiên vạch trần tâm cơ của Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ nhếch miệng, hắn cười nói:
- Anh đúng là hiểu tôi, chúng ta cạn ly.
Liễu Ngân Hà xử lý xong rượu trong ly, sau đó hắn nhìn Vương Học Bình mà thở dài nói:
- Cậu Vương, gần đây đầu tôi rất căng, có lẽ phải tìm cậu hóa duyên.
Đây chính là phần tiết mục mà Vương Học Bình đã dự đoán trước, hắn khẽ cười rồi hỏi ngược lại:
- Cục trưởng Liễu, anh muốn mấy triệu nữa?
Liễu Ngân Hà dùng giọng hùng hồn nói:
- Năm xưa lãnh đạo luôn cường điệu việc đánh mạnh vào thổ hào nông thôn, nếu không làm thịt loại nhà giàu như cậu, thật sự rất khó chịu.
Vương Học Bình sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, nửa năm qua hắn đã ném cho cục công an huyện hơn hai triệu, đổi lấy đó chính là đám cảnh sát dần được đãi ngộ cao hơn, kinh phí phá án cũng sung túc, vấn đề chấp pháp cũng giảm bớt.
Đối với cục công an thì khó thể tính toán đến kinh tế, vì đây là ban ngành nắm giữ quyền lực mạnh, nếu sinh ra hành vi thu phí rối loạn, tình hình cuộc sống của nhân dân toàn huyện sẽ tiếp tục rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
/435
|