Nghiêm Minh Cao triệu tập hội nghị bí thư, thảo luận vấn đề khai phá khu phố cổ huyện Nam Vân.
Trước đó Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đã có vài vấn đề xích mích, vì vậy hôm nay khi Nghiêm Minh Cao trưng cầu ý kiến thì tất cả mọi người đều không dám nói đến chính đề, chỉ qua loa đại khái, mục đích là muốn xem thái độ của Mạnh Thu Lan.
Trong lòng Mạnh Thu Lan rất mâu thuẫn, nếu đồng ý với phương án chỉnh thể của Vương Học Bình, chiến tích của nàng sẽ thể hiện ở đâu?
Nếu không gật đầu đồng ý, Mạnh Thu Lan hiểu, nàng khó thể tiến cửa các nhà máy xi măng và sắp thép vào huyện Nam Vân.
Dưới tình thế khó xử, Mạnh Thu Lan cắn răng gật đầu kế hoạch của Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan đã bày tỏ thái độ, vì vậy mà vài vị phó bí thư khác cũng nhanh chóng bày ra quan điểm, đồng ý với báo cáo của Vương Học Bình.
Ngay sau đó là vấn đề thảo luận sắp xếp nhân sự, Mạnh Thu Lan không đồng ý cho Hác Cương làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ.
Nghiêm Minh Cao thầm hiểu, Mạnh Thu Lan muốn lợi dụng cơ hội sắp xếp nhân sự để nhúng tay vào công tác của hiệp hội quản lý, để tránh thành quả cuối cùng bị Vương Học Bình hái đi.
Vì bận tâm đến bối cảnh cháu gái của phó chủ tịch tỉnh ủy mà Nghiêm Minh Cao thầm đưa ra một phương án khả thi:
- Một khu phố cổ lớn, rất nhiều công tác khó triển khai mở rộng, tôi thấy thế này, không bằng quyết định đây là đơn vị chính khoa, do đồng chí Vương Học Bình kiêm nhiệm vị trí chủ nhiệm hiệp hội quản lý, đồng chí Hác Cương và Dương Chính Hoa được phân làm phó chủ nhiệm, mọi người thấy thế nào.
Ý của Mạnh Thu Lan chính là muốn cho thư ký Dương Chính Hoa của mình đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm hiệp hội quản lý, còn Hác Cương chỉ có thể sắp xếp làm phó chủ nhiệm mà thôi.
Nhưng Nghiêm Minh Cao đưa ra đề nghị đã đảo lộn kế hoạch của Mạnh Thu Lan, vì khống chế lực ảnh hưởng của Vương Học Bình, nàng đã sử dụng cơ hội phân công phó chủ tịch để ném phòng du lịch đang nửa sống nửa chết cho Vương Học Bình.
Bây giờ Nghiêm Minh Cao chọn phương án mượn lực đẩy lực, Mạnh Thu Lan cũng không thể nào ra mặt phản bác.
Khi thấy Mạnh Thu Lan không lên tiếng, Nghiêm Minh Cao thầm nghĩ, Học Bình phán đoán không sai, cô nàng này đang nóng lòng kiếm thành tích.
- Ôi!
Nghiêm Minh Cao thầm thở dài, vài năm gần đây hầu như tất cả cán bộ hàng không đều chỉ vì cái lợi trước mắt.
Đám cán bộ hàng không này xuống tuyến dưới rèn luyện chỉ với mục đích mạ vàng chính mình, cũng không có ý nghĩ sẽ cắm sâu phát triển ở cơ sở, vì vậy bọn họ chỉ có thể đợi ở trong huyện vài năm, khi đủ kinh nghiệm và lý lịch công tác thì sẽ vỗ mông thăng chức.
Phó bí thư huyện ủy Tôn Tuyền lo lắng cục diện bế tắc mà cười nói:
- Tôi cảm thấy ý kiến này của bí thư là rất tốt, đồng chí Vương Học Bình được phân công phòng du lịch, ban đầu anh ấy nắm quyền sẽ đảm bảo vấn đề thống nhất. Nếu tương lai khu phố cổ phát triển mạnh thì chúng ta sẽ chậm rãi xem xét nhân tuyển vị trí chủ nhiệm cũng không muộn.
Hội nghị bí thư chính là địa bàn của Nghiêm Minh Cao, Tôn Tuyền đã tỏ thái độ giúp đỡ bí thư Nghiêm, các phó bí thư còn lại cũng phụ họa theo.
Mạnh Thu Lan rõ ràng sinh ra cảm giác thế đơn lực bạc, nàng lại liên tưởng đến những lời dạy bảo của bác trai trước khi xuống huyện Nam Vân, nàng thầm thở dài, miễn cưỡng đồng ý quan điểm của Nghiêm Minh Cao.
Những năm này khác hẳn với vài năm sau, lúc này nhân số của phó bí thư huyện ủy là khá đông, thật ra tất cả quyết sách đều nằm trên tay đảng ủy.
Vì bất cứ vấn đề to lớn nào cũng phải thông qua hội nghị bí thư trước, sau đó mới được đưa ra hội nghị thường ủy.
Vì hội nghị bí thư đã thống nhất ý kiến, nên hội nghị thường ủy ngày hôm sau đã thống nhất quyết định thàn lập hiệp hội quản lý khu phố cổ. Cùng lúc này thường ủy huyện ủy cũng thông qua ba quyết nghị, ngoài Vương Học Bình được kiêm nhiệm làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, Hác Cương là phó chủ nhiệm thường vụ, Dương Chính Hoa mắt cao hơn đầu chỉ là phó chủ nhiệm bình thường.
Đám người trong huyện rất sáng suốt, chỉ cần nhìn qua là biết Dương Chính Hoa chỉ là cái đuôi trong hiệp hội quản lý khu phố cổ, đám cán bộ đều cho rằng Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình thắng trên ưu thế chính trị.
Sau khi biết được tin tức thì Dương Chính Hoa cực kỳ không thoải mái, hắn cũng là thư ký của chủ tịch huyện như Vương Học Bình, vì sao Vương Học Bình luôn đứng cao hơn hắn một bậc?
Vương Học Bình đứng cao hơn cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ ngay cả thư ký của Vương Học Bình cũng cỡi đầu cỡi cổ Dương Chính Hoa, điều này làm hắn có thể nhịn nhưng khó thể nhẫn. Hắn thầm có ý nghĩ, nhất định phải cho tên khốn Vương Học Bình biết tay.
Một ngày sau khi có quyết định bổ nhiệm, Vương Học Bình đến phòng họp của phòng du lịch để tổ chức thi cuối khóa.
Sau khi có kết quả, Vương Học Bình nhìn bản danh sách trên bàn mà không khỏi mỉm cười, hắn thật sự không ngờ, ngay cả một vị quan liêu như Tạ Trung Hoa cũng thi cử đạt tiêu chuẩn.
Thông qua cuộc thi này Vương Học Bình đã cải biến những quan niệm trước đó, chỉ cần có phương án đúng đắn, đủ áp lực, dù là những lão quan liêu cũng sẽ được uốn nắn.
Vương Học Bình sắp xếp cuộc thi này chỉ với mục đích nhằm vào đám quan liêu, người ngoài thấy điều này quá bá đạo, rõ ràng có hương vị nghịch ý sẽ chết.
Hai ngày sau khi Vương Học Bình có thêm thân phận chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, hắn đệ trình đề nghị lên phòng tổ chức huyện ủy, sắp xếp Diệp Minh Quyên làm phó bí thư đảng ủy khối của phòng du lịch.
Lúc này trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn đã hoàn toàn nghiêng về phía Nghiêm Minh Cao, tất nhiên hắn cũng không trì hoãn yêu cầu của Vương Học Bình, vì vậy là lập tức sắp xếp khoa cán bộ, hạ điều lệnh.
Vì còn chưa phát triển khu phố cổ nên Vương Học Bình tạm thời đặt văn phòng của hiệp hội quản lý ở trong khối chính quyền thị trấn Hồng Khẩu.
Sau khi nhận được thông báo thì bí thư đảng ủy thị trấn Hồng Khẩu là Tô Ái Sơn vui mừng ra mặt.
Khá lắm, thần tài cuối cùng cũng đến, lúc này thị trấn nhất định sẽ sống khá giả hơn.
Sáng thứ hai, Vương Học Bình đến tham gia hội nghị các chủ tịch theo thường lệ ở khu hành chính khối chính quyền, sau đó đưa Hác Cương, Diệp Minh Quyên, Dương Chính Hoa đi ô tô đến thị trấn Hồng Khẩu.
Xe nhanh chóng chạy đến địa phận thị trấn Hồng Khẩu, lái xe Lưu chợt phát hiện Tô Ái Sơn và Lưu Phong đã dẫn theo một đám thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền thị trấn đứng đợi ven đường.
- Chủ tịch Vương, tôi đại biểu cho các đồng chí thị trấn Hồng Khẩu đón chào anh đến thị sát công tác.
Lái xe Lưu chậm rãi giảm tốc độ, khi xe còn chưa dừng lại thì Vương Học Bình đã thấy Tô Ái Sơn chạy đến với nụ cười chân thành, đồng thời còn nhanh chóng mở miệng.
- Anh Tô, anh phô trương lớn như vậy, không thấy sẽ làm tôi sợ sao?
Vương Học Bình chui từ trong xe ra bắt tay Tô Ái Sơn rồi cười nói đùa một câu.
- Ha ha, chủ tịch Vương, anh nói như vậy cũng không được, cán bộ trong thị trấn Hồng Khẩu chúng tôi nghe nói anh kiêm nhiệm cả chức vụ lãnh đạo hiệp hội quản lý khu phố cổ, hơn nữa lại đặt văn phòng của hiệp hội quản lý trong khu chính quyền thị trấn, trong lòng mọi người đều cực kỳ vui mừng.
Tô Ái Sơn thấy Vương Học Bình có hơi bất mãn với nghi thức tiếp đón thái quá của mình, nhưng hắn lại biểu hiện điềm nhiên như không, cười rất tự nhiên.
Tô Ái Sơn thầm nghĩ, những năm gần đây cán bộ lãnh đạo càng trẻ sẽ càng thích đi theo phái đoàn, nếu hắn không làm tốt công tác mặt mũi, nếu Vương Học Bình không hài lòng, như vậy sẽ là được không bằng mất.
Lúc này Vương Học Bình bắt tay chào hỏi chủ tịch thị trấn Lưu Phong và các thành viên ban ngành.
Tô Ái Sơn theo sát bên cạnh Vương Học Bình, thỉnh thoảng hắn lại giới thiệu trợ thủ của mình:
- Vị này là ủy viên tuyên truyền của đảng ủy thị trấn, đây là ủy viên vũ trang... ....
Tô Ái Sơn liên tục giới thiệu hơn hai mươi vị thành viên ban ngành của đảng ủy và khối chính quyền thị trấn Hồng Khẩu.
Thị trấn Hồng Khẩu là vùng nông nghiệp, toàn bộ thị trấn có hơn mười ngàn người, nhưng nguồn thu tài chính lại xếp ở vị trí bết bát nhất của huyện.
Đây là điển hình của một thị trấn nông nghiệp lạc hậu, mỗi năm tiền nợ càng nhiều, xuất không bằng nhập.
Vương Học Bình vất vả lắm mới chui ra khỏi đám người, hắn không khỏi thở phào một cái, thầm nghĩ kinh tế của thị trấn Hồng Khẩu không chút lạc quan, nhưng cán bộ cấp khoa đã hơn hai chục người, dân chúng không nghèo mới lạ.
Khó trách truyền thông thường nói, trong khu vực Trung Tây Bộ, càng là vùng nghèo khó thì đám cán bộ ngồi không ăn lương càng nhiều, nông dân cũng càng thêm gánh nặng.
Về vấn đề quan viên quá đông, Nghiêm Minh Cao đã từng nói lời bực bội với Vương Học Bình:
- Bây giờ cán bộ chỉ có thể lên mà không xuống, chỉ cần không phạm tội, cũng không có bất kỳ thủ đoạn nào để khai trừ. Một đám cán bộ lúc nhúc chen chúc ăn lương nhà nước, không sinh ra đấu tranh mới là lạ.
Vương Học Bình còn nhớ rõ khi đó mình đã trả lời:
- Chỉ có giảm bớt đường ra mà thôi, thật ra cũng có thể suy xét phương án bỏ xã gộp trấn.
Nghiêm Minh Cao trầm mặc rất lâu rồi cười khổ nói:
- Nói dễ vậy sao? Giảm bớt nào có được? Tổ chức cũng phải sắp xếp vị trí mới cho bọn họ chứ?
Lần này đến lượt Vương Học Bình trầm mặc, đúng vậy, dựa theo thể chế cán bộ hiện hành, dù đuổi người ra thì cũng phải sắp xếp về huyện.
Bây giờ các cơ quan trong huyện đã kín chỗ, thậm chí dù có xuất hiện lỗ hổng cũng đã có củ cải lớn ngồi canh sẵn, nào có nơi sắp xếp đám cán bộ kia?
Nghĩ lại cũng khiến người ta uất ức, Vương Học Bình đơn giản không thèm quan tâm, hắn nhấc chân ngồi vào trong xe của mình.
Khi còn chưa ngồi vững thì Vương Học Bình chợt nhớ đến một việc, hắn hạ cửa xe vẫy tay với Tô Ái Sơn và Lưu Phong, gọi hai người kia lại bên cạnh xe.
- Bí thư Tô, chủ tịch Lưu, ngồi xe của tôi, có một số việc chúng ta cần tâm sự.
Vương Học Bình cười nói ra ý nghĩ của mình.
Dựa theo quy luật bất thành văn, lãnh đạo trong huyện xuống thị sát, nếu như tỏ vể thân cận sẽ gọi lãnh đạo thị trấn vào trong xe, cũng chính là gọi Tô Ái Sơn vào trong xe.
Vương Học Bình hôm nay không những dựa theo quy củ này, thậm chí còn phá lệ gọi cả hai người Tô Ái Sơn và Lưu Phong.
Tô Ái Sơn và Lưu Phong đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thầm nghĩ, vị chủ tịch Tiểu Vương này rốt cuộc muốn gì?
Lưu Phong cũng suy xét, tuy không thể nào hiểu rõ ý của Vương Học Bình nhưng cũng nhanh chóng kéo cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Tô Ái Sơn phản ứng chậm hơn nửa nhịp, hắn chạy sang phía bên kia mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình.
Đừng xem thường tình huống này, điều này ẩn giấu vấn đề đẳng cấp trong quan trường, chỉ có lãnh đạo đứng đầu mới có thể ngồi bên cạnh thượng cấp, chủ tịch Lưu Phong cũng chỉ có thể chịu uất ức mà thôi.
Trước đó Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đã có vài vấn đề xích mích, vì vậy hôm nay khi Nghiêm Minh Cao trưng cầu ý kiến thì tất cả mọi người đều không dám nói đến chính đề, chỉ qua loa đại khái, mục đích là muốn xem thái độ của Mạnh Thu Lan.
Trong lòng Mạnh Thu Lan rất mâu thuẫn, nếu đồng ý với phương án chỉnh thể của Vương Học Bình, chiến tích của nàng sẽ thể hiện ở đâu?
Nếu không gật đầu đồng ý, Mạnh Thu Lan hiểu, nàng khó thể tiến cửa các nhà máy xi măng và sắp thép vào huyện Nam Vân.
Dưới tình thế khó xử, Mạnh Thu Lan cắn răng gật đầu kế hoạch của Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan đã bày tỏ thái độ, vì vậy mà vài vị phó bí thư khác cũng nhanh chóng bày ra quan điểm, đồng ý với báo cáo của Vương Học Bình.
Ngay sau đó là vấn đề thảo luận sắp xếp nhân sự, Mạnh Thu Lan không đồng ý cho Hác Cương làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ.
Nghiêm Minh Cao thầm hiểu, Mạnh Thu Lan muốn lợi dụng cơ hội sắp xếp nhân sự để nhúng tay vào công tác của hiệp hội quản lý, để tránh thành quả cuối cùng bị Vương Học Bình hái đi.
Vì bận tâm đến bối cảnh cháu gái của phó chủ tịch tỉnh ủy mà Nghiêm Minh Cao thầm đưa ra một phương án khả thi:
- Một khu phố cổ lớn, rất nhiều công tác khó triển khai mở rộng, tôi thấy thế này, không bằng quyết định đây là đơn vị chính khoa, do đồng chí Vương Học Bình kiêm nhiệm vị trí chủ nhiệm hiệp hội quản lý, đồng chí Hác Cương và Dương Chính Hoa được phân làm phó chủ nhiệm, mọi người thấy thế nào.
Ý của Mạnh Thu Lan chính là muốn cho thư ký Dương Chính Hoa của mình đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm hiệp hội quản lý, còn Hác Cương chỉ có thể sắp xếp làm phó chủ nhiệm mà thôi.
Nhưng Nghiêm Minh Cao đưa ra đề nghị đã đảo lộn kế hoạch của Mạnh Thu Lan, vì khống chế lực ảnh hưởng của Vương Học Bình, nàng đã sử dụng cơ hội phân công phó chủ tịch để ném phòng du lịch đang nửa sống nửa chết cho Vương Học Bình.
Bây giờ Nghiêm Minh Cao chọn phương án mượn lực đẩy lực, Mạnh Thu Lan cũng không thể nào ra mặt phản bác.
Khi thấy Mạnh Thu Lan không lên tiếng, Nghiêm Minh Cao thầm nghĩ, Học Bình phán đoán không sai, cô nàng này đang nóng lòng kiếm thành tích.
- Ôi!
Nghiêm Minh Cao thầm thở dài, vài năm gần đây hầu như tất cả cán bộ hàng không đều chỉ vì cái lợi trước mắt.
Đám cán bộ hàng không này xuống tuyến dưới rèn luyện chỉ với mục đích mạ vàng chính mình, cũng không có ý nghĩ sẽ cắm sâu phát triển ở cơ sở, vì vậy bọn họ chỉ có thể đợi ở trong huyện vài năm, khi đủ kinh nghiệm và lý lịch công tác thì sẽ vỗ mông thăng chức.
Phó bí thư huyện ủy Tôn Tuyền lo lắng cục diện bế tắc mà cười nói:
- Tôi cảm thấy ý kiến này của bí thư là rất tốt, đồng chí Vương Học Bình được phân công phòng du lịch, ban đầu anh ấy nắm quyền sẽ đảm bảo vấn đề thống nhất. Nếu tương lai khu phố cổ phát triển mạnh thì chúng ta sẽ chậm rãi xem xét nhân tuyển vị trí chủ nhiệm cũng không muộn.
Hội nghị bí thư chính là địa bàn của Nghiêm Minh Cao, Tôn Tuyền đã tỏ thái độ giúp đỡ bí thư Nghiêm, các phó bí thư còn lại cũng phụ họa theo.
Mạnh Thu Lan rõ ràng sinh ra cảm giác thế đơn lực bạc, nàng lại liên tưởng đến những lời dạy bảo của bác trai trước khi xuống huyện Nam Vân, nàng thầm thở dài, miễn cưỡng đồng ý quan điểm của Nghiêm Minh Cao.
Những năm này khác hẳn với vài năm sau, lúc này nhân số của phó bí thư huyện ủy là khá đông, thật ra tất cả quyết sách đều nằm trên tay đảng ủy.
Vì bất cứ vấn đề to lớn nào cũng phải thông qua hội nghị bí thư trước, sau đó mới được đưa ra hội nghị thường ủy.
Vì hội nghị bí thư đã thống nhất ý kiến, nên hội nghị thường ủy ngày hôm sau đã thống nhất quyết định thàn lập hiệp hội quản lý khu phố cổ. Cùng lúc này thường ủy huyện ủy cũng thông qua ba quyết nghị, ngoài Vương Học Bình được kiêm nhiệm làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, Hác Cương là phó chủ nhiệm thường vụ, Dương Chính Hoa mắt cao hơn đầu chỉ là phó chủ nhiệm bình thường.
Đám người trong huyện rất sáng suốt, chỉ cần nhìn qua là biết Dương Chính Hoa chỉ là cái đuôi trong hiệp hội quản lý khu phố cổ, đám cán bộ đều cho rằng Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình thắng trên ưu thế chính trị.
Sau khi biết được tin tức thì Dương Chính Hoa cực kỳ không thoải mái, hắn cũng là thư ký của chủ tịch huyện như Vương Học Bình, vì sao Vương Học Bình luôn đứng cao hơn hắn một bậc?
Vương Học Bình đứng cao hơn cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ ngay cả thư ký của Vương Học Bình cũng cỡi đầu cỡi cổ Dương Chính Hoa, điều này làm hắn có thể nhịn nhưng khó thể nhẫn. Hắn thầm có ý nghĩ, nhất định phải cho tên khốn Vương Học Bình biết tay.
Một ngày sau khi có quyết định bổ nhiệm, Vương Học Bình đến phòng họp của phòng du lịch để tổ chức thi cuối khóa.
Sau khi có kết quả, Vương Học Bình nhìn bản danh sách trên bàn mà không khỏi mỉm cười, hắn thật sự không ngờ, ngay cả một vị quan liêu như Tạ Trung Hoa cũng thi cử đạt tiêu chuẩn.
Thông qua cuộc thi này Vương Học Bình đã cải biến những quan niệm trước đó, chỉ cần có phương án đúng đắn, đủ áp lực, dù là những lão quan liêu cũng sẽ được uốn nắn.
Vương Học Bình sắp xếp cuộc thi này chỉ với mục đích nhằm vào đám quan liêu, người ngoài thấy điều này quá bá đạo, rõ ràng có hương vị nghịch ý sẽ chết.
Hai ngày sau khi Vương Học Bình có thêm thân phận chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, hắn đệ trình đề nghị lên phòng tổ chức huyện ủy, sắp xếp Diệp Minh Quyên làm phó bí thư đảng ủy khối của phòng du lịch.
Lúc này trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn đã hoàn toàn nghiêng về phía Nghiêm Minh Cao, tất nhiên hắn cũng không trì hoãn yêu cầu của Vương Học Bình, vì vậy là lập tức sắp xếp khoa cán bộ, hạ điều lệnh.
Vì còn chưa phát triển khu phố cổ nên Vương Học Bình tạm thời đặt văn phòng của hiệp hội quản lý ở trong khối chính quyền thị trấn Hồng Khẩu.
Sau khi nhận được thông báo thì bí thư đảng ủy thị trấn Hồng Khẩu là Tô Ái Sơn vui mừng ra mặt.
Khá lắm, thần tài cuối cùng cũng đến, lúc này thị trấn nhất định sẽ sống khá giả hơn.
Sáng thứ hai, Vương Học Bình đến tham gia hội nghị các chủ tịch theo thường lệ ở khu hành chính khối chính quyền, sau đó đưa Hác Cương, Diệp Minh Quyên, Dương Chính Hoa đi ô tô đến thị trấn Hồng Khẩu.
Xe nhanh chóng chạy đến địa phận thị trấn Hồng Khẩu, lái xe Lưu chợt phát hiện Tô Ái Sơn và Lưu Phong đã dẫn theo một đám thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền thị trấn đứng đợi ven đường.
- Chủ tịch Vương, tôi đại biểu cho các đồng chí thị trấn Hồng Khẩu đón chào anh đến thị sát công tác.
Lái xe Lưu chậm rãi giảm tốc độ, khi xe còn chưa dừng lại thì Vương Học Bình đã thấy Tô Ái Sơn chạy đến với nụ cười chân thành, đồng thời còn nhanh chóng mở miệng.
- Anh Tô, anh phô trương lớn như vậy, không thấy sẽ làm tôi sợ sao?
Vương Học Bình chui từ trong xe ra bắt tay Tô Ái Sơn rồi cười nói đùa một câu.
- Ha ha, chủ tịch Vương, anh nói như vậy cũng không được, cán bộ trong thị trấn Hồng Khẩu chúng tôi nghe nói anh kiêm nhiệm cả chức vụ lãnh đạo hiệp hội quản lý khu phố cổ, hơn nữa lại đặt văn phòng của hiệp hội quản lý trong khu chính quyền thị trấn, trong lòng mọi người đều cực kỳ vui mừng.
Tô Ái Sơn thấy Vương Học Bình có hơi bất mãn với nghi thức tiếp đón thái quá của mình, nhưng hắn lại biểu hiện điềm nhiên như không, cười rất tự nhiên.
Tô Ái Sơn thầm nghĩ, những năm gần đây cán bộ lãnh đạo càng trẻ sẽ càng thích đi theo phái đoàn, nếu hắn không làm tốt công tác mặt mũi, nếu Vương Học Bình không hài lòng, như vậy sẽ là được không bằng mất.
Lúc này Vương Học Bình bắt tay chào hỏi chủ tịch thị trấn Lưu Phong và các thành viên ban ngành.
Tô Ái Sơn theo sát bên cạnh Vương Học Bình, thỉnh thoảng hắn lại giới thiệu trợ thủ của mình:
- Vị này là ủy viên tuyên truyền của đảng ủy thị trấn, đây là ủy viên vũ trang... ....
Tô Ái Sơn liên tục giới thiệu hơn hai mươi vị thành viên ban ngành của đảng ủy và khối chính quyền thị trấn Hồng Khẩu.
Thị trấn Hồng Khẩu là vùng nông nghiệp, toàn bộ thị trấn có hơn mười ngàn người, nhưng nguồn thu tài chính lại xếp ở vị trí bết bát nhất của huyện.
Đây là điển hình của một thị trấn nông nghiệp lạc hậu, mỗi năm tiền nợ càng nhiều, xuất không bằng nhập.
Vương Học Bình vất vả lắm mới chui ra khỏi đám người, hắn không khỏi thở phào một cái, thầm nghĩ kinh tế của thị trấn Hồng Khẩu không chút lạc quan, nhưng cán bộ cấp khoa đã hơn hai chục người, dân chúng không nghèo mới lạ.
Khó trách truyền thông thường nói, trong khu vực Trung Tây Bộ, càng là vùng nghèo khó thì đám cán bộ ngồi không ăn lương càng nhiều, nông dân cũng càng thêm gánh nặng.
Về vấn đề quan viên quá đông, Nghiêm Minh Cao đã từng nói lời bực bội với Vương Học Bình:
- Bây giờ cán bộ chỉ có thể lên mà không xuống, chỉ cần không phạm tội, cũng không có bất kỳ thủ đoạn nào để khai trừ. Một đám cán bộ lúc nhúc chen chúc ăn lương nhà nước, không sinh ra đấu tranh mới là lạ.
Vương Học Bình còn nhớ rõ khi đó mình đã trả lời:
- Chỉ có giảm bớt đường ra mà thôi, thật ra cũng có thể suy xét phương án bỏ xã gộp trấn.
Nghiêm Minh Cao trầm mặc rất lâu rồi cười khổ nói:
- Nói dễ vậy sao? Giảm bớt nào có được? Tổ chức cũng phải sắp xếp vị trí mới cho bọn họ chứ?
Lần này đến lượt Vương Học Bình trầm mặc, đúng vậy, dựa theo thể chế cán bộ hiện hành, dù đuổi người ra thì cũng phải sắp xếp về huyện.
Bây giờ các cơ quan trong huyện đã kín chỗ, thậm chí dù có xuất hiện lỗ hổng cũng đã có củ cải lớn ngồi canh sẵn, nào có nơi sắp xếp đám cán bộ kia?
Nghĩ lại cũng khiến người ta uất ức, Vương Học Bình đơn giản không thèm quan tâm, hắn nhấc chân ngồi vào trong xe của mình.
Khi còn chưa ngồi vững thì Vương Học Bình chợt nhớ đến một việc, hắn hạ cửa xe vẫy tay với Tô Ái Sơn và Lưu Phong, gọi hai người kia lại bên cạnh xe.
- Bí thư Tô, chủ tịch Lưu, ngồi xe của tôi, có một số việc chúng ta cần tâm sự.
Vương Học Bình cười nói ra ý nghĩ của mình.
Dựa theo quy luật bất thành văn, lãnh đạo trong huyện xuống thị sát, nếu như tỏ vể thân cận sẽ gọi lãnh đạo thị trấn vào trong xe, cũng chính là gọi Tô Ái Sơn vào trong xe.
Vương Học Bình hôm nay không những dựa theo quy củ này, thậm chí còn phá lệ gọi cả hai người Tô Ái Sơn và Lưu Phong.
Tô Ái Sơn và Lưu Phong đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thầm nghĩ, vị chủ tịch Tiểu Vương này rốt cuộc muốn gì?
Lưu Phong cũng suy xét, tuy không thể nào hiểu rõ ý của Vương Học Bình nhưng cũng nhanh chóng kéo cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Tô Ái Sơn phản ứng chậm hơn nửa nhịp, hắn chạy sang phía bên kia mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình.
Đừng xem thường tình huống này, điều này ẩn giấu vấn đề đẳng cấp trong quan trường, chỉ có lãnh đạo đứng đầu mới có thể ngồi bên cạnh thượng cấp, chủ tịch Lưu Phong cũng chỉ có thể chịu uất ức mà thôi.
/435
|