Tám giờ hai mươi sáng, Vương Học Bình chạy đến phòng du lịch huyện, hạng mục khu phố cổ ngoài vấn đề tiền bạc thì quan trọng là đơn vị chủ quản phải hiểu vấn đề.
Nếu đơn vị chủ quản không thể giải phóng tư tưởng, dù tài chính có rót vào nhiều hơn thì cũng rơi vào tình huống trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Vương Học Bình thấy đây là cơ hội cuối cùng mình đưa ra cho ban ngành của Tạ Trung Hoa, tuy hắn không thể nào bắn rơi tất cả trợ thủ của Tạ Trung Hoa, nhưng nếu lợi dụng lực ảnh hưởng của bí thư Nghiêm Minh Cao để ném bọn họ sang địa phương ăn không ngồi rồi thì hoàn toàn có thể.
- Các đồng chí, chúng ta mở sản nghiệp du lịch, không phải là kiếm tiền, cũng là vì bảo hộ tài nguyên du lịch trong địa phương không bị phá hoại. Vì vậy ngoài vấn đề vé vào cổng, chúng ta còn phải đả kích những hành vi không văn minh, phải tuyên truyền thói quen bảo vệ cổ vật và cây cối khung cảnh, nghiêm cấu khách du lịch vẽ bậy lên di tích.
Vương Học Bình không khỏi nhớ đến những hành vi phá hoại di tích vào kiếp trước.
- Nếu muốn ngăn chặn hoàn toàn những hành vi này thì không quá thực chất, nhưng chúng ta cần chọn lựa phương án phạt tiền thật nghiêm, báo cho tất cả khách du lịch phải tuân thủ đạo đức công cộng, văn minh bảo vệ tài nguyên.
Vương Học Bình đã đưa ra một quy định đối với hành vi phá hoại, tất cả đều có mức phạt hơn năm trăm đồng.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua, Vương Học Bình ngồi xuống giữa đám người, hắn cổ vũ:
- Có nghi vấn gì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết.
Liên tục vài ngày giảng bài, lúc này các cán bộ công nhân viên chức phòng du lịch đã dần quen thuộc với Vương Học Bình, có người đánh bạo nói:
- Thầy Vương, như thế nào để tránh vấn đề miễn phí và vé mời?
Vương Học Bình quay đầu nhìn, thấy gương mặt xinh xắn của Diệp Minh Quyên, hắn cười trả lời:
- Chúng ta dù sao cũng là huyện thành, không thể tránh vấn đề miễn phí và vé mời, nhưng chúng ta cũng có thể khống chế được quy mô của nó. Ví dụ như cán bộ cấp chính khoa trở lên, chúng ta mỗi năm đều phân phối hai vé mời, các cấp bậc thấp hơn muốn vào phải trả tiền vé.
- Thầy Vương, đây không phải hành động kỳ thị cán bộ cấp bậc thấp sao?
Diệp Minh Quyên dùng giọng khó hiểu hỏi.
Vương Học Bình cười nói:
- Số lượng cán bộ bình thường quá khổng lồ, nếu mỗi ngày đều cho vé mời, như vậy sao đảm bảo được nguồn thu?
Diệp Minh Quyên dùng giọng không phục hỏi:
- Thầy Vương, đây không phải tạo nên quy chế bất bình đẳng sao?
Vương Học Bình mỉm cười:
- Đến bây giờ trên thế giới vẫn chưa có bình đẳng tuyệt đối, đứng trên lập trường của chiến tuyến du lịch thì miễn phí càng ít càng tốt, tất nhiên khu phố cổ có thu nhập cao, mọi người cũng có tiền lương tiền thưởng cao hơn, coi như nước lên thuyền lên.
Diệp Minh Quyên cắn môi dưới và cẩn thận xem xét, nàng không thể không thừa nhận cách làm của Vương Học Bình thật sự có hai phần lợi ích.
Trước tiên hạn chế vé mời ở cấp chính khoa, điều này thoạt nhìn có vẻ phân biệt, nhưng thực chất đã là bình đẳng rồi.
Điều này có nghĩa là các cán bộ từ phó khoa trở xuống sẽ giống như nhân dân, bọn họ đều phải bỏ tiền ra mua vé, vì vậy tránh tạo nên bất công phạm vi lớn trong xã hội.
Vài ngày qua Diệp Minh Quyên là người đặt ra rất nhiều vấn đề.
Vương Học Bình bây giờ cảm thấy những vấn đề của Diệp Minh Quyên càng ngày càng sắc bén, càng lúc càng sâu sắc, rõ ràng nàng là một mầm mống học hỏi tốt.
Vương Học Bình mở ra khóa bồi dưỡng thế này với mục đích chủ yếu là kết nối với cán bộ công nhân viên phòng du lịch, đồng thời còn xem xét phát hiên những nhân tài có thể đào tạo.
Nếu nói trên sự thật thì nhân tài cơ quan cũng xuất hiện lớp lớp, nhưng những năm gần đây đám cán bộ lãnh đạo vô năng quá nhiều, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình chọn lựa nhân tài.
Vương Học Bình lợi dụng cơ hội mở lớp bồi dưỡng để dựng lên uy tín chuyên gia của mình, đồng thời cũng thuận lợi tuyển chọn cán bộ, đám người này sẽ biết nghe lời hắn.
Đám cán bộ cơ quan phần lớn đều thông minh, cũng có khả năng nhưng bị hoàn cảnh chèn ép, vì vậy mà sinh ra cảm giác nước chảy mây trôi và sống không có lý tưởng.
Vương Học Bình mở lớp bồi dưỡng thật ra cũng đưa ra một tín hiệu rõ ràng với bọn họ: Hắn khác với các vị lãnh đạo khác, không những hiểu nghiệp vụ, hơn nữa còn bình dị gần gũi, mọi người cứ tự do lựa chọn, đi theo hắn để phát triển hay tiếp tục chìm đắm?
Tạ Trung Hoa ngồi ở bên cạnh mà cảm thấy trong lòng có chút hương vị khó chịu, lúc bắt đầu lão thật sự không coi trọng lớp bồi dưỡng của Vương Học Bình.
Dần dần Tạ Trung Hoa hiểu được hương vị bên trong, trong lòng càng thêm ngột ngạt, đây không phải phá vỡ tôn ti đẳng cấp trên quan trường sao? Sau này mình sao có thể làm một trưởng phòng?
Tạ Trung Hoa cũng hiểu, thân phận của Vương Học Bình không giống với những phó chủ tịch bình thường, hắn là tâm phúc dòng chính của bí thư huyện ủy Nghiêm Minh Cao, đắc tội với một nhân vật thế này sẽ có kết quả khó lường.
Vì vậy Tạ Trung Hoa bị ép cúi đầu, bắt đầu chân thành nghe giảng, tỉ mỉ ghi chép, chỉ sợ bỏ sót những nội dung Vương Học Bình nói ra khỏi miệng.
Trạng thái của Tạ Trung Hoa là như vậy, đám trợ thủ của lão sao không thể nhìn ra? Mọi người cùng là lão quan trường, Vương Học Bình công khai mở cuộc thi cuối khóa, chỉ có đứa ngốc mới không hiểu vấn đề.
Vì vậy mà ai cũng chú tâm học tập, mỗi ngày đều lên tinh thần, đã lâu rồi chưa có tình huống như thế này xuất hiện trong phòng du lịch huyện Nam Vân.
Những biến đổi lớn trên người cán bộ lãnh đạo của phòng du lịch, điều này kích thích thần kinh của đám cán bộ công nhân viên chức. Vô tình Vương Học Bình kinh ngạc phát hiện tình hình trật tự trên lớp là rất tốt, hầu như người nào cũng tập trung nghe giảng về những quy luật về ngành du lịch.
- Thầy Vương, khu phố cổ của chúng ta đã tồn tại vài trăm năm, vì có kết cấu bằng gỗ, hơn nữa còn nhiều năm chưa tu sửa, vì vậy cũng có dấu hiệu xuống cấp. Nhưng vấn đề là rất nhiều nghề thủ công năm xưa đã thất truyền, chúng ta chọn phương án nào để bảo vệ những di tích này?
Diệp Minh Quyên ném ra một vấn đề với khó khăn không nhỏ.
- Câu hỏi rất hay, nếu nói thật lòng, bây giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào để phục chế những kiến trúc cổ đang dần xuống cấp.
Vương Học Bình thoáng dừng lại một chút, hắn quét mắt nhìn toàn trường, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mới giải thích:
- Trong mắt tôi thì hoàn toàn khôi phục lại kiến trúc là không thể, cũng khó thể khôi phục các nghề thủ công vào thời Minh, như vậy chúng ta nên chọn lựa vào kỹ thuật kiến trúc thời Thanh, cuối cùng là thời Mãn Thanh. Tôi tin chỉ cần chúng ta nghiêm túc, dù thế nào cũng chiêu mộ được những thợ thủ công tinh xảo. Tất nhiên chúng ta cũng mời những chuyên gia kiến trúc, khảo cổ, lịch sử đến để khảo sát thực địa, tôi tin chắc sẽ đưa ra một phương án bảo tồn hiệu quả nhất.
Vương Học Bình trước nay đều rất quan tâm đến công tác bảo vệ khu phố cổ, đảo mắt cả nước thì không nơi nào bảo tồn tốt như khu phố cổ huyện Nam Vân, đại đa số địa phương chỉ còn lại những câu chuyện cổ tích mà thôi.
Phần lớn các địa phương đều đã phá đi những kiến trúc cổ để thay vào đó là công trình xi măng cốt thép, chú tâm phát triển kinh tế mà đánh mất đi bản chất văn hóa.
Khi tiến vào thế kỷ hai mốt, nhìn qua những khu du lịch đều là những công trình ngụy trang, phần lớn là được chính quyền địa phương trùng tu xây dựng lại, không có chút khí tức lịch sử, chỉ có hương vị của tiền.
Lúc này Tạ Trung Hoa không khỏi hỏi xen vào một câu:
- Chủ tịch Vương, năm xưa chúng tôi cũng đã tính toán xây dựng và bảo vệ khu phố cổ, nhưng ít nhất cũng cần hơn chục triệu, đúng là không bột khó gột nên hồ.
Vương Học Bình thầm cảm thấy vui mừng, ngay cả một vị quan liêu như Tth cũng đã bắt đầu chăm lo học tập, xem ra câu nói thống soái vô năng mệt chết ba quân là không sai.
- Tôi đã dám đứng ra phụ trách thì hoàn toàn có khả năng xử lý, bây giờ chuyện tiền đã không còn là vấn đề. Trước tết tôi đã lên tỉnh thành và gặp một vị giám đốc công ty đầu tư, tôi đã liên lạc với bọn họ, đồng thời bọn họ cũng rất hứng thú với hạng mục khu phố cổ của chúng ta, thậm chí vị nữ giám đốc kia còn sớm dự chi mười triệu tiền phí.
Vương Học Bình nói ra lời này giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên tĩnh, sóng bùng lên, âm thanh vang vọng thật lâu mà không biến mất.
Những năm gần đây vấn đề quan trọng nhất trong huyện ngoài tiền thì cũng chỉ có tiền.
Dưới thể chế cai quản của thành phố, trên thành phố liên tục tháo nước tài chính của huyện, làm cho quyền lực của khối chính quyền tuyến dưới càng mở rộng, nhưng quyền sở hữu tài sản lại liên tục co rút.
Làm như vậy thì kinh tế nội thành sẽ thật sự phồn vinh, nhưng khu vực kinh tế dưới huyện ngoại thành lại quá kém.
Trên làm sao dưới làm vậy, đối với những chính quyền xã thị trấn cũng sử dụng sách lược tương đồng, trực tiếp phát sinh hậu quả lớn.
Vì tài lực của thôn xóm là có hạn, lợi ích của cán bộ không được đảm bảo, vì xưa nay việc bảo đảm lợi ích của cán bộ cơ sở và nông dân là hai vấn đề rất lớn, rất khó khăn. Thường thì vì đảm bảo quyền lợi cho mình mà đám cán bộ thôn xóm chủ yếu sử dụng thủ đoạn vay nợ, thu đủ loại phí, phạt tiền đủ mọi kiểu, thậm chí còn sử dụng thủ đoạn bạo lực để cưỡng đoạt tài sản của nông dân.
Đám cán bộ thôn xóm có hành vi ác liệt đã tích tụ mâu thuẫn giữa nông dân và chính quyền, vì vậy liên tục có đại án phát sinh, quan hệ giữa đảng và nhân dân chuyển biến xấu, đây là hiện tượng có thể dự báo trước.
Ngay sau đó chính là sự kiện kêu oan, hầu như đội ngũ nông dân bức xúc với chính quyền càng tăng trưởng theo cấp số nhân, nguyên nhân căn bản chính là thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Người không vì mình trời tru đất diệt, dù cán bộ cơ sở thì cũng cần ăn cơm, cũng có bố mẹ con cháu. Đám cán bộ không lấy tiền của nông dân thì lấy từ ai? Lấy gì ăn?
Đáng sợ là trước nay thuế đất đai đều là nguồn thu chủ yếu của quốc gia.
Có câu vè miêu tả rất chân thật: Tài chính trung ương liên tục phát triển, tài chính cấp tỉnh rất dồi dào, tài chính cấp thành phố lung lay sắp đổ, tài chính cấp huyện kêu cha gọi mẹ, tài chính xã thị trấn sạch sẽ không có gì.
Tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là tư tưởng làm quan, một người làm quan cả họ được nhờ, không quan không tiền.
Những vùng không làm ra nhiều tiền nhưng xe của lãnh đạo thì mỗi năm đều được đổi mới, hơn nữa càng đổi càng cao cấp, dân chúng sao không oán thán?
Nếu đơn vị chủ quản không thể giải phóng tư tưởng, dù tài chính có rót vào nhiều hơn thì cũng rơi vào tình huống trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Vương Học Bình thấy đây là cơ hội cuối cùng mình đưa ra cho ban ngành của Tạ Trung Hoa, tuy hắn không thể nào bắn rơi tất cả trợ thủ của Tạ Trung Hoa, nhưng nếu lợi dụng lực ảnh hưởng của bí thư Nghiêm Minh Cao để ném bọn họ sang địa phương ăn không ngồi rồi thì hoàn toàn có thể.
- Các đồng chí, chúng ta mở sản nghiệp du lịch, không phải là kiếm tiền, cũng là vì bảo hộ tài nguyên du lịch trong địa phương không bị phá hoại. Vì vậy ngoài vấn đề vé vào cổng, chúng ta còn phải đả kích những hành vi không văn minh, phải tuyên truyền thói quen bảo vệ cổ vật và cây cối khung cảnh, nghiêm cấu khách du lịch vẽ bậy lên di tích.
Vương Học Bình không khỏi nhớ đến những hành vi phá hoại di tích vào kiếp trước.
- Nếu muốn ngăn chặn hoàn toàn những hành vi này thì không quá thực chất, nhưng chúng ta cần chọn lựa phương án phạt tiền thật nghiêm, báo cho tất cả khách du lịch phải tuân thủ đạo đức công cộng, văn minh bảo vệ tài nguyên.
Vương Học Bình đã đưa ra một quy định đối với hành vi phá hoại, tất cả đều có mức phạt hơn năm trăm đồng.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua, Vương Học Bình ngồi xuống giữa đám người, hắn cổ vũ:
- Có nghi vấn gì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết.
Liên tục vài ngày giảng bài, lúc này các cán bộ công nhân viên chức phòng du lịch đã dần quen thuộc với Vương Học Bình, có người đánh bạo nói:
- Thầy Vương, như thế nào để tránh vấn đề miễn phí và vé mời?
Vương Học Bình quay đầu nhìn, thấy gương mặt xinh xắn của Diệp Minh Quyên, hắn cười trả lời:
- Chúng ta dù sao cũng là huyện thành, không thể tránh vấn đề miễn phí và vé mời, nhưng chúng ta cũng có thể khống chế được quy mô của nó. Ví dụ như cán bộ cấp chính khoa trở lên, chúng ta mỗi năm đều phân phối hai vé mời, các cấp bậc thấp hơn muốn vào phải trả tiền vé.
- Thầy Vương, đây không phải hành động kỳ thị cán bộ cấp bậc thấp sao?
Diệp Minh Quyên dùng giọng khó hiểu hỏi.
Vương Học Bình cười nói:
- Số lượng cán bộ bình thường quá khổng lồ, nếu mỗi ngày đều cho vé mời, như vậy sao đảm bảo được nguồn thu?
Diệp Minh Quyên dùng giọng không phục hỏi:
- Thầy Vương, đây không phải tạo nên quy chế bất bình đẳng sao?
Vương Học Bình mỉm cười:
- Đến bây giờ trên thế giới vẫn chưa có bình đẳng tuyệt đối, đứng trên lập trường của chiến tuyến du lịch thì miễn phí càng ít càng tốt, tất nhiên khu phố cổ có thu nhập cao, mọi người cũng có tiền lương tiền thưởng cao hơn, coi như nước lên thuyền lên.
Diệp Minh Quyên cắn môi dưới và cẩn thận xem xét, nàng không thể không thừa nhận cách làm của Vương Học Bình thật sự có hai phần lợi ích.
Trước tiên hạn chế vé mời ở cấp chính khoa, điều này thoạt nhìn có vẻ phân biệt, nhưng thực chất đã là bình đẳng rồi.
Điều này có nghĩa là các cán bộ từ phó khoa trở xuống sẽ giống như nhân dân, bọn họ đều phải bỏ tiền ra mua vé, vì vậy tránh tạo nên bất công phạm vi lớn trong xã hội.
Vài ngày qua Diệp Minh Quyên là người đặt ra rất nhiều vấn đề.
Vương Học Bình bây giờ cảm thấy những vấn đề của Diệp Minh Quyên càng ngày càng sắc bén, càng lúc càng sâu sắc, rõ ràng nàng là một mầm mống học hỏi tốt.
Vương Học Bình mở ra khóa bồi dưỡng thế này với mục đích chủ yếu là kết nối với cán bộ công nhân viên phòng du lịch, đồng thời còn xem xét phát hiên những nhân tài có thể đào tạo.
Nếu nói trên sự thật thì nhân tài cơ quan cũng xuất hiện lớp lớp, nhưng những năm gần đây đám cán bộ lãnh đạo vô năng quá nhiều, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình chọn lựa nhân tài.
Vương Học Bình lợi dụng cơ hội mở lớp bồi dưỡng để dựng lên uy tín chuyên gia của mình, đồng thời cũng thuận lợi tuyển chọn cán bộ, đám người này sẽ biết nghe lời hắn.
Đám cán bộ cơ quan phần lớn đều thông minh, cũng có khả năng nhưng bị hoàn cảnh chèn ép, vì vậy mà sinh ra cảm giác nước chảy mây trôi và sống không có lý tưởng.
Vương Học Bình mở lớp bồi dưỡng thật ra cũng đưa ra một tín hiệu rõ ràng với bọn họ: Hắn khác với các vị lãnh đạo khác, không những hiểu nghiệp vụ, hơn nữa còn bình dị gần gũi, mọi người cứ tự do lựa chọn, đi theo hắn để phát triển hay tiếp tục chìm đắm?
Tạ Trung Hoa ngồi ở bên cạnh mà cảm thấy trong lòng có chút hương vị khó chịu, lúc bắt đầu lão thật sự không coi trọng lớp bồi dưỡng của Vương Học Bình.
Dần dần Tạ Trung Hoa hiểu được hương vị bên trong, trong lòng càng thêm ngột ngạt, đây không phải phá vỡ tôn ti đẳng cấp trên quan trường sao? Sau này mình sao có thể làm một trưởng phòng?
Tạ Trung Hoa cũng hiểu, thân phận của Vương Học Bình không giống với những phó chủ tịch bình thường, hắn là tâm phúc dòng chính của bí thư huyện ủy Nghiêm Minh Cao, đắc tội với một nhân vật thế này sẽ có kết quả khó lường.
Vì vậy Tạ Trung Hoa bị ép cúi đầu, bắt đầu chân thành nghe giảng, tỉ mỉ ghi chép, chỉ sợ bỏ sót những nội dung Vương Học Bình nói ra khỏi miệng.
Trạng thái của Tạ Trung Hoa là như vậy, đám trợ thủ của lão sao không thể nhìn ra? Mọi người cùng là lão quan trường, Vương Học Bình công khai mở cuộc thi cuối khóa, chỉ có đứa ngốc mới không hiểu vấn đề.
Vì vậy mà ai cũng chú tâm học tập, mỗi ngày đều lên tinh thần, đã lâu rồi chưa có tình huống như thế này xuất hiện trong phòng du lịch huyện Nam Vân.
Những biến đổi lớn trên người cán bộ lãnh đạo của phòng du lịch, điều này kích thích thần kinh của đám cán bộ công nhân viên chức. Vô tình Vương Học Bình kinh ngạc phát hiện tình hình trật tự trên lớp là rất tốt, hầu như người nào cũng tập trung nghe giảng về những quy luật về ngành du lịch.
- Thầy Vương, khu phố cổ của chúng ta đã tồn tại vài trăm năm, vì có kết cấu bằng gỗ, hơn nữa còn nhiều năm chưa tu sửa, vì vậy cũng có dấu hiệu xuống cấp. Nhưng vấn đề là rất nhiều nghề thủ công năm xưa đã thất truyền, chúng ta chọn phương án nào để bảo vệ những di tích này?
Diệp Minh Quyên ném ra một vấn đề với khó khăn không nhỏ.
- Câu hỏi rất hay, nếu nói thật lòng, bây giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào để phục chế những kiến trúc cổ đang dần xuống cấp.
Vương Học Bình thoáng dừng lại một chút, hắn quét mắt nhìn toàn trường, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mới giải thích:
- Trong mắt tôi thì hoàn toàn khôi phục lại kiến trúc là không thể, cũng khó thể khôi phục các nghề thủ công vào thời Minh, như vậy chúng ta nên chọn lựa vào kỹ thuật kiến trúc thời Thanh, cuối cùng là thời Mãn Thanh. Tôi tin chỉ cần chúng ta nghiêm túc, dù thế nào cũng chiêu mộ được những thợ thủ công tinh xảo. Tất nhiên chúng ta cũng mời những chuyên gia kiến trúc, khảo cổ, lịch sử đến để khảo sát thực địa, tôi tin chắc sẽ đưa ra một phương án bảo tồn hiệu quả nhất.
Vương Học Bình trước nay đều rất quan tâm đến công tác bảo vệ khu phố cổ, đảo mắt cả nước thì không nơi nào bảo tồn tốt như khu phố cổ huyện Nam Vân, đại đa số địa phương chỉ còn lại những câu chuyện cổ tích mà thôi.
Phần lớn các địa phương đều đã phá đi những kiến trúc cổ để thay vào đó là công trình xi măng cốt thép, chú tâm phát triển kinh tế mà đánh mất đi bản chất văn hóa.
Khi tiến vào thế kỷ hai mốt, nhìn qua những khu du lịch đều là những công trình ngụy trang, phần lớn là được chính quyền địa phương trùng tu xây dựng lại, không có chút khí tức lịch sử, chỉ có hương vị của tiền.
Lúc này Tạ Trung Hoa không khỏi hỏi xen vào một câu:
- Chủ tịch Vương, năm xưa chúng tôi cũng đã tính toán xây dựng và bảo vệ khu phố cổ, nhưng ít nhất cũng cần hơn chục triệu, đúng là không bột khó gột nên hồ.
Vương Học Bình thầm cảm thấy vui mừng, ngay cả một vị quan liêu như Tth cũng đã bắt đầu chăm lo học tập, xem ra câu nói thống soái vô năng mệt chết ba quân là không sai.
- Tôi đã dám đứng ra phụ trách thì hoàn toàn có khả năng xử lý, bây giờ chuyện tiền đã không còn là vấn đề. Trước tết tôi đã lên tỉnh thành và gặp một vị giám đốc công ty đầu tư, tôi đã liên lạc với bọn họ, đồng thời bọn họ cũng rất hứng thú với hạng mục khu phố cổ của chúng ta, thậm chí vị nữ giám đốc kia còn sớm dự chi mười triệu tiền phí.
Vương Học Bình nói ra lời này giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên tĩnh, sóng bùng lên, âm thanh vang vọng thật lâu mà không biến mất.
Những năm gần đây vấn đề quan trọng nhất trong huyện ngoài tiền thì cũng chỉ có tiền.
Dưới thể chế cai quản của thành phố, trên thành phố liên tục tháo nước tài chính của huyện, làm cho quyền lực của khối chính quyền tuyến dưới càng mở rộng, nhưng quyền sở hữu tài sản lại liên tục co rút.
Làm như vậy thì kinh tế nội thành sẽ thật sự phồn vinh, nhưng khu vực kinh tế dưới huyện ngoại thành lại quá kém.
Trên làm sao dưới làm vậy, đối với những chính quyền xã thị trấn cũng sử dụng sách lược tương đồng, trực tiếp phát sinh hậu quả lớn.
Vì tài lực của thôn xóm là có hạn, lợi ích của cán bộ không được đảm bảo, vì xưa nay việc bảo đảm lợi ích của cán bộ cơ sở và nông dân là hai vấn đề rất lớn, rất khó khăn. Thường thì vì đảm bảo quyền lợi cho mình mà đám cán bộ thôn xóm chủ yếu sử dụng thủ đoạn vay nợ, thu đủ loại phí, phạt tiền đủ mọi kiểu, thậm chí còn sử dụng thủ đoạn bạo lực để cưỡng đoạt tài sản của nông dân.
Đám cán bộ thôn xóm có hành vi ác liệt đã tích tụ mâu thuẫn giữa nông dân và chính quyền, vì vậy liên tục có đại án phát sinh, quan hệ giữa đảng và nhân dân chuyển biến xấu, đây là hiện tượng có thể dự báo trước.
Ngay sau đó chính là sự kiện kêu oan, hầu như đội ngũ nông dân bức xúc với chính quyền càng tăng trưởng theo cấp số nhân, nguyên nhân căn bản chính là thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Người không vì mình trời tru đất diệt, dù cán bộ cơ sở thì cũng cần ăn cơm, cũng có bố mẹ con cháu. Đám cán bộ không lấy tiền của nông dân thì lấy từ ai? Lấy gì ăn?
Đáng sợ là trước nay thuế đất đai đều là nguồn thu chủ yếu của quốc gia.
Có câu vè miêu tả rất chân thật: Tài chính trung ương liên tục phát triển, tài chính cấp tỉnh rất dồi dào, tài chính cấp thành phố lung lay sắp đổ, tài chính cấp huyện kêu cha gọi mẹ, tài chính xã thị trấn sạch sẽ không có gì.
Tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là tư tưởng làm quan, một người làm quan cả họ được nhờ, không quan không tiền.
Những vùng không làm ra nhiều tiền nhưng xe của lãnh đạo thì mỗi năm đều được đổi mới, hơn nữa càng đổi càng cao cấp, dân chúng sao không oán thán?
/435
|